*Sinh tắc đồng khâm, tử tắc đồng huyệt: nghĩa là sống chung chăn, chết chung huyệt
Vẫn còn 30 ngày trước lễ cưới.
Khi Tang Vô Yên nhìn thấy bảng đen đếm ngược trên tường, tim cô đột nhiên bắt đầu đập loạn xạ, có chút lo lắng.
Ngày cưới ấn định có hơi vội vàng, đến tận ngày 21 mới quyết định, tức làcòn mấy ngày nữa. Vì cận ngày nên vẫn nhờ người đặt khách sạn. Vốn dĩ, theo tính cách của Tô Niệm Khâm, nhất định không tổ chức tiệc, nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của mẹ Tang, con rể cũng chỉ có thể khuất phục.
Cô lôi cuốn "Sổ tay cô dâu chuẩn bị chiến đấu" mà Dư Tiểu Lộ đưa cho cô ngày hôm qua, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa nghiêm túc nghiên cứu, trong khi Tô Niệm Khâm đang nghe đài bên cạnh cô.
Tang Vô Yên chuyển sang phần ngày cưới dự định, nhìn hai lần không thể không hỏi: "Người ta nói rằng dương lịch và âm lịch tốt nên chọn số kép, tại sao?"
“Mong muốn may mắn, thuận lợi." Tô Niệm Khâm nói.
"Ồ. Vậy của chúng ta đều là số đơn, không sao chứ?”
“Đã quyết định rồi, cũng đừng nghĩ nữa.”
Một lúc sau, Tang Vô Yên lại hỏi: “Tại sao nhất định phải tránh kỳ kinh nguyệt chứ? Có phải cảm thấy phụ nữ đến cái đó xui xẻo không?”
Cô nhớ tới trước kia xem phim truyền hình cổ trang rất nhiều người đàn ông cổ đại đều chán ghét thứ này.
“Thật sự là phong kiến
mê tín.” Tang Vô Yên phỉ nhổ nói.
"Điều này không liên quan gì đến phong kiến mê tín." Tô Niệm Khâm nói.
“Chuyện đó liên quan đến cái gì?” Tang Vô Yên thắc mắc.
“Động phòng.” Tô Niệm Khâm đơn giản thẳng thắn trả lời.
"..." Cô đỏ mặt.
Buổi tối, cô ôm tờ lịch vào phòng tắm ngồi im lặng, kinh nguyệt là ngày mười ba nên không có mâu thuẫn, có thể động phòng tân hôn.
Lúc quyết định ngày cưới thật sự chưa từng nghĩ cái này, không nghĩ đến chó ngáp phải ruồi.
Cô nhìn vào gương làm một động tác thắng lợi.
Những ngày sau đó, Tang Vô Yên thực hiện các liệu pháp làm đẹp và giảm béo, thậm chí còn đặt hàng trước các kiểu tóc, kiểu váy cưới.
Sắp đến ngày cuối cùng, Tang Vô Yên vẫn cảm thấy rằng chiếc váy quá dài, cần phải sửa. Trong cửa hàng áo cưới, Tang Vô Yên mặc lại váy, chỉnh sửa nó trước gương, trong khi nhân viên của tiệm bên cạnh cô, Tiểu Lôi, đang làm tóc cho cô.
"Ngày mai em có trang điểm đậm không?"
"Không biết, tự nhiên một chút là được."
"Chú rể thì sao?"
"Làm tóc một chút là được."
Tang Vô Yên cau mày: "Có thể khiến trang điểm cho em đẹp hơn một chút? Làm cho anh ấy xấu xí chút.”
"Tại sao?" Nhân viên Tiểu Lôi có chút kinh ngạc.
“Tránh cho người khác nói em không xứng với anh ấy.”
Tiểu Lôi cười cười, cô mới từ cửa hàng khác chuyển đến, chưa từng gặp qua “Tô tiên sinh” trong truyền thuyết này.
Lúc này, một người đàn ông đi lên cầu thang, đứng đó nhìn bóng lưng Tang Vô Yên bật cười, một bộ đồ thời trang, áo sơ mi bên trong lại còn là màu hồng nhạt.
Tiểu Lôi đυ.ng Tang Vô Yên một cái, cô nhận ra quay lại nhìn.
“Bành Duệ Hàng!”
“Vô Yên, lâu rồi không gặp.”
“Làm sao anh biết tôi ở đây?” Tang Vô Yên liếc nhìn bộ ngực cường tráng của Bành Duệ Hàng lộ ra dưới lớp áo sơ mi hở hang.
"Tôi nhận được thiệp mời đám cưới của Tô Niệm Khâm, tôi đã không ngừng chạy đến đây. Mới cừa rồi mới hỏi thăm được từ thư ký Tần nói rằng cô đang ở đây." Bành Duệ Hàng mỉm cười bước tới.
Nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy bộ ngực màu lúa mì, chiếc áo sơ mi màu đó phá lệ mê người, Tang Vô Yên âm thầm nuốt nước bọt.
"Vô Yên " Bành Duệ Hàng tiếp tục, "Cô vẫn còn cơ hội để hối hận."
"Hối hận cái gì?"
"Không gả cho anh ấy, tôi có thể là người thay thế." Bành Duệ Hàng thực sự muốn cán trở trong nội bộ, bởi vì dáng vẻ Tô Niệm Khâm phát điên thực sự thú vị.
“Xì—” Tang Vô Yên mỉm cười.
Sau khi Bành Duệ Hàng rời đi, chứng lo lắng trước hôn nhân của Tang Vô Yên đột nhiên bùng phát. Cô vội vàng gọi điện cho Tô Niệm Khâm, sau đó kéo anh đi khắp mấy cửa hàng bách hóa, vẫn không thể bỏ qua, hơn nữa còn không mua đồ.
Tô Niệm Khâm hỏi: "Vô Yên, em sao vậy?"
"Em tìm đồ?"
"Đồ gì?"
"Một chiếc áo sơ mi nam màu hồng rất đơn giản."
"Mua nó để làm gì? Làm quà? "Cho anh mặc.”
“Tại sao anh phải mặc màu hồng?” Mặc dù anh không quá có khái niệm về màu sắc, nhưng anh cũng biết điều gì có thể làm nổi bật sự chững chạc của một người đàn ông.
"Anh phải chứng minh rằng anh mặc nó trông đẹp hơn nhiều so với Bành Duệ Hàng, nếu không em sẽ không cam lòng gả cho anh như vậy." Cô thẳng thắn.
Vào buổi tối, Tiểu Tần lấy lịch trình và xác nhận lại từng bước của ngày mai với Tang Vô Yên. Tang Vô Yên một bên nhớ một bên quên, trong lòng căn bản không lưu lại gì.
Vào buổi tối, theo phong tục của Tô gia, Tô Niệm Khâm sẽ trở lại ngôi nhà cũ ở một đêm, còn Tang Vô Yên thì ở lại trong biệt thự, sau đó Tô Niệm Khâm sẽ đến đón cô vào sáng mai.
Lý Lộ Lộ và Hứa Xuyến đến cùng Tang Vô Yên ở nhà, họ biết rằng cô lo lắng nên đã nói chuyện với cô. Lúc đầu trong lòng cô vốn đã lo lắng, hôm nay lại không có Tô Niệm Khâm ở bên, cô càng hoảng loạn hơn. Sau mười hai giờ, mọi người đã quá buồn ngủ.
Mẹ Tang nói: “Được rồi được rồi, đi ngủ đi, mai còn dậy sớm.”
Mẹ Tang ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người trở về phòng.
Tang Vô Yên nằm ở trên giường, không ngừng nghe tim đập thình thịch, như sắp nhảy ra ngoài. Con người cô từ nhở đến lớn, trước kỳ thi đại học nhiều bậc cha mẹ đã từng cố gắng giải tỏa áp lực cho con để không bị buồn ngủ khi kỳ thi đến. Nhưng cô không hồi hộp, trong những ngày thi đấy gối đầu lên gối một cái liền ngủ say.
Cha Tang len lén vui vẻ nói: “Tố chất tâm lý của con gái chúng ta thật tốt!”
Mẹ Tang tức giận giải thích: “Tố chất tâm lý như thế nào, rõ ràng là phản ứng chậm.”
Tang Vô Yên sống trên đời hơn hai mươi năm không vì điều gì mất ngủ, đêm trước khi kết hôn đột nhiên mất ngủ. Cô mở to mắt, nhưng không thấy buồn ngủ, đếm từ Cừu Lười đến Sói Xám, nhưng cô vẫn không thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Cô nghĩ một lúc, nếu trời mưa thì làm thế nào, một lúc lại nghĩ, nếu chiếc váy cưới ống suông cô đang mặc rơi ra thì sao, một lúc lại nghĩ, nếu xe ở trên đường lại hỏng thì làm thế nào… Suy nghĩ một lúc, tự mình cũng cảm thấy buồn cười.
Cô lấy điện thoại di động trên đầu giường ra xem, đã hai giờ rồi, cũng không biết Tô Niệm Khâm đã ngủ chưa. Cô đột nhiên muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại sợ anh ngủ rồi lại quấy rầy giấc ngủ ngon của anh, hoặc là anh không cầm điện thoại, sẽ làm phiền người khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô gõ hai từ và gửi nó: Niệm Khâm.
Cô chưa bao giờ gửi tin nhắn ngắn cho anh, cô biết rằng gửi cũng vô ích. Nhưng ma xui quỷ khiến liền làm như vậy. Sau khi gửi tin nhắn, một lúc sau, cô nghe thấy bên ngoài hình như đang mưa, sau đó điện thoại rung lên.
"Niệm Khâm!" Tang Vô Yên kích động trả lời điện thoại.
“Ừ.” Anh đáp, giọng có vẻ hơi ngái ngủ.
"Làm sao anh biết em gọi anh?" Ở trong tin nhắn gọi anh.
“Lúc nghe tin nhắn được gửi đến, anh liền nghĩ không biết có phải em không ngủ được đi tìm anh không.” Anh nhẹ giọng nói.
“Anh cũng không ngủ được à?” cô nhẹ nhõm hỏi.
“Đang ngủ, điện thoại để dưới gối, nghe chuông reo mà giật mình tỉnh giấc.”
…
Hai người bắt đầu trò chuyện phiếm khe khẽ từng câu. Cuối cùng, Tô Niệm Khâm không thể chịu đựng được nữa và ngủ thϊếp đi. Tang Vô Yên áp chặt tai vào ống nghe, cô có thể nghe thấy hơi thở nhịp nhàng, dài và đều đặn của anh. Anh không mơ cũng không có nói mớ cả đêm, ngủ rất yên bình.
Tang Vô Yên dần dần thấy bầu trời ngoài cửa sổ trở nên trắng xóa, mưa đã tạnh, lúc này cô mới mơ màng cầm điện thoại, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Ước chừng sau khi ngủ chưa đầy một tiếng, liền bị gọi dậy, sau đó bắt đầu ngày quan trọng nhất trong đời mình, đến khi mọi việc kết thúc cũng đã chín giờ tối.
Đương nhiên, bên Tô Niệm Khâm không ai ở dám đến náo động phòng, mẹ Tang biết rằng hai người họ chắc chắn đã mệt lả, vì vậy bà đã ngăn đám tiểu quỷ Hứa Xuyến và Lý Lộ Lộ còn muốn dày vò người khác ở cửa.
Về đến nhà, họ thở phào nhẹ nhõm.
Vừa cởi cà vạt, Tô Niệm Khâm vừa nói: "Anh đi tắm trước." Vốn dĩ đây là một câu rất thông thường, hai người đã ở chung hơn một năm, nhưng lại trong khung cảnh chiếc giường đỏ, còn dán chữ song hỷ khắp nơi, còn nhãn, hạt sen, lạc, táo đỏ trên giường, loáng thoáng trở nên mập mờ.
Tang Vô Yên đỏ mặt: "A. Em một lúc nữa đi."
Tô Niệm Khâm lần này tắm chậm hơn bình thường một chút, khi ra ngoài vẫn theo thói quen cũ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng. Anh ở trong phòng tắm rất lâu, mặt đỏ bừng vì nóng, ngay cả môi cũng đậm hơn bình thường.
“Không phải anh liền chuẩn bị động phòng đấy chứ?” Tang Vô Yên hỏi.
“Chẳng lẽ em còn định giữ lại ngày mai động phòng?”
“Aiz—” Đây ngược lại.
Lúc này, Tô Niệm Khâm đã đến gần, đỡ cằm cô sau đó hôn cô. Cô hôn đáp lại anh, rồi thuận thế ngồi xuống giường, gạt long nhãn và lạc trên chăn ra.
Cơ thể anh đè xuống, môi anh bắt đầu di chuyển từ mặt đến những nơi khác, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn, hai tay anh luồn xuống dưới váy cô.
Tang Vô Yên mơ hồ mở mắt ra, liền thấy Tô Niệm Khâm lỗ tai đều đỏ bừng, chính là như vậy khi xúc động, toàn thân sẽ đỏ bừng.
Da trên ngực của Tang Vô Yên bị nhột do bị râu của anh cọ.
“Em phải đi tắm trước,” cô nói.
Tô Niệm Khâm vẫn như cũ không buông cô ra, rất không tình nguyện để cô đi.
Kết quả, Tang Vô Yên vừa vào phòng tắm chưa đầy mười giây sau khi đã ra khỏi phòng tắm, nhìn Tô Niệm Khâm một cách vô tội.
"Niệm Khâm..." Đó là một giọng điệu khó xử.
“Làm sao vậy?”
“Em đến cái kia.”
...
Cả đời có một đêm động phòng hoa chúc, cứ như vậy bị quấy rầy bởi một chuyện không mời mà đến.
Ngày hôm sau, khi Lý Lộ Lộ nghe được lời kể của Tang Vô Yên, cô ấy cười ngặt nghẽo đến mức suýt ngã lăn ra đất.
"Tang Vô Yên, cậu được lắm."
"Không liên quan đến mình." Tang Vô Yên chưa bao giờ cảm thấy ủy khuất như vậy.
"Mình có thể tưởng tượng biểu tình lúc đó của Tô đại thiếu gia."
"Mình không phải cố ý, làm sao biết chuyện này có thể đột nhiên đến sớm mười ngày, hơn nữa mình mỗi lần đều rất chính xác." Tang Vô Yên che mặt, khóc không ra nước mắt.
Vẫn còn 30 ngày trước lễ cưới.
Khi Tang Vô Yên nhìn thấy bảng đen đếm ngược trên tường, tim cô đột nhiên bắt đầu đập loạn xạ, có chút lo lắng.
Ngày cưới ấn định có hơi vội vàng, đến tận ngày 21 mới quyết định, tức làcòn mấy ngày nữa. Vì cận ngày nên vẫn nhờ người đặt khách sạn. Vốn dĩ, theo tính cách của Tô Niệm Khâm, nhất định không tổ chức tiệc, nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của mẹ Tang, con rể cũng chỉ có thể khuất phục.
Cô lôi cuốn "Sổ tay cô dâu chuẩn bị chiến đấu" mà Dư Tiểu Lộ đưa cho cô ngày hôm qua, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa nghiêm túc nghiên cứu, trong khi Tô Niệm Khâm đang nghe đài bên cạnh cô.
Tang Vô Yên chuyển sang phần ngày cưới dự định, nhìn hai lần không thể không hỏi: "Người ta nói rằng dương lịch và âm lịch tốt nên chọn số kép, tại sao?"
“Mong muốn may mắn, thuận lợi." Tô Niệm Khâm nói.
"Ồ. Vậy của chúng ta đều là số đơn, không sao chứ?”
“Đã quyết định rồi, cũng đừng nghĩ nữa.”
Một lúc sau, Tang Vô Yên lại hỏi: “Tại sao nhất định phải tránh kỳ kinh nguyệt chứ? Có phải cảm thấy phụ nữ đến cái đó xui xẻo không?”
Cô nhớ tới trước kia xem phim truyền hình cổ trang rất nhiều người đàn ông cổ đại đều chán ghét thứ này.
“Thật sự là phong kiến
mê tín.” Tang Vô Yên phỉ nhổ nói.
"Điều này không liên quan gì đến phong kiến mê tín." Tô Niệm Khâm nói.
“Chuyện đó liên quan đến cái gì?” Tang Vô Yên thắc mắc.
“Động phòng.” Tô Niệm Khâm đơn giản thẳng thắn trả lời.
"..." Cô đỏ mặt.
Buổi tối, cô ôm tờ lịch vào phòng tắm ngồi im lặng, kinh nguyệt là ngày mười ba nên không có mâu thuẫn, có thể động phòng tân hôn.
Lúc quyết định ngày cưới thật sự chưa từng nghĩ cái này, không nghĩ đến chó ngáp phải ruồi.
Cô nhìn vào gương làm một động tác thắng lợi.
Những ngày sau đó, Tang Vô Yên thực hiện các liệu pháp làm đẹp và giảm béo, thậm chí còn đặt hàng trước các kiểu tóc, kiểu váy cưới.
Sắp đến ngày cuối cùng, Tang Vô Yên vẫn cảm thấy rằng chiếc váy quá dài, cần phải sửa. Trong cửa hàng áo cưới, Tang Vô Yên mặc lại váy, chỉnh sửa nó trước gương, trong khi nhân viên của tiệm bên cạnh cô, Tiểu Lôi, đang làm tóc cho cô.
"Ngày mai em có trang điểm đậm không?"
"Không biết, tự nhiên một chút là được."
"Chú rể thì sao?"
"Làm tóc một chút là được."
Tang Vô Yên cau mày: "Có thể khiến trang điểm cho em đẹp hơn một chút? Làm cho anh ấy xấu xí chút.”
"Tại sao?" Nhân viên Tiểu Lôi có chút kinh ngạc.
“Tránh cho người khác nói em không xứng với anh ấy.”
Tiểu Lôi cười cười, cô mới từ cửa hàng khác chuyển đến, chưa từng gặp qua “Tô tiên sinh” trong truyền thuyết này.
Lúc này, một người đàn ông đi lên cầu thang, đứng đó nhìn bóng lưng Tang Vô Yên bật cười, một bộ đồ thời trang, áo sơ mi bên trong lại còn là màu hồng nhạt.
Tiểu Lôi đυ.ng Tang Vô Yên một cái, cô nhận ra quay lại nhìn.
“Bành Duệ Hàng!”
“Vô Yên, lâu rồi không gặp.”
“Làm sao anh biết tôi ở đây?” Tang Vô Yên liếc nhìn bộ ngực cường tráng của Bành Duệ Hàng lộ ra dưới lớp áo sơ mi hở hang.
"Tôi nhận được thiệp mời đám cưới của Tô Niệm Khâm, tôi đã không ngừng chạy đến đây. Mới cừa rồi mới hỏi thăm được từ thư ký Tần nói rằng cô đang ở đây." Bành Duệ Hàng mỉm cười bước tới.
Nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy bộ ngực màu lúa mì, chiếc áo sơ mi màu đó phá lệ mê người, Tang Vô Yên âm thầm nuốt nước bọt.
"Vô Yên " Bành Duệ Hàng tiếp tục, "Cô vẫn còn cơ hội để hối hận."
"Hối hận cái gì?"
"Không gả cho anh ấy, tôi có thể là người thay thế." Bành Duệ Hàng thực sự muốn cán trở trong nội bộ, bởi vì dáng vẻ Tô Niệm Khâm phát điên thực sự thú vị.
“Xì—” Tang Vô Yên mỉm cười.
Sau khi Bành Duệ Hàng rời đi, chứng lo lắng trước hôn nhân của Tang Vô Yên đột nhiên bùng phát. Cô vội vàng gọi điện cho Tô Niệm Khâm, sau đó kéo anh đi khắp mấy cửa hàng bách hóa, vẫn không thể bỏ qua, hơn nữa còn không mua đồ.
Tô Niệm Khâm hỏi: "Vô Yên, em sao vậy?"
"Em tìm đồ?"
"Đồ gì?"
"Một chiếc áo sơ mi nam màu hồng rất đơn giản."
"Mua nó để làm gì? Làm quà? "Cho anh mặc.”
“Tại sao anh phải mặc màu hồng?” Mặc dù anh không quá có khái niệm về màu sắc, nhưng anh cũng biết điều gì có thể làm nổi bật sự chững chạc của một người đàn ông.
"Anh phải chứng minh rằng anh mặc nó trông đẹp hơn nhiều so với Bành Duệ Hàng, nếu không em sẽ không cam lòng gả cho anh như vậy." Cô thẳng thắn.
Vào buổi tối, Tiểu Tần lấy lịch trình và xác nhận lại từng bước của ngày mai với Tang Vô Yên. Tang Vô Yên một bên nhớ một bên quên, trong lòng căn bản không lưu lại gì.
Vào buổi tối, theo phong tục của Tô gia, Tô Niệm Khâm sẽ trở lại ngôi nhà cũ ở một đêm, còn Tang Vô Yên thì ở lại trong biệt thự, sau đó Tô Niệm Khâm sẽ đến đón cô vào sáng mai.
Lý Lộ Lộ và Hứa Xuyến đến cùng Tang Vô Yên ở nhà, họ biết rằng cô lo lắng nên đã nói chuyện với cô. Lúc đầu trong lòng cô vốn đã lo lắng, hôm nay lại không có Tô Niệm Khâm ở bên, cô càng hoảng loạn hơn. Sau mười hai giờ, mọi người đã quá buồn ngủ.
Mẹ Tang nói: “Được rồi được rồi, đi ngủ đi, mai còn dậy sớm.”
Mẹ Tang ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người trở về phòng.
Tang Vô Yên nằm ở trên giường, không ngừng nghe tim đập thình thịch, như sắp nhảy ra ngoài. Con người cô từ nhở đến lớn, trước kỳ thi đại học nhiều bậc cha mẹ đã từng cố gắng giải tỏa áp lực cho con để không bị buồn ngủ khi kỳ thi đến. Nhưng cô không hồi hộp, trong những ngày thi đấy gối đầu lên gối một cái liền ngủ say.
Cha Tang len lén vui vẻ nói: “Tố chất tâm lý của con gái chúng ta thật tốt!”
Mẹ Tang tức giận giải thích: “Tố chất tâm lý như thế nào, rõ ràng là phản ứng chậm.”
Tang Vô Yên sống trên đời hơn hai mươi năm không vì điều gì mất ngủ, đêm trước khi kết hôn đột nhiên mất ngủ. Cô mở to mắt, nhưng không thấy buồn ngủ, đếm từ Cừu Lười đến Sói Xám, nhưng cô vẫn không thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Cô nghĩ một lúc, nếu trời mưa thì làm thế nào, một lúc lại nghĩ, nếu chiếc váy cưới ống suông cô đang mặc rơi ra thì sao, một lúc lại nghĩ, nếu xe ở trên đường lại hỏng thì làm thế nào… Suy nghĩ một lúc, tự mình cũng cảm thấy buồn cười.
Cô lấy điện thoại di động trên đầu giường ra xem, đã hai giờ rồi, cũng không biết Tô Niệm Khâm đã ngủ chưa. Cô đột nhiên muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại sợ anh ngủ rồi lại quấy rầy giấc ngủ ngon của anh, hoặc là anh không cầm điện thoại, sẽ làm phiền người khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô gõ hai từ và gửi nó: Niệm Khâm.
Cô chưa bao giờ gửi tin nhắn ngắn cho anh, cô biết rằng gửi cũng vô ích. Nhưng ma xui quỷ khiến liền làm như vậy. Sau khi gửi tin nhắn, một lúc sau, cô nghe thấy bên ngoài hình như đang mưa, sau đó điện thoại rung lên.
"Niệm Khâm!" Tang Vô Yên kích động trả lời điện thoại.
“Ừ.” Anh đáp, giọng có vẻ hơi ngái ngủ.
"Làm sao anh biết em gọi anh?" Ở trong tin nhắn gọi anh.
“Lúc nghe tin nhắn được gửi đến, anh liền nghĩ không biết có phải em không ngủ được đi tìm anh không.” Anh nhẹ giọng nói.
“Anh cũng không ngủ được à?” cô nhẹ nhõm hỏi.
“Đang ngủ, điện thoại để dưới gối, nghe chuông reo mà giật mình tỉnh giấc.”
…
Hai người bắt đầu trò chuyện phiếm khe khẽ từng câu. Cuối cùng, Tô Niệm Khâm không thể chịu đựng được nữa và ngủ thϊếp đi. Tang Vô Yên áp chặt tai vào ống nghe, cô có thể nghe thấy hơi thở nhịp nhàng, dài và đều đặn của anh. Anh không mơ cũng không có nói mớ cả đêm, ngủ rất yên bình.
Tang Vô Yên dần dần thấy bầu trời ngoài cửa sổ trở nên trắng xóa, mưa đã tạnh, lúc này cô mới mơ màng cầm điện thoại, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Ước chừng sau khi ngủ chưa đầy một tiếng, liền bị gọi dậy, sau đó bắt đầu ngày quan trọng nhất trong đời mình, đến khi mọi việc kết thúc cũng đã chín giờ tối.
Đương nhiên, bên Tô Niệm Khâm không ai ở dám đến náo động phòng, mẹ Tang biết rằng hai người họ chắc chắn đã mệt lả, vì vậy bà đã ngăn đám tiểu quỷ Hứa Xuyến và Lý Lộ Lộ còn muốn dày vò người khác ở cửa.
Về đến nhà, họ thở phào nhẹ nhõm.
Vừa cởi cà vạt, Tô Niệm Khâm vừa nói: "Anh đi tắm trước." Vốn dĩ đây là một câu rất thông thường, hai người đã ở chung hơn một năm, nhưng lại trong khung cảnh chiếc giường đỏ, còn dán chữ song hỷ khắp nơi, còn nhãn, hạt sen, lạc, táo đỏ trên giường, loáng thoáng trở nên mập mờ.
Tang Vô Yên đỏ mặt: "A. Em một lúc nữa đi."
Tô Niệm Khâm lần này tắm chậm hơn bình thường một chút, khi ra ngoài vẫn theo thói quen cũ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng. Anh ở trong phòng tắm rất lâu, mặt đỏ bừng vì nóng, ngay cả môi cũng đậm hơn bình thường.
“Không phải anh liền chuẩn bị động phòng đấy chứ?” Tang Vô Yên hỏi.
“Chẳng lẽ em còn định giữ lại ngày mai động phòng?”
“Aiz—” Đây ngược lại.
Lúc này, Tô Niệm Khâm đã đến gần, đỡ cằm cô sau đó hôn cô. Cô hôn đáp lại anh, rồi thuận thế ngồi xuống giường, gạt long nhãn và lạc trên chăn ra.
Cơ thể anh đè xuống, môi anh bắt đầu di chuyển từ mặt đến những nơi khác, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn, hai tay anh luồn xuống dưới váy cô.
Tang Vô Yên mơ hồ mở mắt ra, liền thấy Tô Niệm Khâm lỗ tai đều đỏ bừng, chính là như vậy khi xúc động, toàn thân sẽ đỏ bừng.
Da trên ngực của Tang Vô Yên bị nhột do bị râu của anh cọ.
“Em phải đi tắm trước,” cô nói.
Tô Niệm Khâm vẫn như cũ không buông cô ra, rất không tình nguyện để cô đi.
Kết quả, Tang Vô Yên vừa vào phòng tắm chưa đầy mười giây sau khi đã ra khỏi phòng tắm, nhìn Tô Niệm Khâm một cách vô tội.
"Niệm Khâm..." Đó là một giọng điệu khó xử.
“Làm sao vậy?”
“Em đến cái kia.”
...
Cả đời có một đêm động phòng hoa chúc, cứ như vậy bị quấy rầy bởi một chuyện không mời mà đến.
Ngày hôm sau, khi Lý Lộ Lộ nghe được lời kể của Tang Vô Yên, cô ấy cười ngặt nghẽo đến mức suýt ngã lăn ra đất.
"Tang Vô Yên, cậu được lắm."
"Không liên quan đến mình." Tang Vô Yên chưa bao giờ cảm thấy ủy khuất như vậy.
"Mình có thể tưởng tượng biểu tình lúc đó của Tô đại thiếu gia."
"Mình không phải cố ý, làm sao biết chuyện này có thể đột nhiên đến sớm mười ngày, hơn nữa mình mỗi lần đều rất chính xác." Tang Vô Yên che mặt, khóc không ra nước mắt.
Danh sách chương