Mặc kệ đám trẻ trâu trong lớp cùng vị giáo sư trẩu tre ẩn hình đứng ngoài cửa nghĩ như thế nào, nếu thầy Nhậm muốn kiểm tra bài tập, vậy không có bất luận chuyện gì và người nào có thể ngăn cản anh. Thực hiển nhiên, hiện tại tất cả mọi người đều đã biết điều này, vì thế trong đôi mắt nhỏ bé của bốn mươi hai đứa học sinh đang run bần bật hoảng sợ sắp chết kia, lớp trưởng Trương Phi đứng dậy, biểu tình cực kì sùng bái hơn nữa nghiêm túc tiến lên nộp...... 3 quyển bài tập.
Nhậm Trúc nhìn 3 quyển bài tập này, biểu tình cao thâm khó dò.
"Mấy em còn lại không làm à?"
Rõ ràng một câu này nói ra với ngữ điệu rất ôn hòa, thậm chí có thể dùng để ngâm nga một ít văn xuôi duyên dáng, nhưng 42 học sinh còn lại của lớp 6-8, bao gồm cả Lỗ tiểu béo đều cảm nhận được sự uy hiếp lớn lao. Thậm chí có mấy đứa nhát gan vừa tủi thân vừa sợ hãi đỏ hốc mắt, có lẽ đây là lần đầu tiên bọn chúng cảm nhận được cảm giác sợ hãi khi bị bài tập chi phối. Hiện tại mấy đứa hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nhậm Trúc gật gật đầu: "Nếu như vậy......"
Cả đám trẻ trâu đều khẩn trương mà nhìn chằm chằm Nhậm Trúc. Sợ anh nói ra câu tàn nhẫn mỗi đứa đánh bàn tay mười lần, tay bọn chúng đều trắng trắng mềm mềm đó, thật sự hông chịu đánh nổi đâu á! Hơn nữa xem lão đại trong lớp khóc thành như con trâu thế kia liền biết dùng cây thước vừa rồi đánh rất đau.
"Vậy phạt các em chép bài tập gấp 2 lần đi." Nhậm Trúc mở miệng, sau đó nhìn các bạn nhỏ phía dưới: "Có ý kiến gì không?"
Toàn thể trẻ trâu cùng không phải trẻ trâu đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không đánh bàn tay, chép phạt tính cái gì chứ! Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt vui sướng như sau khi sống sót khỏi tai nạn nhìn vị giáo viên chủ nhiệm hôm nay quá độ hùng vĩ mà điên cuồng gật đầu, có mấy đứa nhanh trí đã lấy vở bài tập ra bắt đầu làm. Tuy rằng chữ mấy đứa viết xiêu xiêu vẹo vẹo cực kì khó nhìn, nhưng chỉ cần có thể hoàn thành bài tập là được không phải sao? Chỉ cần không bị đánh bàn tay là được hết á!
Vì thế, tiết ngữ văn thứ nhất của buổi sáng, toàn bộ học sinh lớp 6-8 đều múa bút thành văn. Mà các bạn nhỏ đã làm bài tập gồm uỷ viên học tập, lớp trưởng và Chu Lai thì bị Nhậm Trúc kêu lên nghiêm túc hỏi về kiến thức cơ bản của mấy đứa, sau đó Chu Lai bị hỏi ra một thân mồ hôi lạnh, lớp trưởng bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, mà uỷ viên học tập thì sắp bị hỏi tới khóc luôn rồi có được không! Rõ ràng cô bé có đi học thêm bên ngoài đó được chứ! Nhưng vì méo gì ở trước mặt thầy Nhậm cô bé lại cảm thấy mình như bị ngu thế hả?!
Thầy Nhậm ngồi trên bục giảng thở dài thườn thượt, hành động này làm mấy bạn nhỏ đang điên cuồng làm bài tập trong lớp nhịn không được con t(r)ym run rẩy, cả đám thật cẩn thận ngẩng đầu, liền thấy được khuôn mặt Ma Vương lạnh lùng của thầy chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy văn thân yêu.
"Ngẩng đầu lên đi, nói kế hoạch học tập sau này xem nào." Giọng điệu thầy Nhậm xem như vẫn còn bình tĩnh. Nhưng các bạn nhỏ trong lớp có dự cảm hổng tốt lắm...
"Tuy rằng thầy không phải những giáo viên cổ hủ thích chạy theo thành tích, nhưng nếu lớp thầy làm chủ nhiệm thành tích quá kém, thì có vẻ như thầy không có mặt mũi lắm đúng không? Các em giờ đều đã 12 tuổi, hẳn là cũng hiểu tầm quan trọng của mặt mũi rồi nhỉ." Nhậm Trúc nói, dùng tay sờ sờ cái đầu bị quấn băng của mình.
"Ngày hôm qua sau khi bị đánh, thầy đã rút ra kinh nghiệm xương máu, cảm thấy mình tuyệt đối không thể làm một giáo viên chủ nhiệm quá mềm yếu, bằng không ai cũng có thể đánh thầy một trận, vậy còn không bằng thầy trực tiếp về nhà bán khoai lang đỏ cho rồi. Chuyện liên quan tới mặt mũi và cuộc đời, tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ. Cho nên, từ hôm nay trở đi, lớp chúng ta phải bắt đầu lại một lần nữa."
Sau khi thầy Nhậm vừa nói xong câu đó, có một nửa trẻ trâu trong lớp quay đầu căm tức nhìn Lỗ Ban Ban. Ý nghĩ của mọi người đều giống hệt nhau —— nếu không phải ngày hôm qua mày phát rồ cả thầy cũng dám đánh, thầy chủ nhiệm cũng sẽ không đột nhiên biến thành Đại Ma Vương đáng sợ như vậy đâu! Sau đó tất cả mọi người đều âm thầm cảm thấy Lỗ Ban Ban bị đánh là đáng, lại vô pháp vô thiên cũng không thể đánh giáo viên nha! Ngay cả bản thân cậu nhóc Lỗ Ban Ban giờ cũng bắt đầu hối hận hành vi ngày hôm qua, lòng bàn tay nhóc thiệt sự là đau quá đau, toàn bộ tay đều sưng hết lên luôn rồi nè!
"Thầy cảm thấy, chúng ta hẳn nên phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao. Vì để cho các em có một tương lai tốt đẹp, trở thành rường cột nước nhà, sau này thầy sẽ nói chuyện với từng em một trong lớp, sau đó sẽ căn cứ vào sở trường và sở thích của các em mà hướng dẫn. Các em yên tâm, nếu là học sinh của thầy, thầy sẽ chịu trách nhiệm với tương lai của các em. Cho dù là ba mẹ các em mặc kệ các em, thầy cũng sẽ quản các em; chẳng sợ nhà em không có tiền, thầy cũng có thể giúp đỡ em đi học; thậm chí là ba em mỗi ngày nhậu nhẹt mẹ em mỗi ngày chơi mạt chược em vẫn có thể nói với thầy, thầy sẽ thăm hỏi gia đình, cố gắng tạo một hoàn cảnh sống và học tập tốt nhất cho các em. Thầy sẽ dùng sự cố gắng lớn nhất của mình dạy các em quy tắc làm người và kĩ năng sống, mà các em!"
Nhậm Trúc nhìn những ánh mắt ngày càng sáng của bọn nhóc bên dưới, bỗng nhiên đề cao giọng mình, kiên định lại rõ ràng nói: "Vô luận các em học tập cái gì, xin các em hãy làm một người có ích cho xã hội, một người thiện lương mà kiên định. Chỉ có như vậy, chờ đến khi các em chết đi mới sẽ không cảm thấy cuộc đời này sống uổng phí, hoặc là hối hận không kịp."
Học sinh trong lớp nghe được câu nói cuối cùng đều nhịn không được muốn bật cười, bọn nó mới bao lớn chứ, cái chết cách bọn chúng rất xa. Hơn nữa hiện tại mỗi đứa bé đều cảm thấy mình là thiên chi kiêu tử*, đều cảm thấy tương lai của mình vô cùng xán lạn, sao có thể sẽ hối hận với sống uổng phí được?
Nhậm Trúc nhìn biểu tình xem thường trên mặt đám trẻ, hơi hơi cúi đầu nở nụ cười, trong nụ cười ấy mang theo chút cưng chìu đối với sự ngây thơ của con trẻ, còn có trào phúng với sự phức tạp của người lớn. Cho nên kỳ thật anh vẫn rất thích làm một giáo viên, đối mặt với những đứa trẻ như này, mặc dù mấy đứa có quậy cỡ nào đi nữa, bọn nó cũng vẫn rất đáng yêu đơn giản.
Ninh Huân tựa vào cạnh cửa nhìn người nọ cúi đầu cười, lại lần nữa khẽ siết chặt lòng bàn tay, hắn chăm chú nhìn sườn mặt của Nhậm Trúc, cảm thấy rất khó dời hai mắt mình đi. Giống như trong nháy mắt khi người nọ đứng ở trên bục giảng kia, anh tựa hồ liền lập tức trở nên chói lòa, làm cho tất cả những người nhìn thấy anh sẽ không tự chủ bị anh hấp dẫn, nhìn anh hoặc nghiêm túc nói chuyện, hoặc ngẫu nhiên lộ ra nụ cười giảo hoạt hay dung túng đối với bọn nhỏ.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Ninh Huân đếm tiếng tim mình đập, phát hiện hình như có chút vi diệu.
"Được rồi, không nói chuyện sau này có sống uổng phí cuộc đời hay không, hiện tại vì không để cho các em sống uổng phí. Chúng ta bắt đầu từ bài tập đi, bài tập hôm nay là chép từ mới từ bài 1 đến bài 3, mỗi từ 4 lần. Sáng mai đến đây nghe viết. Ngoài ra, đọc lại bài 1 đến bài 3 ba lần, chuẩn bị bài sau, ngày mai đặt câu hỏi. Đã rõ chưa?"
Bọn nhóc uể oải gật đầu tỏ vẻ đã rõ, sáu năm chưa mó tới bài tập, giờ đột nhiên phải bắt đầu làm bài tập, thật sự là hổng có quen chút nào...... May mắn là mấy đứa nhỏ có thể học trường tư nhân dù có trẩu đi nữa thì điều kiện gia đình cũng không tồi, trong nhà đều mời giáo viên dạy kèm và các loại gia sư, cho nên mặc dù chưa từng làm bài tập, bọn nhóc không phải cái gì cũng không biết. Thậm chí vào 3 ngày sau, sau khi Nhậm Trúc đã tìm hiểu tình huống của mấy đứa nhỏ trong lớp cũng phải cảm thấy kinh ngạc đối với một ít sở trường đặc biệt và tri thức mà chúng biết.
Cơ mà bây giờ mọi người vẫn phải thành thành thật thật ngồi làm bài tập. Chỉ mới đánh lòng bàn tay một lần còn chưa đủ khiến mấy đứa trẻ trâu trong lớp 6-8 hoàn toàn thành thật, tất cả mọi người đều đang chờ đợi hết tiết hoặc là tan học hôm nay, chỉ cần Lỗ Ban Ban gọi điện thoại cáo trạng với ba nó, nói không chừng ngày mai chủ nhiệm lớp bọn nó sẽ thay đổi người ngay. Cho nên, hôm nay tạm chắp vá đã, hết thảy chờ ngày mai lại nói sau.
Lỗ Ban Ban cũng rất không phụ sự mong đợi của mọi người, ngay khi tiết ngữ văn đầu tiên kết thúc, cái thân thể mập mạp của nhóc cực kì linh hoạt chạy ra phòng học, thoạt nhìn y như có thứ gì đang đuổi theo sát đít nhóc ta, nhưng tất cả mọi người đều biết, đây là muốn đi mách lẻo.
Nhậm Trúc chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, hôm nay anh chỉ có một tiết văn, thời gian khác có thể đến văn phòng đọc sách, viết một ít giáo án hoặc là kế hoạch phát triển của lớp 6-8. Kết quả, vừa quay người lại, Nhậm Trúc liền thấy được tên đàn ông nào đó tựa cửa mà đứng, hận không thể sáng lấp lánh y như cái khung cửa.
"...... Chậc." Người này làm sao vẫn còn ở đây?
Ninh Huân thật vất vả chờ tới lúc Nhậm Trúc xoay người, kết quả liếc mắt một cái liền thấy được vẻ ghét bỏ của anh, thiếu chút nữa bị tức tới bật cười.
"Thầy Nhậm có phải đang nghĩ vì sao tôi còn ở chỗ này phải không?" Ninh Huân híp mắt nhìn người đi đến trước mặt mình, cảm thấy nhất định phải cho người này một bài học.
"Cũng khó trách, một tiết vừa nãy thầy Nhậm thực sự là quá độ hùng vĩ, nhóc mập kia còn bị đánh tới khóc luôn nhỉ, tuy nói em ấy công khai chống đối giáo viên, nhưng hành vi của thầy Nhậm cũng không ổn lắm đúng không? Hiện giờ đã là thời đại nào rồi, dùng cách xử phạt về thể xác không được đâu. Nói không chừng bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến hình tượng của trường chúng ta đấy."
Nhậm Trúc mặt không biểu tình: "Dạy mà không nghiêm khắc là thầy lười biếng. Nếu cứ chăm chăm vì hình tượng mà làm giáo dục mất đi uy nghiêm cùng tính răn đe, đó mới là nỗi buồn của ngành giáo dục."
Ninh Huân làm một người từng trải, cảm thấy lời này hắn khá tán đồng, nhưng mà bây giờ hắn đang gây sự, cho nên gã đàn ông vóc dáng cao to anh tuấn này có chút vui sướng khi người gặp họa nhún vai, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Lời này thật ra không tồi, đáng tiếc các lãnh đạo lại không nghĩ thế. Cho nên, thầy Nhậm, thầy đã chuẩn bị tốt cách ứng đối chưa?"
Thầy Nhậm lộ ra một nụ cười mà trong mắt Ninh Huân thì nó rất là rất vi diệu, đáp: "Tôi cực kì có kinh nghiệm đấu trí cùng mấy đứa trẻ trâu."
Ninh Huân: "???"
"Mà mọi người lớn, đều là từ thời kỳ trẻ trâu đó mà ra."
Ninh Huân: "........." Hình như hiểu chút chút. "Nhưng lực lượng của người lớn thì lớn hơn rất nhiều so với mấy đứa nhóc trẻ trâu."
Thầy Nhậm tiếp tục mỉm cười: "Không có việc gì. Tốn thêm chút sức là được rồi. Nghĩ đến, thầy chỉ đạo trước đó của giáo sư Ninh cũng nhất định là một giáo viên cực kì ưu tú, kinh nghiệm lại phong phú nhỉ." Nói xong lời này Nhậm Trúc liền vòng qua người hắn rời đi, thẳng đến văn phòng của mình. Kế tiếp mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không thích hợp để bọn nhỏ thấy, anh muốn nhanh chóng trở về chuẩn bị sẵn sàng.
Ninh Huân đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, luôn cảm thấy lời nói cuối cùng Nhậm Trúc nói vừa nãy có hàm nghĩa đặc biệt nào đó, ừm, rốt cuộc là cái gì chứ?
"Hắt xì!!!" Một vị giáo sư đã có tuổi ở viện nghiên cứu khoa học kinh đô bỗng nhiên ở trong phòng mình đánh cái hắt xì rõ to, làm mấy cảnh vệ bên người ông đều khẩn trương nhìn qua, sau đó ông giáo sư vẫy vẫy tay: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, khẳng định là thằng học sinh trẻ trâu nhà tôi lại làm chuyện gì rồi nghĩ đến tôi, hừ, tôi phải nhanh nhanh giả vờ mình rất bận mới được, miễn cho lại phải thu dọn cục diện rối rắm cho nó!"
*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư. Nguồn: http://minnasakai.wordpress.com/tag/thien-chi-kieu-tu-nghia-la/