Trừ khi nàng điên rồi, mới có thể đi thích một kẻ quái vật như vậy! Nàng chỉ là nữ chủ trong sách lại như thế nào, trong sách viết nàng nên cùng vai ác HE lại như thế nào? Nàng sẽ không để cho ngòi bút của người khác trái phải quyết định vận mệnh của mình.
Nàng đã có thể ném rớt Bùi Kinh Triều, đương nhiên cũng có thể ném rớt Tiết Trầm Cảnh, dựa vào cái gì một lần hai lần nàng phải ở thùng rác tuyển chọn bạn trai? Tiết Trầm Cảnh chớp chớp mắt, xung quanh đồng tử những cây châm trắng bạc đang dựng thẳng liền co rút lại thành những điểm nhỏ. Trong mắt hắn lộ ra hoang mang, làm cho hắn thoạt nhìn có vài phần mùi vị con người.
Hắn không rõ, phương pháp này vì sao lại không có hiệu quả với Ngu Ý.
Nhưng Tiết Trầm Cảnh không phải cái loại ma đầu sẽ nhẹ nhàng từ bỏ. So với việc hao hết tâm tư đi tranh thủ độ hảo cảm của nàng thì hắn lựa chọn đem nàng tẩy nảo đến khi nàng đối với hắn rễ tình đâm sâu thì mới thôi. Hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đề ra một cách đơn giản nhanh nhất có thể.
Một tay Tiết Trầm Cảnh bóp chặt mặt Ngu Ý, ngón cái của bàn tay còn lại giơ lên, lau nước miếng trên mặt. Trên đầu ngón tay hắn xuất hiện một sợi chỉ bạc, sợi chỉ này đem toàn bộ nước miếng lau trên mặt Tiết Trầm Cảnh phun lại trên mặt Ngu Ý.
Ngu Ý: “…………”
Một đoạn xúc tua lạnh lẽo trơn trượt bò đến bên môi Ngư Ý, chui hướng trong miệng nàng.
Ngu Ý mở to hai mắt, ô ô giãy giụa, nàng tuy rằng nhìn không thấy rõ xúc tua trong suốt kia, nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của nó.
Nó vẫn đang bám ở cổ cùng cằm của nàng, một phần đầu xúc tu lại đang cạy hàm răng của nàng, mấp máy bò qua trên đầu lưỡi nàng. Nó giống như một mũi nhọn muốn đâm xuống cổ họng nàng. Xúc tu thô to, lấp kín miệng nàng, kín kẽ không còn một kẽ hở.
Tiết Trầm Cảnh hơi rũ mắt, thông qua thịt mềm trong suốt của xúc tu nhìn xuyên thấu vào chỗ sâu trong khoang miệng Ngu Ý. Chỗ đó hiện tại vì bị dị vật xâm lấn nên bản năng run rẩy nôn khan.
Hệ thống nhìn một màn này đến ngây người, nó không thể tin được những gì Tiết Trầm Cảnh đang làm với nữ chủ, liền cất tiếng khuyên : “Chủ nhân, đây mới là lần thứ ba các ngươi gặp mặt a, ngươi làm như vậy có phải có chút nóng vội, quá không lễ phép hay không?”
Nó kỳ thật càng muốn nói, là có điểm quá biến thái.
Tiết Trầm Cảnh không quan tâm đến nó, hắn ngước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt Ngu Ý. Đồng tử trong mắt hắn lại kéo dài ra những sợi tơ vô hình mỏng như bào tử nấm. Những sợi tơ này từ hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi cùng miếng xuyên vào trong cơ thể Ngu Ý. Bọn chúng mọc rễ trong thức hải, bao lại tất cả các sợi dây thần kinh của Ngu Ý.
Trong đầu của Ngu Ý một cái loa lớn lại bắt đầu kêu. Tiết Trầm Cảnh bày ra tư thế, không tẩy não Ngu Ý thành công quyết không bỏ qua. Vì vậy, thời gian trôi đi, đến cuối cùng, ngay cả Ngu Ý cũng nhanh chóng không biết được chữ “Thích” là cái gì.
Thanh Trúc kiếm cũng bị xúc tua bao vây, nó không chịu mà kêu vang lên. Sắc xanh trên thân kiếm dần dần nhiễm vào trong xúc tua làm cho nó dần đổi thành màu xanh lơ. Những điểm xanh lơ này giống như dòng điện, lưu chuyển khắp nơi trong cơ thể xúc tu, dần dần phát hoạ ra hình dáng của xúc tu ở trong không khí.
Tiết Trầm Cảnh bị dòng điện xanh trên thân kiếm của Ngu Ý lưu chuyển đến toàn bộ cơ thể, tạo ra cho hắn một loại cảm giác kỳ quái. Hắn thấy mình càng ngày càng tê liệt, cả thân thể giống như bị đẩy lên đỉnh sóng. Lông tơ Tiết Trầm Cảnh đều dựng thẳng lên rồi, mỗi một cây xúc tu của hắn đều run rẩy vì bị điện lưu len lỏi bên trong.
Vẻ mặt của hắn có trong nháy mắt trống rỗng, hai tròng mắt trợn to, đồng tử tan rã, đuôi mắt thấm ra nước mắt, vệt đỏ từ đuôi mắt hắn lan tràn đến bên tai, trên cổ nổi lên gân xanh, hô hấp chợt dồn dập lên.
Hệ thống khiếp sợ, ký chủ của nó làm như thế này mà cũng có thể hưng phấn lên sao? Ký chủ thật sự có điểm quá mức biến thái.
Nàng đã có thể ném rớt Bùi Kinh Triều, đương nhiên cũng có thể ném rớt Tiết Trầm Cảnh, dựa vào cái gì một lần hai lần nàng phải ở thùng rác tuyển chọn bạn trai? Tiết Trầm Cảnh chớp chớp mắt, xung quanh đồng tử những cây châm trắng bạc đang dựng thẳng liền co rút lại thành những điểm nhỏ. Trong mắt hắn lộ ra hoang mang, làm cho hắn thoạt nhìn có vài phần mùi vị con người.
Hắn không rõ, phương pháp này vì sao lại không có hiệu quả với Ngu Ý.
Nhưng Tiết Trầm Cảnh không phải cái loại ma đầu sẽ nhẹ nhàng từ bỏ. So với việc hao hết tâm tư đi tranh thủ độ hảo cảm của nàng thì hắn lựa chọn đem nàng tẩy nảo đến khi nàng đối với hắn rễ tình đâm sâu thì mới thôi. Hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đề ra một cách đơn giản nhanh nhất có thể.
Một tay Tiết Trầm Cảnh bóp chặt mặt Ngu Ý, ngón cái của bàn tay còn lại giơ lên, lau nước miếng trên mặt. Trên đầu ngón tay hắn xuất hiện một sợi chỉ bạc, sợi chỉ này đem toàn bộ nước miếng lau trên mặt Tiết Trầm Cảnh phun lại trên mặt Ngu Ý.
Ngu Ý: “…………”
Một đoạn xúc tua lạnh lẽo trơn trượt bò đến bên môi Ngư Ý, chui hướng trong miệng nàng.
Ngu Ý mở to hai mắt, ô ô giãy giụa, nàng tuy rằng nhìn không thấy rõ xúc tua trong suốt kia, nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của nó.
Nó vẫn đang bám ở cổ cùng cằm của nàng, một phần đầu xúc tu lại đang cạy hàm răng của nàng, mấp máy bò qua trên đầu lưỡi nàng. Nó giống như một mũi nhọn muốn đâm xuống cổ họng nàng. Xúc tu thô to, lấp kín miệng nàng, kín kẽ không còn một kẽ hở.
Tiết Trầm Cảnh hơi rũ mắt, thông qua thịt mềm trong suốt của xúc tu nhìn xuyên thấu vào chỗ sâu trong khoang miệng Ngu Ý. Chỗ đó hiện tại vì bị dị vật xâm lấn nên bản năng run rẩy nôn khan.
Hệ thống nhìn một màn này đến ngây người, nó không thể tin được những gì Tiết Trầm Cảnh đang làm với nữ chủ, liền cất tiếng khuyên : “Chủ nhân, đây mới là lần thứ ba các ngươi gặp mặt a, ngươi làm như vậy có phải có chút nóng vội, quá không lễ phép hay không?”
Nó kỳ thật càng muốn nói, là có điểm quá biến thái.
Tiết Trầm Cảnh không quan tâm đến nó, hắn ngước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt Ngu Ý. Đồng tử trong mắt hắn lại kéo dài ra những sợi tơ vô hình mỏng như bào tử nấm. Những sợi tơ này từ hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi cùng miếng xuyên vào trong cơ thể Ngu Ý. Bọn chúng mọc rễ trong thức hải, bao lại tất cả các sợi dây thần kinh của Ngu Ý.
Trong đầu của Ngu Ý một cái loa lớn lại bắt đầu kêu. Tiết Trầm Cảnh bày ra tư thế, không tẩy não Ngu Ý thành công quyết không bỏ qua. Vì vậy, thời gian trôi đi, đến cuối cùng, ngay cả Ngu Ý cũng nhanh chóng không biết được chữ “Thích” là cái gì.
Thanh Trúc kiếm cũng bị xúc tua bao vây, nó không chịu mà kêu vang lên. Sắc xanh trên thân kiếm dần dần nhiễm vào trong xúc tua làm cho nó dần đổi thành màu xanh lơ. Những điểm xanh lơ này giống như dòng điện, lưu chuyển khắp nơi trong cơ thể xúc tu, dần dần phát hoạ ra hình dáng của xúc tu ở trong không khí.
Tiết Trầm Cảnh bị dòng điện xanh trên thân kiếm của Ngu Ý lưu chuyển đến toàn bộ cơ thể, tạo ra cho hắn một loại cảm giác kỳ quái. Hắn thấy mình càng ngày càng tê liệt, cả thân thể giống như bị đẩy lên đỉnh sóng. Lông tơ Tiết Trầm Cảnh đều dựng thẳng lên rồi, mỗi một cây xúc tu của hắn đều run rẩy vì bị điện lưu len lỏi bên trong.
Vẻ mặt của hắn có trong nháy mắt trống rỗng, hai tròng mắt trợn to, đồng tử tan rã, đuôi mắt thấm ra nước mắt, vệt đỏ từ đuôi mắt hắn lan tràn đến bên tai, trên cổ nổi lên gân xanh, hô hấp chợt dồn dập lên.
Hệ thống khiếp sợ, ký chủ của nó làm như thế này mà cũng có thể hưng phấn lên sao? Ký chủ thật sự có điểm quá mức biến thái.
Danh sách chương