Tâm trạng bây giờ của Tôn Phúc Hải gần như là hỏng mất, sau khi tỉnh táo lại gã đứng đơ tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì. Gã ý thức được sắp xảy ra chuyện lớn rồi, nhưng lại vẫn không muốn thừa nhận nó. Vì thế mọi người trong tòa án đều thấy Tôn Phúc Hải đầu tiên là không kiêng nể gì nhục mạ Lỗ Húc, sau đó mặt trắng bệch liên tục lắc đầu nói: "Không phải tôi không phải tôi! Người vừa nói chuyện không phải tôi! Không không không, những gì tôi vừa nói không phải sự thật! Mấy cái đó là tôi tức nên nói vậy thôi, đều là giả mọi người đừng tin!"



Nhưng mà tất cả mọi người trong tòa án đều dùng khuôn mặt không biểu cảm nhìn gã.



Lỗ Ban Ban vừa tức giận vừa hả dạ hừ một tiếng: "Chúng tôi không phải thằng đần! Là thật hay giả điều tra một cái chẳng phải biết ngay à?"



Nhậm Trúc ở bên cạnh khẽ cười, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lỗ Ban Ban: "Bớt nói lại mà xem đi, nhớ kỹ dáng vẻ hiện giờ của ông ta. Lấy làm cảnh cáo sau này."



Lỗ Ban Ban nhanh chóng gật đầu: "Thầy yên tâm đi, sau này em tuyệt đối sẽ không ngu giống ổng đâu!"



Chu Lai ở bên cạnh trực tiếp cười nhạo một tiếng: "Ý thầy là muốn sau này mày có làm quan thì đừng có tham ô hay nhận hối lộ của người khác, bởi vì mặc kệ làm gì, cuối cùng bọn họ đều sẽ bị phe chính nghĩa trừng phạt."



Chủ nhiện Nhậm tủm tỉm gật đầu: "Nhóc Lai nói rất đúng."



Lỗ Ban Ban: "......"



Tôn Phúc Hải bị người mang xuống lúc đương la hét, có lẽ rất nhanh sẽ có người điều tra xem lời gã nói có thật hay không. Mà lúc sau, khi thẩm vấn Hoàng Hiểu Na, mặc kệ Hoàng Hiểu Na giảo biện như thế nào, ả vẫn làm lộ không ít dấu vết, cuối cùng lúc bị dẫn đi mặt cũng rất khó coi.



Thay vào đó, Lỗ Húc ban đầu trông rất tiều tụy trước tòa, ngược lại là người có thần sắc tốt nhất.



Bởi vì trên tòa xuất hiện phản cung ngoài ý muốn, án kiện này hôm nay không thể thẩm xong. Nhưng cho dù là Lỗ Ban Ban cũng biết chuyện của ba nhóc có hi vọng. Trên thực tế quả thật là vậy, ba ngày sau lần thẩm vấn tòa án này, Lỗ Ban Ban đã có thể đi trại tạm giam thăm ba mình, mà mẹ nhóc 10 ngày sau cũng có kết quả của tòa —— bởi vì lợi dụng chức vụ giành không ít lợi ích, mẹ Lỗ bị phán ba năm, nhưng do thái độ tốt đẹp tích cực ăn năn cộng thêm bồi thường, cuối cùng bị phán hoãn thi hành án bốn năm.



Thời điểm mẹ Lỗ đi từ trại tạm giam ra, Lỗ Ban Ban đẩy ông nội của mình đến, hình ảnh ba người ôm nhau kia làm Nhậm Trúc cũng nhịn không được mà thở dài. Chu Lai ở bên cạnh cũng làm bộ thở dài theo: "Mẹ em sang năm cũng ra rồi, năm đó thái độ của bà ấy không tốt lắm, nếu không chắc cũng giống dì Lỗ."



Nhậm Trúc duỗi tay xoa đầu Chu Lai: "Ít nhất mẹ em sang năm ra rồi, mà mẹ Ban Ban còn có 5 năm không thể đi đâu quá tự do. Huống hồ, với thân thể của ông nội Lỗ càng cần có một người lớn ở trong nhà chăm sóc."



Chu Lai gật đầu: "Ừm, em biết chứ. Em cũng thấy vui thay cho nó mà. Nhưng chú Lỗ lại có chút lạ."



Chu Lai nói đạo lý rõ ràng cứ như rất hiểu biết mấy chuyện này, Nhậm Trúc ở bên cạnh nghĩ nghĩ, cảm thấy cậu nhóc này nói rất đúng. Anh liền mỉm cười: "Nhìn không ra em còn nghiên cứu mấy cái này kĩ vậy đó, sao nào, chẳng lẽ tương lại em muốn làm luật sư à?"



Giọng Nhậm Trúc đa phần là đùa vui. Nhưng anh lại nhận được một câu trả lời vô cùng nghiêm túc: "Không, sau này em không làm luật sư, em muốn làm một thẩm phán."



Nhậm Trúc hơi hơi mở to hai mắt nhìn thằng nhóc vừa cao đến ngực mình, anh thấy được ánh mắt nghiêm túc mà kiên định của thiếu niên kia, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ: "Đây là một ý tưởng rất tốt, cho nên em phải cố gắng học tập. Thầy tin sau này em sẽ trở thành một vị thẩm phán cực kì tài giỏi."



Chu Lai vốn ôm một chút thấp thỏm rằng sẽ nhận lại một câu trả lời cười nhạo, nhưng cậu lại nghe được hồi đáp hoàn toàn khác với trong tưởng tượng. Nháy mắt, đôi mắt có chút u ám kia liền sáng lên, thiếu niên siết nắm tay mình gật đầu thật mạnh: "Thầy, thầy yên tâm đi! Sau này em nhất định sẽ trở thành một thẩm phán hết sức lợi hại!"



Nhậm Trúc cười khẽ, sau đó Chu Lai ngừng một chút lại nói: "Kỳ thật, nếu không làm thẩm phán được, vậy làm một giáo viên dịu dàng lại lợi hại như thầy cũng rất tốt."



"Thầy dạy ngữ văn cho em chưa đủ tốt à? Sao có chuyện vừa lợi hại lại dịu dàng?" Thầy Nhậm cười tươi.



"Khi dạy dỗ chúng em nghiêm khắc công chính, lúc yêu quý chúng em dịu dàng cẩn thận. Điểm này một chút cũng không xung đột." Chu Lai đáp lại vấn đề này, đây có thể xem như là một lần trả lời hoàn mỹ nhất của cậu nhóc suốt 6 năm tiểu học.



Vì thế, thầy Nhậm phá lên cười.



Lỗ Ban Ban đón mẹ mình về nhà, mà bữa mùng 8 tết, nhóc chờ tới phán quyết của ba mình



Cục Công An và viện Kiểm Sát điều tra chi tiết án kiện của cha nhóc một lần nữa, cuối cùng xác định chuyện này do bí thư Tôn và Tống Thành Chân vu hãm. Nhưng bản thân Lỗ Húc thu nhận hối lộ lại có chứng cớ vô cùng xác thực, bởi vì quy mô tương đối lớn, cục trưởng Lỗ vốn hẳn sẽ bị phán ít nhất 10 năm tù có thời hạn. Nhưng vì ông ta chủ động khai ra một số chuyện, câu ra mấy con cá lớn, xem như lập công chuộc tội, vì thế phán quyết cuối cùng chính là 7 năm tù có thời hạn.



Cái kết cục này làm Lỗ tiểu béo có chút thất vọng và khổ sở. Chu Lai nhìn cái vẻ buồn bã đó của nó, vẫn là nhịn không được an ủi một chút: "Mày khổ sở cái gì, ba tao còn bị phán tám năm kìa."



Lỗ Ban Ban thở dài như một ông cụ non, giờ thằng nhóc đã có thể thuần thục làm cà chua xào trứng cho ông nội ăn: "Tao biết ba tao nhất định sẽ bị phạt, dù sao nhà tao có tiền như vậy. Nhưng tao còn tưởng rằng khi tao thi đậu đại học vừa lúc ông ấy ra tù, như vậy ba có thể đưa tao vào đại học rồi. Nhưng cố tình lại là 7 năm, lúc đó tao đã học được một năm. Ba mày tuy rằng là 8 năm, nhưng giờ đã qua ba năm, chú ấy có thể sẽ ra tù lúc mày học cấp ba."



Chu Lai nghe cái lý do này mà khóe miệng giật giật, cậu vỗ cái bốp lên lưng Lỗ Ban Ban, đập cho thằng nhỏ la oai oái: "Với chỉ số IQ này của mày, mày hoàn toàn có thể vì ba mình mà học lại một năm không phải sao?"



Lỗ Ban Ban tức khắc liền tức sùi bọt mép: "Mày đang hoài nghi IQ của tao hả?! Cho dù sau này nhà tao không mời nổi gia sư, tao tự mình cố gắng cũng có thể thi được top 3!! Sau này tao chính là cao tài sinh của đại học thủ đô! Mày biết cái gì! Về sau tao sẽ là giáo sư hoặc là cục trưởng Cục Công An!"



Chu Lai cười ha ha: "Mày xê ra một bên, tao mới là giáo sư hoặc là thẩm phán viện Kiểm Sát, mày có thể làm một giáo viên tiểu học như thầy Nhậm là đã tạ ơn trời phật rồi."



Vì thế, hai đứa nhỏ cứ thể ở trong phòng bếp tranh luận ỏm tỏi, mà mẹ Lỗ nghe bọn nhỏ tranh luận, vừa đỏ ửng khóe mắt vừa nở nụ cười nấu thuốc cho ông Lỗ, ngồi đối diện hai người là thầy Nhậm chuẩn bị ăn ké.



Mẹ Lỗ lau lau khóe mắt: "Thầy Nhậm, chị không biết phải cảm ơn thầy làm sao cho đủ. Hai tháng qua nếu không có thầy, chị cũng không biết tới khi chị ra nhà chị sẽ trở nên như thế nào, Ban Ban sẽ ra sao. Mỗi ngày ở trong trại tam giam chị đều lo lắng ngủ không yên, hối hận mà lấy nước mắt rửa mặt. Nhưng khi ra rồi, nhìn thấy ba chị và Lỗ Ban Ban, thầy không biết chị vui cỡ nào đâu. Thầy là đại ân nhân của nhà chị, còn có thầy Ninh nữa, nếu không có thầy ấy, lão Lỗ lần này chỉ sợ sẽ ngồi tù mọt gông, chị ở chỗ này cảm ơn thầy và thầy Ninh."



Mẹ Lỗ cúi người muốn trực tiếp quỳ xuống đất, bị Nhậm Trúc bắt lấy cánh tay: "Chị à chị làm vậy tổn thọ em mất. Nếu đã là chủ nhiệm lớp của Lỗ Ban Ban, chuyện của em ấy em đương nhiên phải xen vào. Huống hồ bản thân Ban Ban cũng là một đứa nhỏ kiên cường hiểu chuyện, về sau sẽ càng ngày càng tốt, chị yên tâm đi. Hơn nữa em cảm thấy người cần được cảm ơn nhất trong chuyện này là một đứa trẻ khác, tình huống trong nhà em ấy tin rằng mọi người đều biết, nhưng em ấy lại có thể không so đo hiềm khích trước đây trợ giúp Ban Ban, mẹ em ấy còn một năm nữa mới ra được, một năm này, mong chị chiếu cố đứa bé kia nhiều một chút."



Mẹ Lỗ và ông nội Lỗ đều đồng thời gật đầu: "Đây là đương nhiên! Thằng bé Chu Lai kia thật sự là một đứa trẻ ngoan, sau này chị sẽ xem thằng bé mà như con đối đãi. Ừm, chờ sau khi chị Chu ra rồi, hai người từng vào cục Cảnh Sát bọn chị biết đâu sẽ có tiếng nói chung, hai nhà chúng ta liền làm thông gia đi hị."



Mẹ Lỗ tìm vui trong khổ trêu đùa làm Nhậm Trúc bật cười, cơ mà anh cũng nhịn không được ở trong lòng cảm thán sự giống nhau và may mắn của cả hai gia đình. Như lúc trước đã nói, một mình gánh lấy nỗi thống khổ nào đó luôn cực kì khó khăn, mà khi có người cùng bạn san sẻ, nỗi đau khổ ấy cũng không đau đớn tới vậy.



Nhậm Trúc ăn một bữa com do Lỗ Ban Ban và Chu Lai cùng nhau làm, một bữa cơm tự làm khá là khó ăn, mang theo ghét bỏ mỉm cười rời khỏi nhà Lỗ Ban Ban. Trong nháy mắt đi ra cầu thang, anh lập tức nhìn thấy giáo sư Ninh đang đứng cạnh con siêu xe của mình.



"Ăn mảnh là đáng xấu hổ." Ninh Huân đứng ở bên cạnh xe nhướn mày.



Nhậm Trúc nhếch lông mày, một bên cầm trái táo lúc đi mẹ Lỗ nhất định muốn anh cầm cắn một miếng thật mạnh trong miệng, một bên tiến nhanh đến câu lấy cổ Ninh Huân.



Trong miệng truyền đến hương vị lạnh lẽo lại ngọt lành, ánh mắt Ninh Huân hơi hơi trầm xuống, tay phải hung hăng siết chặt eo Nhậm Trúc, làm sâu thêm nụ hôn mà không phải hôn môi này. Một lúc sau hắn mới có chút đắc ý dừng lại, nhai quả táo hỏi: "Kỹ thuật không tồi chứ?"



Thầy Nhậm ha hả một tiếng: "Ban đêm ban hôm, đừng động dục."



Giáo sư Ninh thỏa thuê đắc ý cười một tiếng: "À, lần đó không tính."



Nhậm Trúc ngồi ở trong xe, nhìn bông tuyết tung bay bên ngoài, nghe được âm thanh nhắc nhở đã lâu của hệ thống.



【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ "Cứu vớt biến thái cuồng giết người", làm biến thái cuồng giết người và tội phạm giết người trở thành rường cột xã hội! Khen thưởng: Đức cao vọng trọng 60 tuổi. Xin vui vẻ hưởng thụ quãng đời còn lại ~ kỹ năng đang thăng cấp, thế giới sau gặp lại!】



Nhậm Trúc đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu cười.



Tác giả có lời muốn nóiCười :), mọi người có nhìn ra tin tức che giấu nào không?



Hy vọng bên cạnh mọi người đều có một thầy Nhậm, một giáo sư Ninh, một bé Chu thiên sứ tốt đẹp, sau đó làm một nhóc Lỗ mũm mĩm biết sai liền sửa. Mong tất cả sai lầm đều có cơ hội vãn hồi.



Ngủ ngon, ngủ sớm 



Ngày mai là một chương cuối cùng của sát nhân, đồng thời thế giới mới vừa hé lộ khuôn mặt moah moah  thế giới sau sẽ viết tuyến tình cảm nhiều hơn ha~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện