Đã là sáng muộn khi Mac đỗ chiếc Jeep bốn-bánh-lái cạnh chiếc xe máy của nàng trong gara ở tầng trệt của nhà kho sau khi trở về ba ngày trước Giáng sinh để thăm nhà cha mẹ nàng ở Devon.

Nàng cảm thấy cần đi xa một khoảng thời gian sau kết cục thảm hại và nhục nhã vào buổi tối cùng Jonas ở căn hộ của anh. Và khi một người đàn ông đến rất đúng giờ vào ngày hôm sau để cài đặt hệ thống chuông báo động cho nhà kho, và cuộc triển lãm ở phòng tranh diễn ra tốt đẹp – Jeremy đã thông báo với Mac khi nàng nói chuyện với ông trên điện thoại rằng tất cả các bức tranh đều được bán hết, và người ta đang đổ xô đến chiêm ngưỡng chúng trước khi cuộc triển lãm đóng cửa vào Giáng sinh – nàng được tự do làm những gì mình muốn trong vài ngày, tới đây.

Đúng như nàng mong đợi, thời gian trải qua cùng cha mẹ mình – sự trêu chọc đơn thuần của bố và đi mua sắm cho lễ Giáng sinh cùng mẹ – là cách hoàn hảo để đưa mọi thứ của cuộc đời nàng vào đúng quỹ đạo của nó. Để nàng quyết định rằng cách cư xử của nàng tối hôm đó ở căn hộ của Jonas thật là sai lầm. Nàng sẽ không bao giờ lặp lại sự điên rồ này một lần nữa. Thực ra, nàng đã đi đến kết luận rằng gặp lại Jonas Buchanan một lần nữa sẽ là một sai lầm...

Sẽ có một chút khó khăn cho nàng khi anh lại là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi vòng qua góc từ gara!

Tay Mac siết chặt lấy tay cầm túi đựng đồ nàng thường dùng để xếp những quần áo cần thiết cho ba ngày đi xa, ánh nhìn chằm chằm của nàng ghim chặt vào Jonas khi nàng chậm rãi tiến thẳng về phía anh. Nàng vô thức ghi vào tâm trí anh hấp dẫn đến thế nào trong chiếc áo jacket da nâu khoác ngoài chiếc áo len màu nâu vàng và quần jean bạc màu...

Bất cứ chút bối rối nào nàng cảm thấy khi gặp lại anh đã biến mất khi nàng nhận ra anh đang chỉ đạo hành động của hai người đàn ông khác, nàng nhận ra từ quần áo của họ, có vẻ đó là người đang xây dựng tòa nhà kim loại cạnh nhà kho. “Anh đang làm cái quái gì ở đây?” Mac gặng hỏi.

“Ôi, chết tiệt!” Jonas lẩm bẩm khi anh quay lại và nhìn thấy nàng, vẻ mặt của anh trở nên dữ tợn. “Anh đã hy vọng ...”

“Hy vọng sẽ... với cái gì cơ? Cái quái gì...?” Mac nhìn chăm chăm về phía bằng gỗ của căn nhà. Mắt nàng mở to bởi sốc khi nàng để ý đến những vệt sơn màu hồng (electricpink) và xanh huỳnh quang phun chằng chịt lên mặt gỗ sẫm màu.

“Nó không tệ đến mức vậy đâu...”

“Không ư?” Nàng gay gắt hỏi, túi đựng đồ đã tuột từ lúc nào mà nàng không hay biết trong khi nàng tiếp tục....

“Mac – ”

“Đừng chạm vào tôi!” Nàng co rúm lại khi Jonas vừa vươn tới và nắm chặt tay nàng. “Ai - ? Tại sao - ?” Nàng lắc đầu choáng váng. “Chuyện này xảy ra khi nào?”

“Anh không biết.” Jonas bực tức. “Lúc nào đó đêm qua, bọn anh nghĩ vậy...”

“Bọn anh là những ai?”

“Người quản đốc tòa nhà đang xây dựng bên cạnh,” anh nói thêm. “Anh ấy đã nhận ra sáng nay, và khi anh ta gõ cửa mãi mà không thấy ai nên anh ấy quyết định thông báo cho anh.”

Mac nuốt khan, cảm thấy hơi buồn nôn khi nghĩ đến ai đang cố tình phá hoài tài sản của nàng. “Tại sao lại có người làm những chuyện như vậy?”

“Anh không biết.” Jonas thở dài ủ rũ.

“Phải chăng là mấy đứa trẻ lần trước?”

“Một lần nữa, là anh chẳng biết gì cả. Hai người đàn ông này sẽ sơn đè lên nó. Họ sẽ hoàn thành vào tối nay.” Anh nhăn nhó. “Anh hy vọng rằng sẽ làm xong trước khi em về - ”

“Tôi nghĩ tôi đã làm rõ trong lần cuối chúng ta gặp nhau rằng ....” Mac lạnh lùng nhắc nhở anh.

Jonas quan sát nàng với cái cau mày, vẻ nhợt nhạt của đôi gò má có thể nhận rõ trái ngược hẳn với chiếc áo phao đỏ (Ngọc: body-warmer: GG search hình ảnh ra vậy à T.T) nàng mặc bên ngoài chiếc áo dài tay màu đen và quần vải bông đen. Và anh cũng không thích nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt xám khói kia. Nhưng anh thích tông giọng cứng rắn, dứt khoát của nàng khi nói với nàng cho dù ít thôi. “Em có muốn anh chỉ việc rời khỏi và để em nhìn thấy nó khi em vừa về đến nhà không?”

“Tôi đã nhìn thấy khi vừa về đến nhà rồi!” Giọng nàng hơi cao lên, gần như the thé.

Jonas lắc đầu. “Anh không hy vọng em sẽ về ngay lúc này; anh chỉ mong rằng sẽ là tối muộn, hoặc tốt hơn là sáng mai.”

Đôi mắt xám mở to nhìn anh nghi ngờ. “Làm cách nào mà anh biết là tôi đã rời đi?”

Jonas biết anh phải nói dối, thậm chí là quanh co, nhưng anh có thể đọc được sự ngờ vực trên gương mặt Mac cảnh báo anh đừng có mà làm điều đó. “Nhà Patel,” anh tiết lộ không chút hối lỗi. “Khi mà anh nhìn thấy đống lộn xộn, và rõ ràng là em không có nhà, anh đã đến cửa hàng tiện lợi của họ và hỏi liệu họ có biết em ở đâu.”

Đôi mắt ủy mị kia mở to. “Và họ nói với anh rằng tôi đã đi xa vài ngày?”

Anh gật đầu rầu rĩ. “Đúng vậy, ngay khi anh đã giải thích về vụ phá hoại.”

“Tarun luôn luôn đặt tờ nhật báo cho em.” Mac lơ đãng nói khẽ. “Tôi đã hủy khi tôi đi xa.”

Jonas mỉm cười. “Thế nên anh ta nói với anh.”

Nàng thở dài và lùa tay vào tóc. “Chưa từng có điều gì như này xảy ra cho đến khi tôi gặp anh -”

“Đừng nói gì cả, em sẽ chỉ phải xin lỗi sau này thôi,” Jonas miễn cưỡng cảnh báo. “Nếu em làm điều gì đó qua hàm răng nghiến chặt, thì đó là em chấp nhận hay đồng ý với điều mà trái ý của em, rõ ràng đến mức người khác cũng thực sự cảm thấy được điều đó.”

“Thậm chí là,” Mac tiếp lời ngay khi anh không nói gì thêm, “ trước khi đám nhân viên ô hợp của anh đến đây cố gắng thuyết phục tôi bán nhà kho này, chẳng có chuyện gì xảy đến cả. Chỉ đến từ khi tôi thực sự gặp anh -”

“Anh nói dừng lại, Mac!” Dây thần kinh giần giật trên gò má đang siết chặt của anh.

Ánh nhìn chằm chằm của nàng nheo lại tập trung vào anh. “Từ khi gặp anh, cửa sổ của tôi bị vỡ và nhà tôi bị phá hoại,” nàng nói với vẻ tố cáo. “Và giờ những tâm hồn lương thiện kia đã quyết định trang trí lại phía bên ngoài căn nhà cho tôi. Có chút hơi quá khi là một sự trùng hợp ngẫu nhiên chẳng, anh có nghĩ vậy không, Jonas?” Mắt nàng sáng lên vì giận dữ thay vì những giọt nước mắt.

Jonas đã biết chính xác Mac muốn đi đến đâu trong cuộc trò chuyện này, và đã cố gắng ngăn nàng không thực sự lên tiếng về những lời buộc tội đó.

Chết tiệt, anh đã tự cho mình tốt vì để nàng đi khi nàng rời khỏi căn hộ của anh tối thứ Hai. Anh không hề có ý định tiến gần nàng trên phương diện cá nhân thêm một lần nữa nếu anh có thể tránh được. Không may, anh đã không thể trốn tránh điều đó, ít nhất, khi mà anh nhận được cuộc điện thoại vào sáng sớm hôm nay từ người quản đốc.

Anh chắc chắn không thích thú gì trở thành đối tượng nghi ngờ của Mac. “Chỉ như vậy nếu em lựa chọn nhìn nhận theo cách đó,” anh lạnh lùng kiềm chế.

Nàng nhìn anh đầy thách thức. “Anh đã báo cảnh sát chưa?”

Jonas nheo đôi mắt xanh dương lạnh lùng. “Anh có cảm giác rõ rệt rằng anh sẽ bị nguyền rủa nếu làm, và chết tiệt nếu anh không .”

Mac nhướng mày hỏi. “Sao lại thế?”

“Nếu anh trình báo sau đó có lẽ anh chỉ việc giấu mình lại. Nếu anh không, thì một lần nữa, anh thực sự có tội đấy.” Lúc này Mac cảm thấy phát ốm bởi cú sốc đã trôi dần và phản ứng phụ đã bắt đầu. Nàng không muốn Jonas có chút dính líu gì đến vụ phá hoại lần thứ hai này. Đó là điều cuối cùng mà nàng mong muốn! Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên của toàn bộ chuyện này không thể chối bỏ được...

Nàng chớp mắt nhanh. “Người của anh dường như đã có mọi thứ trong tay,” nàng buồn bã thừa nhận khi nàng liếc nhìn hai người đàn ông đang nâng tháp kim loại với sự thành thạo của những con khỉ (Ngọc: ???), bình sơn và chổi quét trên tay. “Anh có muốn lên lầu dùng chút cà phê không?”

Jonas nhướng mày đầy bất ngờ. “Em có chắc là khôn ngoan khi mời kẻ thù vào trong trại của mình không đấy?”

Mac đứng thẳng lên sau khi nhặt túi đồ mà nàng đã đánh rơi vài phút trước. “Hẳn là anh chưa từng nghe nói “giữ bạn của mình ở gần, nhưng kẻ thù thậm chí là gần hơn” nhỉ?” nàng trêu chọc.

Miệng anh mím lại. “Anh không phải kẻ thù của em, Mac à.”

“Tôi đùa thôi mà, Jonas,” nàng mệt mỏi quả quyết với anh.

“Lạ nhỉ, anh không thấy có chút xíu hài hước gì cả,” anh lẩm bẩm khi bắt đầu theo chân nàng bước lên cầu thang kim loại.

Những nét sơn xoáy tròn sống động, thậm chí đáng chú ý hơn từ trên cầu thang, hiển nhiên rằng thủ phạm có lẽ đã đứng lên bậc trên để xịt lên tầng hai và tầng ba của tòa nhà. Chúng chắc chắn đã gây nên một đống bừa bộn những thanh gỗ tối màu.

Nhưng sao chúng lại làm vậy? Đó chỉ là hành động phá hoại bởi lũ trẻ nghĩ rằng chúng thông minh? Hay là bởi gì khác, gì đó thâm hiểm hơn.

Mac khịt mũi bực tức khi nàng mở cửa và bước vào phòng khách, thả túi đồ ngay trong cửa trước khi bước vào khu bếp để chuẩn bị bình pha cà phê.

Nàng đang rất tập trung nên không để ý rằng Jack đã đóng cửa đằng sau anh được vài giây và hoàn toàn dừng lại. Nàng tò mò quan sát anh “Có chuyện gì không ổn sao?”

Jonas hoàn toàn bị kinh ngạc khi ở bên trong nhà Mac. Anh chưa bao giờ nhìn thấy điều này trước đây. Nó –

“Jonas?”

Anh chớp chớp mắt trước khi tập trung vào Mac khi nàng nhìn anh bối rối. “Anh - ” Anh lắc lắc đầu. “Thật là - ”

“Kỳ cục?” nàng kết thúc bằng giọng tỉnh khô khi nàng bước ra từ phía sau quầy điểm tâm ngăn khu bếp với phần còn lại của phòng khách. “Kỳ quặc? Khác người? Một cơn ác mộng?” nàng tươi cười kết luận.

“Anh sẽ nói là tuyệt vời!” Jonas tỏ ra hoài nghi ngay khi anh nhìn lên trần cao vẽ như bầu trời đêm, với mặt trăng và những ngôi sao tỏa sáng mờ ảo trong bóng tối.

Phần còn lại của phòng khách là không gian mở, bốn bức tường được vẽ các mùa: mùa xuân là những bông hoa vàng rực rỡ nổi bật giữa những chồi xanh, mùa hè là màu xanh sâu thẳm và những dải màu cầu vồng rực rỡ, mùa thu được bao phủ bởi dải màu từ vàng đến nâu đỏ, và mùa đông là khung cảnh trắng xóa tuyệt đẹp.

Đồ nội thất là sự kết hợp của tất cả gam màu, một chiếc ghế màu vàng, và một cái khác màu nâu đỏ, chiếc sofa màu cam cháy, với vài tấm thảm trắng trên sàn gỗ bóng loáng, chiếc tivi màn hình phẳng mà Mac một lần đã đề cập đến nhét kín vào một góc. Phòng ngủ được xây hơi cao và cách khoảng 3 bậc gỗ, ga phủ giường là sự chắp vá của đủ sắc màu, chiếc cầu thang xoắn ở một góc khác trong phòng hiển nhiên sẽ dẫn lên studio bên trên.

Và ở nơi trang trọng trước cửa sổ khổng lồ là một cây thông thực sự từ sàn cao đến trần nhà, và được trang trí với rất nhiều đồ chơi khiến gần như không thể nhìn thấy được những cành lá tươi tốt.

Jonas chưa từng thất bất cứ điều gì khác thường – hay thật đẹp – như ngôi nhà của Mac. Khác thường và xinh đẹp nhiều như Mac không? Anh tự hỏi...

Anh đóng chặt con đường tới những suy nghĩ đó là khi anh quay lại gửi cho nàng một nụ cười buồn bã. “Hèn chi em không hề thích phong cách trang trí trong phòng khách ở căn hộ của anh.”

Mac mang đến hai tách cà phê và đặt một cái xuống mặt bàn tre thấp trước khi cầm tách của nàng đến ngồi xuống sofa, đôi chân mặc vải bông chéo vắt chéo gọn gàng phía dưới. “Rõ ràng em thích vẻ ngoài mộc mạc hơn!” nàng châm chọc, nhấp chút cà phê.

Jonas nhấc tách thứ hai lên và ngồi vào chiếc ghế màu nâu đỏ đối diện nàng. “Studio ở trên lầu cũng như vậy phải không?”

“Em sẽ cho anh xem, nếu anh thích.”

Jonas tò mò quan sát Mac khi anh cảm thấy sự miễn cưỡng đằng sau lời đề nghị của nàng. “Em không thường cho mọi người xem studio của mình, đúng không?” anh đoán.

Nàng nhăn nhó. “Không thường xuyên, không.”

Tuy nhiên nàng đã đề nghị cho anh xem...

Jonas không chắc nếu anh cảm thấy được đặc quyền hay bị cảnh báo trong nhượng bộ, nhưng tính hiếu kỳ của anh đến nỗi khiến anh muốn xem studio bằng bất cứ giá nào. “Có lẽ sau khi chúng ta uống xong cà phê,” anh nhẹ nhàng đề nghị.

“Có thể,” Mac lặp lại khó chịu, hầu như chắc chắn không biết làm gì cũng Jonas lúc này vì anh ở đây.

Nàng chỉ mời anh cà phê vì cuộc đối thoại của họ sớm đã trở nên tồi tệ sau lời cáo buộc về phần nàng và lời cảnh báo đầy phòng thủ từ phía Jonas. Nhưng giờ anh đã ở đây, trong sự riêng tư của nhà nàng, nàng đã một lần nhận thức được sức ép tình dục tăng lên giữa họ, dường như không bao giờ đi quá xa vẻ bên ngoài bất cứ khi nào hai người họ ở cùng nhau.

Jonas trông thật khỏe mạnh và nam tính trong trang phục thường ngày, và vì mái tóc đen dài một lần nữa hơi rối bởi cơn gió lạnh thổi ngoài trời, khuôn mặt anh góc cạnh và tạc như tượng mà Mac đã một lần chiêm ngưỡng miêu tả về Tổng lãnh Thiên thần Gabriel. Còn đôi mắt xanh dương sâu thẳm đó...

Nàng đột ngột quay đi. “Anh không hề nói với tôi anh có hay không thông báo với cảnh sát về vụ phá hoại lần thứ hai chỉ trong vài ngày?”

Miệng anh siết lại. “Đúng, anh đã gọi cho họ. Hai người họ đến khoảng một giờ trước và ngó quanh nơi này. Nếu anh không nhầm, họ cho rằng sự phá hủy của mấy nhà kho khác quanh đây làm cho căn nhà phô ra và trở thành mục tiêu hàng đầu cho bọn trẻ chán đời muốn bày trò.”

Mac khá chắc rằng anh đã hiểu cảnh sát một cách chính xác. “Còn ý kiến của anh thì sao, Jonas?”

Mắt anh nheo lại. “Anh nghĩ nó mang tính cá nhân, nhiều hơn vậy.”

Nàng mỉm cười rầu rĩ. “Chúng ta không quay trở lại thuyết bất đồng của người tình cũ được, đúng không?” nàng nói cộc lốc.

Gần như không, khi mà Jonas biết rõ chưa có một người tình nào trong cuộc đời Mac, bạn trai cũ hay gì khác! Thậm chí không người đàn ông nào muốn nàng là chiếc cúp trên tay anh ta để khoe khoang với đội...

Anh cười căng thẳng. “Anh thích thuyết ghen tị của đối thủ hơn.”

“Chúng ta mới chỉ ở ngoài cùng nhau một lần,” nàng chế nhạo. “Và đó là một thảm họa, nếu anh còn nhớ? Em chắc rằng sẽ khiến một số... người bạn phụ nữ khác của anh ghen tị với em.”

Tiếc thay, Jonas nhớ từng phút anh dành bầu bạn cùng người phụ nữ này. “Rất hài hước.” Anh cau có. “Thật ra anh đang tìm kiếm đối thủ trong nghề của em hơn là khía cạnh cá nhân dính dáng đến anh.”

“Sẽ thích hợp hơn khi coi như chúng ta chưa từng có mối quan hệ gì – từ bất cứ góc độ nào,” nàng nói chua cay.

Jonas thận trọng cân nhắc không nên tiếp tục tiến vào bất kỳ cuộc tranh cãi nào về có hay không có điều gì giữa anh và Mac. “Anh được biết rằng buổi triển lãm của em đã thành nàngng vang dội - ”

“Được biết từ ai?” Mac chớp ngay lấy lời bình luận của anh.

“Mac, em là người đã hỏi về ý kiến của anh, vậy hãy để anh nói hết thay vì cứ nhảy vào họng anh sau từng câu như vậy chứ?” anh cáu kỉnh thất vọng với sự ngắt lời của nàng.

“Tốt thôi,” nàng thở dài.

“Có bất cứ ai em biết, hay có thể nghĩ đến, mà có lẽ – có chút không vui vẻ gì với thành nàngng của buổi triển lãm không?”

“Không có,” nàng thô lỗ trả lời.

Điều đó một lần nữa mang Jonas quay trở lại người bạn trai cũ đáng thất vọng...

Anh nhìn nàng qua mi mắt hẹp. “Em đã đâu trong ba ngày qua?”

Nàng trông có vẻ hoảng hốt. “Gì cơ?”

“Anh hỏi là em đã đâu trong ba ngày vừa qua,” Jonas kiên quyết lặp lại.

Mac cau mày. “Tôi thấy chẳng liên quan gì đến việc của anh cả!”

“Có nếu nó có bất cứ liên quan gì đến bức graffiti không mong muốn ngoài kia,” anh thuyết phục.

“Tôi chẳng thấy có chút liên can gì.” Mac ngồi chồm lênvà đặt tách cà phê rỗng xuống bàn tre. “Nếu anh phải biết, thì tôi đến thăm ba mẹ ở Devon,” nàng giải thích khi Jonas tiếp tục nhìn nàng với vẻ dò hỏi.

“Ồ.” Anh trông có vẻ thất vọng. “Như em đã nói, không có điều gì đặc biệt có ích cả.”

Rõ ràng, đó cũng chẳng phải là câu trả lời anh mong đợi. “Anh nghĩ rằng tôi đã ở đâu, Jonas?” Mac hỏi.

“Làm thế quái nào mà anh biết được?” anh đáp lại ngắn gọn.

Anh đang phòng thủ? Đó chắc chắn là cách nàng nghe được. Nhưng tại sao lại vậy? Jonas làm nó rõ ràng hơn vào tối thứ Hai rằng anh không hề có hứng thú dính líu gì đến nàng hay quả thực là bất cứ người đàn bà nào thiếu kinh nghiệm về mặt thể chất.

Nghĩ về chuyện xảy ra giữa hai người họ tối đó có lẽ không phải là điều đúng đắn với nàng khi họ ngồi một mình ở nhà nàng. Ồ... một mình ngoại trừ hai người đàn ông nàng có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ đang sơn lên gỗ.

Nàng đột ngột đứng dậy. “Tôi không nghĩ chúng ta sẽ đạt được bất cứ gì thêm bằng cách nói về điều này hôm nay nữa, Jonas.”

Anh nhìn nàng giễu cợt. “Đó có phải lời gợi ý lịch sự để anh rời đi?”

Mac cảm thấy sắc hồng trên má nàng. “Hoặc bất lịch sự, nếu anh thích vậy,” nàng ngọt ngào nói.

Những Jonas thích hơn là điều anh không cho dám cho phép bản thân mình.

Vài phút cuối cùng nàng, trong hơi ấm và vẻ đẹp nàng tạo ra cho ngôi nhà, lạ lùng thay khiến anh miễn cưỡng rời khỏi. Hay là nàng. Chỉ nghĩ đến việc quay lại một mình về căn hộ lạnh lẽo và không chút sinh khí đã khiến anh rùng mình lạnh buốt dọc sống lưng anh.

Có điều gì khác biệt ở người phụ nữ này khiến Jonas vẫn muốn có sự bầu bạn của nàng? Khiến anh miễn cưỡng rời khỏi hơi ấm và sức sống mang tên Mary “Mac” McGuire?

“Đã bao giờ em thiết kế nội thất ngoài nhà của em không?” anh nghe thấy bản thân mình hỏi.

Mac nhướng mày. “Không hẳn vậy. Một phòng ở đây và kia cho cha mẹ em, còn lại thì không. Nhưng sao?”

Làm thế quái nào anh lại làm điều đó? Jonas tự hỏi, bực bội với bản thân. Điều cuối cùng anh muốn – điều thực sự cuối cùng – khi anh chuyển đến căn hộ mới trong năm sau nhắc anh không dứt đến người phụ nữ đặc biệt này vì anh bị bao bọc bởi những chọn lựa đồ đạc của nàng!

“Không gì cả,” anh đáp lại lạnh lùng khi anh đứng dậy dứt khoát. “Anh vừa có một cuộc trò chuyện,” anh giải thích. “Em đúng, anh phải trở lại văn phòng.”

Mac đứng gần cửa và dõi theo dưới làn mi hạ thấp khi Jonas sải chân đến đặt tách càphê rỗng lên quầy ăn sáng, ánh nhìn chằm chằm đói khát khi nàng say mê cách chiếc áo vest da nâu trải quả chiều rộng của đôi vai và cách đôi chân anh hiện lên thật dài và rắn chắc trong quần jean bạc hơi bó.

Nàng chưa kết thúc với anh!

Mac đã suy nghĩ – và hy vọng – rằng ba ngày ở Devon sẽ đặt người đàn ông này và cái khao khát điên cuồng nàng cảm thấy bởi anh tối thứ hai xa dần. Nhìn anh lúc này, cảm nhận nhịp đập hoang dại trong nàng và nhận thức kích thích tràn qua nàng, nàng nhận ra tất cả những gì nàng làm là ép buộc bản thân ngừng nghĩ về anh. Ở bên Jonas, và thêm một lần hoàn toàn ý thức được sự đáp lại nồng nhiệt rõ rệt với anh, cho nàng thấy được nàng chưa từng quên bất cứ điều gì về anh từ lần gặp cuối.

Nàng làm ẩm đôi môi khô, lập tức nhận ra lỗi lầm ngay khi nàng thấy ánh nhìn đen tối của Jonas lưu luyến khi anh chậm rãi tiến về phía nàng. “Em thật sự cần ra ngoài và kiếm gì đó cho bữa tối,” nàng lên tiếng một cách tuyệt vọng.

Jonas dừng lại chỉ cách nàng vài inch. “Sao không để anh đưa em ra ngoài dùng bữa tối nay nhỉ và em có thể mua thực phẩm cho ngày mai?” anh gợi ý bằng âm điệu khàn khàn.

Mac chớp mắt không chắc chắn, một nửa nàng mong muốn ăn tối cùng anh, nửa kia biết rằng thậm chí chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ liều lình rồi. “Em nghĩ chúng ta đã đồng ý gặp gỡ xã giao không phải là một ý kiến hay?”

“Nó không,” Jonas nhăn nhó thừa nhận.

“Vậy thì...”

“Anh muốn ăn tối cùng em, chết tiệt!” anh dữ dội kiềm chế.

Mac cười hối tiếc, “Và anh thường có được điều mình muốn không, Jonas?”

“Nói chung? Có. Cho tận đến khi liên quan đến em? Không,” anh nói thằng thừng.

Mac bị xé toạc. Một buổi tối nàng đơn, sau khi lại được bên Jonas một lần nữa, giờ trượt dài trước nàng như một đường hầm dài tăm tối. Lần lượt, dành bất kỳ phần nào của buổi tối cùng anh đưa đến rủi ro lớn của việc lặp lại thảm họa vào tối thứ Hai...

“Không,” cuối cùng nàng nói. “Em – không”.

Jonas nhìn nàng dò hỏi. “Đó rõ ràng là một lời từ chối, đúng không?”

“Đúng.”

“Đúng, đó là một lời từ chối? Hay đúng, em đã đổi ý và vui lòng được ăn tối cùng anh đêm nay, Jonas?” anh dài giọng.

Anh đang trêu chọc nàng! Điều này thật bất ngờ từ một người đàn ông vốn kiêu ngạo khiến Mac không thể kiềm chế bản thân khỏi việc mỉm cười dịu dàng khi nàng gửi cho anh cái lắc đầu nhẹ. “Anh khiến điều đó trở nên không dễ dàng đối với em, đúng không?”

Jonas không có ý tưởng gì về điều gì đã ám ảnh anh đưa ra lời mời, chưa nói đến cố lừa phỉnh nàng chấp nhận nó. Nhất là khi anh biết rằng dành thêm thời gian cạnh người phụ nữ này là điều cuối cùng anh nên làm.

Anh đã tự nói với bản thân mình trong chính xác 3 ngày qua. Vô ích, hiển nhiên khi lần đầu tiên anh gặp lại nàng, anh ép nàng ăn tối cùng mình!

Mặc dù vậy Jonas không thể khiến cho bản thân mình rút lại lời mời. “Nó không thể khó khăn gì cả, Mac” anh phỉnh phờ. “Câu trả lời là có hay không.”

Mac nhìn lên Jonas giễu cợt, tự hỏi tại sao anh lại mời nàng cùng ăn tối khi anh rõ ràng là miễn cưỡng dành thời gian riêng cùng nàng một lần nữa khi nàng bên anh.

Ngoại trừ cả hai ở riêng cùng nhau lúc này...

Một mình, và cùng với sự căng thẳng tình dục giữa hai người hiển nhiên đang dâng lên. Chính không khí bao quanh họ dường như kêu tanh tách với nhận thức đó; nàng ý thức được điều đó lúc này bởi tim nàng đang chạy đua và lòng bàn tay nàng ẩm ướt.

Nàng đột ngột thở sâu. “Em nghĩ đó rõ ràng là không.”

““Em nghĩ” chắc chắn mâu thuẫn với “rõ ràng”?” Jonas nhấn mạnh.

Bởi Mac đang có suy nghĩ khó hiểu trong sự bầu bạn của Jonas!

Bởi nàng thực sự muốn đồng ý?

Có thể. Không, chắc chắn! Nhưng một phần trong nàng vẫn có thể lập luận hợp lý – phải thừa nhận rằng, một phần rất nhỏ! – biết đó thực sự không phải điều khôn ngoan với nàng khi dành thêm thời gian cùng với sự bầu bạn rất đáng ngại của anh.

“Em không muốn ra ngoài ăn tối cùng anh, Jonas” nàng tuyên bố chắc chắn – cùng lúc đó nhận thức được sự thất vọng đang nhấn chìm trong lõm thượng vị. Một sự đau đớn. Sự giả dối ngay lập tức khiến nàng muốn rút lại lời từ chối. Nàng cắn môi dưới, rõ ràng để kiềm chế bản thân khỏi làm chính xác điều đó.

Jonas nhìn xuống Mac qua mi mắt hẹp, nhận thức về mặt thể xác mọi thứ nơi nàng; thân hình thanh lịch và thon thả gợi tình, mái tóc dài mượt mà đen như gỗ mun, màu xám ấm của đôi mắt, chiếc mũi nghiêng nhỏ xíu, đôi má mượt như satanh, bờ môi đầy đặn và đầy nhục dục – môi dưới bị cắn chặt giữa hàm răng nhỏ trắng sáng. Có thể đó là nỗ lực để ngăn Mac khỏi rút lại lời từ chối của riêng nàng?

Ngụ ý rằng nàng không thực sự muốn từ chối lời mời bữa tối của anh...

Jonas nói thẳng. “Anh không mời em đi chơi để em có thể ăn diện và là cái cúp trên tay anh, Mac,” anh nhẹ nhàng quả quyết với nàng. “Chúng ta ăn ở đây thay vì ra ngoài thì sao nhỉ? Anh sẽ trở lại lúc 8h với một chai vang và thức ăn sẵn. Em thích đồ ăn Trung Quốc hay ́n Độ?”

Mắt Mac mở to. “Nhưng em vừa nói - ”

“Rằng em không muốn ra ngoài ăn tối.” Anh cắt ngang. “Vậy thì thay vào đó chúng ta sẽ ăn tối ở đây.” (Ngọc: Ôi, yêu anh chết mất... nhểu một số thứ òy. Cam: Chị đọc lại câu của chị, chị có hiểu chị đang nói gì không Ngọc?)

Nàng cau mày. “Đó không hẳn là những gì em đã nói.”

“Anh hiểu điều đó, Mac.” Jonas mỉm cười.

“Vậy thì - ”

“Nhìn này, cả hai chúng ta đều thực sự không thích dành thêm chút thời gian nào bên nhau.” Anh nói trung lập. “Vấn đề là dường như anh không thể tránh xa khỏi em. Còn em thì sao?” anh hỏi, đột ngột nhìn nàng mãnh liệt với cảm xúc trên khuôn mặt bình tĩnh.

Mac nhận ra từ tông giọng cẩn trọng của anh và biểu hiện dữ dội rằng anh ghét phải thú nhận điều này. Rằng anh vẫn bối rối bởi hấp dẫn thể xác giữa họ cũng như nàng vậy. Hấp dẫn về mặt thể xác chính xác là những gì đang diễn ra khi anh bối rối vì sự thiếu kinh nghiệm tình dục của nàng và nàng bối rối vì chính khả năng chống cự lại anh. Tất nhiên gặp lại anh nhiều hơn tuyệt đối là sự mất trí hoàn toàn.

Nàng thẳng đơ người một cách kiên quyết. “Em nói là không, Jonas, và ý em là không!”

Miệng anh mím lại, hàm siết chặt. “Tốt thôi,” anh nói gọn lỏn. “Anh chúc em một buổi tối dễ chịu.” Anh đột ngột gật đầu trước khi bước qua cửa, khẽ đóng lại đằng sau khi anh rời khỏi.

Cảm giác trống rỗng tăng lên trong dạ dày Mac khi nàng nhìn anh đi. Hiển nhiên nàng biết điều cuối cùng nàng sẽ có là một buổi tối dễ chịu dưới bất kỳ hình thức, hình dạng nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện