“Tôi nghe nói có vài chuyện xảy ra… trong phòng cô đêm qua?”
Kit cố không để mình cử động trên chiếc ghế xếp tắm nắng được trải dài bên cạnh bể bơi, dù tiếng nói của Catherine Grainger đã làm cho mắt nàng mở to sau cặp kiếng mát.
Không như Kit, Catherine ăn mặc rất chỉnh chu, dù với chiếc váy mùa hè bằng vải linen màu xanh mát lạnh cũng có thể phô bày ra được làn da rám nắng của bà ta. Ngược lại, Kit đang mặc một bộ bikini màu đen mà nàng đã mua từ kỳ nghỉ năm ngoái, da của nàng vẫn một màu trắng kem sữa; nàng vẫn chưa đi nghỉ mát trong năm nay.
Mặc cho không nhận được câu trả lời, Catherine Grainger vẫn thoải mái ngồi xuống chiếc ghế xếp kế bên, điềm nhiên tuyệt đối như cách thức bà đã thể hiện ngày hôm qua; tóc bà ta được tạo kiểu một cách hoàn hảo và da bà ta mịn màng, bất chấp tuổi bà ta đã quá sáu mươi.
Thật ra Kit biết rằng nàng sẽ không màng đến vẻ ngoài hoàn hảo này khi ở tuổi sáu mươi bảy! (Ack… giờ con bít bà Cate này đã 67 tuổi, hụhụ… Kit k wan tâm chứ Ice thì quan tâm lắm nhoe T__T)
Sự thú nhận này đủ để cho nàng có hơi rướn người ngồi thẳng lên trên chiếc ghế của mình, nàng liền nhận ra mình đã tự tố giác trạng thái tỉnh táo của nàng.
“Tôi nghĩ cô thức rồi,” Catherine Grainger gật đầu hài lòng, chiếc kính râm che đi đôi mắt màu bạc của bà ta, tuy nhiên Kit biết đó hoàn toàn là cái nhìn sắc sảo và có tính toán.
“Vậy sao?” Kit đáp với vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
“Ồ, vâng,” người phụ nữ lớn tuổi gật đầu lần nữa. “Do ngón tay cô khẽ đập vào thanh vịn của chiếc ghế đã nói cho tôi biết thế.”
Kit lập tức dừng ngay một việc gì đó. Không phải vì nhận biết mình đang có hành động lặp đi lặp lại một cách vô thức mà vì sau đêm vừa rồi nàng đã gặp một chuỗi các sự cố, nàng muốn ở một mình để suy nghĩ về nó!
Dường như nàng không thể tiếp tục giấc ngủ của mình sau khi Marcus rời khỏi phòng nàng đêm qua, là vì cơn giận dữ với Mike Rynolds cùng nỗi thất vọng khi biết nơi chốn Marcus qua lại… Cơ thể nàng vẫn nhớ đến nụ hôn của anh và những cái vuốt ve mơn trớn cho dù lý trí nàng đang cố gắng đẩy nó ra khỏi đầu!
Nói chung là nàng đã ngủ không ngon giấc, và nàng đi ra ngoài lúc sáng sớm này để giữ lấy cho mình chiếc ghế xếp tắm nắng cạnh hồ bơi này, đẩy chiếc kính râm lên sóng mũi với hy vọng tránh phải trò chuyện với bất kỳ ai khác trong buổi tiệc này. Đặc biệt là Marcus!
Xem ra nàng không cần phải đề phòng anh ta quá mức; một người hầu quét dọn bể bơi báo với nàng rằng Marcus đã đi cưỡi ngựa cùng ông chủ của họ vào sáng sớm rồi và không nghĩ là sẽ về trước buổi trưa.
Tiếc là nàng không còn may mắn đến thế khi gặp Catherine Grainger.
“Vậy…” Catherine gỡ chiếc kính mát của mình xuống và xoay đôi mắt màu xám bạc như nhìn xuyên thấu vào Kit “… tại sao lại thế, khi cô nói với tôi chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây, tôi có cảm giác rất thực là chúng ta có quen biết nhau?”
Từng khớp xương phòng thủ trên người Kit đều muốn kêu gào sự thật với người phụ nữ này, để nói cho Catherine Grainger biết chính xác nàng cũng có cảm giác giống như vậy về sự quen thuộc, về con người và thứ đã đem đến cho nàng cảm giác đó!
Nhưng một phần khác trong nàng biết nàng không thể làm thế; nàng không có ý phản bội niềm tin đã trao cho mình và cũng sẽ không làm tổn thương người khác cũng như bản thân nàng.
Kit quay đầu nhìn Catherine. “Tôi chắc chắn với bà – một lần nữa! – hai chúng ta chưa gặp nhau bao giờ,” nàng nói với tất cả sự chân thật.
Marcus sẽ nghĩ gì, anh ta sẽ nói hay làm gì nếu thấy Catherine đang nói chuyện với Kit lúc này? Không nghi ngờ gì là nó sẽ khuấy động lại nỗi nghi ngờ về tất cả những thông tin trong văn phòng của anh ấy bị rò rỉ ra ngoài – trong khi thực tế Kit không muốn nói chuyện với người phụ nữ này.
“Cứ cho là thế,” Catherine lạnh nhạt thừa nhận, nhưng vẫn nhìn vào Kit với đôi mắt màu xám bạc sắc bén. “Chuyện gì đã xảy ra tối qua?”
Kit giật mình, mặc dù tại sao lại ngạc nhiên thì nàng cũng không hiểu được mình; Catherine là người phụ nữ luôn có những gì mình muốn và điều đó bao gồm luôn cả câu trả lời cho những câu hỏi mà bà ta đã đặt ra.
Trừ… lần này… “Tôi không biết bà đang hỏi chuyện gì,” Kit thờ ơ.
Và thực sự là nàng cũng không biết, vì câu hỏi không rõ ràng. Catherine muốn hỏi về chuyến viếng thăm ngoài mong đợi của Mike Reynolds vào phòng ngủ của nàng, hay sự xuất hiện của Marcus tiếp sau đó? Dù nó là cái gì thì cũng không phải chuyện của Catherine!
“Ồ, thôi nào Kit,” Catherine cường gượng. “Một người đàn ông đã viếng thăm không đúng lúc phòng ngủ của cô vào giữa đêm và cô lại không biết tôi đang nói gì sao? Cưng ơi, nếu chuyện này có thật thì đó chính là cuộc sống đầy thú vị mà cô nên trải qua!”
Catherine đề cập đến một vị khách không mời viếng thăm phòng nàng cũng không làm cho Kit sáng ra chút xíu nào; nàng vẫn chỉ nghĩ đến Marcus hoặc Mike Reynolds!
“Không ấn tượng!” nàng trả lời cộc lốc. “Nếu bà nói đó là khách không mời thì tôi nghĩ nên quên đi như chưa từng xảy ra.” Cả hai trường hợp. Cho đến khi nào Mike Reynolds còn lảng vãng ở đây, nàng hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại ông ta nữa. Với Marcus nàng phải cố gắng quên đi nếu còn muốn tiếp tục làm việc với anh.
“Ý cô là giả vờ xem như không có gì xảy ra?” người phụ nữ lớn tuổi kinh ngạc. “Cưng ơi, con thật là can đảm!”
Kit buộc mình ngừng việc nghiến răng khi nghe Catherine Grainger gọi nàng là “Cưng”, không chỉ một mà là hai lần. Nàng không là cái gì “Cưng” của Catherine Grainger hết, và cũng sẽ không bao giờ là thế!
“Cám ơn bà,” nàng đáp.
“Tôi không chắc Desmond sẽ coi chuyện này nhẹ nhàng như cô nghĩ đâu,” Catherine nói tiếp.
Kit nhìn bà ta một cách gay gắt. “Ý bà là gì?”
Catherine nhún vai. “Chuyện xảy ra trong nhà anh ta mà cưng; chẳng vui vẻ gì. Nhất là nếu cô quyết định kiện hắn ta.”
Bà hẳn đang nói đến chuyện Mike Reynold lẻn vào phòng nàng chứ không nghĩ Kit sẽ khởi kiện Marcus vì những gì đã xảy ra, sau cùng thì đó là tình cảm yêu mến lẫn nhau thôi.
“Tôi không kiện,” Kit từ chối. “Đầy rẫy kẻ như Mike Reynolds trên đời này, như bà nói, chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng không đáng để phá nát cuộc sống của người đó.”
“Rất đáng khen,” Catherine hoà nhã đáp lại. “Nhân tiện, có một vết thâm rất xấu trên tay cô.”
Kit cảm thấy hai má mình nóng lên, nàng đã đánh lên một lớp kem nền che đi dấu vết do Mike Reynolds gây ra khi siết chặt tay nàng tối qua, nhưng không may là nàng chẳng thể giấu đi được cái sắc cầu vồng hình những ngón tay!
Nàng cảm giác mình ghét người phụ nữ này hơn bao giờ hết vì đã chú ý đến vết bầm của nàng. Có nghi vấn gì…? “Tôi e là lỗi của tôi,” Marcus lên tiếng khi anh buông người xuống chiếc ghế xếp của Kit, cúi xuống hôn lên vết bầm trên tay nàng. “Một chút nhiệt-tình-thái-quá của anh. Anh xin lỗi nhé em yêu,” anh thì thầm từ trong cổ họng. (ặc… anh boss gúm quá!!!)
Kit đang phát ốm vì sợ chạm trán Marcus sau những gì diễn ra tối qua lại bất ngờ thấy bản thân mình rất vui mừng khi thấy anh. Nhất là khi anh ta dường như đã nắm bắt tình hình chỉ với cái nhìn thoáng qua… ừm… là một phần của tình hình! – và đến để cứu nguy cho nàng.
Nàng đã rất đuối trong cuộc chuyện trò với Catherine Grainger đến nỗi không để ý gì đến sự xuất hiện của anh. Nhưng bây giờ thì nàng chỉ có thể thầm ngưỡng mộ vì anh đẹp trai biết bao trong chiếc quần cưỡi ngựa (là loại quần bóp ống từ đầu gối đến mắt cá chân) và chiếc áo sơ mi trắng phóng túng.
“Marcus,” nàng reo lên nồng nhiệt, nụ cười nhẹ nhõm của nàng nói cho anh biết nàng vui vẻ biết bao nhiêu vì sự xen ngang này.
“À, xem ra tôi nên để đôi uyên ương này tự do thôi,” Catherine Grainger lầm bầm khi bà đứng lên. “Một lời khuyên, cho dù Marcus…” Bà dừng lại bên cạnh họ. “Da thịt của Kit quá mỏng manh và trắng trẻo để dành cho việc làm tình thô bạo như thế!” Bà nhàn tản đi vào trong nhà. (Ngất… con tâm phục khẩu phục bà rùi :))
“Tại sao lại xen chuyện đó vào…”
“Thôi nào Kit, đừng ác ý thế,” Marcus cắt ngang lời nàng với vẻ thích thú, ánh mắt anh đã ánh lên ý cười. “Catherine là loại người lạnh lùng, bản thân bà ta đã quên mất làm tình là như thế nào chứ đừng nói là thô bạo hay kiểu gì khác!”
Kit nhe răng cười. “Giờ ai là người ác ý hả?”
Marcus thẳng người nhìn vào nàng. “Reynolds thật đã làm thế với em tối qua?” Môi anh mím thành một đường thẳng khi anh xem xét kỹ vết tím trên cánh tay nàng.
“Vâng… nhưng không sao hết,” nàng nhanh chóng trả lời khi thấy biểu hiện của Marcus càng lúc càng sa sầm. Nàng với tay ra lấy chiếc áo choàng và mặc vào, hy vọng nó che đi vết thâm tím để Marcus không nghĩ đến sự tồn tại của nó. Nàng nên biết thì hơn, Marcus chỉ là kẻ tầm thường nếu không biết tập trung vào một mục đích.
“Ồ, vâng, nó có sao,” anh nhỏ nhẹ nói.
“Kệ nó đi mà Marcus,” nàng để bàn tay cầu xin lên cánh tay anh. “Hắn ta đi rồi.” Việc rời đi của Mike là điều đầu tiên mà nàng dò hỏi khi vừa bước xuống lầu lúc sáng nay. “Mọi người biết quá đủ về chuyện này rồi.”
Marcus nhìn chăm chú vào nàng. “Anh nợ em một lời xin lỗi cho chuyện tối qua…”
“Chúng ta có thể cũng quên nó đi luôn được không?” nàng ngượng ngùng nói.
“Em có thể quên không?” giọng anh khan đi.
Quên đi chuyện Marcus hôn nàng? Quên đi Marcus vuốt ve nàng? Quên đi cách mà anh đã khơi gợi nàng? Quên đi anh cũng bị khuấy động bởi nàng?
Không – dĩ nhiên nàng không thể quên. Nhưng giữa hai lựa chọn, từ bỏ công việc và không bao giờ gặp lại anh cũng đều không chấp nhận được.
Nàng không thể nhìn vào ánh mắt dò hỏi của anh lúc này. “Em sẽ cố,” nàng chậm rãi nói.
Marcus lắc lắc đầu. “Anh chẳng biết anh mắc phải cái quái quỷ gì mà lại nói với em theo cách đó! Và về chuyện…”
“Xin anh!” Trong thâm tâm Kit co rúm lại; điều cuối cùng mà nàng muốn nghe là sự hối tiếc của anh vì đã hôn và mơn trớn nàng.
“Có lẽ em đúng,” anh nặng nề chấp nhận và đứng dậy. “Nhân tiện, em và Catherine Grainger đang nói chuyện gì trước khi anh tới vậy? Dĩ nhiên là ngoài chuyện Mike Reynolds.”
Kit ném về anh cái nhìn giận dữ, chẳng thể đọc được gì từ cái biểu tình dịu dàng này. Có tính toán sao? nàng không chắc. Nhưng rõ ràng từ câu hỏi của Marcus cho thấy anh vẫn không thoải mái khi nàng trò chuyện với đối thủ kinh doanh của mình, cũng có thể anh vẫn nghi ngờ nàng ở một chừng mức nào đó.
Nàng thật không biết vì sao Catherine Grainger cứ đặc biệt chú ý đến nàng thế này.
Nàng nheo mắt nhìn Marcus. “Anh vẫn không tin em đúng không…?”
“Kit, anh không biết nên tin ai nữa,” anh trả lời chân thật. “Anh chỉ biết khi anh tìm ra được kẻ phản bội trong công ty thì hắn sẽ ước rằng hắn chưa bao giờ được sinh ra!” (oé, anh ác độc quớ!!!)
Nàng khó khăn nuốt nước bọt, không nghi ngờ gì về cái thời điểm mà anh đang nói đến. Nàng có nên nói với anh về sự quen biết đã qua với Catherine Grainger, hay lý do nàng không thích người phụ nữ đó nhiều đến nỗi nàng không thể là kẻ đưa thông tin cho bà ta?
Nàng rùng mình ngay khi có ý nghĩ đó, sẽ là sự khinh bỉ mà nàng sẽ nhìn thấy trên gương mặt anh nếu anh biết sự thật. Hơn nữa, đó không phải là bí mật của nàng để nói…
Nàng vội vã lắc đầu. “Như thế vừa hay khi không phải là em đúng không?
“Thế sao?” anh gay gắt đáp lại.
Cái nhìn chằm chằm của họ đông cứng lại thách thức lẫn nhau, Kit quyết tâm không là người lùi bước.
Cuối cùng là Marcus bỏ cuộc. “Anh nghĩ mình nên đi lên phòng và tắm một cái. Anh vừa nói chuyện với Desmond xong, chúng ta có thể đi về trước bữa trưa nếu em…”
“Ôi, vâng!” nàng nhanh chóng đồng ý. “Em không thể đợi thêm nữa,” nàng vội vã thú nhận.
“Tin anh đi, đây cũng không phải là hai mươi tư giờ hoàn hảo mà anh từng biết. À, nhân tiện, em đã nói đúng về Desmond.” Anh ngập ngừng.
Kit nhìn anh tò mò. “Ý anh là về chuyện ông ta còn yêu vợ mình?”
“Chuyện đó…” Marcus gật đầu “… và sự thật tin đồn liên quan đến những khó khăn tài chính là bắt nguồn từ anh ta.”
“Thật sao?” hôm qua nàng chỉ đưa ra lời nhận xét phỏng đoán thôi, không nghĩ nó lại là thật.
“Đúng thế,” Marcus tiếp tục. “Dù không phải là lý do như chúng ta giả định. Anh ta thật sự không có khó khăn tài chính nào hết, nhưng anh ta nghĩ điều đó sẽ làm cho vợ anh ta tin và trở về với anh ta.”
Kit lúng túng. “Nó không phải là cách theo chiều hướng…?”
“Thật bất nhẫn cho em, Kit,” anh trêu chọc. “Vì em chưa gặp bà Hayes gần đây nhất!”
“Vâng, dĩ nhiên là em chưa gặp bà ta! Em không thường hòa mình vào đám người cao quý như em đã gặp trong cuối tuần này,” nàng bắn ngược lại anh.
“Cao quý hẳn nhiên là một chủ đề của dư luận!” Marcus hài hước. “Anh nghĩ có một vài người ở đây cuối tuần này hẳn không nằm trong chủ đề đó!”
Mike Reynolds và Catherine Grainger là hai người đó, Kit dễ dàng đoán ra.
“Em cũng nghĩ thế,” nàng chậm chạp đồng ý.
“Anh chắc em cũng thế mà,” anh thẳng thắn. “Dù sao đi nữa điểm mấu chốt là Jackie muốn có con và Desmond sợ hãi ý định đó. Ngoài ra thì anh ta còn yêu vợ điên cuồng…”
“Ông ta đưa ra ý tưởng tạo nên một tin đồn rằng ông ta có khó khăn tài chính với hy vọng đem Jackie trở về,” nàng hiểu ra.
“Đúng thế,” Marcus xác nhận.
“Nhưng họ không bàn bạc về chuyện con cái trước khi cưới à?”
“Anh không biết.” anh đáp nhẹ. “Anh chỉ mới khởi động sự nghiệp là một người tư vấn hôn nhân thôi, anh đã không nghĩ phải hỏi câu hỏi đó!”
“Và anh đã được đánh giá rất cao!” Nàng nhanh chóng nhận ra sắc ấm trên hai má mình trước những lời nói không kịp qua suy nghĩ đã vội thốt ra ngoài. “Ý em là…”
“Anh hiểu ý em mà Kit,” anh trấn an nàng. “Về phần Desmond, anh thật lòng thông cảm cho anh ta.”
“Anh thông cảm cho ai vậy anh yêu?” Andrea Revel dẻo quẹo cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, cô ả di chuyển đến cạnh Marcus đồng thời quấn tay lên người anh, lả lơi nhìn anh.
Ngay khi cao gần 1m80 Kit cảm thấy mình như một con hươu cao cổ… và mọi cử động dường như cũng duyên dáng lên nhiều!
Người phụ nữ kia nhìn tuyệt đẹp, hẳn nhiên rồi, bộ áo tắm hai mảnh mỏng manh màu xanh lá cây ôm sát lấy từng đường cong khêu gợi của cô ta, những mảnh vải bé nhỏ kia như để lại chút gì đó cho trí tưởng tượng.
Marcus không cần sự tưởng tượng về những đường cong của người phụ nữ này, Kit cáu bẳn nhắc nhở mình.
Hay đó không phải là chuyện của nàng, nàng tự trách.
“Chắc chắn không phải là Mike Reynolds chứ?” Andrea truy đuổi khi không nhận được câu trả lời, ánh mắt xanh lóe lên một tia ác độc nhìn về phía Kit.
“Không phải là Reynolds,” Marcus khó chịu trả lời, rõ ràng không vó ý định nói ra bí mật của Desmond cho Andrea như với người mà anh đã làm điều đó.
Andrea cong đôi mày màu hoe vàng. “Tôi biết cô gặp ít rắc rối với đàn ông tối qua phải không Kit…?”
Mọi người ở đây đều biết chuyện xảy ra trong phòng ngủ của nàng đêm qua rồi sao? Dù sao nàng cũng không cần tìm hiểu ai là người cung cấp tin tức cho Andrea Revel!
Nàng liếc nhìn Marcus trước khi trả lời Andrea. “Không có gì khó chịu cả,” giọng nàng sin sít.
“May mắn cho cô khi Marcus trở về kịp lúc,” Andrea châm chọc.
“Rất may mắn,” Kit căng thẳng gật đầu, nàng biết tia nhìn chế giễu phát ra từ đôi mắt như mèo của người phụ nữ kia rằng cô ta đang rất hứng thú với sự khó chịu của nàng. “Hai người thứ lỗi, tôi muốn vào trong thay quần áo.” Nàng nói một cách cứng nhắc. “Anh nói chúng ta sẽ đi liền phải không Marcus?”
“Trong khoảng một giờ nữa,” anh nói.
Không đủ sớm với nàng, Kit biết khi nàng vừa khuất khỏi tầm nhìn của Andrea Revel thì cô ả đã dán từng đường cong của mình vào người Marcus như thể họ đang thì thầm cùng nhau.
Trái tim nàng đau đớn khi biết Marcus không có ý đẩy Andrea ra xa. Ồ, nàng đã tin anh khi anh nói quan hệ của anh và Andrea đã chấm dứt trước khi hai người bọn họ cùng nhau trong cuối tuần này, nhưng điều đó không có nghĩa rằng nó không thể được nhen nhúm lại đúng không? Nàng không nghi ngờ rằng nếu Andrea Revel quan tâm tới nó thì hẳn nó là thế!
Cũng như nàng không nghi ngờ tình yêu của mình dành cho Marcus. Hay tình yêu đó là sự bất đồng mãi mãi tồn tại.
Nàng ngu ngốc biết bao.
Nàng đã trải qua sáu tháng che giấu đi vẻ hấp dẫn của nàng trước Marcus, chỉ thầm yêu anh và ước ao anh cũng có cùng cảm giác với nàng.
Thật là một hy vọng phù phiếm…!
Kit cố không để mình cử động trên chiếc ghế xếp tắm nắng được trải dài bên cạnh bể bơi, dù tiếng nói của Catherine Grainger đã làm cho mắt nàng mở to sau cặp kiếng mát.
Không như Kit, Catherine ăn mặc rất chỉnh chu, dù với chiếc váy mùa hè bằng vải linen màu xanh mát lạnh cũng có thể phô bày ra được làn da rám nắng của bà ta. Ngược lại, Kit đang mặc một bộ bikini màu đen mà nàng đã mua từ kỳ nghỉ năm ngoái, da của nàng vẫn một màu trắng kem sữa; nàng vẫn chưa đi nghỉ mát trong năm nay.
Mặc cho không nhận được câu trả lời, Catherine Grainger vẫn thoải mái ngồi xuống chiếc ghế xếp kế bên, điềm nhiên tuyệt đối như cách thức bà đã thể hiện ngày hôm qua; tóc bà ta được tạo kiểu một cách hoàn hảo và da bà ta mịn màng, bất chấp tuổi bà ta đã quá sáu mươi.
Thật ra Kit biết rằng nàng sẽ không màng đến vẻ ngoài hoàn hảo này khi ở tuổi sáu mươi bảy! (Ack… giờ con bít bà Cate này đã 67 tuổi, hụhụ… Kit k wan tâm chứ Ice thì quan tâm lắm nhoe T__T)
Sự thú nhận này đủ để cho nàng có hơi rướn người ngồi thẳng lên trên chiếc ghế của mình, nàng liền nhận ra mình đã tự tố giác trạng thái tỉnh táo của nàng.
“Tôi nghĩ cô thức rồi,” Catherine Grainger gật đầu hài lòng, chiếc kính râm che đi đôi mắt màu bạc của bà ta, tuy nhiên Kit biết đó hoàn toàn là cái nhìn sắc sảo và có tính toán.
“Vậy sao?” Kit đáp với vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
“Ồ, vâng,” người phụ nữ lớn tuổi gật đầu lần nữa. “Do ngón tay cô khẽ đập vào thanh vịn của chiếc ghế đã nói cho tôi biết thế.”
Kit lập tức dừng ngay một việc gì đó. Không phải vì nhận biết mình đang có hành động lặp đi lặp lại một cách vô thức mà vì sau đêm vừa rồi nàng đã gặp một chuỗi các sự cố, nàng muốn ở một mình để suy nghĩ về nó!
Dường như nàng không thể tiếp tục giấc ngủ của mình sau khi Marcus rời khỏi phòng nàng đêm qua, là vì cơn giận dữ với Mike Rynolds cùng nỗi thất vọng khi biết nơi chốn Marcus qua lại… Cơ thể nàng vẫn nhớ đến nụ hôn của anh và những cái vuốt ve mơn trớn cho dù lý trí nàng đang cố gắng đẩy nó ra khỏi đầu!
Nói chung là nàng đã ngủ không ngon giấc, và nàng đi ra ngoài lúc sáng sớm này để giữ lấy cho mình chiếc ghế xếp tắm nắng cạnh hồ bơi này, đẩy chiếc kính râm lên sóng mũi với hy vọng tránh phải trò chuyện với bất kỳ ai khác trong buổi tiệc này. Đặc biệt là Marcus!
Xem ra nàng không cần phải đề phòng anh ta quá mức; một người hầu quét dọn bể bơi báo với nàng rằng Marcus đã đi cưỡi ngựa cùng ông chủ của họ vào sáng sớm rồi và không nghĩ là sẽ về trước buổi trưa.
Tiếc là nàng không còn may mắn đến thế khi gặp Catherine Grainger.
“Vậy…” Catherine gỡ chiếc kính mát của mình xuống và xoay đôi mắt màu xám bạc như nhìn xuyên thấu vào Kit “… tại sao lại thế, khi cô nói với tôi chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây, tôi có cảm giác rất thực là chúng ta có quen biết nhau?”
Từng khớp xương phòng thủ trên người Kit đều muốn kêu gào sự thật với người phụ nữ này, để nói cho Catherine Grainger biết chính xác nàng cũng có cảm giác giống như vậy về sự quen thuộc, về con người và thứ đã đem đến cho nàng cảm giác đó!
Nhưng một phần khác trong nàng biết nàng không thể làm thế; nàng không có ý phản bội niềm tin đã trao cho mình và cũng sẽ không làm tổn thương người khác cũng như bản thân nàng.
Kit quay đầu nhìn Catherine. “Tôi chắc chắn với bà – một lần nữa! – hai chúng ta chưa gặp nhau bao giờ,” nàng nói với tất cả sự chân thật.
Marcus sẽ nghĩ gì, anh ta sẽ nói hay làm gì nếu thấy Catherine đang nói chuyện với Kit lúc này? Không nghi ngờ gì là nó sẽ khuấy động lại nỗi nghi ngờ về tất cả những thông tin trong văn phòng của anh ấy bị rò rỉ ra ngoài – trong khi thực tế Kit không muốn nói chuyện với người phụ nữ này.
“Cứ cho là thế,” Catherine lạnh nhạt thừa nhận, nhưng vẫn nhìn vào Kit với đôi mắt màu xám bạc sắc bén. “Chuyện gì đã xảy ra tối qua?”
Kit giật mình, mặc dù tại sao lại ngạc nhiên thì nàng cũng không hiểu được mình; Catherine là người phụ nữ luôn có những gì mình muốn và điều đó bao gồm luôn cả câu trả lời cho những câu hỏi mà bà ta đã đặt ra.
Trừ… lần này… “Tôi không biết bà đang hỏi chuyện gì,” Kit thờ ơ.
Và thực sự là nàng cũng không biết, vì câu hỏi không rõ ràng. Catherine muốn hỏi về chuyến viếng thăm ngoài mong đợi của Mike Reynolds vào phòng ngủ của nàng, hay sự xuất hiện của Marcus tiếp sau đó? Dù nó là cái gì thì cũng không phải chuyện của Catherine!
“Ồ, thôi nào Kit,” Catherine cường gượng. “Một người đàn ông đã viếng thăm không đúng lúc phòng ngủ của cô vào giữa đêm và cô lại không biết tôi đang nói gì sao? Cưng ơi, nếu chuyện này có thật thì đó chính là cuộc sống đầy thú vị mà cô nên trải qua!”
Catherine đề cập đến một vị khách không mời viếng thăm phòng nàng cũng không làm cho Kit sáng ra chút xíu nào; nàng vẫn chỉ nghĩ đến Marcus hoặc Mike Reynolds!
“Không ấn tượng!” nàng trả lời cộc lốc. “Nếu bà nói đó là khách không mời thì tôi nghĩ nên quên đi như chưa từng xảy ra.” Cả hai trường hợp. Cho đến khi nào Mike Reynolds còn lảng vãng ở đây, nàng hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại ông ta nữa. Với Marcus nàng phải cố gắng quên đi nếu còn muốn tiếp tục làm việc với anh.
“Ý cô là giả vờ xem như không có gì xảy ra?” người phụ nữ lớn tuổi kinh ngạc. “Cưng ơi, con thật là can đảm!”
Kit buộc mình ngừng việc nghiến răng khi nghe Catherine Grainger gọi nàng là “Cưng”, không chỉ một mà là hai lần. Nàng không là cái gì “Cưng” của Catherine Grainger hết, và cũng sẽ không bao giờ là thế!
“Cám ơn bà,” nàng đáp.
“Tôi không chắc Desmond sẽ coi chuyện này nhẹ nhàng như cô nghĩ đâu,” Catherine nói tiếp.
Kit nhìn bà ta một cách gay gắt. “Ý bà là gì?”
Catherine nhún vai. “Chuyện xảy ra trong nhà anh ta mà cưng; chẳng vui vẻ gì. Nhất là nếu cô quyết định kiện hắn ta.”
Bà hẳn đang nói đến chuyện Mike Reynold lẻn vào phòng nàng chứ không nghĩ Kit sẽ khởi kiện Marcus vì những gì đã xảy ra, sau cùng thì đó là tình cảm yêu mến lẫn nhau thôi.
“Tôi không kiện,” Kit từ chối. “Đầy rẫy kẻ như Mike Reynolds trên đời này, như bà nói, chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng không đáng để phá nát cuộc sống của người đó.”
“Rất đáng khen,” Catherine hoà nhã đáp lại. “Nhân tiện, có một vết thâm rất xấu trên tay cô.”
Kit cảm thấy hai má mình nóng lên, nàng đã đánh lên một lớp kem nền che đi dấu vết do Mike Reynolds gây ra khi siết chặt tay nàng tối qua, nhưng không may là nàng chẳng thể giấu đi được cái sắc cầu vồng hình những ngón tay!
Nàng cảm giác mình ghét người phụ nữ này hơn bao giờ hết vì đã chú ý đến vết bầm của nàng. Có nghi vấn gì…? “Tôi e là lỗi của tôi,” Marcus lên tiếng khi anh buông người xuống chiếc ghế xếp của Kit, cúi xuống hôn lên vết bầm trên tay nàng. “Một chút nhiệt-tình-thái-quá của anh. Anh xin lỗi nhé em yêu,” anh thì thầm từ trong cổ họng. (ặc… anh boss gúm quá!!!)
Kit đang phát ốm vì sợ chạm trán Marcus sau những gì diễn ra tối qua lại bất ngờ thấy bản thân mình rất vui mừng khi thấy anh. Nhất là khi anh ta dường như đã nắm bắt tình hình chỉ với cái nhìn thoáng qua… ừm… là một phần của tình hình! – và đến để cứu nguy cho nàng.
Nàng đã rất đuối trong cuộc chuyện trò với Catherine Grainger đến nỗi không để ý gì đến sự xuất hiện của anh. Nhưng bây giờ thì nàng chỉ có thể thầm ngưỡng mộ vì anh đẹp trai biết bao trong chiếc quần cưỡi ngựa (là loại quần bóp ống từ đầu gối đến mắt cá chân) và chiếc áo sơ mi trắng phóng túng.
“Marcus,” nàng reo lên nồng nhiệt, nụ cười nhẹ nhõm của nàng nói cho anh biết nàng vui vẻ biết bao nhiêu vì sự xen ngang này.
“À, xem ra tôi nên để đôi uyên ương này tự do thôi,” Catherine Grainger lầm bầm khi bà đứng lên. “Một lời khuyên, cho dù Marcus…” Bà dừng lại bên cạnh họ. “Da thịt của Kit quá mỏng manh và trắng trẻo để dành cho việc làm tình thô bạo như thế!” Bà nhàn tản đi vào trong nhà. (Ngất… con tâm phục khẩu phục bà rùi :))
“Tại sao lại xen chuyện đó vào…”
“Thôi nào Kit, đừng ác ý thế,” Marcus cắt ngang lời nàng với vẻ thích thú, ánh mắt anh đã ánh lên ý cười. “Catherine là loại người lạnh lùng, bản thân bà ta đã quên mất làm tình là như thế nào chứ đừng nói là thô bạo hay kiểu gì khác!”
Kit nhe răng cười. “Giờ ai là người ác ý hả?”
Marcus thẳng người nhìn vào nàng. “Reynolds thật đã làm thế với em tối qua?” Môi anh mím thành một đường thẳng khi anh xem xét kỹ vết tím trên cánh tay nàng.
“Vâng… nhưng không sao hết,” nàng nhanh chóng trả lời khi thấy biểu hiện của Marcus càng lúc càng sa sầm. Nàng với tay ra lấy chiếc áo choàng và mặc vào, hy vọng nó che đi vết thâm tím để Marcus không nghĩ đến sự tồn tại của nó. Nàng nên biết thì hơn, Marcus chỉ là kẻ tầm thường nếu không biết tập trung vào một mục đích.
“Ồ, vâng, nó có sao,” anh nhỏ nhẹ nói.
“Kệ nó đi mà Marcus,” nàng để bàn tay cầu xin lên cánh tay anh. “Hắn ta đi rồi.” Việc rời đi của Mike là điều đầu tiên mà nàng dò hỏi khi vừa bước xuống lầu lúc sáng nay. “Mọi người biết quá đủ về chuyện này rồi.”
Marcus nhìn chăm chú vào nàng. “Anh nợ em một lời xin lỗi cho chuyện tối qua…”
“Chúng ta có thể cũng quên nó đi luôn được không?” nàng ngượng ngùng nói.
“Em có thể quên không?” giọng anh khan đi.
Quên đi chuyện Marcus hôn nàng? Quên đi Marcus vuốt ve nàng? Quên đi cách mà anh đã khơi gợi nàng? Quên đi anh cũng bị khuấy động bởi nàng?
Không – dĩ nhiên nàng không thể quên. Nhưng giữa hai lựa chọn, từ bỏ công việc và không bao giờ gặp lại anh cũng đều không chấp nhận được.
Nàng không thể nhìn vào ánh mắt dò hỏi của anh lúc này. “Em sẽ cố,” nàng chậm rãi nói.
Marcus lắc lắc đầu. “Anh chẳng biết anh mắc phải cái quái quỷ gì mà lại nói với em theo cách đó! Và về chuyện…”
“Xin anh!” Trong thâm tâm Kit co rúm lại; điều cuối cùng mà nàng muốn nghe là sự hối tiếc của anh vì đã hôn và mơn trớn nàng.
“Có lẽ em đúng,” anh nặng nề chấp nhận và đứng dậy. “Nhân tiện, em và Catherine Grainger đang nói chuyện gì trước khi anh tới vậy? Dĩ nhiên là ngoài chuyện Mike Reynolds.”
Kit ném về anh cái nhìn giận dữ, chẳng thể đọc được gì từ cái biểu tình dịu dàng này. Có tính toán sao? nàng không chắc. Nhưng rõ ràng từ câu hỏi của Marcus cho thấy anh vẫn không thoải mái khi nàng trò chuyện với đối thủ kinh doanh của mình, cũng có thể anh vẫn nghi ngờ nàng ở một chừng mức nào đó.
Nàng thật không biết vì sao Catherine Grainger cứ đặc biệt chú ý đến nàng thế này.
Nàng nheo mắt nhìn Marcus. “Anh vẫn không tin em đúng không…?”
“Kit, anh không biết nên tin ai nữa,” anh trả lời chân thật. “Anh chỉ biết khi anh tìm ra được kẻ phản bội trong công ty thì hắn sẽ ước rằng hắn chưa bao giờ được sinh ra!” (oé, anh ác độc quớ!!!)
Nàng khó khăn nuốt nước bọt, không nghi ngờ gì về cái thời điểm mà anh đang nói đến. Nàng có nên nói với anh về sự quen biết đã qua với Catherine Grainger, hay lý do nàng không thích người phụ nữ đó nhiều đến nỗi nàng không thể là kẻ đưa thông tin cho bà ta?
Nàng rùng mình ngay khi có ý nghĩ đó, sẽ là sự khinh bỉ mà nàng sẽ nhìn thấy trên gương mặt anh nếu anh biết sự thật. Hơn nữa, đó không phải là bí mật của nàng để nói…
Nàng vội vã lắc đầu. “Như thế vừa hay khi không phải là em đúng không?
“Thế sao?” anh gay gắt đáp lại.
Cái nhìn chằm chằm của họ đông cứng lại thách thức lẫn nhau, Kit quyết tâm không là người lùi bước.
Cuối cùng là Marcus bỏ cuộc. “Anh nghĩ mình nên đi lên phòng và tắm một cái. Anh vừa nói chuyện với Desmond xong, chúng ta có thể đi về trước bữa trưa nếu em…”
“Ôi, vâng!” nàng nhanh chóng đồng ý. “Em không thể đợi thêm nữa,” nàng vội vã thú nhận.
“Tin anh đi, đây cũng không phải là hai mươi tư giờ hoàn hảo mà anh từng biết. À, nhân tiện, em đã nói đúng về Desmond.” Anh ngập ngừng.
Kit nhìn anh tò mò. “Ý anh là về chuyện ông ta còn yêu vợ mình?”
“Chuyện đó…” Marcus gật đầu “… và sự thật tin đồn liên quan đến những khó khăn tài chính là bắt nguồn từ anh ta.”
“Thật sao?” hôm qua nàng chỉ đưa ra lời nhận xét phỏng đoán thôi, không nghĩ nó lại là thật.
“Đúng thế,” Marcus tiếp tục. “Dù không phải là lý do như chúng ta giả định. Anh ta thật sự không có khó khăn tài chính nào hết, nhưng anh ta nghĩ điều đó sẽ làm cho vợ anh ta tin và trở về với anh ta.”
Kit lúng túng. “Nó không phải là cách theo chiều hướng…?”
“Thật bất nhẫn cho em, Kit,” anh trêu chọc. “Vì em chưa gặp bà Hayes gần đây nhất!”
“Vâng, dĩ nhiên là em chưa gặp bà ta! Em không thường hòa mình vào đám người cao quý như em đã gặp trong cuối tuần này,” nàng bắn ngược lại anh.
“Cao quý hẳn nhiên là một chủ đề của dư luận!” Marcus hài hước. “Anh nghĩ có một vài người ở đây cuối tuần này hẳn không nằm trong chủ đề đó!”
Mike Reynolds và Catherine Grainger là hai người đó, Kit dễ dàng đoán ra.
“Em cũng nghĩ thế,” nàng chậm chạp đồng ý.
“Anh chắc em cũng thế mà,” anh thẳng thắn. “Dù sao đi nữa điểm mấu chốt là Jackie muốn có con và Desmond sợ hãi ý định đó. Ngoài ra thì anh ta còn yêu vợ điên cuồng…”
“Ông ta đưa ra ý tưởng tạo nên một tin đồn rằng ông ta có khó khăn tài chính với hy vọng đem Jackie trở về,” nàng hiểu ra.
“Đúng thế,” Marcus xác nhận.
“Nhưng họ không bàn bạc về chuyện con cái trước khi cưới à?”
“Anh không biết.” anh đáp nhẹ. “Anh chỉ mới khởi động sự nghiệp là một người tư vấn hôn nhân thôi, anh đã không nghĩ phải hỏi câu hỏi đó!”
“Và anh đã được đánh giá rất cao!” Nàng nhanh chóng nhận ra sắc ấm trên hai má mình trước những lời nói không kịp qua suy nghĩ đã vội thốt ra ngoài. “Ý em là…”
“Anh hiểu ý em mà Kit,” anh trấn an nàng. “Về phần Desmond, anh thật lòng thông cảm cho anh ta.”
“Anh thông cảm cho ai vậy anh yêu?” Andrea Revel dẻo quẹo cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, cô ả di chuyển đến cạnh Marcus đồng thời quấn tay lên người anh, lả lơi nhìn anh.
Ngay khi cao gần 1m80 Kit cảm thấy mình như một con hươu cao cổ… và mọi cử động dường như cũng duyên dáng lên nhiều!
Người phụ nữ kia nhìn tuyệt đẹp, hẳn nhiên rồi, bộ áo tắm hai mảnh mỏng manh màu xanh lá cây ôm sát lấy từng đường cong khêu gợi của cô ta, những mảnh vải bé nhỏ kia như để lại chút gì đó cho trí tưởng tượng.
Marcus không cần sự tưởng tượng về những đường cong của người phụ nữ này, Kit cáu bẳn nhắc nhở mình.
Hay đó không phải là chuyện của nàng, nàng tự trách.
“Chắc chắn không phải là Mike Reynolds chứ?” Andrea truy đuổi khi không nhận được câu trả lời, ánh mắt xanh lóe lên một tia ác độc nhìn về phía Kit.
“Không phải là Reynolds,” Marcus khó chịu trả lời, rõ ràng không vó ý định nói ra bí mật của Desmond cho Andrea như với người mà anh đã làm điều đó.
Andrea cong đôi mày màu hoe vàng. “Tôi biết cô gặp ít rắc rối với đàn ông tối qua phải không Kit…?”
Mọi người ở đây đều biết chuyện xảy ra trong phòng ngủ của nàng đêm qua rồi sao? Dù sao nàng cũng không cần tìm hiểu ai là người cung cấp tin tức cho Andrea Revel!
Nàng liếc nhìn Marcus trước khi trả lời Andrea. “Không có gì khó chịu cả,” giọng nàng sin sít.
“May mắn cho cô khi Marcus trở về kịp lúc,” Andrea châm chọc.
“Rất may mắn,” Kit căng thẳng gật đầu, nàng biết tia nhìn chế giễu phát ra từ đôi mắt như mèo của người phụ nữ kia rằng cô ta đang rất hứng thú với sự khó chịu của nàng. “Hai người thứ lỗi, tôi muốn vào trong thay quần áo.” Nàng nói một cách cứng nhắc. “Anh nói chúng ta sẽ đi liền phải không Marcus?”
“Trong khoảng một giờ nữa,” anh nói.
Không đủ sớm với nàng, Kit biết khi nàng vừa khuất khỏi tầm nhìn của Andrea Revel thì cô ả đã dán từng đường cong của mình vào người Marcus như thể họ đang thì thầm cùng nhau.
Trái tim nàng đau đớn khi biết Marcus không có ý đẩy Andrea ra xa. Ồ, nàng đã tin anh khi anh nói quan hệ của anh và Andrea đã chấm dứt trước khi hai người bọn họ cùng nhau trong cuối tuần này, nhưng điều đó không có nghĩa rằng nó không thể được nhen nhúm lại đúng không? Nàng không nghi ngờ rằng nếu Andrea Revel quan tâm tới nó thì hẳn nó là thế!
Cũng như nàng không nghi ngờ tình yêu của mình dành cho Marcus. Hay tình yêu đó là sự bất đồng mãi mãi tồn tại.
Nàng ngu ngốc biết bao.
Nàng đã trải qua sáu tháng che giấu đi vẻ hấp dẫn của nàng trước Marcus, chỉ thầm yêu anh và ước ao anh cũng có cùng cảm giác với nàng.
Thật là một hy vọng phù phiếm…!
Danh sách chương