Tang Vô Yên đã làm công việc trị liệu phụ trợ cho một số trẻ em ở trung tâm dành cho trẻ em, không gì khác hơn là dạy chúng thực hành một số động tác thuần thục trong các trò chơi đơn giản. Trong lúc nghỉ giải lao, cô chơi piano vài lần, bài hát "Điệu múa đũa" cuối cùng cũng có chút mạch lạc, Tô Niệm Khâm nói đúng, có người học một bản nhạc cần ba năm, cô chính là người có tư chất kém như thế.

Tiểu Kiệt đã chủ động đi đến dùng ngón trỏ chọc vào các phím.

Tang Vô Yên bế cậu lên và cười nói: "Tiểu Kiệt, chị dạy Tiểu Kiệt chơi đàn được không?"

Vừa nói chuyện, Tang Vô Yên nhìn thấy Dư Tiểu Lộ ở ngoài cửa.

Vì lâu không gặp cả hai có nhiều chuyện để nói nên hẹn gặp nhau ở quán cà phê đối diện trung tâm trẻ em.

"Cô đến lúc nào vậy?"

"Hôm qua." Cô ấy suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: " Đứa bé vừa rồi kia được điều trị ở đây sao? Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Bốn tuổi."

"Ồ." Dư Tiểu Lộ cười," Tôi còn tưởng rằng là do cô Niệm Khâm sinh, kết quả tuổi tác hình như không đúng."

"Làm sao có thể." Tang Vô Yên có chút lúng túng.

"Tôi vẫn luôn không khái niềm gì về trẻ con. Cô không cảm thấy..." Dư Tiểu Lộ khuấy cà phê, "Tôi ở bên ngoài quan sát rất lâu, cô khồn cảm thấy cậu bé rất giống Niệm Khâm sao?"

“Hả?”

“Cử chỉ, thần sắc, thậm chí mặt mũi đều có điểm giống nhau.”

Tang Vô Yên ngẩn ra, trong đầu thầm nghĩ. Nghe những gì Dư Tiểu Lộ nói, lại thật sự cảm thấy rằng lúc Tiểu Kiệt mím môi quật cường dường như có phần giống với Tô Niệm Khâm.

"Nhưng Tiểu Kiệt mắc chứng tự kỷ, hành vi của cậu ấy so với người bình thường chậm hơn rất nhiều."

Dư Tiểu Lộ nhướng mày: "Hồi nhỏ Niệm Khâm cũng giống như vậy, tôi thấy khi lớn lên cậu ấy cũng có chút di chứng."

Tang Vô Yên lại cười, sau đó nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của Dư Tiểu Lộ.

“Cô kết hôn rồi à?”

“Ừ” Dư Tiểu Lộ vui vẻ nói, “Là một giảng viên đại học mọt sách.”

“Thật là chúc mừng cô.”

“Đừng nói tôi nữa, cô đã gặp Niệm Khâm rồi?” Cô ấy đặc biệt vì vấn đề này chạy đến thành phố B.

“Ừ.” Tang Vô Yên không biết nên dùng biểu cảm gì để trả lời cô ấy.

“Cô vẫn yêu cậu ấy sao?”

“Yêu anh ấy có ích lợi gì, có lẽ anh ấy không phải thật sự yêu tôi.”

Dư Tiểu Lộ dừng một chút: “Bọn họ bây giờ thật sự không có gì?”

“Không biết.”

“Chuyện tình cảm giữa hai người tôi cũng không muốn nói gì nữa, cô gặp cậu ấy, có phát hiện thị lực của cậu ấy kém đi rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại cảm giác ánh sáng yếu ớt."

Tang Vô Yên đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tại sao?"

“Sau khi cô đi cậu ấy hằng đêm say rượu, cô biết rượu đối với thần kinh trong đâu gây tổn thương cực lớn. Lời chúng tôi cậu ấy cũng không nghe. Vì vậy, Vô Yên, đừng nói rằng cậu ấy không yêu cô. "

Giữa hai người dừng một chút.

“Vô Yên, một năm nay cô hôn bao nhiêu lần rồi?”

“Ba lần.”

“Không, cộng thêm lần Niệm Khâm xuất hiện đó, hẳn là bốn lần.” Dư Tiểu Lộ sửa lại.

Sau đó cô lấy trong túi xách ra một xấp ảnh dày cộm đặt lên bàn: "Cô không cảm thấy lạ sao, làm sao tôi biết cô ở đây? Tại sao lễ truy điệu của bố cô lại tổ chức long trọng như vậy? Tại sao phòng làm việc của bố cô ở trường học có thể còn trống cho đến nay không có người dùng không? Tại sao mẹ cô có thể nghỉ hưu sớm một năm? Tại sao cô và Ngô Vu đó đang ăn cơm được một nửa Niệm Khâm lại đột ngột xuất hiện? Cô không cảm thấy, ba năm qua, mặc dù khổ cực nhưng mọi chuyện đều thuận lợi?"

Sau đó, Tang Vô Yên nhìn thấy những bức ảnh đó. Trên đó tất cả về bản thân cô đã xuất hiện ở nhiều nơi trong một năm qua.

"Cậu ấy biết nhất cử nhất động của cô, cậu ấy luôn biết, nhưng lại không dám xuất hiện trước mặt cô. Cậu ấy sợ không chịu được sự thật cô không yêu cậu ấy, cậu ấy nghĩ trước hết làm tốt mọi chuyện cho cô và mẹ cô. Cô biết con người cậu ấy luôn là ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo. "

Tang Vô Yên đôi tay run run lật giở từng bức ảnh. Mùa xuân, cô nhuộm mái tóc màu vàng và thắt bím đi làm ở đài phát thanh. Mùa hè, cô ấy nhuộm tóc đen trở lại, mặc váy hoa...

Dư Tiểu Lộ thở dài: "Tất cả những điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng anh ấy yêu cô. Đương nhiên..." Cô ấy nhấp một ngụm cà phê, "Những hành động điên cuồng này của Niệm Khâm có thể tổng kết bằng ba chữ: Bệnh thần kinh. Hoàn toàn là bộ dạng một người điên. Lĩnh vực này cô là chuyên gia."

Tang Vô Yên sửa lại, "Không, đó là bệnh tâm thần." Sau đó, cô cùng với Dư Tiểu Lộ cười. Mắt Tang Vô Yên lúc cười,

Tròng mắt ươn ướt, khóe mắt nước mắt trực rơi.

Khóe môi mỉm cười, mắt rưng rưng nhưng trái tim trong l*иg ngực lại không biết phải làm sao. Có một chút đau đớn, giống như một cái kim châm nhẹ vào đỉnh tim.

Còn Dư Vi Lan thì sao? Tô Niệm Khâm lại dùng phương thức gì để “niệm tình” với cô ấy?

Cô là người trong chuyện tình cảm không chứa nổi một hạt cát.

Ở trung tâm cho đến hết giờ làm Tang Vô Yên và Lý Lộ Lộ cùng nhau đi ăn lẩu.

Tang Vô Yên múc một thìa ớt lớn từ đĩa gia vị và cho vào bát.

Lý Lộ Lộ nói: "Vô Yên, cậu điều độ sở thích nha."

Tang Vô Yên cười và không nói gì, tiếp tục ăn ớt của cô, sau đó gọi bia.

Lý Lộ Lộ khinh bỉ liếc nhìn cô: "Với chút khả năng của cậu cũng muốn cùng mình uống?"

"Đừng có dung khả năng thời đại học đánh giá mình, có muốn thử một chút không?" Tang Vô Yên vừa nói vừa rót rượu đầy hai ly.

“Chúc chúng ta hạnh phúc và sức khỏe.” Tang Vô Yên nâng ly lên, không đợi Lý Lộ Lộ đáp lại, cô đã ngẩng đầu uống cạn rượu.

Cô thản nhiên lấy tay áo lau miệng, lại bắt đầu ăn tiếp.

Đồ ăn rất cay, thấy cô ăn mà không cau mày, bừa bãi nhét vài miếng vào miệng, sau đó lại cụng ly với Lý Lộ Lộ.

Rất hiếm khi nhìn thấy hai người phụ nữ cùng nhau uống rượu trong một quán lẩu, vì vậy mọi người thỉnh thoảng nhìn họ.

“Có chuyện buồn, nói ra sẽ tốt hơn.” Lý Lộ Lộ nói, cô ấy thường không quá quan tâm người khác, có thể nói ra câu này đã coi như cố gắng.

"Không có, chính là đột nhiên muốn xem uống rượu có phải rất thú vị hay không." Tang Vô Yên lại rót rượu.

"Vì Tô Niệm Khâm à. Có lẽ anh ấy không phải là một người đàn ông tốt."

“Mình không ngờ chẳng qua chỉ là bị anh ấy xếp ở vị trí thứ hai, hoặc là ở trong lòng anh ấy mãi mãi có một người ngồi ngang hàng với mình như vậy.”

“Vậy thì cậu đi đoạt lại anh ấy đi. Cậu trước kia thời đại học chính là gặp phải chuyện gì không như ý liền tránh, nhớ năm nhất đại học tranh học bổng với mình không? Cái dáng vẻ đấy, mình nhớ đến lại thấy tức giận.”

“Sau đó Trình Nhân còn bất bình thay mình.”

"Trình Nhân cậu ấy..." Lý Lộ Lộ xua tay chặn lại, "Aiz —Chúng ta không nói về cậu ấy nữa, tránh cho thương tâm. Cậu nên mừng vì người phụ nữ đó chưa chết, chỉ cần cô ấy chưa chết, thì không phải vĩnh hằng trong lòng Tô Niệm Khâm." Cô nhấp một ngụm rượu, lại tự cảm thấy rằng những gì cô ấy nói là một chút ác độc.

"Nhưng đáng ghét nhất không phải... không phải người phụ nữ đó, mà là Tô Niệm Khâm!" Tang Vô Yên tức giận đặt chiếc ly lên bàn. Sau vài ly xuống bụng, cô bắt đầu có chút cà lăm.

"Ai nói không phải đâu, đàn ông vốn chính là hoa tâm." Lý Lộ Lộ thấy Tang Vô Yên hơi say, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc theo cô phụ họa, sau đó lấy chai rượu đi.

"Ăn trong bát còn nhìn trong nồi!" Tang Vô Yên lại giật lấy bình rượu, "Tại sao trong tim một người đàn ông có thể có hai người! Không công bằng, không công bằng!”

“Vậy cậu cũng kéo một người đàn ông nữa vào tim đi.”

"Mình không làm được. Mình vốn cho rằng mình để tâm đến Ngụy Hạo, nhưng khi Tô Niệm Khâm vừa xuất hiện, mình thậm chí đã quên mất Ngụy Hạo trông như thế nào. Cậu nói xem, cấu trúc của đàn ông và phụ nữ có phải hay không... không giống nhau?" Cô mang mùi rượu hàm hồ nói xong lại tự uống một ly nữa.

"Có lẽ vậy. Nhưng, nếu mình là cậu, mình đã sớm mắng anh ấy từ lâu rồi." Lý Lộ Lộ cố gắng lấy cái chai ra lần nữa, nhưng không thành công.

“Vậy thì…” Tang Vô Yên chủ động đặt bình rượu xuống, lấy điện thoại di động ra, “Mình bây giờ sẽ đi mắng anh ấy, nếu không trong lòng sẽ khó chịu!” Vừa nói vừa bấm điện thoại.

Lý Lộ Lộ vội vàng: "Này -Cậu người phụ nữ này làm sao lại coi là thật vậy?" Cô ấy lại đi giật điện thoại di động.

Kết quả là, điện thoại kêu một cái liền có người bắt máy.

"Alo—" Tô Niệm Khâm hiếm khi trả lời điện thoại nhanh như vậy.

Lý Lộ Lộ giật điện thoại, Tang Vô Yên lại giật lại.

Tô Niệm Khâm nghe thấy động tĩnh của đầu dây bên kia, lại “Alo” một tiếng.

Tang Vô Yên cách khoảng không hướng về phía điện thoại gân giọng kêu: "Tô Niệm Khâm, tên khốn kiếp nhà anh! Tại sao anh không lừa gạt tôi, lừa tôi rằng anh chỉ thích tôi? Tại sao anh lại yêu người khác trước? Nếu anh yêu người khác, tại sao lại phải đến tìm tôi? Tô Niệm Khâm là một tên khốn kiếp! Anh không phải là con người!"

Lý Lộ Lộ gãi đầu với vẻ mặt khổ sở, người phụ nữ này uống rượu vào cư xử thật kém.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện