Biên soạn: Đức Uy -
- --
Sau khi biết chân tướng, bà vẫn luôn dằn vặt thống khổ, bà không thể nào tiếp thu được sự thật con gái đã hoàn toàn tử vong. Nhưng mà, bà càng không thể nào chịu đựng được việc cô gái mà bà coi như con ruột, đã ở bên cạnh mình bồi bạn nhiều năm, sẽ rời bỏ chính mình, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời bà.
Diệp Oản Oản vội vàng nắm lấy bàn tay Lương Uyển Quân, "Mẹ! Con sẽ không rời đi! Con chỉ sợ mẹ không cách nào tha thứ việc con lừa gạt! Nếu như mẹ nguyện ý, cả đời này con đều là con gái của mẹ!"
"Oản Oản..." Nước mắt Lương Uyển Quân rơi như mưa, khóc không thành tiếng, hai mẹ con ôm nhau thật chặt.
Diệp Mộ Phàm vỗ nhè nhẹ lấy bả vai của Lương Uyển Quân an ủi, mở miệng nói, "Khoảng thời gian từ đó đến nay, mặc dù chúng ta đã biết chân tướng rồi, nhưng vẫn luôn làm bộ như không biết, cứ như bình thường liên lạc với em. Một mặt là trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào, một mặt cũng là vì sợ hãi, nếu như phá tan lớp vỏ bọc này, em sẽ đi mất! Nếu như em muốn đi, mọi người cũng không có bất kỳ lý do gì giữ em ở lại. Dù sao, em và gia đình này, thật ra cũng không có bất cứ quan hệ nào..."
Diệp Oản Oản lập tức lườm Diệp Mộ Phàm một cái, "Dù gì cũng làm em gái anh lâu như vậy, em là người vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Ngay cả hôn lễ em cũng đều đã bố trí xong rồi, sẽ tổ chức tại Hoa quốc, lấy thân phận của Diệp Oản Oản cử hành! Đương nhiên, phải được mọi người cho phép... Dù sao, thân phận này không thuộc về em..."
Diệp Mộ Phàm nghe vậy nhất thời trợn to hai mắt, "Em sắp kết hôn rồi? Khi nào?"
Diệp Oản Oản nói: "Còn không phải là đang trở về bàn bạc thời gian cụ thể với cha mẹ sao!"
Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình liếc nhau một cái, trong ánh mắt ngập tràn vui sướng, "Con muốn cử hành hôn lễ tại Hoa quốc? Nhưng mà, chuyện quan trọng như vậy, hẳn là do cha mẹ... cha mẹ ruột của con làm chủ mới đúng chứ!"
Diệp Oản Oản vội mở miệng đáp: "Con đã thương lượng với cha mẹ, và cả ông ngoại con rồi, bọn họ đều đồng ý con cử hành ở bên này. Đến lúc đó bọn họ có thể tới Hoa quốc. Bằng hữu bên kia trực tiếp mời đến dự là được rồi!"
Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình đều không ngờ rằng Diệp Oản Oản sẽ chọn lấy họ Diệp xuất giá, trên mặt đều lộ rõ vẻ xúc động.
"Nếu như con đồng ý... Dĩ nhiên là có thể!"
Bọn họ đã không cách nào tận mắt thấy con gái của mình xuất giá, coi như là hoàn thành một phần tưởng niệm của bọn họ đi...
...
Chạng vạng tối.
Diệp Oản Oản tiễn Tư Dạ Hàn ra tới cửa.
Diệp Oản Oản: "Trước em sẽ ở cùng cha mẹ em, ngày mai đi thăm bà nội."
Tư Dạ Hàn: "Được."
Diệp Oản Oản than thở: "Thật ra thì em có thể tự giải quyết, đã không còn là con nít rồi! Dầu gì năm đó em cũng là người đại diện kim bài có được không? Em am hiểu nhất chính là xử lý đủ loại vấn đề khó giải quyết."
Tư Dạ Hàn trầm mặc ít nói, lại nói năng không trơn tru như vậy, thật khó để nàng tưởng tượng ra anh đã đến Diệp gia giải thích như thế nào.
Con ngươi trầm tĩnh như đáy biển sâu của chàng trai chăm chú nhìn lấy cô gái, bàn tay rộng lớn cực kỳ ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu của cô, giọng nói như vỗ về tán dương một bé gái, "Ừm, rất lợi hại, đương nhiên anh biết."
Không biết tại sao, chẳng qua chỉ là được đối phương khen một câu đơn giản như vậy thôi, nhịp tim Diệp Oản Oản lại bắt đầu gia tăng tốc độ rồi.
Ngay sau đó, bên trong cặp con ngươi băng lãnh kia của chàng trai bỗng có muôn ngàn tia nắng chan hòa chiếu rọi, hòa tan thành một dòng sông đầy ấm áp, nhẹ giọng nói: "Chẳng qua là, nếu như chuyện gì cũng để cho em tự mình giải quyết, anh tồn tại còn có ý nghĩa gì?"
Rõ ràng làm nhiều như thế, nhưng xưa nay đều không nói một lời! Chỉ vì một câu nói của nàng, một cái yêu cầu thất thường, anh liền yên lặng chiều theo. Dù cho là bị hiểu lầm, cũng vẫn sẽ không biện giải.
Diệp Oản Oản nhìn chàng trai thanh lãnh lại ôn nhu trước mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Phi vụ mua bán kiếm lời nhất đời này của em, đại khái chính là dùng một cái bánh nướng, đổi lấy anh!"