Hoàng Dũng đến nơi thì đã không thấy ai ở đây nữa rồi.

Thoáng thấy có người đang nằm bệt từ từ nhổm dậy, hắn vội chạy tới.

"May quá."

Thanh niên này vừa mới tỉnh lại sau cú đấm của Ngọc Hưng, gã thấy có thằng trai trẻ nhìn mình nở nụ cười thì thấy khó hiểu.

Có cần cười nhạo công khai trên nỗi đau của người khác không?! Hay vì... mình quá đẹp trai nên nó thấy may mắn? Thế nhưng bạn nhỏ thân ái, Hoàng Dũng thấy may mắn là vì bạn nhỏ không phải Ngọc Hưng đó.

Gã còn chưa kịp đứng thẳng dậy đã bị thằng nhãi lạ hoắc kia bóp cổ tra hỏi.

"Tao không biết! Vừa mới thò đầu ra đây đã bị hai đứa nó táng cho ngất rồi!! Giờ mới tỉnh!"

"Thằng cầm đầu là ai?"

Bạn nhỏ dành hết sự kính trọng với "anh Lâm" mà quyết tâm mím chặt môi không hé một lời.

"Giờ tao đấm mày ngất, không đơn thuần là nằm chết dí ở đây đâu." - Hoàng Dũng vừa nói vừa liếm môi, mờ ám tự tháo cúc áo của mình.

"Mày mày!!" - Nó thấy mình đẹp trai nên muốn hiếp mình đây mà!! Nhưng! Rõ ràng là nó đẹp trai hơn mình! Aaaaa!! Sẹc-xy quá!!

"Lột sạch quần áo, treo ngược mày lên cây."

"..." - Gã tưởng nó định cưỡng hiếp mình cơ mà.

Làm như vậy còn nhục nhã hơn là bị Lý Thông đó!

Gã bắt đầu bối rối, gã bối rối nên chọn bảo vệ đại ca đến cùng hay bảo vệ danh tiết của mình.

"Nếu nó coi trọng mày thì đã không để mày ở đây."

Thằng trai đẹp vừa nói xong, không quá ba giây, bạn nhỏ lập tức đả thông não bộ, hăng hái kể nể bằng sạch thông tin của "anh Lâm". Lúc nhìn bóng lưng mạnh mẽ của Hoàng Dũng dần đi xa, bạn nhỏ cảm thấy luyến tiếc không thôi.

Không cầm lòng được mà nói khẽ: "Mr.Ngầu Kun(cool), hãy bảo trọng".

Hoàng Dũng phi xe đến hang ổ của đám côn đồ không quá 5 phút.

Rồi hắn nhìn lại tờ địa chỉ xem mình có đến lộn chỗ hay không mà thấy chỗ này đã dựng rạp đám cưới các kiểu con đà điểu. Nhạc nhẽo cũng mở tưng bừng náo nhiệt.

Hoặc là thằng chó kia dám lừa hắn, hắn quay xe định đi thì nghe thấy tiếng Ngọc Hưng oang oang phát ra từ dàn loa đài.

"Đàm Trần Nhật Minh, con có đồng ý lấy Trần Hải Lâm không?"

"..."

Bảo sao gọi lại cho cậu mấy cuộc mà chẳng cuộc nào cậu bắt máy, hóa ra đang rảnh rang ở đây nhàn nhã gọt táo, điềm đạm làm cha sứ.

Hắn đi đến không nói không rằng kéo tay đang cầm mic của Ngọc Hưng mà lôi đi xềnh xệch.

"Từ từ! Cho 10 phút tí anh về!"

"..." - Còn không thèm về nhà với hắn.

Nổi cáu cũng không được vì hắn đang vui mừng, vui mừng vì cậu vẫn bình an vô sự đó. Hắn đi vào trong rạp, ngồi vào cái ghế trắng đặt bên cạnh Ngọc Hưng.

Lúc hắn chuyển mắt nhìn sang hướng khác mới phát hiện cậu bạn thân năm nào phản bội hắn giờ đang "bái đường thành thân" với thằng tóc xanh tóc đỏ nào đó.

Đàm Trần Nhật Minh thấy Hoàng Dũng nhìn mình thì xấu hổ không thôi, thật sự muốn độn thổ không bao giờ ngoi lên mặt đất nữa!

Giá như nhóc đừng cắn rứt lương tâm quay lại cứu Ngọc Hưng bằng cách chấp nhận lời cầu hôn của Hải Lâm thì giờ đã không phải làm trò mèo ở đây rồi.

"Đàm Trần Nhật Minh, con có nguyện ý lấy Trần Hải Lâm không?" - Ngọc Hưng cao giọng hỏi lại.

"Có." - Nhật Minh khóc không ra nước mắt.

"Hỏi lại, có nguyện ý không?"

"Có."

"Thật không?"

"Thật."

"Chắc không?"

Nhật Minh nhìn Ngọc Hưng, trong lòng căm tức không thôi. Nhóc biết nhóc vừa kéo Ngọc Hưng dính vào rắc rối, thế nhưng nhóc hối cải rồi! Cũng không cần độc ác trêu ghẹo vậy chứ!

"Không."

Tưởng Ngọc Hưng định hỏi thêm, không ngờ cậu đi xuống dùng chính con dao gọt táo kề cổ tên đại ca. Vì hành động bất ngờ nên chính tên đại ca cũng không kịp trở tay, bất lực rơi vào thế bị động.

"Tình cảm không thể ép buộc, càng ép buộc càng đau thôi." - Cậu thì thầm to nhỏ. - "Đau như cái cách tao từ từ cứa cổ mày."

Tên đại xa khẽ rùng mình bởi lời đe dọa cùng cảm giác lạnh tanh vừa chạm đến cổ.

Ngọc Hưng xài lại chiêu cũ rích trong phim: Bắt thằng cầm đầu làm con tin, yêu cầu phải đưa họ về tận nhà thì mới tha cho. Ai ngờ chiêu này ứng dụng được.

Cả ba trở về nhà an toàn đỡ cho mẹ Hoàng Dũng lo lắng loay hoay mãi không thôi.

"Phong nó dẫn người đi tìm mấy đứa rồi đấy, làm mẹ sợ quá."

Nhóc Nhật Minh trải qua một phen hãi hùng như vậy, nước mắt chảy đầy má chạy tới ôm chầm lấy mẹ Hoàng Dũng.

"Cám ơn Hưng nhé, không có con không biết thằng bé này đi về đâu." - Bà vừa dỗ Nhật Minh vừa cảm động nhìn cậu.

Ngọc Hưng đến đầu gấu còn không ngán, vậy mà đứng trước mẹ chồng, á lộn, hơi sớm, mẹ bạn trai lại vô cùng nhút nhát.

Mẹ Hoàng Dũng kêu ba người đi tắm để chuẩn bị ăn cơm tối.

Sự biến chuyển tình cảm của con người thật đáng nể.

Suốt bữa ăn, người gắp cho cậu nhiều thức ăn nhất là lại nhóc Nhật Minh.

"Anh ăn không hết đâu, nhóc cứ ăn đi."

"Ăn đi! Anh gầy như con cầy đó!"

"..." - Mày còn gầy hơn anh mày đấy.

Hoàng Dũng nổ đom đóm mắt vì ghen. Hắn gắp sạch chỗ đồ từ bát Ngọc Hưng ra đĩa riêng, tự mình gắp đầy đồ cho cậu.

"Ăn đi, ốm như con chó đốm." - Hắn hảo tâm nhắc nhở cậu.

"..."

Mấy người đang ăn hay xuất khẩu thành thơ body shaming cậu vậy?

Mẹ Hoàng Dũng nhìn Ngọc Hưng, càng nhìn càng thấy mến không thôi.

Thằng bé không được bố mẹ yêu thương chấp nhận nhưng nó chẳng tuyệt vọng. Ngược lại, tự mình lăn lộn sống qua ngày khiến nó trở nên mạnh mẽ cứng rắn hơn bao giờ hết.

Thằng Dũng nhà bà từ bé đã là cậu ấm rồi, khác biệt hoàn toàn so với Ngọc Hưng.

Sự khác biệt đến với nhau lại trở thành tương thích.

Thú vị hơn là, bà biết Nhật Minh thích con trai của mình, không tránh khỏi việc sẽ gây khó rễ cho Ngọc Hưng. Nhưng thằng bé Hưng này lại chẳng chấp nhặt, đặt vào thằng Dũng, có chết nó cũng chẳng đi cứu Nhật Minh đâu.

À phải rồi, Ngọc Hưng hơn tuổi con trai của bà mà. Chững chạc hơn cũng phải.

Ngày mai chồng bà sẽ về ăn tết với gia đình, không biết nếu gặp thằng bé này, lão sẽ phản ứng như nào nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện