“Tốt hơn rồi.” Marcus lên tiếng bày tỏ sự hài lòng của mình khi Kit trở lại phòng khách cùng với anh sau 15 phút. 15 phút đầy khổ sở.
Kit hoàn toàn không biết nàng nên làm gì là tốt nhất khi bước vào phòng ngủ. Nếu nàng làm theo lời Marcus, ăn mặc và hành xử một cách thất thường như Marcus thì đó chẳng phải sẽ là một hành động ngu dại cho mối quan hệ công việc mà nàng đã tốn công gầy dựng trong thời gian sáu tháng dài đăng đẳng kia sao? Nhưng… nếu nàng không làm tròn vai trò của một Thư ký riêng, Marcus sẽ không trọng dụng nàng nữa, và có lẽ anh sẽ cho rằng nàng cũng không làm được việc, như anh ta đã thẳng thừng với Angie Dwyer.
Thêm vào đó, khi anh đã không còn dồn tâm trí chú ý tới nàng thì anh sẽ không còn vẽ vời gì với bề ngoài của nàng!
Không chắc là nàng cảm thấy nhẹ lòng, chán nản hay chỉ đơn thuần là thất vọng về điều đó, Kit đã nhanh chóng điểm qua ngăn tủ của nàng và lấy ra những bộ quần áo mà nàng nghĩ có thể phù hợp với dịp này mà không làm tổn thương đến bản thân quá nhiều. Từ cái nhìn của Marcus trên người nàng lúc này đây, áo phông đen và chiếc quần hợp mốt ôm vừa vặn cũng màu đen, hẳn nhiên anh rất hài lòng với sự biến đổi này.
“Ít ra phải như thế,” anh nói và chậm rãi đứng dậy. “Cô không thể làm gì đó với mái tóc của mình à?” anh giương mắt nhìn kiểu tóc đơn giản mà nàng vẫn để. “Và cả cặp mắt kính?” anh thêm vào với vẻ khó chịu. “Desmond sẽ nghĩ khẩu vị của tôi đã chuyển sang những người kĩ tính mất!”
“Trái ngược với mấy cô nàng tóc vàng ngớ ngẩn!” Kit tức mình bắt bẻ lại, hai má nàng nhanh chóng đỏ hồng khi Marcus đưa mắt nhìn tới đôi hàng mi đang hạ thấp của nàng. “Tôi xin lỗi!” nàng thở hổn hển. “Tôi thật không nên nói thế. Tôi chỉ… Ông đã quá thân tình với tôi, cho nên…”
“Cô cũng có thể thoải mái để thân tình với tôi kia mà,” Marcus kéo dài giọng.
Nàng cười nhăn nhó. “Vâng.”
“Công bằng thôi.” Anh gật gù.
Mắt cô mở to đầy bất ngờ. Nàng mong chờ một lời nói bác bỏ, nếu không còn gì khác. “Có thể như thế sao?”
“Dĩ nhiên,” anh nói. “Tuy nhiên tôi không khuyên cô làm điều đó thường xuyên.”
Kit chăm chú nhìn anh vài giây và phá lên cười khi nàng nhìn thấy tia sáng lập lòe trong đôi mắt xanh thâm trầm kia.
Marcus nghiêng đầu nhìn nàng dò hỏi. “Đó thật sự là những gì cô nhìn thấy về những người phụ nữ tôi đã quen hay sao?” anh hỏi với giọng hơi trêu chọc.
Sự thật đúng là vậy. Ồ, họ rất xinh đẹp, nhưng Kit tự hỏi nhiều lần rằng các cuộc nói chuyện của họ có đi xa hơn ngoài chủ đề thời trang và tán gẫu giải trí. Hoàn toàn không ứng đối được với một người thông minh như Marcus. Mặc dù nàng cũng không biết được có phải chính khả năng hiểu biết này đã khiến anh ta hấp dẫn họ!
“Có lẽ thế,” nàng đáp với ý hoà hoãn. “Dù sao tôi cũng thật sự không biết nhiều về họ để nhận xét gì đúng không?”
“Dù sao đi nữa, điều đó cũng không ngăn được việc cô nhận xét đâu.” Marcus cộc lốc lưu ý.
Không, chẳng thể như thế đúng không? Nàng đưa bàn tay ngượng nghịu lên tóc, biết rõ rằng sự rực rỡ của màu tóc gần như bị nén chặt lại vì kiểu tóc trang nghiêm này; nó sẽ sáng rực lên như ngọn lửa khi được xõa tung ra, lúc là sắc đỏ ấm nồng, lúc lại là đỏ ánh vàng, cũng có những lúc chỉ đơn thuần là màu vàng. Còn chuyện bỏ đi cặp mắt kiếng của nàng…!
“Trở lại chuyện tóc của cô,” Marcus cứng rắn nói khi anh nhìn thấy cử chỉ hoảng hốt của nàng. “Với tôi trông tóc cô rất được.”
“Đúng thế ạ.” Nàng lúng túng củng cố lời nói cùa anh.
“Vậy sao không buông nó xuống để thay đổi chút ít? Chỉ tóc thôi, cô McGuire à,” anh thêm vào khi nhận ra việc lựa chọn từ ngữ diễn tả của mình có thể bị hiểu nhầm. “Và cô thật sự cần đeo kiếng hay không vậy?” Anh bước đến như thể muốn lấy cặp kiếng ra khỏi sóng mũi nàng. “Cái kính này có vẻ không nặng lắm… hey, tôi chỉ định nhìn nó thôi mà!” anh kháng nghị khi nàng vùng thoát khỏi tay anh.
“Ông có thể làm vỡ nó,” nàng cứng nhắc nói, rồi tự mình tháo kiếng ra; chỉ có nàng mới được chạm vào nàng. “Tôi rất cần nó mỗi khi đọc sách.” Nàng đưa ra lý do, xoay mặt đi để đặt chiếc kính cẩn thận vào xắc tay của nàng.
“Cô McGuire…?”
“Vâng?” nàng rối bời đáp lại tiếng anh gọi.
“Cô có thể nhìn tôi khi tôi nói chuyện với cô được không?”
“Là sao…?” Nàng ngưng bặt khi xoay người qua và ngắm nhìn gương mặt của Marcus. Anh đang nhìn chăm chú vào nàng, cái nhìn lại làm cho nàng đỏ mặt.
Và nàng biết anh cũng sẽ nhìn thấy, đôi mắt màu xám kim dữ dội (nguyên văn: gun-metal grey) nhưng lại mềm mại như nhung, hàng mi dài và đen nhánh, đôi mắt chính là điểm nhấn trên đôi gò má cao của nàng, và đôi môi cong cong hoàn hảo. (Ice: Anh nhìn ra chị xinh đẹp rùi sẽ làm gì đây? Hắc hắc… *cười gian*)
Marcus chớp mắt. “Cô có thể xõa tóc ra luôn không?” giọng anh khàn khàn như nén chặt lại.
Nàng kêu lên bực dọc. “Nhìn đi, tôi không nghĩ chuyện này thật sự cần thiết…”
“Làm ơn đi,” anh dịu dàng thúc giục.
Kit ném về anh cái liếc ngờ vực trước khi quay mặt đi lần nữa, tự mình tháo chiếc kẹp trên tóc xuống, tóc thẳng, mềm mượt như tơ nhẹ nhàng đổ xuống hai bên vai nàng, những tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ càng làm nó như một ngọn lửa sống động.
“Đây.” Nàng hất cằm nhìn anh, hất nhẹ tóc ra sau vai như nàng hay làm. “Hài lòng chứ?” (Ice: hài lòng chít liền á, chưa mần ăn j đc mà, hihihi… ^_^)
Marcus đưa tay lơ đãng vuốt ve chiếc cằm cương nghị của mình, tiếp tục nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu. “Thực chất là… không, còn lâu tôi mới hài lòng!” anh đáp.
“Thế nhưng, điều tôi tò mò là tại sao cô đã quanh quẩn ở văn phòng của tôi những sáu tháng qua với chiếc mặt nạ hóa trang như một bà cô của ai đó, trong khi sự thật trông cô như thế này!”
Kit vẫn nhìn anh với đôi mắt xám điềm tĩnh. “Như thế nào?”
Trông anh như sẵn sàng nổ tung. “Trông như… như…”
“Sao ạ?” nàng tò mò.
“Cô biết là cô trông như thế nào, cô McGuire,” anh nhả từng chữ lạnh lùng. “Cái tôi muốn biết là tại sao?”
Nàng tránh cái nhìn chăm chú của anh. “Nếu ông thật sự muốn biết…”
“Ồ, tôi nghĩ là tôi rất muốn biết,” anh châm chọc.
Kit hít sâu. “Người sếp trước đây của tôi nghĩ lên giường với ông ta là một phần trong công việc của tôi. Và sau những lời phê bình của Angie Dwyer về ông, tôi… vâng, tôi nghĩ tốt nhất là không lôi kéo sự chú ý đến… đến vẻ nữ tính của tôi.” Nàng ngượng nghịu kết luận.
“Nói cách khác, cô đã không lôi kéo sự chú ý của tôi đến nó!” Marcus kêu lên giận dữ. “Chết tiệt, tôi đã khi nào nhìn cô với cái vẻ gọi là có tư tình trong sáu tháng qua không hả?”
“Không,” nàng nhăn mặt đau khổ thừa nhận, vì biết rằng cơn giận của anh là chính đáng.
“Cô… Tôi… ôi, mặc kệ nó đi,” anh bất thần mất kiên nhẫn nói. “Nếu cô đã sẵn sàng, chúng ta đi được chứ?” Anh quay gót và đi ra khỏi căn hộ của nàng.
Kit thở hắt ra nhẹ nhõm khi thoát khỏi sự áp bức của anh dù chỉ trong giây lát, thả lỏng đôi vai căng thẳng của nàng. Rõ ràng Marcus không phải là người vui vẻ khi anh nhìn thấy nàng chuyển từ sâu thành bướm, hay vì lý do của sự biến đổi đó. Như nàng biết anh ta sẽ không là…
Ôi, tốt thôi. Nàng nhún vai thản nhiên rồi lấy túi xách theo bước anh ra xe; anh ta muốn biết về chuyện này đúng không? Anh ta có thể tàn tệ đuổi việc nàng chỉ vì nàng thay đổi quyến rũ hơn những gì mà anh dự tính khi mái tóc không bị giam cầm và không đeo mắt kính!
“Chính xác là chúng ta sẽ đi đâu?” nàng lên tiếng sau mười phút yên lặng từ phía ghế lái của Marcus… và nàng tự nhận thấy có chút ít không thoải mái ở bên nàng!
“Worcestershire,” anh kiệm lời.
“Thật sao?” mặt nàng rạng rỡ. “Tôi chưa từng đi đến đó, nhưng tôi nghĩ đó chắc sẽ là một thành phố rất đẹp…”
“Phiền cô không nói chuyện, tôi cần tập trung khi lái xe.” Marcus khô khốc ngắt lời.
Anh ta cần học thêm cách cư xử… nhưng không hiểu sao Kit không nghĩ anh sẽ cảm ơn nếu nàng lưu ý anh về điều đó.
Nhưng nếu anh không muốn nói chuyện thì nàng sẽ rất vui vẻ nhìn qua cửa kính xe để ngắm cảnh đồng quê khi đã bỏ lại Luân Đôn thật xa sau lưng họ, chiếc Jaguar thể thao của Marcus lướt nhanh trên mặt đường.
Nàng có quá ít dịp đi khỏi Luân Đôn từ lúc bán chiếc xe của mình cách đây sáu tháng, lái xe và đậu xe trong thành phố hoàn toàn không đáng để phí sức. Cha mẹ nàng sống ở Cornwall, rất dễ dàng để bắt tàu mỗi khi nàng đến thăm họ hơn là gắng sức xông pha qua đám đông khách du lịch đang ùn tắc liên tục trên đường xuống đó.
“Được rồi, tôi xin lỗi vì đã cộc cằn.” Marcus bất ngờ nói bên cạnh nàng, kéo nàng ra khỏi cơn mơ màng.
Kit hơi hếch chiếc cẳm nhìn anh. “Lần nào cơ?”
Tay anh nắm siết chặt bánh lái khi anh liếc vội sang nàng.
“Cả hai lần,” anh thừa nhận. “Tôi biết, lần đầu tiên tôi có chút… bất ngờ, bởi sự thay đổi hình dáng của cô… lần sau là vì lý do cho sự trốn tránh của điều thứ nhất.” Anh ảm đạm nhìn vào con đường phía trước. “Cứ trò chuyện nếu cô muốn,” anh đề nghị.
Kit vẫn nhìn anh thêm vài giây, nhận ra rằng, bây giờ anh mời nàng nói chuyện, thì nàng lại không có gì để nói!
“Sao vậy?” anh hỏi cụt lủn trước sự im lặng của nàng.
Nàng cười châm chọc. “Không lạ sao, khi có ai đó bảo ông nói chuyện thì thật sự không có chuyện gì để nói? Nhưng nếu tôi nghĩ đến cái gì thì tôi sẽ nói ngay thôi.” Nàng hấp tấp sửa lại lời nói của mình khi nhìn thấy cái nhíu mày của anh.
Marcus cười nhẹ. “Tôi rất vui lòng để nghe nó đây!”
“Không, ông sẽ không muốn nghe đâu,” nàng đáp chắc chắn. “Và tôi đang rất vui vẻ ngắm nhìn ra ngoài cửa xe,” nàng trấn an anh. “Sống ở Luân Đôn làm cho con người dễ dàng quên đi nước Anh thật sự đẹp biết bào.”
“Đúng vậy,” anh đáp ngắn gọn. “Nói cho tôi nghe chút gì về bản thân cô đi, cô McGuire.” Anh kêu gọi. “Cô không nghĩ là tôi nên biết một vài điều về người phụ nữ tôi sẽ đi cùng vào cuối tuần này sao?”
“Tôi cho là không,” nàng miễn cưỡng thừa nhận, không chắc việc nàng muốn người đàn ông này tìm hiểu về nàng biết bao nhiêu. Luôn luôn là một con người kín đáo, nàng cảm thấy quan trọng hơn bao giờ hết vào lúc này là phải giữ những thông tin riêng tư ở mức tối thiểu – đối với sự liên hệ của người đàn ông này…
“Cô cho là không?” anh nhẹ nhàng lặp lại lời nàng với vẻ hoài nghi. “Cô McGuire, tôi không hỏi về những chuyện quá riêng tư, chỉ là những chuyện thông thường thôi! Ví dụ như cha mẹ, anh chị em; sau cùng thì Sơ yếu lý lịch của cô chỉ cho tôi biết về công việc trước đây của cô, trình độ học vấn và tình trạng hôn nhân thôi!”
“Ồ, tốt thôi,” nàng châm chọc. “Thế này, tôi có hai phụ huynh: một người cha và một người mẹ…” (Ice: chị mún anh bịt miệng bằng nụ hôn đây mà, dám ăn nói với boss thế đó)
“Rất hân hạnh khi biết thế!” anh kéo dài giọng chế giễu. “Tại sao tôi vẫn có cảm giác cô thật sự không muốn nói với tôi về cuộc sống cá nhân cùa cô nhỉ?”
“Dĩ nhiên là tôi không muốn,” nàng thẳng thắn đáp. “Nhưng tôi rất vui khi ông nói với tôi những điều về ông, nếu ông thấy sẵn lòng.” Nàng nhìn anh với vẻ hy vọng.
Anh thoáng liếc qua nàng với đôi mắt xanh thâm trầm đó. “Cô biết không, Tôi nghĩ có lẽ cô có ít nhiều vấn đề như cô McGuire năng lực tột bậc kia; cô ta có khuynh hướng không trả lời câu hỏi bao giờ.”
Kit cười ngượng ngập. “Tôi xin lỗi.”
“Không, đâu phải lỗi của cô. Và, chính xác thì tôi cũng có một người cha và một người mẹ,” anh tiếp tục với giọng điệu chế giễu.
“Tốt quá, ít nhất chúng ta cũng có một số điểm chung, ông Maitland…”
“Marcus,” anh nhấn mạnh. “Tôi nghĩ có lẽ như thế sẽ bớt trang trọng đi một chút, vì lợi ích cuối tuần này đúng không?” anh nhướng đôi mày.
Nàng do dự trong giây lát. “Ông biết không, tôi thật sự không nghĩ ông đã suy nghĩ cẩn thận tầm quan trọng của công việc cuối tuần này trước khi quyết định chọn phương án hành động…”
“Cô không nghĩ là vậy sao?” đôi mày anh càng nhướng cao.
“Không.” Kit xoay hẳn người trên ghế nhìn vào anh. “Vì một điều,” nàng nhanh chóng nói tiếp khi thấy anh có ý muốn chen lời, “Làm sao chúng ta có thể trở lại làm Ông Maitland và Cô McGuire khi về văn phòng vào sáng thứ Hai ạ? Và còn một chuyện khác…”
“Sáng thứ Ba,” Marcus sửa lời nàng. “Chúng ta sẽ không đi về cho đến chiều thứ Hai,” anh giải thích khi thấy cái nhìn thắc mắc của nàng.
Thế là nàng đã bị dính chặt với anh ta, nàng sẽ có ba ngày giày vò với vai trò bạn đồng hành của anh thay vì chỉ hai ngày!
Tuyệt thật!
“Nhưng em nói đúng về phần Cô McGuire,” Marcus nói tiếp với vẻ trầm ngâm. “Nhìn em bây giờ đi, tôi không chắc là mình sẽ có thể nghĩ về em với lớp vỏ đó lần nữa!”
Không phải là nàng đã cố nói với anh ta về…? “Hay nhìn em quay lại với vai diễn Thư ký lạnh lùng đầy năng lực,” anh nhấn giọng châm chọc.
Kit nhăn mặt thầm nghĩ về sự thay đổi hình dáng của nàng cũng đã đưa đến những thay đổi khó nhận thấy – và cũng có một số không hề khó nhận thấy chút nào! – trong tính cách của nàng.
Mặc những bộ đồ bình thường của nàng, tóc nàng buông xõa, và không có cái khung kính nặng nề kia, nàng hiển nhiên đã cảm thấy, đã cư xử hoàn toàn khác với cô McGuire lạnh lùng đầy năng lực kia!
“Tóm lại… Kit,” anh ngừng lại một chút trước khi cố ý kêu tên của nàng, “Tôi có cảm giác rằng đi công tác cùng với em sẽ là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt như khi đi với Lewis!” (Ice: khíp, nói thế mà cũng nói!!! Đi với Lewis là BL còn đi với chị là BG a *cười gian*)
Đó chính là những gì nàng đã lo lắng!
Marcus liếc nhìn nàng, tặc lưỡi khi thấy biểu tình khổ sở tên gương mặt nàng. “Hăng hái lên nào, Kit,” anh động viên. “Chuyện gì tồi tệ có thể xảy ra được chứ?”
Nàng sẽ bị thu hút vào anh như nàng đã thực sự bị thu hút, cảm nhận anh theo cách nàng đã thực sự cảm nhận, nàng muốn không nghĩ về cái nào hết thì tốt hơn!
“Sau cùng, em sẽ được đi kèm bởi một số vị khách khác. Và đừng quên, thị hiếu của tôi là theo đuổi các em tóc vàng hoe ngớ ngẩn.”
Nàng thở dài đau khổ. “Ước gì tôi chưa bao giờ nhắc về điều đó!”
Marcus cười toe toét, rõ ràng là đang thích thú với sự khó chịu của nàng lúc này. “Tốt mà, vì chắc chắn em không phải tóc vàng hoe.” Anh nhìn mái tóc nàng với ánh nhìn say mê. “Và riêng tôi cũng xin cam đoan rẳng em hoàn toàn không chút gì là ngớ ngẩn!”
Nàng lại thở dài nặng nề. “Ông Maitland…”
“Gọi là Marcus,” anh kiên quyết nhắc nhở nàng. “Kit là viết tắt của tên gì khác à?” anh bối rối. “Là Kitty hay Kathryn, hay tên gì tương tự phải không?”
“Chỉ là viết tắt của Kit.” Nàng vụng về đáp. “Đơn giản là Kit.”
“Ừ.” Anh nhún đôi vai. “Em sẽ nói chuyện gì đó trước khi chúng ta mắc vào vòng tranh luận về những cái tên…?”
“Trước khi ông mắc vào vòng tranh luận về những cái tên,” nàng thẳng thừng chỉnh anh. “Và tôi chỉ đang cố gắng xin lỗi… một lần nữa… vì những lời nói về cuộc sống cá nhân của anh. Thật rất thô lỗ và bừa bãi, tất cả là…”
“Là thật,” anh vui vẻ tiếp câu nói của nàng. “Nhưng tôi tin không quá trễ để tôi thay đổi sở thích… ví dụ như những người cao, tóc hoe đỏ cứng đầu.” (Ice: ak… a í đang nói cái gì thía kia @_@)
Kit sợ phải nhìn vào anh lúc này, chắc chắn anh ta chỉ đang đùa giỡn với nàng để trả đũa cho những lời phê bình của nàng lúc nãy… nhưng giờ thì nàng cũng không chắc về bất cứ chuyện gì như thế nữa!
Thật khó để biết những gì anh ta đang nghĩ từ biểu tình dịu dàng kia.
Phải thận trọng sao? Hẳn rồi, nàng quả quyết. Một điều nàng đã học được trong vài ngày qua: Marcus có một khả năng hài hước tinh quái một khi anh ta quýêt định sử dụng nó.
“Thật khôi hài,” nàng khinh bỉ, cứ cảnh giác là tốt nhất. “Ông có biết những ai là khách mời vào cuối tuần này không?” nàng thong thả xoay chủ đề đến những chuyện ít riêng tư hơn. Và cả quấy rối nữa!
“Tôi cho rằng là hàng tá kẻ ăn theo và các mối quan hệ xã hội thường xuyên quấy rầy một người thu hút như Desmond Hayes. Chẳng sao, Kit. Chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau vì công ty.”
Giờ thì nàng biết anh đang cố ý trêu chọc nàng. Bởi vì anh biết nàng cảm thấy anh hấp dẫn chăng? Hay bởi vì anh đoán thế, nàng đã rơi vào cái bẫy dưới tên yêu đương với anh bỏ mặc tất cả các lời cảnh báo? Điều đó thật khủng khiếp! Thôi được, với trường hợp này, thiếu đi sự hứng thú chính là hình thức phòng vệ tốt nhất…
“Tuyệt làm sao.” Nàng đáp lại với giọng ngọt ngào như đường.
Marcus cười tán thưởng. “Tốt thôi, tôi có thể bảo đảm với em, Kit, tất nhiên tôi không để bị buồn chán bao giờ!”
Trong khi anh cứ tiếp tục trêu đùa nàng như thế này, không, nàng không trông mong anh sẽ là…
Nàng mệt mỏi khẽ ngáp. “Tôi thấy có chút mệt. Không phiền nếu tôi ngủ trưa một chút trước khi chúng ta đến nơi chứ?” Không đợi anh trả lời, nàng nằm hẳn lên ghế của mình và nhắm mắt lại… ngăn chặn hình ảnh của anh cùng với câu trả lời…
Nhưng không ngăn hoàn toàn sự quan tâm của nàng đến anh. Đến sức mạnh đôi tay anh đang lái xe với vẻ ung dung tin cậy. Hay, mái tóc đen đang lưa thưa dài trên đôi vai anh. Và nhiều thứ nữa. Quai hàm quyết đoán của anh. Đôi bờ môi đầy nhục cảm của anh. Đôi mắt xanh thâm trầm của anh. Cách đôi mắt ấy nheo lại khi anh khẽ mỉm cười hoặc cười to. Và mùi hương thoang thoảng khó cưỡng của sáp cạo râu anh dùng…
Phải đối mặt đi, Kit, nàng tự nói với mình một cách chế giễu; mày buông lơi quá nhiều khi ở cạnh Marcus Maitland rồi đó, và thật sự gần như thiếp đi, phải như lúc mày đang ngồi cạnh một con hổ luôn trong tư thế vồ mồi!
Nhưng điều đó không ngăn nàng trưng ra bộ dáng gà gật trong suốt phần còn lại của hành trình, chỉ làm ra vẻ vừa thức dậy khi Marcus chạm vào tay nàng nhẹ nhàng và nói họ đã đến nơi.
“Em ngủ rất ngon,” anh nói với vẻ khâm phục khi đem chiếc Jaguar dừng lại trên một lối đi trải đầy sỏi trước một nơi trông như một ngôi nhà lớn nguy nga. Những cây cột khổng lồ được dựng hai bên lối đi, những phiến đá xưa cũ và thanh nhã. Âm thanh dường như được truyền ra từ các cửa sổ đang mở khi hai người họ bước ra khỏi lối đi đó, nơi có hàng tá hoặc hơn các xe khác đã đậu sẵn bên ngoài.
““Đến và tận hưởng một cuối tuần yên tĩnh ở đồng quê” Desmond miêu tả với tôi là những thứ này ư!” Marcus nói bóng gió về sự chán ghét của mình với tiếng nhạc và tiếng nói chuyện ồn ào khi anh đi lấy hành lý của họ ở cốp sau xe.
Kit cười thầm, khá vui vẻ để xem cuối tuần này là một trường hợp ngoại lệ; càng nhiều người vây quanh họ, càng ít khả năng nàng phải đề phòng Marcus. Hoặc dành quá nhiều thời gian ở riêng với anh ta.
“Nghe rất vui vẻ,” nàng dịu dàng đáp.
Marcus hừ mũi vẻ kinh tởm rồi dẫn nàng dẫm lên những bậc đá đi đến trước căn nhà. Cửa trước đã mở tung và lối vào bên trong sảnh choán hết với những người được gọi là “hàng tá kẻ ăn theo”
“Ông có chắc là đây là cuối tuần cần phải có của mình?” Kit đặt câu hỏi với Marcus.
“Tôi chắc chắn,” anh trả lời như không có gì lay chuyển được. “Em…”
“Kit phải không? Hey, Kit, là cô thật sao?” một giọng nói quen quen vang lên.
Một giọng nói khiến nàng đông cứng người và nụ cười dần nhạt trên môi, nàng trông như phát rồ ngay trên lối vào sảnh vì nơi phát ra tiếng nói ấy.
Và sau đó thì nàng nhìn thấy ông ta đang quả quyết bước thẳng tới chỗ nàng, một nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt muôn phần tự tin và bảnh trai của ông ấy.
Mike Reynolds – Sếp cũ đê tiện của nàng.
Nhưng ông ta không phải là lý do duy nhất làm cho mặt nàng nhợt nhạt và hơi thở như ngưng lại. Còn có một người khác đang đứng gần sau lưng Mike Reynolds. Một người mà Kit muốn ít tiếp xúc hơn cả với Mike!
Catherine Grainger…
** Giới thiệu với mọi người Logo của xe Juguar, dòng xe sang của nước ngoài và dòng xe series 2009 của nó.
Kit hoàn toàn không biết nàng nên làm gì là tốt nhất khi bước vào phòng ngủ. Nếu nàng làm theo lời Marcus, ăn mặc và hành xử một cách thất thường như Marcus thì đó chẳng phải sẽ là một hành động ngu dại cho mối quan hệ công việc mà nàng đã tốn công gầy dựng trong thời gian sáu tháng dài đăng đẳng kia sao? Nhưng… nếu nàng không làm tròn vai trò của một Thư ký riêng, Marcus sẽ không trọng dụng nàng nữa, và có lẽ anh sẽ cho rằng nàng cũng không làm được việc, như anh ta đã thẳng thừng với Angie Dwyer.
Thêm vào đó, khi anh đã không còn dồn tâm trí chú ý tới nàng thì anh sẽ không còn vẽ vời gì với bề ngoài của nàng!
Không chắc là nàng cảm thấy nhẹ lòng, chán nản hay chỉ đơn thuần là thất vọng về điều đó, Kit đã nhanh chóng điểm qua ngăn tủ của nàng và lấy ra những bộ quần áo mà nàng nghĩ có thể phù hợp với dịp này mà không làm tổn thương đến bản thân quá nhiều. Từ cái nhìn của Marcus trên người nàng lúc này đây, áo phông đen và chiếc quần hợp mốt ôm vừa vặn cũng màu đen, hẳn nhiên anh rất hài lòng với sự biến đổi này.
“Ít ra phải như thế,” anh nói và chậm rãi đứng dậy. “Cô không thể làm gì đó với mái tóc của mình à?” anh giương mắt nhìn kiểu tóc đơn giản mà nàng vẫn để. “Và cả cặp mắt kính?” anh thêm vào với vẻ khó chịu. “Desmond sẽ nghĩ khẩu vị của tôi đã chuyển sang những người kĩ tính mất!”
“Trái ngược với mấy cô nàng tóc vàng ngớ ngẩn!” Kit tức mình bắt bẻ lại, hai má nàng nhanh chóng đỏ hồng khi Marcus đưa mắt nhìn tới đôi hàng mi đang hạ thấp của nàng. “Tôi xin lỗi!” nàng thở hổn hển. “Tôi thật không nên nói thế. Tôi chỉ… Ông đã quá thân tình với tôi, cho nên…”
“Cô cũng có thể thoải mái để thân tình với tôi kia mà,” Marcus kéo dài giọng.
Nàng cười nhăn nhó. “Vâng.”
“Công bằng thôi.” Anh gật gù.
Mắt cô mở to đầy bất ngờ. Nàng mong chờ một lời nói bác bỏ, nếu không còn gì khác. “Có thể như thế sao?”
“Dĩ nhiên,” anh nói. “Tuy nhiên tôi không khuyên cô làm điều đó thường xuyên.”
Kit chăm chú nhìn anh vài giây và phá lên cười khi nàng nhìn thấy tia sáng lập lòe trong đôi mắt xanh thâm trầm kia.
Marcus nghiêng đầu nhìn nàng dò hỏi. “Đó thật sự là những gì cô nhìn thấy về những người phụ nữ tôi đã quen hay sao?” anh hỏi với giọng hơi trêu chọc.
Sự thật đúng là vậy. Ồ, họ rất xinh đẹp, nhưng Kit tự hỏi nhiều lần rằng các cuộc nói chuyện của họ có đi xa hơn ngoài chủ đề thời trang và tán gẫu giải trí. Hoàn toàn không ứng đối được với một người thông minh như Marcus. Mặc dù nàng cũng không biết được có phải chính khả năng hiểu biết này đã khiến anh ta hấp dẫn họ!
“Có lẽ thế,” nàng đáp với ý hoà hoãn. “Dù sao tôi cũng thật sự không biết nhiều về họ để nhận xét gì đúng không?”
“Dù sao đi nữa, điều đó cũng không ngăn được việc cô nhận xét đâu.” Marcus cộc lốc lưu ý.
Không, chẳng thể như thế đúng không? Nàng đưa bàn tay ngượng nghịu lên tóc, biết rõ rằng sự rực rỡ của màu tóc gần như bị nén chặt lại vì kiểu tóc trang nghiêm này; nó sẽ sáng rực lên như ngọn lửa khi được xõa tung ra, lúc là sắc đỏ ấm nồng, lúc lại là đỏ ánh vàng, cũng có những lúc chỉ đơn thuần là màu vàng. Còn chuyện bỏ đi cặp mắt kiếng của nàng…!
“Trở lại chuyện tóc của cô,” Marcus cứng rắn nói khi anh nhìn thấy cử chỉ hoảng hốt của nàng. “Với tôi trông tóc cô rất được.”
“Đúng thế ạ.” Nàng lúng túng củng cố lời nói cùa anh.
“Vậy sao không buông nó xuống để thay đổi chút ít? Chỉ tóc thôi, cô McGuire à,” anh thêm vào khi nhận ra việc lựa chọn từ ngữ diễn tả của mình có thể bị hiểu nhầm. “Và cô thật sự cần đeo kiếng hay không vậy?” Anh bước đến như thể muốn lấy cặp kiếng ra khỏi sóng mũi nàng. “Cái kính này có vẻ không nặng lắm… hey, tôi chỉ định nhìn nó thôi mà!” anh kháng nghị khi nàng vùng thoát khỏi tay anh.
“Ông có thể làm vỡ nó,” nàng cứng nhắc nói, rồi tự mình tháo kiếng ra; chỉ có nàng mới được chạm vào nàng. “Tôi rất cần nó mỗi khi đọc sách.” Nàng đưa ra lý do, xoay mặt đi để đặt chiếc kính cẩn thận vào xắc tay của nàng.
“Cô McGuire…?”
“Vâng?” nàng rối bời đáp lại tiếng anh gọi.
“Cô có thể nhìn tôi khi tôi nói chuyện với cô được không?”
“Là sao…?” Nàng ngưng bặt khi xoay người qua và ngắm nhìn gương mặt của Marcus. Anh đang nhìn chăm chú vào nàng, cái nhìn lại làm cho nàng đỏ mặt.
Và nàng biết anh cũng sẽ nhìn thấy, đôi mắt màu xám kim dữ dội (nguyên văn: gun-metal grey) nhưng lại mềm mại như nhung, hàng mi dài và đen nhánh, đôi mắt chính là điểm nhấn trên đôi gò má cao của nàng, và đôi môi cong cong hoàn hảo. (Ice: Anh nhìn ra chị xinh đẹp rùi sẽ làm gì đây? Hắc hắc… *cười gian*)
Marcus chớp mắt. “Cô có thể xõa tóc ra luôn không?” giọng anh khàn khàn như nén chặt lại.
Nàng kêu lên bực dọc. “Nhìn đi, tôi không nghĩ chuyện này thật sự cần thiết…”
“Làm ơn đi,” anh dịu dàng thúc giục.
Kit ném về anh cái liếc ngờ vực trước khi quay mặt đi lần nữa, tự mình tháo chiếc kẹp trên tóc xuống, tóc thẳng, mềm mượt như tơ nhẹ nhàng đổ xuống hai bên vai nàng, những tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ càng làm nó như một ngọn lửa sống động.
“Đây.” Nàng hất cằm nhìn anh, hất nhẹ tóc ra sau vai như nàng hay làm. “Hài lòng chứ?” (Ice: hài lòng chít liền á, chưa mần ăn j đc mà, hihihi… ^_^)
Marcus đưa tay lơ đãng vuốt ve chiếc cằm cương nghị của mình, tiếp tục nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu. “Thực chất là… không, còn lâu tôi mới hài lòng!” anh đáp.
“Thế nhưng, điều tôi tò mò là tại sao cô đã quanh quẩn ở văn phòng của tôi những sáu tháng qua với chiếc mặt nạ hóa trang như một bà cô của ai đó, trong khi sự thật trông cô như thế này!”
Kit vẫn nhìn anh với đôi mắt xám điềm tĩnh. “Như thế nào?”
Trông anh như sẵn sàng nổ tung. “Trông như… như…”
“Sao ạ?” nàng tò mò.
“Cô biết là cô trông như thế nào, cô McGuire,” anh nhả từng chữ lạnh lùng. “Cái tôi muốn biết là tại sao?”
Nàng tránh cái nhìn chăm chú của anh. “Nếu ông thật sự muốn biết…”
“Ồ, tôi nghĩ là tôi rất muốn biết,” anh châm chọc.
Kit hít sâu. “Người sếp trước đây của tôi nghĩ lên giường với ông ta là một phần trong công việc của tôi. Và sau những lời phê bình của Angie Dwyer về ông, tôi… vâng, tôi nghĩ tốt nhất là không lôi kéo sự chú ý đến… đến vẻ nữ tính của tôi.” Nàng ngượng nghịu kết luận.
“Nói cách khác, cô đã không lôi kéo sự chú ý của tôi đến nó!” Marcus kêu lên giận dữ. “Chết tiệt, tôi đã khi nào nhìn cô với cái vẻ gọi là có tư tình trong sáu tháng qua không hả?”
“Không,” nàng nhăn mặt đau khổ thừa nhận, vì biết rằng cơn giận của anh là chính đáng.
“Cô… Tôi… ôi, mặc kệ nó đi,” anh bất thần mất kiên nhẫn nói. “Nếu cô đã sẵn sàng, chúng ta đi được chứ?” Anh quay gót và đi ra khỏi căn hộ của nàng.
Kit thở hắt ra nhẹ nhõm khi thoát khỏi sự áp bức của anh dù chỉ trong giây lát, thả lỏng đôi vai căng thẳng của nàng. Rõ ràng Marcus không phải là người vui vẻ khi anh nhìn thấy nàng chuyển từ sâu thành bướm, hay vì lý do của sự biến đổi đó. Như nàng biết anh ta sẽ không là…
Ôi, tốt thôi. Nàng nhún vai thản nhiên rồi lấy túi xách theo bước anh ra xe; anh ta muốn biết về chuyện này đúng không? Anh ta có thể tàn tệ đuổi việc nàng chỉ vì nàng thay đổi quyến rũ hơn những gì mà anh dự tính khi mái tóc không bị giam cầm và không đeo mắt kính!
“Chính xác là chúng ta sẽ đi đâu?” nàng lên tiếng sau mười phút yên lặng từ phía ghế lái của Marcus… và nàng tự nhận thấy có chút ít không thoải mái ở bên nàng!
“Worcestershire,” anh kiệm lời.
“Thật sao?” mặt nàng rạng rỡ. “Tôi chưa từng đi đến đó, nhưng tôi nghĩ đó chắc sẽ là một thành phố rất đẹp…”
“Phiền cô không nói chuyện, tôi cần tập trung khi lái xe.” Marcus khô khốc ngắt lời.
Anh ta cần học thêm cách cư xử… nhưng không hiểu sao Kit không nghĩ anh sẽ cảm ơn nếu nàng lưu ý anh về điều đó.
Nhưng nếu anh không muốn nói chuyện thì nàng sẽ rất vui vẻ nhìn qua cửa kính xe để ngắm cảnh đồng quê khi đã bỏ lại Luân Đôn thật xa sau lưng họ, chiếc Jaguar thể thao của Marcus lướt nhanh trên mặt đường.
Nàng có quá ít dịp đi khỏi Luân Đôn từ lúc bán chiếc xe của mình cách đây sáu tháng, lái xe và đậu xe trong thành phố hoàn toàn không đáng để phí sức. Cha mẹ nàng sống ở Cornwall, rất dễ dàng để bắt tàu mỗi khi nàng đến thăm họ hơn là gắng sức xông pha qua đám đông khách du lịch đang ùn tắc liên tục trên đường xuống đó.
“Được rồi, tôi xin lỗi vì đã cộc cằn.” Marcus bất ngờ nói bên cạnh nàng, kéo nàng ra khỏi cơn mơ màng.
Kit hơi hếch chiếc cẳm nhìn anh. “Lần nào cơ?”
Tay anh nắm siết chặt bánh lái khi anh liếc vội sang nàng.
“Cả hai lần,” anh thừa nhận. “Tôi biết, lần đầu tiên tôi có chút… bất ngờ, bởi sự thay đổi hình dáng của cô… lần sau là vì lý do cho sự trốn tránh của điều thứ nhất.” Anh ảm đạm nhìn vào con đường phía trước. “Cứ trò chuyện nếu cô muốn,” anh đề nghị.
Kit vẫn nhìn anh thêm vài giây, nhận ra rằng, bây giờ anh mời nàng nói chuyện, thì nàng lại không có gì để nói!
“Sao vậy?” anh hỏi cụt lủn trước sự im lặng của nàng.
Nàng cười châm chọc. “Không lạ sao, khi có ai đó bảo ông nói chuyện thì thật sự không có chuyện gì để nói? Nhưng nếu tôi nghĩ đến cái gì thì tôi sẽ nói ngay thôi.” Nàng hấp tấp sửa lại lời nói của mình khi nhìn thấy cái nhíu mày của anh.
Marcus cười nhẹ. “Tôi rất vui lòng để nghe nó đây!”
“Không, ông sẽ không muốn nghe đâu,” nàng đáp chắc chắn. “Và tôi đang rất vui vẻ ngắm nhìn ra ngoài cửa xe,” nàng trấn an anh. “Sống ở Luân Đôn làm cho con người dễ dàng quên đi nước Anh thật sự đẹp biết bào.”
“Đúng vậy,” anh đáp ngắn gọn. “Nói cho tôi nghe chút gì về bản thân cô đi, cô McGuire.” Anh kêu gọi. “Cô không nghĩ là tôi nên biết một vài điều về người phụ nữ tôi sẽ đi cùng vào cuối tuần này sao?”
“Tôi cho là không,” nàng miễn cưỡng thừa nhận, không chắc việc nàng muốn người đàn ông này tìm hiểu về nàng biết bao nhiêu. Luôn luôn là một con người kín đáo, nàng cảm thấy quan trọng hơn bao giờ hết vào lúc này là phải giữ những thông tin riêng tư ở mức tối thiểu – đối với sự liên hệ của người đàn ông này…
“Cô cho là không?” anh nhẹ nhàng lặp lại lời nàng với vẻ hoài nghi. “Cô McGuire, tôi không hỏi về những chuyện quá riêng tư, chỉ là những chuyện thông thường thôi! Ví dụ như cha mẹ, anh chị em; sau cùng thì Sơ yếu lý lịch của cô chỉ cho tôi biết về công việc trước đây của cô, trình độ học vấn và tình trạng hôn nhân thôi!”
“Ồ, tốt thôi,” nàng châm chọc. “Thế này, tôi có hai phụ huynh: một người cha và một người mẹ…” (Ice: chị mún anh bịt miệng bằng nụ hôn đây mà, dám ăn nói với boss thế đó)
“Rất hân hạnh khi biết thế!” anh kéo dài giọng chế giễu. “Tại sao tôi vẫn có cảm giác cô thật sự không muốn nói với tôi về cuộc sống cá nhân cùa cô nhỉ?”
“Dĩ nhiên là tôi không muốn,” nàng thẳng thắn đáp. “Nhưng tôi rất vui khi ông nói với tôi những điều về ông, nếu ông thấy sẵn lòng.” Nàng nhìn anh với vẻ hy vọng.
Anh thoáng liếc qua nàng với đôi mắt xanh thâm trầm đó. “Cô biết không, Tôi nghĩ có lẽ cô có ít nhiều vấn đề như cô McGuire năng lực tột bậc kia; cô ta có khuynh hướng không trả lời câu hỏi bao giờ.”
Kit cười ngượng ngập. “Tôi xin lỗi.”
“Không, đâu phải lỗi của cô. Và, chính xác thì tôi cũng có một người cha và một người mẹ,” anh tiếp tục với giọng điệu chế giễu.
“Tốt quá, ít nhất chúng ta cũng có một số điểm chung, ông Maitland…”
“Marcus,” anh nhấn mạnh. “Tôi nghĩ có lẽ như thế sẽ bớt trang trọng đi một chút, vì lợi ích cuối tuần này đúng không?” anh nhướng đôi mày.
Nàng do dự trong giây lát. “Ông biết không, tôi thật sự không nghĩ ông đã suy nghĩ cẩn thận tầm quan trọng của công việc cuối tuần này trước khi quyết định chọn phương án hành động…”
“Cô không nghĩ là vậy sao?” đôi mày anh càng nhướng cao.
“Không.” Kit xoay hẳn người trên ghế nhìn vào anh. “Vì một điều,” nàng nhanh chóng nói tiếp khi thấy anh có ý muốn chen lời, “Làm sao chúng ta có thể trở lại làm Ông Maitland và Cô McGuire khi về văn phòng vào sáng thứ Hai ạ? Và còn một chuyện khác…”
“Sáng thứ Ba,” Marcus sửa lời nàng. “Chúng ta sẽ không đi về cho đến chiều thứ Hai,” anh giải thích khi thấy cái nhìn thắc mắc của nàng.
Thế là nàng đã bị dính chặt với anh ta, nàng sẽ có ba ngày giày vò với vai trò bạn đồng hành của anh thay vì chỉ hai ngày!
Tuyệt thật!
“Nhưng em nói đúng về phần Cô McGuire,” Marcus nói tiếp với vẻ trầm ngâm. “Nhìn em bây giờ đi, tôi không chắc là mình sẽ có thể nghĩ về em với lớp vỏ đó lần nữa!”
Không phải là nàng đã cố nói với anh ta về…? “Hay nhìn em quay lại với vai diễn Thư ký lạnh lùng đầy năng lực,” anh nhấn giọng châm chọc.
Kit nhăn mặt thầm nghĩ về sự thay đổi hình dáng của nàng cũng đã đưa đến những thay đổi khó nhận thấy – và cũng có một số không hề khó nhận thấy chút nào! – trong tính cách của nàng.
Mặc những bộ đồ bình thường của nàng, tóc nàng buông xõa, và không có cái khung kính nặng nề kia, nàng hiển nhiên đã cảm thấy, đã cư xử hoàn toàn khác với cô McGuire lạnh lùng đầy năng lực kia!
“Tóm lại… Kit,” anh ngừng lại một chút trước khi cố ý kêu tên của nàng, “Tôi có cảm giác rằng đi công tác cùng với em sẽ là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt như khi đi với Lewis!” (Ice: khíp, nói thế mà cũng nói!!! Đi với Lewis là BL còn đi với chị là BG a *cười gian*)
Đó chính là những gì nàng đã lo lắng!
Marcus liếc nhìn nàng, tặc lưỡi khi thấy biểu tình khổ sở tên gương mặt nàng. “Hăng hái lên nào, Kit,” anh động viên. “Chuyện gì tồi tệ có thể xảy ra được chứ?”
Nàng sẽ bị thu hút vào anh như nàng đã thực sự bị thu hút, cảm nhận anh theo cách nàng đã thực sự cảm nhận, nàng muốn không nghĩ về cái nào hết thì tốt hơn!
“Sau cùng, em sẽ được đi kèm bởi một số vị khách khác. Và đừng quên, thị hiếu của tôi là theo đuổi các em tóc vàng hoe ngớ ngẩn.”
Nàng thở dài đau khổ. “Ước gì tôi chưa bao giờ nhắc về điều đó!”
Marcus cười toe toét, rõ ràng là đang thích thú với sự khó chịu của nàng lúc này. “Tốt mà, vì chắc chắn em không phải tóc vàng hoe.” Anh nhìn mái tóc nàng với ánh nhìn say mê. “Và riêng tôi cũng xin cam đoan rẳng em hoàn toàn không chút gì là ngớ ngẩn!”
Nàng lại thở dài nặng nề. “Ông Maitland…”
“Gọi là Marcus,” anh kiên quyết nhắc nhở nàng. “Kit là viết tắt của tên gì khác à?” anh bối rối. “Là Kitty hay Kathryn, hay tên gì tương tự phải không?”
“Chỉ là viết tắt của Kit.” Nàng vụng về đáp. “Đơn giản là Kit.”
“Ừ.” Anh nhún đôi vai. “Em sẽ nói chuyện gì đó trước khi chúng ta mắc vào vòng tranh luận về những cái tên…?”
“Trước khi ông mắc vào vòng tranh luận về những cái tên,” nàng thẳng thừng chỉnh anh. “Và tôi chỉ đang cố gắng xin lỗi… một lần nữa… vì những lời nói về cuộc sống cá nhân của anh. Thật rất thô lỗ và bừa bãi, tất cả là…”
“Là thật,” anh vui vẻ tiếp câu nói của nàng. “Nhưng tôi tin không quá trễ để tôi thay đổi sở thích… ví dụ như những người cao, tóc hoe đỏ cứng đầu.” (Ice: ak… a í đang nói cái gì thía kia @_@)
Kit sợ phải nhìn vào anh lúc này, chắc chắn anh ta chỉ đang đùa giỡn với nàng để trả đũa cho những lời phê bình của nàng lúc nãy… nhưng giờ thì nàng cũng không chắc về bất cứ chuyện gì như thế nữa!
Thật khó để biết những gì anh ta đang nghĩ từ biểu tình dịu dàng kia.
Phải thận trọng sao? Hẳn rồi, nàng quả quyết. Một điều nàng đã học được trong vài ngày qua: Marcus có một khả năng hài hước tinh quái một khi anh ta quýêt định sử dụng nó.
“Thật khôi hài,” nàng khinh bỉ, cứ cảnh giác là tốt nhất. “Ông có biết những ai là khách mời vào cuối tuần này không?” nàng thong thả xoay chủ đề đến những chuyện ít riêng tư hơn. Và cả quấy rối nữa!
“Tôi cho rằng là hàng tá kẻ ăn theo và các mối quan hệ xã hội thường xuyên quấy rầy một người thu hút như Desmond Hayes. Chẳng sao, Kit. Chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau vì công ty.”
Giờ thì nàng biết anh đang cố ý trêu chọc nàng. Bởi vì anh biết nàng cảm thấy anh hấp dẫn chăng? Hay bởi vì anh đoán thế, nàng đã rơi vào cái bẫy dưới tên yêu đương với anh bỏ mặc tất cả các lời cảnh báo? Điều đó thật khủng khiếp! Thôi được, với trường hợp này, thiếu đi sự hứng thú chính là hình thức phòng vệ tốt nhất…
“Tuyệt làm sao.” Nàng đáp lại với giọng ngọt ngào như đường.
Marcus cười tán thưởng. “Tốt thôi, tôi có thể bảo đảm với em, Kit, tất nhiên tôi không để bị buồn chán bao giờ!”
Trong khi anh cứ tiếp tục trêu đùa nàng như thế này, không, nàng không trông mong anh sẽ là…
Nàng mệt mỏi khẽ ngáp. “Tôi thấy có chút mệt. Không phiền nếu tôi ngủ trưa một chút trước khi chúng ta đến nơi chứ?” Không đợi anh trả lời, nàng nằm hẳn lên ghế của mình và nhắm mắt lại… ngăn chặn hình ảnh của anh cùng với câu trả lời…
Nhưng không ngăn hoàn toàn sự quan tâm của nàng đến anh. Đến sức mạnh đôi tay anh đang lái xe với vẻ ung dung tin cậy. Hay, mái tóc đen đang lưa thưa dài trên đôi vai anh. Và nhiều thứ nữa. Quai hàm quyết đoán của anh. Đôi bờ môi đầy nhục cảm của anh. Đôi mắt xanh thâm trầm của anh. Cách đôi mắt ấy nheo lại khi anh khẽ mỉm cười hoặc cười to. Và mùi hương thoang thoảng khó cưỡng của sáp cạo râu anh dùng…
Phải đối mặt đi, Kit, nàng tự nói với mình một cách chế giễu; mày buông lơi quá nhiều khi ở cạnh Marcus Maitland rồi đó, và thật sự gần như thiếp đi, phải như lúc mày đang ngồi cạnh một con hổ luôn trong tư thế vồ mồi!
Nhưng điều đó không ngăn nàng trưng ra bộ dáng gà gật trong suốt phần còn lại của hành trình, chỉ làm ra vẻ vừa thức dậy khi Marcus chạm vào tay nàng nhẹ nhàng và nói họ đã đến nơi.
“Em ngủ rất ngon,” anh nói với vẻ khâm phục khi đem chiếc Jaguar dừng lại trên một lối đi trải đầy sỏi trước một nơi trông như một ngôi nhà lớn nguy nga. Những cây cột khổng lồ được dựng hai bên lối đi, những phiến đá xưa cũ và thanh nhã. Âm thanh dường như được truyền ra từ các cửa sổ đang mở khi hai người họ bước ra khỏi lối đi đó, nơi có hàng tá hoặc hơn các xe khác đã đậu sẵn bên ngoài.
““Đến và tận hưởng một cuối tuần yên tĩnh ở đồng quê” Desmond miêu tả với tôi là những thứ này ư!” Marcus nói bóng gió về sự chán ghét của mình với tiếng nhạc và tiếng nói chuyện ồn ào khi anh đi lấy hành lý của họ ở cốp sau xe.
Kit cười thầm, khá vui vẻ để xem cuối tuần này là một trường hợp ngoại lệ; càng nhiều người vây quanh họ, càng ít khả năng nàng phải đề phòng Marcus. Hoặc dành quá nhiều thời gian ở riêng với anh ta.
“Nghe rất vui vẻ,” nàng dịu dàng đáp.
Marcus hừ mũi vẻ kinh tởm rồi dẫn nàng dẫm lên những bậc đá đi đến trước căn nhà. Cửa trước đã mở tung và lối vào bên trong sảnh choán hết với những người được gọi là “hàng tá kẻ ăn theo”
“Ông có chắc là đây là cuối tuần cần phải có của mình?” Kit đặt câu hỏi với Marcus.
“Tôi chắc chắn,” anh trả lời như không có gì lay chuyển được. “Em…”
“Kit phải không? Hey, Kit, là cô thật sao?” một giọng nói quen quen vang lên.
Một giọng nói khiến nàng đông cứng người và nụ cười dần nhạt trên môi, nàng trông như phát rồ ngay trên lối vào sảnh vì nơi phát ra tiếng nói ấy.
Và sau đó thì nàng nhìn thấy ông ta đang quả quyết bước thẳng tới chỗ nàng, một nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt muôn phần tự tin và bảnh trai của ông ấy.
Mike Reynolds – Sếp cũ đê tiện của nàng.
Nhưng ông ta không phải là lý do duy nhất làm cho mặt nàng nhợt nhạt và hơi thở như ngưng lại. Còn có một người khác đang đứng gần sau lưng Mike Reynolds. Một người mà Kit muốn ít tiếp xúc hơn cả với Mike!
Catherine Grainger…
** Giới thiệu với mọi người Logo của xe Juguar, dòng xe sang của nước ngoài và dòng xe series 2009 của nó.
Danh sách chương