Cốc Khiếu Thiên từ trong phòng ngủ đi ra đã ngửi thấy mùi thơm của cà phê hảo hạng mà mỗi ngày y thường phải nhấp một ngụm.
Ánh mắt rất tự nhiên mà hướng về căn bếp rộng rãi kia, thoáng đọng lại trong đôi mắt y là một thiếu niên bận chiếc áo len màu xám kết hợp với quần lửng màu trắng.
Dáng vẻ thiếu niên kia không còn gì có thể gọi là lạ nước lạ cái nữa, ngược lại rất thuần thục sử dụng từng thứ trong nhà của y.
Cốc Khiếu Thiên khép cửa phòng lại, trưng ra một mặt bình thản ngồi xuống bàn ăn, mắt lại khẽ lướt qua chỗ Lam Sơn và đôi chân mày đột nhiên chau lại.
Y hừ một tiếng lạnh nhạt, " Hôm qua thì hai chiếc tất khác màu, hôm nay chỉ còn một chiếc?"
Lam Sơn nghe thấy giọng nói của Cốc Khiếu Thiên có hơi giật mình, cậu quay nửa người, đối y mà cười tít mắt.
" Ngài thích phong cách ăn mặc của tôi chứ?"
Cốc Khiếu Thiên nhếch môi, ánh mắt rõ ràng khinh bỉ nhưng Lam Sơn hoàn toàn đem bỏ một xó không để ý. Y cũng không biết nên bảo con người này là vứt hết mặt mũi hay không nữa? " Phong cách rất quái dị, tôi cực kỳ chướng mắt."
Lam Sơn hơi cúi người nhìn chiếc tất màu xanh sẫm của mình, viền cổ lại màu đỏ thẫm, thật ra rất đẹp nhưng qua lời Cốc Khiếu Thiên thì nó hết sức nhảm nhí và kỳ dị. Nhưng mà Lam Sơn trước giờ không để ý lắm về chuyện người ta bình phẩm về cách ăn mặc của mình, cậu thích là được rồi.
Đặt lên bàn cốc cà phê còn bốc khói, Lam Sơn chống cằm, cả nửa người nghiêng một góc bốn mươi lăm độ lên mặt bàn.
" Ngài uống tí cà phê nhé?"
Cốc Khiếu Thiên dời tầm mắt khỏi tờ báo, thình lình bị đôi mắt với hàng lông mi như con gái của Lam Sơn làm cho đứng hình vài giây. Y lần đầu thấy một thiếu niên lại mang dáng vẻ của con gái như thế đấy.
Lúc này ngài có thể nói như vậy, nhưng về sau thì ngài đã có thể khẳng định, thiếu niên xinh đẹp như con gái không chỉ có một mình Lam Sơn ngốc nghếch dị hợm này.
Liếc mắt về phía cốc cà phê, Cốc Khiếu Thiên ung dung cầm lên, đưa đến môi, thổi nhẹ một hơi rồi nhấp một ngụm. Động tác của y nhuần nhuyễn đến mức khiến Lam Sơn không dứt mắt ra được.
Động tác rất đỗi bình thường nhưng khi áp lên Cốc Khiếu Thiên thì nó vừa nhẹ hẫng lại rất lịch thiệp, có sức hút không ngờ được.
Lam Sơn nheo mắt nghĩ, kiểu này có khi mình cũng thích ông ấy trước khi cưa đổ ông ấy mất rồi?
Hây, bây giờ thì tiết lộ một chút đây.
Lam Sơn đúng là một hủ nam chân chính, nhưng cậu cũng chưa bảo mình là một thẳng nam chính cống?
Chuyện này luôn được cất giấu sâu trong trái tim cậu, ngoại trừ phong cách ăn vận kỳ lạ của mình ra thì Lam Sơn khá là hướng nội khép kín. Nhưng vì hiện tại cậu cần một chỗ ở ổn định ở một nơi như thế này, cho nên...cậu đành bộc lộ thôi.
Sau khi Cốc Khiếu Thiên uống vài ngụm cà phê xong, y liền nhìn Lam Sơn nhắc nhở:
" Hôm qua cậu bảo muốn làm người giúp việc cho tôi đúng không?"
Đang mơ màng tính toán thiệt hơn, Lam Sơn liền tỉnh ngộ khi nghe câu hỏi kia. Cậu đứng thẳng người, ra dáng một con người đàng hoàng chín chắn mà lắng nghe.
" Vâng, đúng thế. Ngài...suy nghĩ rồi sao?"
Cốc Khiếu Thiên gõ nhịp nhịp lên bàn, vẻ mặt đăm chiêu như suy nghĩ gì đó rất nghiêm túc. Hồi lâu y cười khẽ nói:
" Ừm vậy sao còn chưa nấu bữa sáng nhỉ?"
Bữa sáng?
Lam Sơn đảo mắt, trong lòng vừa uỳnh một âm thanh thật lớn. Đúng là làm osin tất nhiên phải nấu bữa sáng, mà nấu bữa sáng cho người này thì phải cẩn trọng, ngon mắt, vừa miệng...
Cậu mãi nghĩ mà không để ý ánh mắt của Cốc Khiếu Thiên đang đầy suy tư nhìn mình. Chừng hai, ba phút sau, Lam Sơn liền búng ngón tay, vui vẻ cột tạp dề rồi bắt cái chảo lên.
Chảo nóng, cậu đập quả trứng gà một cách thành thạo, nhưng đến công đoạn lật mặt trứng thì...
Ách.
Lam Sơn suýt thì ném quách cái muỗng gỗ vì bị dầu bắn lên cổ tay. Nhưng vì Cốc Khiếu Thiên đang ngồi phía sau, cậu phải bình tĩnh thật bình tĩnh, tìm cách lật mặt trứng thật hoàn hảo.
Loay hoay cũng hơn hai phút, Lam Sơn rốt cục chiên xong cái trứng ốp lết dành cho buổi sáng của Cốc Khiếu Thiên. Nhìn ốp lết trên dĩa đã không khéo bị vỡ ra một chút, cậu nuốt khan, rắc muối tiêu lên, tương ớt lên, lấp đi chỗ vỡ đó rồi đặt lên bàn.
Cốc Khiếu Thiên hạ tầm mắt nhìn dĩa ốp lết "hoàn hảo" của Lam Sơn, trong lòng đắng chát một vị. Đầu lưỡi cũng tự nhiên mất hết hứng muốn ăn, y dời mắt sang chỗ khác, thẳng thừng bảo:
" Cậu đã nấu ăn bao giờ chưa?"
Lam Sơn biết thừa sẽ bị hỏi như vậy, nén tiếng thở dài, mặt dày đáp:
" Tôi thường làm bữa sáng cho gia đình đó. Bên Việt Nam ăn ốp lết như thế này này, văn hóa ăn uống mỗi nước mỗi khác mà. Ngài ăn thử đi, đảm bảo ngon."
Cốc Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, không phản bác nữa vì y tự dưng cảm thấy lời Lam Sơn nói cũng không sai. Cầm nĩa lên cắt một miếng trứng bỏ vào miệng, y vừa khép miệng lại thôi thì biểu cảm gương mặt đã đáng sợ hơn khi nãy rồi.
Buông nĩa xuống, Cốc Khiếu Thiên cố gắng nuốt nốt miếng trứng đó, nhấp vào một ngụm cà phê lại càng thấy cuộc đời của mình cay đắng quá.
Nhắm mắt lại, y hít một hơi rồi như bùng nổ:
" Lam Sơn, cậu thiểu năng đến mức không phân biệt được muối tiêu và đường à?"
Lam Sơn lần đầu tiên thấy Cốc Khiếu Thiên giận dữ như vậy, cậu vô tội quay đầu nhìn hủ muối tiêu, rõ ràng cậu đã nhìn thấy nó mà?! Lại liếc mắt sang bên cạnh, cậu thấy hủ đường nằm chễm chệ đó, ồ, mình cũng thấy hủ đường luôn.
Chắc là trong lúc bận rộn mình quơ đại rồi? Ây, sao giờ ta? Như vậy món trứng hỏng rồi? Hmm, phí đường quá, đáng lý không nên phí phạm thế.
" Không cần thương lượng nữa." Cốc Khiếu Thiên dứt khoát đứng dậy, cầm lấy áo vest của mình, lạnh lùng cự tuyệt, " Dọn khỏi đây ngay lập tức."
Lam Sơn căng thẳng miết mép tạp dề, trong lòng niệm câu thần chú, sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi. Khi Cốc Khiếu Thiên gần ra khỏi phòng bếp thì cậu liền hét toáng lên, ấm ức tột đỉnh.
" Khi nãy ngài cũng có phân biệt được đâu mà trách tôi?!"
Hét xong, Lam Sơn hé một mắt nhìn xung quanh, thấy Cốc Khiếu Thiên đã dừng bước xoay lưng nhìn mình.
Ôi tiêu rồi, tại sao mình lại vạch trần cái ngốc nghếch của ông ta chứ? Huhu, tiêu thật rồi, đáng lý mình nên giấu nhẹm đi... Muối tiêu ơi, đường ơi, tụi bây hại tao rồi đấy!!
Lam Sơn thở mạnh ra, đi lại gần chỗ Cốc Khiếu Thiên, xuống nước làm một thiếu niên ngoan ngoãn lễ phép.
" Thật ra thì tôi thấy muối tiêu và đường rất khó phân biệt(?!), ừm đúng là lỗi của tôi, vì tôi mà ngài mới dùng món trứng đó. Đều là lỗi của tôi. Chi bằng bữa trưa nay tôi làm cơm cho ngài nhé?"
" Cơm trưa?"
Lam Sơn gật gât, cười tít mắt, " Đúng a, tôi sẽ cố gắng làm cơm trưa ngài, thật ngon, thật ngon. Tôi...mang đến công ty cho ngài nhé?"
Cốc Khiếu Thiên nhìn cậu một lúc lâu, trong đầu suy tư rất nhiều nhưng cuối cùng cũng nguôi cơn giận mà chấp nhận.
Khi ra ngoài xe rồi, y vẫn chưa thể hiểu nổi bản thân đang bị cái gì nữa. Dung túng một tên ngốc hậu đậu như vậy, hoàn toàn không phải phong thái của y?!
Lam Sơn vừa mới đóng cửa lại xong liền hú hét một trận vui vẻ.
Cậu vui vẻ không phải vì được Cốc Khiếu Thiên chấp nhận, mà là trưa nay cậu sẽ đến công ty của y, cơ hội gặp mặt Tống Dĩ Khang là rất cao!
Ôi sao mình lại thông minh như thế chứ?
Lam Sơn ngã người xuống salon êm ái, cười lên khình khịch khoái trá, tùy tiện nhâm nhi ly nước hoa quả mình mới làm.
Nước hoa quả hảo hạng đúng là ngon thật mà, haha.
Đến gần buổi trưa, Lam Sơn loay hoay trong bếp nấu bữa trưa hoàn hảo cho Cốc Khiếu Thiên.
Nếu ai có mặt ở đây thì phải phát cáu khi mười phút trong bếp sẽ có tiếng loảng xoảng đổ vỡ. Và nếu Cốc Khiếu Thiên đi về và phát hiện số chén, dĩa, ly thủy tinh của mình biến mất không ít thì đừng ngạc nhiên.
Nó ở trong thùng rác hết rồi.
Lam Sơn vừa ngó cuốn sách hướng dẫn nấu ăn vừa cẩn thận làm theo từng chút một. Đặc biệt là khi chọn gia vị, cậu đều nhìn thật kỹ, nếm luôn cho chắc rồi mới bỏ vào thức ăn.
Món hôm nay cậu làm cho Cốc Khiếu Thiên có tên Bò nấu rượu vang.
Và đương nhiên thứ không thể thiếu là rượu vang rồi.
Lam Sơn làm được một nửa công đoạn liền dừng tay, đi lục từng ngóc ngách tìm cho ra một chai rượu vang. Trong bụng cậu đinh ninh chắc chắn Cốc Khiếu Thiên không chỉ có một chai rượu vang mà là một hầm rượu vang luôn.
Nhưng thực tế thì cậu tìm được một chai rượu vang thôi.
Thoáng hụt hẫng, Lam Sơn cứ nghĩ Cốc Khiếu Thiên sang chảnh lắm cơ, ai ngờ...cũng bình thường thôi mà.
Mang ra một chai rượu, Lam Sơn cân đo đong đếm rồi thêm rượu vào món bò hầm kia, canh thêm tí nữa là tắt bếp, đóng hộp được rồi.
Theo như địa chỉ mà Cốc Khiếu Thiên đưa mình thì Lam Sơn đã bắt đúng chuyến xe để tới thẳng đó luôn.
Đứng trước một tòa nhà sang trọng cao cấp lộng lẫy thế kia, Lam Sơn có ngẩng cổ muốn nhìn đến tầng cao nhất cũng không thể.
Nuốt khan, yết hầu chậm rãi di chuyển, Lam Sơn cảm thấy choáng váng trước sự giàu có của người đàn ông ly dị vợ này.
Nhìn cánh cửa thủy tinh cao lớn lấp lánh ánh nắng kia, Lam Sơn một mặt tự tin bước vào đó. Ngay khi bước vào cậu liền nhìn thấy hai nữ nhân viên xinh đẹp đang ghé tai bàn luận gì đó sôi nổi.
Ngẫm vài giây, Lam Sơn tiến đến đó, rất lễ phép thân thiện hỏi:
" Xin chào, cho em hỏi phòng của chủ tịch ở đâu ạ?"
Hai nữ nhân viên ngưng bàn luận chuyện thiên hạ, mắt liếc nhìn Lam Sơn một cách nghi ngờ.
Chủ tịch! Thiếu niên này tìm chủ tịch! Ơ, đáng yêu quá vậy~~~
Nữ nhân viên 1 liếc nhìn bạn mình, ra hiệu bằng ánh mắt.
Nữ nhân viên 2 cũng liếc qua, rất thấu hiểu.
" Em...là gì với chủ tịch nhỉ?"
Lam Sơn cũng dự đoán trước điều này liền giơ ra hộp cơm trưa mà nói:
" Em làm cơm trưa cho chủ tịch ạ. Hm, giờ này có lẽ ngài ấy đang đợi em rồi."
À không, đợi cơm chứ?!
Thôi bỏ đi.
Lam Sơn đối hai nữ nhân viên cười cười.
" Nè, có phải là con trai chủ tịch không?"
" Cái này không chắc lắm, chưa thấy mặt bao giờ."
" Giờ sao? Cho lên hen?"
" Ừ, cho đại đi."
Lam Sơn nghe hai nữ nhân viên xì xầm, cậu cũng nóng cả ruột. Cơm trưa sắp nguội rồi, hai chị bàn thì bàn nhanh tí nào.
" Ừm em tên gì có thể nói cho tụi chị biết không? Chị sẽ hỏi chủ tịch."
" Dạ Lam Sơn ạ."
" Được, đợi chị một chút."
Trong khi một nữ nhân viên đi gọi cho chủ tịch hỏi thử thì người còn lại lén lút quan sát cậu làm cậu hơi ngại. Vì đến công ty của Cốc Khiếu Thiên mà cậu ăn vận chỉnh chu lắm cơ.
" Em là con trai chủ tịch sao?"
Lam Sơn hơi sửng sốt, giây sau liền khinh bỉ trong bụng.
Con trai cái gì chứ?! Hừ, ông ấy có thằng con tên Cốc Vũ rồi, tôi Lam Sơn thì liên quan đếch gì?
Hây, xinh đẹp rõ ràng đi kèm với não nhẵn...
Lam Sơn thở dài, " Dạ không ạ. Em là người quen thôi."
Nói mình là osin cũng nhục quá, thôi người quen cũng được.
Khi hai người còn đang định hàn thuyên đôi chút thì thình lình một chàng trai lịch lãm khoan thai bước đến, ngắt mạch câu chuyện của họ.
" Mễ Ly, giờ giải lao còn chưa tới mà? Không sợ chủ tịch thấy à?"
Mễ Ly nhìn thấy Thích Hạ liền bĩu môi:
" Anh đừng trêu em. Em đang nói chuyện với người của chủ tịch đó."
Người của chủ tịch? Chị này dùng từ hay phết!
Lam Sơn lén lút mỉm cười.
Thích Hạ dời tầm mắt sang Lam Sơn, " Cậu là..."
" Tôi là Lam Sơn, rất vui được gặp anh. Ừm tôi là người của ngài Cốc, phụ trách nấu ăn cho ngài ấy a."
" Nấu ăn?" Thích Hạ có chút sửng sốt, " Cậu...ở cùng chủ tịch?"
Lam Sơn nghiêng đầu, vui vẻ thừa nhận.
Điều này làm Thích Hạ kinh ngạc đến ngày hôm sau cũng không bình thường được. Anh là người thân cận của Cốc Khiếu Thiên, đương nhiên hiểu rõ tính khí của y.
Ngay cả đứa con trai duy nhất là Cốc Vũ mà y còn cho đi du học để y có thời gian một mình, thì làm sao có chuyện chứa chấp một người lạ trong nhà?
" Lam Sơn, chủ tịch cho phép em lên rồi đó." Mỹ Lê vui vẻ thông báo.
Thích Hạ nghiêng người nhìn Mỹ Lê rồi chủ động dẫn Lam Sơn lên phòng Cốc Khiếu Thiên. Khi đi dọc hành lang, cậu không khỏi nhìn ngắm tứ phía, hồi lâu mới can đảm hỏi:
" Anh này, anh có biết ca sĩ Tống Dĩ Khang không?"
Thích Hạ nghe thế liền mỉm cười tự hào:
" Đương nhiên. Tôi là quản lý của em ấy mà."
Quản lý?! Quản lý sao!!!
Lam Sơn như đang gắng nhịn niềm hưng phấn của mình, hít một hơi, thở hai hơi, mỉm cười.
" Ồ, ra thế!"
Hu hu, sắp gặp Khang cưa cưa rồi, mình phải bình tĩnh mới được nha!!! Làm gì quá đà thì hồ ly nhỏ xử đẹp mình mất -.-
Đến trước phòng Cốc Khiếu Thiên, Thích Hạ toang mở cửa thì Lam Sơn liền đẩy hộp cơm trưa cho anh rồi nói:
" Ừm anh có thể mang vào giúp tôi không? Ở nhà tôi còn rất nhiều việc."
Thích Hạ cúi nhìn hộp cơm trưa, còn chưa nói gì thì Lam Sơn đã biến mất. Anh nhíu mày, mở cửa mang cơm vào cho Cốc Khiếu Thiên.
Cốc Khiếu Thiên ngồi ở bàn làm việc, nghe tiếng động liền ngẩng mặt lên. Nhìn thấy hộp cơm trên tay Thích Hạ, tâm trạng y khẽ trầm xuống, hơi hụt hẫng (!)
Thích Hạ cẩn thận đặt cơm lên bàn rồi nói:
" Lam Sơn đưa cho ngài. Chúc ngài ngon miệng, chủ tịch."
Cốc Khiếu Thiên giở nắp hộp ra, ngửi thấy mùi hương vừa thơm vừa quen thuộc. Món này cũng bắt mắt hơn món trứng ốp lết hồi sáng nữa nên y khá hài lòng.
Cầm muỗng lên múc một miếng canh nếm thử, ngay lập tức y trắng mặt, ngón tay vì tức giận mà run rẫy.
Món này nếu không nhầm là món bò nấu rượu vang?!
Nhà y đúng là có rượu, vì có rượu nên Lam Sơn mới nấu hoàn thiện món ăn này. Nhưng mà, nhưng mà điều y muốn phẫn nộ ở đây chính là...
Chai rượu mà Lam Sơn tìm thấy, chắc chắn là chai rượu quý giá mà Cốc Khiếu Thiên một năm mới lấy ra đãi khách quan trọng.
Mỗi lần dùng chỉ một ít mà thôi, vì nó cực kỳ đắt giá.
Thế mà...
Đôi mắt Cốc Khiếu Thiên dần tối lại, y không buồn ăn nốt hộp cơm trưa đó vì y không thể nuốt nổi.
Lam Sơn, cái tên nhóc phá hoại đó! Mình thật...muốn giết chết không còn xác.
Hết chương 05.
Má Vi: Happy New Year mọi người ~
Ánh mắt rất tự nhiên mà hướng về căn bếp rộng rãi kia, thoáng đọng lại trong đôi mắt y là một thiếu niên bận chiếc áo len màu xám kết hợp với quần lửng màu trắng.
Dáng vẻ thiếu niên kia không còn gì có thể gọi là lạ nước lạ cái nữa, ngược lại rất thuần thục sử dụng từng thứ trong nhà của y.
Cốc Khiếu Thiên khép cửa phòng lại, trưng ra một mặt bình thản ngồi xuống bàn ăn, mắt lại khẽ lướt qua chỗ Lam Sơn và đôi chân mày đột nhiên chau lại.
Y hừ một tiếng lạnh nhạt, " Hôm qua thì hai chiếc tất khác màu, hôm nay chỉ còn một chiếc?"
Lam Sơn nghe thấy giọng nói của Cốc Khiếu Thiên có hơi giật mình, cậu quay nửa người, đối y mà cười tít mắt.
" Ngài thích phong cách ăn mặc của tôi chứ?"
Cốc Khiếu Thiên nhếch môi, ánh mắt rõ ràng khinh bỉ nhưng Lam Sơn hoàn toàn đem bỏ một xó không để ý. Y cũng không biết nên bảo con người này là vứt hết mặt mũi hay không nữa? " Phong cách rất quái dị, tôi cực kỳ chướng mắt."
Lam Sơn hơi cúi người nhìn chiếc tất màu xanh sẫm của mình, viền cổ lại màu đỏ thẫm, thật ra rất đẹp nhưng qua lời Cốc Khiếu Thiên thì nó hết sức nhảm nhí và kỳ dị. Nhưng mà Lam Sơn trước giờ không để ý lắm về chuyện người ta bình phẩm về cách ăn mặc của mình, cậu thích là được rồi.
Đặt lên bàn cốc cà phê còn bốc khói, Lam Sơn chống cằm, cả nửa người nghiêng một góc bốn mươi lăm độ lên mặt bàn.
" Ngài uống tí cà phê nhé?"
Cốc Khiếu Thiên dời tầm mắt khỏi tờ báo, thình lình bị đôi mắt với hàng lông mi như con gái của Lam Sơn làm cho đứng hình vài giây. Y lần đầu thấy một thiếu niên lại mang dáng vẻ của con gái như thế đấy.
Lúc này ngài có thể nói như vậy, nhưng về sau thì ngài đã có thể khẳng định, thiếu niên xinh đẹp như con gái không chỉ có một mình Lam Sơn ngốc nghếch dị hợm này.
Liếc mắt về phía cốc cà phê, Cốc Khiếu Thiên ung dung cầm lên, đưa đến môi, thổi nhẹ một hơi rồi nhấp một ngụm. Động tác của y nhuần nhuyễn đến mức khiến Lam Sơn không dứt mắt ra được.
Động tác rất đỗi bình thường nhưng khi áp lên Cốc Khiếu Thiên thì nó vừa nhẹ hẫng lại rất lịch thiệp, có sức hút không ngờ được.
Lam Sơn nheo mắt nghĩ, kiểu này có khi mình cũng thích ông ấy trước khi cưa đổ ông ấy mất rồi?
Hây, bây giờ thì tiết lộ một chút đây.
Lam Sơn đúng là một hủ nam chân chính, nhưng cậu cũng chưa bảo mình là một thẳng nam chính cống?
Chuyện này luôn được cất giấu sâu trong trái tim cậu, ngoại trừ phong cách ăn vận kỳ lạ của mình ra thì Lam Sơn khá là hướng nội khép kín. Nhưng vì hiện tại cậu cần một chỗ ở ổn định ở một nơi như thế này, cho nên...cậu đành bộc lộ thôi.
Sau khi Cốc Khiếu Thiên uống vài ngụm cà phê xong, y liền nhìn Lam Sơn nhắc nhở:
" Hôm qua cậu bảo muốn làm người giúp việc cho tôi đúng không?"
Đang mơ màng tính toán thiệt hơn, Lam Sơn liền tỉnh ngộ khi nghe câu hỏi kia. Cậu đứng thẳng người, ra dáng một con người đàng hoàng chín chắn mà lắng nghe.
" Vâng, đúng thế. Ngài...suy nghĩ rồi sao?"
Cốc Khiếu Thiên gõ nhịp nhịp lên bàn, vẻ mặt đăm chiêu như suy nghĩ gì đó rất nghiêm túc. Hồi lâu y cười khẽ nói:
" Ừm vậy sao còn chưa nấu bữa sáng nhỉ?"
Bữa sáng?
Lam Sơn đảo mắt, trong lòng vừa uỳnh một âm thanh thật lớn. Đúng là làm osin tất nhiên phải nấu bữa sáng, mà nấu bữa sáng cho người này thì phải cẩn trọng, ngon mắt, vừa miệng...
Cậu mãi nghĩ mà không để ý ánh mắt của Cốc Khiếu Thiên đang đầy suy tư nhìn mình. Chừng hai, ba phút sau, Lam Sơn liền búng ngón tay, vui vẻ cột tạp dề rồi bắt cái chảo lên.
Chảo nóng, cậu đập quả trứng gà một cách thành thạo, nhưng đến công đoạn lật mặt trứng thì...
Ách.
Lam Sơn suýt thì ném quách cái muỗng gỗ vì bị dầu bắn lên cổ tay. Nhưng vì Cốc Khiếu Thiên đang ngồi phía sau, cậu phải bình tĩnh thật bình tĩnh, tìm cách lật mặt trứng thật hoàn hảo.
Loay hoay cũng hơn hai phút, Lam Sơn rốt cục chiên xong cái trứng ốp lết dành cho buổi sáng của Cốc Khiếu Thiên. Nhìn ốp lết trên dĩa đã không khéo bị vỡ ra một chút, cậu nuốt khan, rắc muối tiêu lên, tương ớt lên, lấp đi chỗ vỡ đó rồi đặt lên bàn.
Cốc Khiếu Thiên hạ tầm mắt nhìn dĩa ốp lết "hoàn hảo" của Lam Sơn, trong lòng đắng chát một vị. Đầu lưỡi cũng tự nhiên mất hết hứng muốn ăn, y dời mắt sang chỗ khác, thẳng thừng bảo:
" Cậu đã nấu ăn bao giờ chưa?"
Lam Sơn biết thừa sẽ bị hỏi như vậy, nén tiếng thở dài, mặt dày đáp:
" Tôi thường làm bữa sáng cho gia đình đó. Bên Việt Nam ăn ốp lết như thế này này, văn hóa ăn uống mỗi nước mỗi khác mà. Ngài ăn thử đi, đảm bảo ngon."
Cốc Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, không phản bác nữa vì y tự dưng cảm thấy lời Lam Sơn nói cũng không sai. Cầm nĩa lên cắt một miếng trứng bỏ vào miệng, y vừa khép miệng lại thôi thì biểu cảm gương mặt đã đáng sợ hơn khi nãy rồi.
Buông nĩa xuống, Cốc Khiếu Thiên cố gắng nuốt nốt miếng trứng đó, nhấp vào một ngụm cà phê lại càng thấy cuộc đời của mình cay đắng quá.
Nhắm mắt lại, y hít một hơi rồi như bùng nổ:
" Lam Sơn, cậu thiểu năng đến mức không phân biệt được muối tiêu và đường à?"
Lam Sơn lần đầu tiên thấy Cốc Khiếu Thiên giận dữ như vậy, cậu vô tội quay đầu nhìn hủ muối tiêu, rõ ràng cậu đã nhìn thấy nó mà?! Lại liếc mắt sang bên cạnh, cậu thấy hủ đường nằm chễm chệ đó, ồ, mình cũng thấy hủ đường luôn.
Chắc là trong lúc bận rộn mình quơ đại rồi? Ây, sao giờ ta? Như vậy món trứng hỏng rồi? Hmm, phí đường quá, đáng lý không nên phí phạm thế.
" Không cần thương lượng nữa." Cốc Khiếu Thiên dứt khoát đứng dậy, cầm lấy áo vest của mình, lạnh lùng cự tuyệt, " Dọn khỏi đây ngay lập tức."
Lam Sơn căng thẳng miết mép tạp dề, trong lòng niệm câu thần chú, sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi. Khi Cốc Khiếu Thiên gần ra khỏi phòng bếp thì cậu liền hét toáng lên, ấm ức tột đỉnh.
" Khi nãy ngài cũng có phân biệt được đâu mà trách tôi?!"
Hét xong, Lam Sơn hé một mắt nhìn xung quanh, thấy Cốc Khiếu Thiên đã dừng bước xoay lưng nhìn mình.
Ôi tiêu rồi, tại sao mình lại vạch trần cái ngốc nghếch của ông ta chứ? Huhu, tiêu thật rồi, đáng lý mình nên giấu nhẹm đi... Muối tiêu ơi, đường ơi, tụi bây hại tao rồi đấy!!
Lam Sơn thở mạnh ra, đi lại gần chỗ Cốc Khiếu Thiên, xuống nước làm một thiếu niên ngoan ngoãn lễ phép.
" Thật ra thì tôi thấy muối tiêu và đường rất khó phân biệt(?!), ừm đúng là lỗi của tôi, vì tôi mà ngài mới dùng món trứng đó. Đều là lỗi của tôi. Chi bằng bữa trưa nay tôi làm cơm cho ngài nhé?"
" Cơm trưa?"
Lam Sơn gật gât, cười tít mắt, " Đúng a, tôi sẽ cố gắng làm cơm trưa ngài, thật ngon, thật ngon. Tôi...mang đến công ty cho ngài nhé?"
Cốc Khiếu Thiên nhìn cậu một lúc lâu, trong đầu suy tư rất nhiều nhưng cuối cùng cũng nguôi cơn giận mà chấp nhận.
Khi ra ngoài xe rồi, y vẫn chưa thể hiểu nổi bản thân đang bị cái gì nữa. Dung túng một tên ngốc hậu đậu như vậy, hoàn toàn không phải phong thái của y?!
Lam Sơn vừa mới đóng cửa lại xong liền hú hét một trận vui vẻ.
Cậu vui vẻ không phải vì được Cốc Khiếu Thiên chấp nhận, mà là trưa nay cậu sẽ đến công ty của y, cơ hội gặp mặt Tống Dĩ Khang là rất cao!
Ôi sao mình lại thông minh như thế chứ?
Lam Sơn ngã người xuống salon êm ái, cười lên khình khịch khoái trá, tùy tiện nhâm nhi ly nước hoa quả mình mới làm.
Nước hoa quả hảo hạng đúng là ngon thật mà, haha.
Đến gần buổi trưa, Lam Sơn loay hoay trong bếp nấu bữa trưa hoàn hảo cho Cốc Khiếu Thiên.
Nếu ai có mặt ở đây thì phải phát cáu khi mười phút trong bếp sẽ có tiếng loảng xoảng đổ vỡ. Và nếu Cốc Khiếu Thiên đi về và phát hiện số chén, dĩa, ly thủy tinh của mình biến mất không ít thì đừng ngạc nhiên.
Nó ở trong thùng rác hết rồi.
Lam Sơn vừa ngó cuốn sách hướng dẫn nấu ăn vừa cẩn thận làm theo từng chút một. Đặc biệt là khi chọn gia vị, cậu đều nhìn thật kỹ, nếm luôn cho chắc rồi mới bỏ vào thức ăn.
Món hôm nay cậu làm cho Cốc Khiếu Thiên có tên Bò nấu rượu vang.
Và đương nhiên thứ không thể thiếu là rượu vang rồi.
Lam Sơn làm được một nửa công đoạn liền dừng tay, đi lục từng ngóc ngách tìm cho ra một chai rượu vang. Trong bụng cậu đinh ninh chắc chắn Cốc Khiếu Thiên không chỉ có một chai rượu vang mà là một hầm rượu vang luôn.
Nhưng thực tế thì cậu tìm được một chai rượu vang thôi.
Thoáng hụt hẫng, Lam Sơn cứ nghĩ Cốc Khiếu Thiên sang chảnh lắm cơ, ai ngờ...cũng bình thường thôi mà.
Mang ra một chai rượu, Lam Sơn cân đo đong đếm rồi thêm rượu vào món bò hầm kia, canh thêm tí nữa là tắt bếp, đóng hộp được rồi.
Theo như địa chỉ mà Cốc Khiếu Thiên đưa mình thì Lam Sơn đã bắt đúng chuyến xe để tới thẳng đó luôn.
Đứng trước một tòa nhà sang trọng cao cấp lộng lẫy thế kia, Lam Sơn có ngẩng cổ muốn nhìn đến tầng cao nhất cũng không thể.
Nuốt khan, yết hầu chậm rãi di chuyển, Lam Sơn cảm thấy choáng váng trước sự giàu có của người đàn ông ly dị vợ này.
Nhìn cánh cửa thủy tinh cao lớn lấp lánh ánh nắng kia, Lam Sơn một mặt tự tin bước vào đó. Ngay khi bước vào cậu liền nhìn thấy hai nữ nhân viên xinh đẹp đang ghé tai bàn luận gì đó sôi nổi.
Ngẫm vài giây, Lam Sơn tiến đến đó, rất lễ phép thân thiện hỏi:
" Xin chào, cho em hỏi phòng của chủ tịch ở đâu ạ?"
Hai nữ nhân viên ngưng bàn luận chuyện thiên hạ, mắt liếc nhìn Lam Sơn một cách nghi ngờ.
Chủ tịch! Thiếu niên này tìm chủ tịch! Ơ, đáng yêu quá vậy~~~
Nữ nhân viên 1 liếc nhìn bạn mình, ra hiệu bằng ánh mắt.
Nữ nhân viên 2 cũng liếc qua, rất thấu hiểu.
" Em...là gì với chủ tịch nhỉ?"
Lam Sơn cũng dự đoán trước điều này liền giơ ra hộp cơm trưa mà nói:
" Em làm cơm trưa cho chủ tịch ạ. Hm, giờ này có lẽ ngài ấy đang đợi em rồi."
À không, đợi cơm chứ?!
Thôi bỏ đi.
Lam Sơn đối hai nữ nhân viên cười cười.
" Nè, có phải là con trai chủ tịch không?"
" Cái này không chắc lắm, chưa thấy mặt bao giờ."
" Giờ sao? Cho lên hen?"
" Ừ, cho đại đi."
Lam Sơn nghe hai nữ nhân viên xì xầm, cậu cũng nóng cả ruột. Cơm trưa sắp nguội rồi, hai chị bàn thì bàn nhanh tí nào.
" Ừm em tên gì có thể nói cho tụi chị biết không? Chị sẽ hỏi chủ tịch."
" Dạ Lam Sơn ạ."
" Được, đợi chị một chút."
Trong khi một nữ nhân viên đi gọi cho chủ tịch hỏi thử thì người còn lại lén lút quan sát cậu làm cậu hơi ngại. Vì đến công ty của Cốc Khiếu Thiên mà cậu ăn vận chỉnh chu lắm cơ.
" Em là con trai chủ tịch sao?"
Lam Sơn hơi sửng sốt, giây sau liền khinh bỉ trong bụng.
Con trai cái gì chứ?! Hừ, ông ấy có thằng con tên Cốc Vũ rồi, tôi Lam Sơn thì liên quan đếch gì?
Hây, xinh đẹp rõ ràng đi kèm với não nhẵn...
Lam Sơn thở dài, " Dạ không ạ. Em là người quen thôi."
Nói mình là osin cũng nhục quá, thôi người quen cũng được.
Khi hai người còn đang định hàn thuyên đôi chút thì thình lình một chàng trai lịch lãm khoan thai bước đến, ngắt mạch câu chuyện của họ.
" Mễ Ly, giờ giải lao còn chưa tới mà? Không sợ chủ tịch thấy à?"
Mễ Ly nhìn thấy Thích Hạ liền bĩu môi:
" Anh đừng trêu em. Em đang nói chuyện với người của chủ tịch đó."
Người của chủ tịch? Chị này dùng từ hay phết!
Lam Sơn lén lút mỉm cười.
Thích Hạ dời tầm mắt sang Lam Sơn, " Cậu là..."
" Tôi là Lam Sơn, rất vui được gặp anh. Ừm tôi là người của ngài Cốc, phụ trách nấu ăn cho ngài ấy a."
" Nấu ăn?" Thích Hạ có chút sửng sốt, " Cậu...ở cùng chủ tịch?"
Lam Sơn nghiêng đầu, vui vẻ thừa nhận.
Điều này làm Thích Hạ kinh ngạc đến ngày hôm sau cũng không bình thường được. Anh là người thân cận của Cốc Khiếu Thiên, đương nhiên hiểu rõ tính khí của y.
Ngay cả đứa con trai duy nhất là Cốc Vũ mà y còn cho đi du học để y có thời gian một mình, thì làm sao có chuyện chứa chấp một người lạ trong nhà?
" Lam Sơn, chủ tịch cho phép em lên rồi đó." Mỹ Lê vui vẻ thông báo.
Thích Hạ nghiêng người nhìn Mỹ Lê rồi chủ động dẫn Lam Sơn lên phòng Cốc Khiếu Thiên. Khi đi dọc hành lang, cậu không khỏi nhìn ngắm tứ phía, hồi lâu mới can đảm hỏi:
" Anh này, anh có biết ca sĩ Tống Dĩ Khang không?"
Thích Hạ nghe thế liền mỉm cười tự hào:
" Đương nhiên. Tôi là quản lý của em ấy mà."
Quản lý?! Quản lý sao!!!
Lam Sơn như đang gắng nhịn niềm hưng phấn của mình, hít một hơi, thở hai hơi, mỉm cười.
" Ồ, ra thế!"
Hu hu, sắp gặp Khang cưa cưa rồi, mình phải bình tĩnh mới được nha!!! Làm gì quá đà thì hồ ly nhỏ xử đẹp mình mất -.-
Đến trước phòng Cốc Khiếu Thiên, Thích Hạ toang mở cửa thì Lam Sơn liền đẩy hộp cơm trưa cho anh rồi nói:
" Ừm anh có thể mang vào giúp tôi không? Ở nhà tôi còn rất nhiều việc."
Thích Hạ cúi nhìn hộp cơm trưa, còn chưa nói gì thì Lam Sơn đã biến mất. Anh nhíu mày, mở cửa mang cơm vào cho Cốc Khiếu Thiên.
Cốc Khiếu Thiên ngồi ở bàn làm việc, nghe tiếng động liền ngẩng mặt lên. Nhìn thấy hộp cơm trên tay Thích Hạ, tâm trạng y khẽ trầm xuống, hơi hụt hẫng (!)
Thích Hạ cẩn thận đặt cơm lên bàn rồi nói:
" Lam Sơn đưa cho ngài. Chúc ngài ngon miệng, chủ tịch."
Cốc Khiếu Thiên giở nắp hộp ra, ngửi thấy mùi hương vừa thơm vừa quen thuộc. Món này cũng bắt mắt hơn món trứng ốp lết hồi sáng nữa nên y khá hài lòng.
Cầm muỗng lên múc một miếng canh nếm thử, ngay lập tức y trắng mặt, ngón tay vì tức giận mà run rẫy.
Món này nếu không nhầm là món bò nấu rượu vang?!
Nhà y đúng là có rượu, vì có rượu nên Lam Sơn mới nấu hoàn thiện món ăn này. Nhưng mà, nhưng mà điều y muốn phẫn nộ ở đây chính là...
Chai rượu mà Lam Sơn tìm thấy, chắc chắn là chai rượu quý giá mà Cốc Khiếu Thiên một năm mới lấy ra đãi khách quan trọng.
Mỗi lần dùng chỉ một ít mà thôi, vì nó cực kỳ đắt giá.
Thế mà...
Đôi mắt Cốc Khiếu Thiên dần tối lại, y không buồn ăn nốt hộp cơm trưa đó vì y không thể nuốt nổi.
Lam Sơn, cái tên nhóc phá hoại đó! Mình thật...muốn giết chết không còn xác.
Hết chương 05.
Má Vi: Happy New Year mọi người ~
Danh sách chương