Lam Sơn thức dậy không nổi vì đêm qua mãnh liệt quá. Đúng hơn là Cốc Khiếu Thiên phạt cậu thật là tàn nhẫn, huhu.

Nhìn thấy người kia vừa bước ra khỏi bồn tắm, trên người choàng một chiếc khăn lông bản to quanh hông, mái tóc vẫn còn ướt vuốt ngược ra phía sau. Hình ảnh phong trần này hệt như lần đầu cậu bị y bắt gặp mình tắm trong bồn nhà y vậy đó.

Hờn dỗi hừ một tiếng, Lam Sơn lười nhác kéo chăn che đi thân người đầy dấu vết mê loạn đêm qua, mặt mũi phụng phịu:

" Ngài không cần phạt em như vậy. Đó dù sao cũng là việc chuộc lỗi mà..."

Cốc Khiếu Thiên ngồi xuống bên giường, chạm vào mái tóc rối xù của mèo nhỏ, còn sủng nịnh hôn lên trán cậu một cái.

" Tôi không xóa đâu, em lo cái gì?"

Lam Sơn liếc mắt nhìn qua, khóe môi cong lên, " Em biết ngay mà!! Nhưng đêm qua ngài...ngài uống Redbull đấy à? Suýt thì hỏng rồi!!!"

" Hỏng rồi à?" Cốc Khiếu Thiên cười lên tà ma, luồn tay xuống lớp chăn bông, vô sỉ chạm đến phần mông căng tròn kia bóp nhẹ một cái:

" Tôi rất muốn nhìn bộ dạng của em lúc đó nha."

Lam Sơn chớp chớp mắt, trong đầu nổ ầm một tiếng. Không sợ hổ ngoạm đầu, cậu ném cả gối đầu vào người Cốc Khiếu Thiên, hét ầm lên:

" Ngài phê thuốc rồi à? Nói năng kỳ cục quá đi!!!"

Sau đó nhảy xuống giường, chạy biến vào phòng tắm. Khóa trái cửa lại, mèo nhỏ khẽ vuốt ngực, trong đầu không ngừng phỉ báng bản thân trước kia biến thái quá.

Trước đây mỗi khi đọc đam mỹ hay xem yaoi, đến đoạn thằng công vô sỉ nói những điều kia, mèo nhỏ luôn cao hứng phấn khích. Còn hiện tại gặp cảnh đó, chẳng hiểu sao mèo nhỏ ngại ngùng chín cả mặt, chỉ muốn bóp chết "thằng công" nào đó.

Khi cả hai đã chuẩn bị xong liền đi xuống dưới sảnh khách sạn. Vừa quay người liền phát hiện phía bên ghế chờ, Lưu Tuấn Minh với Lâm Hạo đã ngồi ở đó.

Lam Sơn nhìn thấy Lâm Hạo trước, hai mắt còn lấp lánh ngôi sao, ngưỡng mộ sắc đẹp của người đó. Sau đấy bắt gặp ánh mắt nhu hòa của Lưu Tuấn Minh, mèo nhỏ liền hừ một tiếng.

Ngay lập tức bị Cốc Khiếu Thiên nắm được thóp, y rất đứng đắn dạy dỗ mèo nhỏ nhà mình. Nghiêm khắc nhìn Lam Sơn, y nói:

" Hành xử đúng mực chút nào."

Lam Sơn bĩu môi, một bộ dạng không thèm quan tâm lời Cốc Khiếu Thiên nói. Bước đến trước mặt Lâm Hạo, cậu liền cười toe toét.

Đối với cậu, Lâm Hạo thực là tiểu mỹ thụ, khuôn mặt đấy quá xuất sắc, vừa xinh đẹp lại còn nhu thuận không từ ngữ gì diễn tả được.

Ôi, tuyệt phẩm rồi!!!

Liếc mắt qua Lưu Tuấn Minh, Lam Sơn khẽ khinh bỉ trong bụng.

" Ngài Cốc, chúng tôi đã sẵn sàng đưa đoàn của ngài đi tham quan trong hôm nay."

Cốc Khiếu Thiên vẫn đối với Lưu Tuấn Minh là ánh mắt muốn bắt anh về làm gà nhà mình, " Chúng tôi cũng sẵn sàng rồi đây."

Lúc này từ phía thang máy, Thích Hạ với Tống Dĩ Khang cũng vừa bước ra ngoài, hai người như đối cực với nhau nhưng lại hài hòa đến không ngờ. Cả một sảnh chỉ đều chú ý đến hai con người đó.

Lâm Hạo thấy một cảnh như vậy liền mỉm cười nói:

" Tống Dĩ Khang thu hút quá, cậu ấy đi đến đâu, người ta nhìn đến đó."

Lam Sơn bên cạnh cực kỳ đồng ý điều này luôn.

Lưu Tuấn Minh chỉ âm trầm lắng nghe nhưng không đáp lại gì cả.

Cốc Khiếu Thiên có vẻ tự hào hơn, " Gà nhà tôi mà."

Cả một đoàn người chia xe nhau để đến "Royal City". Sáng hôm nay tuy là ngày thường nhưng khu vui chơi này cũng rất là đông đúc nha.

Tống Dĩ Khang với Thích Hạ vừa nhìn thấy phía trước của RC liền tròn mắt, tỏ ra khá thích thú. Lam Sơn càng thích thú hơn nữa, vì lâu lắm rồi cậu mới đến đây.

Trong bụng cậu cũng rất vui vẻ vì không ngờ tác giả đem cả thế giới thực vào truyện.

" Bên trong có rất nhiều nơi đáng để tham quan. Mọi người đi một vòng xem qua, sau đó thì tùy tiện đi chơi." Lưu Tuấn Minh nói.

Đoàn người liền gật đầu đồng ý.

Sau một vòng tham quan, ai cũng chết mê chết mệt nơi này cả. Đông người không còn là vấn đề đối với họ nữa.

Lam Sơn lôi kéo Tống Dĩ Khang đến khu hồ bơi, " Nè, tôi muốn đi bơi quá."

Tống Dĩ Khang cũng thèm lắm nhưng cậu đang là một ca sĩ lưu diễn, bây giờ lộ mặt ra thì khó đi chơi lắm. Mặt mũi tiếc nuối, Tống Dĩ Khang nói:

" Để hỏi Thích Hạ xem."

Lam Sơn nghĩ đến bảo mẫu Thích Hạ, lòng dạ liền tiu nghỉu. Cuối cùng cậu quyết định kéo tay Tống Dĩ Khang qua khu trượt băng.

Cốc Khiếu Thiên đứng ở phía sau nghe hết thảy những gì hai tên nhóc kia bàn luận, y không nói gì mà chỉ lẳng lặng theo phía sau. Lúc này bỗng dưng cảm thấy y mới là bảo mẫu của họ chứ không phải là Thích Hạ nữa.

Đến khu trượt băng, họ đăng ký xong liền đem giày mang vào. Lúc ngồi xuống mang giày, Tống Dĩ Khang bộc bạch tâm sự:

" Trước đây tôi cũng dẫn Tiểu Mạch đi trượt băng, nhân dịp hẹn hò đầu tiên."

Lam Sơn ở bên cạnh gật gật nghe, " Ừ, tôi biết mà."

Tống Dĩ Khang ở bên cạnh chưa kịp kinh ngạc thì mèo nhỏ liền tiếp lời:

" Hây, cậu đó, hồ ly nhỏ đã không biết trượt mà cậu còn buông tay nữa. Mà hai người lãng mạn vãi, huhu."

Thấy bên cạnh im lặng, Lam Sơn ngốc ngốc quay sang nhìn, chỉ thấy đôi mắt bình thường rất đẹp kia đang trừng lớn, kinh hãi tột độ. Lúc này mèo nhỏ mới ý thức mình vừa lỡ mồm liền đứng bật dậy, ha ha hi hi mấy tiếng rồi chạy lại chỗ của Cốc Khiếu Thiên luôn.

Chỉ còn một mình Tống Dĩ Khang ngồi tại chỗ, mặt vẫn không thể tin được...là Lam Sơn nói đúng hết thảy mọi thứ. Trong lòng cậu dấy lên một sự hiếu kỳ tột độ, muốn tìm hiểu về mèo nhỏ.

" Khiếu Thiên, trượt cùng em đi."

Lam Sơn kéo tay Cốc Khiếu Thiên, bắt y mang giày rồi cùng mình trượt vài vòng. Vì chiều theo ý vợ mình, y cũng mang giày vào, mặt than mà trượt một chút.

Đương lúc vui vẻ thì Lam Sơn trượt quá đà, Cốc Khiếu Thiên trở tay không kịp nên cậu ngã uỵch ra sàn băng. Một cú đau điếng. Mặt mũi ai đó tái nhạt, mông đau, lưng đau, còn bị nhục mặt nữa.

"...Ui da..."

Cốc Khiếu Thiên lấy lại tinh thần liền trượt đến định đỡ lấy mèo nhỏ thì phát hiện có một tên khác đã đỡ lấy mèo nhỏ của y rồi. Chân mày khẽ nhíu lại, Cốc Khiếu Thiên lãnh đạm trượt thẳng đến đó, bắt lấy tay Lam Sơn kéo về phía mình.

Không quan tâm người đối diện đang ngạc nhiên cỡ nào, Cốc Khiếu Thiên chỉ nhìn xuống chân mèo nhỏ:

" Có đau lắm không?"

Lam Sơn cũng thực vô tâm khi không thèm đoái hoài đến người nọ, mặt mũi nhăn nhăn, " Đau lắm, hức..."

Cốc Khiếu Thiên cẩn thận xem xét, sau đó mới hướng đến thanh niên nọ mà nói:

" Cảm ơn cậu."

Y cứ nói, người nọ không hiểu thì thôi.

Lúc này Lam Sơn mới sực nhớ người nọ liền quay đầu, cười ngại ngùng:

" A thật có lỗi, cảm ơn cậu nhiều nha."

Thanh niên kia liếc mắt nhìn Lam Sơn, " Không có gì đâu." Sau đó quay lưng trượt đến chỗ khác.

Lam Sơn nghiêng mặt nhìn Cốc Khiếu Thiên còn hằn học nhìn thanh niên khi nãy, khóe môi cậu cong lên:

" A ha, em biết rồi, ngài vừa ghen!!! Ngài ghen rồi, là lá la la, ngài đã ghennn~~~~"

" Khiếu Thiên ghen, là Khiếu Thiên ghen~~~~"

" Hạnh phúc của em cũng chỉ có thế thôi~~~ ù là lá la..."

Cốc Khiếu Thiên định xoay người không thèm quan tâm mèo nhỏ kia hát lung tung, nhưng giọng ca oanh tạc đấy thu hút rất nhiều người nên y mới đành kéo cậu lại gần mình, ấn cả viên kẹo màu hồng vào miệng mèo nhỏ.

" Ư..." Lam Sơn chớp mắt, phun viên kẹo kia ra lòng bàn tay.

Oa, kẹo này ngon lắm nè.

Không nghĩ ngợi, Lam Sơn liền lột vỏ kẹo, ăn một cách ngon lành.

Phía đầu bên kia, Tống Dĩ Khang lẽo đẽo theo Thích Hạ:

" Thích Hạ, lai lịch của Tiểu Lam là như thế nào vậy?"

Thích Hạ lượn lờ như con ma, " Muốn biết làm gì?"

" Anh mau nói em biết đi, một chút thôi cũng được."

Thích Hạ lượn qua trái, " Anh được gì?"

" Anh muốn gì?"

Thích Hạ lượn qua phải, " Anh muốn vợ anh."

"... Vợ anh?"

" Haha..." Thích Hạ tiến lên trước.

Tống Dĩ Khang bất lực đuổi theo, " Anh mau nói đi mà. Em tò mò lắm."

Thích Hạ chợt dừng lại, chỉ tay sang đối diện, " Em hỏi người kia kìa, chắc chắn biết luôn. Anh, cái gì cũng không biết. Thà hỏi vợ anh tên gì thì anh sẽ biết."

" Vợ anh tên gì?"

" Ngu gì nói!"

"...." Ngón giữa, ngón giữa!!!

Chuyến tham quan Royal City cũng đến giữa trưa là kết thúc. Sau đó mọi người liền ghé sang một bảo tàng nổi tiếng.

Khi bước vào đây thì chỉ có những con người am hiểu nghệ thuật mới thích thú thôi. Lam Sơn với Tống Dĩ Khang chẳng qua là hiếu kỳ nên mới tham quan một chút.

Lâm Hạo với Lưu Tuấn Minh khá là hòa hợp, họ cũng yêu thích những thứ trong bảo tàng này lắm.

Lam Sơn đang giải thích cho Tống Dĩ Khang một số thứ liền phát hiện người bên cạnh cậu rớt ví tiền. Bản tính tốt bụng, cậu cúi xuống nhặt ví rồi kêu người kia.

Đó là một người đàn ông cỡ Lâm Võng.

" Chú ơi, chú rớt ví."

Người nọ nhận lấy ví, khuôn mặt khá hiền hòa, " Cảm ơn cậu."

Lam Sơn làm việc tốt xong liền cười hì hì, sau đó để ý người nọ treo một chiếc máy ảnh trước ngực.

Đoàn người chỉ tham quan viện bảo tàng một tiếng đồng hồ thôi, vì dường như mọi người đều đói bụng cả rồi. Trước khi rời khỏi bảo tàng, Lam Sơn bị một người níu tay giữ lại.

Quay đầu nhìn một cái, mèo nhỏ nhận ra người nọ là người đàn ông rớt ví.

" Có gì không chú?"

Người kia có vẻ ngại ngùng giơ máy ảnh lên, " Khi nãy...tôi có chụp một số bức ảnh về cậu. Xin lỗi khi chụp ảnh cậu mà không hỏi ý kiến.."

Nghe vậy, Lam Sơn thoáng kinh ngạc, sau đó nói, " Cho tôi xem qua được không?"

" Được."

Những hình ảnh trong máy người nọ rất nghệ nha. Nhìn khác hẳn thằng nhóc rắc rối ngoài đời luôn. Lam Sơn mang theo hào hứng nói:

" Chú có thể gửi cho tôi mấy tấm này không? Ừm...tôi có email á."

" Được."

Trao đổi email này kia xong, Lam Sơn mau chóng đuổi theo đoàn người. Khi chạy gần đến xe thì thấy Cốc Khiếu Thiên đã đứng đó chờ đợi cậu rồi.

" Có chuyện gì đấy?"

Lam Sơn ngốc ngốc kể lại hết. Cuối cùng lại hào hứng ca lại bản nhạc " Khiếu Thiên ghen" làm ai cũng phải bật cười. Còn chủ tịch Cốc thì... thôi không bàn đến.

Khi đến nhà hàng, ai cũng chỉ nghĩ đến mỗi đồ ăn mà thôi. Nhất là mèo nhỏ khi nãy ca hát quá nhiều nên bụng đã đói móc meo. Nhìn thấy đồ ăn được bưng lên, cậu liền nuốt nước bọt, bay vào chiến khí thế.

Suốt bữa ăn, Lam Sơn là kẻ im lặng nhất vì chỉ tập trung ăn thôi. Cốc Khiếu Thiên ở bên cạnh cũng hết cách với mèo nhỏ, chỉ biết lẳng lặng gắp đồ ăn cho cậu.

Đối diện, Lưu Tuấn Minh cực kỳ ôn nhu chăm lo cho Lâm Hạo, gần như đem cậu làm bảo bối mà cưng chiều.

Chỉ có Thích Hạ với Tống Dĩ Khang cảm thấy trống vắng quá nhiều.

Khi mọi người đang nói chuyện rôm rả thì Lam Sơn đứng dậy, xin phép vào phòng vệ sinh một chút. Đương lúc rửa tay thì cậu nhìn thấy trong gương phản chiếu một bóng dáng khác vừa bước vào.

Nhìn nhìn một tí, mèo nhỏ nhận ra kia là...

" Chào cậu, trùng hợp quá!"

Lam Sơn có chút kinh ngạc xoay người, mỉm cười:

" Chào chú."

Phải, đó là người đàn ông đã chụp ảnh cậu khi nãy. Không ngờ lúc này hai người cũng gặp nhau nữa nha.

Người đàn ông kia từ khi nãy đã phát hiện Lam Sơn ăn ở đây nên mới lân la theo cậu vào phòng vệ sinh. Trong mắt ông ta, mèo nhỏ rất đáng yêu, rất thu hút, nhất là lên hình rất ăn ảnh.

Cơn đói khát người mẫu ảnh khiến ông ta không muốn từ bỏ mèo nhỏ.

" Này, cậu có...muốn làm người mẫu ảnh cho tôi không?"

Lam Sơn nhíu mày, bỗng dưng ngửi thấy mùi nguy hiểm và biến thái nên liền từ chối.

" Tôi không muốn, xin lỗi."

Thế nhưng ông ta không tha cho cậu, còn kéo tay cậu:

" Thôi giả vờ đi. Tôi chắc chắn cậu cũng giống tôi nha, cùng một loại cả mà."

" Cùng cái mẹ ông đấy! Buông tôi ra!!"

Hai người mãi giằng co nên khi cánh cửa bật mở ra, Lam Sơn liền kêu một tiếng cứu. Ngay lập tức, người đàn ông kia bị đá một cước ngã sóng soài.

Từ miệng một người khí nộ hừng hực phun ra một từ, " Cút!"

Lam Sơn tròn mắt nhìn Cốc Khiếu Thiên vừa nói tiếng Việt làm cậu hào hứng lắm. Đây là từ mà cậu đã dạy cho y đó, bây giờ còn được áp dụng một cách cool ngầu nữa, haha.

Người đàn ông kia bị thúc một cú vào bụng, mặt tái nhợt liền cụp đuôi chạy trốn. Phòng vệ sinh khi nãy náo loạn, bây giờ chỉ còn mỗi Cốc Khiếu Thiên và Lam Sơn.

Cậu cứ nghĩ y đến cứu xong sẽ dỗ dành, nào ngờ bị y ép sát vào tường, ánh mắt như bắn ra băng:

" Khi nãy nếu em không trao đổi với nó thì nó đã không để ý đến em."

Lam Sơn khó hiểu nhíu mày, cãi lại:

" Gì chứ? Là hắn ta để ý em mới chụp ảnh mà."

" Còn cãi?"

"...Phải...phải cãi chứ."

Cốc Khiếu Thiên khẽ cười, rút điện thoại từ trong túi cậu ra rồi bá đạo ra lệnh:

" Cất vào chỗ khác kín đáo hơn đi, mau lên."

Chỗ kín đáo? Lam Sơn mặt ngốc xít, " Chỗ nào kín nữa giờ? Túi quần kín rồi mà."

" Quần."

"...Sao mà được?"

" Quần...nhỏ."

Mặt mũi mèo nhỏ chuyển từ trắng sang hồng, cả người rùng mình một cái. Cậu nghe nhầm hả? Tự dưng...cất di động vào...vào quần nhỏ à!!!

Ba ơi, mẹ ơi, cứu con!!

" Kỳ lắm! Dơ nữa."

" Có làm hay không?"

"...Không."

" Làm hay không?"

"...Cất thì cất, sợ gì a."

Lam Sơn uất ức nhưng cũng làm theo cho bỏ ghét. Dù sao cũng chỉ cấn có chút thôi mà. Nhưng mèo nhỏ ngốc lắm, không hề nghĩ đến hậu quả của việc mình vừa làm.

Trong bữa tiệc gần kết thúc, Cốc Khiếu Thiên đã cẩn thận lấy di động của mình ra, ấn nút gọi điện thoại cho ai đó.

Khi vừa định cầm ly nước ngọt uống, điện thoại bỗng dưng rung lên liên tục, Lam Sơn suýt nữa đánh rơi ly nước xuống đất.

Kinh hãi liếc nhìn xuống phía quần, cậu cắn môi, cảm thấy...trời đất sắp sập xuống mất rồi.

Liếc nhìn qua phía Cốc Khiếu Thiên, cậu phát hiện trên tay y đang giữ lấy di động, màn hình còn hiển thị tên của cậu.

Hết chương 30.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện