Bốn đứa nhỏ chỉ trích lẫn nhau làm cho sự tình vốn đã mang theo cảm xúc tiêu cực trở nên càng thêm không xong. Chỉ là từ trên mặt bọn nó thật sự là nhìn không ra rốt cuộc ai mới là người nói dối, suy cho cùng, thầy Nhậm tuy rằng là một chủ nhiệm lớp tinh anh lâu năm, nhưng anh lại không phải "Chuyên gia phân tích khuôn mặt" hoặc là "Chuyên gia tâm lý".
Nghĩ đến đây, Nhậm Trúc nhìn thoáng qua Ninh Huân ở bên cạnh bung dù nhìn mọi chuyện phát triển. Lúc này trên mặt giáo sư Ninh mang theo mỉm cười chuẩn mực, thân thể vẫn đứng đến thẳng tắp như cũ, gió nhẹ thổi qua áo gió màu đen của hắn, phối hợp với lá đỏ mưa phùn ngoài kia, thật sự là đẹp trai đến quên cả lối về.
Nhưng Nhậm Trúc nhìn cái dáng này của Ninh Huân chỉ cảm thấy biểu cảm trên mặt người nọ hiện tại cực kì giả dối, thật giống như tiến vào một hình thức cố định nào đó vậy. Còn không đẹp bằng thời điểm hắn chơi lưu manh.
Ninh Huân đã nhận ra ánh nhìn chăm chú của Nhậm Trúc, quay đầu lộ ra một nụ cười lạnh lùng với anh: "A, thầy Nhậm, tôi có thể thông qua vẻ mặt và phản ứng của mấy đứa nhóc mà quan sát được ai mới là người nói dối đấy. Thế nào? Anh có muốn biết hay không? Nếu anh muốn biết thì đưa lỗ tai qua đây, tôi trộm nói cho anh nha."
Nhậm Trúc có thể cảm giác được một đống âm mưu và nguy hiểm ập tới trong mấy câu nói kia, anh nhịn không được nhăn mày lại. Sau đó anh chú ý đến khi nghe Ninh Huân nói xong mấy câu kia, vẻ mặt của bốn học sinh đương sự đều có biến hóa nhất định. Thầy Nhậm dừng một chút, vẫn cứ đi tới bên cạnh Ninh Huân, Ninh Huân lộ ra tươi cười ác ý, môi dán lỗ tai anh, cực kì ái muội hộc ra ba chữ: "Xin tôi đi ~"
Chủ nhiệm Nhậm: "......" Mẹ nó thiểu năng trí tuệ, lại thả thính! Còn chưa xong nữa à?
"Ồ, thì ra là mấy đứa đang nói dối, cảm ơn anh đã nói cho tôi. Chuyện này vẫn khá lớn, đứa trẻ nói dối nhất định sẽ phải chịu trừng phạt, nhưng mà chuyện phát sinh cũng quá đột nhiên, có lẽ mấy em ấy cũng không cố ý nói dối. Cho nên tôi quyết định cho mấy em ấy một cơ hội hối cải làm con người mới, dù sao con người nào có ai hoàn mỹ đâu, đều có lúc phạm sai lầm cả mà, không phải sao?"
Giáo sư Ninh không thực hiện được mưu đồ giần giật khóe miệng, thu hồi cái vẻ mặt vừa lưu manh vừa công thức hóa ban nãy. Hắn khẽ hừ một tiếng xoa xoa ấn đường, có chút ảo não vì mình lại đem cảm xúc khi làm việc dùng ở nơi này. Hắn là khách du lịch đúng không, hiện tại đã không cần mỗi ngày đối mặt mấy ông chủ có tiền lòng dạ lại hiểm độc hoặc là những chiến sĩ đặc biệt bị chấn thương tâm lý rồi mà.
Lúc này Nhậm Trúc đã bắt đầu bảo bọn nhỏ tiếp tục lên núi, dù sao buổi tối hôm nay bọn họ phái đóng quân dã ngoại ở một đài ngắm cảnh lộng lẫy cách đỉnh núi khoảng năm trăm mét. Hiện tại đã hơn hai giờ chiều, còn lại một phần ba lộ trình, bất luận như thế nào cũng phải tới đài ngắm cảnh kia trước bốn rưỡi, bằng không sẽ không đủ thời gian dựng trại.
Bọn nhỏ tiếp tục lên núi, Nhậm Trúc cho bốn người Lỗ Ban Ban, Chu Lai, Từ Minh Hâm cùng Tống Phong đi ở cuối cùng của đội ngũ, anh cùng Ninh Huân từ ở giữa đội ngũ cũng chuyển thành cuối cùng, như vậy dễ bề cho anh quan sát phản ứng của bốn đứa trẻ.
Tuy nói hiện tại anh đã nhiều ít đoán được ai đang nói dối, nhưng nếu hai đứa nhỏ kia có thể chủ động thừa nhận sai lầm, anh cũng sẽ không cần dùng phương pháp quá nghiêm khắc tới trừng phạt. Nhưng nếu hai đứa nhóc nói dối kia đến đêm còn không mở miệng, vậy anh cần phải xài biện pháp mạnh rồi.
Đoạn đường leo núi sau này vì mệt nhọc, sình lầy và chút hoảng sợ hoài nghi nho nhỏ mà trở nên không hề sung sướng giống buổi sáng, mọi người gần như là trầm mặc hoặc nhỏ giọng nói chuyện lên núi. So sánh với chút không vui của bốn mươi mốt học sinh khác, cảm xúc của bốn đứa Lỗ Ban Ban gần như có thể nói là trầm trọng. Bốn đứa nó vẫn hai kèm hai song song đi trên đường núi, nhưng hiện tại đã biến thành Lỗ Ban Ban và Chu Lai cùng che chung một cây dù, Tống Phong cùng Từ Minh Hâm che dù chung.
Ranh giới rất rõ ràng.
Lỗ Ban Ban một bên lên núi, một bên lòng đầy căm phẫn lên án Tống Phong đáng giận, bởi vì cảm xúc kích động, quả thực là nước miếng tung bay tới mức có thể làm hạt mưa. Sau khi lên án Tống Phong xong nhóc còn vỗ vỗ bả vai Chu Lai, tỏ vẻ nhóc ta tin tưởng Chu Lai nhất định sẽ không cố ý đẩy người, nhất định là Từ Minh Hâm tự mình trượt chân.
Đối với việc này Chu Lai cũng không nói gì, vẻ mặt vẫn âm trầm như cũ, cậu dường như đã sớm quen với tình huống như vậy. Mà Lỗ tiểu béo nói nói trong chốc lát bỗng nhiên lại dừng lại, nhóc chợt nghĩ đến hồi trước hình như mình đã từng đem họa mà bản thân gây ra đổ cho Chu Lai. Khi đó nhóc ta tuyệt không cảm thấy như thế có vấn đề gì, dù sao ba mẹ Chu Lai đều không phải người tốt, đều vào cục cảnh sát mà, cho nên đứa con trai là cậu ta khẳng định cũng không phải người tốt. Bắt nạt nó thì có sao? Nhưng hiện tại, Lỗ tiểu béo chưa từng cảm thấy tức giận với bản thân mình như bây giờ.
Lỗ tiểu béo há miệng thở dốc, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói như thế nào mới phải. Cho nên chỉ có thể muốn nói lại thôi nhìn Chu Lai, lúc sau liền im lặng.
Khi Lỗ Ban Ban nói chuyện, Tống Phong cùng Từ Minh Hâm đi phía trước mấy đứa trực tiếp nghe hết tất cả những gì nhóc nói. Tống Phong cùng Từ Minh Hâm từng người quay đầu lườm Lỗ Ban Ban một cái, Tống Phong còn to tiếng quát: "Đừng ỷ nhà mày có tiền thì nói hươu nói vượn, cái thứ học sinh xấu trời sinh đã thích bắt nạt người khác, người ta càng xui xẻo mình càng vui như mày mới có thể đẩy người khác ra chắn tai, lúc trước không phải mày đem chuyện xấu đẩy hết lên đầu Chu Lai hả?! Giờ mày với Chu Lai thành bạn rồi cho nên tính bắt nạt tao? Mơ đi mày!"
Lỗ Ban Ban quả thực tức đến cả người phát run! Nhóc thật sự không nghĩ tới Tống Phong lại nghĩ mình như thế! Đúng, trước kia là nhóc luôn bắt nạt Chu Lai, thậm chí còn đổ oan cho cậu, nhưng lúc ấy cho dù nhóc có vu oan Chu Lai thì cũng thể hiện ra ngoài, hoàn toàn không hề phủ nhận! Chỉ cần là chuyện mà Lỗ Ban Ban nhóc đã làm, nhóc dám làm dám chịu! Nhưng thằng này lại dựa vào mấy trò đùa dai trước kia của nhóc rồi quy chụp chuyện đẩy người là nhóc làm, thằng này quả thật đói đòn rồi!
"Ê! Tống Phong! Sao lúc trước tao không biết mày tởm như thế nhỉ?! Mày có dám thề chung với tao hay không? Nếu là tao đẩy mày thì tao bị trời đánh, không được chết tử tế, nếu là mày đẩy tao, mày cũng bị trời đánh không được chết tử tế?!"
Tống Phong bị Lỗ Ban Ban nói khích, cả người đều cứng đờ, sau đó nó mới trào phúng nói: "Chỉ có người chột dạ mới sẽ dùng lời thề để khiến người khác tin tưởng, dù sao thầy Ninh và chủ nhiệm lớp đều biết là ai đang nói dối, mày đừng vội thề, chờ thêm một lát là biết đáp án không phải sao?"
Lỗ Ban Ban trực tiếp cười lạnh một tiếng: "Cho nên mày không dám thề, mày đang chột dạ!"
Tống Phong quay đầu, không thèm trả lời nó. Mà lúc này Từ Minh Hâm còn đang cau mày tự hỏi tình hình mà cậu nhóc ngã xuống khi ấy.
Lúc ấy nó quả thật cảm giác được có cái gì đẩy eo mình, thứ đó có dạng tròn tròn giống như là bàn tay, lại có chút mềm. Nghĩ như thế nào cũng là Chu Lai cố ý đẩy nó. Nhưng trông Chu Lai lại không giống như chột dạ, hơn nữa nếu nó thật sự dám đẩy nhóc xuống, lỡ như xảy ra chuyện gì nghiêm trọng Chu Lai tuyệt đối chịu không nổi, cho nên không phải Chu Lai? Nhưng chính tên kia lại không giải thích, rất rõ ràng là thằng đó đuối lý mà? Từ Minh Hâm suy nghĩ tới đau cả não, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, chờ thầy cho đáp án!
Nhậm Trúc và Ninh Huân đi ở phía sau thấy rất rõ biểu tình và động tác của bốn đứa, cái đáp án đã sớm có kia hiện tại càng thêm rõ ràng. Nhậm Trúc tự hỏi lúc sau có nên dùng một chút kỹ năng hay không, mà giáo sư Ninh còn đang tự hỏi, nếu hắn vận dụng ám chỉ tâm lý thì có thể tạo thành bóng ma tâm lý cho đám trẻ trâu này hay không?
Cứ ngẫm nghĩ như vậy, tới tầm 4h20 chiều, đại bộ đội lớp 6 rốt cuộc thành công tới đài ngắm cảnh trên đỉnh núi trong mục đích của mình. Phải cảm ơn trận mưa thu này, làm cho người lựa chọn ngủ ngoài trời ở đây rất ít, trong mấy trăm mét vuông chỗ đài ngắm cảnh chỉ có lẻ tẻ hai ba nóc lều trại mà thôi.
"Được rồi, mọi người tự khen ngợi bản thân đi nào, chúng ta thành công đi tới đích đến của lần leo núi này, buổi sáng ngày mai chúng ta có thể ở chỗ này xem mặt trời mọc, sau đó trèo lên đỉnh núi, trải nghiệm một chút cảm giác ngắm nhìn khắp núi đồi."
Toàn thể bọn nhỏ lớp 6-8 vui sướng hoan hô lên, ai nấy nháo nhào bắt đầu kích động chụp ảnh, gửi tin cho bạn bè, cho ba mẹ của mình. Sau khi ầm ĩ nửa tiếng, Nhậm Trúc bảo bọn nhóc cất điện thoại vào, bắt đầu dựng lều trại nhỏ giản dị của mình.
Đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi vừa tò mò lại có năng lực động thủ, năng lực học tập mạnh, mấy đứa bốn người một tiểu đội tụ tập ở bên nhau, trước xem bản thuyết minh, sau đó mới động tay. Tuy rằng có mấy đứa học sinh nam ngứa tay muốn trực tiếp bỏ qua quá trình xem bản thuyết minh mà dựng lều luôn, nhưng thầy Nhậm cực kì lạnh nhạt cảnh cáo mấy đứa, nếu ai không xem bản thuyết minh mà phá hỏng lều trại, mấy đứa cũng chỉ có thể ngủ trong cái lều dột mưa. Tụi nhóc tưởng tượng hình ảnh đó một chút, sau đó đều kiên quyết từ chối ngủ trong cái lều dột!
Cho nên sau một giờ, lều trại lục tục được dựng lên, sau khi thông khí cho lều xong, bọn nhỏ nhìn thành quả của bản thân, một đám đều vui đến điên rồi, dựng lều xong thì đi lấy bếp cồn nhỏ trong ba lô to sụ của mình ra bắt đầu nấu cơm.
Chủ nhiệm Nhậm nhìn hình ảnh mấy đứa hét to vui đùa, một bên quay video, một bên gật đầu. Rất tốt, so với tưởng tượng của anh thì tốt hơn nhiều lắm.
Lúc này, giáo sư Ninh hận không thể bốn phương tám hướng 360 độ triển lãm sự lợi hại của bản thân đã một mình một người đem một cái lều lớn khá là hoa lệ dựng xong, hắn đặc biệt khoe khoang mà kéo Nhậm Trúc một cái, khoe mẽ: "Nhìn xem! Nhìn xem! Có phải tôi cực kì lợi hại đúng không?!"
Nhậm Trúc nhìn lều lớn đã thổi phồng cùng với một tấm thảm mỏng bên trong, vừa lòng gật gật đầu, hai mắt giáo sư Ninh phát sáng mà chờ anh kính nể một chút, liền thấy người này trực tiếp xoay người, nói với bốn đứa Lỗ Ban Ban: "Theo thầy tiến vào. Thầy cảm thấy, các em có thể cho thầy một đáp án."
Vẻ mặt bốn người Lỗ Ban Ban lập tức nghiêm túc hẳn lên, một người tiếp một người mà đi vào lều trại.
Giáo sư Ninh : "????" Ê phát triển này không đúng nha?!