Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua khung cửa, soi bóng hình trầm mặc yên tĩnh của nam nhân. Bên ngoài chợt truyền tới tiếng huyên náo, mỹ nam chậm rãi nâng đôi mắt phượng đang khép hờ. Một lúc sau, ngoài hiên gian phòng của hắn có động tĩnh, là tiếng thở gấp cùng rên khẽ, dường như người bên ngoài đang bị thương. Tiếng quan binh truy đuổi ngày càng gần, nam nhân trong phòng như không có biểu hiện quan tâm. Mãi cho đến khi binh lính gõ cửa đòi truy xét, giọng nói biếng lười trong phòng mới vang lên:
"Không ngờ Hàn gia bây giờ lại trở nên hạ cấp như vậy. Đến chỗ nghỉ ngơi của ta mà cũng có người đòi xét..."
Lạc quốc chỉ có duy nhất một Hàn gia - một gia tộc đã từng rất hùng mạnh, thế lực thậm chí có thể khiến cho Long Ngai đổi chủ. Vậy mà chỉ sau một cuộc đại biến, Hàn phủ giờ chỉ còn vỏ bọc, quá khứ trước kia cũng không ai muốn khơi gợi nữa.
Giọng nói vừa cất lên, như nhận ra điều gì đó đôi mắt của người đang trốn ngoài hiên kia xuất hiện tia kinh ngạc, trên mặt chợt mang nét xao động cùng phức tạp. Chờ binh lính đi xa, nam tử trong phòng cất giọng:
"Ngươi vào đây được rồi."
Người vừa bước vào, đập vào mắt chính là cảnh cả gian phòng y phục nữ nhân vương vãi khắp nơi. Còn cô nương trên mặt tô đậm phấn son thì đang nằm bất động dưới chân nam nhân, cả người nam kia y phục cũng xộc xệch. Gương mặt ẩn sau mạn che nhất thời biến sắc.
'Thì ra đây là thanh lâu. Quá bất cẩn. Còn cái tên này, hắn ta đã sa đọa đến mức khiến người người phải lớn tiếng mắng chửi rồi.'
Người đứng đó mãi nghĩ chưa kịp nói gì thì mỹ nam kia đã chuyển động nhanh như chớp lao đến giật lấy màn che. Nhìn gương mặt ngơ ra cùng mái tóc dài bung xỏa trong màn đêm của nữ tử, hắn cười rất đắc ý:
"Thân thủ kém như vậy mà cũng đòi đi hành thích Hoàng đế? Ngươi muốn chết sao? Diệp Khả Hy."
Nàng nhìn nam nhân này từ đầu đến chân, khi nhìn vào gương mặt ấy trong mắt rõ ràng có quá nhiều yêu thương. Nhưng rồi như chợt nhận ra chỉ là giống nhau, nàng lại tỏ vẻ khinh miệt, giọng lạnh nhạt như trăng sáng ngoài kia:
"Dù ta yếu kém vẫn không để bản thân trở nên hèn mọn. Ta giết hôn quân thì có gì sai?"
"Dựa vào đâu ngươi nói người là hôn quân? Hoàng thượng từng làm gì rồi? Giết người vô tội, bóc lột thần dân hay... trêu hoa ghẹo nguyệt?"
Nam nhân bước tới, giơ tay lên, từng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve mọi đường nét trên mặt nàng. Ánh mắt che giấu tất cả những nghĩ suy, nụ cười nơi khóe môi chỉ toàn là ý tứ cợt nhã.
Khả Hy ghét bỏ gạt bàn tay ấy ra. Không khống chế được tức giận mà lớn tiếng:
"Hắn ta hại Hàn gia tan nhà nát cửa! Chính ngươi, Hàn Bách Đăng, ngươi cũng mang họ Hàn. Tự xem lại mình đi, bây giờ ngươi thành ra dạng gì rồi? Có xứng đáng với gia tộc của mình hay không? Vậy mà còn không có một chút căm giận lại đi phục tùng kẻ chính tay hủy hoại gia tộc mình. Tội của hắn ta chính là lạm sát trung thần!"
Hàn Bách Đăng nhếch môi, nở nụ cười nhạt dễ thấy nhưng chút cay đắng lại khó phát hiện:
"Bao nhiêu lý do ngươi đưa ra sao ta lại thấy thiếu một điều? Đại ca ta cũng chết. Ngươi không muốn nhắc sao?"
Không để nàng trả lời, hắn lại tiếp tục:
"Có lẽ nếu người còn sống không phải là ta mà là đại ca ta, chắc ngươi sẽ không điên cuồng mà trả thù như bây giờ đúng chứ?"
Nữ nhân im lặng không đáp. Hắn cũng không ép, không cần cũng chẳng muốn nghe câu trả lời đó.
Từ đầu đến cuối trên môi nam nhân ấy vẫn không tắt nụ cười. Hắn nhún vai tỏ ý sao cũng được. Sau đó thì từ từ di chuyển tầm mắt đến bả vai của nàng, rồi vô cùng tự nhiên kéo lệch một bên vai áo của nàng xuống, tìm đúng vị trí vết thương của nàng mặc dù đêm tối và trên người nàng là hắc y. Bởi vì chỉ cần một cử động nhỏ của người đối diện thì hắn đã có thể nhìn ra điểm bất thường. Ngay từ nhỏ hắn đã giỏi quan sát, nên khả năng nắm bắt mọi việc xung quanh đã hơn đại ca hắn mấy phần. Chỉ tiếc...
Trên làn da trắng của nữ nhân máu vẫn còn chảy nhưng quanh miệng vết thương đã bắt đầu đen lại, trúng độc rồi. Hắn lắc đầu, kéo nàng lại ngồi lên giường, mặc cho nàng la hét, đánh đấm. Nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi ồn ào mà trực tiếp đánh vào gáy làm nàng bất tỉnh, chỉnh lại y phục trên người rồi ra khỏi phòng.
*****
Tính thêm lần này nữa thì Khả Hy đã thoát chết ba lần rồi, mà ba lần đó hầu như lần nào tính mạng nàng cũng do Hàn Bách Đăng tiện tay nhặt về. Nàng biết mình yếu kém, nàng biết bản thân gây thêm rắc rối cho hắn, nhưng khi nghĩ đến chàng đã bị chính người mình một lòng tận trung hại chết thì lòng căm thù lại lấn át tất cả.
Hàn gia của chàng tuy thực lực lớn mạnh nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ soán ngôi Vua, chỉ dùng thế lực của mình bảo vệ vương quyền cho Thiên tử. Ai mà ngờ được tấm lòng trung đó chẳng được vị Vua kia coi trọng. Một cái lý do mà vu oan cả gia tộc tội phản nghịch bất trung, tội danh làm Hàn gia sụp đổ chỉ trong một đêm - âm mưu tạo phản.
Nước cờ hiểm là nước cờ đi một nhưng thu kết quả là hai. Vừa có thể diệt trừ nguy hại, vừa có được sự nể phục của thần dân cả nước. Chỉ cần lưu lại huyết mạch yếu kém, nhu nhược nhất của Hàn gia, bấy nhiêu đã đủ để thể hiện bản thân là một minh quân thương tiếc trung thần. Nước cờ quá hoàn mỹ.
Đối với thần dân Lạc quốc vị Hoàng đế ngồi trên ngôi cao kia có thể vô cùng đáng kính, nhưng trong mắt nàng chỉ là hôn quân không hơn không kém.
Khả Hy không thể nào quên được ngày hôm ấy, chính mắt nàng đã nhìn những người yêu thương nàng như ruột thịt, từng người, từng người lần lượt chết oan dưới lưỡi đao vô tình. Hôm đó đến ông trời cũng phải rơi lệ. Hôm đó, nàng gào khóc đến khàn cả giọng, bị binh lính xô ngã không biết bao nhiêu lần vẫn cương quyết lao vào pháp trường. Ngày mưa năm đó Diệp Khả Hy mười bốn tuổi, nàng ngất đi trong trận mưa như trút nước đó sau khi nhìn thấy ánh mắt cuối cùng đầy đau đớn của chàng - người nàng thầm mến.
*****
Lần này trúng độc nặng, phải mất cả tháng Khả Hy mới khỏe lại, vừa lành bệnh nàng lập tức nghĩ đến lần ám sát tiếp theo. Cơ duyên trùng hợp, mùng Một tháng sau cả triều đình có chuyến đi săn, cầu thịnh vượng cho đất nước. Nữ tử đứng giữa phố chợ đông người, nở nụ cười nhạt.
Đầu tháng tám trời trong gió mát, nàng trốn trên thân cây đại thụ kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng cũng xuất hiện. Nhưng trong đám quan lại cưỡi ngựa theo sau, nàng lại thấy hắn. Hôm nay trên người hắn vẫn là vẻ biếng lười mọi ngày, thậm chí không thèm khoác khôi giáp, không mang theo binh khí. Tùy tiện giống như đi ngắm phong cảnh.
Nàng giương cung, dây cung kêu một tiếng dứt khoát, tên nhọn lao nhanh. Vậy mà nhanh cách mấy cũng không ngờ lại thua một hòn đá nhỏ trong tay nam nhân cao ngạo kia, trong phạm vi quan binh không phát hiện mà vô hiệu hóa mũi tên của nữ nhân ấy. Nàng biết ngày hôm nay hắn xuất hiện mục đích là để ngăn cản nàng. Nhưng...
"Hàn Bách Đăng, nếu ta dễ dàng bỏ cuộc như vậy thì trước đó ta đã không chọn con đường này."
Khả Hy rút thanh kiếm sau lưng ra, trực tiếp xông đến. Đám quan lại thấy vậy thì hoảng loạn.
"Hộ giá! Mau bảo vệ Hoàng thượng...!"
Thanh âm đó càng làm sát khí trong mắt nàng lên cao. Không hề để đám binh lính cản đường vào trong mắt, chỉ chăm chăm vào người trên lưng ngựa kia.
Thanh kiếm trên tay nhuốm đầy máu, trên người nữ tử cũng chẳng còn lành lặn. Chợt nàng thấy bóng dáng quen thuộc, hắn xuất hiện trước mắt trong lúc nàng đang lâm nguy như là điều hiển nhiên. Nhưng lần này lại lạnh lùng một kiếm cắm sâu vào bụng nàng. Một kiếm đau đến tận tim. Nữ tử lùi về sau, phản kháng vô cùng yếu ớt, dù chết cũng không được yếu hèn. Trong tầm mắt mơ hồ, nàng thấy hắn lao tới đánh nàng thêm chưởng nữa. Nàng cảm giác như sinh mạng này sắp rời xa.
*****
Chiều tà bên bờ sông nơi ngoại thành, một nữ nhân đang lặng lẽ giặt giũ quần áo. Bề ngoài trông rất lam lũ, trên người vẫn còn để lại rất nhiều vết sẹo mờ. Cách đây một năm, Khả Hy được Hàn Bách Đăng kéo nàng về từ tay Diêm vương. Hắn bao ngày không ngủ nghỉ giành giật mang mạng nàng trở về, rồi lại mất hơn nửa năm chăm sóc nàng mới được như bây giờ. Hắn nói:
"Mạng của ngươi bây giờ là của ta. Từ đây về sau ngoan ngoãn ở lại đây. Ta mà biết ngươi lại đi làm loạn thì sẽ trực tiếp giết chết ngươi."
Nàng cụp mắt không nói gì.
Cách vài ngày thì hắn lại đến đây thăm nàng một lần, lần nào đến cũng tùy tiện ném cho nàng những thứ đồ dùng cần thiết và lần nào cũng treo bên môi:
"Cái này ta lấy từ chỗ tiểu Đào."
"Bộ y phục này a Hoa khen đẹp."
.....
Không biết hắn có bao nhiêu cô nương nữa.
Ban đầu nàng còn bài xích, lâu dần cũng mệt không nói gì thêm, không hay không biết nhận sự giúp đỡ chăm lo của hắn. Khả Hy cũng không biết nơi này cách kinh thành bao xa mà lần nào hắn đến cũng chỉ ở lại một đêm đến sáng lại rời đi. Lần đó hắn đến bất ngờ, lúc nàng vừa từ trong rừng trở về nhà thì cái bóng đen từ trên cây lại phóng xuống trước mắt nàng. Giọng hắn trầm trầm quyến rũ rất dụ người:
"Cô đi đâu lại vào rừng giờ này?"
Khả Hy nhìn ánh trăng treo trên đỉnh đầu từ tốn hỏi lại:
"Ngươi cũng biết bây giờ đã tối? Muốn dọa chết người sao?"
Hàn Bách Đăng nhìn nàng, nhìn nàng rất lâu.
"Ta chỉ muốn gặp ngươi..."
Hình như hắn say rồi... Hắn say rồi nên mới mất khống chế mà cúi đầu hôn nàng. Hắn say rồi thế nên không tự chủ được cướp mất sự trong trắng của nàng. Hắn nhìn thấy nàng rơi lệ, tầm mắt vô định nhìn xa xăm. Nàng vẫn chưa quên sao?
Hàn Bách Đăng hắn không hứa sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc nàng suốt đời, thậm chí càng lạnh nhạt và tránh xa nàng hơn, cứ như đêm đó là sai lầm nhất thời. Chỉ chu cấp mà không có lấy chút quan tâm.
Một ngày mùa đông trời đổ tuyết lớn, khoảng sân trước căn nhà nhỏ của Khả Hy cũng bị phủ đến trắng xóa. Nàng ngồi trước hiên trông về phía chân trời, bóng dáng mờ ảo của nam tử chợt đâu xuất hiện trong tầm mắt. Hàn Bách Đăng đứng trước mặt Khả Hy, mặt không biểu cảm, lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn chưa bao giờ như vậy đối với nàng.
Hắn âm trầm lên tiếng:
"Ngươi mau rời khỏi đây, từ nay đừng trở về nữa. Nhớ cho kĩ, mạng của ngươi là do ta nhặt về, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm theo."
Túi bạc được hắn tùy tay ném mạnh rồi quay lưng rời đi.
Cảm giác đau đớn bóp nghẹn trái tim, tàn nhẫn như chặn mất hơi thở.
Khả Hy vẫn ngồi đó, nhìn túi tiền lạnh lẽo, hai tay ôm chặt thân mình đang run rẩy, giọt nước trên khóe mắt chầm chậm rơi.
"Bách Văn. Xin lỗi chàng. Xin lỗi vì có lẽ ngay từ đầu đối với chàng đã chẳng phải tình yêu."
*****
Khả Hy đứng lặng rất lâu trước cửa phòng của hắn. Tại thanh lâu quen thuộc, gian phòng riêng biệt này là chốn hắn lui về thường xuyên. Nàng bất động chôn chân nghe tiếng cười vui của nam nhân ấy, mà người thấy được nụ cười của hắn lại chẳng phải là nàng.
Nữ tử thầm cắn chặt tay ngăn tiếng khóc nghẹn, để lại túi bạc cùng mảnh giấy, bàn tay thon gầy vuốt ve chiếc bụng nhỏ, nàng lưu luyến nhìn vào gian phòng rồi cất bước rời đi.
*****
Bên dưới cổng thành vào Hoàng cung Lạc quốc, nam tử mặc chiến giáp đầy ngạo nghễ uy phong, tay cầm trường kiếm, chỉ huy đại binh vây lấy hoàng thành. Quả không hổ danh là con cháu Hàn gia, Hàn Bách Đăng khí chất chỉ có hơn người chứ không hề yếu kém như lời đồn. Cái vẻ ngoài nhu nhược kia là sự che giấu hoàn hảo cho âm mưu tạo phản thật sự.
Bị truy sát đến nơi mà hắn vẫn có thể xoay chuyển, lật ngược thế cờ một cách hoàn hảo. Tự tay báo thù nhà, ngôi Thiên tử dành cho người xứng đáng nhất rồi hắn bỏ lại tất cả, về căn nhà nhỏ của nàng nơi ngoại thành.
Giờ đây, mái lều tranh ấy đã chẳng còn nàng ngày ngày nấu cơm, đan áo. Mất đi cả nụ cười mỉm nhu tình như ngọc, tan đi rồi tiếng nàng vẫn trách móc vu vơ. Nàng ra đi mà keo kiệt đến nổi chẳng lưu lại chút hương.
Là hắn đuổi nàng đi. Chính hắn đã đau đến xé lòng mới nói được lời tuyệt tình đó. Cũng chính hắn biết nàng đến thanh lâu tìm nên đã diễn cho nàng xem màn kịch kia. Chính Hàn Bách Đăng hắn đã phụ nàng nhưng kể từ giây phút nàng quay lưng, hắn cũng đã ruồng bỏ cả trái tim của mình.
Máu từ miệng hắn tuôn ra ngày càng nhiều, hắn co người ho dữ dội rồi khụy xuống bậc thềm. Dù nỗi đau có đang giày vò hắn vẫn khó nhọc cong môi :
"Đã chẳng còn gì vướng bận nữa. Nếu còn luyến tiếc chắc là lần cuối gặp nhau ta đã làm nàng khóc, Khả Hy..."
Từng giọt máu rơi xuống rồi bung nở như những đóa bỉ ngạn trên nền tuyết trắng.
Bỉ ngạn mất mác.
Bỉ ngạn đau thương.
Bỉ ngạn là tình yêu chẳng thể nói của nam nhân ấy dành cho nữ tử mình yêu.
Bỉ ngạn là tiếc nuối của nam nhân, khi biết thời gian mình có không đủ lâu dài để hứa chăm sóc nàng một đời một kiếp.
Bỉ ngạn là giày vò vì mãi cho đến khi chết, hắn vẫn tự trách vì đã hèn mọn cố chiếm đoạt tình yêu của nàng dành cho người khác.
Đông rồi cũng qua, bỉ ngạn đỏ tươi trên tuyết rồi cũng tan vào năm tháng.
******
Bốn năm sau cũng nơi mái lều tranh ngày ấy, Khả Hy đứng lặng rất lâu trước cây đại thụ ngày trước hắn vẫn ngồi, nàng chợt nở nụ cười dịu dàng như trong quá khứ:
"Ngày đó ta cũng muốn nói, ta rất nhớ chàng."
Từ trong nhà một tiểu hài tử chạy ra ôm lấy chân nàng nũng nịu:
"Mẫu thân, chúng ta đi thăm phụ thân đi."
Khả Hy gạt vội giọt nước mắt, xoay người mỉm cười nắm tay con trai đi về phía rừng trúc, nơi đó có mộ của hắn.
*****
Mạn Châu Sa - loài hoa không lá
Do duyên trời hoa lá để lỡ nhau.
"Không ngờ Hàn gia bây giờ lại trở nên hạ cấp như vậy. Đến chỗ nghỉ ngơi của ta mà cũng có người đòi xét..."
Lạc quốc chỉ có duy nhất một Hàn gia - một gia tộc đã từng rất hùng mạnh, thế lực thậm chí có thể khiến cho Long Ngai đổi chủ. Vậy mà chỉ sau một cuộc đại biến, Hàn phủ giờ chỉ còn vỏ bọc, quá khứ trước kia cũng không ai muốn khơi gợi nữa.
Giọng nói vừa cất lên, như nhận ra điều gì đó đôi mắt của người đang trốn ngoài hiên kia xuất hiện tia kinh ngạc, trên mặt chợt mang nét xao động cùng phức tạp. Chờ binh lính đi xa, nam tử trong phòng cất giọng:
"Ngươi vào đây được rồi."
Người vừa bước vào, đập vào mắt chính là cảnh cả gian phòng y phục nữ nhân vương vãi khắp nơi. Còn cô nương trên mặt tô đậm phấn son thì đang nằm bất động dưới chân nam nhân, cả người nam kia y phục cũng xộc xệch. Gương mặt ẩn sau mạn che nhất thời biến sắc.
'Thì ra đây là thanh lâu. Quá bất cẩn. Còn cái tên này, hắn ta đã sa đọa đến mức khiến người người phải lớn tiếng mắng chửi rồi.'
Người đứng đó mãi nghĩ chưa kịp nói gì thì mỹ nam kia đã chuyển động nhanh như chớp lao đến giật lấy màn che. Nhìn gương mặt ngơ ra cùng mái tóc dài bung xỏa trong màn đêm của nữ tử, hắn cười rất đắc ý:
"Thân thủ kém như vậy mà cũng đòi đi hành thích Hoàng đế? Ngươi muốn chết sao? Diệp Khả Hy."
Nàng nhìn nam nhân này từ đầu đến chân, khi nhìn vào gương mặt ấy trong mắt rõ ràng có quá nhiều yêu thương. Nhưng rồi như chợt nhận ra chỉ là giống nhau, nàng lại tỏ vẻ khinh miệt, giọng lạnh nhạt như trăng sáng ngoài kia:
"Dù ta yếu kém vẫn không để bản thân trở nên hèn mọn. Ta giết hôn quân thì có gì sai?"
"Dựa vào đâu ngươi nói người là hôn quân? Hoàng thượng từng làm gì rồi? Giết người vô tội, bóc lột thần dân hay... trêu hoa ghẹo nguyệt?"
Nam nhân bước tới, giơ tay lên, từng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve mọi đường nét trên mặt nàng. Ánh mắt che giấu tất cả những nghĩ suy, nụ cười nơi khóe môi chỉ toàn là ý tứ cợt nhã.
Khả Hy ghét bỏ gạt bàn tay ấy ra. Không khống chế được tức giận mà lớn tiếng:
"Hắn ta hại Hàn gia tan nhà nát cửa! Chính ngươi, Hàn Bách Đăng, ngươi cũng mang họ Hàn. Tự xem lại mình đi, bây giờ ngươi thành ra dạng gì rồi? Có xứng đáng với gia tộc của mình hay không? Vậy mà còn không có một chút căm giận lại đi phục tùng kẻ chính tay hủy hoại gia tộc mình. Tội của hắn ta chính là lạm sát trung thần!"
Hàn Bách Đăng nhếch môi, nở nụ cười nhạt dễ thấy nhưng chút cay đắng lại khó phát hiện:
"Bao nhiêu lý do ngươi đưa ra sao ta lại thấy thiếu một điều? Đại ca ta cũng chết. Ngươi không muốn nhắc sao?"
Không để nàng trả lời, hắn lại tiếp tục:
"Có lẽ nếu người còn sống không phải là ta mà là đại ca ta, chắc ngươi sẽ không điên cuồng mà trả thù như bây giờ đúng chứ?"
Nữ nhân im lặng không đáp. Hắn cũng không ép, không cần cũng chẳng muốn nghe câu trả lời đó.
Từ đầu đến cuối trên môi nam nhân ấy vẫn không tắt nụ cười. Hắn nhún vai tỏ ý sao cũng được. Sau đó thì từ từ di chuyển tầm mắt đến bả vai của nàng, rồi vô cùng tự nhiên kéo lệch một bên vai áo của nàng xuống, tìm đúng vị trí vết thương của nàng mặc dù đêm tối và trên người nàng là hắc y. Bởi vì chỉ cần một cử động nhỏ của người đối diện thì hắn đã có thể nhìn ra điểm bất thường. Ngay từ nhỏ hắn đã giỏi quan sát, nên khả năng nắm bắt mọi việc xung quanh đã hơn đại ca hắn mấy phần. Chỉ tiếc...
Trên làn da trắng của nữ nhân máu vẫn còn chảy nhưng quanh miệng vết thương đã bắt đầu đen lại, trúng độc rồi. Hắn lắc đầu, kéo nàng lại ngồi lên giường, mặc cho nàng la hét, đánh đấm. Nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi ồn ào mà trực tiếp đánh vào gáy làm nàng bất tỉnh, chỉnh lại y phục trên người rồi ra khỏi phòng.
*****
Tính thêm lần này nữa thì Khả Hy đã thoát chết ba lần rồi, mà ba lần đó hầu như lần nào tính mạng nàng cũng do Hàn Bách Đăng tiện tay nhặt về. Nàng biết mình yếu kém, nàng biết bản thân gây thêm rắc rối cho hắn, nhưng khi nghĩ đến chàng đã bị chính người mình một lòng tận trung hại chết thì lòng căm thù lại lấn át tất cả.
Hàn gia của chàng tuy thực lực lớn mạnh nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ soán ngôi Vua, chỉ dùng thế lực của mình bảo vệ vương quyền cho Thiên tử. Ai mà ngờ được tấm lòng trung đó chẳng được vị Vua kia coi trọng. Một cái lý do mà vu oan cả gia tộc tội phản nghịch bất trung, tội danh làm Hàn gia sụp đổ chỉ trong một đêm - âm mưu tạo phản.
Nước cờ hiểm là nước cờ đi một nhưng thu kết quả là hai. Vừa có thể diệt trừ nguy hại, vừa có được sự nể phục của thần dân cả nước. Chỉ cần lưu lại huyết mạch yếu kém, nhu nhược nhất của Hàn gia, bấy nhiêu đã đủ để thể hiện bản thân là một minh quân thương tiếc trung thần. Nước cờ quá hoàn mỹ.
Đối với thần dân Lạc quốc vị Hoàng đế ngồi trên ngôi cao kia có thể vô cùng đáng kính, nhưng trong mắt nàng chỉ là hôn quân không hơn không kém.
Khả Hy không thể nào quên được ngày hôm ấy, chính mắt nàng đã nhìn những người yêu thương nàng như ruột thịt, từng người, từng người lần lượt chết oan dưới lưỡi đao vô tình. Hôm đó đến ông trời cũng phải rơi lệ. Hôm đó, nàng gào khóc đến khàn cả giọng, bị binh lính xô ngã không biết bao nhiêu lần vẫn cương quyết lao vào pháp trường. Ngày mưa năm đó Diệp Khả Hy mười bốn tuổi, nàng ngất đi trong trận mưa như trút nước đó sau khi nhìn thấy ánh mắt cuối cùng đầy đau đớn của chàng - người nàng thầm mến.
*****
Lần này trúng độc nặng, phải mất cả tháng Khả Hy mới khỏe lại, vừa lành bệnh nàng lập tức nghĩ đến lần ám sát tiếp theo. Cơ duyên trùng hợp, mùng Một tháng sau cả triều đình có chuyến đi săn, cầu thịnh vượng cho đất nước. Nữ tử đứng giữa phố chợ đông người, nở nụ cười nhạt.
Đầu tháng tám trời trong gió mát, nàng trốn trên thân cây đại thụ kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng cũng xuất hiện. Nhưng trong đám quan lại cưỡi ngựa theo sau, nàng lại thấy hắn. Hôm nay trên người hắn vẫn là vẻ biếng lười mọi ngày, thậm chí không thèm khoác khôi giáp, không mang theo binh khí. Tùy tiện giống như đi ngắm phong cảnh.
Nàng giương cung, dây cung kêu một tiếng dứt khoát, tên nhọn lao nhanh. Vậy mà nhanh cách mấy cũng không ngờ lại thua một hòn đá nhỏ trong tay nam nhân cao ngạo kia, trong phạm vi quan binh không phát hiện mà vô hiệu hóa mũi tên của nữ nhân ấy. Nàng biết ngày hôm nay hắn xuất hiện mục đích là để ngăn cản nàng. Nhưng...
"Hàn Bách Đăng, nếu ta dễ dàng bỏ cuộc như vậy thì trước đó ta đã không chọn con đường này."
Khả Hy rút thanh kiếm sau lưng ra, trực tiếp xông đến. Đám quan lại thấy vậy thì hoảng loạn.
"Hộ giá! Mau bảo vệ Hoàng thượng...!"
Thanh âm đó càng làm sát khí trong mắt nàng lên cao. Không hề để đám binh lính cản đường vào trong mắt, chỉ chăm chăm vào người trên lưng ngựa kia.
Thanh kiếm trên tay nhuốm đầy máu, trên người nữ tử cũng chẳng còn lành lặn. Chợt nàng thấy bóng dáng quen thuộc, hắn xuất hiện trước mắt trong lúc nàng đang lâm nguy như là điều hiển nhiên. Nhưng lần này lại lạnh lùng một kiếm cắm sâu vào bụng nàng. Một kiếm đau đến tận tim. Nữ tử lùi về sau, phản kháng vô cùng yếu ớt, dù chết cũng không được yếu hèn. Trong tầm mắt mơ hồ, nàng thấy hắn lao tới đánh nàng thêm chưởng nữa. Nàng cảm giác như sinh mạng này sắp rời xa.
*****
Chiều tà bên bờ sông nơi ngoại thành, một nữ nhân đang lặng lẽ giặt giũ quần áo. Bề ngoài trông rất lam lũ, trên người vẫn còn để lại rất nhiều vết sẹo mờ. Cách đây một năm, Khả Hy được Hàn Bách Đăng kéo nàng về từ tay Diêm vương. Hắn bao ngày không ngủ nghỉ giành giật mang mạng nàng trở về, rồi lại mất hơn nửa năm chăm sóc nàng mới được như bây giờ. Hắn nói:
"Mạng của ngươi bây giờ là của ta. Từ đây về sau ngoan ngoãn ở lại đây. Ta mà biết ngươi lại đi làm loạn thì sẽ trực tiếp giết chết ngươi."
Nàng cụp mắt không nói gì.
Cách vài ngày thì hắn lại đến đây thăm nàng một lần, lần nào đến cũng tùy tiện ném cho nàng những thứ đồ dùng cần thiết và lần nào cũng treo bên môi:
"Cái này ta lấy từ chỗ tiểu Đào."
"Bộ y phục này a Hoa khen đẹp."
.....
Không biết hắn có bao nhiêu cô nương nữa.
Ban đầu nàng còn bài xích, lâu dần cũng mệt không nói gì thêm, không hay không biết nhận sự giúp đỡ chăm lo của hắn. Khả Hy cũng không biết nơi này cách kinh thành bao xa mà lần nào hắn đến cũng chỉ ở lại một đêm đến sáng lại rời đi. Lần đó hắn đến bất ngờ, lúc nàng vừa từ trong rừng trở về nhà thì cái bóng đen từ trên cây lại phóng xuống trước mắt nàng. Giọng hắn trầm trầm quyến rũ rất dụ người:
"Cô đi đâu lại vào rừng giờ này?"
Khả Hy nhìn ánh trăng treo trên đỉnh đầu từ tốn hỏi lại:
"Ngươi cũng biết bây giờ đã tối? Muốn dọa chết người sao?"
Hàn Bách Đăng nhìn nàng, nhìn nàng rất lâu.
"Ta chỉ muốn gặp ngươi..."
Hình như hắn say rồi... Hắn say rồi nên mới mất khống chế mà cúi đầu hôn nàng. Hắn say rồi thế nên không tự chủ được cướp mất sự trong trắng của nàng. Hắn nhìn thấy nàng rơi lệ, tầm mắt vô định nhìn xa xăm. Nàng vẫn chưa quên sao?
Hàn Bách Đăng hắn không hứa sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc nàng suốt đời, thậm chí càng lạnh nhạt và tránh xa nàng hơn, cứ như đêm đó là sai lầm nhất thời. Chỉ chu cấp mà không có lấy chút quan tâm.
Một ngày mùa đông trời đổ tuyết lớn, khoảng sân trước căn nhà nhỏ của Khả Hy cũng bị phủ đến trắng xóa. Nàng ngồi trước hiên trông về phía chân trời, bóng dáng mờ ảo của nam tử chợt đâu xuất hiện trong tầm mắt. Hàn Bách Đăng đứng trước mặt Khả Hy, mặt không biểu cảm, lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn chưa bao giờ như vậy đối với nàng.
Hắn âm trầm lên tiếng:
"Ngươi mau rời khỏi đây, từ nay đừng trở về nữa. Nhớ cho kĩ, mạng của ngươi là do ta nhặt về, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm theo."
Túi bạc được hắn tùy tay ném mạnh rồi quay lưng rời đi.
Cảm giác đau đớn bóp nghẹn trái tim, tàn nhẫn như chặn mất hơi thở.
Khả Hy vẫn ngồi đó, nhìn túi tiền lạnh lẽo, hai tay ôm chặt thân mình đang run rẩy, giọt nước trên khóe mắt chầm chậm rơi.
"Bách Văn. Xin lỗi chàng. Xin lỗi vì có lẽ ngay từ đầu đối với chàng đã chẳng phải tình yêu."
*****
Khả Hy đứng lặng rất lâu trước cửa phòng của hắn. Tại thanh lâu quen thuộc, gian phòng riêng biệt này là chốn hắn lui về thường xuyên. Nàng bất động chôn chân nghe tiếng cười vui của nam nhân ấy, mà người thấy được nụ cười của hắn lại chẳng phải là nàng.
Nữ tử thầm cắn chặt tay ngăn tiếng khóc nghẹn, để lại túi bạc cùng mảnh giấy, bàn tay thon gầy vuốt ve chiếc bụng nhỏ, nàng lưu luyến nhìn vào gian phòng rồi cất bước rời đi.
*****
Bên dưới cổng thành vào Hoàng cung Lạc quốc, nam tử mặc chiến giáp đầy ngạo nghễ uy phong, tay cầm trường kiếm, chỉ huy đại binh vây lấy hoàng thành. Quả không hổ danh là con cháu Hàn gia, Hàn Bách Đăng khí chất chỉ có hơn người chứ không hề yếu kém như lời đồn. Cái vẻ ngoài nhu nhược kia là sự che giấu hoàn hảo cho âm mưu tạo phản thật sự.
Bị truy sát đến nơi mà hắn vẫn có thể xoay chuyển, lật ngược thế cờ một cách hoàn hảo. Tự tay báo thù nhà, ngôi Thiên tử dành cho người xứng đáng nhất rồi hắn bỏ lại tất cả, về căn nhà nhỏ của nàng nơi ngoại thành.
Giờ đây, mái lều tranh ấy đã chẳng còn nàng ngày ngày nấu cơm, đan áo. Mất đi cả nụ cười mỉm nhu tình như ngọc, tan đi rồi tiếng nàng vẫn trách móc vu vơ. Nàng ra đi mà keo kiệt đến nổi chẳng lưu lại chút hương.
Là hắn đuổi nàng đi. Chính hắn đã đau đến xé lòng mới nói được lời tuyệt tình đó. Cũng chính hắn biết nàng đến thanh lâu tìm nên đã diễn cho nàng xem màn kịch kia. Chính Hàn Bách Đăng hắn đã phụ nàng nhưng kể từ giây phút nàng quay lưng, hắn cũng đã ruồng bỏ cả trái tim của mình.
Máu từ miệng hắn tuôn ra ngày càng nhiều, hắn co người ho dữ dội rồi khụy xuống bậc thềm. Dù nỗi đau có đang giày vò hắn vẫn khó nhọc cong môi :
"Đã chẳng còn gì vướng bận nữa. Nếu còn luyến tiếc chắc là lần cuối gặp nhau ta đã làm nàng khóc, Khả Hy..."
Từng giọt máu rơi xuống rồi bung nở như những đóa bỉ ngạn trên nền tuyết trắng.
Bỉ ngạn mất mác.
Bỉ ngạn đau thương.
Bỉ ngạn là tình yêu chẳng thể nói của nam nhân ấy dành cho nữ tử mình yêu.
Bỉ ngạn là tiếc nuối của nam nhân, khi biết thời gian mình có không đủ lâu dài để hứa chăm sóc nàng một đời một kiếp.
Bỉ ngạn là giày vò vì mãi cho đến khi chết, hắn vẫn tự trách vì đã hèn mọn cố chiếm đoạt tình yêu của nàng dành cho người khác.
Đông rồi cũng qua, bỉ ngạn đỏ tươi trên tuyết rồi cũng tan vào năm tháng.
******
Bốn năm sau cũng nơi mái lều tranh ngày ấy, Khả Hy đứng lặng rất lâu trước cây đại thụ ngày trước hắn vẫn ngồi, nàng chợt nở nụ cười dịu dàng như trong quá khứ:
"Ngày đó ta cũng muốn nói, ta rất nhớ chàng."
Từ trong nhà một tiểu hài tử chạy ra ôm lấy chân nàng nũng nịu:
"Mẫu thân, chúng ta đi thăm phụ thân đi."
Khả Hy gạt vội giọt nước mắt, xoay người mỉm cười nắm tay con trai đi về phía rừng trúc, nơi đó có mộ của hắn.
*****
Mạn Châu Sa - loài hoa không lá
Do duyên trời hoa lá để lỡ nhau.
Danh sách chương