Mắt Tiết Trầm Cảnh lại nhìn xuống lát thịt đã cắt xong một nửa nằm trên thớt gỗ. Hắn giơ tay, một dao bổ vào mặt thớt, thanh âm lạnh lẽo giống như chứa vụn băng : “Hầm thịt? Ta vì cái gì phải ở lại chỗ này hầm thịt cho nàng!.”

Hệ thống liên tiếp trấn an: “Chủ nhân, chủ nhân, độ hảo cảm của nữ chủ với người đã tăng lên tới 6%, ngài nhẫn nại một chút, rất nhanh thôi, ngài có thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đề ra.”

“6%.” Tiết Trầm Cảnh gằn từng tiếng một, lặp đi lặp lại. Lời hệ thống không những không trấn an được hắn, ngược lại còn làm cho hắn càng thêm tức giận.

Tức giận làm cho trên gò má trắng nõn của hắn hiện lên một chút hồng nhạt, như một nét bút phác hoạ ra vệt đỏ nơi đuôi mắt. Lông mi ướt dầm dề, hơi thở trầm trọng mà châm chọc nói: “A, hảo cảm của nàng đối với tướng công cũng chỉ có 6%.”

Không, còn không đến 6%.

Ngày đó, khi Ngu Ý tỉnh lại từ trong lòng ngực hắn, con người đen nhanh của nàng bình tĩnh nhìn chằm chắm hắn một lúc lâu, sau đó vòng tay ôm lấy cổ hắn, ở sườn mặt hắn nhẹ nhàng cọ cọ. Tiếng nói thiếu nữ vừa mềm vừa ngọt gọi hắn, “Tướng công.”

Một khắc kia, Tiết Trầm Cảnh vui mừng mở cờ trong bụng, ngay sau đó, hệ thống liền đinh một tiếng kêu lên trong đầu hắn, nói cho hắn biết, độ hảo cảm của nữ chủ đối với hắn là 4%.

Hệ thống vừa dứt lời, loảng xoảng một chút, hảo cảm độ lập tức rớt tới rồi 3%.

3%.

Nàng làm sao còn có mặt gọi hắn tướng công!



Hiện tại 6%, là do hắn đã nhiều ngày vì nàng có cầu tất ứng, chịu thương chịu khó, thật vất vả mới tăng lên.

Hệ thống cũng không có lời gì để nói: “…………” Ngươi cái này “Tướng công” là như thế nào tới, chính trong lòng không có điểm số sao? Dựa vào thủ đoạn hãm hại lừa gạt, là không đổi được thiệt tình!

Trong hồ suối nước nóng, Ngu Ý đã từ trong nước lên bờ, tuy nhiên nàng vẫn còn đang ngồi xổm bên mép nước, duỗi dài cổ nhìn xung quanh. Hạc trắng đã chạy vào trong nước, kiều mông, vùi đầu xuống nước, hướng phía đáy nước, nơi sâu thẳm nhất của hồ kiểm tra, thăm dò.

Vừa lúc nãy thôi, bọn họ nhìn thấy phần động tối giữa hồ có một loạt bóng trắng thoáng xuất hiện, trong nước ục ục kêu rồi toát ra rất nhiều bọt khí. Bọt khí phiêu phiêu ra rất nhiều hơi nước, hơi nước này nhanh chóng bao phủ nên trên mặt hồ.

Hạc sư huynh bồi hồi ở giữa hồ hồi lâu, nhưng không phát hiện cái gì dị thường, ngược lại có chút chóng mặt nhức đầu. Không biết có phải do nó tắm trong nước hơi lâu, nên mới bị như vậy. Hạc trắng vựng vựng hồ hồ từ trong nước trở về bờ, nó giống như một bãi bùn lầy, bò lên trên tảng đá trên bờ, không thở ra hơi mà cạc cạc hai tiếng.

Ngu Ý vội vàng cẩn thận xem xét nó, xác nhận nó không có việc gì, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng tiểu tâm nhìn về phía giữa hồ nước xem một cái, lo lắng vội vàng chạy về phía nhà gỗ, nói với Tiết Trầm Cảnh: “A Tưu, trong đáy hồ suối nước nóng phía trước nhà gỗ của chúng ta hình như có thứ gì đó.”

Tiết Trầm Cảnh hơi khựng lại, hàm hàm hồ hồ nói : “Ngươi khẳng định là nhìn lầm rồi, trong nước có thể có thứ gì? Đừng suy nghĩ lung tung.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện