Tiết Trầm Cảnh sửng sốt một chút, lập tức đem mua bàn tay giấu đến phía sau lưng. Lúc này, làn da trên mu bàn tay của hắn giống như có thứ gì đó đang điên cuồng mấp máy, một lát sau, một mu bàn tay trơn bóng ban đầu, trừ hai điểm hồng hồng thì toàn bộ là bọt nước.
Ngu Ý thúc giục nói: “Bàn tay đưa cho ta nha, ngươi đừng giấu, lúc nãy ta đã thấy được.”
Tiết Trầm Cảnh liền nghe lời mà đem tay đưa cho nàng. Bàn tay của thiếu niên thon dài, xương cốt rõ ràng, lòng bàn tay trước sau như một lúc nào cũng lạnh lẽo, giống như sương sớm mùa đông. Chỗ làn da bị dấu bắn đến phiếm hồng còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lơ.
Ngu Ý nắm được tay hắn, cúi xuống, nàng đưa tay hắn đến gần bên môi nhẹ nhàng thổi thổi. Sau đó ngẩng đầu, mắt trừng nhìn hắn, vừa trách cứ, vừa đau lòng, nói: “Về sau người bị thương không cần cất giấu chịu đựng một mình, chỉ cần bôi chút dược rất nhanh sẽ tốt rồi.”
Hai tròng mắt của nàng lấp lánh giống như hoa đào, lông mi nhỏ dài, cong vút. Trong mắt nàng là ánh mặt trời rực rỡ, tươi đẹp, giống như chứa cả một hồ nước nóng, ấm áp lại ngọt ngào.
Tiết Trầm Cảnh không khỏi thất thần một cái chớp mắt đắm chìm trong ngọt ngào của nàng. Nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng tỉnh táo, ở trong lòng hỏi hệ thống : “Độ hảo cảm”
Hệ thống: “……” Độ hảo cảm độ hảo cảm, người này một ngày muốn hỏi nó đến 800 lần hảo cảm độ! Mà mỗi lần hỏi xong đều tức giận, còn muốn nó tới dỗ dành. Rốt cuộc đến bao giờ mới dây dưa xong đây? Hiện tại không khí đang tốt như vậy, hệ thống không nghĩ phá hư, liền không thèm để ý đến hắn.
Không thấy tệ thống trả lời, Tiết Trầm Cảnh cũng có thể đoán được. Nữ nhân này vẫn thường xuyên đều chỉ nói những lời dễ nghe, mặt mày một bộ nhu mỹ ngọt ngào, khi nhìn hắn, giống như toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng đều treo ở trên người hắn. Bày ra bộ dáng rất thích rất thích hắn, kỳ thật tâm của nàng so với ai khác đều cứng rắn vô cùng.
Hừ, ý chí sắt đá chính là đang nói nàng.
Tiết Trầm Cảnh vẫn luôn cảm thấy, người tuy rằng thực thông minh, nhưng cũng rất dễ lừa. Hắn chỉ cần ở trong lòng bọn họ cấy vào một chút suy nghĩ không gì phá nổi, đại não của bọn họ liền sẽ tự động ăn sâu bén rễ tiếp nhận suy nghĩ đó, hoàn thiện cùng hợp lý hoá sự tồn tại của nó.
Giống như đám đệ tử thủ thạch sau núi của phái Ly Sơn kiếm, lại giống như ba đệ tử của Vạn Hỉ Môn kia.
Hắn đem suy nghĩ “hắn là tướng công của nàng” cấy vào trong lòng Ngu Ý, nàng ta sẽ tự động vì hắn tạo lên một lại lịch hợp lý trong lòng, lai lịch nghe nghe ra cũng không tệ lắm.
Nhưng chính là, độ hảo cảm của nàng đối với tướng công của nàng lại chỉ có 3%.
Tiết Trầm Cảnh nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu của Ngu Ý, thần sắc trong mắt càng ngày càng tầm, trong lòng lại bắt đầu xao động.
Ngu Ý hồn nhiên không phát hiện ra thay đổi của hắn, liền chui đầu vào trước người hắn. Dùng tay chấm lấy thuốc cao, thật cẩn thận bôi lên điểm hồng trên mu bàn tay Tiêt Trầm Cảnh. Nàng vừa bôi, vừa nhẹ nhàng thổi khí, nhỏ giọng nói: “Không đau không đau.”
Ngu Ý thúc giục nói: “Bàn tay đưa cho ta nha, ngươi đừng giấu, lúc nãy ta đã thấy được.”
Tiết Trầm Cảnh liền nghe lời mà đem tay đưa cho nàng. Bàn tay của thiếu niên thon dài, xương cốt rõ ràng, lòng bàn tay trước sau như một lúc nào cũng lạnh lẽo, giống như sương sớm mùa đông. Chỗ làn da bị dấu bắn đến phiếm hồng còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lơ.
Ngu Ý nắm được tay hắn, cúi xuống, nàng đưa tay hắn đến gần bên môi nhẹ nhàng thổi thổi. Sau đó ngẩng đầu, mắt trừng nhìn hắn, vừa trách cứ, vừa đau lòng, nói: “Về sau người bị thương không cần cất giấu chịu đựng một mình, chỉ cần bôi chút dược rất nhanh sẽ tốt rồi.”
Hai tròng mắt của nàng lấp lánh giống như hoa đào, lông mi nhỏ dài, cong vút. Trong mắt nàng là ánh mặt trời rực rỡ, tươi đẹp, giống như chứa cả một hồ nước nóng, ấm áp lại ngọt ngào.
Tiết Trầm Cảnh không khỏi thất thần một cái chớp mắt đắm chìm trong ngọt ngào của nàng. Nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng tỉnh táo, ở trong lòng hỏi hệ thống : “Độ hảo cảm”
Hệ thống: “……” Độ hảo cảm độ hảo cảm, người này một ngày muốn hỏi nó đến 800 lần hảo cảm độ! Mà mỗi lần hỏi xong đều tức giận, còn muốn nó tới dỗ dành. Rốt cuộc đến bao giờ mới dây dưa xong đây? Hiện tại không khí đang tốt như vậy, hệ thống không nghĩ phá hư, liền không thèm để ý đến hắn.
Không thấy tệ thống trả lời, Tiết Trầm Cảnh cũng có thể đoán được. Nữ nhân này vẫn thường xuyên đều chỉ nói những lời dễ nghe, mặt mày một bộ nhu mỹ ngọt ngào, khi nhìn hắn, giống như toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng đều treo ở trên người hắn. Bày ra bộ dáng rất thích rất thích hắn, kỳ thật tâm của nàng so với ai khác đều cứng rắn vô cùng.
Hừ, ý chí sắt đá chính là đang nói nàng.
Tiết Trầm Cảnh vẫn luôn cảm thấy, người tuy rằng thực thông minh, nhưng cũng rất dễ lừa. Hắn chỉ cần ở trong lòng bọn họ cấy vào một chút suy nghĩ không gì phá nổi, đại não của bọn họ liền sẽ tự động ăn sâu bén rễ tiếp nhận suy nghĩ đó, hoàn thiện cùng hợp lý hoá sự tồn tại của nó.
Giống như đám đệ tử thủ thạch sau núi của phái Ly Sơn kiếm, lại giống như ba đệ tử của Vạn Hỉ Môn kia.
Hắn đem suy nghĩ “hắn là tướng công của nàng” cấy vào trong lòng Ngu Ý, nàng ta sẽ tự động vì hắn tạo lên một lại lịch hợp lý trong lòng, lai lịch nghe nghe ra cũng không tệ lắm.
Nhưng chính là, độ hảo cảm của nàng đối với tướng công của nàng lại chỉ có 3%.
Tiết Trầm Cảnh nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu của Ngu Ý, thần sắc trong mắt càng ngày càng tầm, trong lòng lại bắt đầu xao động.
Ngu Ý hồn nhiên không phát hiện ra thay đổi của hắn, liền chui đầu vào trước người hắn. Dùng tay chấm lấy thuốc cao, thật cẩn thận bôi lên điểm hồng trên mu bàn tay Tiêt Trầm Cảnh. Nàng vừa bôi, vừa nhẹ nhàng thổi khí, nhỏ giọng nói: “Không đau không đau.”
Danh sách chương