Biên soạn: Đức Uy -
- --
Ân Duyệt Dung phong khinh vân đạm nói, "Tự nhiên, ngài tùy ý."
Ân Duyệt Dung rất nhanh liền khôi phục lại vẻ trấn định. Tác phong đối nhân xử thế cứng rắn thường ngày của bà, lại càng nghiêm khắc một khi dính đến các vấn đề về pháp luật, dẫn đến có không ít kẻ thù! Trước kia cũng đã từng có người bởi vì bất mãn mà tố cáo bà.
Chẳng qua là bà vẫn luôn luôn cẩn thận, cũng không hề có nhược điểm gì cho người ta bắt chẹt. Phần lớn những người đó cũng chỉ là xuất phát từ tâm lý chán ghét mới vu khống mà thôi.
Huống chi vô luận là trụ sở Ân gia hay là Vạn Mai sơn trang vẫn luôn vững vàng như thành lũy sắt, căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bộ trưởng Lưu nghe vậy, lập tức khoát tay một cái, để cho người nhanh chóng đi lục soát.
Ân Duyệt Dung gọi Kiều Mẫu đi qua, "Kiều Mẫu!"
Kiều Mẫu đang lo lắng bất an trong lòng, nghe vậy vội vàng đi tới, "Vâng, phu nhân, bà có gì phân phó?"
"Để cho người chú ý chăm sóc Đường Đường cho kỹ, đừng để cho nó đi tới tiền sảnh."
Kiều Mẫu theo lệnh, hiểu được là Ân Duyệt Dung sợ cảnh tượng này sẽ làm cho Đường Đường bị hù dọa, vội mở miệng đáp lời, "Vâng, thưa phu nhân..."
Bà vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân, đối với phu nhân hiểu rõ nhất, nên biết rằng phu nhân không có bất cứ quan hệ nào với những chuyện bẩn thỉu kia của Tần Tung. Làm sao sẽ có thể cất giấu vật trọng yếu như sổ sách của Tần Tung được?
Nhưng mà, hôm nay Bộ trưởng Lưu khí thế hung hãn, nói chuyện chắc như đinh đóng cột, thật sự là không thể không khiến bà lo lắng...
Ước chừng không tới năm phút, đã có một gã thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục vội vã mang theo một vật quay trở về, "Bộ trưởng! Đã tìm được!"
Ân Duyệt Dung thấy gã thanh niên kia mang theo một chiếc hộp gỗ chạm hoa màu đỏ xa lạ, từ trong thư phòng của bà đi ra, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.
Cái hộp này, bà chưa từng thấy, làm sao sẽ xuất hiện ở trong phòng sách của mình?
Bộ trưởng Lưu lập tức đi tới mở chiếc hộp ra, thấy được bên trong là một chiếc bình sứ màu xanh.
Bộ trưởng Lưu lại nói, "Phá hủy món đồ này!"
Thủ hạ nhận lệnh, lập tức móc ra một thanh dao găm, cẩn thận từng li từng tí cạy chiếc hộp gỗ tinh xảo kia ra.
Một lát sau, một tiếng "xoạt xoạt" vang lên, phần đáy tương đối dày của chiếc hộp bị thủ hạ cạy ra. Ở giữa chiếc hộp kia lại có hai lớp, bên trong là một đồ vật được bao bọc bằng giấy dày.
Thủ hạ lập tức kêu lên một tiếng, trình mấy thứ này qua: "Bộ trưởng!"
Bộ trưởng Lưu cẩn thận từng chút một mở lớp giấy ra, bất ngờ chính là phần sổ sách của Tần Tung...
"Quản lý Ân, lần này bà còn cái gì để nói?" Bộ trưởng Lưu mặt đầy lạnh lùng.
Ân Duyệt Dung nhìn chằm chằm tập văn kiện nọ, trên mặt mây đen giăng kín, "A..."
Nói cái gì bây giờ? Loại tình huống này, quả thật là không có gì để nói...
Bà quá mức tự tin, ngờ đâu sẽ có người có thể thần không biết quỷ không hay, đem vật này thả vào thư phòng của mình.
Kiều Mẫu vừa trở về liền nhìn thấy màn này, quả thật là kinh hãi đến biến sắc, "Bộ trưởng Lưu! Chuyện này là không thể nào! Nhất định là có hiểu lầm gì đó! Phu nhân chúng tôi luôn luôn làm việc rõ ràng minh bạch, làm sao sẽ có thể làm loại chuyện này? Phần sổ sách này nhất định là có người cố ý vu oan giá họa!"
Bộ trưởng Lưu lườm bà một cái, mở miệng nói, "Giá họa? Nơi này chính là Vạn Mai sơn trang! Xin hỏi, ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đàng hoàng công khai đem loại vật này đặt ở trong thư phòng của Quản lý Ân?"
Kiều Mẫu hốt hoảng lẩm bẩm, "Thư phòng của phu nhân trông chừng nghiêm mật, chưa được cho phép quả thật không có bất luận kẻ nào tiến vào, nhưng..."
Không đợi Kiều Mẫu nói xong, Bộ trưởng Lưu đã cắt đứt lời, "Đã như vậy, thì sẽ không có sai lầm rồi!"
Kiều Mẫu theo bản năng hướng về Ân Duyệt Dung nhìn một cái. Câu nói kế tiếp bà còn chưa nói hết là: Nhưng mà, quả thật tiểu thiếu gia có thể tùy tiện đi vào...