Hoàng Dũng sau khi ép cậu hôn đến ná thở thì có việc nên bỏ đi trước. Để lại Ngọc Hưng nằm trên giường thở hồng hộc, áo sơ mi mặc trên người cởi hơn nửa.
Ngọc Hưng đi ra nhà tắm, nhìn mình một lượt rồi thất thần. Hiện tại khắp cổ cậu toàn là dấu hôn hắn để lại. Chưa kể môi cậu còn bị sứt nhẹ do hắn cắn.
Chậm chạp quay trở lại giường, Ngọc Hưng bắt đầu suy nghĩ. Suy nghĩ xong xuôi một lúc, cậu vò loạn mái tóc lên.
Cậu cảm thấy hối hận rồi.
Cậu với hắn vốn không nên có hành động vừa rồi.
____________________________
Hoàng Dũng trở về xóm trọ là lúc trời xế chiều. Hắn thấy cún nhỏ cùng chiều khóa phòng được bà chủ xóm trọ giữ hộ.
"Thằng Hưng nó gửi cô chỗ này, còn nó đi đâu cô không biết."
Nhận lại cún con với chiều khóa, hắn vội vàng lấy điện thoại gọi cho Ngọc Hưng. Phải đến cuộc thứ 3 mới nghe thấy tiếng Ngọc Hưng trả lời.
"À, chiều khóa anh gử--"
"Không hỏi cái đó. Đang đâu? Trong khi hắn hối thúc hỏi thì đổi lại chỉ là tiếng cười khanh khách của Ngọc Hưng.
"Hài hước. Anh đi đâu mày lấy quyền gì để hỏi?"
Tiếp đó truyền vào tai hắn là tiếng nói lạ của đàn ông "Ai gọi cho em vậy?".
Ngọc Hưng trả lời.
"Nhầm số thôi anh à."
Rồi cậu tắt máy luôn. Chưa kể còn kéo số của hắn vào danh sách chặn làm hắn cố gọi lại cũng chẳng được.
Cậu bỗng chốc thay đổi như vậy khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu rồi chuyển sang tức giận.
Hắn làm sai cái gì sao?
Cho cún nhỏ ăn trước, còn hắn cứ ngồi bơ vơ trước cửa tự dày vò mình bằng loạt câu hỏi.
Hoàng Dũng cứ ngồi ngoài cửa đợi Ngọc Hưng mấy tiếng liền, rồi hắn sững sờ khi thấy cậu về nhà cùng một thằng đàn ông lạ mặt.
Tim hắn phát nhói, lí trí không kiểm soát nổi cơn giận trong lòng hắn.
"Điên à!!"
Đến lúc bị cậu đạp sang một bên, Hoàng Dũng mới nhận thức được hành vi của mình.
Người nọ bị hắn đánh cho tả tơi, thấy hắn tiến đến thì hết hồn con chồn.
"Tôi chưa làm gì cậu ấy cả!!" - Nói xong thì chạy mất tiêu.
Còn Ngọc Hưng vừa mới tra chiều khóa phòng mình thì bị hắn giữ lại.
"Sao nữa!" - Cậu quát lên.
"Hắn ta là ai?"
"Bạn trai."
"Không tin."
"Ai khiến mày tin!"
Hoàng Dũng giật chiều khóa từ tay cậu, nhanh tay nhét vào túi quần. Xong, hắn bế bổng cậu lên nhét vào phòng mình.
Cậu càng chống cự hắn càng kìm hãm lại.
"Là ai?"
"Không liên quan đến mày!"
"Ai?"
"Bỏ ra!"
Mặt Ngọc Hưng đỏ bừng bừng vì bị chèn ép quá đáng, xong, cậu vẫn cứ ngang bướng tìm cách chống lại hắn.
"MẸ NÓ! HẮN LÀ AI?" - Hắn không chịu đựng được nữa thì gầm lên từng chữ.
Hắn làm như vậy khiến cho Ngọc Hưng sợ hãi co người lại. Đôi ngươi của hắn ánh lên cái nhìn như muốn giam cầm cậu tận nơi đáy mắt.
Ngọc Hưng không giãy dụa nữa, cậu thả lỏng người rồi rầu rĩ nói.
"Anh đau..."
Buông tay Ngọc Hưng ra, hắn nhìn vết lằn đỏ au trên nền da trắng nhẵn nhụi của cậu.
Tưởng hắn sẽ xin lỗi, ai ngờ hắn lại há miệng cắn lên vết đỏ đó, hại cậu la hét một trận banh nhà.
"Cái giá anh phải trả." - Hoàng Dũng không hề có thái độ ăn năn mà nói vậy.
"Mẹ ơi mẹ ơi, đau chết con!! Mày điên à!! Mày điên lắm rồi đấy!!"
Mặc cho Ngọc Hưng khóc nức nở, hắn vẫn vồ đến đè cậu ngã lên giường. Tay của hắn đỡ sau gáy cậu, khẽ nâng đầu cậu lên.
"Tên gay chết tiệt!"
"Hức, hức."
Không e ngại gì cả, hắn vươn lưỡi liếm đi giọi lệ bên gò má của cậu. Xong, còn lươn lẹo vòi vào trong khoang miệng của cậu.
"Ưm.. Ư... ah..."
Hôn cho đến khi hai khóe mắt của cậu khô mới thôi. Đổi lại khóe môi của cậu đầm đìa nước miếng.
Thấy em đẹp trai hấp tấp muốn cởi áo mình ra, Ngọc Hưng vội nói.
"Không được!"
"Sao?" - Vừa hỏi vừa cởi áo của cậu.
"Chúng ta không thể!"
Tay của hắn dừng lại. Hắn dừng lại thì cậu lại tự cởi áo mình ra.
"Mày là trai thẳng phải không? Nhìn kĩ đi! Anh mày không phải con gái!"
Cảm xúc cao trào trong hắn bay sạch, miệng hắn hé ra mà không nói được lời nào.
"Hiểu vấn đề chưa? Anh không biết mày làm những điều này là có ý gì. Nhưng đừng để một phút bốc đồng mà lạc lối."
Mặc lại áo vào, cậu đứng dậy, định bước xuống giường thì bị hắn giữ cổ tay lại.
"Tôi thích anh."
Đáp lại là cái hất tay phũ phàng lần thứ hai của cậu đối với hắn.
"Không thể đâu." - Ngọc Hưng lạnh nhạt nói.
Cầm lại chiều khóa phòng, Ngọc Hưng đi ra ngoài.
Cậu thở dài, giơ mu bàn tay lên quệt đi giọt nước mắt mới chảy xuống. Những giọt nước mắt đó đè lên những vệt nước mắt trước đó chưa khô hẳn.
Kể từ giây phút phát hiện ra Hoàng Dũng lén hôn lên trán mình, Ngọc Hưng đã nghĩ có thể là nó thích mình. Nhưng cậu lại trách mình ảo tưởng nên cứ vô tư quanh quẩn bên hắn.
Giờ cậu lại càng trách mình hơn.
Không phải là cậu không thích hắn, mà là cậu muốn tốt cho hắn.
Cậu không muốn một thằng nhóc đẹp trai lại tốt như nó phải chịu cái nhìn dị nghị của gia đình, xã hội. Hơn ai hết cậu hiểu chứ. Bị gia đình chối bỏ, từng có những ngày chịu giá chịu rét ngoài đường. Bị khinh ghét, bị đánh đập.
Chưa kể Vũ Tuấn với hắn đã có hiềm khích, nếu hai người thực sự thành một đôi thì....
Đành lòng hít sâu một hơi, lòng Ngọc Hưng quặn thắt. Cậu nghĩ dẫu sao thì cũng chỉ là cảm xúc mới chớm, hoàn toàn có thể dập tắt.
Giá như lúc nãy có thể đáp lại rằng "Anh cũng thích em".
________________ _____________
Ngọc Hưng đi ra nhà tắm, nhìn mình một lượt rồi thất thần. Hiện tại khắp cổ cậu toàn là dấu hôn hắn để lại. Chưa kể môi cậu còn bị sứt nhẹ do hắn cắn.
Chậm chạp quay trở lại giường, Ngọc Hưng bắt đầu suy nghĩ. Suy nghĩ xong xuôi một lúc, cậu vò loạn mái tóc lên.
Cậu cảm thấy hối hận rồi.
Cậu với hắn vốn không nên có hành động vừa rồi.
____________________________
Hoàng Dũng trở về xóm trọ là lúc trời xế chiều. Hắn thấy cún nhỏ cùng chiều khóa phòng được bà chủ xóm trọ giữ hộ.
"Thằng Hưng nó gửi cô chỗ này, còn nó đi đâu cô không biết."
Nhận lại cún con với chiều khóa, hắn vội vàng lấy điện thoại gọi cho Ngọc Hưng. Phải đến cuộc thứ 3 mới nghe thấy tiếng Ngọc Hưng trả lời.
"À, chiều khóa anh gử--"
"Không hỏi cái đó. Đang đâu? Trong khi hắn hối thúc hỏi thì đổi lại chỉ là tiếng cười khanh khách của Ngọc Hưng.
"Hài hước. Anh đi đâu mày lấy quyền gì để hỏi?"
Tiếp đó truyền vào tai hắn là tiếng nói lạ của đàn ông "Ai gọi cho em vậy?".
Ngọc Hưng trả lời.
"Nhầm số thôi anh à."
Rồi cậu tắt máy luôn. Chưa kể còn kéo số của hắn vào danh sách chặn làm hắn cố gọi lại cũng chẳng được.
Cậu bỗng chốc thay đổi như vậy khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu rồi chuyển sang tức giận.
Hắn làm sai cái gì sao?
Cho cún nhỏ ăn trước, còn hắn cứ ngồi bơ vơ trước cửa tự dày vò mình bằng loạt câu hỏi.
Hoàng Dũng cứ ngồi ngoài cửa đợi Ngọc Hưng mấy tiếng liền, rồi hắn sững sờ khi thấy cậu về nhà cùng một thằng đàn ông lạ mặt.
Tim hắn phát nhói, lí trí không kiểm soát nổi cơn giận trong lòng hắn.
"Điên à!!"
Đến lúc bị cậu đạp sang một bên, Hoàng Dũng mới nhận thức được hành vi của mình.
Người nọ bị hắn đánh cho tả tơi, thấy hắn tiến đến thì hết hồn con chồn.
"Tôi chưa làm gì cậu ấy cả!!" - Nói xong thì chạy mất tiêu.
Còn Ngọc Hưng vừa mới tra chiều khóa phòng mình thì bị hắn giữ lại.
"Sao nữa!" - Cậu quát lên.
"Hắn ta là ai?"
"Bạn trai."
"Không tin."
"Ai khiến mày tin!"
Hoàng Dũng giật chiều khóa từ tay cậu, nhanh tay nhét vào túi quần. Xong, hắn bế bổng cậu lên nhét vào phòng mình.
Cậu càng chống cự hắn càng kìm hãm lại.
"Là ai?"
"Không liên quan đến mày!"
"Ai?"
"Bỏ ra!"
Mặt Ngọc Hưng đỏ bừng bừng vì bị chèn ép quá đáng, xong, cậu vẫn cứ ngang bướng tìm cách chống lại hắn.
"MẸ NÓ! HẮN LÀ AI?" - Hắn không chịu đựng được nữa thì gầm lên từng chữ.
Hắn làm như vậy khiến cho Ngọc Hưng sợ hãi co người lại. Đôi ngươi của hắn ánh lên cái nhìn như muốn giam cầm cậu tận nơi đáy mắt.
Ngọc Hưng không giãy dụa nữa, cậu thả lỏng người rồi rầu rĩ nói.
"Anh đau..."
Buông tay Ngọc Hưng ra, hắn nhìn vết lằn đỏ au trên nền da trắng nhẵn nhụi của cậu.
Tưởng hắn sẽ xin lỗi, ai ngờ hắn lại há miệng cắn lên vết đỏ đó, hại cậu la hét một trận banh nhà.
"Cái giá anh phải trả." - Hoàng Dũng không hề có thái độ ăn năn mà nói vậy.
"Mẹ ơi mẹ ơi, đau chết con!! Mày điên à!! Mày điên lắm rồi đấy!!"
Mặc cho Ngọc Hưng khóc nức nở, hắn vẫn vồ đến đè cậu ngã lên giường. Tay của hắn đỡ sau gáy cậu, khẽ nâng đầu cậu lên.
"Tên gay chết tiệt!"
"Hức, hức."
Không e ngại gì cả, hắn vươn lưỡi liếm đi giọi lệ bên gò má của cậu. Xong, còn lươn lẹo vòi vào trong khoang miệng của cậu.
"Ưm.. Ư... ah..."
Hôn cho đến khi hai khóe mắt của cậu khô mới thôi. Đổi lại khóe môi của cậu đầm đìa nước miếng.
Thấy em đẹp trai hấp tấp muốn cởi áo mình ra, Ngọc Hưng vội nói.
"Không được!"
"Sao?" - Vừa hỏi vừa cởi áo của cậu.
"Chúng ta không thể!"
Tay của hắn dừng lại. Hắn dừng lại thì cậu lại tự cởi áo mình ra.
"Mày là trai thẳng phải không? Nhìn kĩ đi! Anh mày không phải con gái!"
Cảm xúc cao trào trong hắn bay sạch, miệng hắn hé ra mà không nói được lời nào.
"Hiểu vấn đề chưa? Anh không biết mày làm những điều này là có ý gì. Nhưng đừng để một phút bốc đồng mà lạc lối."
Mặc lại áo vào, cậu đứng dậy, định bước xuống giường thì bị hắn giữ cổ tay lại.
"Tôi thích anh."
Đáp lại là cái hất tay phũ phàng lần thứ hai của cậu đối với hắn.
"Không thể đâu." - Ngọc Hưng lạnh nhạt nói.
Cầm lại chiều khóa phòng, Ngọc Hưng đi ra ngoài.
Cậu thở dài, giơ mu bàn tay lên quệt đi giọt nước mắt mới chảy xuống. Những giọt nước mắt đó đè lên những vệt nước mắt trước đó chưa khô hẳn.
Kể từ giây phút phát hiện ra Hoàng Dũng lén hôn lên trán mình, Ngọc Hưng đã nghĩ có thể là nó thích mình. Nhưng cậu lại trách mình ảo tưởng nên cứ vô tư quanh quẩn bên hắn.
Giờ cậu lại càng trách mình hơn.
Không phải là cậu không thích hắn, mà là cậu muốn tốt cho hắn.
Cậu không muốn một thằng nhóc đẹp trai lại tốt như nó phải chịu cái nhìn dị nghị của gia đình, xã hội. Hơn ai hết cậu hiểu chứ. Bị gia đình chối bỏ, từng có những ngày chịu giá chịu rét ngoài đường. Bị khinh ghét, bị đánh đập.
Chưa kể Vũ Tuấn với hắn đã có hiềm khích, nếu hai người thực sự thành một đôi thì....
Đành lòng hít sâu một hơi, lòng Ngọc Hưng quặn thắt. Cậu nghĩ dẫu sao thì cũng chỉ là cảm xúc mới chớm, hoàn toàn có thể dập tắt.
Giá như lúc nãy có thể đáp lại rằng "Anh cũng thích em".
________________ _____________
Danh sách chương