Hạ Thụ ngây ngẩn cả người, rất nhiều hình ảnh lóe qua bộ não, từng việc từng việc ở trước mắt hiện lên… Lẽ nào Nhâm Nghị thật sự yêu thích cậu? Nhâm Tri Liễu vẫn còn tiếp tục nói: “Trước kia là chị không đúng, chị đã nghĩ thông suốt rồi, nếu như là hai bên tình nguyện, chị cũng không phản đối nữa, chị chỉ có một đứa em trai, chị cũng muốn nó hạnh phúc. Mấy năm qua nó làm việc như một cái máy, chị nhìn thấy rất đau lòng, hi vọng có người chăm sóc nó. Em là đứa em từ nhỏ chị nhìn đến lớn, nó có thể ở cùng với em chị cũng yên tâm, Nhưng còn mẹ của Tiểu Nhâm… Những năm này em đã có người mình thích sao?”

Đầu óc Hạ Thụ như hồ dán, chỉ còn dư lại chuyện Nhâm Nghị yêu thích mình không ngừng ở trong đầu vờn quanh, tim đập thình thịch, cậu ngơ ngác lắc lắc đầu.

Nhâm Tri Liễu thở phào nhẹ nhõm: “Thụ Thụ, Nghị Nghị nhốt em là nó không đúng, chị …”

“Chị muốn thả em ấy đi sao?”

Âm thanh Nhâm Nghị truyền đến, Nhâm Tri Liễu và Hạ Thụ cùng quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Nhâm Nghị âm trầm như mưa gió sắp nổi lên.

Anh đem một xấp giấy quăng vào mặt Hạ Thụ, làm Tiểu Nhâm sợ hãi khóc lên. Hạ Thụ vội vã dỗ con, cúi đầu nhìn những tờ giấy này, là giấy xét nghiệm mang thai trước đây của mình.

Sắc mặt Hạ Thụ trở nên trắng như tuyết.

Nhâm Nghị nắm cằm của cậu, cả giận nói: “Tôi cho người điều tra, em là người song tính, từ đầu tới cuối căn bản không có phụ nữ gì hết, con là em sinh! Xem tuổi tác, một người cha khác của đứa bé này là Lâm Lập có đúng hay không! Không những em vì hắn bỏ anh đi! Mà còn sinh con cho hắn!”

Hai mắt Nhâm Nghị đỏ ngầu, phảng phất mất đi lý trí.

Nhâm Tri Liễu há to miệng nhìn về phía Hạ Thụ.

Là người song tính, đã sanh con, chuyện đứa nhỏ bại lộ trước mặt mọi người, thân thể Hạ Thụ lảo đảo, trong lòng kinh hãi không thôi.

Thấy cậu không đáp, Nhâm Nghị cho là cậu chấp nhận, đôi mắt đỏ hơn, trên tay dùng sức làm Hạ Thụ đau đến chảy đầy nước mắt.

Lúc này, đột nhiên Tiểu Nhâm nhào đến đánh Nhâm Nghị, nó thấy cha bị khi dễ, muốn bảo vệ cha.

Nhâm Nghị nắm cổ Tiểu Nhâm nâng nó lên, muốn ném nó lên trên ghế salông.

Hạ Thụ cả kinh, nhào tới cầu xin, vội la lên: “Nhâm Nghị, anh đừng làm con bị thương! Anh không thể làm tổn thương con!”

Thấy Hạ Thụ sốt sắng như vậy, Nhâm Nghị càng tức giận, muốn thả Tiểu Nhâm xuống, nhưng tay trái lại không buông ra. Anh nghĩ đây là đứa con Hạ Thụ sinh cho Lâm Lập, đầu anh rất đau, gân xanh trên trán nổi lên, trong lòng lửa giận cuồn cuộn.

Hạ Thụ lại chịu dùng thân thể đàn ông sinh con cho Lâm Lập, điều này không thể nghi ngờ là cậu yêu thảm Lâm Lập.

Sự thực này làm cho Nhâm Nghị thất vọng, trong lòng lại dâng lên lửa giận ngập trời, chỉ muốn thiêu hủy tất cả xung quanh mới làm cho mình không còn đau như vậy.

Hạ Thụ vồ tới cản anh, Nhâm Tri Liễu cũng kéo tay Nhâm Nghị muốn anh buông ra, nhưng sức Nhâm Nghị rất lớn, cho dù Hạ Thụ và Nhâm Tri Liễu làm sao túm, anh đều không mảy may di chuyển.

Mắt thấy Tiểu Nhâm sợ đến lên khóc nấc, Hạ Thụ đau lòng sắp nghẹt thở, cũng khóc theo, nghẹn ngào nói: “Anh chớ làm tổn thương Tiểu Nhâm, em và Lâm Lập đã mấy năm không có liên lạc, bé là con trai của anh, là con em sinh cho anh…”

Nhâm Nghị cả kinh, tay không tự chủ buông ra. Hạ Thụ vội vã ôm con vào trong lòng, đứa con cũng khóc nức nở.

Nhâm Tri Liễu cũng kinh sợ ngốc tại chỗ, không phản ứng kịp.

Nhâm Nghị muốn tiến lên an ủi Hạ Thụ, nhưng nhìn thấy đứa con ở trong lồng ngực Hạ Thụ sợ sệt, chỉ biết lui về, ngơ ngác mà nỉ non: “Sao lại thế…”

Hạ Thụ khó mở miệng, nhưng không thể không nói: “Đêm đó… Không phải Khâu tiểu thư… Là em.”

Trong lòng cậu thấp thỏm bất an, vừa đau khổ dày vò. Nhâm Nghị sẽ cảm thấy rất buồn nôn đi, mình không chỉ lừa anh, còn lén lút sinh con…

Nhâm Nghị thoáng chốc suy nghĩ minh bạch, ngây ngốc đứng tại chỗ, một trận vui sướng xông lên đầu, tay cũng bắt đầu run rẩy.

Đứa bé là con của mình, chuyện Hạ Thụ vì mình mà sinh con làm đầu óc của anh chấn động.

Anh không nhịn được nữa, chạy đến bên cạnh Hạ Thụ, ôm Hạ Thụ và con vào trong ngực, hôn một cái lên môi Hạ Thụ, rồi hôn một cái lên trán Tiểu Nhâm.

“Anh thật vui vẻ…”

Hạ Thụ sững sờ trừng mắt nhìn, Nhâm Nghị không cảm thấy buồn nôn, trái lại cảm thấy rất vui vẻ?

Hốc mắt của cậu hồng hồng, nước mắt rơi xuống, đôi mắt ngập nước long lanh, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.

Nhâm Nghị nhìn rất đau lòng, vội dỗ dành cậu: “Mới vừa rồi là anh quá kích động, là anh khốn nạn.”

Nhâm Nghị liền sờ sờ trán của Tiểu Nhâm: “Là cha không đúng, Tiểu Nhâm đừng sợ.”

Tiểu Nhâm vẫn luôn yêu thích Nhâm Nghị, thấy Nhâm Nghị rốt cục chịu để ý đến mình, ngữ khí còn ôn nhu như thế, lập tức quên mất dáng vẻ khủng bố của Nhâm Nghị khi nãy, ngoan ngoan ngoãn duỗi bàn tay nhỏ ra muốn ôm một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ giống Nhâm Nghị, nhưng đôi mắt long lanh nước lại giống Hạ Thụ.

Nhâm Nghị một bên thầm mắng mình không nhìn ra đây là con của mình, một bên vội ôm con trai mềm mại vào trong ngực dỗ dành.

Hạ Thụ ở bên cạnh ngốc lăng, không nghĩ tới Nhâm Nghị nhanh như vậy liền thản nhiên tiếp nhận sự thực, tâm tình còn thập phần sung sướng.

Nhâm Tri Liễu nhìn Nhâm Nghị và Tiểu Nhâm, gương mặt một lớn một nhỏ giống nhau y hệt, nước mắt chảy xuống, hối hận không thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện