Thích Hạ ngồi đối diện Cốc Khiếu Thiên, rất thành tâm xin lỗi vụ việc xảy ra vào tối hôm qua.
Sau khi suy nghĩ cả một đêm, Thích Hạ cũng tự trách bản thân mình quá nóng nảy khiến cho Lam Sơn phải đau lòng như thế. Mặc dù chuyện về thân phận của cậu, anh vẫn chưa nguôi ngoai nhưng hiện tại cứ im lặng là tốt rồi.
" Chuyện tối hôm qua, tôi thực xin lỗi. Tôi không nghĩ tên nhóc kia lại...nhạy cảm như vậy."
Cốc Khiếu Thiên đặt tách trà xuống bàn, không nhanh không chậm lên tiếng:
" Đừng để ý nữa, Tiểu Lam cũng đã bình thường trở lại rồi."
Thích Hạ nâng mắt nhìn chủ tịch, vẻ mặt của y có chút bình thản kỳ lạ làm anh cũng kinh ngạc lắm. Nhưng sau đó anh không nói gì thêm, cười nhàn nhạt rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Cốc Khiếu Thiên vẫn ngồi lặng một chỗ cũ. Ánh nắng bên ngoài ngày càng nhạt hơn, dường như muốn tắt đi. Cửa kính trong suốt phản chiếu một lúc rồi nhường lại cho bóng tối.
Xế chiều buông xuống, bầu trời rợp một sắc vàng cam ngọt ngào.
Cốc Khiếu Thiên nhấc điện thoại gọi cho Lam Sơn. Nhưng ngài gọi gần mấy cuộc liên tục cũng không có ai bắt máy. Nhíu mày nhìn màn hình vẫn hiển thị hai chữ Tiểu Lam, trong lòng y bất giác lo lắng.
Rời khỏi công ty, Cốc Khiếu Thiên ngồi vào xe, một tay giữ chặt vô lăng điều khiển, một tay vẫn ấn số của Lam Sơn, gọi một lần nữa. Đầu dây bên kia vẫn là từng hồi chuông ngắn ngủi nhàm chán, nhưng lần này đã có tín hiệu trả lời.
Cốc Khiếu Thiên vừa gọi hai tiếng Tiểu Lam thì giọng y gần như đông cứng lại. Khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ đình công trong phút chốc.
" Xin lỗi, tôi không phải là chủ của số máy này." Một giọng nói của nữ nhân khá trẻ tuổi vang lên.
Ngón tay y vô thức siết chặt vô lăng hơn, sau mười giây kinh ngạc, y trầm giọng hỏi lại:
" Cô là ai? Tôi cần gặp chủ của số máy này."
Nữ nhân kia đứng ở môt chỗ khá vắng người, cô nép vào một góc tường, thành thật nói:
" Tôi nhặt được chiếc điện thoại này ở trong thang máy, tại chung cư Chân Luân."
Chung cư Chân Luân? Là ngay chung cư của mình sao? Tiểu Lam sao lại bất cẩn đến đánh rơi điện thoại như vậy? Chân mày Cốc Khiếu Thiên ngày càng nhíu chặt lại. Tinh thần có chút sa sút nhưng y vẫn cố gắng giữ lấy tia bình tĩnh cuối cùng.
" Cô có thể đợi tôi trước thang máy tầng trệt được không? Tôi là người nhà của chủ số máy này."
Cô gái kia đảo mắt nhìn xung quanh, mím nhẹ môi, " Cỡ bao lâu ngài đến?"
" Mười phút!" Cốc Khiếu Thiên trả lời dứt khoát.
Dập máy, y lập tức tăng tốc cho con xe của mình. Đúng như đã nói, chỉ vẻn vẹn mười phút đổi lại, trước mặt cô gái kia xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen vừa lao đến như vũ bão.
Thắng gấp một tiếng, Cốc Khiếu Thiên bước xuống xe, đưa mắt nhìn đến hướng của thang máy khu tầng trệt. Lập tức nhìn thấy một bóng dáng của nữ sinh đang ngồi xổm gần đó.
Đi lại nhìn kỹ hơn, y hơi nhướn mi.
" Cô có phải là người đã nói chuyện điện thoại với tôi khi nãy?"
Cô gái ôm lấy túi xách của mình, sau đó nhẹ gật đầu một cái. Trong đầu cô không mường tượng ra mình sẽ gặp được một người như y. Khí chất này làm cho cô gái phút chốc choáng ngợp.
Thẫn thờ một lúc, cô gái vội đưa ra chiếc di động mình nhặt được:
" Cái này, ngài xem xem có phải của người nhà ngài không?"
Cốc Khiếu Thiên đón lấy chiếc điện thoại màu trắng kia, xoay lại nhìn cái ốp hình mèo vàng gặm cá tinh nghịch không phù hợp lứa tuổi của ai đó, y bất giác cười lạnh trong lòng.
" Đúng là của người nhà tôi." Cốc Khiếu Thiên nâng mắt nhìn cô gái, nhàn nhạt mỉm cười cảm ơn, " Cảm ơn cô nhiều lắm."
Nói rồi y quay lại chiếc xe của mình, lái vào bãi đỗ dưới hầm. Trong lúc đi lên nhà, Cốc Khiếu Thiên cứ nhìn chăm chăm vào di động của mèo nhỏ mãi. Trên màn hình rõ ràng hiển thị cuộc gọi nhỡ của y, nhưng lại có nhiều điều khó hiểu khác bao vây.
Lam Sơn tuy rắc rối nhưng không hậu đậu đến mức này!
Mở cửa bước vào, Cốc Khiếu Thiên theo thói quen gọi, " Tiểu Lam, tôi về rồi."
Theo giờ giấc quay phim mà đạo diễn Lăng báo cáo cho y biết thì giờ này hẳn là kết thúc từ lâu rồi. Bây giờ là lúc Lam Sơn phải xuất hiện ở trong bếp, thân người đeo tạp dề, loay hoay chuẩn bị bữa tối.
Thế nhưng khi y bước vào trong, liếc mắt nhìn gian bếp kia bị phủ một lớp màu lạnh lẽo u ám. Khẽ nhíu mày, Cốc Khiếu Thiên quay người, gọi lớn thêm một tiếng nữa.
Vẫn như cũ, không có ai trả lời.
Chiếc điện thoại trong tay y vô thức bị nắm chặt lại đến mức ấm nóng. Di chuyển nhanh lên lầu, Cốc Khiếu Thiên lần lượt mở hết các cửa phòng ngủ, miệng không ngừng gọi lớn tên của mèo nhỏ.
Y gần như lục tung cả căn nhà của mình lên mà tìm tên nhóc kia.
Trong phòng ngủ của y không có, phòng Cốc Vũ cũng không, phòng trống ở giữa cũng không có. Ngay cả phòng vệ sinh cũng không có chút tăm hơi nào.
Cốc Khiếu Thiên rơi vào tình trạng hoang mang. Ngón tay y khẽ run lên, nhấc điện thoại mà gọi cho Lâm Võng.
" Ngài Cốc?" Lâm Võng đang ăn ở một nhà hàng rất sang trọng, tâm trạng vốn vui vẻ thì bị câu hỏi của y dập tắt.
" Tiểu Lam có đi cùng cậu không?"
Tiểu Lam? Không phải khi nãy đã về rồi sao?
Lâm Võng ngây người một lúc lâu, " Không, không có đi cùng tôi. Khi nãy quay phim xong, Tiểu Lam đã về thẳng nhà."
" Về thẳng nhà?"
Cốc Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, không nói gì nữa mà dập máy.
Hơn mười giờ tối, Cốc Vũ từ nhà mẹ của mình trở về. Khi bước vào phòng khách, bánh bao như cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đang bao vây cả căn nhà này.
Liếc mắt nhìn trong bóng tối, bánh bao nhận ra ở ghế salon có một dáng người ngồi, im lặng đến tịch mịch. Cốc Vũ đưa tay đến công tắc bật đèn lên, sau đó nhận ra kia là baba của mình.
Trên bàn còn có một ly rượu vang chỉ còn một chút.
Cốc Vũ khó hiểu đi lại gần, định hỏi thăm thì Cốc Khiếu Thiên đã choàng mở mắt, gương mặt pha chút mệt mỏi nói không thành lời.
" Tiểu Vũ." Giọng y khản đặc.
Cốc Vũ nghe ba gọi mình liền đi lại gần thêm một chút nữa, rốt cục nhịn không được mà hỏi:
" Ba, có chuyện gì vậy?"
Cốc Khiếu Thiên nhu nhu huyệt thái dương, ngồi dậy một cách tỉnh táo nhất. Dường như rượu vang không làm cho y mất đi kiểm soát, ngược lại còn tỉnh hơn bao giờ hết.
Đầu y hơi choáng, có lẽ do hơi men.
" Tiểu Lam có đi cùng con không?"
Nghe ba hỏi, Cốc Vũ kinh ngạc nhướn mi. Cả ngày hôm nay cậu đều ở bên chỗ mẹ, hoàn toàn không đi cùng Lam Sơn. Sao bây giờ ba lại hỏi như thế?
" Không ạ. Cả ngày hôm nay con ở bên chỗ mẹ, không gặp Tiểu Lam."
"...Vậy à?" Cốc Khiếu Thiên nặng nề thở một hơi, sau đó đứng dậy, cơ thể loạng choạng một chút.
Nhìn thấy cảnh đó, bánh bao liền đưa tay đỡ lấy nhưng liền y bị đẩy nhẹ ra. Đôi mắt bao năm lãnh đạm kia hôm nay toát lên một sự ưu phiền khó tả. Cốc Vũ mím nhẹ môi, hỏi:
" Ba, Tiểu Lam không về nhà hay sao?"
" Ừm."
Cốc Khiếu Thiên ứng một tiếng, sau đó khoác áo khoác vào người, đứng thẳng lưng rồi hướng đến cửa. Dáng vẻ của y vẫn bình tĩnh như thường nhưng nó lại làm cho bánh bao lo lắng sốt ruột.
Nhìn đồng hồ, đã gần khuya, bánh bao níu tay baba mình lại:
" Ba, khuya rồi, ba định đi đâu nữa?"
" Đi tìm Tiểu Lam."
Cốc Khiếu Thiên lạnh lùng nói, sau đó mở cửa đi khỏi đó. Cốc Vũ cũng không ngăn cản y làm gì, vì cậu biết rõ tính y hơn hết mà.
Lẳng lặng đi lên phòng mình, Cốc Vũ định thả người xuống giường liền phát hiện Châu Châu đang bước lại gần. Nâng bé mèo đặt lên đùi, bánh bao hôn xuống đầu bé một cái.
Châu Châu ngaow hai tiếng rồi cúi đầu, giống như buồn phiền vậy.
"... Mày cũng nhớ Tiểu Lam à? Cả ngày hôm nay không gặp ư?"
Cốc Vũ ngốc lăng hỏi, sau đó tâm tình cũng chùng xuống rõ rệt.
Tiểu Lam, rốt cục cậu đã đi đâu thế?
Lái xe hơn một chục vòng quanh thành phố, Cốc Khiếu Thiên vẫn không tìm được bóng dáng của Lam Sơn.
Từng điếu thuốc trong hộp đã bị y tiêu diệt sạch sẽ. Lại thắp thêm một điếu, y ngậm trên môi, hít sâu vào một hơi để khiến bản thân tỉnh táo.
Ánh đèn đường vàng nhạt hiu hắt rọi xuống lòng đường, chiếu vào những thân phận ủ ê sống về đêm. Con xe chậm rãi lướt qua những số phận đó. Đôi mắt mệt mỏi của Cốc Khiếu Thiên càng lúc càng nhuốm màu đau khổ.
Tiểu Lam, rốt cục em đã đi đâu? Tôi không nghĩ em lại bị bắt cóc!
Cốc Khiếu Thiên dừng xe lại ở ven đường, ném điếu thuốc ra bên ngoài cửa sổ, mệt mỏi dựa đầu vào ghế. Đảo mắt nhìn vào quán nhậu bên cạnh vẫn còn lác đác một số người tụ tập, khóe môi y nhếch lên lạnh nhạt.
Điện thoại lúc này reo lên vài hồi trong xe. Cốc Khiếu Thiên nhấc máy, đầu bên kia là giọng của Lâm Võng:
" Ngài Cốc, tôi đã tìm khắp nơi, những nơi Tiểu Lam có thể đến đều không thấy. Bên ngài thế nào?"
"... Cậu về nghỉ đi. Tôi tự tìm được."
Nói rồi y cúp máy rất tuyệt tình.
Bên đây Lâm Võng vẫn còn ở ngoài đường, kéo theo một cái đuôi nữa. Ngẩn người nhìn xung quanh một chút, Lâm Võng thở dài, không dám nghĩ đến những điều đau buồn khác.
Cốc Khiếu Thiên vừa cúp máy thì điện thoại lại rung lên, hiển thị cuộc gọi của Cốc Vũ. Có lẽ thấy đã khuya mà y còn chưa về nên cậu lo lắng đây mà.
" Ba, ba về đi. Sáng mai chúng ta tìm cũng được."
Cốc Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ, hai giờ sáng.
" Ba biết rồi."
Nhu nhu huyệt thái dương, Cốc Khiếu Thiên quyết định sẽ lái thêm một vòng nữa. Nếu không tìm được sẽ trở về, ngày mai đi tìm tiếp.
Khi y tăng tốc ở đường lớn, nghĩ rằng vào thời điểm này không còn xe cộ đông đúc nữa nên y rất không kiêng dè. Lái thẳng một đường, không thể tìm ra người nào giống Lam Sơn, Cốc Khiếu Thiên trong lòng bất mãn cùng cực.
Sau đó, y bất ngờ xoay bánh lái để quay đầu, không nghĩ từ phía sau mình đang có một chiếc xe hơi khác cũng chạy với tốc độ thần chết vượt lên. Ánh đèn pha của hai xe rọi thẳng vào đối phương khiến tầm nhìn bị chắn đi.
Giữa màn đêm thanh vắng lại vang lên một âm thanh lạnh lẽo chết chóc như thế.
Tít – tít – tít...
Này là... ở đâu?
" Bác sĩ, bệnh nhân phòng 444 đã tỉnh!"
Mệt mỏi quá... Mình mệt quá, mình không phải đang đi về nhà sao? Mình...
Tiếng báo của một nữ y tá cùng với một loạt bước chân hỗn loạn nhanh chóng vây quanh một chiếc giường phủ drap trắng. Người nằm trên giường mơ màng hé mắt nhìn, chỉ thấy đồng tử của mình co rút kịch liệt vì thứ ánh sáng kia rọi thẳng vào, ngay lập tức mệt mỏi nhắm chặt lại.
" Huyết áp không ổn định! Bệnh nhân bị kích động cái gì rồi!"
Sau một loạt tạp âm ồn ào như thế, cuối cùng người nằm trên giường kia cũng thực sự an tĩnh mà nhắm mắt lại, dường như thiếp đi.
Một vài bác sĩ khẽ nhíu mày, nói gì đó với y tá rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh. Lúc này bên ngoài bỗng có một loạt tiếng bước chân vội vã dồn dập đi tới, đẩy lùi những cô y tá kia sang một bên.
" Cậu ấy tỉnh rồi sao?" Giọng một thanh niên trầm ấm vang lên.
Cô y tá vừa tiêm thêm một mũi an thần cho bệnh nhân kia, nhẹ nói:
" Cậu ấy đã tỉnh nhưng sau đó lại nhắm mắt. Thật ra khi nãy cậu ấy đã bị kích động, chúng tôi phải tiêm mũi an thần này đã."
Thanh niên vừa mới vào nghe thế, mặt trắng bệch như thây ma. Sau đó chậm rãi lui về sau cho y tá làm việc. Mười phút sau, gian phòng bệnh trở về an tĩnh như ban đầu.
Ngồi cạnh giường bệnh, thanh niên kia không ngừng nhìn chăm chú vào người nọ, trên trán vẫn còn túa ra ít mồ hôi lạnh.
Khi nãy anh mới đi ra ngoài mua đồ một chút, lúc quay lại liền nghe thông báo ở phòng 444 làm anh ba chân bốn cẳng chạy tới đây. Vào phòng lại nghe bệnh nhân bị kích động, tim anh gần như ngừng đập.
Sau một khoảng thời gian, thuốc an thần hết tác dụng, bệnh nhân nằm trên giường khẽ đảo con ngươi dưới mi mắt của mình. Ngón tay vì ở trong bệnh viện lâu ngày mà trắng như người bạch tạng khẽ nhúc nhích.
Thanh niên kia mới rót một cốc nước uống, quay lưng liền thấy người kia tỉnh lại. Một lần nữa hô hấp không thông, anh gọi ngay bác sĩ đến xem tình hình.
Người kia thực sự tỉnh lại sau nhiều ngày tháng ngủ vùi.
Khi mở mắt nhìn xung quanh, hốc mắt của thiếu niên đó vẫn còn ửng đỏ, ngấn nước. Tựa như chính cậu lạc vào một giấc mơ đau khổ để rồi khi trở về đời sống thực vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng đấy.
Một giọt nước khẽ lăn xuống má, thiếu niên kia khó khăn lên tiếng:
" Nước..."
Chàng trai kia lập tức đưa một ly nước đến trước mặt thiếu niên, bồi cho cậu uống từng ngụm nhỏ.
Hình ảnh xung quanh ngày càng rõ ràng hơn. Một màu trắng toát lạnh lẽo chìm ngập trong đôi mắt ưu phiền kia. Một chút sợ hãi vây lấy trái tim thiếu niên.
"...Tôi đang ở đâu?"
Chàng trai kia nhìn bạn mình như vậy, bỗng dưng đau lòng khôn xiết.
" Sơn, mày tỉnh rồi. Mày đang ở bệnh viện."
" Bệnh viện?" Thiếu niên đảo mắt, " Tuân?"
Nhìn thấy người bạn chung từ cấp ba lên đại học tưởng chừng đã không còn có thể gặp lại, Lam Sơn thực kinh ngạc mà mở to mắt.
" Tại sao mày lại ở đây? Tao... sao lại ở đây? Không đúng, tại sao tao lại ở đây được?"
Lam Sơn giống như bị kích động, hốc mắt cậu đỏ lên, chực trào nước mắt. Bàn tay nắm chặt lại không buông lõng một giây nào. Tuân khó khăn lắm mới kìm cậu lại được.
" Sơn, mày bình tĩnh một chút xem! Mày mới tỉnh lại sau gần hai tháng trời đó!"
Lam Sơn càng nghe lại càng không hiểu được. Cái gì gọi là tỉnh lại sau một tháng? Không thể.
Cậu rõ ràng có cảm giác mình chỉ mới hôn mê một ngày thôi. Ngày hôm qua cậu còn...cùng Lâm Võng quay phim cơ mà?
Đầu lại choáng váng một trận, Lam Sơn ôm lấy trán mình, tim thắt lại khi nhớ đến viễn cảnh trong thang máy.
Không đúng, mình rõ ràng cảm giác được điều đó mà!! Mình chỉ mới quay về thôi, mình chỉ mới quay về thôi!!!
Vì Lam Sơn bị kích động quá mạnh nên bác sĩ lại phải tiêm cho cậu một mũi an thần nữa. Tuân đứng cạnh nhìn viễn cảnh như vậy, mũi bất giác cay xè.
Hết chương 38.
Sau khi suy nghĩ cả một đêm, Thích Hạ cũng tự trách bản thân mình quá nóng nảy khiến cho Lam Sơn phải đau lòng như thế. Mặc dù chuyện về thân phận của cậu, anh vẫn chưa nguôi ngoai nhưng hiện tại cứ im lặng là tốt rồi.
" Chuyện tối hôm qua, tôi thực xin lỗi. Tôi không nghĩ tên nhóc kia lại...nhạy cảm như vậy."
Cốc Khiếu Thiên đặt tách trà xuống bàn, không nhanh không chậm lên tiếng:
" Đừng để ý nữa, Tiểu Lam cũng đã bình thường trở lại rồi."
Thích Hạ nâng mắt nhìn chủ tịch, vẻ mặt của y có chút bình thản kỳ lạ làm anh cũng kinh ngạc lắm. Nhưng sau đó anh không nói gì thêm, cười nhàn nhạt rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Cốc Khiếu Thiên vẫn ngồi lặng một chỗ cũ. Ánh nắng bên ngoài ngày càng nhạt hơn, dường như muốn tắt đi. Cửa kính trong suốt phản chiếu một lúc rồi nhường lại cho bóng tối.
Xế chiều buông xuống, bầu trời rợp một sắc vàng cam ngọt ngào.
Cốc Khiếu Thiên nhấc điện thoại gọi cho Lam Sơn. Nhưng ngài gọi gần mấy cuộc liên tục cũng không có ai bắt máy. Nhíu mày nhìn màn hình vẫn hiển thị hai chữ Tiểu Lam, trong lòng y bất giác lo lắng.
Rời khỏi công ty, Cốc Khiếu Thiên ngồi vào xe, một tay giữ chặt vô lăng điều khiển, một tay vẫn ấn số của Lam Sơn, gọi một lần nữa. Đầu dây bên kia vẫn là từng hồi chuông ngắn ngủi nhàm chán, nhưng lần này đã có tín hiệu trả lời.
Cốc Khiếu Thiên vừa gọi hai tiếng Tiểu Lam thì giọng y gần như đông cứng lại. Khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ đình công trong phút chốc.
" Xin lỗi, tôi không phải là chủ của số máy này." Một giọng nói của nữ nhân khá trẻ tuổi vang lên.
Ngón tay y vô thức siết chặt vô lăng hơn, sau mười giây kinh ngạc, y trầm giọng hỏi lại:
" Cô là ai? Tôi cần gặp chủ của số máy này."
Nữ nhân kia đứng ở môt chỗ khá vắng người, cô nép vào một góc tường, thành thật nói:
" Tôi nhặt được chiếc điện thoại này ở trong thang máy, tại chung cư Chân Luân."
Chung cư Chân Luân? Là ngay chung cư của mình sao? Tiểu Lam sao lại bất cẩn đến đánh rơi điện thoại như vậy? Chân mày Cốc Khiếu Thiên ngày càng nhíu chặt lại. Tinh thần có chút sa sút nhưng y vẫn cố gắng giữ lấy tia bình tĩnh cuối cùng.
" Cô có thể đợi tôi trước thang máy tầng trệt được không? Tôi là người nhà của chủ số máy này."
Cô gái kia đảo mắt nhìn xung quanh, mím nhẹ môi, " Cỡ bao lâu ngài đến?"
" Mười phút!" Cốc Khiếu Thiên trả lời dứt khoát.
Dập máy, y lập tức tăng tốc cho con xe của mình. Đúng như đã nói, chỉ vẻn vẹn mười phút đổi lại, trước mặt cô gái kia xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen vừa lao đến như vũ bão.
Thắng gấp một tiếng, Cốc Khiếu Thiên bước xuống xe, đưa mắt nhìn đến hướng của thang máy khu tầng trệt. Lập tức nhìn thấy một bóng dáng của nữ sinh đang ngồi xổm gần đó.
Đi lại nhìn kỹ hơn, y hơi nhướn mi.
" Cô có phải là người đã nói chuyện điện thoại với tôi khi nãy?"
Cô gái ôm lấy túi xách của mình, sau đó nhẹ gật đầu một cái. Trong đầu cô không mường tượng ra mình sẽ gặp được một người như y. Khí chất này làm cho cô gái phút chốc choáng ngợp.
Thẫn thờ một lúc, cô gái vội đưa ra chiếc di động mình nhặt được:
" Cái này, ngài xem xem có phải của người nhà ngài không?"
Cốc Khiếu Thiên đón lấy chiếc điện thoại màu trắng kia, xoay lại nhìn cái ốp hình mèo vàng gặm cá tinh nghịch không phù hợp lứa tuổi của ai đó, y bất giác cười lạnh trong lòng.
" Đúng là của người nhà tôi." Cốc Khiếu Thiên nâng mắt nhìn cô gái, nhàn nhạt mỉm cười cảm ơn, " Cảm ơn cô nhiều lắm."
Nói rồi y quay lại chiếc xe của mình, lái vào bãi đỗ dưới hầm. Trong lúc đi lên nhà, Cốc Khiếu Thiên cứ nhìn chăm chăm vào di động của mèo nhỏ mãi. Trên màn hình rõ ràng hiển thị cuộc gọi nhỡ của y, nhưng lại có nhiều điều khó hiểu khác bao vây.
Lam Sơn tuy rắc rối nhưng không hậu đậu đến mức này!
Mở cửa bước vào, Cốc Khiếu Thiên theo thói quen gọi, " Tiểu Lam, tôi về rồi."
Theo giờ giấc quay phim mà đạo diễn Lăng báo cáo cho y biết thì giờ này hẳn là kết thúc từ lâu rồi. Bây giờ là lúc Lam Sơn phải xuất hiện ở trong bếp, thân người đeo tạp dề, loay hoay chuẩn bị bữa tối.
Thế nhưng khi y bước vào trong, liếc mắt nhìn gian bếp kia bị phủ một lớp màu lạnh lẽo u ám. Khẽ nhíu mày, Cốc Khiếu Thiên quay người, gọi lớn thêm một tiếng nữa.
Vẫn như cũ, không có ai trả lời.
Chiếc điện thoại trong tay y vô thức bị nắm chặt lại đến mức ấm nóng. Di chuyển nhanh lên lầu, Cốc Khiếu Thiên lần lượt mở hết các cửa phòng ngủ, miệng không ngừng gọi lớn tên của mèo nhỏ.
Y gần như lục tung cả căn nhà của mình lên mà tìm tên nhóc kia.
Trong phòng ngủ của y không có, phòng Cốc Vũ cũng không, phòng trống ở giữa cũng không có. Ngay cả phòng vệ sinh cũng không có chút tăm hơi nào.
Cốc Khiếu Thiên rơi vào tình trạng hoang mang. Ngón tay y khẽ run lên, nhấc điện thoại mà gọi cho Lâm Võng.
" Ngài Cốc?" Lâm Võng đang ăn ở một nhà hàng rất sang trọng, tâm trạng vốn vui vẻ thì bị câu hỏi của y dập tắt.
" Tiểu Lam có đi cùng cậu không?"
Tiểu Lam? Không phải khi nãy đã về rồi sao?
Lâm Võng ngây người một lúc lâu, " Không, không có đi cùng tôi. Khi nãy quay phim xong, Tiểu Lam đã về thẳng nhà."
" Về thẳng nhà?"
Cốc Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, không nói gì nữa mà dập máy.
Hơn mười giờ tối, Cốc Vũ từ nhà mẹ của mình trở về. Khi bước vào phòng khách, bánh bao như cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đang bao vây cả căn nhà này.
Liếc mắt nhìn trong bóng tối, bánh bao nhận ra ở ghế salon có một dáng người ngồi, im lặng đến tịch mịch. Cốc Vũ đưa tay đến công tắc bật đèn lên, sau đó nhận ra kia là baba của mình.
Trên bàn còn có một ly rượu vang chỉ còn một chút.
Cốc Vũ khó hiểu đi lại gần, định hỏi thăm thì Cốc Khiếu Thiên đã choàng mở mắt, gương mặt pha chút mệt mỏi nói không thành lời.
" Tiểu Vũ." Giọng y khản đặc.
Cốc Vũ nghe ba gọi mình liền đi lại gần thêm một chút nữa, rốt cục nhịn không được mà hỏi:
" Ba, có chuyện gì vậy?"
Cốc Khiếu Thiên nhu nhu huyệt thái dương, ngồi dậy một cách tỉnh táo nhất. Dường như rượu vang không làm cho y mất đi kiểm soát, ngược lại còn tỉnh hơn bao giờ hết.
Đầu y hơi choáng, có lẽ do hơi men.
" Tiểu Lam có đi cùng con không?"
Nghe ba hỏi, Cốc Vũ kinh ngạc nhướn mi. Cả ngày hôm nay cậu đều ở bên chỗ mẹ, hoàn toàn không đi cùng Lam Sơn. Sao bây giờ ba lại hỏi như thế?
" Không ạ. Cả ngày hôm nay con ở bên chỗ mẹ, không gặp Tiểu Lam."
"...Vậy à?" Cốc Khiếu Thiên nặng nề thở một hơi, sau đó đứng dậy, cơ thể loạng choạng một chút.
Nhìn thấy cảnh đó, bánh bao liền đưa tay đỡ lấy nhưng liền y bị đẩy nhẹ ra. Đôi mắt bao năm lãnh đạm kia hôm nay toát lên một sự ưu phiền khó tả. Cốc Vũ mím nhẹ môi, hỏi:
" Ba, Tiểu Lam không về nhà hay sao?"
" Ừm."
Cốc Khiếu Thiên ứng một tiếng, sau đó khoác áo khoác vào người, đứng thẳng lưng rồi hướng đến cửa. Dáng vẻ của y vẫn bình tĩnh như thường nhưng nó lại làm cho bánh bao lo lắng sốt ruột.
Nhìn đồng hồ, đã gần khuya, bánh bao níu tay baba mình lại:
" Ba, khuya rồi, ba định đi đâu nữa?"
" Đi tìm Tiểu Lam."
Cốc Khiếu Thiên lạnh lùng nói, sau đó mở cửa đi khỏi đó. Cốc Vũ cũng không ngăn cản y làm gì, vì cậu biết rõ tính y hơn hết mà.
Lẳng lặng đi lên phòng mình, Cốc Vũ định thả người xuống giường liền phát hiện Châu Châu đang bước lại gần. Nâng bé mèo đặt lên đùi, bánh bao hôn xuống đầu bé một cái.
Châu Châu ngaow hai tiếng rồi cúi đầu, giống như buồn phiền vậy.
"... Mày cũng nhớ Tiểu Lam à? Cả ngày hôm nay không gặp ư?"
Cốc Vũ ngốc lăng hỏi, sau đó tâm tình cũng chùng xuống rõ rệt.
Tiểu Lam, rốt cục cậu đã đi đâu thế?
Lái xe hơn một chục vòng quanh thành phố, Cốc Khiếu Thiên vẫn không tìm được bóng dáng của Lam Sơn.
Từng điếu thuốc trong hộp đã bị y tiêu diệt sạch sẽ. Lại thắp thêm một điếu, y ngậm trên môi, hít sâu vào một hơi để khiến bản thân tỉnh táo.
Ánh đèn đường vàng nhạt hiu hắt rọi xuống lòng đường, chiếu vào những thân phận ủ ê sống về đêm. Con xe chậm rãi lướt qua những số phận đó. Đôi mắt mệt mỏi của Cốc Khiếu Thiên càng lúc càng nhuốm màu đau khổ.
Tiểu Lam, rốt cục em đã đi đâu? Tôi không nghĩ em lại bị bắt cóc!
Cốc Khiếu Thiên dừng xe lại ở ven đường, ném điếu thuốc ra bên ngoài cửa sổ, mệt mỏi dựa đầu vào ghế. Đảo mắt nhìn vào quán nhậu bên cạnh vẫn còn lác đác một số người tụ tập, khóe môi y nhếch lên lạnh nhạt.
Điện thoại lúc này reo lên vài hồi trong xe. Cốc Khiếu Thiên nhấc máy, đầu bên kia là giọng của Lâm Võng:
" Ngài Cốc, tôi đã tìm khắp nơi, những nơi Tiểu Lam có thể đến đều không thấy. Bên ngài thế nào?"
"... Cậu về nghỉ đi. Tôi tự tìm được."
Nói rồi y cúp máy rất tuyệt tình.
Bên đây Lâm Võng vẫn còn ở ngoài đường, kéo theo một cái đuôi nữa. Ngẩn người nhìn xung quanh một chút, Lâm Võng thở dài, không dám nghĩ đến những điều đau buồn khác.
Cốc Khiếu Thiên vừa cúp máy thì điện thoại lại rung lên, hiển thị cuộc gọi của Cốc Vũ. Có lẽ thấy đã khuya mà y còn chưa về nên cậu lo lắng đây mà.
" Ba, ba về đi. Sáng mai chúng ta tìm cũng được."
Cốc Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ, hai giờ sáng.
" Ba biết rồi."
Nhu nhu huyệt thái dương, Cốc Khiếu Thiên quyết định sẽ lái thêm một vòng nữa. Nếu không tìm được sẽ trở về, ngày mai đi tìm tiếp.
Khi y tăng tốc ở đường lớn, nghĩ rằng vào thời điểm này không còn xe cộ đông đúc nữa nên y rất không kiêng dè. Lái thẳng một đường, không thể tìm ra người nào giống Lam Sơn, Cốc Khiếu Thiên trong lòng bất mãn cùng cực.
Sau đó, y bất ngờ xoay bánh lái để quay đầu, không nghĩ từ phía sau mình đang có một chiếc xe hơi khác cũng chạy với tốc độ thần chết vượt lên. Ánh đèn pha của hai xe rọi thẳng vào đối phương khiến tầm nhìn bị chắn đi.
Giữa màn đêm thanh vắng lại vang lên một âm thanh lạnh lẽo chết chóc như thế.
Tít – tít – tít...
Này là... ở đâu?
" Bác sĩ, bệnh nhân phòng 444 đã tỉnh!"
Mệt mỏi quá... Mình mệt quá, mình không phải đang đi về nhà sao? Mình...
Tiếng báo của một nữ y tá cùng với một loạt bước chân hỗn loạn nhanh chóng vây quanh một chiếc giường phủ drap trắng. Người nằm trên giường mơ màng hé mắt nhìn, chỉ thấy đồng tử của mình co rút kịch liệt vì thứ ánh sáng kia rọi thẳng vào, ngay lập tức mệt mỏi nhắm chặt lại.
" Huyết áp không ổn định! Bệnh nhân bị kích động cái gì rồi!"
Sau một loạt tạp âm ồn ào như thế, cuối cùng người nằm trên giường kia cũng thực sự an tĩnh mà nhắm mắt lại, dường như thiếp đi.
Một vài bác sĩ khẽ nhíu mày, nói gì đó với y tá rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh. Lúc này bên ngoài bỗng có một loạt tiếng bước chân vội vã dồn dập đi tới, đẩy lùi những cô y tá kia sang một bên.
" Cậu ấy tỉnh rồi sao?" Giọng một thanh niên trầm ấm vang lên.
Cô y tá vừa tiêm thêm một mũi an thần cho bệnh nhân kia, nhẹ nói:
" Cậu ấy đã tỉnh nhưng sau đó lại nhắm mắt. Thật ra khi nãy cậu ấy đã bị kích động, chúng tôi phải tiêm mũi an thần này đã."
Thanh niên vừa mới vào nghe thế, mặt trắng bệch như thây ma. Sau đó chậm rãi lui về sau cho y tá làm việc. Mười phút sau, gian phòng bệnh trở về an tĩnh như ban đầu.
Ngồi cạnh giường bệnh, thanh niên kia không ngừng nhìn chăm chú vào người nọ, trên trán vẫn còn túa ra ít mồ hôi lạnh.
Khi nãy anh mới đi ra ngoài mua đồ một chút, lúc quay lại liền nghe thông báo ở phòng 444 làm anh ba chân bốn cẳng chạy tới đây. Vào phòng lại nghe bệnh nhân bị kích động, tim anh gần như ngừng đập.
Sau một khoảng thời gian, thuốc an thần hết tác dụng, bệnh nhân nằm trên giường khẽ đảo con ngươi dưới mi mắt của mình. Ngón tay vì ở trong bệnh viện lâu ngày mà trắng như người bạch tạng khẽ nhúc nhích.
Thanh niên kia mới rót một cốc nước uống, quay lưng liền thấy người kia tỉnh lại. Một lần nữa hô hấp không thông, anh gọi ngay bác sĩ đến xem tình hình.
Người kia thực sự tỉnh lại sau nhiều ngày tháng ngủ vùi.
Khi mở mắt nhìn xung quanh, hốc mắt của thiếu niên đó vẫn còn ửng đỏ, ngấn nước. Tựa như chính cậu lạc vào một giấc mơ đau khổ để rồi khi trở về đời sống thực vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng đấy.
Một giọt nước khẽ lăn xuống má, thiếu niên kia khó khăn lên tiếng:
" Nước..."
Chàng trai kia lập tức đưa một ly nước đến trước mặt thiếu niên, bồi cho cậu uống từng ngụm nhỏ.
Hình ảnh xung quanh ngày càng rõ ràng hơn. Một màu trắng toát lạnh lẽo chìm ngập trong đôi mắt ưu phiền kia. Một chút sợ hãi vây lấy trái tim thiếu niên.
"...Tôi đang ở đâu?"
Chàng trai kia nhìn bạn mình như vậy, bỗng dưng đau lòng khôn xiết.
" Sơn, mày tỉnh rồi. Mày đang ở bệnh viện."
" Bệnh viện?" Thiếu niên đảo mắt, " Tuân?"
Nhìn thấy người bạn chung từ cấp ba lên đại học tưởng chừng đã không còn có thể gặp lại, Lam Sơn thực kinh ngạc mà mở to mắt.
" Tại sao mày lại ở đây? Tao... sao lại ở đây? Không đúng, tại sao tao lại ở đây được?"
Lam Sơn giống như bị kích động, hốc mắt cậu đỏ lên, chực trào nước mắt. Bàn tay nắm chặt lại không buông lõng một giây nào. Tuân khó khăn lắm mới kìm cậu lại được.
" Sơn, mày bình tĩnh một chút xem! Mày mới tỉnh lại sau gần hai tháng trời đó!"
Lam Sơn càng nghe lại càng không hiểu được. Cái gì gọi là tỉnh lại sau một tháng? Không thể.
Cậu rõ ràng có cảm giác mình chỉ mới hôn mê một ngày thôi. Ngày hôm qua cậu còn...cùng Lâm Võng quay phim cơ mà?
Đầu lại choáng váng một trận, Lam Sơn ôm lấy trán mình, tim thắt lại khi nhớ đến viễn cảnh trong thang máy.
Không đúng, mình rõ ràng cảm giác được điều đó mà!! Mình chỉ mới quay về thôi, mình chỉ mới quay về thôi!!!
Vì Lam Sơn bị kích động quá mạnh nên bác sĩ lại phải tiêm cho cậu một mũi an thần nữa. Tuân đứng cạnh nhìn viễn cảnh như vậy, mũi bất giác cay xè.
Hết chương 38.
Danh sách chương