Nếu là sớm biết rằng, bình luận một câu liền sẽ xuyên qua, lúc nàng xem tiểu thuyết nhất quyết sẽ đem hai tay trói lại.

Ngu Ý mỗi khi nhớ tới, đều nhịn không được mà tự đánh tay của mình. Ai kêu ngươi tay tiện, kêu ngươi tay tiện, xem tiểu thuyết liền xem thôi, vì cái gì một hai phải lưu một câu “Nữ chủ cũng quá thảm đi, ta còn cùng nữ chủ cùng tên, nên sẽ không xuyên qua đi?”

Kết quả một câu thành sấm, nàng vừa viết xong bình luận đã bị một dòng điện đánh vào cơ thể. Rồi bản thân thật sự xuyên tiến vào một quyển cẩu huyết ngược văn, trở thành nữ chủ bạch hoa bị ngược thân ngược tâm.

Phải biết rằng, cả quyển tiểu thuyết này kể cả phiên ngoại tổng cộng cũng mới có tám mươi vạn chữ, vậy mà nàng đã bị nam chủ cùng nhóm nam nữ phụ cuồng ngược hơn bẩy mươi vạn chữ! Còn dư lại mười vạn chữ dành cho việc nàng tìm cách hoà giải cùng nam chủ, làm đủ mọi cách để dành được chân ái, cuối cùng cũng thành công cùng nam chủ HE.

HE……

Nam chủ tên Bùi Kinh Triều, tên cuốn tiểu thuyết chính là《 Kinh Triều 》, từ cái này tên truyện như vậy thôi cũng đã đoán được, tác giả căn bản không yêu thương gì nữ chủ! Ngu Ý đến nay vẫn còn nhớ rõ kết cục của mình trong nguyên tác, giấy trắng mực đen viết rõ ràng : Nàng cười quay đầu, nhưng trong mắt không còn ánh sáng giống như lần đầu tiên gặp hắn.

Đúng là tên cẩu nam nhân, hắn là kẻ làm cho nữ chủ bị thương sâu nhất, nhưng đến cuối cùng lại vẫn ghét bỏ nàng trong mắt không có gì.

Khi Ngu Ý xuyên vào tiểu thuyết vừa lúc nữ chủ tiểu bạch hoa gặp nam chủ đang nâm vào hôn mê. Lúc này nữ chủ dùng cây mây bện thành một bè gỗ nhỏ, lót dưới thân nam chủ, rồi mệt chết mệt sống đem hắn kéo về trong nhà.



Mắt thấy đều đã kéo đến cửa nhà thì lúc này Ngu Ý xuyên qua.

Ngu Ý tưởng tượng đến việc sau khi cứu nam chủ, sắp có hơn bẩy mươi vạn chữ ngược thân ngược tâm trong cốt truyện chờ đợi mình thì lập tức hung hăng đánh một cái rùng mình.

Mặc dù Bùi Kinh Triều là đứa con mà tác giả yêu quý nhất, dưới ngòi bút của tác giả, hắn ta sinh đến một thân ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt sáng. Hiện tại, mặc dù chật vật đến cả người đều là máu, đang hôn mê không tỉnh, vẫn còn có vài phần tư sắc thì Ngu Ý cũng không thể sinh ra nửa điểm thiện cảm với hắn.

Sau khi cân nhắc trái phải, Ngu Ý từ trong nhà tìm ra được một con dao trẻ củi, rồi khoa tay múa chân trên cổ hắn nửa ngày, nhưng vẫn không dám giết người. Cuối cùng, Ngu Ý quyết định kéo bè gỗ quay đầu, đem hắn ta kéo vào bên cạnh rừng cây, đào hố chôn.

Chôn nam chủ xong, Ngu Ý còn dùng sức mà dậm chân lên trên mặt nấm mồ.

Sau đó, nàng quay lại căn nhà của nguyên chủ, thu thập hết tất cả đồ đạc có thể xử dụng được, rồi dùng một mồi lửa đốt sạch nhà gỗ nhỏ, lựa chọn chuyển nhà.

Trước khi nhập đạo tu hành, nữ chủ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau cùng ông nội. Ông nội là thợ săn, trước khi ông qua đời, ông đã dạy cho nàng một chút quyền cược công phu phòng thân. Ngu Ý xuyên vào khối thân thể này, cũng được thừa kế kỹ năng của nguyên chủ, vì vậy mà chỉ cần chú ý một chút nàng cũng không sợ trên đường đi gặp phải cướp bóc.

Ngu Ý chỉ một lòng muốn rời xa tông môn của nam chủ, không muốn cùng nam chủ có nửa phần giao thoa. Nàng không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng đi hơn một tháng cũng đi vào được địa giới của huyện Nhu Nam này. Hơn nữa, nàng còn tình cờ xông vào động phủ tu luyện của một tán tu.

Tán tu kia thọ nguyên sắp hết, bản thân còn đang tiếc nuối cuộc đời này không thể thu được một tên đồ đệ nào, môn hạ không có người kế thừa y bát. Ngay cả tiên hạc cũng không có người chăm sóc. Thì đúng lúc này lại nhìn thấy Ngu Ý đầu óc choáng váng xông vào động phủ. Tán tu kia quả thực vui mừng quá đỗi, liền vừa đe doạ vừa dụ dỗ nàng bái sư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện