Biên soạn: Đức Uy -
- --
Trong biệt thự của Tư Dạ Hàn.
Sau khi trải qua mấy ngày điều tra và chuẩn bị, Tư Dạ Hàn đã xác định được vị trí hiện tại của Đường Đường, biết rõ tình hình bài bố thủ vệ tại Vạn Mai sơn trang. Cùng lúc đó, nhân lực cũng đã được triệu tập đầy đủ, tùy thời có thể hành động.
Vừa nghĩ tới phải tấn công địa phương đáng sợ nhất Thiên Thủy thành, Vạn Mai sơn trang, Lâm Khuyết cũng không khỏi sợ hãi, "Vạn Mai sơn trang là nơi Ân Duyệt Dung chuyên dùng để nuôi Cổ, độc trùng khắp nơi, toàn bộ cánh rừng chung quanh tràn ngập chướng khí. Thiên Thủy thành căn bản là không ai dám đến gần..."
Diệp Oản Oản nói: "Tôi đã nhờ anh tôi để cho Tử Quỷ chuẩn bị sẵn thuốc giải, một lát nữa anh phát cho tất cả mọi người, có thể kháng lại độc trùng và chướng khí."
Vừa nghĩ tới Đường Đường phải đợi lâu ở một nơi đáng sợ như vậy, lòng Diệp Oản Oản cũng như lửa đốt.
Ban đầu nàng vẫn cho rằng Ân Duyệt Dung chẳng qua chỉ gây khó dễ vì thể diện, qua mấy ngày nhất định sẽ dùng Đường Đường để trao đổi lấy Ân Hành.
Ai ngờ đâu, Dịch Linh Quân bên kia thử thăm dò Ân Duyệt Dung nhiều lần, mà bà ta đều bất động như núi.
Dù sao nơi này cũng là đại bản doanh của Trọng Tài Hội, nếu như làm huyên náo lớn lên, chắc chắn Trọng Tài Hội sẽ không mặc kệ, đến lúc đó Dịch Linh Quân cũng sẽ khó xử.
Cho nên mấy ngày nay nàng an ủi Tư Dạ Hàn, nhưng vẫn luôn nhẫn nại, đợi tin tức của Dịch Linh Quân.
Kết quả 7 ngày trôi qua, Ân Duyệt Dung vẫn còn chưa thả người! Bây giờ bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
"Cửu ca, Cửu tẩu, vậy... chúng ta có nên chờ sắc trời tối thêm một chút nữa hay không? Nửa đêm hành động sẽ ổn hơn!" Lâm Khuyết khuyên nhủ.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn không có chút ba động nào: "Thông báo tất cả mọi người, lập tức lên đường!"
Hiện tại trễ nãi thêm một khắc, Đường Đường sẽ chịu thêm một phần nguy hiểm.
Thần sắc Diệp Oản Oản đầy bất đắc dĩ, "Anh cho rằng Ân Duyệt Dung sẽ không có chuẩn bị sao? Thật ra thì hành động ban ngày hay ban đêm, cơ bản không khác gì nhau cả."
Lâm Khuyết: "Ặc..."
Đối với lời này của Diệp Oản Oản, hắn không cách nào phản bác. Đây chỉ đơn thuần là xin đi tìm chết trễ hơn một chút mà thôi...
Cuối cùng, Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản tự mình dẫn một đội quân tinh nhuệ, trực tiếp thằng tiến Vạn Mai sơn trang.
Vạn Mai sơn trang.
Kiều Mẫu sai người đi mua nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, thậm chí còn chuẩn bị cả tạp dề nấu ăn.
Ân Duyệt Dung thay đồ ở nhà, rửa tay, mặc tạp dề, sau đó bắt đầu chuẩn bị cơm tối ở trong phòng bếp.
Đã không nhớ rõ bao nhiêu năm chưa xuống bếp, vốn cho rằng sẽ rất xa lạ. Nhưng mà, lúc cầm con dao lên, cảm giác quen thuộc lại quay trở về.
Giờ phút này bà mới phát hiện, những ký ức kia thật ra chưa bao giờ biến mất hay phai mờ, chẳng qua chỉ là bị bà giấu ở chỗ sâu trong tim.
Bà chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại sẽ có một ngày xuống bếp vì một người nào đó...
Phòng bếp nhiều khói, Ân Duyệt Dung không cho phép Đường Đường đi vào, vì vậy cậu bé chỉ có thể giương mắt chờ ở phòng ăn.
"Tiểu thiếu gia, phu nhân đang nấu ăn, cậu ngoan ngoãn ngồi chơi ở chỗ này, chờ một chút nha!" Kiều Mẫu dịu dàng nói.
Đường Đường: "Được."
Kiều Mẫu dặn dò tiểu thiếu gia xong, liền quay trở lại phòng bếp, tiếp tục giúp Ân Duyệt Dung.
Kết quả, mới vừa đi được nửa đường, bên ngoài đột nhiên có người hoang mang rối loạn chạy vào, "Kiều quản gia! Kiều quản gia! Không xong rồi!"
Kiều Mẫu khẽ nhíu mày: "Ồn ào gì đó!? Xảy ra chuyện gì?"
Gã hộ vệ thở hổn hển nói: "Bên ngoài có người tự tiện xông vào, hơn nữa tốc độ rất nhanh, vào lúc này đã đến dưới chân núi rồi..."
Kiều Mẫu nhất thời giận dữ, "Ngươi nói cái gì? Ai gan to như vậy, ngay cả Vạn Mai sơn trang cũng dám xông vào!"