Đó là một vài ngày trước khi Lexie có thể nghĩ tới việc liên lạc với Sam Cooper. Ngày sau ngày cô nhìn thấy cái nhẫn trên chương trình bản tin. Một trong số những khách hàng của cô có cập nhật lớn và muốn khởi động lại trang web, vì thế cô phải trốn ở trong nhà cả một ngày. Ngày tiếp theo, bà cô có một cuộc hẹn với nha sĩ và bà nói Lexie đi cùng.
Cuối cùng, sáng nay cô đã sắp xếp tòa soạn là điểm dừng chân đầu tiên của cô, chỉ để nhận ra là người bảo vệ ở bàn an ninh từ chối không để cô lên mà không có hẹn trước. Người đàn ông đó nói rằng anh phóng viên kia đã bị chìm ngập bởi những người phụ nữ đang tìm cách nói chuyện với anh ta và rằng anh ta có những yêu Cầu khắt khe không để bất kì người phụ nữ đang tìm kiếm tiền bạc, đói đàn ông nào đến gần anh ta.
Sam Cooper được bảo vệ còn hơn cả tổng thống. Chẳng có ý nghĩa gì với Lexie cả, nhưng ngay cả nụ cười duyên dáng nhất của cô cũng chẳng ăn thua.
Cô cố gắng gọi vào điện thoại bàn của Sam Cooper ở tòa soạn nhưng cuộc gọi của cô chuyển thẳng tới hộp ghi âm, và thay vì có thể để lại lời nhắn thì một giọng nói điện tử nói với cô rằng máy trả lời đã đầy. Tuy nhiên, Lexie vẫn tiếp tục nhiệm vụ và quyết tâm gặp người đàn ông đó. Cô chỉ chưa tìm ra cách nào thôi.
“Điều gì làm chị lo lắng như thế?” Claudia, cánh tay phải của Lexie hỏi khi cô ấy đến gặp cô tại bàn của cô ở Starbucks cho lần gặp mặt hàng tuần của hai người.
Lexie ngước lên từ cái laptop mà dù thế nào cô cũng không tập trung được. “Cũng chúc em buổi sáng tốt lành”
Claudia, luôn luôn là hình ảnh thu nhỏ của hạnh phúc, ngồi phía bên kia chiếc bàn và mỉm cười. Mái tóc màu nâu nhạt của cô ấy được buộc kiểu đuôi ngựa lỏng lẻo và những lọn tóc xoăn mềm mại rơi xuống hai bên.
Mặc dù Claudia trẻ hơn cái tuổi hai mươi chín của Lexie tới năm tuổi, nhưng cô ấy chín chắn và hai người đã có một tình bạn bền vững.
Lexie khoanh tay và ngả người về phía trước trong cái ghế của cô. Hít một hơi thật sâu, cô kể với Claudia câu chuyện về món đồ trang sức của bà cô và về Sam Cooper, một người hùng, và mối quan hệ của anh ta với cái nhẫn. “Vì vậy chị muốn mua lại nó, nhưng chị lại không thể đến gần người đàn ông đó để giới thiệu về bản thân mình, chứ chưa nói đến việc đề cập vấn đề. Tại sao một người phóng viên lại cần sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy chứ?” Ngoài một thực tế là anh ta đủ nam tính và nóng bỏng để vẫn được đốt cháy trong đống kí ức của cô.
Claudia cười lớn. “Một anh hùng thì không cần bảo vệ nhưng một anh chàng độc thân thì cần. Em biết điều đó, chị chưa đọc báo sáng nay sao? Trên mạng hoặc cách khác?”
Lexie lắc đầu. “Chưa có thời gian. Có chuyện gì thế?”
“Tờ Daily Post có một mục mới được gọi là Blog Chàng Độc Thân. Nó là mục làm nổi bật một trong những người độc thân của thành phố và theo sau là những thành tích chói lọi của anh ta, hi vọng rằng với việc chọn ra anh ta thì các chị em phụ nữ sẽ đột nhiên xuất hiện và anh ta sẽ gặp được người phụ nữ của mình. Chờ chút. Em sẽ tìm cái blog đó để chỉ cho chị.”
Lexie nhăn mũi. “Nghe giống như chương trình Người độc thân trên tivi vậy.” Lexie không có kiên nhẫn dành cho những chương trình tivi nơi mà phụ nữ xếp thành hàng để cạnh tranh tìm kiếm một người đàn ông. Bản thân thực tế không phải là chuyện ngon xơi, vì cô đã trực tiếp biết điều đó. Trong một mối quan hệ nghiêm túc duy nhất, cô đã để bản thân mình tin rằng một người đàn ông có thể chấp nhận và thậm chí là chia sẻ sở thích đi du lịch của cô - mặc dù tất cả các manh mối đều nói với cô kiểu khác.
Vì Drew là một phóng viên tự do nên dường như chắc chắn là anh ta sẽ muốn nhìn thế giới và dùng những trải nghiệm của mình như nguồn cho công việc. Nhưng cô đã phải vặn cánh tay anh ta để đưa anh ta tham gia vào những chuyến du lịch nước ngoài cùng với cô.
Cô đã ngốc nghếch lờ đi những lời phàn nàn về phong cách sống lang thang của cô và cô tự thuyết phục mình rằng cô và anh là một cặp đôi hoàn hảo, cho tới khi anh ta liên lạc lại với một người phụ nữ mà anh ta đã mất liên lạc từ nhiều năm qua.
Chỉ là một người bạn, anh ta nói vậy. Ngoài trừ việc anh ta nhanh chóng chia tay Lexie vì “người bạn” đó, để cô có nhiều kinh nghiệm hơn khi liên quan đến đàn ông. Trong sự nhận thức muộn màng, Drew đã chỉ trích quá mức về nhiều thứ hơn là chỉ phê phán những chuyến du lịch của cô, nhưng cô đã lựa chọn không chú ý tới thực tế đó vì hầu hết mọi người trong cuộc đời cô đều phê bình cô những điều tương tự như vậy.
Theo lời cha mẹ của Lexie, những người đang thất vọng, thì Drew hiện đang sống một cuộc sống trong mơ ở vùng ngoại ô, một cuộc sống mà cha mẹ cô mong muốn cho cô. Một ước mơ mà cô chưa bao giờ chia sẻ. Nhưng ông bà Caroline và Grant Davis không hiểu được - không bao giờ hiểu - và tiếp tục nhắc nhở cô cái thực tế đó mỗi lần cô gặp họ. Đó cũng là một trong rất nhiều lí do khiến Lexie giữ những cuộc viếng thăm gia đình cô ở mức tối thiểu nhất khi cô ở trong thành phố. Mặc dù họ chỉ sống ở ngoại thành mất nửa tiếng đi xe ngắn ngủi.
Còn với Drew, Lexie chỉ coi anh ta như một bài học nhớ đời. Kể từ đó, cô tán thành một triết lý mới: yêu họ và tận hưởng họ cho đến khi tới lúc phải đi.
“Aha! Tìm thấy rồi.” Claudia xoay màn hình laptop về phía Lexie, người đang vui vẻ tập trung vào một điều gì đó hơn là quá khứ lâm ly của cô.
“Đây là Blog Chàng Độc Thân ngày hôm nay. Chủ nhân chiếc nhẫn của chị là chàng độc thân mới. Và điều đó giải thích vì sao liên lạc với anh ta lại khó khăn đến vậy,” cô ấy nói.
Lexie liếc nhìn bức hình chụp sát mặt Sam Cooper, phóng viên báo chí và là người giám hộ của chiếc nhẫn. Trong hình, anh ta thậm chí còn nổi bật hơn cả trên tivi. Đôi mắt anh ta xanh hơn và mái tóc dày và thẳng, đủ dài để những ngón tay của một người phụ nữ luồn qua, nhưng cũng đủ ngắn để giữ lại vẻ nam tính. Claudia huýt sáo nhè nhẹ. “Anh ta nóng bỏng đấy chứ. Nhưng em thấy chị đã để ý đến điều đó rồi,” cô ấy nói và cười toe toét.
Lexie tự quyết tâm không để mình đỏ mặt vì bị bắt quả tang và thay vào đó đọc lướt qua bài báo. “Vì vậy mà phụ nữ lao vào anh ta à?” Cô cố gắng để nói thật ngạc nhiên, như thể cô không thể hình dung được chuyện như thế này.
Nhưng cô có thể. Cô chỉ không muốn thừa nhận ra thành tiếng, mà cô cũng không muốn là một trong những người phụ nữ liều lĩnh đó. Cô chỉ quan tâm đến việc giao dịch kinh doanh với người đàn ông đó, không hơn.
Claudia khoanh tay trước ngực. “Nếu chị muốn gặp anh chàng Sam Cooper thì em gợi ý cách đi cửa sau. Chị có lẽ phải đợi một chút, nhưng em đánh cuộc là cuối cùng anh ta sẽ ra thôi.”
Lexie nheo mắt. “Em chắc chứ?” Bởi vì cô không thể tưởng tượng được việc một mình lang thang hàng giờ liền trong ngõ hẻm mà chỉ dựa trên hi vọng.
“Chị không tin em à?”
Claudia có sự kinh nghiệm sống trong thành phố lớn và sở trường hoàn thành bất cứ công việc nào mà cô để tâm tới, từ việc mã hóa phức tạp cho đến những người đàn ông thậm chí phức tạp hơn.
Lexie gật đầu, thừa nhận quan điểm. “Em đúng là bậc thầy. Chính là cửa sau.”
Coop kéo lê cái hộp to tướng xuống thang máy đến tầng hầm, ra cửa sau của tòa soạn và tiến đến cái thùng rác Dumpster lớn màu xanh. Anh đã làm việc qua cả giờ ăn tối và bóng tối đã bao phủ cả con hẻm khi anh thả cái hộp xuống đất. Thùng rác quá cao khiến anh không thể nâng cái hộp lên và quẳng nó vào trong, vì vậy anh phải bỏ những thứ bên trong bằng tay. Với tay xuống, anh túm lấy một nắm gấp đôi những lá thư được tẩm nước hoa từ những người phụ nữ tán dương những đức tính tốt của họ gửi tới Chàng Độc Thân được đăng quang gần đây nhất trong cái Blog Chàng Độc Thân kì quặc và ném vào trong thùng rác.
Để sát muối lên vết thương, cái blog đó lại do chính tờ báo khốn kiếp của anh xuất bản! Dựa vào việc khám phá ra rằng anh là nạn nhân mới nhất của tên tác giả nặc danh, Coop đã nài nỉ nhà xuất bản của tờ báo cố ngăn bài báo lại. Nhưng không có ai, thậm chí là người phóng viên chuyên viết về đề tài tội phạm hàng đầu của họ, có thể ngăn cản được cỗ máy kiếm tiền có tên gọi là Blog Chàng Độc Thân.
Đây hoặc là một sự quả báo cho điều gì đó anh đã làm trong cuộc sống trước đây hoặc là bằng chứng cho câu ngạn ngữ cổ đó là gieo nhân nào gặt quả đấy. Dù bằng cách này hay cách khác thì nó cũng thật là bẽ mặt. Anh phải chỉ thị cho Chris Markov, người bảo vệ an ninh tòa nhà nơi anh đang ở, đuổi bất cứ người phụ nữ nào không hẹn trước ra ngoài. Anh không thể đi bộ đi làm nữa, vì một vài người phụ nữ dũng cảm đã tìm ra nơi anh ở và cắm chốt ở ngoài bậc cửa giống như các tay săn ảnh săn đuổi Britney Spears. Và trong thời tiết giữa hè đẹp tuyệt như thế này, anh buộc phải thuê một người lái taxi đến đón anh ra ngoài bằng cửa sau và đưa anh về nhà. Điều này nhắc anh nhớ: anh hi vọng Charlie đang đứng đợi anh ở góc đường khi anh xong việc ở đây.
Coop quẳng những bức thư cuối cùng đi. Tiếp đó là đến những bó hoa và những hộp kẹo. Những món đồ được bọc gói này anh sẽ gửi qua cho các bệnh viện địa phương. Nếu những người phụ nữ đủ cuồng nhiệt để gửi quà cho anh, và nghĩ rằng anh sẽ hứng thú với một người lạ mặt liều lĩnh thì anh lại không có ý định nếm thử bất cứ thứ gì không được gói mà họ gửi qua. Mẹ của anh, cầu chúc cho bà được yên nghỉ, đã dạy anh điều đó.
Khi anh với tay vào trong hộp để lấy những thứ cuối cùng, thì tay anh chạm phải lớp cotton mềm mại. Anh lôi thứ đó ra và, như anh đã làm khi mở cái bao bì gốc, Coop nhìn chằm chằm không thể tin nổi vào chiếc quần áo lót lọt khe của phụ nữ. Nó thậm chí còn có một cái thẻ đung đưa khỏi mặt sau. Món quà đặc biệt này, anh quá hoảng sợ để lo lắng về việc quyên góp và đã ngay lập tức thêm nó vào đống rác.
“Đó là loại dễ thương đấy. Có lẽ tôi có thể kiểm tra cỡ của chúng trước khi anh quăng chúng đi?”
Coop cứng người với âm thanh của một giọng nữ xa lạ.
“Tôi đùa thôi. Anh có thể tống khứ những cái đó đi trước khi tôi tự giới thiệu bản thân mình được không? Toàn bộ khái niệm về Blog Chàng Độc Thân và những người phụ nữ liều lĩnh, mưu mô đang làm tôi nổi mẩn.”
Coop nhận thấy dấu hiệu của sự thích thú trong giọng nói của cô.
Anh quẳng bộ đồ lót vào lại trong hộp và nhấc cái vật nặng đã được làm nhẹ đi lên ném vào thùng rác trước khi quay về phía người phụ nữ đã quấy rầy nhiệm vụ của anh. Trông cô ấy không giống với bất kì người phụ nữ tóc nâu hay tóc vàng hoe khiêu gợi đã gửi kèm cả ảnh của họ trong thư - một số ít những người phụ nữ anh đã liếc nhìn trước khi hình một người phụ nữ lõa lồ dạy cho anh một bài học.
Thay vào đó, anh thấy mình đang đối diện với một người phụ nữ da trắng tóc nâu nổi bật với mái tóc thẳng rẽ ngôi lệch một bên và được cắt thẳng tưng tới vai. Những sợi tóc mảnh, dài tạo khung cho một gương mặt xinh đẹp, được ẩn đi một phần bởi cặp kính gọng đen phong cách. Hơn nữa anh còn nhận thấy đôi xương gò má cao và ánh nhìn của anh bị thu hút bởi đôi môi đầy đặn, gợi cảm của cô. Ngoài cái miệng căng mọng ấy ra thì đôi mắt là điểm đặc trưng nổi bật nhất, ngay cả khi chúng ẩn đằng sau cặp kính. Tròng mắt cô ấy rộng và tối, màu sắc được xác định nhờ ánh sáng đang mờ dần.
Mặt khác cặp kính làm nét đặc trưng quyến rũ của cô ấy càng thêm vẻ thông minh. Cô ấy đưa ra một trò chơi ghép hình mà anh muốn tháo rời ra và ghép lại với nhau với một sự hiểu biết sâu sắc hơn.
Nhưng chỉ vì anh bị cô thu hút không có nghĩa là cô không phải là một trong những người lén theo anh. “Được rồi, tôi đã làm nhẹ bớt gánh nặng của mình rồi. Vậy thì cô là ai và cô đang làm gì ở chỗ cửa sau này?” anh hỏi một cách thận trọng.
Cô toét miệng cười rạng rỡ với anh và anh thêm hàm răng đẹp vào những đặc tính của cô. “Tôi đang đợi anh,” cô đáp.
Một cảm giác thất vọng vô lý bao trùm anh trước câu trả lời của cô. “À, tôi không hứng thú.” Nhét tay vào túi, anh quay về phía lối ra của con hẻm. “Làm sao anh biết được khi mà anh còn chưa nghe những gì tôi phải nói?” Cô gọi với theo anh.
Bất chấp bản thân mình, anh dừng lại và quay lại. “Bởi vì cô là phụ nữ, cô chờ tôi ra bằng cửa sau và cô thừa nhận rằng cô thấy hứng thú!”
“Không phải với anh!” Cô sửa lại, âm thanh phát ra kinh hoàng với quan điểm đó, cùng lúc làm thâm tím cái tôi của Coop.
Điều gì đang xảy ra với anh vậy, anh tự hỏi.
“Tôi quan tâm đến cái nhẫn của anh!” Cô giơ tay lên để minh họa cho lời nói của mình, chỉ cho anh nhiều cái nhẫn lóe sáng trên những ngón tay của cô.
“Cô và mọi người phụ nữ đang tìm kiếm chồng khác trong thành phố,” anh lẩm bẩm, ngay cả khi anh suy ngẫm về việc cô sẽ đeo chiếc nhẫn đính hôn ở đâu giữa rất nhiều loại trang sức cô đang đeo.
Cô mím đôi môi quyến rũ lại và nhăn mặt. “Không phải theo cách đó!” Cô lục trong cái túi xách quá khổ đeo trên vai và lôi ra một tấm ảnh. “Nhìn này. Đây là bà tôi và bà đang đeo một cái vòng cổ trông giống như một mảnh ghép với chiếc nhẫn mà tôi thấy anh nhận được trên tivi.”
Ngạc nhiên với lời giải thích của cô, Coop cầm lấy bức ảnh, nhưng ánh nắng ban ngày đang yếu dần không đủ sáng để anh có thể nhìn rõ. “Trời quá tối chẳng nhìn thấy được,” anh nói và đưa tấm ảnh lại cho cô.
“Hãy tin tôi. Nó trông giống như là một mảnh ghép vậy.”
Anh đã biết cái nhẫn từng là một phần của bộ trang sức rồi. Nhưng bà cô ấy có thực sự sở hữu chiếc vòng cổ phù hợp không hay câu chuyện đó chỉ là một âm mưu để đến gần anh thôi? Bản năng nhà báo của Coop nói với anh rằng cô thành thật trong cuộc tìm kiếm này. Và anh phải thừa nhận rằng cô không hành động giống như một người phụ nữ đang hứng thú với người đàn ông độc thân mới nhất của thành phố.
Sự thiếu hứng thú đã được cô thừa nhận và làm anh khó chịu. Đặc biệt khi anh thấy tò mò về cô - và không chỉ bởi mối liên quan giả thiết của cô với chiếc nhẫn của anh, cái nhẫn mà anh đã đút sâu bên trong túi quần trước của mình.
Nhưng anh không định cho cô xem cái nhẫn cho tới khi anh biết nhiều hơn về câu chuyện của cô. “Bà cô đã lấy chiếc vòng cổ ở đâu?” anh hỏi, và băn khoăn liệu bà là người thứ hai hay thứ ba được thừa kế quyền sở hữu món đồ này sau khi nó bị đánh cắp.
“Nghe này, anh có nghĩ là chúng ta có thể trò chuyện ở đâu đó không? Bất cứ nơi nào khác sẽ tốt cho tôi. Mùi hôi thối của rác thải đang giết tôi đấy.” Cô nhăn mũi và phẩy phẩy tay trước mặt.
Coop lắc đầu và cười toe toét. “Vừa thông minh vừa xinh đẹp.”
Đằng sau cặp kính, đôi mắt cô mở to. “Nói với cô điều gì. Tôi cần phải về nhà và tắm. Tôi không thể nói với cô là có bao nhiêu lá thư tôi vừa bỏ đi được tẩm nước hoa. Cô có muốn gặp tôi để đi uống một cái gì đó không?” Anh mời cô dựa trên một ý nghĩ vừa chợt nảy ra, nhưng khi anh chờ đợi câu trả lời thì trái tim anh bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực. Cô nghiêng đầu sang một bên. “Anh sẽ mang chiếc nhẫn đi chứ?”
Anh gật đầu. “Cô sẽ mang bức ảnh đi chứ?”
“Đương nhiên.”
“Cô có bút không?” anh hỏi, cố gắng tỏ ra thờ ơ khi mà thực tế anh cảm thấy hồi hộp với ý nghĩ sẽ được gặp lại cô.
Cô lục tìm trong cái túi xách quá khổ và đưa anh cái gì đó để viết. “Đây. Dùng cái này đi.” Cô lật mặt sau của tấm ảnh.
“Tám giờ thì thế nào?” anh hỏi. “Được thôi.”
Anh viết nhanh tên quán Bar and Grill, nơi mà người cha lớn tuổi của anh đã mở sau khi về hưu. Cảnh sát thường hay lang thang ở đó trong giờ nghỉ của họ. Bia rất ngon và thức ăn còn ngon hơn. Nó không quá trang trọng cho một cuộc gặp gỡ làm ăn và nó nằm trên một con phố đông người qua lại, nơi mà cô ấy sẽ cảm thấy an toàn với một người hết sức xa lạ.
Điều này nhắc anh nhớ ra. “Tôi không nghĩ là chúng ta đã thực sự giới thiệu về nhau,” anh nói.
“Tôi là Lexie Davis.” Cô đưa tay ra và anh nắm lấy.
“Viết tắt của Alexandra?”
“Alexis. Cha mẹ tôi khá bực bội. Tôi đã thay đổi nó ngay khi tôi biết nói.” Anh cười, tận hưởng cảm giác lòng bàn tay cô áp vào lòng bàn tay anh. Mềm mại và nữ tính, bàn tay cô nhỏ, nhưng anh không nghi ngờ gì về việc người phụ nữ này có thể tự bảo vệ chính mình. Anh thích sự gan dạ và tính quả quyết của cô.
“Và anh là Sam Cooper khét tiếng,” cô nói khi thả cái bắt tay ra.
Anh liếc nhìn cô một cách tò mò. “Chàng độc thân đương thời không cần phải giới thiệu.” Cô nhăn mũi, bỏ qua thân phận hiện tại của anh.
“Vì vậy cô thực sự không để tâm đến những gì mà Blog Chàng Độc Thân đó đã đề cập đúng không?” anh hỏi, cảm thấy tò mò.
Cô lắc đầu. “Không một người phụ nữ có lòng tự trọng nào lại chạy theo một người đàn ông chỉ vì anh ta còn độc thân và đang sở hữu một cái nhẫn...” Giọng cô kéo thấp xuống và cô cười toe toét, rõ ràng là chú ý mô tả về chính bản thân mình.
Anh cười. “Bĩnh tĩnh đi Lexie. Chúng ta đã chứng minh được rằng cô chẳng hứng thú với tôi,” anh nói, giọng anh nghe cộc cằn hơn là anh muốn.
“Anh nói ai?” Cô lấy lại tấm ảnh và nhét nó vào trong túi xách. “Gặp anh lúc tám giờ.” Với một cái vẫy tay ngắn gọn, cô quay người và sải bước đi về cuối con hẻm, để anh có cơ hội chiêm ngưỡng phần tài sản quý giá đẹp đẽ còn lại của cô, được bao bọc trong cái quần jean màu trắng và chiếc áo sát nách rộng thùng thình khi cô bỏ đi.
Lexie lao về căn hộ của bà cô ở West Side, vội vàng đi tắm và thay quần áo cho buổi gặp gỡ với Sam Cooper.
“Sam Cooper.” Cô phát âm cái tên đó trôi chảy và dễ dàng, giống như Kahlua và kem, đồ uống khoái khẩu của cô.
Cô dùng chìa khóa của mình mở cửa và bước vào căn hộ. Như thường lệ, mùi hoa violet, hương thơm của loài hoa được bà cô lựa chọn, xộc vào các giác quan của cô.
“Bà ơi? Bà có nhà không?” Lexie gọi to.
Không có tiếng trả lời. Cô nhận ra là bà Charlotte đã xuống chỗ bà Sylvia và cô đi về phía phòng ngủ của mình, bật đèn lên khi cô đi qua căn phòng. Bà cô thích bóng tối, và đã kéo kín những tấm rèm nặng nề che phủ những khung cửa sổ cũ. Lexie bật một vài bóng đèn lên.
Ở trong phòng mình, cô lục lọi tủ quần áo, tìm cái gì đó phù hợp để mặc cho buổi gặp gỡ kinh doanh chứ không phải là một cuộc hẹn, nhưng vẫn là với người đàn ông mà cô muốn gây ấn tượng. Cô không phải là người tích trữ nhiều đồ đạc cho nên những thứ cô có đều là những đồ cô thấy cần thiết và thật sự yêu thích. Cô chưa bao giờ phải hoàn thiện kĩ năng đi du lịch mang theo ít hành lý cả. Nó đến với cô một cách tự nhiên. Xem xét kĩ càng nhanh chóng tủ quần áo, cô chọn một chiếc váy mùa hè nhẹ nhàng và một đôi xăng-đan hoa dây da.
Nửa tiếng sau, cô tắm xong, trang điểm nhẹ và sấy khô mái tóc mới cắt. Cô đeo thêm một chiếc băng-đô mỏng màu da cam rất phù hợp với chiếc váy, xịt một chút nước hoa mà cô ưa thích và sẵn sàng để đi.
Chỉ một chút bồn chồn cũng cho thấy rằng đối với cô buổi tối hôm nay đột nhiên có ý nghĩa lớn hơn là một vụ giao dịch mà trong đó cô hi vọng sẽ mua được chiếc nhẫn.
Khi cô đến gặp Sam lúc sớm, cô đã không biết trông đợi điều gì. Chắc chắn trên chương trình bản tin, anh ta trông rất đẹp trai, nhưng anh ta cũng rất dè dặt về việc nhận quà thưởng và có một chút cộc cằn với người phóng viên truyền hình. Cô đã không được chuẩn bị cho sự va chạm khi trực tiếp gặp anh ta. Và khi anh đã bỏ qua sự đề phòng đối với cô, nom anh hết sức quyến rũ.
Anh đã coi cô thật xinh đẹp. Trong kí ức, đôi má cô nóng bừng lên. Tiếp đến là cái chạm tay của anh. Đôi tay anh không bị thô ráp vì công việc vất vả, cũng không mềm mại và được cắt sửa móng tay. Thực tế, những ngón tay anh như có cảm giác đúng như chúng quấn quanh bàn tay cô và sự choáng voáng của nhận thức xèo xèo thẳng qua tới các ngón chân và những bộ phận khác của cơ thể mà ngay lúc này tốt hơn là cô không nên tập trung vào chúng quá kĩ.
Cô không nghe thấy bất kì tiếng ồn nào từ phần còn lại của căn hộ và cho rằng bà cô vẫn chưa về nhà. Rõ ràng là cô sẽ cảm thấy may mắn và lẻn đi mà không phải trả lời bất kì câu hỏi nào về việc cô sẽ đi đâu. Cô muốn làm bà bất ngờ với món đồ trang sức tại bữa tiệc và càng ít cơ hội để bà cô phải can thiệp vào thì càng tốt.
Cô chỉ để lại cho bà một lời nhắn để bà khỏi lo lắng. Lexie cầm túi xách lên và cẩn thận kiểm tra lần nữa xem cô đã mang tấm ảnh của bà với tên và địa chỉ của nhà hàng ở mặt sau hay chưa và đi về phía hành lang nhỏ, đi qua khu vực phòng khách dẫn ra cửa.
Một tiếng huýt sáo làm cô dừng lại đột ngột và Lexie xoay vòng quanh nhìn thấy bà đang ngồi trong chiếc ghế bành da lớn ở góc phòng. “Cháu đi đâu mà ăn mặc đẹp thế?” Bà Charlotte hỏi.
“Bà làm cháu sợ đấy! Cháu không biết là bà đã về nhà.” Lexie đặt tay lên ngực, che chở cho trái tim đang phi nước đại của mình.
Bà cô đặt đồ đan lên lòng mình. “Bà đã gọi to đấy. Chắc cháu đã không nghe thấy bà.”
Lexie gật đầu. “Vâng, à, cháu sẽ về muộn đấy. Bà đừng thức đợi nhé.”
Cô vừa bước một bước về phía cửa thì đã nghe bà nói, “Cháu chưa trả lời câu hỏi của bà.”
Và cô gần như sắp thoát, Lexie nghĩ. “Câu hỏi nào ạ?”
“Đừng giả ngốc với bà. Cháu có một cuộc hẹn hò nóng bỏng phải không?” Bà Charlotte hỏi, đôi mắt bà mở to tò mò.
Bà cô chẳng mong muốn gì hơn là việc nhìn thấy Lexie ổn định với một người đàn ông, như thế sẽ có ai đó chăm sóc cô khi bà chết. Điều cơ bản trong thái độ đạo đức giả đến từ một người phụ nữ, dù cô ta đã kết hôn, cũng vẫn đòi hỏi được giống như nhân vật Rizzo sống đầy đủ, độc lập trong bộ phim Grease hơn là nhân vật Sandy nghiêm trang và ngây thơ. Trừ cái tính lang chạ bừa bãi ra. Lexie hi vọng.
Cô luôn luôn tôn sùng bà và chưa bao giờ xem sự thúc giục của bà với hôn nhân một cách quá nghiêm túc. Cô cũng biết tốt hơn là không nên để bà Charlotte có bất cứ cơ hội thực sự nào can thiệp vào đời sống riêng tư của cô.
“Cháu xin lỗi vì làm bà thất vọng nhưng chỉ là một cuộc gặp gỡ về công việc thôi bà ạ.”
Bà Charlotte nhướn một bên lông mày được kẻ chì lên tỏ ý nghi ngờ. “Ồ thôi nào. Đừng đùa một người hay đùa chứ. Cháu ăn mặc quá đẹp để gặp một người khách hàng. Thế nào? Bà có biết cậu ta không? Cậu ta sẽ đưa cháu đi đâu? Đây là lần đầu tiên cháu ra ngoài với cậu ta phải không? Và cậu ta là một chàng trai trẻ đẹp chứ?”
Lexie thở dài bi thảm, thoái chí nhưng không chịu thua. “Hãy tin những gì bà muốn bà ạ,” cô nói, ngay cả khi cô không thể nén cười trước biểu hiện hăng hái với hai mươi câu hỏi của bà Charlotte. “Không, bà không biết vị khách hàng này đâu, tụi cháu sẽ đi đến một nơi được gọi là Jack’s Bar and Grill, vâng, đây là lần đầu chúng cháu gặp nhau, và tất nhiên anh ta là một chàng trai trẻ đẹp. Cháu sẽ không đồng ý gặp mặt với bất kì vị khách hàng nào khác.”
“Bà không tin.”
Lexie liếc nhìn đồng hồ. “Tùy bà thôi ạ. Cháu phải đi không thì sẽ muộn mất.” Cô gửi bà một nụ hôn gió. “Cháu yêu bà.”
Bà Charlotte mỉm cười. “Vui vẻ nhé! Và hãy nhớ, làm tất cả mọi thứ bà làm... Và hơn thế nữa!”
Cô trợn tròn mắt và đi thẳng ra khỏi cửa đến chỗ cuộc hẹn mà không phải là một cuộc hẹn hò mà chỉ là một buổi gặp gỡ kinh doanh - với người đàn ông quyến rũ nhất cô đã gặp trong một thời gian khá dài.
Di động của Coop reo lên trước khi anh chạm tay vào cánh cửa quán Jack’s Bar and Grill. Vì anh đã đến sớm nên anh ngừng lại để nghe điện thoại bên ngoài - ở nơi yên tĩnh hơn. “Coop đây,” anh nói.
“Tôi là Ricky Burnett. Tôi là chủ cửa hàng Vintage Jewelers. Tôi nghe nói anh đã cứu con gái và cháu gái tôi.” Coop không tin là ông ấy lại đi quá xa như vậy. “Tôi chỉ vô tình có mặt đúng nơi đúng lúc thôi, ông Burnett.”
“Cảm ơn anh. Tôi rất biết ơn anh,” người đàn ông nói với giọng cộc cằn. “Không có gì đâu.”
“Nhưng tôi cần lấy lại cái nhẫn.”
Lời tuyên bố đột ngột khiến Coop mất cảnh giác và với việc đề cập tới chiếc nhẫn, bản năng của anh trở nên cảnh giác cao độ.
“Cha!” Coop nhận ra giọng của người con gái đệm vào phía sau.
“Giữ máy một phút nhé,” ông Ricky nói.
Coop áp điện thoại sát vào tai, cố gắng nghe họ đang bàn cãi vấn đề gì ở đầu dây bên kia. Cho rằng người cha và cô con gái kia đang tranh cãi, anh chẳng gặp khó khăn gì trong việc nghe trộm.
“Cha thật trơ tráo!” bà ta trách mắng người cha. “Con đã nói với cha rằng người đàn ông đó đã cứu chúng con.”
“Và ta rất biết ơn, nhưng con không có quyền bất cứ cái gì trong hộp đồ cá nhân của ta.” ông Ricky nói.
“Cha luôn cất giữ những thứ mà cha chẳng thực sự cần đến. Nếu để tùy theo ý cha thì chắc trong ngăn kéo sẽ có nhiều đồ hơn trong cửa hàng mất. Thật tốt là thỉnh thoảng con vẫn dọn dẹp. Ít nhất thì con cũng tạo ra được lợi nhuận cho chúng ta.”
“Con đã bán những thứ khác của ta đi rồi à?’ một tiếng kêu giận dữ, ông Ricky cao giọng.
“Không giống như cha đã từng để ý đâu! Sự tích trữ kinh điển, con đã xem nó trên chương trình Oprah rồi. Nào, bây giờ thì cha hãy nói với ông Cooper rằng cha xin lỗi và để yên cho anh ta giữ chiếc nhẫn đi.”
“Cậu vẫn ở đấy chứ?” Ông Ricky hỏi. “Vâng tôi đây.” Coop không chắc là mình bị ông Ricky Burnett làm cho thích thú hơn hay ngạc nhiên hơn. “Nghe này, tôi sẽ tặng cho anh một món quà khác nếu tôi có thể lấy lại được cái nhẫn,” ông Ricky nói, rõ ràng là phớt lờ con gái ông đi.
Vậy thì cái nhẫn có ý nghĩa gì đó với người đàn ông này. ông ta có biết là cái nhẫn đã bị đánh cắp không? ông ta đóng vai trò gì trong vụ trộm đó? Hay ông ta chỉ là một người sưu tầm, giống như con gái ông ta đã nói? “Cha thật quá đáng!” con gái ông ta kêu lên. Tiếng cửa đóng sầm một cái vang lên trong điện thoại.
Coop nhăn mặt. “Tôi thật sự muốn giúp ông, ông Burnett, nhưng tôi khong thể.”
“Này?
“Tôi xin lỗi, nhưng bây giờ tôi phải đi rồi.” Coop ngắt máy, rồi vỗ nhẹ vào túi nơi anh để chiếc nhẫn.
Chắc chắn anh cảm thấy có lỗi về việc không trả lại chiếc nhẫn. Khỉ thật, ngay từ đầu anh đã không muốn nhận quà. Nhưng được trang bị những thông tin mới, Coop không thể chuyển cái nhẫn qua cho ông Ricky Burnett. Ai mà biết được liệu Ricky có phải là người sở hữu hợp pháp hay không? Và Lexie David cũng quan tâm tới thứ đồ trang sức đặc biệt đó.
Rõ ràng là có nhiều điều hơn đối với chiếc nhẫn này, và sự tò mò của một người phóng viên trong Coop lôi kéo anh, trong khi đó câu chuyện lại lôi kéo nhà viết tiểu thuyết bên trong anh. Cho tới khi anh làm sáng tỏ được điều bí ẩn đằng sau vụ trộm thì chiếc nhẫn vẫn ở đây.
Cuối cùng, sáng nay cô đã sắp xếp tòa soạn là điểm dừng chân đầu tiên của cô, chỉ để nhận ra là người bảo vệ ở bàn an ninh từ chối không để cô lên mà không có hẹn trước. Người đàn ông đó nói rằng anh phóng viên kia đã bị chìm ngập bởi những người phụ nữ đang tìm cách nói chuyện với anh ta và rằng anh ta có những yêu Cầu khắt khe không để bất kì người phụ nữ đang tìm kiếm tiền bạc, đói đàn ông nào đến gần anh ta.
Sam Cooper được bảo vệ còn hơn cả tổng thống. Chẳng có ý nghĩa gì với Lexie cả, nhưng ngay cả nụ cười duyên dáng nhất của cô cũng chẳng ăn thua.
Cô cố gắng gọi vào điện thoại bàn của Sam Cooper ở tòa soạn nhưng cuộc gọi của cô chuyển thẳng tới hộp ghi âm, và thay vì có thể để lại lời nhắn thì một giọng nói điện tử nói với cô rằng máy trả lời đã đầy. Tuy nhiên, Lexie vẫn tiếp tục nhiệm vụ và quyết tâm gặp người đàn ông đó. Cô chỉ chưa tìm ra cách nào thôi.
“Điều gì làm chị lo lắng như thế?” Claudia, cánh tay phải của Lexie hỏi khi cô ấy đến gặp cô tại bàn của cô ở Starbucks cho lần gặp mặt hàng tuần của hai người.
Lexie ngước lên từ cái laptop mà dù thế nào cô cũng không tập trung được. “Cũng chúc em buổi sáng tốt lành”
Claudia, luôn luôn là hình ảnh thu nhỏ của hạnh phúc, ngồi phía bên kia chiếc bàn và mỉm cười. Mái tóc màu nâu nhạt của cô ấy được buộc kiểu đuôi ngựa lỏng lẻo và những lọn tóc xoăn mềm mại rơi xuống hai bên.
Mặc dù Claudia trẻ hơn cái tuổi hai mươi chín của Lexie tới năm tuổi, nhưng cô ấy chín chắn và hai người đã có một tình bạn bền vững.
Lexie khoanh tay và ngả người về phía trước trong cái ghế của cô. Hít một hơi thật sâu, cô kể với Claudia câu chuyện về món đồ trang sức của bà cô và về Sam Cooper, một người hùng, và mối quan hệ của anh ta với cái nhẫn. “Vì vậy chị muốn mua lại nó, nhưng chị lại không thể đến gần người đàn ông đó để giới thiệu về bản thân mình, chứ chưa nói đến việc đề cập vấn đề. Tại sao một người phóng viên lại cần sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy chứ?” Ngoài một thực tế là anh ta đủ nam tính và nóng bỏng để vẫn được đốt cháy trong đống kí ức của cô.
Claudia cười lớn. “Một anh hùng thì không cần bảo vệ nhưng một anh chàng độc thân thì cần. Em biết điều đó, chị chưa đọc báo sáng nay sao? Trên mạng hoặc cách khác?”
Lexie lắc đầu. “Chưa có thời gian. Có chuyện gì thế?”
“Tờ Daily Post có một mục mới được gọi là Blog Chàng Độc Thân. Nó là mục làm nổi bật một trong những người độc thân của thành phố và theo sau là những thành tích chói lọi của anh ta, hi vọng rằng với việc chọn ra anh ta thì các chị em phụ nữ sẽ đột nhiên xuất hiện và anh ta sẽ gặp được người phụ nữ của mình. Chờ chút. Em sẽ tìm cái blog đó để chỉ cho chị.”
Lexie nhăn mũi. “Nghe giống như chương trình Người độc thân trên tivi vậy.” Lexie không có kiên nhẫn dành cho những chương trình tivi nơi mà phụ nữ xếp thành hàng để cạnh tranh tìm kiếm một người đàn ông. Bản thân thực tế không phải là chuyện ngon xơi, vì cô đã trực tiếp biết điều đó. Trong một mối quan hệ nghiêm túc duy nhất, cô đã để bản thân mình tin rằng một người đàn ông có thể chấp nhận và thậm chí là chia sẻ sở thích đi du lịch của cô - mặc dù tất cả các manh mối đều nói với cô kiểu khác.
Vì Drew là một phóng viên tự do nên dường như chắc chắn là anh ta sẽ muốn nhìn thế giới và dùng những trải nghiệm của mình như nguồn cho công việc. Nhưng cô đã phải vặn cánh tay anh ta để đưa anh ta tham gia vào những chuyến du lịch nước ngoài cùng với cô.
Cô đã ngốc nghếch lờ đi những lời phàn nàn về phong cách sống lang thang của cô và cô tự thuyết phục mình rằng cô và anh là một cặp đôi hoàn hảo, cho tới khi anh ta liên lạc lại với một người phụ nữ mà anh ta đã mất liên lạc từ nhiều năm qua.
Chỉ là một người bạn, anh ta nói vậy. Ngoài trừ việc anh ta nhanh chóng chia tay Lexie vì “người bạn” đó, để cô có nhiều kinh nghiệm hơn khi liên quan đến đàn ông. Trong sự nhận thức muộn màng, Drew đã chỉ trích quá mức về nhiều thứ hơn là chỉ phê phán những chuyến du lịch của cô, nhưng cô đã lựa chọn không chú ý tới thực tế đó vì hầu hết mọi người trong cuộc đời cô đều phê bình cô những điều tương tự như vậy.
Theo lời cha mẹ của Lexie, những người đang thất vọng, thì Drew hiện đang sống một cuộc sống trong mơ ở vùng ngoại ô, một cuộc sống mà cha mẹ cô mong muốn cho cô. Một ước mơ mà cô chưa bao giờ chia sẻ. Nhưng ông bà Caroline và Grant Davis không hiểu được - không bao giờ hiểu - và tiếp tục nhắc nhở cô cái thực tế đó mỗi lần cô gặp họ. Đó cũng là một trong rất nhiều lí do khiến Lexie giữ những cuộc viếng thăm gia đình cô ở mức tối thiểu nhất khi cô ở trong thành phố. Mặc dù họ chỉ sống ở ngoại thành mất nửa tiếng đi xe ngắn ngủi.
Còn với Drew, Lexie chỉ coi anh ta như một bài học nhớ đời. Kể từ đó, cô tán thành một triết lý mới: yêu họ và tận hưởng họ cho đến khi tới lúc phải đi.
“Aha! Tìm thấy rồi.” Claudia xoay màn hình laptop về phía Lexie, người đang vui vẻ tập trung vào một điều gì đó hơn là quá khứ lâm ly của cô.
“Đây là Blog Chàng Độc Thân ngày hôm nay. Chủ nhân chiếc nhẫn của chị là chàng độc thân mới. Và điều đó giải thích vì sao liên lạc với anh ta lại khó khăn đến vậy,” cô ấy nói.
Lexie liếc nhìn bức hình chụp sát mặt Sam Cooper, phóng viên báo chí và là người giám hộ của chiếc nhẫn. Trong hình, anh ta thậm chí còn nổi bật hơn cả trên tivi. Đôi mắt anh ta xanh hơn và mái tóc dày và thẳng, đủ dài để những ngón tay của một người phụ nữ luồn qua, nhưng cũng đủ ngắn để giữ lại vẻ nam tính. Claudia huýt sáo nhè nhẹ. “Anh ta nóng bỏng đấy chứ. Nhưng em thấy chị đã để ý đến điều đó rồi,” cô ấy nói và cười toe toét.
Lexie tự quyết tâm không để mình đỏ mặt vì bị bắt quả tang và thay vào đó đọc lướt qua bài báo. “Vì vậy mà phụ nữ lao vào anh ta à?” Cô cố gắng để nói thật ngạc nhiên, như thể cô không thể hình dung được chuyện như thế này.
Nhưng cô có thể. Cô chỉ không muốn thừa nhận ra thành tiếng, mà cô cũng không muốn là một trong những người phụ nữ liều lĩnh đó. Cô chỉ quan tâm đến việc giao dịch kinh doanh với người đàn ông đó, không hơn.
Claudia khoanh tay trước ngực. “Nếu chị muốn gặp anh chàng Sam Cooper thì em gợi ý cách đi cửa sau. Chị có lẽ phải đợi một chút, nhưng em đánh cuộc là cuối cùng anh ta sẽ ra thôi.”
Lexie nheo mắt. “Em chắc chứ?” Bởi vì cô không thể tưởng tượng được việc một mình lang thang hàng giờ liền trong ngõ hẻm mà chỉ dựa trên hi vọng.
“Chị không tin em à?”
Claudia có sự kinh nghiệm sống trong thành phố lớn và sở trường hoàn thành bất cứ công việc nào mà cô để tâm tới, từ việc mã hóa phức tạp cho đến những người đàn ông thậm chí phức tạp hơn.
Lexie gật đầu, thừa nhận quan điểm. “Em đúng là bậc thầy. Chính là cửa sau.”
Coop kéo lê cái hộp to tướng xuống thang máy đến tầng hầm, ra cửa sau của tòa soạn và tiến đến cái thùng rác Dumpster lớn màu xanh. Anh đã làm việc qua cả giờ ăn tối và bóng tối đã bao phủ cả con hẻm khi anh thả cái hộp xuống đất. Thùng rác quá cao khiến anh không thể nâng cái hộp lên và quẳng nó vào trong, vì vậy anh phải bỏ những thứ bên trong bằng tay. Với tay xuống, anh túm lấy một nắm gấp đôi những lá thư được tẩm nước hoa từ những người phụ nữ tán dương những đức tính tốt của họ gửi tới Chàng Độc Thân được đăng quang gần đây nhất trong cái Blog Chàng Độc Thân kì quặc và ném vào trong thùng rác.
Để sát muối lên vết thương, cái blog đó lại do chính tờ báo khốn kiếp của anh xuất bản! Dựa vào việc khám phá ra rằng anh là nạn nhân mới nhất của tên tác giả nặc danh, Coop đã nài nỉ nhà xuất bản của tờ báo cố ngăn bài báo lại. Nhưng không có ai, thậm chí là người phóng viên chuyên viết về đề tài tội phạm hàng đầu của họ, có thể ngăn cản được cỗ máy kiếm tiền có tên gọi là Blog Chàng Độc Thân.
Đây hoặc là một sự quả báo cho điều gì đó anh đã làm trong cuộc sống trước đây hoặc là bằng chứng cho câu ngạn ngữ cổ đó là gieo nhân nào gặt quả đấy. Dù bằng cách này hay cách khác thì nó cũng thật là bẽ mặt. Anh phải chỉ thị cho Chris Markov, người bảo vệ an ninh tòa nhà nơi anh đang ở, đuổi bất cứ người phụ nữ nào không hẹn trước ra ngoài. Anh không thể đi bộ đi làm nữa, vì một vài người phụ nữ dũng cảm đã tìm ra nơi anh ở và cắm chốt ở ngoài bậc cửa giống như các tay săn ảnh săn đuổi Britney Spears. Và trong thời tiết giữa hè đẹp tuyệt như thế này, anh buộc phải thuê một người lái taxi đến đón anh ra ngoài bằng cửa sau và đưa anh về nhà. Điều này nhắc anh nhớ: anh hi vọng Charlie đang đứng đợi anh ở góc đường khi anh xong việc ở đây.
Coop quẳng những bức thư cuối cùng đi. Tiếp đó là đến những bó hoa và những hộp kẹo. Những món đồ được bọc gói này anh sẽ gửi qua cho các bệnh viện địa phương. Nếu những người phụ nữ đủ cuồng nhiệt để gửi quà cho anh, và nghĩ rằng anh sẽ hứng thú với một người lạ mặt liều lĩnh thì anh lại không có ý định nếm thử bất cứ thứ gì không được gói mà họ gửi qua. Mẹ của anh, cầu chúc cho bà được yên nghỉ, đã dạy anh điều đó.
Khi anh với tay vào trong hộp để lấy những thứ cuối cùng, thì tay anh chạm phải lớp cotton mềm mại. Anh lôi thứ đó ra và, như anh đã làm khi mở cái bao bì gốc, Coop nhìn chằm chằm không thể tin nổi vào chiếc quần áo lót lọt khe của phụ nữ. Nó thậm chí còn có một cái thẻ đung đưa khỏi mặt sau. Món quà đặc biệt này, anh quá hoảng sợ để lo lắng về việc quyên góp và đã ngay lập tức thêm nó vào đống rác.
“Đó là loại dễ thương đấy. Có lẽ tôi có thể kiểm tra cỡ của chúng trước khi anh quăng chúng đi?”
Coop cứng người với âm thanh của một giọng nữ xa lạ.
“Tôi đùa thôi. Anh có thể tống khứ những cái đó đi trước khi tôi tự giới thiệu bản thân mình được không? Toàn bộ khái niệm về Blog Chàng Độc Thân và những người phụ nữ liều lĩnh, mưu mô đang làm tôi nổi mẩn.”
Coop nhận thấy dấu hiệu của sự thích thú trong giọng nói của cô.
Anh quẳng bộ đồ lót vào lại trong hộp và nhấc cái vật nặng đã được làm nhẹ đi lên ném vào thùng rác trước khi quay về phía người phụ nữ đã quấy rầy nhiệm vụ của anh. Trông cô ấy không giống với bất kì người phụ nữ tóc nâu hay tóc vàng hoe khiêu gợi đã gửi kèm cả ảnh của họ trong thư - một số ít những người phụ nữ anh đã liếc nhìn trước khi hình một người phụ nữ lõa lồ dạy cho anh một bài học.
Thay vào đó, anh thấy mình đang đối diện với một người phụ nữ da trắng tóc nâu nổi bật với mái tóc thẳng rẽ ngôi lệch một bên và được cắt thẳng tưng tới vai. Những sợi tóc mảnh, dài tạo khung cho một gương mặt xinh đẹp, được ẩn đi một phần bởi cặp kính gọng đen phong cách. Hơn nữa anh còn nhận thấy đôi xương gò má cao và ánh nhìn của anh bị thu hút bởi đôi môi đầy đặn, gợi cảm của cô. Ngoài cái miệng căng mọng ấy ra thì đôi mắt là điểm đặc trưng nổi bật nhất, ngay cả khi chúng ẩn đằng sau cặp kính. Tròng mắt cô ấy rộng và tối, màu sắc được xác định nhờ ánh sáng đang mờ dần.
Mặt khác cặp kính làm nét đặc trưng quyến rũ của cô ấy càng thêm vẻ thông minh. Cô ấy đưa ra một trò chơi ghép hình mà anh muốn tháo rời ra và ghép lại với nhau với một sự hiểu biết sâu sắc hơn.
Nhưng chỉ vì anh bị cô thu hút không có nghĩa là cô không phải là một trong những người lén theo anh. “Được rồi, tôi đã làm nhẹ bớt gánh nặng của mình rồi. Vậy thì cô là ai và cô đang làm gì ở chỗ cửa sau này?” anh hỏi một cách thận trọng.
Cô toét miệng cười rạng rỡ với anh và anh thêm hàm răng đẹp vào những đặc tính của cô. “Tôi đang đợi anh,” cô đáp.
Một cảm giác thất vọng vô lý bao trùm anh trước câu trả lời của cô. “À, tôi không hứng thú.” Nhét tay vào túi, anh quay về phía lối ra của con hẻm. “Làm sao anh biết được khi mà anh còn chưa nghe những gì tôi phải nói?” Cô gọi với theo anh.
Bất chấp bản thân mình, anh dừng lại và quay lại. “Bởi vì cô là phụ nữ, cô chờ tôi ra bằng cửa sau và cô thừa nhận rằng cô thấy hứng thú!”
“Không phải với anh!” Cô sửa lại, âm thanh phát ra kinh hoàng với quan điểm đó, cùng lúc làm thâm tím cái tôi của Coop.
Điều gì đang xảy ra với anh vậy, anh tự hỏi.
“Tôi quan tâm đến cái nhẫn của anh!” Cô giơ tay lên để minh họa cho lời nói của mình, chỉ cho anh nhiều cái nhẫn lóe sáng trên những ngón tay của cô.
“Cô và mọi người phụ nữ đang tìm kiếm chồng khác trong thành phố,” anh lẩm bẩm, ngay cả khi anh suy ngẫm về việc cô sẽ đeo chiếc nhẫn đính hôn ở đâu giữa rất nhiều loại trang sức cô đang đeo.
Cô mím đôi môi quyến rũ lại và nhăn mặt. “Không phải theo cách đó!” Cô lục trong cái túi xách quá khổ đeo trên vai và lôi ra một tấm ảnh. “Nhìn này. Đây là bà tôi và bà đang đeo một cái vòng cổ trông giống như một mảnh ghép với chiếc nhẫn mà tôi thấy anh nhận được trên tivi.”
Ngạc nhiên với lời giải thích của cô, Coop cầm lấy bức ảnh, nhưng ánh nắng ban ngày đang yếu dần không đủ sáng để anh có thể nhìn rõ. “Trời quá tối chẳng nhìn thấy được,” anh nói và đưa tấm ảnh lại cho cô.
“Hãy tin tôi. Nó trông giống như là một mảnh ghép vậy.”
Anh đã biết cái nhẫn từng là một phần của bộ trang sức rồi. Nhưng bà cô ấy có thực sự sở hữu chiếc vòng cổ phù hợp không hay câu chuyện đó chỉ là một âm mưu để đến gần anh thôi? Bản năng nhà báo của Coop nói với anh rằng cô thành thật trong cuộc tìm kiếm này. Và anh phải thừa nhận rằng cô không hành động giống như một người phụ nữ đang hứng thú với người đàn ông độc thân mới nhất của thành phố.
Sự thiếu hứng thú đã được cô thừa nhận và làm anh khó chịu. Đặc biệt khi anh thấy tò mò về cô - và không chỉ bởi mối liên quan giả thiết của cô với chiếc nhẫn của anh, cái nhẫn mà anh đã đút sâu bên trong túi quần trước của mình.
Nhưng anh không định cho cô xem cái nhẫn cho tới khi anh biết nhiều hơn về câu chuyện của cô. “Bà cô đã lấy chiếc vòng cổ ở đâu?” anh hỏi, và băn khoăn liệu bà là người thứ hai hay thứ ba được thừa kế quyền sở hữu món đồ này sau khi nó bị đánh cắp.
“Nghe này, anh có nghĩ là chúng ta có thể trò chuyện ở đâu đó không? Bất cứ nơi nào khác sẽ tốt cho tôi. Mùi hôi thối của rác thải đang giết tôi đấy.” Cô nhăn mũi và phẩy phẩy tay trước mặt.
Coop lắc đầu và cười toe toét. “Vừa thông minh vừa xinh đẹp.”
Đằng sau cặp kính, đôi mắt cô mở to. “Nói với cô điều gì. Tôi cần phải về nhà và tắm. Tôi không thể nói với cô là có bao nhiêu lá thư tôi vừa bỏ đi được tẩm nước hoa. Cô có muốn gặp tôi để đi uống một cái gì đó không?” Anh mời cô dựa trên một ý nghĩ vừa chợt nảy ra, nhưng khi anh chờ đợi câu trả lời thì trái tim anh bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực. Cô nghiêng đầu sang một bên. “Anh sẽ mang chiếc nhẫn đi chứ?”
Anh gật đầu. “Cô sẽ mang bức ảnh đi chứ?”
“Đương nhiên.”
“Cô có bút không?” anh hỏi, cố gắng tỏ ra thờ ơ khi mà thực tế anh cảm thấy hồi hộp với ý nghĩ sẽ được gặp lại cô.
Cô lục tìm trong cái túi xách quá khổ và đưa anh cái gì đó để viết. “Đây. Dùng cái này đi.” Cô lật mặt sau của tấm ảnh.
“Tám giờ thì thế nào?” anh hỏi. “Được thôi.”
Anh viết nhanh tên quán Bar and Grill, nơi mà người cha lớn tuổi của anh đã mở sau khi về hưu. Cảnh sát thường hay lang thang ở đó trong giờ nghỉ của họ. Bia rất ngon và thức ăn còn ngon hơn. Nó không quá trang trọng cho một cuộc gặp gỡ làm ăn và nó nằm trên một con phố đông người qua lại, nơi mà cô ấy sẽ cảm thấy an toàn với một người hết sức xa lạ.
Điều này nhắc anh nhớ ra. “Tôi không nghĩ là chúng ta đã thực sự giới thiệu về nhau,” anh nói.
“Tôi là Lexie Davis.” Cô đưa tay ra và anh nắm lấy.
“Viết tắt của Alexandra?”
“Alexis. Cha mẹ tôi khá bực bội. Tôi đã thay đổi nó ngay khi tôi biết nói.” Anh cười, tận hưởng cảm giác lòng bàn tay cô áp vào lòng bàn tay anh. Mềm mại và nữ tính, bàn tay cô nhỏ, nhưng anh không nghi ngờ gì về việc người phụ nữ này có thể tự bảo vệ chính mình. Anh thích sự gan dạ và tính quả quyết của cô.
“Và anh là Sam Cooper khét tiếng,” cô nói khi thả cái bắt tay ra.
Anh liếc nhìn cô một cách tò mò. “Chàng độc thân đương thời không cần phải giới thiệu.” Cô nhăn mũi, bỏ qua thân phận hiện tại của anh.
“Vì vậy cô thực sự không để tâm đến những gì mà Blog Chàng Độc Thân đó đã đề cập đúng không?” anh hỏi, cảm thấy tò mò.
Cô lắc đầu. “Không một người phụ nữ có lòng tự trọng nào lại chạy theo một người đàn ông chỉ vì anh ta còn độc thân và đang sở hữu một cái nhẫn...” Giọng cô kéo thấp xuống và cô cười toe toét, rõ ràng là chú ý mô tả về chính bản thân mình.
Anh cười. “Bĩnh tĩnh đi Lexie. Chúng ta đã chứng minh được rằng cô chẳng hứng thú với tôi,” anh nói, giọng anh nghe cộc cằn hơn là anh muốn.
“Anh nói ai?” Cô lấy lại tấm ảnh và nhét nó vào trong túi xách. “Gặp anh lúc tám giờ.” Với một cái vẫy tay ngắn gọn, cô quay người và sải bước đi về cuối con hẻm, để anh có cơ hội chiêm ngưỡng phần tài sản quý giá đẹp đẽ còn lại của cô, được bao bọc trong cái quần jean màu trắng và chiếc áo sát nách rộng thùng thình khi cô bỏ đi.
Lexie lao về căn hộ của bà cô ở West Side, vội vàng đi tắm và thay quần áo cho buổi gặp gỡ với Sam Cooper.
“Sam Cooper.” Cô phát âm cái tên đó trôi chảy và dễ dàng, giống như Kahlua và kem, đồ uống khoái khẩu của cô.
Cô dùng chìa khóa của mình mở cửa và bước vào căn hộ. Như thường lệ, mùi hoa violet, hương thơm của loài hoa được bà cô lựa chọn, xộc vào các giác quan của cô.
“Bà ơi? Bà có nhà không?” Lexie gọi to.
Không có tiếng trả lời. Cô nhận ra là bà Charlotte đã xuống chỗ bà Sylvia và cô đi về phía phòng ngủ của mình, bật đèn lên khi cô đi qua căn phòng. Bà cô thích bóng tối, và đã kéo kín những tấm rèm nặng nề che phủ những khung cửa sổ cũ. Lexie bật một vài bóng đèn lên.
Ở trong phòng mình, cô lục lọi tủ quần áo, tìm cái gì đó phù hợp để mặc cho buổi gặp gỡ kinh doanh chứ không phải là một cuộc hẹn, nhưng vẫn là với người đàn ông mà cô muốn gây ấn tượng. Cô không phải là người tích trữ nhiều đồ đạc cho nên những thứ cô có đều là những đồ cô thấy cần thiết và thật sự yêu thích. Cô chưa bao giờ phải hoàn thiện kĩ năng đi du lịch mang theo ít hành lý cả. Nó đến với cô một cách tự nhiên. Xem xét kĩ càng nhanh chóng tủ quần áo, cô chọn một chiếc váy mùa hè nhẹ nhàng và một đôi xăng-đan hoa dây da.
Nửa tiếng sau, cô tắm xong, trang điểm nhẹ và sấy khô mái tóc mới cắt. Cô đeo thêm một chiếc băng-đô mỏng màu da cam rất phù hợp với chiếc váy, xịt một chút nước hoa mà cô ưa thích và sẵn sàng để đi.
Chỉ một chút bồn chồn cũng cho thấy rằng đối với cô buổi tối hôm nay đột nhiên có ý nghĩa lớn hơn là một vụ giao dịch mà trong đó cô hi vọng sẽ mua được chiếc nhẫn.
Khi cô đến gặp Sam lúc sớm, cô đã không biết trông đợi điều gì. Chắc chắn trên chương trình bản tin, anh ta trông rất đẹp trai, nhưng anh ta cũng rất dè dặt về việc nhận quà thưởng và có một chút cộc cằn với người phóng viên truyền hình. Cô đã không được chuẩn bị cho sự va chạm khi trực tiếp gặp anh ta. Và khi anh đã bỏ qua sự đề phòng đối với cô, nom anh hết sức quyến rũ.
Anh đã coi cô thật xinh đẹp. Trong kí ức, đôi má cô nóng bừng lên. Tiếp đến là cái chạm tay của anh. Đôi tay anh không bị thô ráp vì công việc vất vả, cũng không mềm mại và được cắt sửa móng tay. Thực tế, những ngón tay anh như có cảm giác đúng như chúng quấn quanh bàn tay cô và sự choáng voáng của nhận thức xèo xèo thẳng qua tới các ngón chân và những bộ phận khác của cơ thể mà ngay lúc này tốt hơn là cô không nên tập trung vào chúng quá kĩ.
Cô không nghe thấy bất kì tiếng ồn nào từ phần còn lại của căn hộ và cho rằng bà cô vẫn chưa về nhà. Rõ ràng là cô sẽ cảm thấy may mắn và lẻn đi mà không phải trả lời bất kì câu hỏi nào về việc cô sẽ đi đâu. Cô muốn làm bà bất ngờ với món đồ trang sức tại bữa tiệc và càng ít cơ hội để bà cô phải can thiệp vào thì càng tốt.
Cô chỉ để lại cho bà một lời nhắn để bà khỏi lo lắng. Lexie cầm túi xách lên và cẩn thận kiểm tra lần nữa xem cô đã mang tấm ảnh của bà với tên và địa chỉ của nhà hàng ở mặt sau hay chưa và đi về phía hành lang nhỏ, đi qua khu vực phòng khách dẫn ra cửa.
Một tiếng huýt sáo làm cô dừng lại đột ngột và Lexie xoay vòng quanh nhìn thấy bà đang ngồi trong chiếc ghế bành da lớn ở góc phòng. “Cháu đi đâu mà ăn mặc đẹp thế?” Bà Charlotte hỏi.
“Bà làm cháu sợ đấy! Cháu không biết là bà đã về nhà.” Lexie đặt tay lên ngực, che chở cho trái tim đang phi nước đại của mình.
Bà cô đặt đồ đan lên lòng mình. “Bà đã gọi to đấy. Chắc cháu đã không nghe thấy bà.”
Lexie gật đầu. “Vâng, à, cháu sẽ về muộn đấy. Bà đừng thức đợi nhé.”
Cô vừa bước một bước về phía cửa thì đã nghe bà nói, “Cháu chưa trả lời câu hỏi của bà.”
Và cô gần như sắp thoát, Lexie nghĩ. “Câu hỏi nào ạ?”
“Đừng giả ngốc với bà. Cháu có một cuộc hẹn hò nóng bỏng phải không?” Bà Charlotte hỏi, đôi mắt bà mở to tò mò.
Bà cô chẳng mong muốn gì hơn là việc nhìn thấy Lexie ổn định với một người đàn ông, như thế sẽ có ai đó chăm sóc cô khi bà chết. Điều cơ bản trong thái độ đạo đức giả đến từ một người phụ nữ, dù cô ta đã kết hôn, cũng vẫn đòi hỏi được giống như nhân vật Rizzo sống đầy đủ, độc lập trong bộ phim Grease hơn là nhân vật Sandy nghiêm trang và ngây thơ. Trừ cái tính lang chạ bừa bãi ra. Lexie hi vọng.
Cô luôn luôn tôn sùng bà và chưa bao giờ xem sự thúc giục của bà với hôn nhân một cách quá nghiêm túc. Cô cũng biết tốt hơn là không nên để bà Charlotte có bất cứ cơ hội thực sự nào can thiệp vào đời sống riêng tư của cô.
“Cháu xin lỗi vì làm bà thất vọng nhưng chỉ là một cuộc gặp gỡ về công việc thôi bà ạ.”
Bà Charlotte nhướn một bên lông mày được kẻ chì lên tỏ ý nghi ngờ. “Ồ thôi nào. Đừng đùa một người hay đùa chứ. Cháu ăn mặc quá đẹp để gặp một người khách hàng. Thế nào? Bà có biết cậu ta không? Cậu ta sẽ đưa cháu đi đâu? Đây là lần đầu tiên cháu ra ngoài với cậu ta phải không? Và cậu ta là một chàng trai trẻ đẹp chứ?”
Lexie thở dài bi thảm, thoái chí nhưng không chịu thua. “Hãy tin những gì bà muốn bà ạ,” cô nói, ngay cả khi cô không thể nén cười trước biểu hiện hăng hái với hai mươi câu hỏi của bà Charlotte. “Không, bà không biết vị khách hàng này đâu, tụi cháu sẽ đi đến một nơi được gọi là Jack’s Bar and Grill, vâng, đây là lần đầu chúng cháu gặp nhau, và tất nhiên anh ta là một chàng trai trẻ đẹp. Cháu sẽ không đồng ý gặp mặt với bất kì vị khách hàng nào khác.”
“Bà không tin.”
Lexie liếc nhìn đồng hồ. “Tùy bà thôi ạ. Cháu phải đi không thì sẽ muộn mất.” Cô gửi bà một nụ hôn gió. “Cháu yêu bà.”
Bà Charlotte mỉm cười. “Vui vẻ nhé! Và hãy nhớ, làm tất cả mọi thứ bà làm... Và hơn thế nữa!”
Cô trợn tròn mắt và đi thẳng ra khỏi cửa đến chỗ cuộc hẹn mà không phải là một cuộc hẹn hò mà chỉ là một buổi gặp gỡ kinh doanh - với người đàn ông quyến rũ nhất cô đã gặp trong một thời gian khá dài.
Di động của Coop reo lên trước khi anh chạm tay vào cánh cửa quán Jack’s Bar and Grill. Vì anh đã đến sớm nên anh ngừng lại để nghe điện thoại bên ngoài - ở nơi yên tĩnh hơn. “Coop đây,” anh nói.
“Tôi là Ricky Burnett. Tôi là chủ cửa hàng Vintage Jewelers. Tôi nghe nói anh đã cứu con gái và cháu gái tôi.” Coop không tin là ông ấy lại đi quá xa như vậy. “Tôi chỉ vô tình có mặt đúng nơi đúng lúc thôi, ông Burnett.”
“Cảm ơn anh. Tôi rất biết ơn anh,” người đàn ông nói với giọng cộc cằn. “Không có gì đâu.”
“Nhưng tôi cần lấy lại cái nhẫn.”
Lời tuyên bố đột ngột khiến Coop mất cảnh giác và với việc đề cập tới chiếc nhẫn, bản năng của anh trở nên cảnh giác cao độ.
“Cha!” Coop nhận ra giọng của người con gái đệm vào phía sau.
“Giữ máy một phút nhé,” ông Ricky nói.
Coop áp điện thoại sát vào tai, cố gắng nghe họ đang bàn cãi vấn đề gì ở đầu dây bên kia. Cho rằng người cha và cô con gái kia đang tranh cãi, anh chẳng gặp khó khăn gì trong việc nghe trộm.
“Cha thật trơ tráo!” bà ta trách mắng người cha. “Con đã nói với cha rằng người đàn ông đó đã cứu chúng con.”
“Và ta rất biết ơn, nhưng con không có quyền bất cứ cái gì trong hộp đồ cá nhân của ta.” ông Ricky nói.
“Cha luôn cất giữ những thứ mà cha chẳng thực sự cần đến. Nếu để tùy theo ý cha thì chắc trong ngăn kéo sẽ có nhiều đồ hơn trong cửa hàng mất. Thật tốt là thỉnh thoảng con vẫn dọn dẹp. Ít nhất thì con cũng tạo ra được lợi nhuận cho chúng ta.”
“Con đã bán những thứ khác của ta đi rồi à?’ một tiếng kêu giận dữ, ông Ricky cao giọng.
“Không giống như cha đã từng để ý đâu! Sự tích trữ kinh điển, con đã xem nó trên chương trình Oprah rồi. Nào, bây giờ thì cha hãy nói với ông Cooper rằng cha xin lỗi và để yên cho anh ta giữ chiếc nhẫn đi.”
“Cậu vẫn ở đấy chứ?” Ông Ricky hỏi. “Vâng tôi đây.” Coop không chắc là mình bị ông Ricky Burnett làm cho thích thú hơn hay ngạc nhiên hơn. “Nghe này, tôi sẽ tặng cho anh một món quà khác nếu tôi có thể lấy lại được cái nhẫn,” ông Ricky nói, rõ ràng là phớt lờ con gái ông đi.
Vậy thì cái nhẫn có ý nghĩa gì đó với người đàn ông này. ông ta có biết là cái nhẫn đã bị đánh cắp không? ông ta đóng vai trò gì trong vụ trộm đó? Hay ông ta chỉ là một người sưu tầm, giống như con gái ông ta đã nói? “Cha thật quá đáng!” con gái ông ta kêu lên. Tiếng cửa đóng sầm một cái vang lên trong điện thoại.
Coop nhăn mặt. “Tôi thật sự muốn giúp ông, ông Burnett, nhưng tôi khong thể.”
“Này?
“Tôi xin lỗi, nhưng bây giờ tôi phải đi rồi.” Coop ngắt máy, rồi vỗ nhẹ vào túi nơi anh để chiếc nhẫn.
Chắc chắn anh cảm thấy có lỗi về việc không trả lại chiếc nhẫn. Khỉ thật, ngay từ đầu anh đã không muốn nhận quà. Nhưng được trang bị những thông tin mới, Coop không thể chuyển cái nhẫn qua cho ông Ricky Burnett. Ai mà biết được liệu Ricky có phải là người sở hữu hợp pháp hay không? Và Lexie David cũng quan tâm tới thứ đồ trang sức đặc biệt đó.
Rõ ràng là có nhiều điều hơn đối với chiếc nhẫn này, và sự tò mò của một người phóng viên trong Coop lôi kéo anh, trong khi đó câu chuyện lại lôi kéo nhà viết tiểu thuyết bên trong anh. Cho tới khi anh làm sáng tỏ được điều bí ẩn đằng sau vụ trộm thì chiếc nhẫn vẫn ở đây.
Danh sách chương