Tâm trạng hiện tại của Tần Tông hơi khó có thể diễn đạt, cả nỗi lòng cũng là lần thứ hai trong 27 năm qua bối rối khiến hắn không biết nên làm sao mới được. Hắn tuyệt đối tin tưởng kết quả điều tra của mình, một người cho dù che dấu sâu cỡ nào đi chăng nữa, bề ngoài của người đó sẽ bại lộ hết thảy. Giống như một người có thể giả vờ một tuần, một tháng thậm chí là một năm, nhưng người kia không có khả năng mỗi phút mỗi giây đều đang giả vờ.
Cho nên, Tần Tông mới có thể rối rắm như hiện tại.
Biểu hiện của "Nhậm Trúc" trong tư liệu hắn nhận được và "Nhậm Trúc" hắn quen biết làm hắn tim đập thình thịch, đặc biệt thích kia tuyệt đối không có khả năng là cùng một người ——
Nhậm Trúc trước chính là người bản lĩnh không lớn, tính tình không nhỏ, tham tài lại ham hưởng thụ, cậu cả Tần xem hết các loại thành tích thi đấu và bài thi của anh ta, đây tuyệt đối không phải là một người học thức uyên bác, lòng dạ rộng rãi. Nhưng cố tình, Nhậm Trúc mà gã biết, lại là một người bất cứ phương diện nào cũng có thể nói là hoàn mỹ. Anh tuy rằng cao ngạo nhưng sẽ không xem thường người khác, tuy rằng tính cách lạnh nhạt nhưng lại đối xử rất tốt với học sinh của mình, tuy rằng tính tình còn có chút tùy hứng, nhưng lại thật sự là một người dịu dàng.
Cho nên, cậu cả Tần liền cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm một người có biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy chứ? Đừng nói mấy chuyện tầm xàm ba láp như đột nhiên thông suốt gạt người, cho dù là đột nhiên thông suốt cũng không thể tự dưng bác cổ thông kim, càng đừng nói khí chất cũng bỗng nhiên bất đồng. Giống như là, giống như là......
Thay đổi thành một người khác.
Nhưng kiểm nghiệm DNA cũng không có vấn đề. Tần Tông đôi tay giao nhau chống cằm, bỗng nhiên ở trong đầu có một ý tưởng cực kì quái lạ, có thể nói là chuyện không tưởng.
Thân xác tuy không đổi, nhưng linh hồn bên trong thì sao?
Một khi có ý nghĩ như vậy, ý tưởng này giống như đám cỏ dại ở trong đầu mọc rễ nảy mầm, Tần Tông nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy, trừ cách giải thích đó ra thì không còn cách giải thích nào khác. Hơn nữa, không biết sao, hắn đáy lòng lại có một loại cảm giác đang nói cho hắn, chính là cái này, chính là cái này!
Tần Tông nhắm nghiền mắt lại, lúc mở ra ánh mắt kia đã trở nên vô cùng kiên định. Đừng nói người này thay đổi linh hồn, chẳng sợ em ấy có là yêu quái ăn thịt người đi nữa, dù sao hắn đã nhìn trúng, vậy tuyệt đối không buông tay!
"Yêu Viên!"
"Vâng cậu cả?"
"Đặt một bàn tiệc sơn trân cho tôi, ngày mai tôi mang Trúc đi ăn."
Yêu Viện khô héo lời nhìn cậu cả nhà mình, trong lòng cảm thấy cậu cả nhà mình mà ở cổ đại, tuyệt đối là cái loại đế vương ngu ngốc có thể phong hỏa hí chư hầu chắc luôn! Trên tư liệu đều đã rõ ràng chỉ ra những điểm đáng ngờ của thầy Nhậm, nhưng vị này cũng chỉ là ngồi trên sô pha rối rắm trong chốc lát, sau đó lại quyết định vứt bỏ mấy cái điểm đáng ngờ đó mang người đi ăn tiệc sơn trân!
Bỏ đi, dù sao anh ta chỉ là một bảo tiêu lãnh lương cứng, ông chủ lên cơn ngáo cũng sẽ không khiến anh ta thất nghiệp, đi đặt cơm vậy.
Ngày hôm sau, cậu cả Tần thái độ không một chút biến hóa mang theo Trúc của hắn đi ăn một bữa sơn trân, thầy Nhậm tỏ vẻ chầu cơm ăn này hết sức vừa lòng. Chỉ là, cậu cả Tần cho rằng bản thân làm được kín không kẽ hở, tuyệt đối sẽ không bị người phát hiện cảm xúc của hắn, nhưng mà đối với Nhậm Trúc chỉ cần một ánh mắt là có thể biết người này muốn nâng mông hay là run eo mà nói, nhìn thấu cảm xúc của hắn cũng không quá khó.
Cho nên, anh mới ăn càng vui vẻ.
Có cái gì so với "Người yêu tuy rằng hoài nghi bạn nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng bạn" càng khiến người sung sướng đâu chứ? Ít nhất hiện tại, thầy Nhậm cảm thấy, không có.
Đáng tiếc, tâm trạng tốt của thầy Nhậm cũng chỉ kéo dài tới ăn xong cơm trưa. Âm báo tin nhắn kì dị kia của anh lại vang lên, Nhậm Trúc trực tiếp nhíu mày. Tần Tông ngồi ở bên cạnh anh cũng hết sức nhạy bén nhận ra Nhậm Trúc thay đổi sắc mặt, "Làm sao vậy?"
Nhậm Trúc không mở điện thoại: "Tin nhắn làm phiền."
Sắc mặt của anh rất lạnh lẽo, biểu hiện tâm trạng anh bây giờ rất không thoải mái.
Tần Tông tức khắc cảm thấy người gửi tin nhắn kia thật sự quá không biết điều, sau đó mạch suy nghĩ hắn bẻ cua, não bắt đầu hoạt động, trực tiếp chửi thầm trong lòng: Mẹ nó! Khẳng định lại là mấy người lung tung rối loạn gì đó uy hiếp Trúc nhà mình! Căn cứ tư liệu tra được, tên Nhậm Trúc trước kia hình như có chút quan hệ với Khuất Long, nói không chừng chính là một cái đinh chôn ở trường học Đỉnh Điểm mà thôi. Nhưng Trúc hiện tại tuyệt đối không thích chuyện như vậy, cho nên em ấy khẳng định bị người uy hiếp, hoặc là ép làm chuyện gì đó, thật là lo quá đi, dưới tình huống như vậy chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ điều tra.
"Hừ, hiện giờ tin nhắn làm phiền quả thực chỗ nào cũng có. Em có muốn đổi điện thoại hay không? Anh cho em một dãy số 8888888888!" Nhiều phú quý lại an toàn.
Khóe miệng Nhậm Trúc khẽ run: "Cảm ơn, tôi cảm thấy số điện thoại đang dùng khá ổn. Nhưng tin nhắn làm phiền quả thật rất phiền người, chiều tôi còn phải mở họp, về trước nhé."
Cậu cả Tần chậc một tiếng: "Em không biết có bao nhiêu người muốn mua cái số đó đâu, thôi, em đi về trước nghỉ ngơi đi. Ngày mai lại mời em ăn hải sản."
Thầy Nhậm cảm thấy, phúc lợi tốt nhất khi quen cậu cả Tần không phải về mặt tâm hồn, mà là cơn thèm ăn được thỏa mãn rất lớn.
Sau khi trở lại biệt thự, anh mở điện thoại mình lên liền thấy được cái tin nhắn nặc danh kia. Đây cũng là tin nhắn nặc danh thứ ba, Nhậm Trúc khỏi cần nghĩ cũng biết bảo mình đi cày độ hảo cảm của hai học sinh nam cuối cùng trong lớp, Bành Phi Kỳ và Bành Phi Hiểm.
Quả nhiên đập vào mắt là tin tức viết: 【 Buổi sáng ngày mai, Bành Phi Kỳ và Bành Phi Hiểm sẽ gặp tai nạn xe cộ, cứu hai đứa nó. Lấy được tín nhiệm. 】
Nhậm Trúc nhìn tin tức này quả thực sắp tức tới bật cười, những người này thật là trắng trợn táo bạo mà tạo ra các sự cố không ổn định. Bành Phi Kỳ với Bành Phi Hiểm là thân phận gì chứ? Xe hai đứa nó ngồi sao có thể xảy ra tai nạn xe cộ? Dù cho có người không muốn sống, chuẩn bị một mạng đổi một mạng dùng cách đồng quy vu tận tông xe, chiếc Bentley đã qua cải tạo đặc biệt của nhà họ Bành cũng tuyệt đối không có khả năng lại để cho chiếc xe bình thường tới đụng là có thể nát thành từng mảnh. Mà nói khí không phải, mặc dù thật sự ra tai nạn xe cộ, cũng còn có trợ lý bảo tiêu ngồi trong xe kìa, sao có thể đến phiên anh đi cứu người?
Đám trẩu tre vọng tưởng thống trị thế giới này, thật đúng là một đám trẻ trâu chỉ số thông minh thấp mà.
Nhậm Trúc quyết định không thèm để ý tin nhắn này, nhưng mà ngày hôm sau anh đã bị hiện thực tàn khốc đánh vào mặt —— giữa trưa trên đường tan làm về nhà hôm đó anh trực tiếp tận mắt thấy một màn tai nạn xe đẫm máu và thảm thiết ấy.
Đấy rõ ràng chính là tập kích kiểu tự sát mà Nhậm Trúc phỏng đoán ngay từ đầu! Từ trong ánh mắt kiên quyết dứt khoát của tài xế chiếc xe tải lớn kia, hoàn toàn có thể khẳng định tài xế này dù có liều mạng cũng muốn đâm xe, nói đến cũng khéo, nhưng có lẽ bản thân nó đã không phải trùng hợp, người lái chiếc Bentley giữa trưa hôm nay, thế mà lại không phải vị trợ lý và bảo tiêu nào mà Nhậm Trúc từng thấy, vậy mà lại là hai đứa nhóc choai choai mới 10 tuổi, Bành Phi Kỳ và Bành Phi Hiểm!
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy hai đứa nó, trong lòng Nhậm Trúc đã lộp bộp một tiếng, hai đứa nhỏ này đừng nói vốn không có bằng lái, cho dù có cũng không có khả năng có người cho phép tụi nó đơn độc lái xe ra tới. Nhưng hiện tại, hai thằng nhóc quậy phá đó một đứa ngồi ở ghế lái, một đứa ngồi ở ghế phụ, đầu tiên là cười lớn chạy vụt qua ngay trước mặt Nhậm Trúc, sau đó trước mặt liền chạy tới một chiếc xe tải lớn, dưới tiếng hô hoán của mọi người tông phải xe Bentley của Bành Phi Kỳ và Bành Phi Hiểm!
"Trời ơi! Có tai nạn xe cộ!"
"Ai đó nhanh tới đây! Trong xe hình như có tiếng khóc của con nít!"
"Ối! Xe đang chảy dầu, còn, còn cháy nữa! Nhanh báo công an đi!!"
Người qua đường xung quanh hoang mang rối loạn, không ít người đều đang thét chói tai hoặc là nhanh chóng gọi điện thoại báo công an, nhưng lại không có một ai tiến vào trong chiếc xe đang chảy dầu, bốc cháy kia để cứu hai học sinh đang khóc to trên ghế xe.
Tâm trạng Nhậm Trúc từ phẫn nộ khi nãy đến khiếp sợ xen lẫn phẫn nộ hiện tại, cũng chỉ ngắn ngủn vài giây mà thôi. Giờ anh quả thực đang hoài nghi cái tổ chức kia căn bản không phải muốn thông qua anh thành lập tín nhiệm gì cho người khác, mà là thay đổi đủ biện pháp muốn cho anh đi chết đúng không?! Dưới tình huống như vậy có thể xông lên đi cứu người tuyệt đối đều là dũng sĩ chí công vô tư.
Nhậm Trúc cắn răng, nghĩ thầm kỹ năng Chủ nhiệm lớp dùng cách xử phạt về thể xác của mình vậy mà còn chưa mở khóa, bằng không nói không chừng chỉ một quyền là anh có thể đánh bay chiếc xe trước mắt hoặc là trực tiếp duỗi tay giật xuống cửa xe Bentley
Nhưng hiện tại, anh chỉ có thể vọt vào biển lửa hơn nữa dùng cây gậy gỗ tiện tay nhặt được cạy ra cửa xe.
Ngọn lửa xung quanh anh khiến không khí đều bỏng cháy lên vài độ, người chung quanh nhìn anh chạy về phía chiếc xe cháy, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, mà khi hai anh em Bành Phi Kỳ và Bành Phi Hiểm đầu còn thấm máu ở trong xe nhìn thấy Nhậm Trúc quả thực đều sắp kêu rách cổ họng. Bọn nó cũng chỉ là trộm lái xe ra chơi mà thôi, vì sao sẽ có chiếc xe đột nhiên tông phải chúng nó?! Hơn nữa, hiện tại xe của chúng cũng cháy rồi, chúng nó, chúng nó sẽ chết mất!!
Nhậm Trúc một bên cạy cửa xe, trên trán nhịn không được toát ra từng giọt từng giọt mồ hôi lớn, cửa xe này sao lại khó mở ra như vậy?! Xe còn đang chảy dầu đó, còn cháy, động tác không nhanh một chút thì nói không chừng cả anh cũng anh dũng hi sinh theo mất!
Vì thế thầy Nhậm cắn răng một cái, anh liền nghe được một tiếng đứt gãy rất nhỏ, không đợi anh kịp phản ứng lại, phía sau bỗng nhiên đã truyền đến một lực kéo mạnh mẽ, trực tiếp bắt lấy cổ áo anh kéo anh lui về đằng sau vài bước, Nhậm Trúc quay đầu, lập tức nhìn thấy Tần Tông mặt mày u ám trong tay cầm một cái gậy kim loại màu đen nghiến răng nghiến lợi: "Tránh ra!"
Bản năng cảm giác được tâm trạng của cậu cả Tần hiện tại không ổn, khóe miệng Nhậm Trúc khẽ mím, lui về phía sau vài bước.
Chỉ nghe "Đùng!" một tiếng vang lớn, cửa sổ xe Bentley đã bị cậu cả Tần trực tiếp đập ra lỗ thủng, có lẽ động tác của gã thật sự hung hãn, hai anh em nhà họ Bành vốn lớn tiếng khóc la trong xe đều há to miệng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cái lỗ thủng kia.
Tần Tông hừ một tiếng, duỗi tay vào lỗ thủng mở khóa xe, sau đó cánh tay phải kéo một cái, cửa xe vốn kiên cố đến kì cục trong mắt Nhậm Trúc đã bị hắn kéo ra. Tất cả động tác liền mạch lưu loát, khí thế ngút trời.
Chờ cậu cả Tần và bảo tiêu tài xế cao lớn vạm vỡ của hắn khiêng kia hai thằng nhóc mập mạp kia trở lại, xe Bentley rốt cuộc không chịu nổi đủ loại tàn phá, ầm một tiếng, nổ rồi.
Cậu cả Tần khiêng cái gậy kim loại của gã, nhếch môi cười với thầy Nhậm đã xem đến ngơ ngác:
"Đẹp trai bùng nổ luôn đúng không? Anh?"
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Nhậm: Đẹp đến xe cũng nổ. Lần đầu tiên em thấy người đẹp trai tới thế.
Cậu cả Tần: Cứ cảm thấy không phải em đang khen anh. Cơ mà anh cũng đành miễn cưỡng tiếp thu vậy!