Tác: Trương Minh Hiếu, 14 t rưỡi:)
Sau một hồi tìm kiếm nàng ta do cả đội và Đàm Liên Hoa vẫn không thấy Manh Manh đâu cả. Mọi người lúc này lo sợ liền nghĩ: “ nàng ta có thể bị bắt cóc hay bị gì sao?”.
Mọi người lại một lần nữa đi tìm nàng, cả bảy người chia ra bảy hướng mà đi tìm nàng. Sau hơn mười lăm phút mọi người lúc này đang tập chúng tại sân tập luyện vẫn không tìm thấy được nàng. Mọi người tụ lại thành một vòng tròn nói với nhau.
Tiểu Minh nói: “ Các ngươi có biết thường thường nàng ta còn đi đâu không?. Ta đã tìm hết chỗ mà muội ấy hay đi mà ta biết nhưng vẫn không tìm ra nàng.”
Trư Bao Bao nói: “ Nàng có thể đến tháng liền chui vào nhà vệ sinh hay rồi sao?”.
Đàm Hoa Liên: “ Chuyện đó thân đều là nữ nhân với nhau ta đã đi tới từng nhà vệ sinh hay bụi rậm kiểm tra rồi nhưng vẫn không tìm ra được. Các ngươi có manh mối nào về nàng ta không?”.
Trẩu An Bình nói: “ Ta thì không có nhưng ta nghĩ nàng ta đang đi chơi với bạn. Nếu là ta thì ta cũng sẽ như thế mà đi chơi thôi! Việc đó vui mà “.
Quyền Ngọc Minh nói: “ Ngươi đúng là thân lớn mà óc non. Suốt ngày chỉ biết ăn với chơi không chịu cố gắng tu luyện!”.
Trẩu An Bình nổi giận nói: “ Lão tử đây ai nói không tu luyện nổ lực! Lão tử đây chỉ là nhà nghèo đi làm không có thời gian tu luyện mà thôi!. Ngươi biết gì mà nói về lão tử. Ngươi muốn gì. Ta chấp luôn cả tộc ngươi luôn đấy. Ta liều sống chết sinh tử với ngươi dám nói lão tử không tu luyện chỉ biết ăn chơi! Ngươi có biết những lời ngươi đang nói là súc phạm đến lão tử lắm không hả!”.
Quyền Ngọc Minh thấy mình có lỗi nhỏ giọng nói: “ Ta xin lỗi là do ta không suy nghĩ và tìm hiểu về ngươi trước khi nói. Là ta sai! Ta xin lỗi ngươi!”.
Trẩy An Bình hung hăng hơn: “ Bộ ngươi xin lỗi ta liền được à! Ngươi đã xúc phạm danh dự của lão tử làm bôi nhọ thanh danh của lão tử đối với mọi người ở đây. Tốn sức của ta! Mau ngươi mau đưa ta 10 vàng để tạ lỗi.
Quyền Ngọc Minh lớn giọng nói: “ Ta đã hạ mình rồi ngươi còn không nhận lời xin lỗi của ta mà lại đam kêu ta đưa 10 vàng. Ngươi có biết 10 vàng là ba tháng làm việc của ta không!. Ngươi liều chết với ta à! Thì lão tử đây cũng một phen liều chết với ngươi coi ai chết trước”.
Trẩu An Bình nói: “ Được ta và ngươi cùng liều chết một phen xem ai sống sót!”.
Cả hai người mặt lúc này nhắn nhí giận dữ tựa ngực vào nhau. Khuôn mặt hai người hướng vào nhau, hai người cứ đẩy qua đẩy lại.
Đàm Liên Hoa hét to: “ Thôi! Được rồi.! Các ngươi dừng lại cho ta! Nếu không các ngươi liền ở lại lớp “.
Cả hai nghe xong câu nói ấy liền thu kiếm sát khí lại, ngoan ngoãn vào hàng. Khi bước vào hàng hai ngươi vô tình đụng nhau. Trẩy An Bình tức giận nhìn Quyền Ngọc Minh, Quyền Ngọc Minh cũng thế.
Đàm Liên Hoa nói: “ Một lần nữa liền ở lại lớp!. Các ngươi muốn ở lại lớp cứ việc giận nhau tiếp!”.
Hai người đột Trẩu An Bình và Quyền Ngọc Minh thay đổi thái độ với nhau một cách chóng cả mặt. Hai người bắt đầu ôm nhau, cười cười nói: “ huynh đệ tốt a, huynh đệ tốt ha ha ha “.
Đàm Liên Hoa nhìn nhẹ vậy thở dài nói: “ Thôi các ngươi diễn như vậy là đủ rồi. Các ngươi liền đứng im cho ta, không được mở miệng “. Nói xong Đàm Liên Hoa nhìn về phía Lưu Giang Hiệp nói: “ Còn ngươi? Ngươi có tìm thấy manh mối nào về nàng không?”.
Lưu Giang Hiệp lắc đầu bó tay nói: “ Ta đã tìm hết mọi nơi mà ta nghĩ nàng sẽ tới nhưng ta vẫn không tài nào tìm được nàng cả!.”
Đàm Liên Hoa chép miệng nói: “ Nàng rốt cuộc là đang ở đâu?”.! Trong lúc này ngay tại một hang động có một nữ nhi tầm bảy tuổi đang nói với một con thỏ 10 bạn năm nho nhỏ rằng: “ Này miếng thịt ngon béo mỡ kia ngươi sao không chạy nữa đi!. Sao hết đường chạy rồi à! Ngươi liền chịu làm thịt cho ta đi!”.
Con thỏ nhỏ nhỏ manh manh mười cánh năm ánh mắt đọng lại một vài giọt nước mắt rung sợ dùng thần thức nói: “ Vị tiểu thư đây là gì sao có thể mạnh đến như vậy, ta cảm nhận được tiểu thư là thú nhưng không tồn tại trong nơi này!”.
Vị tiểu thư tầm bảy tuổi cười lớn động rồi nói: “ Dù sao ngươi cũng phải vào bụng ta. Ta cũng nên cho ngươi biết danh tính của ta! Ta tên là Trương Manh Manh do ca ta đặt, là một loài thú cổ đại đến từ một thế giới khác. Và bây giờ đã giới thiệu xong ngươi liền vào bụng ta chứ!. Nói đến đây nàng ta chảy nước miếng thèm thuồng.
Con thú nhỏ bé manh manh nói: “ ngươi có thể cứu con của ta, ta liền vào bụng ngươi!”.
Manh Manh nói: “ Cứu con ngươi, ngươi liền vào bụng ta?”.
Con thú thịt nhỏ bé manh manh khẳng định chắc chắn nói: “ phải! Ta có thể vì con ta mà chết. Chỉ mong ngươi có thể nuôi dậy nó đến lớn.”
Manh Manh suy nghĩ một hồi sau nói: “ Vậy ta sẽ không ăn thịt ngươi nữa, ta sẽ cứu con của ngươi”.
Con thú thịt nhỏ bé Manh Manh nói: “ Tại sao ngươi lại thay đổi ý nghĩ nhanh đến như vậy!”.
Manh Manh nói: “ Vì ca ta bảo: “ nếu có một ngươi tốt chịu hi sinh vì người khác thì người đó xứng đáng để ta giúp đỡ. Ta chỉ làm theo lời ca ta nói thôi. À phải rồi ca ta còn nói phải ghi nhớ tên của những người tốt bụng. Ngươi tên là gì!”,
Con Thú thỏ nhỏ manh manh nói: “ Ta cảm ơn người vị tiểu thư tốt bụng. Nếu vậy thì xin mời vị tiểu thư đi theo ta “.
Quay lại nhóm Tiểu Minh, mọi người đang cấp tốc chạy về hướng khu rừng Tinh Đấu Sâm La. Mọi người đều lo lắng, gấp rút để nhanh chóng cứu được Manh Manh ra khỏi U Linh thỏ. Mọi người vừa chạy vừa thở gấp. Một lúc sau, theo sự dẫn dắt của Tiểu Minh mọi người cũng đã đến nơi hang động mà Tiểu Minh tìm được vị trí Manh Manh từ hệ thống.
Ngoài hang thì nhìn hang này có vẻ bí ẩn, đồ sộ. Mọi người bước vào hang. “ Rầm “. Tiểu Minh và Đàm Liên Hoa không thể vào được!.
Mọi người phía trong hang nhìn ra ngoài hai người liền không hiểu chuyện gì đang xảy ra bơi hai người bọn họ. Mọi người định đi ra thì “ Rầm “ mọi người không thể đi ra cánh cửa được.
Đàm Liên Hoa nói: “ Vô lý! Tại sao chỉ có hai chúng ta là không vào được. “. Tiểu Minh nhìn tình hình liền thấy căng. Hắn đã nghĩ vì hắn cấp cao nhất là phong hào đấu la và trung bình là hồn tông có lẽ như thế hắn không vào được. Hắn nghĩ: “ Cánh cửa này chắc chắn cho hồn tôn hoặc đại hồn sư mới có thể bước vào mới bước vào được. Hắn một hồi suy nghĩ liền nghĩ ra cách đó là hắn sẽ thử hình dạng dung hợp võ hồn Thánh Long thể bước vào. Quả nhiên là như những gì hắn đã nghĩ, hắn bây giờ đã bước qua được cánh của hang. Đàm Liên Hoa thấy vậy ngật đầu nói hoá ra là cách này. Nàng biến phóng thích hồn hoàn ra và hướng tới phía cửa hang động mặt tới. “ Rầm “ nàng vẫn không qua được.
Đàm Liên Hoa tự hỏi bản thân: “ Tại sao ta lại không qua được cánh cổng kia. Ta thật thất vọng về mình quá!”. Nghĩ xong nàng nói với mọi người: “ Như các ngươi đã thấy ta không qua được! Vì vậy các ngươi hãy đi giải cứu nàng ta đứng đây chờ đợi “”. Nói xong nàng người xếp bằng tranh thủ tu luyện. Mọi người hô to nói: “ Tiến lên cùng nhau do giải cứu nàng nào!”.
Mọi người lúc đầu đi thành một nhóm nhưng dần dần về sau mọi người lại tách ra thành ba nhóm. Tiểu Minh đi một mình. Hắn cảm thấy và nhìn bản đồ hệ thống thấy hai lối kia an toàn cũng dẫn đến nơi Manh Manh. Tiểu Minh đi một mình bởi vì nơi đây có rất nhiều cạm bẫy và rất nguy hiểm.
Hắn lúc này cứ tiến một bước là đập bể một ít đá trong tường. Hắn lấy số đá ấy ném vào các cạm bẫy để nó kích hoạt và hắn cứ thế mà đi qua. Hắn đi một hồi cuối cùng cũng đến một cánh cửa. Hắn nhanh chóng tiên đến cánh cửa ấy và nhưng máu của Manh Manh còn bai nhiêu thì phát hiện ra máu của nàng còn 70 %. Hắn nghĩ ai lại có thể đánh nàng ra như vậy. Hắn liền chạy cấp tốc ra phía cánh cửa. Hắn khi mở ra cánh cửa và bước ra liền thấy mọi người cũng giống như hắn. Hắn nhìn cũng quanh thịt chẳng thấy người đâu? Sinh vật là thường đâu mà chỉ thấy cả xung qua h vắng tanh, bình yên. Hắn lúc này mọi người cảm thấy càng lo sợ hơn vì lúc này hắn và mọi người vẫn cháu tìm được nàng. Hắn kiểm tra tình trạng nàng thì biết nàng vẫn còn ổn định. Hắn thở phào nhẹ nhõm nói: “ mọi người phía trước có một con đường chúng ta cùng, cùng nhau tiến tới.
Mọi người cùng đồng thanh kêu lên: “ Ukm cùng cùng nhau đi giải cứu Manh Manh thôi.”
Mọi người bắt đầu đi chuyển với tốc độ nhanh, khoảng mười lăm phút sau, mọi người đột nhiên dừng lại nhìn thây trước mắt là một con thịt nhỏ nhỏ manh manh cỡ con mèo trưởng thành và một nữ nhi đang ngồi đó và nhắm mắt lại đặt tay lên một con thỏ nhỏ bằng con mèo con. Mọi người mắt sáng, nói: “ Đó có phải là Manh Manh không?. Hay quá chúng ta tìm được nàng rồi!”.
Con thỏ nhỏ nhợt manh manh mười bạn năm đột nhiên truyền âm đến mọi người nói: “ Này nhân loại các ngươi hãy ra khỏi đây nhanh không thì đừng trách ta vô tình.
Mọi người nhưng con thịt có bộ Long màu đen trăng nhỏ manh manh hỏi: “ Đây là U Linh thỏ hồn thú đáng sợ trong tọp 10 hồn thú mạnh nhất sao?. Thật là khác lạ so với trí tưởng tượng của chúng ta!”.
Sau một hồi tìm kiếm nàng ta do cả đội và Đàm Liên Hoa vẫn không thấy Manh Manh đâu cả. Mọi người lúc này lo sợ liền nghĩ: “ nàng ta có thể bị bắt cóc hay bị gì sao?”.
Mọi người lại một lần nữa đi tìm nàng, cả bảy người chia ra bảy hướng mà đi tìm nàng. Sau hơn mười lăm phút mọi người lúc này đang tập chúng tại sân tập luyện vẫn không tìm thấy được nàng. Mọi người tụ lại thành một vòng tròn nói với nhau.
Tiểu Minh nói: “ Các ngươi có biết thường thường nàng ta còn đi đâu không?. Ta đã tìm hết chỗ mà muội ấy hay đi mà ta biết nhưng vẫn không tìm ra nàng.”
Trư Bao Bao nói: “ Nàng có thể đến tháng liền chui vào nhà vệ sinh hay rồi sao?”.
Đàm Hoa Liên: “ Chuyện đó thân đều là nữ nhân với nhau ta đã đi tới từng nhà vệ sinh hay bụi rậm kiểm tra rồi nhưng vẫn không tìm ra được. Các ngươi có manh mối nào về nàng ta không?”.
Trẩu An Bình nói: “ Ta thì không có nhưng ta nghĩ nàng ta đang đi chơi với bạn. Nếu là ta thì ta cũng sẽ như thế mà đi chơi thôi! Việc đó vui mà “.
Quyền Ngọc Minh nói: “ Ngươi đúng là thân lớn mà óc non. Suốt ngày chỉ biết ăn với chơi không chịu cố gắng tu luyện!”.
Trẩu An Bình nổi giận nói: “ Lão tử đây ai nói không tu luyện nổ lực! Lão tử đây chỉ là nhà nghèo đi làm không có thời gian tu luyện mà thôi!. Ngươi biết gì mà nói về lão tử. Ngươi muốn gì. Ta chấp luôn cả tộc ngươi luôn đấy. Ta liều sống chết sinh tử với ngươi dám nói lão tử không tu luyện chỉ biết ăn chơi! Ngươi có biết những lời ngươi đang nói là súc phạm đến lão tử lắm không hả!”.
Quyền Ngọc Minh thấy mình có lỗi nhỏ giọng nói: “ Ta xin lỗi là do ta không suy nghĩ và tìm hiểu về ngươi trước khi nói. Là ta sai! Ta xin lỗi ngươi!”.
Trẩy An Bình hung hăng hơn: “ Bộ ngươi xin lỗi ta liền được à! Ngươi đã xúc phạm danh dự của lão tử làm bôi nhọ thanh danh của lão tử đối với mọi người ở đây. Tốn sức của ta! Mau ngươi mau đưa ta 10 vàng để tạ lỗi.
Quyền Ngọc Minh lớn giọng nói: “ Ta đã hạ mình rồi ngươi còn không nhận lời xin lỗi của ta mà lại đam kêu ta đưa 10 vàng. Ngươi có biết 10 vàng là ba tháng làm việc của ta không!. Ngươi liều chết với ta à! Thì lão tử đây cũng một phen liều chết với ngươi coi ai chết trước”.
Trẩu An Bình nói: “ Được ta và ngươi cùng liều chết một phen xem ai sống sót!”.
Cả hai người mặt lúc này nhắn nhí giận dữ tựa ngực vào nhau. Khuôn mặt hai người hướng vào nhau, hai người cứ đẩy qua đẩy lại.
Đàm Liên Hoa hét to: “ Thôi! Được rồi.! Các ngươi dừng lại cho ta! Nếu không các ngươi liền ở lại lớp “.
Cả hai nghe xong câu nói ấy liền thu kiếm sát khí lại, ngoan ngoãn vào hàng. Khi bước vào hàng hai ngươi vô tình đụng nhau. Trẩy An Bình tức giận nhìn Quyền Ngọc Minh, Quyền Ngọc Minh cũng thế.
Đàm Liên Hoa nói: “ Một lần nữa liền ở lại lớp!. Các ngươi muốn ở lại lớp cứ việc giận nhau tiếp!”.
Hai người đột Trẩu An Bình và Quyền Ngọc Minh thay đổi thái độ với nhau một cách chóng cả mặt. Hai người bắt đầu ôm nhau, cười cười nói: “ huynh đệ tốt a, huynh đệ tốt ha ha ha “.
Đàm Liên Hoa nhìn nhẹ vậy thở dài nói: “ Thôi các ngươi diễn như vậy là đủ rồi. Các ngươi liền đứng im cho ta, không được mở miệng “. Nói xong Đàm Liên Hoa nhìn về phía Lưu Giang Hiệp nói: “ Còn ngươi? Ngươi có tìm thấy manh mối nào về nàng không?”.
Lưu Giang Hiệp lắc đầu bó tay nói: “ Ta đã tìm hết mọi nơi mà ta nghĩ nàng sẽ tới nhưng ta vẫn không tài nào tìm được nàng cả!.”
Đàm Liên Hoa chép miệng nói: “ Nàng rốt cuộc là đang ở đâu?”.! Trong lúc này ngay tại một hang động có một nữ nhi tầm bảy tuổi đang nói với một con thỏ 10 bạn năm nho nhỏ rằng: “ Này miếng thịt ngon béo mỡ kia ngươi sao không chạy nữa đi!. Sao hết đường chạy rồi à! Ngươi liền chịu làm thịt cho ta đi!”.
Con thỏ nhỏ nhỏ manh manh mười cánh năm ánh mắt đọng lại một vài giọt nước mắt rung sợ dùng thần thức nói: “ Vị tiểu thư đây là gì sao có thể mạnh đến như vậy, ta cảm nhận được tiểu thư là thú nhưng không tồn tại trong nơi này!”.
Vị tiểu thư tầm bảy tuổi cười lớn động rồi nói: “ Dù sao ngươi cũng phải vào bụng ta. Ta cũng nên cho ngươi biết danh tính của ta! Ta tên là Trương Manh Manh do ca ta đặt, là một loài thú cổ đại đến từ một thế giới khác. Và bây giờ đã giới thiệu xong ngươi liền vào bụng ta chứ!. Nói đến đây nàng ta chảy nước miếng thèm thuồng.
Con thú nhỏ bé manh manh nói: “ ngươi có thể cứu con của ta, ta liền vào bụng ngươi!”.
Manh Manh nói: “ Cứu con ngươi, ngươi liền vào bụng ta?”.
Con thú thịt nhỏ bé manh manh khẳng định chắc chắn nói: “ phải! Ta có thể vì con ta mà chết. Chỉ mong ngươi có thể nuôi dậy nó đến lớn.”
Manh Manh suy nghĩ một hồi sau nói: “ Vậy ta sẽ không ăn thịt ngươi nữa, ta sẽ cứu con của ngươi”.
Con thú thịt nhỏ bé Manh Manh nói: “ Tại sao ngươi lại thay đổi ý nghĩ nhanh đến như vậy!”.
Manh Manh nói: “ Vì ca ta bảo: “ nếu có một ngươi tốt chịu hi sinh vì người khác thì người đó xứng đáng để ta giúp đỡ. Ta chỉ làm theo lời ca ta nói thôi. À phải rồi ca ta còn nói phải ghi nhớ tên của những người tốt bụng. Ngươi tên là gì!”,
Con Thú thỏ nhỏ manh manh nói: “ Ta cảm ơn người vị tiểu thư tốt bụng. Nếu vậy thì xin mời vị tiểu thư đi theo ta “.
Quay lại nhóm Tiểu Minh, mọi người đang cấp tốc chạy về hướng khu rừng Tinh Đấu Sâm La. Mọi người đều lo lắng, gấp rút để nhanh chóng cứu được Manh Manh ra khỏi U Linh thỏ. Mọi người vừa chạy vừa thở gấp. Một lúc sau, theo sự dẫn dắt của Tiểu Minh mọi người cũng đã đến nơi hang động mà Tiểu Minh tìm được vị trí Manh Manh từ hệ thống.
Ngoài hang thì nhìn hang này có vẻ bí ẩn, đồ sộ. Mọi người bước vào hang. “ Rầm “. Tiểu Minh và Đàm Liên Hoa không thể vào được!.
Mọi người phía trong hang nhìn ra ngoài hai người liền không hiểu chuyện gì đang xảy ra bơi hai người bọn họ. Mọi người định đi ra thì “ Rầm “ mọi người không thể đi ra cánh cửa được.
Đàm Liên Hoa nói: “ Vô lý! Tại sao chỉ có hai chúng ta là không vào được. “. Tiểu Minh nhìn tình hình liền thấy căng. Hắn đã nghĩ vì hắn cấp cao nhất là phong hào đấu la và trung bình là hồn tông có lẽ như thế hắn không vào được. Hắn nghĩ: “ Cánh cửa này chắc chắn cho hồn tôn hoặc đại hồn sư mới có thể bước vào mới bước vào được. Hắn một hồi suy nghĩ liền nghĩ ra cách đó là hắn sẽ thử hình dạng dung hợp võ hồn Thánh Long thể bước vào. Quả nhiên là như những gì hắn đã nghĩ, hắn bây giờ đã bước qua được cánh của hang. Đàm Liên Hoa thấy vậy ngật đầu nói hoá ra là cách này. Nàng biến phóng thích hồn hoàn ra và hướng tới phía cửa hang động mặt tới. “ Rầm “ nàng vẫn không qua được.
Đàm Liên Hoa tự hỏi bản thân: “ Tại sao ta lại không qua được cánh cổng kia. Ta thật thất vọng về mình quá!”. Nghĩ xong nàng nói với mọi người: “ Như các ngươi đã thấy ta không qua được! Vì vậy các ngươi hãy đi giải cứu nàng ta đứng đây chờ đợi “”. Nói xong nàng người xếp bằng tranh thủ tu luyện. Mọi người hô to nói: “ Tiến lên cùng nhau do giải cứu nàng nào!”.
Mọi người lúc đầu đi thành một nhóm nhưng dần dần về sau mọi người lại tách ra thành ba nhóm. Tiểu Minh đi một mình. Hắn cảm thấy và nhìn bản đồ hệ thống thấy hai lối kia an toàn cũng dẫn đến nơi Manh Manh. Tiểu Minh đi một mình bởi vì nơi đây có rất nhiều cạm bẫy và rất nguy hiểm.
Hắn lúc này cứ tiến một bước là đập bể một ít đá trong tường. Hắn lấy số đá ấy ném vào các cạm bẫy để nó kích hoạt và hắn cứ thế mà đi qua. Hắn đi một hồi cuối cùng cũng đến một cánh cửa. Hắn nhanh chóng tiên đến cánh cửa ấy và nhưng máu của Manh Manh còn bai nhiêu thì phát hiện ra máu của nàng còn 70 %. Hắn nghĩ ai lại có thể đánh nàng ra như vậy. Hắn liền chạy cấp tốc ra phía cánh cửa. Hắn khi mở ra cánh cửa và bước ra liền thấy mọi người cũng giống như hắn. Hắn nhìn cũng quanh thịt chẳng thấy người đâu? Sinh vật là thường đâu mà chỉ thấy cả xung qua h vắng tanh, bình yên. Hắn lúc này mọi người cảm thấy càng lo sợ hơn vì lúc này hắn và mọi người vẫn cháu tìm được nàng. Hắn kiểm tra tình trạng nàng thì biết nàng vẫn còn ổn định. Hắn thở phào nhẹ nhõm nói: “ mọi người phía trước có một con đường chúng ta cùng, cùng nhau tiến tới.
Mọi người cùng đồng thanh kêu lên: “ Ukm cùng cùng nhau đi giải cứu Manh Manh thôi.”
Mọi người bắt đầu đi chuyển với tốc độ nhanh, khoảng mười lăm phút sau, mọi người đột nhiên dừng lại nhìn thây trước mắt là một con thịt nhỏ nhỏ manh manh cỡ con mèo trưởng thành và một nữ nhi đang ngồi đó và nhắm mắt lại đặt tay lên một con thỏ nhỏ bằng con mèo con. Mọi người mắt sáng, nói: “ Đó có phải là Manh Manh không?. Hay quá chúng ta tìm được nàng rồi!”.
Con thỏ nhỏ nhợt manh manh mười bạn năm đột nhiên truyền âm đến mọi người nói: “ Này nhân loại các ngươi hãy ra khỏi đây nhanh không thì đừng trách ta vô tình.
Mọi người nhưng con thịt có bộ Long màu đen trăng nhỏ manh manh hỏi: “ Đây là U Linh thỏ hồn thú đáng sợ trong tọp 10 hồn thú mạnh nhất sao?. Thật là khác lạ so với trí tưởng tượng của chúng ta!”.
Danh sách chương