Trên đường trở về nhà, Lâm Võng cứ cười khúc khích mãi làm cho Lam Sơn vừa thẹn lại vừa cáu.
Cậu hất cánh tay đang quàng vai mình ra, điên tiết quát lên:
" Anh có thôi đi không!!"
Lâm Võng bị từ chối như vậy cũng không mất hứng, ngược lại anh còn muốn trêu mỹ thiếu niên kia thêm vài trận nữa. Không ngờ có ngày anh lại được diện kiến một người đáng yêu lại mặt dày như vậy.
Vì yêu thích mà làm đủ trò để người ta chú ý. Mặc dù yêu thích nhưng trả thù thì vẫn trả thù cho được. Haha.
Lâm Võng lần nữa kéo Lam Sơn lại gần mình, thì thầm:
" Nói tôi nghe, em thích Cốc Khiếu Thiên đúng không?"
Lam Sơn nghe thấy liền trừng lớn mắt, đương nhiên là cậu phải phủ nhận rồi. Phủ nhận bằng mọi cách luôn.
" Tôi ghét còn không hết, nghĩ sao thích vậy!"
Lâm Võng bĩu môi, khinh bỉ câu nói của cậu.
" Có gan làm đủ trò gây chú ý mà không có gan nhận à?"
" Được rồi." Anh cười, " Để tôi kể lại những gì xảy ra trong nhà Cốc Khiếu Thiên khi nãy nhé."
Kể kể cái beep ý!!
Lam Sơn mặt mũi phụng phịu, tuy ngoài mặt không hài lòng lắng nghe nhưng tâm thì tò mò muốn chết được rồi. Vì thế cậu nhìn Lâm Võng một cái, lườm anh:
" Mau kể đi. Anh không kể thành thật là tôi...tôi xử anh đó!"
Lâm Võng ngửa cổ cười lớn vài tiếng rồi bắt đầu câu chuyện của mình.
Sau khi được mời vào nhà Cốc Khiếu Thiên rồi, Lâm Võng liền bị hỏi cung bằng một ánh mắt sắc lẹm đủ cứa đứt cổ anh luôn. Bó hoa trong tay vì thế mà cũng theo đà rơi phịch xuống đất.
Cốc Khiếu Thiên ngồi vắt chéo chân trên ghế salon, ngón tay nhàn nhã gõ nhịp lên mặt ghế, miệng khẽ cười:
" Nói xem, con mèo kia đâu rồi?"
Lâm Võng khi ấy thật ngu ngơ khi không hình dung nổi mình có mang theo con mèo nào không nữa? Hồi lâu nghĩ ngợi, anh đã phát hiện, con mèo mà y nói chính là Lam Sơn!
Uwoa, hóa ra tên đấy còn được gọi là như vậy.
Lâm Võng khẽ nhíu mày, " Tôi không biết."
Cốc Khiếu Thiên lần nữa cười lạnh, ra lệnh cho anh ngồi xuống đối diện. Khi được nhìn thấy y, Lâm Võng quả thực đã bị điêu đứng bởi nét đẹp trưởng thành không ai sánh được đó, nhưng khi bước vào thế giới riêng của y thì anh mới nhận ra, y rất đáng sợ.
Cái áp lực uy quyền kia muốn lật đổ cả suy nghĩ của Lâm Võng luôn. Lời nói của y lại như một lệnh không thể cãi được.
Lâm Võng ngồi xuống đối diện, hít thở cho lưu thông khí huyết.
" Như vậy...cậu là người ban sáng đã nhắn tin cho tôi?"
Lâm Võng nghe xong liền gật đầu, rồi tự dưng lại thành tâm khai thật:
" Cái đó tôi định nhắn cho Tiểu Lam, không nghĩ là...số của anh."
Cốc Khiếu Thiên cười khẽ một tiếng, bao nhiêu suy đoán của y đều trúng phốc cả rồi. Y hơi nhướn người, tận tình rót cho anh một tách trà rồi đẩy về phía trước.
" Thư giãn đi, dù sao tôi cũng sẽ giữ cậu lại trong hơn nửa tiếng."
Lâm Võng mới nhấp một ngụm trà liền bị ho sặc sụa, mặt mày đỏ gay. Anh không hiểu ý của Cốc Khiếu Thiên là gì, nhưng nhìn đôi mắt thâm sâu khó lường kia, anh biết là người này không dễ trêu đùa.
Tiểu Lam à, em đúng là đẩy tôi vào chỗ chết.
Cốc Khiếu Thiên tay nâng cằm, " Hồi sáng tên nhóc đấy đánh cậu à?"
"...Đúng vậy." Lâm Võng không muốn nhớ tới chuyện hồi sáng lắm.
" Tại sao?"
"...Ayy..." Lâm Võng mặt mũi méo xệch, " Chuyện đó, là do tôi có vài hành động không đúng lắm."
Cốc Khiếu Thiên hơi nghiêng người, đôi mắt nheo lại thầm đánh giá độ chân thật của lời nói kia. Phải công nhận rằng mỗi động tác của y cũng đủ khiến Lâm Võng mê mẩn.
Vừa đẹp lại vừa lạnh lùng kiêu ngạo, khí chất vãi.
Lâm Võng nuốt khan trong vô thức, sau lại bổ sung thêm, " Tôi khiến Tiểu Lam tức giận lắm, mặc dù đó không hoàn toàn là lỗi của tôi. Tiểu Lam làm thêm trong một Spa..."
Khi nói đến đây, anh thấy chân mày của y đột nhiên chau chặt lại làm con tim muốn rụng rời.
Oa, mình có nói sai gì không nhỉ? Hồi lâu, Cốc Khiếu Thiên lên tiếng rất nhẹ hẫng, " Tiếp."
Lâm Võng ho khan một cái, tiếp lời, " Em ấy phục vụ cho tôi. Mà Spa ấy trá hình lắm, vì sau khi mát – xa cho khách xong sẽ có phần...phần phục vụ thêm. Tiểu Lam lại không biết luật đó vì bị quản lý lừa, cho nên tức giận đánh tôi."
Ánh mắt của Cốc Khiếu Thiên càng lạnh xuống thêm vài phần nữa, đủ khiến nơi này biến thành lâu đài băng giá của Elsa luôn rồi.
" Cậu cụ thể đã làm gì?"
Ách, hỏi thế này thì sao trả lời đây...
Lâm Võng cười khổ, kể qua loa, " Tôi chỉ nắm tay em ấy, ôm eo..."
Cốc Khiếu Thiên lúc này mới bật cười, chân mày hơi nhướn lên một chút, lộ rõ vẻ khá hài lòng.
" Tôi còn nghĩ là cậu đang ở trong tù cơ, thế này thì quá may mắn rồi."
"..."
Trước khi đứng dậy, Cốc Khiếu Thiên còn hỏi thêm một câu:
" Địa chỉ của Spa đấy là gì?"
Lâm Võng tưởng nhớ lại quá khứ mà sống lưng vẫn còn lạnh toát mồ hôi. Lam Sơn ngồi bên cạnh thì cực kỳ chăm chú lắng nghe, trong đầu thì liên tục suy diễn.
Khiếu Thiên hỏi rõ như vậy làm gì? Sao ngài ấy phải khó chịu khi mình làm trong Spa? Hừ, còn hỏi địa chỉ nữa! Haha, ghen rồi hả? Ghen rồi chứ giề!!!
Lam Sơn ôm mặt cười lên mấy tiếng làm cho Lâm Võng khó hiểu, búng vào trán cậu.
" Sau khi hỏi cung xong, Khiếu Thiên đã bật nhạc lên, nhạc hay lắm nhé. Rồi đột nhiên ngài ấy đứng phía sau lưng tôi, cúi xuống, thì thầm bên tai vài lời hoa mỹ gì đó...."
Nụ cười của Lam Sơn vụt tắt ngay tức khắc. Cậu lại dùng đôi mắt thâm cừu địa hận nhìn Lâm Võng, môi mím lại:
" Hai người đã làm gì?!"
Lâm Võng vẫn còn diễn dai lắm, " À rồi tôi bị đẩy ngã xuống ghế salon..."
"..."
" Khiếu Thiên vỗ tay một tiếng, đèn phòng khách chợt tắt hết."
"..."
" Sau đó, tôi cảm giác như..."
Lam Sơn nhịn không nổi nữa, hai tai bị bịt kín lại, mặt mếu máo:
" Thôi đi!! Im đi!!! Hai người đã làm rồi à? Tôi đâu có dâng anh lên để cướp người yêu của tôi đâu chứ!!! Oa, tôi không biết, anh mau đền bù đi!! Tại sao vậy!!! Tại sao???"
Lâm Võng lúc này mới hạ màn kịch, cười long trời lở đất. Lam Sơn vẫn mếu máo thấy thương nhìn anh, sau đó biết anh đùa cợt mình liền tẩn một cú vào ngực.
Lâm Võng ôm ngực, nén đau không kêu lên.
" Tôi biết mà!" Lam Sơn bỗng nghênh mặt, " Làm sao Khiếu Thiên chạm vào anh được chứ! Thử chạm đi, tôi sẽ giết anh, giết anh thật luôn ý!!"
"...Tiểu Lam à, như vậy không phải rất bất công sao? Tôi cũng đâu chủ động chạm."
Lam Sơn quắc mắt, hứ một tiếng, " Trước phải giết tình địch, còn người kia hả, tôi sẽ có cách xử lý!"
Sau đó cậu đứng dậy, phủi quần phủi áo, " Mau về đi, sáng mai tôi còn phải đi tìm việc làm."
Lâm Võng đứng dậy theo cậu, tò mò hỏi:
" Em không định làm ở Spa nữa hả?"
" Anh có tâm thần không? Bị Khiếu Thiên bức nên điên rồi hở? Làm trong đó thì tôi thà để Khiếu Thiên hiếp mình còn được hơn."
" Haha, à, đại ý vẫn là giữ thân cho Cốc Khiếu Thiên chứ gì?"
Lam Sơn đỏ mặt, quay lưng, " Đồ tâm thần!!!"
Lâm Võng phía sau vẫn trêu cậu vài phen nữa, rồi khi anh vừa xoay gót định trở về thì giọng của mỹ thiếu niên thật vang dội.
" CẤM ANH TƠ TƯỞNG TỚI CỐC KHIẾU THIÊN NỮA ĐÓ!"
Lâm Võng nghe xong, cười khổ, mình đúng là số con rệp. Chàng trai ba mươi tuổi lại thua một ông trung niên...
Việc dọn dẹp nhà cửa cho Thích Hạ vẫn là việc được ưu tiên hàng đầu. Cho nên sáng sớm thức dậy, Lam Sơn liền ngoan ngoãn xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho ông chủ.
Thích Hạ một thân tây trang siêu soái bước xuống cầu thang. Sáng nào Lam Sơn cũng chứng kiến cảnh mất máu này cả nên riết bị chai lờn luôn.
Cậu đeo tạp dề, đặt thức ăn lên bàn.
" Ngủ ngon không Hạ ca?"
Thích Hạ gương mặt có chút mệt mỏi ngồi xuống, " Cũng được."
Lam Sơn chú ý đến khuôn mặt kia, trong lòng không khỏi tò mò. Cậu ngồi xuống đối diện, hạ giọng hỏi:
" Tiểu Mãn chọc anh à?"
Tiểu Mãn? Tiểu Mãn? Tiểu Mãn? Tiểu Tiểu cái em gái tôi!!!
Thích Hạ đầu hiện hắc tuyến, ngay cả bữa sáng cũng nuốt không vô. Ngẩng đầu nhìn Lam Sơn, anh vô cớ tức giận:
" Hung Mãn chứ Tiểu Mãn cái gì! Ăn hết ngon! Đừng nhắc đến con người đó."
Phụt.
Lam Sơn suýt thì...phun hết ngụm nước hoa quả. Cậu gật gù đã hiểu, người bị điên tình thì sẽ như vậy mà, mình hiểu mà.
Lặng lẽ ăn hết bữa sáng, Lam Sơn đeo cái túi chéo màu trắng, trên người bận quần áo của Thích Hạ. Người anh cao quá, chân thì dài làm cậu chỉ chọn được mấy cái quần lửng mặc thôi!!!
Nhất định phải đi mua quần áo.
Vừa ló mặt ra khỏi cửa nhà, Lam Sơn đã bắt gặp Lâm Võng ngồi đợi trên bậc cầu thang. Cậu rốt cục không hiểu vì sao tên kia bám cậu dai như vậy luôn đó!!!
Chậm rãi đi về phía Lâm Võng, Lam Sơn hung hăng đá vào gót chân anh:
" Ngồi đây làm gì á?"
Lâm Võng không thấy đau, còn đứng dậy thản nhiên quàng tay lôi cậu đi đến thang máy.
" Đến chỗ này với tôi tí."
Mặc kệ Lam Sơn suốt quãng đường mắng mình không còn gì, Lâm Võng vẫn quyết kéo cậu đến một nơi. Nơi đó ở gần ngã tư sầm uất, người qua lại đông đúc.
Lâm Võng dừng bước, Lam Sơn cũng dừng nói, hai người cùng ngước mắt nhìn cái bảng hiệu bánh rán đáng yêu.
Cái gì thế?
Lam Sơn ngốc lăng nhìn Lâm Võng.
" Tiệm bánh của tôi đấy."
What????? Ôi ông trời ơi, nói con nghe xem, một anh đại máu mặt lại mở tiệm bánh yêu phải biết!!!
Lam Sơn hé môi cười ngốc nghếch, " Tiểu Lâm Võng à, anh đáng yêu vãi chưởng."
" Tiểu cái gì? Hỗn láo với tôi đấy à? Mau vào đây."
" Ách!!"
Lam Sơn bị lôi đi không thương tiếc.
Vào đến bên trong, Lam Sơn được Lâm Võng đưa cho một bộ quần áo thú bông. Nhìn kỹ lại thì thú bông này là...Pikachu.
" Gì đây?"
Lâm Võng cười cười, " Tôi có công việc dành cho em thôi. Bận bộ đồ này vào rồi đứng ngoài đó, nhảy múa cả ngày, kéo khách vào cho tôi."
" Chỉ cần bận vào, nhảy múa cả ngày rồi nhận tiền?"
Lâm Võng gật đầu, " Đúng rồi."
Lam Sơn không nghĩ ngợi liền đem đồ đi thay, làm luôn trong hôm nay. Khi thay xong, cậu cầm cái đầu Pikachu nặng trịch, nhìn Lâm Võng hỏi:
" Này, anh có thật là anh đại máu mặt không?"
"..."
Buổi chiều tan tầm, Lam Sơn cởi bộ quần áo kia ra, mồ hôi ướt đẫm cả người. Cứ kiểu này thì cậu sẽ giảm cân thành bộ xương di động luôn.
Lâm Võng nhìn cậu lau mồ hôi mà khẽ cười, " Có cực lắm không?"
Lam Sơn lắc đầu, " Có tiền là ok hết."
" Vậy hả?" Mặt anh gian thật gian, " Vậy nếu tôi cho em ra giá rồi lên giường một đêm với tôi thì sao?"
Lam Sơn vẫn bình thản đeo túi chéo vào người, mặt lạnh đáp:
" Tôi ra giá một nghìn nhân dân tệ."
" Thật á?"
" Tôi nghĩ số tiền đó đủ để anh đi khám não. Tạm biệt nha!"
Lam Sơn đẩy cửa tiệm bánh, đi mất dạng.
Cả ngày nhảy múa ngoài cửa tiệm như vậy làm gân cốt của Lam Sơn mỏi nhừ hết cả rồi. Cậu vừa đi vừa bẻ khớp cổ, xoay hông, đá chân. Tập thể dục tạm thời xong, cậu đảo mắt nhìn vào bãi đậu xe của khu chung cư, phát hiện một chiếc xe quen mắt.
Tâm trí Lam Sơn chuyển dời lên chiếc đó một lúc lâu, sau đó tâm tình vui vẻ hẳn.
Cốc Khiếu Thiên đến!!
Lam Sơn nóng lòng đến mức đi cả thang bộ mà không thèm bước vào thang máy. Chạy lên tới lầu bốn, cậu thở ra một tí rồi chỉnh chu lại quần áo, đẩy cửa, bước vào nhà.
Ngay lập tức, hình ảnh Cốc Khiếu Thiên ngồi vắt chéo chân ở trên ghế salon thu về tầm mắt cậu.
Tim ơi, đừng đập nhanh nữa!!
Lam Sơn mím nhẹ môi, định bước đến chỗ Cốc Khiếu Thiên thì bị Thích Hạ gọi lại. Mặt anh có vẻ vui hơn ban sáng rồi.
" Tiểu Lam à, chủ tịch mang quần áo qua cho cậu rồi này. Chính thức ở đây rồi nhé!"
Sao?
Lam Sơn ngốc lăng quay sang nhìn thấy một vali đồ thật bự, trái tim như vỡ ra nghìn mảnh.
Chết tiệt, mình cố tình không qua lấy quần áo cũng vì muốn sau này lấy cớ mà trở về đó mà? Như thế này, như thế này thì...thì...
Lam Sơn cảm thấy trái tim hơi nhói, không ngờ người kia phũ phàng tuyệt tình như vậy.
" Ngài..."
Cậu còn định tìm cớ gì đó thì y đã đứng dậy, phủi nhẹ tay áo, nhìn Thích Hạ:
" Vậy là xong rồi, tôi về đây."
Thích Hạ niềm nở, " Vâng, tôi tiễn ngài."
" Không cần đâu."
Cốc Khiếu Thiên không nhìn Lam Sơn một cái từ nãy đến giờ khiến cậu càng muốn bật khóc hơn. Quay mạnh người, cậu chạy ù ra cửa, quên cả việc mang giày mà đuổi theo y.
Nắm lấy tay y, cậu gần như mếu máo:
" Khiếu Thiên, ngài...ngài thật sự muốn đuổi tôi đi?"
Cốc Khiếu Thiên vờ như không hiểu, " Không phải hôm nọ cậu bảo muốn lấy quần áo sao?"
" Cái đó..." Lam Sơn lắp bắp, " Không phải, tôi không định lấy..."
" Thì tôi đã đem qua cho cậu rồi."
" Không phải mà!!!" Lam Sơn kêu lên một tiếng rồi bất ngờ ôm chầm lấy y, khóc tu tu:
" Khiếu Thiên, ngài như vậy là quá đáng, là tàn nhẫn! Tôi đem rượu quý của ngài nấu ăn chính là muốn ngài ăn ngon, tôi đem tinh dầu pha nước tắm chính là muốn ngài thoải mái. Tôi không biết vợ cũ của ngài gạt tôi. Tôi hoàn toàn không có lỗi. Sao ngài lại như vậy chứ? Tôi muốn ở cùng ngài, không muốn đi đâu cả!!"
Thích Hạ bên trong nhà không biết bên ngoài có gì lại ồn ào như vậy, anh hơi nhoài người nhìn ra, sau đó thì mới phát hiện, mình đáng lý không nên làm điều ngu ngốc này.
Cốc Khiếu Thiên lần đầu bị một thiếu niên ôm chầm như vậy, còn khóc lóc nhõng nhẽo thế kia, y thật sự rất...đau đầu!
Tâm tình không tốt mấy, y đẩy nhẹ Lam Sơn đang bám dính mình ra mà nói:
" Thôi diễn trò với tôi đi. Còn nữa, tôi không thích hoa Cúc Ba Tư đâu nhé."
Nói rồi Cốc Khiếu Thiên xoay người, đi đến chỗ thang máy.
Lam Sơn nước mắt lưng tròng nhìn cánh cửa thang máy đóng lại, tim cậu thật sự rất đau luôn.
Đứng một mình giữa hành lang, thiếu niên đáng thương nào đó vẫn còn khóc rấm rứt chưa thôi, mặt mũi tèm nhem như con mèo mới chịu đi vào nhà.
Thích Hạ nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng như vậy, trong lòng không đặng mà ôm lấy Lam Sơn, vỗ về cậu.
" Được rồi, đừng khóc mà."
Lam Sơn lại khóc dữ hơn, " Tôi thất tình rồi, thất tình rồi. Mối tình đầu khốn khiếp, uuuu huuuuu..."
Thích Hạ cười khổ, vuốt vuốt tóc cậu, " Được rồi, tôi sẽ thương cậu mà..."
Khi anh vừa nói dứt lời này, ngay trước cửa nhà, đột nhiên, một cách trùng hợp quái quỷ máu chó nào đấy mà...Tiểu Hung Mãn đang đứng ở đó, nghe hết toàn bộ.
Thích Hạ nửa muốn buông, nửa không nỡ, mặt mày tái nhợt, trong lòng cũng khóc thầm.
Tiểu Rắc Rối, cậu đúng là thằng nhóc đem họa đến cho tôi!!!!
Hết chương 12.
Cậu hất cánh tay đang quàng vai mình ra, điên tiết quát lên:
" Anh có thôi đi không!!"
Lâm Võng bị từ chối như vậy cũng không mất hứng, ngược lại anh còn muốn trêu mỹ thiếu niên kia thêm vài trận nữa. Không ngờ có ngày anh lại được diện kiến một người đáng yêu lại mặt dày như vậy.
Vì yêu thích mà làm đủ trò để người ta chú ý. Mặc dù yêu thích nhưng trả thù thì vẫn trả thù cho được. Haha.
Lâm Võng lần nữa kéo Lam Sơn lại gần mình, thì thầm:
" Nói tôi nghe, em thích Cốc Khiếu Thiên đúng không?"
Lam Sơn nghe thấy liền trừng lớn mắt, đương nhiên là cậu phải phủ nhận rồi. Phủ nhận bằng mọi cách luôn.
" Tôi ghét còn không hết, nghĩ sao thích vậy!"
Lâm Võng bĩu môi, khinh bỉ câu nói của cậu.
" Có gan làm đủ trò gây chú ý mà không có gan nhận à?"
" Được rồi." Anh cười, " Để tôi kể lại những gì xảy ra trong nhà Cốc Khiếu Thiên khi nãy nhé."
Kể kể cái beep ý!!
Lam Sơn mặt mũi phụng phịu, tuy ngoài mặt không hài lòng lắng nghe nhưng tâm thì tò mò muốn chết được rồi. Vì thế cậu nhìn Lâm Võng một cái, lườm anh:
" Mau kể đi. Anh không kể thành thật là tôi...tôi xử anh đó!"
Lâm Võng ngửa cổ cười lớn vài tiếng rồi bắt đầu câu chuyện của mình.
Sau khi được mời vào nhà Cốc Khiếu Thiên rồi, Lâm Võng liền bị hỏi cung bằng một ánh mắt sắc lẹm đủ cứa đứt cổ anh luôn. Bó hoa trong tay vì thế mà cũng theo đà rơi phịch xuống đất.
Cốc Khiếu Thiên ngồi vắt chéo chân trên ghế salon, ngón tay nhàn nhã gõ nhịp lên mặt ghế, miệng khẽ cười:
" Nói xem, con mèo kia đâu rồi?"
Lâm Võng khi ấy thật ngu ngơ khi không hình dung nổi mình có mang theo con mèo nào không nữa? Hồi lâu nghĩ ngợi, anh đã phát hiện, con mèo mà y nói chính là Lam Sơn!
Uwoa, hóa ra tên đấy còn được gọi là như vậy.
Lâm Võng khẽ nhíu mày, " Tôi không biết."
Cốc Khiếu Thiên lần nữa cười lạnh, ra lệnh cho anh ngồi xuống đối diện. Khi được nhìn thấy y, Lâm Võng quả thực đã bị điêu đứng bởi nét đẹp trưởng thành không ai sánh được đó, nhưng khi bước vào thế giới riêng của y thì anh mới nhận ra, y rất đáng sợ.
Cái áp lực uy quyền kia muốn lật đổ cả suy nghĩ của Lâm Võng luôn. Lời nói của y lại như một lệnh không thể cãi được.
Lâm Võng ngồi xuống đối diện, hít thở cho lưu thông khí huyết.
" Như vậy...cậu là người ban sáng đã nhắn tin cho tôi?"
Lâm Võng nghe xong liền gật đầu, rồi tự dưng lại thành tâm khai thật:
" Cái đó tôi định nhắn cho Tiểu Lam, không nghĩ là...số của anh."
Cốc Khiếu Thiên cười khẽ một tiếng, bao nhiêu suy đoán của y đều trúng phốc cả rồi. Y hơi nhướn người, tận tình rót cho anh một tách trà rồi đẩy về phía trước.
" Thư giãn đi, dù sao tôi cũng sẽ giữ cậu lại trong hơn nửa tiếng."
Lâm Võng mới nhấp một ngụm trà liền bị ho sặc sụa, mặt mày đỏ gay. Anh không hiểu ý của Cốc Khiếu Thiên là gì, nhưng nhìn đôi mắt thâm sâu khó lường kia, anh biết là người này không dễ trêu đùa.
Tiểu Lam à, em đúng là đẩy tôi vào chỗ chết.
Cốc Khiếu Thiên tay nâng cằm, " Hồi sáng tên nhóc đấy đánh cậu à?"
"...Đúng vậy." Lâm Võng không muốn nhớ tới chuyện hồi sáng lắm.
" Tại sao?"
"...Ayy..." Lâm Võng mặt mũi méo xệch, " Chuyện đó, là do tôi có vài hành động không đúng lắm."
Cốc Khiếu Thiên hơi nghiêng người, đôi mắt nheo lại thầm đánh giá độ chân thật của lời nói kia. Phải công nhận rằng mỗi động tác của y cũng đủ khiến Lâm Võng mê mẩn.
Vừa đẹp lại vừa lạnh lùng kiêu ngạo, khí chất vãi.
Lâm Võng nuốt khan trong vô thức, sau lại bổ sung thêm, " Tôi khiến Tiểu Lam tức giận lắm, mặc dù đó không hoàn toàn là lỗi của tôi. Tiểu Lam làm thêm trong một Spa..."
Khi nói đến đây, anh thấy chân mày của y đột nhiên chau chặt lại làm con tim muốn rụng rời.
Oa, mình có nói sai gì không nhỉ? Hồi lâu, Cốc Khiếu Thiên lên tiếng rất nhẹ hẫng, " Tiếp."
Lâm Võng ho khan một cái, tiếp lời, " Em ấy phục vụ cho tôi. Mà Spa ấy trá hình lắm, vì sau khi mát – xa cho khách xong sẽ có phần...phần phục vụ thêm. Tiểu Lam lại không biết luật đó vì bị quản lý lừa, cho nên tức giận đánh tôi."
Ánh mắt của Cốc Khiếu Thiên càng lạnh xuống thêm vài phần nữa, đủ khiến nơi này biến thành lâu đài băng giá của Elsa luôn rồi.
" Cậu cụ thể đã làm gì?"
Ách, hỏi thế này thì sao trả lời đây...
Lâm Võng cười khổ, kể qua loa, " Tôi chỉ nắm tay em ấy, ôm eo..."
Cốc Khiếu Thiên lúc này mới bật cười, chân mày hơi nhướn lên một chút, lộ rõ vẻ khá hài lòng.
" Tôi còn nghĩ là cậu đang ở trong tù cơ, thế này thì quá may mắn rồi."
"..."
Trước khi đứng dậy, Cốc Khiếu Thiên còn hỏi thêm một câu:
" Địa chỉ của Spa đấy là gì?"
Lâm Võng tưởng nhớ lại quá khứ mà sống lưng vẫn còn lạnh toát mồ hôi. Lam Sơn ngồi bên cạnh thì cực kỳ chăm chú lắng nghe, trong đầu thì liên tục suy diễn.
Khiếu Thiên hỏi rõ như vậy làm gì? Sao ngài ấy phải khó chịu khi mình làm trong Spa? Hừ, còn hỏi địa chỉ nữa! Haha, ghen rồi hả? Ghen rồi chứ giề!!!
Lam Sơn ôm mặt cười lên mấy tiếng làm cho Lâm Võng khó hiểu, búng vào trán cậu.
" Sau khi hỏi cung xong, Khiếu Thiên đã bật nhạc lên, nhạc hay lắm nhé. Rồi đột nhiên ngài ấy đứng phía sau lưng tôi, cúi xuống, thì thầm bên tai vài lời hoa mỹ gì đó...."
Nụ cười của Lam Sơn vụt tắt ngay tức khắc. Cậu lại dùng đôi mắt thâm cừu địa hận nhìn Lâm Võng, môi mím lại:
" Hai người đã làm gì?!"
Lâm Võng vẫn còn diễn dai lắm, " À rồi tôi bị đẩy ngã xuống ghế salon..."
"..."
" Khiếu Thiên vỗ tay một tiếng, đèn phòng khách chợt tắt hết."
"..."
" Sau đó, tôi cảm giác như..."
Lam Sơn nhịn không nổi nữa, hai tai bị bịt kín lại, mặt mếu máo:
" Thôi đi!! Im đi!!! Hai người đã làm rồi à? Tôi đâu có dâng anh lên để cướp người yêu của tôi đâu chứ!!! Oa, tôi không biết, anh mau đền bù đi!! Tại sao vậy!!! Tại sao???"
Lâm Võng lúc này mới hạ màn kịch, cười long trời lở đất. Lam Sơn vẫn mếu máo thấy thương nhìn anh, sau đó biết anh đùa cợt mình liền tẩn một cú vào ngực.
Lâm Võng ôm ngực, nén đau không kêu lên.
" Tôi biết mà!" Lam Sơn bỗng nghênh mặt, " Làm sao Khiếu Thiên chạm vào anh được chứ! Thử chạm đi, tôi sẽ giết anh, giết anh thật luôn ý!!"
"...Tiểu Lam à, như vậy không phải rất bất công sao? Tôi cũng đâu chủ động chạm."
Lam Sơn quắc mắt, hứ một tiếng, " Trước phải giết tình địch, còn người kia hả, tôi sẽ có cách xử lý!"
Sau đó cậu đứng dậy, phủi quần phủi áo, " Mau về đi, sáng mai tôi còn phải đi tìm việc làm."
Lâm Võng đứng dậy theo cậu, tò mò hỏi:
" Em không định làm ở Spa nữa hả?"
" Anh có tâm thần không? Bị Khiếu Thiên bức nên điên rồi hở? Làm trong đó thì tôi thà để Khiếu Thiên hiếp mình còn được hơn."
" Haha, à, đại ý vẫn là giữ thân cho Cốc Khiếu Thiên chứ gì?"
Lam Sơn đỏ mặt, quay lưng, " Đồ tâm thần!!!"
Lâm Võng phía sau vẫn trêu cậu vài phen nữa, rồi khi anh vừa xoay gót định trở về thì giọng của mỹ thiếu niên thật vang dội.
" CẤM ANH TƠ TƯỞNG TỚI CỐC KHIẾU THIÊN NỮA ĐÓ!"
Lâm Võng nghe xong, cười khổ, mình đúng là số con rệp. Chàng trai ba mươi tuổi lại thua một ông trung niên...
Việc dọn dẹp nhà cửa cho Thích Hạ vẫn là việc được ưu tiên hàng đầu. Cho nên sáng sớm thức dậy, Lam Sơn liền ngoan ngoãn xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho ông chủ.
Thích Hạ một thân tây trang siêu soái bước xuống cầu thang. Sáng nào Lam Sơn cũng chứng kiến cảnh mất máu này cả nên riết bị chai lờn luôn.
Cậu đeo tạp dề, đặt thức ăn lên bàn.
" Ngủ ngon không Hạ ca?"
Thích Hạ gương mặt có chút mệt mỏi ngồi xuống, " Cũng được."
Lam Sơn chú ý đến khuôn mặt kia, trong lòng không khỏi tò mò. Cậu ngồi xuống đối diện, hạ giọng hỏi:
" Tiểu Mãn chọc anh à?"
Tiểu Mãn? Tiểu Mãn? Tiểu Mãn? Tiểu Tiểu cái em gái tôi!!!
Thích Hạ đầu hiện hắc tuyến, ngay cả bữa sáng cũng nuốt không vô. Ngẩng đầu nhìn Lam Sơn, anh vô cớ tức giận:
" Hung Mãn chứ Tiểu Mãn cái gì! Ăn hết ngon! Đừng nhắc đến con người đó."
Phụt.
Lam Sơn suýt thì...phun hết ngụm nước hoa quả. Cậu gật gù đã hiểu, người bị điên tình thì sẽ như vậy mà, mình hiểu mà.
Lặng lẽ ăn hết bữa sáng, Lam Sơn đeo cái túi chéo màu trắng, trên người bận quần áo của Thích Hạ. Người anh cao quá, chân thì dài làm cậu chỉ chọn được mấy cái quần lửng mặc thôi!!!
Nhất định phải đi mua quần áo.
Vừa ló mặt ra khỏi cửa nhà, Lam Sơn đã bắt gặp Lâm Võng ngồi đợi trên bậc cầu thang. Cậu rốt cục không hiểu vì sao tên kia bám cậu dai như vậy luôn đó!!!
Chậm rãi đi về phía Lâm Võng, Lam Sơn hung hăng đá vào gót chân anh:
" Ngồi đây làm gì á?"
Lâm Võng không thấy đau, còn đứng dậy thản nhiên quàng tay lôi cậu đi đến thang máy.
" Đến chỗ này với tôi tí."
Mặc kệ Lam Sơn suốt quãng đường mắng mình không còn gì, Lâm Võng vẫn quyết kéo cậu đến một nơi. Nơi đó ở gần ngã tư sầm uất, người qua lại đông đúc.
Lâm Võng dừng bước, Lam Sơn cũng dừng nói, hai người cùng ngước mắt nhìn cái bảng hiệu bánh rán đáng yêu.
Cái gì thế?
Lam Sơn ngốc lăng nhìn Lâm Võng.
" Tiệm bánh của tôi đấy."
What????? Ôi ông trời ơi, nói con nghe xem, một anh đại máu mặt lại mở tiệm bánh yêu phải biết!!!
Lam Sơn hé môi cười ngốc nghếch, " Tiểu Lâm Võng à, anh đáng yêu vãi chưởng."
" Tiểu cái gì? Hỗn láo với tôi đấy à? Mau vào đây."
" Ách!!"
Lam Sơn bị lôi đi không thương tiếc.
Vào đến bên trong, Lam Sơn được Lâm Võng đưa cho một bộ quần áo thú bông. Nhìn kỹ lại thì thú bông này là...Pikachu.
" Gì đây?"
Lâm Võng cười cười, " Tôi có công việc dành cho em thôi. Bận bộ đồ này vào rồi đứng ngoài đó, nhảy múa cả ngày, kéo khách vào cho tôi."
" Chỉ cần bận vào, nhảy múa cả ngày rồi nhận tiền?"
Lâm Võng gật đầu, " Đúng rồi."
Lam Sơn không nghĩ ngợi liền đem đồ đi thay, làm luôn trong hôm nay. Khi thay xong, cậu cầm cái đầu Pikachu nặng trịch, nhìn Lâm Võng hỏi:
" Này, anh có thật là anh đại máu mặt không?"
"..."
Buổi chiều tan tầm, Lam Sơn cởi bộ quần áo kia ra, mồ hôi ướt đẫm cả người. Cứ kiểu này thì cậu sẽ giảm cân thành bộ xương di động luôn.
Lâm Võng nhìn cậu lau mồ hôi mà khẽ cười, " Có cực lắm không?"
Lam Sơn lắc đầu, " Có tiền là ok hết."
" Vậy hả?" Mặt anh gian thật gian, " Vậy nếu tôi cho em ra giá rồi lên giường một đêm với tôi thì sao?"
Lam Sơn vẫn bình thản đeo túi chéo vào người, mặt lạnh đáp:
" Tôi ra giá một nghìn nhân dân tệ."
" Thật á?"
" Tôi nghĩ số tiền đó đủ để anh đi khám não. Tạm biệt nha!"
Lam Sơn đẩy cửa tiệm bánh, đi mất dạng.
Cả ngày nhảy múa ngoài cửa tiệm như vậy làm gân cốt của Lam Sơn mỏi nhừ hết cả rồi. Cậu vừa đi vừa bẻ khớp cổ, xoay hông, đá chân. Tập thể dục tạm thời xong, cậu đảo mắt nhìn vào bãi đậu xe của khu chung cư, phát hiện một chiếc xe quen mắt.
Tâm trí Lam Sơn chuyển dời lên chiếc đó một lúc lâu, sau đó tâm tình vui vẻ hẳn.
Cốc Khiếu Thiên đến!!
Lam Sơn nóng lòng đến mức đi cả thang bộ mà không thèm bước vào thang máy. Chạy lên tới lầu bốn, cậu thở ra một tí rồi chỉnh chu lại quần áo, đẩy cửa, bước vào nhà.
Ngay lập tức, hình ảnh Cốc Khiếu Thiên ngồi vắt chéo chân ở trên ghế salon thu về tầm mắt cậu.
Tim ơi, đừng đập nhanh nữa!!
Lam Sơn mím nhẹ môi, định bước đến chỗ Cốc Khiếu Thiên thì bị Thích Hạ gọi lại. Mặt anh có vẻ vui hơn ban sáng rồi.
" Tiểu Lam à, chủ tịch mang quần áo qua cho cậu rồi này. Chính thức ở đây rồi nhé!"
Sao?
Lam Sơn ngốc lăng quay sang nhìn thấy một vali đồ thật bự, trái tim như vỡ ra nghìn mảnh.
Chết tiệt, mình cố tình không qua lấy quần áo cũng vì muốn sau này lấy cớ mà trở về đó mà? Như thế này, như thế này thì...thì...
Lam Sơn cảm thấy trái tim hơi nhói, không ngờ người kia phũ phàng tuyệt tình như vậy.
" Ngài..."
Cậu còn định tìm cớ gì đó thì y đã đứng dậy, phủi nhẹ tay áo, nhìn Thích Hạ:
" Vậy là xong rồi, tôi về đây."
Thích Hạ niềm nở, " Vâng, tôi tiễn ngài."
" Không cần đâu."
Cốc Khiếu Thiên không nhìn Lam Sơn một cái từ nãy đến giờ khiến cậu càng muốn bật khóc hơn. Quay mạnh người, cậu chạy ù ra cửa, quên cả việc mang giày mà đuổi theo y.
Nắm lấy tay y, cậu gần như mếu máo:
" Khiếu Thiên, ngài...ngài thật sự muốn đuổi tôi đi?"
Cốc Khiếu Thiên vờ như không hiểu, " Không phải hôm nọ cậu bảo muốn lấy quần áo sao?"
" Cái đó..." Lam Sơn lắp bắp, " Không phải, tôi không định lấy..."
" Thì tôi đã đem qua cho cậu rồi."
" Không phải mà!!!" Lam Sơn kêu lên một tiếng rồi bất ngờ ôm chầm lấy y, khóc tu tu:
" Khiếu Thiên, ngài như vậy là quá đáng, là tàn nhẫn! Tôi đem rượu quý của ngài nấu ăn chính là muốn ngài ăn ngon, tôi đem tinh dầu pha nước tắm chính là muốn ngài thoải mái. Tôi không biết vợ cũ của ngài gạt tôi. Tôi hoàn toàn không có lỗi. Sao ngài lại như vậy chứ? Tôi muốn ở cùng ngài, không muốn đi đâu cả!!"
Thích Hạ bên trong nhà không biết bên ngoài có gì lại ồn ào như vậy, anh hơi nhoài người nhìn ra, sau đó thì mới phát hiện, mình đáng lý không nên làm điều ngu ngốc này.
Cốc Khiếu Thiên lần đầu bị một thiếu niên ôm chầm như vậy, còn khóc lóc nhõng nhẽo thế kia, y thật sự rất...đau đầu!
Tâm tình không tốt mấy, y đẩy nhẹ Lam Sơn đang bám dính mình ra mà nói:
" Thôi diễn trò với tôi đi. Còn nữa, tôi không thích hoa Cúc Ba Tư đâu nhé."
Nói rồi Cốc Khiếu Thiên xoay người, đi đến chỗ thang máy.
Lam Sơn nước mắt lưng tròng nhìn cánh cửa thang máy đóng lại, tim cậu thật sự rất đau luôn.
Đứng một mình giữa hành lang, thiếu niên đáng thương nào đó vẫn còn khóc rấm rứt chưa thôi, mặt mũi tèm nhem như con mèo mới chịu đi vào nhà.
Thích Hạ nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng như vậy, trong lòng không đặng mà ôm lấy Lam Sơn, vỗ về cậu.
" Được rồi, đừng khóc mà."
Lam Sơn lại khóc dữ hơn, " Tôi thất tình rồi, thất tình rồi. Mối tình đầu khốn khiếp, uuuu huuuuu..."
Thích Hạ cười khổ, vuốt vuốt tóc cậu, " Được rồi, tôi sẽ thương cậu mà..."
Khi anh vừa nói dứt lời này, ngay trước cửa nhà, đột nhiên, một cách trùng hợp quái quỷ máu chó nào đấy mà...Tiểu Hung Mãn đang đứng ở đó, nghe hết toàn bộ.
Thích Hạ nửa muốn buông, nửa không nỡ, mặt mày tái nhợt, trong lòng cũng khóc thầm.
Tiểu Rắc Rối, cậu đúng là thằng nhóc đem họa đến cho tôi!!!!
Hết chương 12.
Danh sách chương