“Dương Tiêu? Vị thương gia thần bí ấy làm sao có thể là Dương Tiêu?” Đường Dĩnh điên cuồng gào thét.
Mi mắt Đường Hạo giật điên cuồng, hắn không thể nào ngờ được rằng vị thương gia thần bí có thể gây chắn động khắp Trung Nguyên lại là Dương Tiêu.
“Làm sao có thể là Dương Tiêu?” Ngay giây phút này, nội tâm mỗi một người trong Đường Gia đều dậy sóng, không cách nào bình tĩnh được.
Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của Đường Mộc Tuyết vô cùng đặc sắc, cô không thể nào ngờ được rằng người toàn thân phát ra khí chất cao quý nho nhã ấy chính là Dương Tiêu: “Tại sao lại là anh?”
“Mộc Tuyết, anh từng nói qua, hôm nay anh sẽ dành tặng cho em một bắt ngờ!” Dương Tiêu cười dịu dàng nói.
Dương Tiêu vừa dút lời, một đoàn nhạc công từ từ tiến vào, tất cả bọn họ đều nhìn Đường Mộc Tuyết nở nụ cười chúc phúc.
Giây kế tiếp, một âm thanh tuyệt vời chắn động lòng người từ từ vang lên, cảnh sắc xinh đẹp nên thơ khiến cho tâm trí con người hướng về chốn mộng mơ.
Đường Dĩnh là người phản ứng đầu tiên, cô kinh ngạc nói: “Đây là bản nhạc piano Mariage damour “2084014_2_25,60
“Không đúng, mọi người mau nhìn xem, đoàn nhạc công này sao lại nhìn quen như vậy?” Một người dòng chính Đường Gia sắc mặt thay đổi nói.
“Đường Hạo tỉ mỉ quan sát, bắt thình lình nói: “Đây…đây không phải là đoàn nhạc Hoàng Triều, ban nhạc số một của nước ta hay sao?”
“Cái gì? Ban nhạc Hoàng Triều?” Đường Hạo vừa dứt lời, sắc mặt tất cả người Đường Gia đều đột nhiên biến sắc.
Mặc dù Đường Gia rất ít quan tâm đến ban nhạc trong nước nhưng danh tiếng ban nhạc số một này cũng không phải chỉ là những lời đồn thổi, hơn nữa cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể mời được bọn họ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, bọn họ cũng không rõ Dương Tiêu làm cách nào có thể mời được ban nhạc số một trong nước đến đây.
“Ban nhạc Hoàng Triều? Mariage damour!” Đường Mộc Tuyết kích động đến mức lấy tay che nữa mặt.
Có trời mới biết, ban nhạc cô thích nhất chính là bàn nhạc Hoàng Triều, bản nhạc piano thích nhất chính là Mariage đamour.
“Nếu như anh yêu em. Anh tuyệt đối sẽ không giống như loài hoa Lăng Tiêu kia, chỉ biết bám víu lấy em để khoe khoang bản thân!”
Ngay giây phút Đường Mộc Tuyết đang thất thần, chỉ thấy Dương Tiêu ánh mắt thâm tình lắp lánh đang hướng về cô tỏ tình.
Thân thể mềm mại yêu kiều của Đường Mộc Tuyết chắn động, kinh ngạc nhìn về hướng Dương Tiêu, chỉ thấy khuôn mặt hắn tràn ngập sự yêu thương đang tiếp tục biểu lộ tám chân tình.
“Nếu như anh yêu em. Anh tuyệt đối sẽ không học theo những chú chim sỉ tình. Mãi hát một bản nhạc đơn điệu giữa mây cao rừng xanh. Anh cũng sẽ không như dòng suối nguồn. Chỉ biết mang đến niềm an ủi cho cảnh vật tiêu điều…”
“Gửi tặng cây sồi!” Tất cả người Đường Gia một lần nữa hét lên kinh ngạc.
“Gửi tặng cây sồi” là tác phẩm đầu tiên của nhà thơ Thư Đình, đại diện cho thơ ca hiện đại được sáng tác vào năm 1977, tác giả là nhà thơ Thư Đình.
Bài thơ được sử dụng nghệ thuật nhân hóa đặc trưng trong thơ văn, dùng lời đối thoại nội tâm của “cây bông gòn” và “cây sồi”; lời ca nhiệt huyết và chân thành hát vang lên lí tưởng và khát khao kề vai bên nhau của đôi tình nhân, quan điểm về tình yêu trong bài thơ chính là mỗi người đều là một cá thể độc lập nhưng lại yêu thương say đắm đối phương.
Không ai có thể ngờ rằng Dương Tiêu lại dùng bài thơ này biểu đạt tình yêu với Đường Mộc Tuyết.
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng và nụ cười của Dương Tiêu, tinh thần Đường Mộc Tuyết có chút chân động, cô mím chặt môi, có gắng kiềm chế không để bản thân bật khóc.
Giống như người đang đứng trước mặt không phải là tên vô dụng mang đến năm năm tủi nhục cho mình, mà chính là bạch mã hoàng tử mình ngày đêm ngưỡng mộ.
Sau khi đọc hết bài thơ “Gửi tặng cây sồi”, Dương Tiêu cầm bó hoa hồng mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị trước, thâm tình bước đến trước mặt Đường Mộc Tuyết.
“Mộc Tuyết, tặng cho em!” Dương Tiêu dịu dàng nói.
Khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết vô thức nhận lấy bó hoa hồng trước mặt.
Đột nhiên, Dương Tiêu quỳ một chân trước mặt cô, lấy ra hộp trang sức tinh xảo, cực kỳ nuông chiều nói: “Mộc Tuyết, xin lỗi em! Anh biết rằng vì anh mà khiến cho em phải chịu đựng năm năm bị kẻ khác sỉ nhục coi thường; anh đã từng nói rằng những thiếu sót trong thời gian năm năm này Dương Tiêu anh nhất định sẽ bù đắp lại từng chút một cho eml”
“Mộc Tuyết yêu dấu, ban nhạc em thích nhất chính là ban nhạc Hoàng Triều, bản nhạc piano em thích nhất chính là bản nhạc Mariage d’amour; hôm nay anh đã mời ban nhạc Hoàng Triều đến đây đích thân biểu diễn bản nhạc Mariage d’amour vì eml”
“Mộc Tuyết yêu dấu, “Gửi tặng cây sồi” bài thơ em thích nhất; vì em vô cùng tán thưởng quan điểm về tình yêu trong bài thơ ấy; mỗi người đều là một cá thể độc lập nhưng lại có thể yêu thương say đắm đối phương. Đêm nay anh đích thân đọc nó vì eml”
“Mộc Tuyết yêu dấu, hoa hồng Bulgaria em yêu thích nhất, hiện tại anh xin dành tặng cho eml”
Mi mắt Đường Hạo giật điên cuồng, hắn không thể nào ngờ được rằng vị thương gia thần bí có thể gây chắn động khắp Trung Nguyên lại là Dương Tiêu.
“Làm sao có thể là Dương Tiêu?” Ngay giây phút này, nội tâm mỗi một người trong Đường Gia đều dậy sóng, không cách nào bình tĩnh được.
Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của Đường Mộc Tuyết vô cùng đặc sắc, cô không thể nào ngờ được rằng người toàn thân phát ra khí chất cao quý nho nhã ấy chính là Dương Tiêu: “Tại sao lại là anh?”
“Mộc Tuyết, anh từng nói qua, hôm nay anh sẽ dành tặng cho em một bắt ngờ!” Dương Tiêu cười dịu dàng nói.
Dương Tiêu vừa dút lời, một đoàn nhạc công từ từ tiến vào, tất cả bọn họ đều nhìn Đường Mộc Tuyết nở nụ cười chúc phúc.
Giây kế tiếp, một âm thanh tuyệt vời chắn động lòng người từ từ vang lên, cảnh sắc xinh đẹp nên thơ khiến cho tâm trí con người hướng về chốn mộng mơ.
Đường Dĩnh là người phản ứng đầu tiên, cô kinh ngạc nói: “Đây là bản nhạc piano Mariage damour “2084014_2_25,60
“Không đúng, mọi người mau nhìn xem, đoàn nhạc công này sao lại nhìn quen như vậy?” Một người dòng chính Đường Gia sắc mặt thay đổi nói.
“Đường Hạo tỉ mỉ quan sát, bắt thình lình nói: “Đây…đây không phải là đoàn nhạc Hoàng Triều, ban nhạc số một của nước ta hay sao?”
“Cái gì? Ban nhạc Hoàng Triều?” Đường Hạo vừa dứt lời, sắc mặt tất cả người Đường Gia đều đột nhiên biến sắc.
Mặc dù Đường Gia rất ít quan tâm đến ban nhạc trong nước nhưng danh tiếng ban nhạc số một này cũng không phải chỉ là những lời đồn thổi, hơn nữa cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể mời được bọn họ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, bọn họ cũng không rõ Dương Tiêu làm cách nào có thể mời được ban nhạc số một trong nước đến đây.
“Ban nhạc Hoàng Triều? Mariage damour!” Đường Mộc Tuyết kích động đến mức lấy tay che nữa mặt.
Có trời mới biết, ban nhạc cô thích nhất chính là bàn nhạc Hoàng Triều, bản nhạc piano thích nhất chính là Mariage đamour.
“Nếu như anh yêu em. Anh tuyệt đối sẽ không giống như loài hoa Lăng Tiêu kia, chỉ biết bám víu lấy em để khoe khoang bản thân!”
Ngay giây phút Đường Mộc Tuyết đang thất thần, chỉ thấy Dương Tiêu ánh mắt thâm tình lắp lánh đang hướng về cô tỏ tình.
Thân thể mềm mại yêu kiều của Đường Mộc Tuyết chắn động, kinh ngạc nhìn về hướng Dương Tiêu, chỉ thấy khuôn mặt hắn tràn ngập sự yêu thương đang tiếp tục biểu lộ tám chân tình.
“Nếu như anh yêu em. Anh tuyệt đối sẽ không học theo những chú chim sỉ tình. Mãi hát một bản nhạc đơn điệu giữa mây cao rừng xanh. Anh cũng sẽ không như dòng suối nguồn. Chỉ biết mang đến niềm an ủi cho cảnh vật tiêu điều…”
“Gửi tặng cây sồi!” Tất cả người Đường Gia một lần nữa hét lên kinh ngạc.
“Gửi tặng cây sồi” là tác phẩm đầu tiên của nhà thơ Thư Đình, đại diện cho thơ ca hiện đại được sáng tác vào năm 1977, tác giả là nhà thơ Thư Đình.
Bài thơ được sử dụng nghệ thuật nhân hóa đặc trưng trong thơ văn, dùng lời đối thoại nội tâm của “cây bông gòn” và “cây sồi”; lời ca nhiệt huyết và chân thành hát vang lên lí tưởng và khát khao kề vai bên nhau của đôi tình nhân, quan điểm về tình yêu trong bài thơ chính là mỗi người đều là một cá thể độc lập nhưng lại yêu thương say đắm đối phương.
Không ai có thể ngờ rằng Dương Tiêu lại dùng bài thơ này biểu đạt tình yêu với Đường Mộc Tuyết.
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng và nụ cười của Dương Tiêu, tinh thần Đường Mộc Tuyết có chút chân động, cô mím chặt môi, có gắng kiềm chế không để bản thân bật khóc.
Giống như người đang đứng trước mặt không phải là tên vô dụng mang đến năm năm tủi nhục cho mình, mà chính là bạch mã hoàng tử mình ngày đêm ngưỡng mộ.
Sau khi đọc hết bài thơ “Gửi tặng cây sồi”, Dương Tiêu cầm bó hoa hồng mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị trước, thâm tình bước đến trước mặt Đường Mộc Tuyết.
“Mộc Tuyết, tặng cho em!” Dương Tiêu dịu dàng nói.
Khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết vô thức nhận lấy bó hoa hồng trước mặt.
Đột nhiên, Dương Tiêu quỳ một chân trước mặt cô, lấy ra hộp trang sức tinh xảo, cực kỳ nuông chiều nói: “Mộc Tuyết, xin lỗi em! Anh biết rằng vì anh mà khiến cho em phải chịu đựng năm năm bị kẻ khác sỉ nhục coi thường; anh đã từng nói rằng những thiếu sót trong thời gian năm năm này Dương Tiêu anh nhất định sẽ bù đắp lại từng chút một cho eml”
“Mộc Tuyết yêu dấu, ban nhạc em thích nhất chính là ban nhạc Hoàng Triều, bản nhạc piano em thích nhất chính là bản nhạc Mariage d’amour; hôm nay anh đã mời ban nhạc Hoàng Triều đến đây đích thân biểu diễn bản nhạc Mariage d’amour vì eml”
“Mộc Tuyết yêu dấu, “Gửi tặng cây sồi” bài thơ em thích nhất; vì em vô cùng tán thưởng quan điểm về tình yêu trong bài thơ ấy; mỗi người đều là một cá thể độc lập nhưng lại có thể yêu thương say đắm đối phương. Đêm nay anh đích thân đọc nó vì eml”
“Mộc Tuyết yêu dấu, hoa hồng Bulgaria em yêu thích nhất, hiện tại anh xin dành tặng cho eml”
Danh sách chương