“Có chút chuyện.” Vẻ mặt của Hạ Thiên không vui lắm.
“Chuyện gì thế?” Lam Y Nhân nhịn không được hỏi.
“Ta nhớ vợ.” Hạ Thiên thành thật trả lời.
“Ách, anh nhớ Y Tiểu Âm sao?” Lam Y Nhân tiếp tục truy hỏi.
“Không phải, ta nhớ Muội muội chân dài, nhớ Thần Tiên Tỷ Tỷ, nhớ Băng Băng, nhớ Hinh tỷ, nhớ Mộng tỷ, còn nhớ cả đại yêu tinh, nhớ mỹ nữ tỷ tỷ......” Hạ Thiên một hơi nói ra mấy chục cái tên.
Lam Y Nhân muốn trực tiếp ngất xỉu, người tên này nhớ thật đúng là nhiều nha!
Chờ Hạ Thiên nói xong hết tên ra, cuối cùng Lam Y Nhân mới nhịn không được hỏi: “Chuyện kia, Hạ Thiên, những người này là ai vậy?”
“Đều là vợ của ta nha.” Hạ Thiên đáp lại.
Lam Y Nhân lập tức lại ngu ngơ, làm sao hắn có nhiều vợ như vậy?
“Giờ đã là giữa trưa, nếu không thì, chúng ta đi ăn cơm đi?” Lam Y Nhân quyết định nói sang chuyện khác, nàng thấy nói chuyện với Hạ Thiên thật có chút khó khăn.
“Được.” Hạ Thiên cũng không có ý kiến với chuyện này, về mấy chuyện như ăn uống, hắn vẫn rất có hứng thú.
“Anh thích cơm ta hay cơm Tây?” Lam Y Nhân dò hỏi.
“Đều có thể, ta không kén ăn.” Hạ Thiên từ dưới đất đứng lên.
“Bây giờ, ta không có xe, cũng không đi chỗ nào xa được, ta nhớ gần đây cũng có nhà hàng Tây không tệ, đi đường khoảng 5 phút là tới, nếu không thì chúng ta tới đó?” Lam Y Nhân đề nghị.
“Được.” Hạ Thiên vẫn một lời đáp ứng.
“Vậy chúng ta đi.” Lam Y Nhân trực tiếp dẫn đường ở phía trước.
Hạ Thiên đi theo, sóng vai đi chung với Lam Y Nhân, có lẽ vì còn đang nhớ tới Muội muội chân dài các nàng, bây giờ, Hạ Thiên cũng có không tâm trạng đi ôm Lam Y Nhân.
Mà Lam Y Nhân âm thầm thở nhẹ nhàng ra, nàng còn đang lo việc này mà.
Chưa đến mười phút sau, hai người đã tới nhà hàng Tây mà Lam Y Nhân nói, phong cảnh của nhà hàng này không tệ, rất yên tĩnh, dù bây giờ chính là thời gian cơm trưa nhưng khách hàng ở đây cũng không nhiều.
Xem thực đơn đã có thể hiểu vì sao người ở đây lại ít, giá hơi đắt, món ăn giá rẻ nhất đã hơn 500 tệ một phần, người thường thật đúng không bỏ được tiêu phí ở những chỗ như thế này.
Đương nhiên, nếu đi tới đây cùng mỹ nữ như Lam Y Nhân, dù là người đàn ông nào thì cũng sẽ không để ý mà vung hết tiền ra. Mà thực tế, trong mắt một bạch phú mỹ chân chính tựa như Lam Y Nhân, nơi này ngược lại đã tương đối thấp kém.
Nếu không phải xe hỏng thì Lam Y Nhân cũng sẽ không tới đây.
“Hạ Thiên, anh muốn ăn gì?” Lam Y Nhân nhẹ giọng hỏi.
“Tùy nàng.” Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
“Vậy ta thay làm chủ anh vậy.” Lam Y Nhân gọi nhân viên phục vụ tới, gọi hai món ăn và một chai rượu đỏ.
Rượu đỏ rót tới rất nhanh, Lam Y Nhân chủ động nâng ly: “Hạ Thiên, cụng ly vì chúng ta quen biết, uống một ly đi.”
“Vợ Tiểu Y Y, bây giờ nàng đã chịu làm vợ ta rồi à?” Lúc này, tự nhiêu Hạ Thiên lại hỏi, hắn càng nghĩ về vợ mình lại càng thấy bản thân rất cần nhanh chóng tìm đến một cô vợ, thế này mới có thể nhanh chóng tu luyện thành Nghịch Thiên Đệ Bát Châm được.
“Hạ Thiên, từ khi chúng ta quen biết nhau đến bây giờ vẫn chưa tới hai mươi bốn tiếng.” Lam Y Nhân hơi bất đắc dĩ, tiếp đó một ngụm uống hết ly rượu đỏ trong tay, “Ta còn chưa hiểu rõ anh, anh cũng chưa đủ hiểu về ta, anh không cảm thấy, chúng ta cần thêm thời gian để tìm hiểu nhau sao?”
“Ừm, vợ Tiểu Y Y, ta đã hiểu đủ về nàng, ta biết dáng người nàng rất tốt, cũng biết nàng rất xinh đẹp, còn biết nàng chưa từng có bạn trai, như vậy nàng đã có tư cách làm vợ ta.” Hạ Thiên nói: “Nàng muốn biết cái gì về ta thì có thể hỏi, ta sẽ nói cho nàng biết.”
Lam Y Nhân ngẩn ngơ, tại sao tên này lại biết nàng chưa từng có bạn trai vậy?
Mà càng làm cho Lam Y Nhân im lặng là, yêu cầu tìm vợ của tên này lại chỉ đơn giản như vậy, chỉ cần xinh đẹp, hơn nữa phải chưa từng quen đàn ông nào là được? Đây quả thực là người bệnh nghiêm trọng lâu năm nha!
Chỉ là, Lam Y Nhân quyết định trước tiên không quan tâm đến chuyện này nữa, vẫn nên hỏi lai lịch anh chàng này chút đã.
“Cái kia, Hạ Thiên, anh có thể nói cho ta biết, anh đang làm gì không?” Lam Y Nhân mở miệng hỏi.
“Ta là thần y giỏi nhất thế giới này.” Hạ Thiên trả lời.
“Thần y à?” Lam Y Nhân âm thầm cảm thấy, rất có thể thanh niên này đang khoác lác, thế là nàng hỏi tiếp: “Anh nói anh là thần y giỏi nhất thế giới này, vậy y thuật của anh còn lợi hại hơn cả Y Tiểu Âm à?”
“Đó là đương nhiên, y thuật của vợ Y Y thật ra có một phần là do ta dạy đấy.” Hạ Thiên thuận miệng nói, đây cũng là sự thật.
“Nói vậy, anh và Y Tiểu Âm quen biết nhau nhờ như thế?” Lam Y Nhân tiếp tục truy hỏi.
“Cũng không khác mấy đâu.” Lần này Hạ Thiên trả lời tương đối hàm hồ, “Ta và vợ Y Y đã quen biết mười mấy năm rồi.”
“Ừm, vậy là anh không biết võ công?” Lam Y Nhân với chuyện này cũng thật tò mò.
“Có thể xem như là vậy, nhưng chờ vợ Tiểu Y Y nàng thật sự thành vợ của ta, nàng sẽ biết, thật ra không chỉ có võ công.” Hạ Thiên tiếp tục trả lời.
“Không phải võ công, đó là cái gì?” Lam Y Nhân có hơi buồn bực.
“Vợ Tiểu Y Y, bây giờ ta có nói với nàng thì nàng cũng sẽ không hiểu.” Hạ Thiên rất chân thành nói: “Tóm lại, nàng làm vợ của ta thì chắc chắn sẽ không thua thiệt, nếu không phải bây giờ ta đang rất thiếu vợ thì nàng cũng sẽ không có cơ hội tốt này.”
Lam Y Nhân hơi không biết nói gì, dù sao nàng cũng là người con gái đẹp nhất thành phố Quế, vô số người đàn ông muốn cướp lấy, có được hay không? Sao đến lượt thanh niên này thì nàng lại thành vận may tốt, nghe như nàng là người chiếm tiện nghi vậy?
“Y Nhân, bây giờ có phải ta nên chúc mừng nàng vì nàng đã tìm được người chồng như ý hay không?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, mà Lam Y Nhân cũng nhanh chóng phát hiện, phòng ăn này có gì đó kỳ lạ.