Anh chợt rùng mình, cả người đều đang run rẩy.
Đúng vậy, đây chính là điều đáng sợ nhất.
Anh không lo sinh lão bệnh tử, anh đứng nhìn con người đau thương, thời gian đã không còn ý nghĩa gì với anh.
Nhưng anh cũng được định sẵn sẽ vĩnh viễn cô đơn, vĩnh viễn sống trong hiu quạnh.
“Anh sợ sao?” Nam Cung Thần Võ nhìn anh.
“Nếu là anh, anh có sợ không?” Anh hỏi lại.
“Nếu như có người phụ nữ mình yêu ở bên cạnh, tôi sẽ không sợ.” Nam Cung Thần Võ cười nhẹ.
“Người phụ nữ mình yêu?” Anh giật mình, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của Tiểu Ngũ.
Nhậm Hiểu Niên ở bên cạnh anh, nhưng lúc này anh lại rất nhớ Tiểu Ngũ, vì sao lại vậy? Bởi vì sự tồn tại của cô đã thành thói quen? Bởi vì cô hi sinh tính mạng cứu anh? Hay là……Còn nguyên nhân khác?
“Tôi hỏi như này nhé. Nếu cho anh chế tạo một người máy ở cùng anh mãi mãi, anh sẽ làm theo hình dáng ai? Anh muốn ai?” Nam Cung Thần Võ sắc bén hỏi.
Anh nín thở, tim đập điên cuồng.
Muốn ai? Anh muốn ai ở bên anh mãi mãi.
Những lời Tiểu Ngũ nói khi trước đồng loạt xuất hiện trong đầu anh lúc này.
“Bởi vì ở bên cạnh quá lâu, quá thân cận cho nên sẽ có điểm mù, cho nên mới không để ý tới, cũng không biết quý trọng.”
“Có lẽ, trái tim con người còn hiểu tình yêu hơn bộ não.”
“Chỉ khi đứng trước anh, trái tim tôi mới đập điên cuồng.”
“Em yêu anh………”
Tiểu Ngũ.
Anh chỉ cần Tiểu Ngũ ở cạnh anh, anh chỉ tin cô, anh cứ ngỡ rằng Tiểu Ngũ sẽ vĩnh viễn đứng tại chỗ nhìn anh, nhìn những suy nghĩ độc đoán của anh, hóa ra đó chính là yêu sao?
Anh sợ cô thay đổi, lạnh lùng từ chối tình cảm của cô dành cho anh, không hy vọng sự ăn ý của bọn họ sẽ vì một cái gì đó mà thay đổi. Nguyên nhân lớn nhất là vì anh hy vọng cô vĩnh viễn là Tiểu Ngũ của anh.
Quá ích kỷ, quá ngây thơ, cũng quá ngu ngốc.
Anh lại chưa bao giờ phát hiện ra tình cảm thật sự trong trái tim mình. Chỉ sau khi Tiểu Ngũ mất đi, anh mới nhận ra ý nghĩa của cô đối với anh, mới biết được vị trí của cô trong lòng anh…..
Anh tự cho là đúng, hóa ra lại mù quáng đến thế. Trong những năm anh theo đuổi bóng dáng Nhậm Hiểu Niên, người cùng anh chia sẻ tâm tình, người nghe anh dốc bầu tâm sự, không phải là Nhậm Hiểu Niên mà là Tiểu Ngũ.
Phương Dạ Bạch nặng nề hít vào một hơi, nhíu mày, giọng nói khàn khàn hỏi: “Tiểu Ngũ….Ở đâu? Tôi muốn………nhìn thấy cô ấy……”
“Nếu như anh cảm thấy thương hại cô ấy thì đừng nên gặp, bộ dáng của cô ấy lúc này……Rất tệ.” Nam Cung Thần Võ nhíu mày.
“Dù có tệ tôi cũng muốn nhìn thấy cô ấy. Cho dù có hóa thành tro bụi tôi cũng phải gặp. . . . cô ấy một lần cuối cùng…….” Anh điên cuồng hét lên, cuối cùng lại hóa thành nghẹn ngào trong cổ họng.
Anh không thể để cô ra đi như vậy, không thể để cô dùng phương thức rời bỏ anh.
“Được rồi, Thần Võ đừng tra tấn Tiểu Bạch nữa. dẫn anh ấy đi gặp Tiểu Ngũ đi.” Nhậm Hiểu Niên không đành lòng nói.
“Đúng vậy, để cho Tiểu Ngũ gặp anh ấy đi, em tin, Tiểu Ngũ cũng luôn chờ anh ấy.” Cao Lục lên tiếng.
“Đi theo tôi.” Nam Cung Thần Võ hít một hơi, xoay người đẩy cửa phòng đi về phía tầng ngầm, rồi dừng trước một căn phòng đông lạnh.
Phương Dạ Bạch đi theo anh ta, run rẩy nhìn căn phòng đông lạnh kia, trái tim không ngừng co rút đau đớn.
“Tiểu Ngũ ở bên trong, tự mình vào gặp cô ấy đi.” Nam Cung Thần Võ mở khóa cửa điện tử, dựa vào cửa nói.
Cửa bỗng nhiên mở ra, hơi lạnh từ trong trào ra. Anh bước vào căn phòng lạnh lẽo, bên trong đặt một chiếc hòm thủy tinh trong suốt rất dày. Tiểu Ngũ nằm bên trong chiếc hòm đó, hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ.
Nhưng lồng ngực của cô lại có một lỗ hổng ghê người, bên trong trống rỗng, thiếu một trái tim.
Trái tim của cô ở trong cơ thể anh nhảy lên, nhưng lại không thể trở về với thân thể cô được.
Tiểu Ngũ.
Anh run rẩy đưa tay ra vuốt ve mặt thủy tinh, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lúc này kích động trong lòng anh đang cuồn cuộn dâng lên không thể kìm chế nổi. Sau đó lại sinh ra cảm giác tiếc nuối, tự trách, không muốn, hoảng hốt, tất cả hòa vào nhau tạo thành một ngọn lửa vô danh làm anh hoàn toàn mất khống chế. Tay anh siết lại, điện cuồng giận dữ đấm lên lồng thủy tinh.
“Không có sự cho phép của tôi, tại sao cô lại dám chết hả? Tỉnh lại. Tỉnh lại ngay cho tôi. Tiểu Ngũ. Tôi không cho cô chết, có nghe không? Tôi ra lệnh cho cô tỉnh lại. Quay trở lại. Quay lại bên cạnh tôi…” Tiếng gào thét của của anh vang vọng trong không khí lạnh như băng.
Tiểu Ngũ vẫn nằm im, lần đầu tiên cô không trả lời anh, lần đầu tiên cô cãi lại mệnh lệnh của anh.
“Em là đồ ngốc. Đứng lên. Mau đứng lên. Anh bảo em đứng lên. Không có em, anh biết làm sao ây giờ. . .” Anh hét lên, cuối cùng cả người mềm nhũn dựa vào hòm thủy tinh thở dốc.
Anh không khóc được, hóa ra khi đau đến vô tận thì nước mắt cũng cạn khô.
Nhưng dường trái tim trong lồng ngực anh lại bị ý chí của cô chi phối. Nó chợt nóng lên, đau đớn trong nháy mắt đã biến mất, giống như cô đang nhẹ nhàng an ủi anh, muốn anh đừng đau lòng, đừng khổ sở nữa.
Trái tim cô dường như đang muốn nói với anh rằng mặc dù cô đã không còn nữa, nhưng cô vĩnh viễn luôn ở bên anh.
Vì thế, anh cũng dần dần bình tĩnh lại, không la hét cũng không kích động nữa, chỉ là vẫn còn mang theo một nỗi sầu não nhìn cô không chớp mắt.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô dưới lớp thủy tinh biến thành màu sắc lạnh lẽo như máy móc, làm cho anh có một loại ảo giác rằng cô đã thật sự biến thành một người máy không có sinh mệnh.
Giờ phút này, anh mới giật mình nhận ra bản thân đáng giận biết nhường nào. Anh cho rằng cô chỉ là một ‘Tác phẩm’, cho rằng cô không có cánh tay, không có cảm giác thì sẽ không phải là con người nữa.
Nhưng, cô lại ấm áp hơn bất kỳ ai, anh luôn luôn ỷ lại vào sự ấm áp của cô.
Hiện giờ, sự ấm áp quen thuộc đã biến mất, anh rốt cục cũng hiểu, người sinh ra trong nhà họ Phương như anh còn không giống con người bằng cô. Anh quá lạnh lùng, quá thực tế, cũng quá vô tình.
Anh còn không bằng cô. . .
“Lạnh quá. Tiểu Bạch, anh muốn bị đông lạnh thành que kem sao? Cho dù anh có khả năng tái sinh, nhưng chỉ cần bị đóng băng thì năng lực tái sinh trong máu sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông.” Nam Cung Thần Võ không chịu được nhiệt độ thấp, không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Phương Dạ Bạch đột nhiên run lên, xoay người nhìn anh ta.
“Có năng lực tái sinh, giải phẫu thật phiền phức. Lúc giải phẫu tim cho anh cũng phải tiến hành trong môi trường có nhiệt độ thấp như thế này, vậy tôi mới có đủ thời gian giúp anh phẫu thuật. Bằng không, tế bào máu đáng sợ kia sẽ khiến vết thương lành lại rất nhanh.” Nam Cung Thần Võ xoa xoa hai tay, khóe miệng cong lên thành nụ cười giả tạo.
“Máu…..Nhiệt độ thấp……Trạng thái ngủ đông……Phẫu thuật.” Anh nắm bắt được những từ khóa, thì thào lặp lại. Sự lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú lúc này chợt biến mất, ánh mắt sáng lên, sự hưng phấn ập tới.
Thay tim.
“Hừ. Anh rốt cuộc cũng tỉnh táo lại rồi sao? Tiểu Bạch.” Nam Cung Thần Võ chế nhạo.
Anh đã nghĩ thông suốt, Tiểu Ngũ nhận máu của anh, cho nên cũng đã biến thành bất tử. Tuy mất đi tim, nhưng tế bào của cô vẫn còn sống. Cho nên Thần Võ mới đặt thân thể của cô vào môi trường đông lạnh.
Giờ phút này, Tiểu Ngũ đang ở trong trạng thái chết giả.
“Nếu như nói, trên toàn thế giới người có thể cứu anh chỉ có Tiểu Ngũ, vậy người duy nhất có thể cứu cô ấy sống lại cũng chỉ có anh thôi.” Nam Cung Thần Võ hừ nhẹ, quay đầu rời đi.
Anh ngẩn ngơ, quay lại nhìn Tiểu Ngũ.
Đúng vậy, đúng vậy, chỉ có anh mới có thể làm cô sống lại, bởi vì chỉ có thiên tài máy móc là anh mới có thể làm ra một trái tim nhân tạo hoàn toàn dung hợp được với cơ thể con người.
Cô cho anh trái tim, vậy anh sẽ trả lại cho cô một trái tim hoàn toàn mới.
Có lẽ cơ hội thành công chỉ là 50%, tế bào của cô có lẽ cũng sẽ bài xích, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng anh sẽ không buông bỏ.
“Chờ anh, Tiểu Ngũ, em hãy chờ anh, anh sẽ làm cho em một trái tim hoàn mỹ nhất, em nhất định phải chờ anh……” Anh dán sát vào hòm thủy tinh, thâm tình nói nhỏ.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng trái tim đập truyền ra từ trong lồng ngực anh, dường như Tiểu Ngũ đã đồng ý, cô cũng rất mong chờ tương lai sắp tới.
Không gian lạnh như băng, thời gian giống như đã ngừng trôi. Hai người, một trái tim, cùng xây dựng tương lai hạnh phúc. Đối với họ mà nói, điều đó còn hơn cả trẻ mãi không già, hơn cả mạng sống, là thứ thực sự đáng giá theo đuổi mãi mãi.
Đúng vậy, đây chính là điều đáng sợ nhất.
Anh không lo sinh lão bệnh tử, anh đứng nhìn con người đau thương, thời gian đã không còn ý nghĩa gì với anh.
Nhưng anh cũng được định sẵn sẽ vĩnh viễn cô đơn, vĩnh viễn sống trong hiu quạnh.
“Anh sợ sao?” Nam Cung Thần Võ nhìn anh.
“Nếu là anh, anh có sợ không?” Anh hỏi lại.
“Nếu như có người phụ nữ mình yêu ở bên cạnh, tôi sẽ không sợ.” Nam Cung Thần Võ cười nhẹ.
“Người phụ nữ mình yêu?” Anh giật mình, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của Tiểu Ngũ.
Nhậm Hiểu Niên ở bên cạnh anh, nhưng lúc này anh lại rất nhớ Tiểu Ngũ, vì sao lại vậy? Bởi vì sự tồn tại của cô đã thành thói quen? Bởi vì cô hi sinh tính mạng cứu anh? Hay là……Còn nguyên nhân khác?
“Tôi hỏi như này nhé. Nếu cho anh chế tạo một người máy ở cùng anh mãi mãi, anh sẽ làm theo hình dáng ai? Anh muốn ai?” Nam Cung Thần Võ sắc bén hỏi.
Anh nín thở, tim đập điên cuồng.
Muốn ai? Anh muốn ai ở bên anh mãi mãi.
Những lời Tiểu Ngũ nói khi trước đồng loạt xuất hiện trong đầu anh lúc này.
“Bởi vì ở bên cạnh quá lâu, quá thân cận cho nên sẽ có điểm mù, cho nên mới không để ý tới, cũng không biết quý trọng.”
“Có lẽ, trái tim con người còn hiểu tình yêu hơn bộ não.”
“Chỉ khi đứng trước anh, trái tim tôi mới đập điên cuồng.”
“Em yêu anh………”
Tiểu Ngũ.
Anh chỉ cần Tiểu Ngũ ở cạnh anh, anh chỉ tin cô, anh cứ ngỡ rằng Tiểu Ngũ sẽ vĩnh viễn đứng tại chỗ nhìn anh, nhìn những suy nghĩ độc đoán của anh, hóa ra đó chính là yêu sao?
Anh sợ cô thay đổi, lạnh lùng từ chối tình cảm của cô dành cho anh, không hy vọng sự ăn ý của bọn họ sẽ vì một cái gì đó mà thay đổi. Nguyên nhân lớn nhất là vì anh hy vọng cô vĩnh viễn là Tiểu Ngũ của anh.
Quá ích kỷ, quá ngây thơ, cũng quá ngu ngốc.
Anh lại chưa bao giờ phát hiện ra tình cảm thật sự trong trái tim mình. Chỉ sau khi Tiểu Ngũ mất đi, anh mới nhận ra ý nghĩa của cô đối với anh, mới biết được vị trí của cô trong lòng anh…..
Anh tự cho là đúng, hóa ra lại mù quáng đến thế. Trong những năm anh theo đuổi bóng dáng Nhậm Hiểu Niên, người cùng anh chia sẻ tâm tình, người nghe anh dốc bầu tâm sự, không phải là Nhậm Hiểu Niên mà là Tiểu Ngũ.
Phương Dạ Bạch nặng nề hít vào một hơi, nhíu mày, giọng nói khàn khàn hỏi: “Tiểu Ngũ….Ở đâu? Tôi muốn………nhìn thấy cô ấy……”
“Nếu như anh cảm thấy thương hại cô ấy thì đừng nên gặp, bộ dáng của cô ấy lúc này……Rất tệ.” Nam Cung Thần Võ nhíu mày.
“Dù có tệ tôi cũng muốn nhìn thấy cô ấy. Cho dù có hóa thành tro bụi tôi cũng phải gặp. . . . cô ấy một lần cuối cùng…….” Anh điên cuồng hét lên, cuối cùng lại hóa thành nghẹn ngào trong cổ họng.
Anh không thể để cô ra đi như vậy, không thể để cô dùng phương thức rời bỏ anh.
“Được rồi, Thần Võ đừng tra tấn Tiểu Bạch nữa. dẫn anh ấy đi gặp Tiểu Ngũ đi.” Nhậm Hiểu Niên không đành lòng nói.
“Đúng vậy, để cho Tiểu Ngũ gặp anh ấy đi, em tin, Tiểu Ngũ cũng luôn chờ anh ấy.” Cao Lục lên tiếng.
“Đi theo tôi.” Nam Cung Thần Võ hít một hơi, xoay người đẩy cửa phòng đi về phía tầng ngầm, rồi dừng trước một căn phòng đông lạnh.
Phương Dạ Bạch đi theo anh ta, run rẩy nhìn căn phòng đông lạnh kia, trái tim không ngừng co rút đau đớn.
“Tiểu Ngũ ở bên trong, tự mình vào gặp cô ấy đi.” Nam Cung Thần Võ mở khóa cửa điện tử, dựa vào cửa nói.
Cửa bỗng nhiên mở ra, hơi lạnh từ trong trào ra. Anh bước vào căn phòng lạnh lẽo, bên trong đặt một chiếc hòm thủy tinh trong suốt rất dày. Tiểu Ngũ nằm bên trong chiếc hòm đó, hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ.
Nhưng lồng ngực của cô lại có một lỗ hổng ghê người, bên trong trống rỗng, thiếu một trái tim.
Trái tim của cô ở trong cơ thể anh nhảy lên, nhưng lại không thể trở về với thân thể cô được.
Tiểu Ngũ.
Anh run rẩy đưa tay ra vuốt ve mặt thủy tinh, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lúc này kích động trong lòng anh đang cuồn cuộn dâng lên không thể kìm chế nổi. Sau đó lại sinh ra cảm giác tiếc nuối, tự trách, không muốn, hoảng hốt, tất cả hòa vào nhau tạo thành một ngọn lửa vô danh làm anh hoàn toàn mất khống chế. Tay anh siết lại, điện cuồng giận dữ đấm lên lồng thủy tinh.
“Không có sự cho phép của tôi, tại sao cô lại dám chết hả? Tỉnh lại. Tỉnh lại ngay cho tôi. Tiểu Ngũ. Tôi không cho cô chết, có nghe không? Tôi ra lệnh cho cô tỉnh lại. Quay trở lại. Quay lại bên cạnh tôi…” Tiếng gào thét của của anh vang vọng trong không khí lạnh như băng.
Tiểu Ngũ vẫn nằm im, lần đầu tiên cô không trả lời anh, lần đầu tiên cô cãi lại mệnh lệnh của anh.
“Em là đồ ngốc. Đứng lên. Mau đứng lên. Anh bảo em đứng lên. Không có em, anh biết làm sao ây giờ. . .” Anh hét lên, cuối cùng cả người mềm nhũn dựa vào hòm thủy tinh thở dốc.
Anh không khóc được, hóa ra khi đau đến vô tận thì nước mắt cũng cạn khô.
Nhưng dường trái tim trong lồng ngực anh lại bị ý chí của cô chi phối. Nó chợt nóng lên, đau đớn trong nháy mắt đã biến mất, giống như cô đang nhẹ nhàng an ủi anh, muốn anh đừng đau lòng, đừng khổ sở nữa.
Trái tim cô dường như đang muốn nói với anh rằng mặc dù cô đã không còn nữa, nhưng cô vĩnh viễn luôn ở bên anh.
Vì thế, anh cũng dần dần bình tĩnh lại, không la hét cũng không kích động nữa, chỉ là vẫn còn mang theo một nỗi sầu não nhìn cô không chớp mắt.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô dưới lớp thủy tinh biến thành màu sắc lạnh lẽo như máy móc, làm cho anh có một loại ảo giác rằng cô đã thật sự biến thành một người máy không có sinh mệnh.
Giờ phút này, anh mới giật mình nhận ra bản thân đáng giận biết nhường nào. Anh cho rằng cô chỉ là một ‘Tác phẩm’, cho rằng cô không có cánh tay, không có cảm giác thì sẽ không phải là con người nữa.
Nhưng, cô lại ấm áp hơn bất kỳ ai, anh luôn luôn ỷ lại vào sự ấm áp của cô.
Hiện giờ, sự ấm áp quen thuộc đã biến mất, anh rốt cục cũng hiểu, người sinh ra trong nhà họ Phương như anh còn không giống con người bằng cô. Anh quá lạnh lùng, quá thực tế, cũng quá vô tình.
Anh còn không bằng cô. . .
“Lạnh quá. Tiểu Bạch, anh muốn bị đông lạnh thành que kem sao? Cho dù anh có khả năng tái sinh, nhưng chỉ cần bị đóng băng thì năng lực tái sinh trong máu sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông.” Nam Cung Thần Võ không chịu được nhiệt độ thấp, không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Phương Dạ Bạch đột nhiên run lên, xoay người nhìn anh ta.
“Có năng lực tái sinh, giải phẫu thật phiền phức. Lúc giải phẫu tim cho anh cũng phải tiến hành trong môi trường có nhiệt độ thấp như thế này, vậy tôi mới có đủ thời gian giúp anh phẫu thuật. Bằng không, tế bào máu đáng sợ kia sẽ khiến vết thương lành lại rất nhanh.” Nam Cung Thần Võ xoa xoa hai tay, khóe miệng cong lên thành nụ cười giả tạo.
“Máu…..Nhiệt độ thấp……Trạng thái ngủ đông……Phẫu thuật.” Anh nắm bắt được những từ khóa, thì thào lặp lại. Sự lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú lúc này chợt biến mất, ánh mắt sáng lên, sự hưng phấn ập tới.
Thay tim.
“Hừ. Anh rốt cuộc cũng tỉnh táo lại rồi sao? Tiểu Bạch.” Nam Cung Thần Võ chế nhạo.
Anh đã nghĩ thông suốt, Tiểu Ngũ nhận máu của anh, cho nên cũng đã biến thành bất tử. Tuy mất đi tim, nhưng tế bào của cô vẫn còn sống. Cho nên Thần Võ mới đặt thân thể của cô vào môi trường đông lạnh.
Giờ phút này, Tiểu Ngũ đang ở trong trạng thái chết giả.
“Nếu như nói, trên toàn thế giới người có thể cứu anh chỉ có Tiểu Ngũ, vậy người duy nhất có thể cứu cô ấy sống lại cũng chỉ có anh thôi.” Nam Cung Thần Võ hừ nhẹ, quay đầu rời đi.
Anh ngẩn ngơ, quay lại nhìn Tiểu Ngũ.
Đúng vậy, đúng vậy, chỉ có anh mới có thể làm cô sống lại, bởi vì chỉ có thiên tài máy móc là anh mới có thể làm ra một trái tim nhân tạo hoàn toàn dung hợp được với cơ thể con người.
Cô cho anh trái tim, vậy anh sẽ trả lại cho cô một trái tim hoàn toàn mới.
Có lẽ cơ hội thành công chỉ là 50%, tế bào của cô có lẽ cũng sẽ bài xích, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng anh sẽ không buông bỏ.
“Chờ anh, Tiểu Ngũ, em hãy chờ anh, anh sẽ làm cho em một trái tim hoàn mỹ nhất, em nhất định phải chờ anh……” Anh dán sát vào hòm thủy tinh, thâm tình nói nhỏ.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng trái tim đập truyền ra từ trong lồng ngực anh, dường như Tiểu Ngũ đã đồng ý, cô cũng rất mong chờ tương lai sắp tới.
Không gian lạnh như băng, thời gian giống như đã ngừng trôi. Hai người, một trái tim, cùng xây dựng tương lai hạnh phúc. Đối với họ mà nói, điều đó còn hơn cả trẻ mãi không già, hơn cả mạng sống, là thứ thực sự đáng giá theo đuổi mãi mãi.
Danh sách chương