“Mày cảm thấy mày còn có tư cách cò kè mặc cả với tao sao?”
Tay phải Dương Tiêu nhanh như tia chớp, nắm lấy cổ họng của anh Đại Phi, dương như xách gà con, xách anh Đại Phi nhắc lên không trung.
Một nguy cơ tử vong bao phủ trong lòng, anh Đại Phi sợ hãi cực kỳ. Sắc mặt anh ta hóa thành màu gan heo, cả người khó có thể hô hấp: “Em… Em nói, em sẽ nói!”
“Nếu lại cò kè mặc cả, tự gánh lấy hậu quả!” Dương Tiêu giống như vứt rác, ném anh Đại Phi xuống mặt đắt.
Bị ném xuống mặt đất, anh Đại Phi như được đại xá, mồ hôi lạnh trên trán rào rạt rơi xuống dưới. Anh ta thở hồn hễn hai cái rồi sợ hãi nói: “Là Tần Lãng. Tần Lãng cho em hai trăm nghìn, muốn em đánh anh đến tàn phế. Sau đó mang mỹ nhân nhỏ này đi, không không không, là chị dâu.”
“Tần Lãng!” Ánh mắt Dương Tiêu phụt ra một sát khí mãnh liệt.
Không nghĩ Tần Lãng lại đê tiện như vậy. Buỏi tiệc họp lớp mắt mũi quét hết không nói, còn tính toán cắn mãi không bỏ. Nếu mơ ước Đường Mộc Tuyết, vậy đừng trách tôi không khách khí.2084051_2_25,60
Dương tiêu nhìn chằm chằm anh Đại Phi, lạnh giọng nói: “Gậy ông đập lưng ông, hiểu rõ không?”
“Hả?” Anh Đại Phi sợ ngây người. Dương Tiêu nói đám người anh ta đối phó với Tần Lãng sao? Tần Lãng chính là thiếu của Tần Lãng ở Trung Nguyên, đám người côn đồ như bọn họ sao có thể đắc tội được. Dương Tiêu nói bọn họ gây phiền phức cho Tần Lãng, đây không phải là làm khó bọn họ sao?
Dương Tiêu lạnh lùng cười, nói: “Mày cảm thấy mày còn có cơ hội lựa chọn sao?”
“Ưc! Ực!” Nuốt nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh anh Đại Phi ứa ra, nói: “Đại ca, em hiểu rõ, em hiểu rõI”
Biết sức chiến đấu của Dương Tiêu đáng sợ, anh Đại Phi chỉ có thể lựa chọn đánh Tần Lãng. Tử đạo hữu bắt tử bần đạo, thiếu gia Tần, đừng trách anh Đại Phi tôi thủ đoạn độc ác vô tình.
“Tên phế vật Dương Tiêu kia chắc hẳn đã bị anh Đại Phi đánh cho tàn phế nhỉ? Trong thời gian này, tác dụng thuốc của con tiện nhân Đường Mộc Tuyết kia cũng phát tác, hừ! Đường Mộc Tuyết ơi Đường Mộc Tuyết. Cô lựa chọn một tên phế vật mà không lựa chọn tôi. Chờ đến khi cô ở trên giường thì còn ra vẻ thanh cao như thế nào nữa. Đến lúc đó tôi chụp ít ảnh ném lên trên mạng, tôi muốn cô thân bại danh liệt.”
Cùng lúc đó, Tần Lãng chạy băng băng trên đường nhanh chóng đến đường Thanh Minh.
Vừa mới đến, Tần Lãng từ xa đã thấy đám người anh Đại Phi.
Tần Lãng lập tức xuống xe hỏi: “Sao lại thế này? Bọn họ đâu rồi?”
Nhìn chằm chằm Tần Lãng, ánh mắt đám côn đồ đều đỏ lên.
Chính bởi vì người trước mắt này ép, mới khiến họ gà bay trứng vỡ. Anh Đại Phi cũng phát hỏa, anh ta phất tay quát to: “Các anh em, lên cho tao!”
Trong phút chốc, đám người rơi vào trạng thái bùng nổ, đánh đấm Tần Lãng một trận. Thậm chí một ít tên côn đồ không ngừng công kích hạ bộ của Tần Lãng.
“Đml” Hạ bộ của Tần Lãng bị công kích liên tục, một trận máu nở rộ hoàn mỹ. Tần Lãng kêu rên một tiếng, rơi vào hôn mê.
Trong xe chính mắt Dương Tiêu chứng kiến tất cả, nội tâm Đường Mộc Tuyết cũng xảy ra cực kỳ chấn động. Cô thật sự không đoán được Dương Tiêu sẽ dùng gậy ông đập lưng ông.
Dương Tiêu nhỏ giọng nói: “Mộc Tuyết, có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không khiến em uất ức dù nửa phần. Tần Lãng này không có mắt, đêm nay xử lý anh ta trước.”
Một cảm giác an toàn thật lớn dần nảy lên trong lòng. Dần dần, Đường Mộc Tuyết phát hiện trong cơ thể vô cùng khô nóng.
Từng luồng tinh thần đánh sâu vào khiến cô sắp mắt đi lý trí.
“Dương… Dương Tiêu… Em… Em thấy hơi nóng.” Giọng nói Đường Mộc Tuyết nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Dương Tiêu vô cùng kinh ngạc, hơn nửa đêm rồi, nhiệt độ trong không khí thấp xuống, tại sao lại nóng được? Nhưng mà Dương Tiêu vẫn mở điều hòa ra: “Anh mở điều hòa rồi, chờ lát nữa sẽ không nóng nữa.”
Không đoán trước được sắc mặt Đường Mộc Tuyết càng ngày càng đỏ lên. Dường như sắp hô hắp không nỗi, dường như còn muốn cởi ra chiếc váy màu trắng.
Dương Tiêu mờ mịt nhìn. Thật sự nóng như vậy sao?
Ngay khi Dương Tiêu hết sức buồn bực, sắc mặt vô cùng ngượng ngùng như tích nước của Đường Mộc Tuyết cuối cùng không thể khống chế cảm xúc mà nhào đến Dương Tiêu.
Tay phải Dương Tiêu nhanh như tia chớp, nắm lấy cổ họng của anh Đại Phi, dương như xách gà con, xách anh Đại Phi nhắc lên không trung.
Một nguy cơ tử vong bao phủ trong lòng, anh Đại Phi sợ hãi cực kỳ. Sắc mặt anh ta hóa thành màu gan heo, cả người khó có thể hô hấp: “Em… Em nói, em sẽ nói!”
“Nếu lại cò kè mặc cả, tự gánh lấy hậu quả!” Dương Tiêu giống như vứt rác, ném anh Đại Phi xuống mặt đắt.
Bị ném xuống mặt đất, anh Đại Phi như được đại xá, mồ hôi lạnh trên trán rào rạt rơi xuống dưới. Anh ta thở hồn hễn hai cái rồi sợ hãi nói: “Là Tần Lãng. Tần Lãng cho em hai trăm nghìn, muốn em đánh anh đến tàn phế. Sau đó mang mỹ nhân nhỏ này đi, không không không, là chị dâu.”
“Tần Lãng!” Ánh mắt Dương Tiêu phụt ra một sát khí mãnh liệt.
Không nghĩ Tần Lãng lại đê tiện như vậy. Buỏi tiệc họp lớp mắt mũi quét hết không nói, còn tính toán cắn mãi không bỏ. Nếu mơ ước Đường Mộc Tuyết, vậy đừng trách tôi không khách khí.2084051_2_25,60
Dương tiêu nhìn chằm chằm anh Đại Phi, lạnh giọng nói: “Gậy ông đập lưng ông, hiểu rõ không?”
“Hả?” Anh Đại Phi sợ ngây người. Dương Tiêu nói đám người anh ta đối phó với Tần Lãng sao? Tần Lãng chính là thiếu của Tần Lãng ở Trung Nguyên, đám người côn đồ như bọn họ sao có thể đắc tội được. Dương Tiêu nói bọn họ gây phiền phức cho Tần Lãng, đây không phải là làm khó bọn họ sao?
Dương Tiêu lạnh lùng cười, nói: “Mày cảm thấy mày còn có cơ hội lựa chọn sao?”
“Ưc! Ực!” Nuốt nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh anh Đại Phi ứa ra, nói: “Đại ca, em hiểu rõ, em hiểu rõI”
Biết sức chiến đấu của Dương Tiêu đáng sợ, anh Đại Phi chỉ có thể lựa chọn đánh Tần Lãng. Tử đạo hữu bắt tử bần đạo, thiếu gia Tần, đừng trách anh Đại Phi tôi thủ đoạn độc ác vô tình.
“Tên phế vật Dương Tiêu kia chắc hẳn đã bị anh Đại Phi đánh cho tàn phế nhỉ? Trong thời gian này, tác dụng thuốc của con tiện nhân Đường Mộc Tuyết kia cũng phát tác, hừ! Đường Mộc Tuyết ơi Đường Mộc Tuyết. Cô lựa chọn một tên phế vật mà không lựa chọn tôi. Chờ đến khi cô ở trên giường thì còn ra vẻ thanh cao như thế nào nữa. Đến lúc đó tôi chụp ít ảnh ném lên trên mạng, tôi muốn cô thân bại danh liệt.”
Cùng lúc đó, Tần Lãng chạy băng băng trên đường nhanh chóng đến đường Thanh Minh.
Vừa mới đến, Tần Lãng từ xa đã thấy đám người anh Đại Phi.
Tần Lãng lập tức xuống xe hỏi: “Sao lại thế này? Bọn họ đâu rồi?”
Nhìn chằm chằm Tần Lãng, ánh mắt đám côn đồ đều đỏ lên.
Chính bởi vì người trước mắt này ép, mới khiến họ gà bay trứng vỡ. Anh Đại Phi cũng phát hỏa, anh ta phất tay quát to: “Các anh em, lên cho tao!”
Trong phút chốc, đám người rơi vào trạng thái bùng nổ, đánh đấm Tần Lãng một trận. Thậm chí một ít tên côn đồ không ngừng công kích hạ bộ của Tần Lãng.
“Đml” Hạ bộ của Tần Lãng bị công kích liên tục, một trận máu nở rộ hoàn mỹ. Tần Lãng kêu rên một tiếng, rơi vào hôn mê.
Trong xe chính mắt Dương Tiêu chứng kiến tất cả, nội tâm Đường Mộc Tuyết cũng xảy ra cực kỳ chấn động. Cô thật sự không đoán được Dương Tiêu sẽ dùng gậy ông đập lưng ông.
Dương Tiêu nhỏ giọng nói: “Mộc Tuyết, có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không khiến em uất ức dù nửa phần. Tần Lãng này không có mắt, đêm nay xử lý anh ta trước.”
Một cảm giác an toàn thật lớn dần nảy lên trong lòng. Dần dần, Đường Mộc Tuyết phát hiện trong cơ thể vô cùng khô nóng.
Từng luồng tinh thần đánh sâu vào khiến cô sắp mắt đi lý trí.
“Dương… Dương Tiêu… Em… Em thấy hơi nóng.” Giọng nói Đường Mộc Tuyết nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Dương Tiêu vô cùng kinh ngạc, hơn nửa đêm rồi, nhiệt độ trong không khí thấp xuống, tại sao lại nóng được? Nhưng mà Dương Tiêu vẫn mở điều hòa ra: “Anh mở điều hòa rồi, chờ lát nữa sẽ không nóng nữa.”
Không đoán trước được sắc mặt Đường Mộc Tuyết càng ngày càng đỏ lên. Dường như sắp hô hắp không nỗi, dường như còn muốn cởi ra chiếc váy màu trắng.
Dương Tiêu mờ mịt nhìn. Thật sự nóng như vậy sao?
Ngay khi Dương Tiêu hết sức buồn bực, sắc mặt vô cùng ngượng ngùng như tích nước của Đường Mộc Tuyết cuối cùng không thể khống chế cảm xúc mà nhào đến Dương Tiêu.
Danh sách chương