Ánh mắt Long Ngũ cơ trí, giống như tất cả bí mật của Dương Tiêu đều bị anh ta nhìn thấu. Dương Tiêu cười nhạt một cái: “Tôi nói, tôi vì một người phụ nữ anh tin không?”
“Tôi tin!” Long Ngũ gật đầu, vẻ mặt anh ta phức tạp nói: “Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Đường Mộc Tuyệt là một người phụ nữ không tồi, chỉ tiếc bố mẹ cô ấy và nhóm người nhà họ Đường thật sự quá ghê tởm thôi.”
Dương Tiêu vẫn chưa phản bác, ném xuống một trăm đồng tiền cầm hai bao thuốc lá đi rồi. Long Ngũ cũng không trả tiền thừa, lần sau không thu tiền là được.
Nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Dương Tiêu, sắc mặt Long Ngũ cô đơn, nói nhỏ: “Cậu vì một người phụ nữ, chẳng lẽ tôi không phải sao? Mười năm, vì em, anh ở chỗ này bảo vệ em mười năm.”2084056_2_25,60
“Lai Lai, mười năm này mỗi ngày em đều đi ngang qua cửa tiệm anh. Dưa hấu em thích ăn nhất anh chuẩn bị cho em mười năm nay nhưng em chưa từng xem một lần. Chẳng lẽ Long Ngũ anh tồi tệ vậy sao?”
Dương Tiêu còn tưởng rằng Long Ngũ nói giỡn với mình nhưng chưa từng đoán Long Ngũ đúng là một người đàn ông tình sâu vô cùng.
Thân là lưỡi dao sắc bén của đất nước, Dương Tiêu gặp qua quá nhiều hạng người bất phàm. Long Ngũ khiến Dương Tiêu cảm giác vô cùng kỳ quái, nói anh ta là cao nhân ẩn cư cũng không giống. Cả người tràn ngập hơi thở giang hồ, giống như nhân vật trong mảnh đất xám, bây giờ đang ẩn khỏi giang hồ, không làm đại ca trong nhiều năm.
“Dương Tiêu ngu xuẩn này, cậu cút đến đây cho tôi.” Vừa mới đi vào công ty, đội trưởng đội bảo vệ Mã Thế Xương đã nỏi giận quát một tiếng với Dương Tiêu.
Dương Tiêu còn chưa kịp đốt một cây thuốc lá, vội vàng tiền lên hỏi: “Làm sao vậy anh Mã?”
Mã Thế Xương, đội trưởng đội bảo vệ tập đoàn y dược Đường Nhân, đứng đầu mấy chục nhân viên bảo vệ. Ngày thường ăn chơi đàng điếm, đi vào trong Đường Nhân cũng chỉ ở trong phòng an ninh bật điều hòa thản nhiên tự đắc.
Ÿ vào có chút quan hệ với Đường Hạo, luôn luôn không kiêng nễ gì. Cho dù là nhà họ Đường, không ít dòng họ chính cũng không dám trêu chọc Mã Thế Xương.
Vẻ mặt Mã Thế Xương tàn khốc, quở mắng: “Ngu xuẩn, tôi hỏi cậu, ngày hôm qua trong quá trình cậu trực ban hàng hóa đã thiếu một ít, cậu làm việc kiểu gì vậy? Có biết số thuốc đó chúng còn phải vận chuyển qua cho nhà họ Lý bên kia hay không? Bây giờ xuất hiện sai sót, cậu đảm đương nỗi sao?”
Bây giờ nhà họ Tần đã giao toàn bộ quyền hạn hợp tác cho Lý Minh Hiên, về sau hàng hóa nhà họ Đường chỉ cung cấp cho Lý Minh Hiên.
Bởi vì Dương Tiêu vào làm ở bộ phận tiếp thị, cho nên ngẫu nhiên Dương Tiêu phải đi đến bãi tập kết hàng để xem hàng.
Hắn ta và Đường Hạo cấu kết với nhau làm việc xấu. Mấy năm nay không biết lén nuốt lấy bao nhiêu thuốc, chuyển qua chợ đen bán rẻ, từ đó thu hoạch được ít tiền lời.
“Tôi tin!” Long Ngũ gật đầu, vẻ mặt anh ta phức tạp nói: “Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Đường Mộc Tuyệt là một người phụ nữ không tồi, chỉ tiếc bố mẹ cô ấy và nhóm người nhà họ Đường thật sự quá ghê tởm thôi.”
Dương Tiêu vẫn chưa phản bác, ném xuống một trăm đồng tiền cầm hai bao thuốc lá đi rồi. Long Ngũ cũng không trả tiền thừa, lần sau không thu tiền là được.
Nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Dương Tiêu, sắc mặt Long Ngũ cô đơn, nói nhỏ: “Cậu vì một người phụ nữ, chẳng lẽ tôi không phải sao? Mười năm, vì em, anh ở chỗ này bảo vệ em mười năm.”2084056_2_25,60
“Lai Lai, mười năm này mỗi ngày em đều đi ngang qua cửa tiệm anh. Dưa hấu em thích ăn nhất anh chuẩn bị cho em mười năm nay nhưng em chưa từng xem một lần. Chẳng lẽ Long Ngũ anh tồi tệ vậy sao?”
Dương Tiêu còn tưởng rằng Long Ngũ nói giỡn với mình nhưng chưa từng đoán Long Ngũ đúng là một người đàn ông tình sâu vô cùng.
Thân là lưỡi dao sắc bén của đất nước, Dương Tiêu gặp qua quá nhiều hạng người bất phàm. Long Ngũ khiến Dương Tiêu cảm giác vô cùng kỳ quái, nói anh ta là cao nhân ẩn cư cũng không giống. Cả người tràn ngập hơi thở giang hồ, giống như nhân vật trong mảnh đất xám, bây giờ đang ẩn khỏi giang hồ, không làm đại ca trong nhiều năm.
“Dương Tiêu ngu xuẩn này, cậu cút đến đây cho tôi.” Vừa mới đi vào công ty, đội trưởng đội bảo vệ Mã Thế Xương đã nỏi giận quát một tiếng với Dương Tiêu.
Dương Tiêu còn chưa kịp đốt một cây thuốc lá, vội vàng tiền lên hỏi: “Làm sao vậy anh Mã?”
Mã Thế Xương, đội trưởng đội bảo vệ tập đoàn y dược Đường Nhân, đứng đầu mấy chục nhân viên bảo vệ. Ngày thường ăn chơi đàng điếm, đi vào trong Đường Nhân cũng chỉ ở trong phòng an ninh bật điều hòa thản nhiên tự đắc.
Ÿ vào có chút quan hệ với Đường Hạo, luôn luôn không kiêng nễ gì. Cho dù là nhà họ Đường, không ít dòng họ chính cũng không dám trêu chọc Mã Thế Xương.
Vẻ mặt Mã Thế Xương tàn khốc, quở mắng: “Ngu xuẩn, tôi hỏi cậu, ngày hôm qua trong quá trình cậu trực ban hàng hóa đã thiếu một ít, cậu làm việc kiểu gì vậy? Có biết số thuốc đó chúng còn phải vận chuyển qua cho nhà họ Lý bên kia hay không? Bây giờ xuất hiện sai sót, cậu đảm đương nỗi sao?”
Bây giờ nhà họ Tần đã giao toàn bộ quyền hạn hợp tác cho Lý Minh Hiên, về sau hàng hóa nhà họ Đường chỉ cung cấp cho Lý Minh Hiên.
Bởi vì Dương Tiêu vào làm ở bộ phận tiếp thị, cho nên ngẫu nhiên Dương Tiêu phải đi đến bãi tập kết hàng để xem hàng.
Hắn ta và Đường Hạo cấu kết với nhau làm việc xấu. Mấy năm nay không biết lén nuốt lấy bao nhiêu thuốc, chuyển qua chợ đen bán rẻ, từ đó thu hoạch được ít tiền lời.
Danh sách chương