- Tôi ra ngoài đây, chấm hết. Không cần nói gì nữa! - Scarlett khăng khăng thách thức bà Fitzpatrick.
Bà quản gia đứng choáng hết khung cửa, giống như một tảng đá bất di, bất dịch.
- Không, bà không đi ra ngoài được đâu!
Scarlett thay đổi chiến thuật.
- Tôi van bà, nàng năn nỉ, miệng nở một nụ cười quyến rũ. Không khí mát mẻ sẽ tốt cho tôi đấy. Với lại, có như thế tôi mới ăn ngon miệng. Có Chúa biết đấy, bà cứ rầy sao tôi ăn không cho đủ xuất!
- Bà sẽ ăn ngon miệng thôi! Chị bếp đã đến rồi!
Scarlett quên lửng chiến thuật mơn trớn của mình.
- À nào có sớm gì đâu! Thế bà lớn ấy có hạ cố nói cho chúng ta biết điều gì đã giữ chân bà ấy lâu thế không? Bà Fitzpatrick mỉm cuời.
- Bà ấy đã lên đường đúng như dự định, nhưng bệnh trĩ làm bà ấy đau đớn vô chừng đến nỗi cứ đi được mươi, mười lăm cây số là bà ấy phải dừng lại nghỉ cho đến sáng hôm sau. Tôi nghĩ chúng ta sẽ chẳng việc gì phải sợ nhìn thấy bà ấy ngồi thừ người trên ghế bành thay vì đứng ở chỗ làm của mình đâu.
Scarlett cố không cười nhưng nàng không sao kềm được với lại, nàng không thể giận bà Fitzpatrick được lâu cả hai đã gắn bó khá chặt chẽ. Bà quản gia đã ở đúng chỗ của bà ngay hôm sau ngày sinh Cat. Bà không hề rời Scarlett suốt thời gian nàng bệnh. Và bà luôn túc trực thường xuyên bên nàng.
Scarlett đã được nhiều người đến thăm hỏi trong những tuần lễ dài dưỡng bệnh, sau khi sinh Cat, Colum đến gần như hàng ngày, Katheen thì gần hai ngày một lần, những anh họ O Hara của nàng thì đến mỗi chủ nhật sau khi xem lễ, còn Molly có mặt kể cả những khi Scarlett không chờ đợi. Bà Fitzpatrick lúc nào cũng có mặt. Bà mời khách phụ nữ uống trà và ăn bánh ngọt, dọn rượu và bánh ngọt cho khách đàn ông. Rồi sau khi khách ra về, bà lại đến ngồi cạnh Scarlett để nghe những tin tức nóng hổi trong lúc ngồi ăn nốt những gì còn lại của bữa ăn nhẹ. Bản thân bà cũng đem đến cho nàng những gì bà thu lượm được - những tin đồn ở thành phố, ở Ballyhara cũng như ở Trim - những câu chuyện ngồi lê, đôi mách mà bà nghe được trong những cửa hàng. Bà cố làm sao cho Scarlett đừng cảm thấy cô đơn.
Scarlett bảo bà Fitzpatrick gọi nàng bằng tên riêng và nàng cũng hỏi tên riêng của bà là gì.
Bà Fitzpatrick từ chối, không nói. Bà cứ một mực nói rằng một sự thân mật như thế là không phải phép, và bà giảng giải cho Scarlett biết cái tôn ti trật tự rất chặt chẽ của Toà nhà lớn. Vị trí quản gia của bà sẽ bị lung lay bởi bất kỳ một biểu hiện quá trớn nào dù từ phía bà chủ. Có lẽ thường là do từ phía bà chủ.
Tất cả những điều ấy là quá tế nhị đối với Scarlett, nhưng thái độ nhất mực của bà Fitzpatrick, cho dù giọng nói của bà rất thân thiện, đã khiến cho nàng hiểu rằng điều ấy rất quan trọng. Bởi vì, nàng đành theo đề nghị của bà quản gia, Scarlett có thể gọi bà là "bà Fitz" còn bản thân bà có thể gọi nàng "Bà O" nhưng chỉ khi nào có hai người thôi. Trước mặt người thứ ba, cần phải giữ đúng những cách thức đâu ra đấy của cái tôn ti trật tự ấy.
- Ngay cả trước mặt Colum nữa ư? Scarlett hỏi.
Bà Fitzpatrick suy nghĩ rồi bằng lòng. Colum là một trường hợp ngoại lệ.
Scarlett bèn tranh thủ nỗi nhu nhược của bà đối với Colum.
- Tôi sẽ đến chỗ Colum ngay đây, nàng nói. Anh ấy không đến thăm tôi từ đời nảo đời nào rồi đấy, và tôi thấy nhớ anh ấy!
- Anh ấy đi công chuyện xa và bà biết rõ điều đó. Tôi đã nghe anh ấy nói với bà rồi mà!
- Chà chà! Scarlett tặc lưỡi. Bà luôn thắng tôi.
Nàng trở lại ngồi gần cửa sổ.
- Vậy thì hãy đến tán gẫu với bà bệnh trĩ đi, nàng bĩu môi nói.
Bà Fitzpatrick bật cười.
- Tiện đây, bà tuyên bố khi bước ra, tên thật của bà ấy là Keane. Nhưng bà có thể gọi là bà bệnh trĩ, tuỳ bà! Có lẽ bà sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt bà ấy đâu. Đó là việc của tôi!
Chờ một lát để biết chắc bà Fitzpatrick không bất thần quay lại, Scarlett chuẩn bị đi ra ngoài. Nàng đã ngoan ngoãn như vậy là đủ rồi. Đó là điều có thể chấp nhận vì sau khi sinh, người mẹ trẻ phải nghỉ ngơi một tháng mà phần lớn thời gian chủ yếu là nằm trên giường, và Scarlett tuân theo cái lệ ấy. Nàng quả không thấy rằng vì sao nàng lại phải kéo dài thời kỳ nghỉ ngơi ấy thêm ba tuần, đơn giản là vì việc sinh Cat không diễn ra theo cách bình thường. Vị bác sĩ ở Ballyhara đã gây cho nàng ấn tượng là một người đàn ông trung hậu; ông ta gợi cho nàng nhớ đến bác sĩ Meade. Nhưng bản thân bác sĩ Devlyn thừa nhận ông không hề có kinh nghiệm gì về những đứa bé ra đời nhờ một lưỡi dao. Sao nàng lại phải nghe ông ta! Nhất là khi nàng có việc quan trọng phải làm.
Bà Fitz đã nói cho nàng nghe về bà lão xuất hiện như một ma thuật đỡ đẻ cho đứa bé, vào cái lúc mưa to, gió lớn trong đêm Lễ Các thánh. Colum đã cho nàng biết bà lão ấy là ai rồi - cailleach, mụ phù thuỷ của ngọn tháp, Scarlett đã sống sót là nhờ bà ta và cả Cat nữa! Nàng phải đến cảm ơn bà lão.
***
Scarlett bất ngờ với cái lạnh. Tháng mười còn ấm áp, sao chỉ mới một tháng mà đã khác xa đến thế! Nàng lấy áo choàng cuộn tròn đứa bé đã được bọc ám. Cat tỉnh giấc. Đôi mắt nó mở to, chăm chú nhìn Scarlett.
- Con yêu của mẹ, Scarlett thì thầm. Con ngoan biết bao, Cat ạ, con không bao giờ khóc, phải không?
Nàng đi qua khoảng sân sau lót gạch để ra con đường nàng thường dùng xe ngựa.
- Tôi biết bà đang ở kia kìa. Scarlett kêu to về hướng những bụi cây thấp bao quanh khu rừng thưa của ngọn tháp. Tốt hơn là bà bước ra mà nói chuyện với tôi, bởi vì tôi sẽ đứng đây mãi cho đến lúc tôi chết cóng vì lạnh đấy Và cả đứa bé nữa, nếu như bà thích thế!
Nàng bình tĩnh chờ đợi. Người phụ nữ đã đỡ đẻ cho Cat chắc sẽ không để nàng đứng lâu giữa cái lạnh ẩm ướt trong bóng tối của ngọn tháp.
Đôi mắt Cat thôi không nhìn Scarlett mà liếc nhìn chung quanh như thể tìm hiểu vật gì. Một lúc sau, Scarlett nghe sột soạt ở bên phải nàng, trong những bụi rậm ô rô ken dày. Bà lão đột nhiên xuất hiện.
- Đi ngõ nầy, bà ta nói và cứ bước sâu vào trong rừng.
Scarlett phát hiện khi đến gần một con đường mòn, nhưng nàng không bao giờ tìm ra nếu như bà lão không lấy cái khăn san của mình gạt sang một bên những cành ô rô rậm rạp đầy gai trước mặt nàng. Scarlett lần bước theo còn đường mòn cho đến khi mất dấu trước một lùm cành loà xoà.
- Tôi không đi nữa đâu! Nàng tuyên bố. Tôi phải đi đâu bây giờ!
Một tiếng cười rè rè vang lên phía sau nàng.
- Vào lối nầy, cailleach đáp.
Bà ta đi vòng qua Scarlett rồi cúi gập người dưới đám cành lá. Scarlett cũng làm theo, lom khom vài bước, cả hai đã đứng thẳng dậy. Ở giữa lùm cây, cánh rừng thưa che khuất một cái chòi bằng đất khô, cây sậy phủ trên mái. Một làn khói mỏng đang bốc lên trên ống khói sưởi.
Bà lão đưa tay mở cánh cửa và nói:
- Vào đi!
Ôi, một đứa bé xinh xắn, cailleach khen.
Bà ta ngắm nhìn Cat rất tỉ mỉ từ đầu đến chân.
- Bà đặt tên cho bé là gì!
- Katie Colum O Hara.
Đây là lần thứ hai nàng lên tiếng. Vừa bước vào túp lều, nàng đã tỏ lời cảm ơn về những gì bà lão đã làm, nhưng bà ngắt ngang.
- Đưa bé cho tôi, bà ta vừa nói vừa chìa hai tay ra.
Scarlett vội trao bé cho bà ta để rồi lặng lẽ nhìn bà, kiểm tra tỉ mỉ bé.
- Katie Colum, người đàn bà nhắc lại. Sao nghe êm ái và yếu xìu đối với một bé gái mạnh mẽ như thế nầy! Tôi tên là Grainne. Đó là một cái tên mạnh mẽ đấy!
Cái tên họ bằng tiếng Gáclyque vang lên qua giọng nói chói tai của bà như lời thách thức. Scarlett cựa mình trên ghế đẩu. Nàng không biết nói sao.
Cailleach bọc Cat trong khăn và tã lót. Rồi bà ta bồng nó lên, nói thì thầm vào tai nó điều gì mà Scarlett không sao nghe được dù nàng đã cố lắng tai. Các ngón tay Cat bấu chặt tóc bà lão! Bà nâng đứa bé lên vai mình.
Bà không thể hiểu được đâu dù có nghe được đi nữa.
- Bà O Hara ạ. Tôi nói tiếng Ireland. Đó là một thứ phù phép. Chắc bà đã nghe nói là tôi biết ma thuật và cây cỏ chứ!
Scarlett thừa nhận ngay.
- Có thể là tôi biết rõ những điều ấy thật, bà nói. Tôi có biết chút ít về các bài thuốc và cách thức bào chế của người xưa, nhưng tôi không nói đó là ma thuật. Tôi chịu khó mở mắt nhìn, và lắng nghe rồi học hỏi. Điều ấy trông như ma thuật đối với một số người, cái điều mà họ có thể nhìn thấy khi bị mù hoặc nghe thấy khi bị điếc. Thật ra, đấy chỉ là do tín ngưỡng. Bà đừng mong tôi làm ma thuật cho bà!
- Tôi không hề đến đây vì chuyện ấy.
- Chỉ để cám ơn thôi sao! Không gì khác nữa ư?
- Không, không có gì khác nữa! Còn giờ thì đã xong. Tôi phải trở về nhà ngay trước khi người ta phát hiện tôi đã trốn đi.
- Tôi mong bà thứ lỗi cho, Cailleach nói. Thật hiếm có những người có lòng biết ơn khi tôi giúp họ. Tôi ngạc nhiên là sao bà không nổi giận đối với tôi, sau những gì tôi đã bắt bà phải chịu đựng!
- Bà đã cứu mạng cho tôi cũng như con tôi mà.
- Nhưng tôi đã lấy đi cuộc sống của nhiều đứa trẻ khác! Có lẽ một bác sĩ làm tốt hơn đấy.
- Nếu như tôi tìm được một bác sĩ thì tôi đã để ông ta túc trực bên cạnh tôi rồi!
Scarlett cắn lưỡi. Nàng đến đây để cám ơn chứ nào phải trách bà ta đâu. Nhưng sao lúc nầy bà ta lại huyên thuyên những điều khó hiểu, bằng cái giọng khàn khàn và đáng sợ thế! Điều ấy làm nàng nổi da gà.
- Tôi xin lỗi, Scarlett nói tiếp. Điều ấy không lịch sự lắm. Tôi tin chắc là không một bác sĩ nào có thể làm tốt hơn đâu! Thậm chí không tốt bằng một nửa. Nhưng bà định nói gì khi nói đến những đứa trẻ khác! Tôi đã sinh đôi và một đứa con đã chết rồi phải không?
Có thể lắm chứ, Scarlett thầm nghĩ. Nàng đã quá đẫy đà khi mang thai. Nhưng bà Fitz hoặc Colum lẽ ra đã nói cho nàng biết chứ - hoặc có thể không nói gì. Họ cho nàng biết về cái chết của bà nội Katie Scarlett sau hai tuần lễ đấy thì sao?
Một cảm giác mất mát không sao bù đắp nổi làm Scarlett muốn nghẹt thở.
- Còn một đứa con khác nữa phải không! Tôi cần biết điều ấy!
- Suỵt! Bà làm Cat giật mình đấy! - Grainne cãi lại - Không hề có một đứa con nào khác trong bụng bà đâu! Tôi không biết bà có hiểu lầm ý nghĩa trong câu nói của tôi hay không. Người đàn bà tóc bạc trông thành thạo lắm đấy, tôi tưởng bà ta đã hiểu và đã nói cho bà hay rồi chứ! Tôi lấy cả dạ con ra cùng với đứa bé, rồi tôi không biết cách đặt nó vào chỗ cũ! Bà sẽ không bao giờ có đứa con khác nữa đâu!
Có điều gì có vẻ quyết đoán trong lời lẽ và cách thức bà lão nói, và Scarlett biết chắc rằng đó là sự thật. Nhưng nàng không sao tin nổi điều ấy. Không còn có con nữa sao! Đúng vào lúc nầy đây, khi nàng khám phá ra những niềm vui không thể xoá nhoà của tình mẫu tử và khi nàng vừa muộn màng hiểu được thế nào là thương yêu ư? Không. Điều ấy quá ư khắc nghiệt!
Trước đây, Scarlett không bao giờ hiểu được tại sao, Mélanie lại có thể sẵn lòng liều mình để có một đứa con nữa, nhưng lúc nầy đây nàng đã hiểu. Nàng cũng làm như thế thôi. Nàng sẵn sàng đối mặt với đau đớn, sợ hãi và cả máu để sống lại cái phút giây khi lần đầu tiên xuất hiện khuôn mặt của đứa con nàng.
Bé Cat kêu khe khẽ. Đó là dấu hiệu bé đói rồi đấy.
Ngay lập tức, để trả lời cho bé, Scarlett cảm thấy sữa bắt đầu chảy. Sao mình lại u buồn đến thế! Mình đã chẳng có một đứa con tuyệt vời nhất trần đời đó sao? Mình chẳng tội gì phải làm cạn nguồn sữa của mình vì những đứa con tưởng tượng khi mà bé Cat thực sống động và đang đòi mẹ đây.
- Tôi phải về thôi, đã đến giờ cho bú rồi!
Nàng đưa tay ra ẵm đứa bé.
- Cho tôi nói nốt điều nầy, Grainne nói. Hãy thận trọng.
Scarlett đột nhiên cảm thấy sợ. Nàng hối tiếc là đã bế Cat theo. Sao Cailleach không trả con lại cho nàng!
- Hãy luôn giữ đứa bé ở bên bà. Có kẻ nói một mụ phù thủy đã cho nó chào đời và nó đã bị bỏ bùa mê.
Scarlett rùng mình.
Những ngón tay lốm đốm của Grainne khe khẽ cạy bàn tay của Cat. Bà nhè nhẹ xoa đầu bé và thì thầm:
"Mạnh khỏe nhé. Dara". Rồi bà ta trao bé cho Scarlet. - Tôi sẽ gọi nó là Dara trong ký ức của tôi. Đó là tên cây sồi. Tôi rất biết ơn bà vì niềm hạnh phúc đã được nhìn thấy bé và những lời cảm ơn của bà. Nhưng đừng đưa bé đến đây nữa! Không nên để bé dính líu đến tôi làm gì! Giờ thì bà đi đi. Có ai đến… Không, con đường mòn mà ai đó đang đi không phải là con đường của bà đâu. Đó là con đường ở hướng bắc mà những người đàn bà ngu xuẩn dùng đến đây để hái bùa yêu, bùa sắc đẹp, hoặc những thứ bùa để hãm hại những kẻ mà họ ghét bỏ. Thôi bà đi đi! Và hãy chăm sóc cho bé.
Scarlett sẵn sàng vâng lệnh. Nàng thản nhiên bước đi dưới cơn mưa lớn đã bắt đầu rơi. Nàng cúi đầu và khom người để che kín Cat đang chép chép miệng dưới áo choàng của mẹ nó.
***
Bà Fitzpatrick nhìn cái áo khoác sũng nước, vứt dưới đất trong góc lò sưởi, nhưng chẳng nói gì.
- Bà Keane xem ra khéo tay nhào bột đấy, bà ta nói. Tôi đã mang đến cho bà vài cái bánh nhỏ để dùng với trà.
- Càng tốt, tôi đói muốn chết đây!
Lúc nầy, cho Cat bú rồi nằm nghỉ khi mặt trời chiếu sáng, Scarlett cảm thấy cuộc dạo chơi đã làm nàng khỏe khoắn. Nàng sẽ không để ai hù doạ trong lần tới, khi nàng muốn đi dạo.
Từ nay bà Fitz sẽ không còn tìm cách giữ nàng nữa! Khi bà ta thất bại thì bà biết thừa nhận.
Ngay khi Colum trở về, Scarlett đến chỗ anh dùng trà. Và xin ý kiến anh.
- Em muốn mua một chiếc xe nhỏ, có mui, Colum ạ. Trời quá lạnh để đi xe ngựa, với lại em còn nhiều việc phải làm! Anh có thể kiếm giúp em một chiếc được không?
Anh đáp là anh sẽ giúp, nhưng nàng cũng có thể tự chọn cái xe nàng thích. Những người sản xuất loại xe landau sẽ rất vui khi được đưa các mẫu xe đến giới thiệu với nàng. Những người sản xuất những món hàng mà nàng thích cũng thế! Nàng là phu nhân của Toà nhà lớn.
- Sao em lại không nghĩ đến điều ấy trước nhỉ! - Scarlett kêu lên.
Tám ngày sau, nàng đi trên một cỗ xe landau lịch sự màu đen, bên hông có đường kẻ màu vàng, do một con ngựa xám đẹp xứng với lời hứa của người bán: nó sẵn sàng chạy nước kiệu mà chẳng cần phải dùng đến roi.
Nàng cũng mua một bộ xa lông đánh xi bằng gỗ sồi bọc nệm xanh và thêm mười cái ghế nhỏ có thể kéo đến gần lò sưởi với một cái bàn tròn, mặt bằng đá cẩm thạch đủ cho sáu người ăn. Tất cả đã chờ sẵn trong căn phòng sát bên phòng nàng, trên một tấm thảm mềm Wilton.
Colum có thể kể rành bao chuyện thuộc loại tai tiếng nhất về những phu nhân Pháp đã tiếp các đám đông mà không thèm bước ra khỏi giường, nhưng nàng vẫn khăng khăng đòi có một căn phòng xứng đáng để tiếp khách. Và, cho dù bà Fitz có nói, nàng vẫn không thấy có lý do gì để sử dụng các phòng dưới nhà để tiếp khách, trong lúc nàng có bao nhiêu phòng trống ở lầu một, quyến rũ hơn.
Nàng vẫn chưa có bàn làm việc lẫn ghế bành, bởi vì thợ đóng đồ gỗ quí vẫn chưa làm xong! Chẳng ích gì khi có cả một thành phố riêng của mình nếu như không có chút gì đầu óc kinh doanh! Nếu như mọi người kiếm được tiền thì mới có thể tính đến chuyện thu tiền nhà.
Đi đâu nàng cũng mang theo đứa con gái của nàng trong cái giỏ có nệm nhồi bông. Đứa bé mấp môi muốn chuyện, làm văng ra những cái bong bóng khi cả hai mẹ con rong ruổi trên đường, Scarlett đã cứ đinh ninh hai mẹ con đang cùng song ca. Đến nhà nào, cửa hàng nào, nàng cũng đem khoe Cat. Mọi người đều làm dấu thánh giá khi nhìn thấy đứa bé có đôi mắt xanh và làn da nâu sậm, và Scarlett tỏ ra thích thú. Nàng tưởng họ chúc phúc cho con mình.
***
Gần đến lễ Giáng sinh, niềm phấn khởi của Scarlett từ sau khi hồi phục, đã bắt đầu dịu xuống. Nàng tâm sự với Cat:
- Mẹ không muốn ở Atlanta để nhấm nháp ly trà theo kiểu Trung Hoa dù họ có mời mẹ đến dự tất cả những cuộc tiếp tân. Mẹ cũng chẳng muốn ở Charleston với những cuốn sổ khiêu vũ vớ vẩn và những hàng người đứng tiếp khách. Nhưng mẹ muốn ở một nơi đừng lúc nào cũng ẩm ướt như thế nầy!
Scarlett tự nhủ nàng sẵn lòng sống trong một căn nhà lá để có thể quét vôi, sơn phết lại như Kathleen và các anh họ của nàng đang làm, cũng như mọi người khác đang ở trong những căn nhà lá ở Adamstown dọc theo các con đường. Khi nàng đi bộ đến quán rượu ngày 22 tháng mười hai và khi nàng nhìn thấy mọi người đang bận rộn quét dọn và sơn phết lại nhà cửa, gian hàng trên lớp vôi, sơn còn mới nguyên từ mùa thu thì nàng cảm thấy vui thích. Niềm vui, từ sự thịnh vượng mới nơi thành phố của nàng, đã xua tan nỗi buồn nàng thường xuyên cảm thấy, mỗi khi tìm đến quán rượu để kết bạn. Đôi khi nàng có cảm giác tiếng chuyện trò ngưng bặt khi nàng vừa bước vào.
***
- Phải trang hoàng nhà cửa để mừng lễ Giáng sinh, nàng thông báo cho bà Fitz. Người Ireland làm thế nào nhỉ!
- Họ đặt những cành ô rô trên lò sưởi, trên cửa ra vào và cửa sổ, - bà quản gia đáp - Và một cây nến lớn, thường là màu đỏ, trên một cửa sổ nào đó để hướng dẫn Chúa Hài đồng.
- Chúng ta sẽ đặt nến ở tất cả các cửa sổ chứ? - Scarlett tuyên bố.
Nhưng bà Fitz tỏ ra cố chấp.
- Chỉ đặt ở một cửa sổ thôi! Nếu muốn, Scarlett cứ việc đặt bao nhiêu nến tuỳ fhích, ở trên bàn - thậm chí cả ở dưới đất - nhưng chỉ có thể đặt một cây nến ở một cửa sổ mà thôi! Và thắp nến vào buổi tối Giáng sinh, khi chuông giờ Kinh nhật tụng vang lên. - Bà quản gia mỉm cười. - Theo truyền thống, đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà sẽ đốt một cọng rơm, từ đống than hồng của lò sưởi khi chuông giờ Kinh nhật tụng vang lên, rồi cũng với cọng rơm nầy, nó mang đến thắp cây nến. Có lẽ bà phải giúp bé một tay thôi.
Scarlett và Cat đón lễ Giáng sinh ở nhà Bà Daniel.
Mọi người trầm trồ khen bé chừng nào, thì Scarlett như cảm thấy tràn trề những lời chúc mừng chừng ấy. Sự hiện diện của nhiều người khiến nàng khuây khoả, khi nghĩ về những mùa Giáng sinh ở Tara trước đây khi cả nhà và gia nhân đều ùa chạy đến hàng hiên lớn, sau bữa điểm tâm, để đáp lại tiếng gọi "Quà Giáng sinh đây!" Khi Gerald O Hara vừa chia phần rượu Wissky và một cuộn thuốc lá cho từng nông dân, vừa trao cho mỗi người một cái áo và một đôi giầy mới. Khi Ellen O Hara vừa đọc một lời chúc ngắn cho từng phụ nữ và từng đứa trẻ vừa trao cho họ những khúc vải trúc bâu vải bông, kèm theo những trái cam và kẹo. Nhiều lúc, nàng nhớ đến nôn nao giọng nói trầm ấm và kéo dài, nụ cười rạng rỡ của những người da đen.
- Em phải về nhà thôi, Colum ạ, - Scarlett thông báo.
- Em không phải đang ở nhà mình, trên mảnh đất của tổ tiên đã được trả lại cho dòng họ O Hara sao?
- Ồ, Colum, đừng chơi cái trò Ireland của anh làm gì!
Anh biết rõ em muốn nói gì chứ! Em nhớ những giọng nói miền Nam, mặt trời và các món ăn miền Nam. Em muốn ăn bánh ngô, gà rán, và chim sếu con nấu với lúa mạch. Ở Ireland, không ai biết đến ngô. Đó là tên một loại ngũ cốc thôi mà.
- Anh biết, Scarlett ạ, và anh rất tiếc khi nhìn thấy em đau khổ như vậy! Sao em không quay về thăm nơi ấy khi tiết trời đẹp trở lại! Em cứ để Cat ở lại, bà Fitzpatrick và anh sẽ săn sóc bé.
- Không bao giờ! Không bao giờ em xa rời Cat!
Chẳng còn gì phải nói thêm. Nhưng đôi lúc, ý tưởng nầy lại trở lại ám ảnh Scarlett; chuyến vượt biển chỉ kéo dài hai tuần và một ngày, rồi còn có cả cá heo kéo nhau đến nô đùa quanh mạn thuyền trong nhiều giờ liên tiếp mà.
***
Ngày đầu năm mới, Scarlett bắt đầu thấm thía thế nào là làm Bà O Hara. Bà Fitz bước vào phòng nàng với một tách trà thay vì bảo Peggy Quinn mang đến bữa điểm tâm trên khay như mọi khi.
- Ước mong mọi lời chúc phúc của tất cả các Thánh đến với mẹ và con trong năm mới, bà cất tiếng oang oang, vui vẻ. Tôi cần giảng giải cho bà rõ những bổn phận của bà trước bữa điểm tâm đây!
- Chúc mừng năm mới, bà Fitz! Nhưng bà nói cái quỉ gì thế!
Đó là một truyền thống, một nghi thức, một nghĩa vụ bà Fitz đáp. Nếu không có vậy, xui xẻo sẽ đeo đuổi ta suốt năm! Scarlett có thể uống một chút trà mà thôi.
Món ăn đầu tiên trong năm phải là món barm brack của Năm mới, đặt trên khay. Nàng sẽ ăn ba miếng, nhân danh Chúa Ba ngôi.
- Nhưng trước khi bắt đầu, bà Fitz giải thích, bà hãy bước qua phòng mà tôi đã cho chuẩn bị. Bởi vì, sau khi đã ăn ba miếng vì Chúa Ba ngôi xong, bà phải cố hết sức ném cái bánh lên tường cho vỡ ra nát nhừ. Tôi đã cho chùi rửa tường hôm qua rồi, và cả nền nhà nữa đấy!
- Đúng là chuyện ngu xuẩn mà tôi chưa từng nghe thấy! Sao bà lại muốn tôi làm hỏng một cái bánh hoàn hảo như thế nhỉ! Còn nữa, sao lại ăn bánh ngọt vào bữa điểm tâm!
- Bởi vì mọi người đều làm như thế. Nào hãy làm tròn bổn phận của bà, Bà O Hara, kẻo mọi người trong gia đình chết đói lên đấy! Mọi người không ai được ăn gì trước khi món barm brack bị vỡ tung tóe.
Scarlett cuộn mình trong khăn san và răm rắp nghe theo lời bà. Nàng uống một hớp trà để thấm ướt miệng, rồi cắn ba miếng vào lớp vỏ bánh nơi có nhiều trái cây nhất, đúng như bà Fitz đã dặn. Nàng phải bê bằng hai tay vì cái bành quá lớn. Sau đó, nàng lâm râm đọc lời kinh cầu cho nạn đói đừng hoành hành, mà bà Fitz đã dạy cho nàng, rồi vung tay, dùng hết sức ném cái bánh lên tường.
Những mẩu bánh văng tung tóe khắp phòng.
Scarlett cười phá lên.
- Lãng phí khủng khiếp. Nhưng vui thật!
- Tôi vui thích vì điều ấy làm bà hài lòng, bà quản gia đáp Còn phải lặp lại điều nầy năm lần như thế. Mỗi người đàn ông, đàn bà và trẻ em của Ballyhara phải nhận được một phần bánh nhỏ như lộc may đầu năm. Họ đang chờ bà ở ngoài sân kia kìa! Còn các gia nhân sẽ nhặt nhanh những mẩu bánh để trên khay, khi bà đã làm xong mọi việc.
- Chúa ơi, Scarlett thở dài. Lẽ ra ta phải cắn những miếng nhỏ lại một chút.
***
Sau bữa điểm tâm, Colum đi cùng nàng qua thị trấn để cử hành nghi thức kế tiếp; vận may sẽ được tròn trịa cả năm nếu có một người nào đó tóc nâu xông nhà mình vào ngày đầu năm. Nhưng theo truyền thống, mọi người trong nhà phải ra đón người ấy từ ngoài và cùng bước vào nhà theo người ấy.
- Cần phải cố gắng giữ đừng cười đấy nhé! Colum dặn. Ai có mái tóc nâu đều mang đến sự may mắn. Trưởng tộc thì lại mang đến sự may mắn gấp đôi.
Khi đã xong, Scarlett thật sự đi loạng choạng.
- Chúa ôi, còn bao nhiêu nhà ta chưa đến, nàng rên rỉ. Em đã no ứ lên tận cổ với trà và bánh mà mọi người mời em rồi đấy! Chúng ta có buộc cứ phải ăn uống trong mỗi ngôi nhà chúng ta đến không nhỉ!
- Scarlett yêu dấu, sao em có thể nói là đến thăm, nếu như chủ nhà không hiếu khách và em lại không mến khách chứ! Nếu em là đàn ông, em còn phải uống rượu Whisky thay cho trà đấy!
Scarlett mỉm cười.
- Cat chắc cũng sẽ được tôn kính như thế!
***
Ở Ireland, ngày một tháng hai được coi như ngày mở đầu năm cày cấy. Cùng với hết thảy mọi người sống và làm lụng ở Ballyhara, Scarlett đứng ở giữa một cánh đồng lớn, rồi sau khi đọc một lời kinh để cầu cho được mùa, nàng dùng mai xới một nắm đất đầu tiên và lật lại. Từ lúc nầy, một năm đã bắt đầu. Sau lễ bánh khoai tây và lễ sữa, đúng thế, bởi người ta cũng mừng ngày một tháng hai lễ thánh Brigid, nữ thánh bổn mạng khác của Ireland.
Trong lúc mọi người ăn uống và chuyện trò sau buổi lễ Scarlett quì bên nắm đất đã xới lên lúc nãy, nắm một vốc đất mùn.
- Còn cái nầy dành cho Cha, nàng thì thầm. Cha thấy đấy Ketie Scarlett đã không quên điều Cha dạy rằng đất của quận Meath là phì nhiêu nhất trên đời, phì nhiêu hơn cả đất của Georgie, của Tara. Con sẽ cố vun xới nó sao cho tốt nhất. Cha ạ, và con sẽ yêu mảnh đất nầy như Cha đã dạy con, đây là đất đai của dòng họ O Hara, và nó đã lại thuộc về chúng ta.
Khi thừa kế của người xưa những công việc cày cấy, bừa đất, gieo hạt và cầu kinh, ở nàng toát lên một nhân cách đơn sơ và cần cù khiến những con người sinh sống nhờ đất đai phải ngưỡng phục và tôn kính nàng. Nàng đã nhận biết tình cảm nầy từ khi nàng ở trong căn nhà của bác Daniel và lúc nầy đây, nàng cũng cảm thấy điều đó ở những người chủ trại của Ballyhara. Và cả ở nơi nàng nữa bởi vì, theo cách nhìn nhận của nàng, nàng là một người trong bọn họ. Nàng không có sức để điều khiển cái cày nhưng nàng có thể cung cấp lưỡi cày cho họ. Và cả ngựa để kéo cày, và cả hạt giống để gieo trên luống cày.
Nàng càng cảm thấy thân thiết như ở nhà mình khi ngồi ở Văn phòng quản lý hơn là ở trong những căn phòng ở Toà nhà lớn. Nàng đã kê một cái nôi cho Cat, giống như cái nôi trong phòng nàng và nàng có thể dùng chân đưa nôi, trong lúc vừa ngồi tính toán sổ sách.
Những cuộc cãi vã từng làm cho bà Fitz lo âu thực ra lại chỉ là những chuyện quá dễ giải quyết. Nhất là khi mình là bà O Hara và tiếng nói của mình có sức mạnh như một thứ luật lệ. Scarlett luôn buộc mọi người làm những gì nàng muốn, và lúc nầy đây nàng chỉ cần bình thản nói: không ai bàn cãi nữa! Nàng rất thích ngày chủ nhật đầu tiên mỗi tháng. Nàng cũng đã bắt đầu nhận ra còn nhiều người, đôi khi, cũng đáng cho người khác nghe ý kiến của họ. Các chủ trại quả thật biết nhiều hơn nàng về chuyện cày cấy và họ có nhiều điều có thể bày vẽ cho nàng được. Nàng rất cần những điều ấy.
Nàng đã dành riêng một trăm chục mẫu tại lâu đài ở Ballyhara; những người chủ trại, đã khai thác số đất đai nầy cho nàng, và họ chỉ lấy công một nửa so với tiền lĩnh canh thông thường trên những đất đai họ thuê của nàng, Scarlett hiểu rõ chế độ phát canh thu tô bởi vì ở miền Nam người ta cũng làm như thế. Vị trí chủ đất còn mới lạ với nàng. Nhưng nàng quyết phải là một chủ đất giỏi nhất ở Ireland.
- Mẹ cũng vậy, mẹ cũng bày vẽ nhiều điều cho các chủ trại, nàng tâm sự với Cat, họ chưa bao giờ nghe nói đến phân phốt phát trước khi mẹ phát cho họ hàng bao. Phải cố làm lợi càng nhiều chừng nào hay chừng ấy, dù vài xu trên số tiền Rhett đã cho nàng, nếu điều ấy đáng để cho chúng ta có được những vụ mùa bội thu.
Không bao giờ nàng nhắc đến chữ "cha" trước mặt Cat. Ai mà biết được một đứa bé nhỏ xíu có thể hiểu, và khắc ghi những gì trong ký ức của nó! Nhất là với một đứa bé vượt trội hơn những đứa bé khác trên đời như Cat.
Cùng lúc ngày càng kéo dài thì gió và mưa càng bớt dữ dội và ấm áp hơn. Và Cat càng lúc càng trở nên tuyệt vời. Cá tính của nó đang phát triển.
- Mẹ đã đặt cho con cái tên thật phù hợp, nàng thỏ thẻ. Con là đứa bé độc lập nhất mà mẹ chưa hề thấy bao giờ
Đôi mắt xanh của bé chăm chú nhìn mẹ nó khi mẹ nói rồi quay lại ngắm nhìn những ngón tay của nó. Con bé nầy không bao giờ gắt gỏng và tỏ ra có khả năng tự nô đùa một mình không hề biết mệt mỏi. Việc cai sữa, đối với Scarlett là một cực hình nhưng đối với Cat thì không. Bé rất thích khám phá món cháo yến mạch và bình sữa của nó bằng miệng và hai tay. Mọi thí nghiệm đều quyến rũ bé. Đó là một đứa bé chắc da chắc thịt, lưng thẳng và đầu ngẩng cao. Scarlett tôn sùng bé. Và theo một cách nào đó, nàng nể bé. Nàng say mê ru Cat trên tay và ôm hôn đầu, cổ, má, tay và chân của bé, nàng mơ màng đặt bé trên đùi và ru bé. Nhưng bé chỉ để cho nàng nựng nịu vài phút rồi bé quơ chân, quơ tay, đòi dẫy ra. Khuôn mặt xinh xinh màu nâu của Cat đã có thể cáu gắt đến mức Scarlett phải phì cười, lúc nàng bị bé xô đẩy ra dữ dội nhất.
Những giây phút hạnh phúc nhất là lúc hai mẹ con tắm chung vào cuối ngày, Cat đập nước văng tung tóe rồi cười sặc sụa còn Scarlett thì vừa để con nhảy choi choi trên đùi, vừa cất tiếng hát vang. Lúc vui nhất là khi nàng lau khô đôi tay, đôi chân xinh xinh của bé và xoa phấn trên làn da mịn màng của bé.
Ngày nàng hai mươi tuổi, chiến tranh đã cướp mất thời tuổi trẻ của nàng chỉ trong một sớm, một chiều. Ý chí và sự chịu đựng đã làm cho nàng trở nên chai đá và trên khuôn mặt nàng đã hằn rõ điều ấy. Vào mùa xuân năm 1876, khi đã ở tuổi ba mươi mốt thì sự êm đềm chứa chan bao hy vọng, đầy ắp tuổi thơ và niềm trìu mến đã lần hồi trở lại với nàng. Nàng không nhận ra điều ấy bởi những lo lắng về trang trại, về tư cách làm mẹ đã thay thế mối quan tâm đến lợi ích duy nhất của bản thân mình.
***
Bà phải mặc những bộ quần áo khác thôi, một hôm bà Fitz tuyên bố. Tôi có nghe nói đến một bà thợ may đang muốn thuê căn nhà mà bà đã ở trước, nếu như bà cho sơn phết lại phía bên trong nhà. Bà ta goá chồng và đủ sức trả tiền thuê nhà kha khá đấy. Việc nầy chắc rất được lòng các bà trên thị trấn và bà cũng cần đến bà ta nếu như bà không thích tìm một người nào đó ở Trim.
- Bà trách tôi đấy chứ! Tôi ăn mặc đồ đen rất nghiêm túc và phù hợp với một quả phụ nữa. Cái váy lót của tôi nào có lộ ra đâu!
- Bà nào có mặc đồ đen đúng với các quả phụ đâu! Bà mặc những thứ quần áo nhơ nhớp như của một bà nông dân nghèo khổ, với tay áo xắn lên, trong khi bà lại là phu nhân của một Toà nhà lớn.
- Ối chà chà, bà Fitz ạ. Sao bà lại muốn tôi cưỡi ngựa ra xem cỏ lá gừng trên đồng cỏ mọc tốt không mà lại diện vào người những bộ đồ bảnh bao của phu nhân Toà nhà lớn! Vả lại, tôi thích được thoải mái! Ngay khi tôi có thể mặc những bộ quần áo màu sáng, tôi lại đâm sợ bị vấy bẩn. Bao giờ tôi cũng thù ghét sự tang tóc và tôi không thấy vì sao tôi lại cố làm cho màu đen trở nên bảnh bao cả! Dù có làm thế nào, cũng vẫn là màu đen thôi!
- Vậy thì bà không qtan tâm đến bà thợ may chứ gì!
- Sao lại không! Một người thuê nhà mới luôn là điều thú vị. Với lại, một ngày nào đó, tôi sẽ đặt may những chiếc áo dài. Phải sau khi gieo hạt. Các cánh đồng phải chuẩn bị xong trong tuần nầy để kịp gieo lúa mì.
- Còn một khả năng cho thuê nhà nữa đấy, bà quản gia tiếp lời, vẻ thận trọng.
Đã nhiều lần, bà đã sửng sốt vì sự tinh ý của Scarlett.
- Brendan Kennedy định mở thêm một quán trọ bên cạnh quán rượu của anh ta. Anh ta có thể thuê căn nhà bên cạnh đấy!
- Bộ ai đó khùng điên sao mới muốn đến Ballyhara để ở trong quán trọ chắc! Thật phi lý! Hơn nữa, nếu Brendan Kennedy muốn thuê nhà của tôi, thì anh ta cứ việc ngả mũ đích thân đến nói với tôi một lời, chứ việc gì phải phiền đến bà!
- Ối dào, tôi nghĩ ngỏ lời vậy là đúng thôi.
Bà Fitzpatrick trao lại cho Scarlett sổ sách tính toán trong tuần và thôi không nói đến chuyện quán trọ lúc nầy nữa. Colum sẽ nhận nhiệm vụ nầy thôi. Anh ấy có sức thuyết phục mạnh mẽ hơn bà.
- Chúng ta rồi sẽ có nhiều tôi tớ hơn cả Nữ hoàng Anh mất thôi! Scarlett tuyên bố.
Nàng đều càu nhàu như thế, mỗi tuần.
- Nếu bà nuôi bò cái thì phải có ai để vắt sữa chứ! Bà quản gia bẻ lại.
Scarlett cất giọng ngâm nga cái điệp khúc mọi lần.
- Và để tách bơ ra khỏi kem và đánh bơ… tôi biết mà. Rồi bơ được đem bán. Rõ ràng là tôi chẳng yêu bò cái chỉ đơn giản có vậy thôi! Tôi sẽ giải quyết việc ấy sau, bà Fitz ạ. Còn giờ, tôi muốn đưa Cat ra đầm lầy xem người ta chiết than bùn.
- Tốt nhất là bà nên giải quyết việc ấy ngay bây giờ! Chúng ta đã hết tiền chợ, và ngày mai lại đã phải trả tiền công cho các cô gái rồi!
- Lạy Chúa! Vậy là tôi phải đến nhà băng thôi! Tôi sẽ phóng xe đi Trim ngay đây.
- Nếu tôi là chủ nhà băng, tôi sẽ không bao giờ trao tiền cho một con người ăn mặc như bà đâu!
Scarlett bật cười.
- Nào, nào, nói với bà thợ may là tôi sẽ cho sơn phết lại.
Nhưng vẫn không nói gì về quán trọ, bà Fitz thở dài hết biết nữa. Bà phải nói Colum chuyện nầy, ngay tối nay thôi.
***
Những người Fenian thường gặp nhau đông đảo, khắp Ireland, Với Ballyhara, từ nay họ đã có được điều cần thiết nhất: một nơi an toàn để các thủ lĩnh có thể hội họp để chuẩn bị chiến lược và ở đó, một kẻ chạy trốn có thể tìm được chốn nương thân, nếu như chỉ cần nháy mắt là những kẻ lạ mặt sẽ bị phát hiện ngay trong một thị trấn lớn không hơn một ấp. Những toán cảnh vệ và cảnh sát từ Trim đến ít khi di chuyển đến đó, nhưng chỉ cần một người tinh ý là có thể phá hỏng cả kế hoạch được sắp xếp chu đáo nhất.
- Chúng ta quả rất cần có một quán trọ, Rosaleen Fitzpatrick bênh vực. Một người có công việc cần giải quyết ở Trim kiếm một phòng ở gần đó là điều hợp lý thôi, lại còn rẻ hơn ở thành phố.
- Chị nói đúng, Rosaleen ạ. Colum nhỏ nhẹ đáp. Và tôi sẽ nói chuyện nầy với Scarlett. Nhưng không phải ngay lập tức. Cô ấy sẽ tinh ý nhận ra ngay. Hãy để chuyện ấy lại sau nầy đã. Có thể, khi tôi đề cập đến cô ấy sẽ không thắc mắc vì sao chúng ta lại quá nhấn mạnh đến điều ấy.
- Nhưng không nên để mất thời gian, Colum ạ.
- Cũng không nên hấp tấp mà làm hỏng mọi chuyện. Tôi sẽ lo việc ấy, khi nào tôi thấy đã đến lúc.
Bà Fitz đành bằng lòng với lời hứa ấy. Colum đã đảm nhận công việc. Bà cảm thấy an ủi khi nghĩ rằng bà đã thắng về chuyện Margaret Scanlon. Bà chẳng cần phải bịa ra một chuyện gì. Scarlett quả cần thay đổi tủ quần áo của nàng. Quá là xấu hổ khi sống như nàng - mặt những bộ phần áo quê mùa nhất và sống trong hai căn phòng tồi tàn nhất - trong một toà nhà có đến những hai mươi phòng. Nếu như không phải Colum mà là ai khác đã nói với bà thì không bao giờ Rosaleen lại có thể tin chỉ không lâu trước đó, Scarlett còn là một phụ nữ trẻ ăn mặc thanh lịch nhất.
***
Rồi nếu như chiếc nhẫn kim cương nầy biến thành đồng.
Mẹ sẽ mua cho con một cái gương.
Scarlett cất tiếng hát. Cat đập bì bõm nước trong chậu tắm đến sủi bọt.
- Mẹ sẽ mua cho con những bộ áo xinh đẹp, - Scarlett tiếp... Và cả cho mẹ nữa! Rồi hai mẹ con mình sẽ đi trên một con tàu lớn.
Nàng không có lý do gì để hoãn ngày lên đường nữa! Nàng cần phải trở về Mỹ thôi. Lên đường ngay sau lễ Phục sinh, thì nàng có dư dả thời gian để trở về kịp lúc thu hoạch mùa màng.
Scarlett đã quyết định ngày nàng nhìn thấy một cái bóng xanh mơn mởn trên cánh đồng nơi nàng đã xới nắm đất đầu tiên. Sự phấn khởi thôi thúc và niềm tự hào khiến nàng thèm được hét to lên: "Nó là của ta, mảnh đất của ta, những hạt giống của ta mà từ đó đã nảy mầm sự sống". Nàng ngắm nhìn những mầm xanh vừa nhú, mơ màng tưởng tượng chúng sẽ vút lên cao, đâm bông, đượm hương khắp miền và làm lũ ong say sưa. Những người đàn ông sẽ đến gặt với lưỡi liềm sáng loáng để đánh đống thành những cụm rơm vàng êm dịu.
Năm nầy sang năm khác, chu kỳ cứ lặp lại như thế - gieo hạt rồi thu hoạch - phép lạ của sự sinh thành hàng năm là thế. Mạ mọc lên rồi thành rơm. Cây lúa mọc lên rồi thành bánh mì. Lúa mạch mọc lên rồi thành cháo yến mạch. Cat sẽ khôn lớn, chạy nhảy, bi bô cười giỡn, ăn cháo yến mạch và bánh mì, rồi nhảy chơi trên những đống rơm ở kho y như Scarlett ngày xưa, thời thơ ấu, Ballyhara sẽ là thế giới của nó!
Scarlett quay đôi mắt chói chang lên mặt trời và nhìn thấy những đám mây đang kéo đến nhanh, nàng hiểu rằng trời sắp mưa và rồi chỉ trong chốc lát, mặt trời lại rạng chiếu, lại sưởi ấm những cánh đồng cho đến cơn mưa kế tiếp, rồi mặt trời trở lại, cứ thế…
Rồi ta sẽ lại cảm thấy ánh mặt trời chói chang của Géorgie thôi, nàng quyết định, ta đáng được như thế.
Đôi khi ta nhớ nó khủng khiếp. Nhưng ta phải thú nhận ràng từ nay Tara không còn là giấc mơ mà chỉ là ký ức đối với ta! Nó đã thuộc về quá khứ như Scarlett thuở nào. Cuộc sống ấy và con người ấy chẳng còn can hệ gì với ta nữa! Ta đã lựa chọn rồi. Tara của Cat là Tara ở Ireland, và cũng là của ta. Ta là Bà O Hara của Ballyhara.
Ta sẽ giữ phần đất của mình ở Tara để làm gia sản cho Wade và Ella nhưng ta sẽ bán tất cả những gì ta có ở Atlanta và ta sẽ cắt đứt mọi quan hệ. Ballyhara từ nay sẽ là thế giới của ta. Những cội nguồn sâu xa của ta, của Cat và của cha ta. Khi đi, ta sẽ mang theo một năm đất của O Hara để trộn lẫn với đất Géorgie, trên phần mộ của cha ta.
Nàng nhắc lại ngắn gọn những việc sẽ phải làm, nhưng điều ấy còn có thể chờ sau. Điều quan trọng lúc nầy là suy nghĩ xem có cách gì tốt nhất để giải thích với Wade và Ella về những điều kỳ diệu trong thế giới mới của chúng, không bao giờ chúng tin nàng thật tâm muốn tìm lại chúng. Tại sao chúng có thể tin nàng! Sự thật là chưa bao giờ nàng muốn có chúng. Mãi cho đến khi nàng khám phá ra tình mẫu tử. Sẽ khó đấy, Scarlett nhắc đi, nhắc lại nhiều lần, nhưng ta sẽ làm được thôi.
Ta sẽ có cách lấy lại thời gian đã mất. Tình yêu thương đang tràn ngập trong ta. Ta cũng muốn san sẻ cho cả con trai, con gái ta. Có lẽ chúng sẽ không yêu Ireland lắm lúc đầu nhưng khi chúng đã đôi ba lần ra chợ, đi xem đua ngựa và khi ta mua cho chúng những con ngựa giống nhỏ… Vả lại, Ella chắc sẽ thích những chiếc váy ngoài và váy trong. Tất cả các cô gái đều thích làm đẹp mà…
Chúng sẽ có hàng triệu anh họ, những người thuộc dòng họ O Hara và những đứa trẻ ở Ballyhara để nô đùa…
Bà quản gia đứng choáng hết khung cửa, giống như một tảng đá bất di, bất dịch.
- Không, bà không đi ra ngoài được đâu!
Scarlett thay đổi chiến thuật.
- Tôi van bà, nàng năn nỉ, miệng nở một nụ cười quyến rũ. Không khí mát mẻ sẽ tốt cho tôi đấy. Với lại, có như thế tôi mới ăn ngon miệng. Có Chúa biết đấy, bà cứ rầy sao tôi ăn không cho đủ xuất!
- Bà sẽ ăn ngon miệng thôi! Chị bếp đã đến rồi!
Scarlett quên lửng chiến thuật mơn trớn của mình.
- À nào có sớm gì đâu! Thế bà lớn ấy có hạ cố nói cho chúng ta biết điều gì đã giữ chân bà ấy lâu thế không? Bà Fitzpatrick mỉm cuời.
- Bà ấy đã lên đường đúng như dự định, nhưng bệnh trĩ làm bà ấy đau đớn vô chừng đến nỗi cứ đi được mươi, mười lăm cây số là bà ấy phải dừng lại nghỉ cho đến sáng hôm sau. Tôi nghĩ chúng ta sẽ chẳng việc gì phải sợ nhìn thấy bà ấy ngồi thừ người trên ghế bành thay vì đứng ở chỗ làm của mình đâu.
Scarlett cố không cười nhưng nàng không sao kềm được với lại, nàng không thể giận bà Fitzpatrick được lâu cả hai đã gắn bó khá chặt chẽ. Bà quản gia đã ở đúng chỗ của bà ngay hôm sau ngày sinh Cat. Bà không hề rời Scarlett suốt thời gian nàng bệnh. Và bà luôn túc trực thường xuyên bên nàng.
Scarlett đã được nhiều người đến thăm hỏi trong những tuần lễ dài dưỡng bệnh, sau khi sinh Cat, Colum đến gần như hàng ngày, Katheen thì gần hai ngày một lần, những anh họ O Hara của nàng thì đến mỗi chủ nhật sau khi xem lễ, còn Molly có mặt kể cả những khi Scarlett không chờ đợi. Bà Fitzpatrick lúc nào cũng có mặt. Bà mời khách phụ nữ uống trà và ăn bánh ngọt, dọn rượu và bánh ngọt cho khách đàn ông. Rồi sau khi khách ra về, bà lại đến ngồi cạnh Scarlett để nghe những tin tức nóng hổi trong lúc ngồi ăn nốt những gì còn lại của bữa ăn nhẹ. Bản thân bà cũng đem đến cho nàng những gì bà thu lượm được - những tin đồn ở thành phố, ở Ballyhara cũng như ở Trim - những câu chuyện ngồi lê, đôi mách mà bà nghe được trong những cửa hàng. Bà cố làm sao cho Scarlett đừng cảm thấy cô đơn.
Scarlett bảo bà Fitzpatrick gọi nàng bằng tên riêng và nàng cũng hỏi tên riêng của bà là gì.
Bà Fitzpatrick từ chối, không nói. Bà cứ một mực nói rằng một sự thân mật như thế là không phải phép, và bà giảng giải cho Scarlett biết cái tôn ti trật tự rất chặt chẽ của Toà nhà lớn. Vị trí quản gia của bà sẽ bị lung lay bởi bất kỳ một biểu hiện quá trớn nào dù từ phía bà chủ. Có lẽ thường là do từ phía bà chủ.
Tất cả những điều ấy là quá tế nhị đối với Scarlett, nhưng thái độ nhất mực của bà Fitzpatrick, cho dù giọng nói của bà rất thân thiện, đã khiến cho nàng hiểu rằng điều ấy rất quan trọng. Bởi vì, nàng đành theo đề nghị của bà quản gia, Scarlett có thể gọi bà là "bà Fitz" còn bản thân bà có thể gọi nàng "Bà O" nhưng chỉ khi nào có hai người thôi. Trước mặt người thứ ba, cần phải giữ đúng những cách thức đâu ra đấy của cái tôn ti trật tự ấy.
- Ngay cả trước mặt Colum nữa ư? Scarlett hỏi.
Bà Fitzpatrick suy nghĩ rồi bằng lòng. Colum là một trường hợp ngoại lệ.
Scarlett bèn tranh thủ nỗi nhu nhược của bà đối với Colum.
- Tôi sẽ đến chỗ Colum ngay đây, nàng nói. Anh ấy không đến thăm tôi từ đời nảo đời nào rồi đấy, và tôi thấy nhớ anh ấy!
- Anh ấy đi công chuyện xa và bà biết rõ điều đó. Tôi đã nghe anh ấy nói với bà rồi mà!
- Chà chà! Scarlett tặc lưỡi. Bà luôn thắng tôi.
Nàng trở lại ngồi gần cửa sổ.
- Vậy thì hãy đến tán gẫu với bà bệnh trĩ đi, nàng bĩu môi nói.
Bà Fitzpatrick bật cười.
- Tiện đây, bà tuyên bố khi bước ra, tên thật của bà ấy là Keane. Nhưng bà có thể gọi là bà bệnh trĩ, tuỳ bà! Có lẽ bà sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt bà ấy đâu. Đó là việc của tôi!
Chờ một lát để biết chắc bà Fitzpatrick không bất thần quay lại, Scarlett chuẩn bị đi ra ngoài. Nàng đã ngoan ngoãn như vậy là đủ rồi. Đó là điều có thể chấp nhận vì sau khi sinh, người mẹ trẻ phải nghỉ ngơi một tháng mà phần lớn thời gian chủ yếu là nằm trên giường, và Scarlett tuân theo cái lệ ấy. Nàng quả không thấy rằng vì sao nàng lại phải kéo dài thời kỳ nghỉ ngơi ấy thêm ba tuần, đơn giản là vì việc sinh Cat không diễn ra theo cách bình thường. Vị bác sĩ ở Ballyhara đã gây cho nàng ấn tượng là một người đàn ông trung hậu; ông ta gợi cho nàng nhớ đến bác sĩ Meade. Nhưng bản thân bác sĩ Devlyn thừa nhận ông không hề có kinh nghiệm gì về những đứa bé ra đời nhờ một lưỡi dao. Sao nàng lại phải nghe ông ta! Nhất là khi nàng có việc quan trọng phải làm.
Bà Fitz đã nói cho nàng nghe về bà lão xuất hiện như một ma thuật đỡ đẻ cho đứa bé, vào cái lúc mưa to, gió lớn trong đêm Lễ Các thánh. Colum đã cho nàng biết bà lão ấy là ai rồi - cailleach, mụ phù thuỷ của ngọn tháp, Scarlett đã sống sót là nhờ bà ta và cả Cat nữa! Nàng phải đến cảm ơn bà lão.
***
Scarlett bất ngờ với cái lạnh. Tháng mười còn ấm áp, sao chỉ mới một tháng mà đã khác xa đến thế! Nàng lấy áo choàng cuộn tròn đứa bé đã được bọc ám. Cat tỉnh giấc. Đôi mắt nó mở to, chăm chú nhìn Scarlett.
- Con yêu của mẹ, Scarlett thì thầm. Con ngoan biết bao, Cat ạ, con không bao giờ khóc, phải không?
Nàng đi qua khoảng sân sau lót gạch để ra con đường nàng thường dùng xe ngựa.
- Tôi biết bà đang ở kia kìa. Scarlett kêu to về hướng những bụi cây thấp bao quanh khu rừng thưa của ngọn tháp. Tốt hơn là bà bước ra mà nói chuyện với tôi, bởi vì tôi sẽ đứng đây mãi cho đến lúc tôi chết cóng vì lạnh đấy Và cả đứa bé nữa, nếu như bà thích thế!
Nàng bình tĩnh chờ đợi. Người phụ nữ đã đỡ đẻ cho Cat chắc sẽ không để nàng đứng lâu giữa cái lạnh ẩm ướt trong bóng tối của ngọn tháp.
Đôi mắt Cat thôi không nhìn Scarlett mà liếc nhìn chung quanh như thể tìm hiểu vật gì. Một lúc sau, Scarlett nghe sột soạt ở bên phải nàng, trong những bụi rậm ô rô ken dày. Bà lão đột nhiên xuất hiện.
- Đi ngõ nầy, bà ta nói và cứ bước sâu vào trong rừng.
Scarlett phát hiện khi đến gần một con đường mòn, nhưng nàng không bao giờ tìm ra nếu như bà lão không lấy cái khăn san của mình gạt sang một bên những cành ô rô rậm rạp đầy gai trước mặt nàng. Scarlett lần bước theo còn đường mòn cho đến khi mất dấu trước một lùm cành loà xoà.
- Tôi không đi nữa đâu! Nàng tuyên bố. Tôi phải đi đâu bây giờ!
Một tiếng cười rè rè vang lên phía sau nàng.
- Vào lối nầy, cailleach đáp.
Bà ta đi vòng qua Scarlett rồi cúi gập người dưới đám cành lá. Scarlett cũng làm theo, lom khom vài bước, cả hai đã đứng thẳng dậy. Ở giữa lùm cây, cánh rừng thưa che khuất một cái chòi bằng đất khô, cây sậy phủ trên mái. Một làn khói mỏng đang bốc lên trên ống khói sưởi.
Bà lão đưa tay mở cánh cửa và nói:
- Vào đi!
Ôi, một đứa bé xinh xắn, cailleach khen.
Bà ta ngắm nhìn Cat rất tỉ mỉ từ đầu đến chân.
- Bà đặt tên cho bé là gì!
- Katie Colum O Hara.
Đây là lần thứ hai nàng lên tiếng. Vừa bước vào túp lều, nàng đã tỏ lời cảm ơn về những gì bà lão đã làm, nhưng bà ngắt ngang.
- Đưa bé cho tôi, bà ta vừa nói vừa chìa hai tay ra.
Scarlett vội trao bé cho bà ta để rồi lặng lẽ nhìn bà, kiểm tra tỉ mỉ bé.
- Katie Colum, người đàn bà nhắc lại. Sao nghe êm ái và yếu xìu đối với một bé gái mạnh mẽ như thế nầy! Tôi tên là Grainne. Đó là một cái tên mạnh mẽ đấy!
Cái tên họ bằng tiếng Gáclyque vang lên qua giọng nói chói tai của bà như lời thách thức. Scarlett cựa mình trên ghế đẩu. Nàng không biết nói sao.
Cailleach bọc Cat trong khăn và tã lót. Rồi bà ta bồng nó lên, nói thì thầm vào tai nó điều gì mà Scarlett không sao nghe được dù nàng đã cố lắng tai. Các ngón tay Cat bấu chặt tóc bà lão! Bà nâng đứa bé lên vai mình.
Bà không thể hiểu được đâu dù có nghe được đi nữa.
- Bà O Hara ạ. Tôi nói tiếng Ireland. Đó là một thứ phù phép. Chắc bà đã nghe nói là tôi biết ma thuật và cây cỏ chứ!
Scarlett thừa nhận ngay.
- Có thể là tôi biết rõ những điều ấy thật, bà nói. Tôi có biết chút ít về các bài thuốc và cách thức bào chế của người xưa, nhưng tôi không nói đó là ma thuật. Tôi chịu khó mở mắt nhìn, và lắng nghe rồi học hỏi. Điều ấy trông như ma thuật đối với một số người, cái điều mà họ có thể nhìn thấy khi bị mù hoặc nghe thấy khi bị điếc. Thật ra, đấy chỉ là do tín ngưỡng. Bà đừng mong tôi làm ma thuật cho bà!
- Tôi không hề đến đây vì chuyện ấy.
- Chỉ để cám ơn thôi sao! Không gì khác nữa ư?
- Không, không có gì khác nữa! Còn giờ thì đã xong. Tôi phải trở về nhà ngay trước khi người ta phát hiện tôi đã trốn đi.
- Tôi mong bà thứ lỗi cho, Cailleach nói. Thật hiếm có những người có lòng biết ơn khi tôi giúp họ. Tôi ngạc nhiên là sao bà không nổi giận đối với tôi, sau những gì tôi đã bắt bà phải chịu đựng!
- Bà đã cứu mạng cho tôi cũng như con tôi mà.
- Nhưng tôi đã lấy đi cuộc sống của nhiều đứa trẻ khác! Có lẽ một bác sĩ làm tốt hơn đấy.
- Nếu như tôi tìm được một bác sĩ thì tôi đã để ông ta túc trực bên cạnh tôi rồi!
Scarlett cắn lưỡi. Nàng đến đây để cám ơn chứ nào phải trách bà ta đâu. Nhưng sao lúc nầy bà ta lại huyên thuyên những điều khó hiểu, bằng cái giọng khàn khàn và đáng sợ thế! Điều ấy làm nàng nổi da gà.
- Tôi xin lỗi, Scarlett nói tiếp. Điều ấy không lịch sự lắm. Tôi tin chắc là không một bác sĩ nào có thể làm tốt hơn đâu! Thậm chí không tốt bằng một nửa. Nhưng bà định nói gì khi nói đến những đứa trẻ khác! Tôi đã sinh đôi và một đứa con đã chết rồi phải không?
Có thể lắm chứ, Scarlett thầm nghĩ. Nàng đã quá đẫy đà khi mang thai. Nhưng bà Fitz hoặc Colum lẽ ra đã nói cho nàng biết chứ - hoặc có thể không nói gì. Họ cho nàng biết về cái chết của bà nội Katie Scarlett sau hai tuần lễ đấy thì sao?
Một cảm giác mất mát không sao bù đắp nổi làm Scarlett muốn nghẹt thở.
- Còn một đứa con khác nữa phải không! Tôi cần biết điều ấy!
- Suỵt! Bà làm Cat giật mình đấy! - Grainne cãi lại - Không hề có một đứa con nào khác trong bụng bà đâu! Tôi không biết bà có hiểu lầm ý nghĩa trong câu nói của tôi hay không. Người đàn bà tóc bạc trông thành thạo lắm đấy, tôi tưởng bà ta đã hiểu và đã nói cho bà hay rồi chứ! Tôi lấy cả dạ con ra cùng với đứa bé, rồi tôi không biết cách đặt nó vào chỗ cũ! Bà sẽ không bao giờ có đứa con khác nữa đâu!
Có điều gì có vẻ quyết đoán trong lời lẽ và cách thức bà lão nói, và Scarlett biết chắc rằng đó là sự thật. Nhưng nàng không sao tin nổi điều ấy. Không còn có con nữa sao! Đúng vào lúc nầy đây, khi nàng khám phá ra những niềm vui không thể xoá nhoà của tình mẫu tử và khi nàng vừa muộn màng hiểu được thế nào là thương yêu ư? Không. Điều ấy quá ư khắc nghiệt!
Trước đây, Scarlett không bao giờ hiểu được tại sao, Mélanie lại có thể sẵn lòng liều mình để có một đứa con nữa, nhưng lúc nầy đây nàng đã hiểu. Nàng cũng làm như thế thôi. Nàng sẵn sàng đối mặt với đau đớn, sợ hãi và cả máu để sống lại cái phút giây khi lần đầu tiên xuất hiện khuôn mặt của đứa con nàng.
Bé Cat kêu khe khẽ. Đó là dấu hiệu bé đói rồi đấy.
Ngay lập tức, để trả lời cho bé, Scarlett cảm thấy sữa bắt đầu chảy. Sao mình lại u buồn đến thế! Mình đã chẳng có một đứa con tuyệt vời nhất trần đời đó sao? Mình chẳng tội gì phải làm cạn nguồn sữa của mình vì những đứa con tưởng tượng khi mà bé Cat thực sống động và đang đòi mẹ đây.
- Tôi phải về thôi, đã đến giờ cho bú rồi!
Nàng đưa tay ra ẵm đứa bé.
- Cho tôi nói nốt điều nầy, Grainne nói. Hãy thận trọng.
Scarlett đột nhiên cảm thấy sợ. Nàng hối tiếc là đã bế Cat theo. Sao Cailleach không trả con lại cho nàng!
- Hãy luôn giữ đứa bé ở bên bà. Có kẻ nói một mụ phù thủy đã cho nó chào đời và nó đã bị bỏ bùa mê.
Scarlett rùng mình.
Những ngón tay lốm đốm của Grainne khe khẽ cạy bàn tay của Cat. Bà nhè nhẹ xoa đầu bé và thì thầm:
"Mạnh khỏe nhé. Dara". Rồi bà ta trao bé cho Scarlet. - Tôi sẽ gọi nó là Dara trong ký ức của tôi. Đó là tên cây sồi. Tôi rất biết ơn bà vì niềm hạnh phúc đã được nhìn thấy bé và những lời cảm ơn của bà. Nhưng đừng đưa bé đến đây nữa! Không nên để bé dính líu đến tôi làm gì! Giờ thì bà đi đi. Có ai đến… Không, con đường mòn mà ai đó đang đi không phải là con đường của bà đâu. Đó là con đường ở hướng bắc mà những người đàn bà ngu xuẩn dùng đến đây để hái bùa yêu, bùa sắc đẹp, hoặc những thứ bùa để hãm hại những kẻ mà họ ghét bỏ. Thôi bà đi đi! Và hãy chăm sóc cho bé.
Scarlett sẵn sàng vâng lệnh. Nàng thản nhiên bước đi dưới cơn mưa lớn đã bắt đầu rơi. Nàng cúi đầu và khom người để che kín Cat đang chép chép miệng dưới áo choàng của mẹ nó.
***
Bà Fitzpatrick nhìn cái áo khoác sũng nước, vứt dưới đất trong góc lò sưởi, nhưng chẳng nói gì.
- Bà Keane xem ra khéo tay nhào bột đấy, bà ta nói. Tôi đã mang đến cho bà vài cái bánh nhỏ để dùng với trà.
- Càng tốt, tôi đói muốn chết đây!
Lúc nầy, cho Cat bú rồi nằm nghỉ khi mặt trời chiếu sáng, Scarlett cảm thấy cuộc dạo chơi đã làm nàng khỏe khoắn. Nàng sẽ không để ai hù doạ trong lần tới, khi nàng muốn đi dạo.
Từ nay bà Fitz sẽ không còn tìm cách giữ nàng nữa! Khi bà ta thất bại thì bà biết thừa nhận.
Ngay khi Colum trở về, Scarlett đến chỗ anh dùng trà. Và xin ý kiến anh.
- Em muốn mua một chiếc xe nhỏ, có mui, Colum ạ. Trời quá lạnh để đi xe ngựa, với lại em còn nhiều việc phải làm! Anh có thể kiếm giúp em một chiếc được không?
Anh đáp là anh sẽ giúp, nhưng nàng cũng có thể tự chọn cái xe nàng thích. Những người sản xuất loại xe landau sẽ rất vui khi được đưa các mẫu xe đến giới thiệu với nàng. Những người sản xuất những món hàng mà nàng thích cũng thế! Nàng là phu nhân của Toà nhà lớn.
- Sao em lại không nghĩ đến điều ấy trước nhỉ! - Scarlett kêu lên.
Tám ngày sau, nàng đi trên một cỗ xe landau lịch sự màu đen, bên hông có đường kẻ màu vàng, do một con ngựa xám đẹp xứng với lời hứa của người bán: nó sẵn sàng chạy nước kiệu mà chẳng cần phải dùng đến roi.
Nàng cũng mua một bộ xa lông đánh xi bằng gỗ sồi bọc nệm xanh và thêm mười cái ghế nhỏ có thể kéo đến gần lò sưởi với một cái bàn tròn, mặt bằng đá cẩm thạch đủ cho sáu người ăn. Tất cả đã chờ sẵn trong căn phòng sát bên phòng nàng, trên một tấm thảm mềm Wilton.
Colum có thể kể rành bao chuyện thuộc loại tai tiếng nhất về những phu nhân Pháp đã tiếp các đám đông mà không thèm bước ra khỏi giường, nhưng nàng vẫn khăng khăng đòi có một căn phòng xứng đáng để tiếp khách. Và, cho dù bà Fitz có nói, nàng vẫn không thấy có lý do gì để sử dụng các phòng dưới nhà để tiếp khách, trong lúc nàng có bao nhiêu phòng trống ở lầu một, quyến rũ hơn.
Nàng vẫn chưa có bàn làm việc lẫn ghế bành, bởi vì thợ đóng đồ gỗ quí vẫn chưa làm xong! Chẳng ích gì khi có cả một thành phố riêng của mình nếu như không có chút gì đầu óc kinh doanh! Nếu như mọi người kiếm được tiền thì mới có thể tính đến chuyện thu tiền nhà.
Đi đâu nàng cũng mang theo đứa con gái của nàng trong cái giỏ có nệm nhồi bông. Đứa bé mấp môi muốn chuyện, làm văng ra những cái bong bóng khi cả hai mẹ con rong ruổi trên đường, Scarlett đã cứ đinh ninh hai mẹ con đang cùng song ca. Đến nhà nào, cửa hàng nào, nàng cũng đem khoe Cat. Mọi người đều làm dấu thánh giá khi nhìn thấy đứa bé có đôi mắt xanh và làn da nâu sậm, và Scarlett tỏ ra thích thú. Nàng tưởng họ chúc phúc cho con mình.
***
Gần đến lễ Giáng sinh, niềm phấn khởi của Scarlett từ sau khi hồi phục, đã bắt đầu dịu xuống. Nàng tâm sự với Cat:
- Mẹ không muốn ở Atlanta để nhấm nháp ly trà theo kiểu Trung Hoa dù họ có mời mẹ đến dự tất cả những cuộc tiếp tân. Mẹ cũng chẳng muốn ở Charleston với những cuốn sổ khiêu vũ vớ vẩn và những hàng người đứng tiếp khách. Nhưng mẹ muốn ở một nơi đừng lúc nào cũng ẩm ướt như thế nầy!
Scarlett tự nhủ nàng sẵn lòng sống trong một căn nhà lá để có thể quét vôi, sơn phết lại như Kathleen và các anh họ của nàng đang làm, cũng như mọi người khác đang ở trong những căn nhà lá ở Adamstown dọc theo các con đường. Khi nàng đi bộ đến quán rượu ngày 22 tháng mười hai và khi nàng nhìn thấy mọi người đang bận rộn quét dọn và sơn phết lại nhà cửa, gian hàng trên lớp vôi, sơn còn mới nguyên từ mùa thu thì nàng cảm thấy vui thích. Niềm vui, từ sự thịnh vượng mới nơi thành phố của nàng, đã xua tan nỗi buồn nàng thường xuyên cảm thấy, mỗi khi tìm đến quán rượu để kết bạn. Đôi khi nàng có cảm giác tiếng chuyện trò ngưng bặt khi nàng vừa bước vào.
***
- Phải trang hoàng nhà cửa để mừng lễ Giáng sinh, nàng thông báo cho bà Fitz. Người Ireland làm thế nào nhỉ!
- Họ đặt những cành ô rô trên lò sưởi, trên cửa ra vào và cửa sổ, - bà quản gia đáp - Và một cây nến lớn, thường là màu đỏ, trên một cửa sổ nào đó để hướng dẫn Chúa Hài đồng.
- Chúng ta sẽ đặt nến ở tất cả các cửa sổ chứ? - Scarlett tuyên bố.
Nhưng bà Fitz tỏ ra cố chấp.
- Chỉ đặt ở một cửa sổ thôi! Nếu muốn, Scarlett cứ việc đặt bao nhiêu nến tuỳ fhích, ở trên bàn - thậm chí cả ở dưới đất - nhưng chỉ có thể đặt một cây nến ở một cửa sổ mà thôi! Và thắp nến vào buổi tối Giáng sinh, khi chuông giờ Kinh nhật tụng vang lên. - Bà quản gia mỉm cười. - Theo truyền thống, đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà sẽ đốt một cọng rơm, từ đống than hồng của lò sưởi khi chuông giờ Kinh nhật tụng vang lên, rồi cũng với cọng rơm nầy, nó mang đến thắp cây nến. Có lẽ bà phải giúp bé một tay thôi.
Scarlett và Cat đón lễ Giáng sinh ở nhà Bà Daniel.
Mọi người trầm trồ khen bé chừng nào, thì Scarlett như cảm thấy tràn trề những lời chúc mừng chừng ấy. Sự hiện diện của nhiều người khiến nàng khuây khoả, khi nghĩ về những mùa Giáng sinh ở Tara trước đây khi cả nhà và gia nhân đều ùa chạy đến hàng hiên lớn, sau bữa điểm tâm, để đáp lại tiếng gọi "Quà Giáng sinh đây!" Khi Gerald O Hara vừa chia phần rượu Wissky và một cuộn thuốc lá cho từng nông dân, vừa trao cho mỗi người một cái áo và một đôi giầy mới. Khi Ellen O Hara vừa đọc một lời chúc ngắn cho từng phụ nữ và từng đứa trẻ vừa trao cho họ những khúc vải trúc bâu vải bông, kèm theo những trái cam và kẹo. Nhiều lúc, nàng nhớ đến nôn nao giọng nói trầm ấm và kéo dài, nụ cười rạng rỡ của những người da đen.
- Em phải về nhà thôi, Colum ạ, - Scarlett thông báo.
- Em không phải đang ở nhà mình, trên mảnh đất của tổ tiên đã được trả lại cho dòng họ O Hara sao?
- Ồ, Colum, đừng chơi cái trò Ireland của anh làm gì!
Anh biết rõ em muốn nói gì chứ! Em nhớ những giọng nói miền Nam, mặt trời và các món ăn miền Nam. Em muốn ăn bánh ngô, gà rán, và chim sếu con nấu với lúa mạch. Ở Ireland, không ai biết đến ngô. Đó là tên một loại ngũ cốc thôi mà.
- Anh biết, Scarlett ạ, và anh rất tiếc khi nhìn thấy em đau khổ như vậy! Sao em không quay về thăm nơi ấy khi tiết trời đẹp trở lại! Em cứ để Cat ở lại, bà Fitzpatrick và anh sẽ săn sóc bé.
- Không bao giờ! Không bao giờ em xa rời Cat!
Chẳng còn gì phải nói thêm. Nhưng đôi lúc, ý tưởng nầy lại trở lại ám ảnh Scarlett; chuyến vượt biển chỉ kéo dài hai tuần và một ngày, rồi còn có cả cá heo kéo nhau đến nô đùa quanh mạn thuyền trong nhiều giờ liên tiếp mà.
***
Ngày đầu năm mới, Scarlett bắt đầu thấm thía thế nào là làm Bà O Hara. Bà Fitz bước vào phòng nàng với một tách trà thay vì bảo Peggy Quinn mang đến bữa điểm tâm trên khay như mọi khi.
- Ước mong mọi lời chúc phúc của tất cả các Thánh đến với mẹ và con trong năm mới, bà cất tiếng oang oang, vui vẻ. Tôi cần giảng giải cho bà rõ những bổn phận của bà trước bữa điểm tâm đây!
- Chúc mừng năm mới, bà Fitz! Nhưng bà nói cái quỉ gì thế!
Đó là một truyền thống, một nghi thức, một nghĩa vụ bà Fitz đáp. Nếu không có vậy, xui xẻo sẽ đeo đuổi ta suốt năm! Scarlett có thể uống một chút trà mà thôi.
Món ăn đầu tiên trong năm phải là món barm brack của Năm mới, đặt trên khay. Nàng sẽ ăn ba miếng, nhân danh Chúa Ba ngôi.
- Nhưng trước khi bắt đầu, bà Fitz giải thích, bà hãy bước qua phòng mà tôi đã cho chuẩn bị. Bởi vì, sau khi đã ăn ba miếng vì Chúa Ba ngôi xong, bà phải cố hết sức ném cái bánh lên tường cho vỡ ra nát nhừ. Tôi đã cho chùi rửa tường hôm qua rồi, và cả nền nhà nữa đấy!
- Đúng là chuyện ngu xuẩn mà tôi chưa từng nghe thấy! Sao bà lại muốn tôi làm hỏng một cái bánh hoàn hảo như thế nhỉ! Còn nữa, sao lại ăn bánh ngọt vào bữa điểm tâm!
- Bởi vì mọi người đều làm như thế. Nào hãy làm tròn bổn phận của bà, Bà O Hara, kẻo mọi người trong gia đình chết đói lên đấy! Mọi người không ai được ăn gì trước khi món barm brack bị vỡ tung tóe.
Scarlett cuộn mình trong khăn san và răm rắp nghe theo lời bà. Nàng uống một hớp trà để thấm ướt miệng, rồi cắn ba miếng vào lớp vỏ bánh nơi có nhiều trái cây nhất, đúng như bà Fitz đã dặn. Nàng phải bê bằng hai tay vì cái bành quá lớn. Sau đó, nàng lâm râm đọc lời kinh cầu cho nạn đói đừng hoành hành, mà bà Fitz đã dạy cho nàng, rồi vung tay, dùng hết sức ném cái bánh lên tường.
Những mẩu bánh văng tung tóe khắp phòng.
Scarlett cười phá lên.
- Lãng phí khủng khiếp. Nhưng vui thật!
- Tôi vui thích vì điều ấy làm bà hài lòng, bà quản gia đáp Còn phải lặp lại điều nầy năm lần như thế. Mỗi người đàn ông, đàn bà và trẻ em của Ballyhara phải nhận được một phần bánh nhỏ như lộc may đầu năm. Họ đang chờ bà ở ngoài sân kia kìa! Còn các gia nhân sẽ nhặt nhanh những mẩu bánh để trên khay, khi bà đã làm xong mọi việc.
- Chúa ơi, Scarlett thở dài. Lẽ ra ta phải cắn những miếng nhỏ lại một chút.
***
Sau bữa điểm tâm, Colum đi cùng nàng qua thị trấn để cử hành nghi thức kế tiếp; vận may sẽ được tròn trịa cả năm nếu có một người nào đó tóc nâu xông nhà mình vào ngày đầu năm. Nhưng theo truyền thống, mọi người trong nhà phải ra đón người ấy từ ngoài và cùng bước vào nhà theo người ấy.
- Cần phải cố gắng giữ đừng cười đấy nhé! Colum dặn. Ai có mái tóc nâu đều mang đến sự may mắn. Trưởng tộc thì lại mang đến sự may mắn gấp đôi.
Khi đã xong, Scarlett thật sự đi loạng choạng.
- Chúa ôi, còn bao nhiêu nhà ta chưa đến, nàng rên rỉ. Em đã no ứ lên tận cổ với trà và bánh mà mọi người mời em rồi đấy! Chúng ta có buộc cứ phải ăn uống trong mỗi ngôi nhà chúng ta đến không nhỉ!
- Scarlett yêu dấu, sao em có thể nói là đến thăm, nếu như chủ nhà không hiếu khách và em lại không mến khách chứ! Nếu em là đàn ông, em còn phải uống rượu Whisky thay cho trà đấy!
Scarlett mỉm cười.
- Cat chắc cũng sẽ được tôn kính như thế!
***
Ở Ireland, ngày một tháng hai được coi như ngày mở đầu năm cày cấy. Cùng với hết thảy mọi người sống và làm lụng ở Ballyhara, Scarlett đứng ở giữa một cánh đồng lớn, rồi sau khi đọc một lời kinh để cầu cho được mùa, nàng dùng mai xới một nắm đất đầu tiên và lật lại. Từ lúc nầy, một năm đã bắt đầu. Sau lễ bánh khoai tây và lễ sữa, đúng thế, bởi người ta cũng mừng ngày một tháng hai lễ thánh Brigid, nữ thánh bổn mạng khác của Ireland.
Trong lúc mọi người ăn uống và chuyện trò sau buổi lễ Scarlett quì bên nắm đất đã xới lên lúc nãy, nắm một vốc đất mùn.
- Còn cái nầy dành cho Cha, nàng thì thầm. Cha thấy đấy Ketie Scarlett đã không quên điều Cha dạy rằng đất của quận Meath là phì nhiêu nhất trên đời, phì nhiêu hơn cả đất của Georgie, của Tara. Con sẽ cố vun xới nó sao cho tốt nhất. Cha ạ, và con sẽ yêu mảnh đất nầy như Cha đã dạy con, đây là đất đai của dòng họ O Hara, và nó đã lại thuộc về chúng ta.
Khi thừa kế của người xưa những công việc cày cấy, bừa đất, gieo hạt và cầu kinh, ở nàng toát lên một nhân cách đơn sơ và cần cù khiến những con người sinh sống nhờ đất đai phải ngưỡng phục và tôn kính nàng. Nàng đã nhận biết tình cảm nầy từ khi nàng ở trong căn nhà của bác Daniel và lúc nầy đây, nàng cũng cảm thấy điều đó ở những người chủ trại của Ballyhara. Và cả ở nơi nàng nữa bởi vì, theo cách nhìn nhận của nàng, nàng là một người trong bọn họ. Nàng không có sức để điều khiển cái cày nhưng nàng có thể cung cấp lưỡi cày cho họ. Và cả ngựa để kéo cày, và cả hạt giống để gieo trên luống cày.
Nàng càng cảm thấy thân thiết như ở nhà mình khi ngồi ở Văn phòng quản lý hơn là ở trong những căn phòng ở Toà nhà lớn. Nàng đã kê một cái nôi cho Cat, giống như cái nôi trong phòng nàng và nàng có thể dùng chân đưa nôi, trong lúc vừa ngồi tính toán sổ sách.
Những cuộc cãi vã từng làm cho bà Fitz lo âu thực ra lại chỉ là những chuyện quá dễ giải quyết. Nhất là khi mình là bà O Hara và tiếng nói của mình có sức mạnh như một thứ luật lệ. Scarlett luôn buộc mọi người làm những gì nàng muốn, và lúc nầy đây nàng chỉ cần bình thản nói: không ai bàn cãi nữa! Nàng rất thích ngày chủ nhật đầu tiên mỗi tháng. Nàng cũng đã bắt đầu nhận ra còn nhiều người, đôi khi, cũng đáng cho người khác nghe ý kiến của họ. Các chủ trại quả thật biết nhiều hơn nàng về chuyện cày cấy và họ có nhiều điều có thể bày vẽ cho nàng được. Nàng rất cần những điều ấy.
Nàng đã dành riêng một trăm chục mẫu tại lâu đài ở Ballyhara; những người chủ trại, đã khai thác số đất đai nầy cho nàng, và họ chỉ lấy công một nửa so với tiền lĩnh canh thông thường trên những đất đai họ thuê của nàng, Scarlett hiểu rõ chế độ phát canh thu tô bởi vì ở miền Nam người ta cũng làm như thế. Vị trí chủ đất còn mới lạ với nàng. Nhưng nàng quyết phải là một chủ đất giỏi nhất ở Ireland.
- Mẹ cũng vậy, mẹ cũng bày vẽ nhiều điều cho các chủ trại, nàng tâm sự với Cat, họ chưa bao giờ nghe nói đến phân phốt phát trước khi mẹ phát cho họ hàng bao. Phải cố làm lợi càng nhiều chừng nào hay chừng ấy, dù vài xu trên số tiền Rhett đã cho nàng, nếu điều ấy đáng để cho chúng ta có được những vụ mùa bội thu.
Không bao giờ nàng nhắc đến chữ "cha" trước mặt Cat. Ai mà biết được một đứa bé nhỏ xíu có thể hiểu, và khắc ghi những gì trong ký ức của nó! Nhất là với một đứa bé vượt trội hơn những đứa bé khác trên đời như Cat.
Cùng lúc ngày càng kéo dài thì gió và mưa càng bớt dữ dội và ấm áp hơn. Và Cat càng lúc càng trở nên tuyệt vời. Cá tính của nó đang phát triển.
- Mẹ đã đặt cho con cái tên thật phù hợp, nàng thỏ thẻ. Con là đứa bé độc lập nhất mà mẹ chưa hề thấy bao giờ
Đôi mắt xanh của bé chăm chú nhìn mẹ nó khi mẹ nói rồi quay lại ngắm nhìn những ngón tay của nó. Con bé nầy không bao giờ gắt gỏng và tỏ ra có khả năng tự nô đùa một mình không hề biết mệt mỏi. Việc cai sữa, đối với Scarlett là một cực hình nhưng đối với Cat thì không. Bé rất thích khám phá món cháo yến mạch và bình sữa của nó bằng miệng và hai tay. Mọi thí nghiệm đều quyến rũ bé. Đó là một đứa bé chắc da chắc thịt, lưng thẳng và đầu ngẩng cao. Scarlett tôn sùng bé. Và theo một cách nào đó, nàng nể bé. Nàng say mê ru Cat trên tay và ôm hôn đầu, cổ, má, tay và chân của bé, nàng mơ màng đặt bé trên đùi và ru bé. Nhưng bé chỉ để cho nàng nựng nịu vài phút rồi bé quơ chân, quơ tay, đòi dẫy ra. Khuôn mặt xinh xinh màu nâu của Cat đã có thể cáu gắt đến mức Scarlett phải phì cười, lúc nàng bị bé xô đẩy ra dữ dội nhất.
Những giây phút hạnh phúc nhất là lúc hai mẹ con tắm chung vào cuối ngày, Cat đập nước văng tung tóe rồi cười sặc sụa còn Scarlett thì vừa để con nhảy choi choi trên đùi, vừa cất tiếng hát vang. Lúc vui nhất là khi nàng lau khô đôi tay, đôi chân xinh xinh của bé và xoa phấn trên làn da mịn màng của bé.
Ngày nàng hai mươi tuổi, chiến tranh đã cướp mất thời tuổi trẻ của nàng chỉ trong một sớm, một chiều. Ý chí và sự chịu đựng đã làm cho nàng trở nên chai đá và trên khuôn mặt nàng đã hằn rõ điều ấy. Vào mùa xuân năm 1876, khi đã ở tuổi ba mươi mốt thì sự êm đềm chứa chan bao hy vọng, đầy ắp tuổi thơ và niềm trìu mến đã lần hồi trở lại với nàng. Nàng không nhận ra điều ấy bởi những lo lắng về trang trại, về tư cách làm mẹ đã thay thế mối quan tâm đến lợi ích duy nhất của bản thân mình.
***
Bà phải mặc những bộ quần áo khác thôi, một hôm bà Fitz tuyên bố. Tôi có nghe nói đến một bà thợ may đang muốn thuê căn nhà mà bà đã ở trước, nếu như bà cho sơn phết lại phía bên trong nhà. Bà ta goá chồng và đủ sức trả tiền thuê nhà kha khá đấy. Việc nầy chắc rất được lòng các bà trên thị trấn và bà cũng cần đến bà ta nếu như bà không thích tìm một người nào đó ở Trim.
- Bà trách tôi đấy chứ! Tôi ăn mặc đồ đen rất nghiêm túc và phù hợp với một quả phụ nữa. Cái váy lót của tôi nào có lộ ra đâu!
- Bà nào có mặc đồ đen đúng với các quả phụ đâu! Bà mặc những thứ quần áo nhơ nhớp như của một bà nông dân nghèo khổ, với tay áo xắn lên, trong khi bà lại là phu nhân của một Toà nhà lớn.
- Ối chà chà, bà Fitz ạ. Sao bà lại muốn tôi cưỡi ngựa ra xem cỏ lá gừng trên đồng cỏ mọc tốt không mà lại diện vào người những bộ đồ bảnh bao của phu nhân Toà nhà lớn! Vả lại, tôi thích được thoải mái! Ngay khi tôi có thể mặc những bộ quần áo màu sáng, tôi lại đâm sợ bị vấy bẩn. Bao giờ tôi cũng thù ghét sự tang tóc và tôi không thấy vì sao tôi lại cố làm cho màu đen trở nên bảnh bao cả! Dù có làm thế nào, cũng vẫn là màu đen thôi!
- Vậy thì bà không qtan tâm đến bà thợ may chứ gì!
- Sao lại không! Một người thuê nhà mới luôn là điều thú vị. Với lại, một ngày nào đó, tôi sẽ đặt may những chiếc áo dài. Phải sau khi gieo hạt. Các cánh đồng phải chuẩn bị xong trong tuần nầy để kịp gieo lúa mì.
- Còn một khả năng cho thuê nhà nữa đấy, bà quản gia tiếp lời, vẻ thận trọng.
Đã nhiều lần, bà đã sửng sốt vì sự tinh ý của Scarlett.
- Brendan Kennedy định mở thêm một quán trọ bên cạnh quán rượu của anh ta. Anh ta có thể thuê căn nhà bên cạnh đấy!
- Bộ ai đó khùng điên sao mới muốn đến Ballyhara để ở trong quán trọ chắc! Thật phi lý! Hơn nữa, nếu Brendan Kennedy muốn thuê nhà của tôi, thì anh ta cứ việc ngả mũ đích thân đến nói với tôi một lời, chứ việc gì phải phiền đến bà!
- Ối dào, tôi nghĩ ngỏ lời vậy là đúng thôi.
Bà Fitzpatrick trao lại cho Scarlett sổ sách tính toán trong tuần và thôi không nói đến chuyện quán trọ lúc nầy nữa. Colum sẽ nhận nhiệm vụ nầy thôi. Anh ấy có sức thuyết phục mạnh mẽ hơn bà.
- Chúng ta rồi sẽ có nhiều tôi tớ hơn cả Nữ hoàng Anh mất thôi! Scarlett tuyên bố.
Nàng đều càu nhàu như thế, mỗi tuần.
- Nếu bà nuôi bò cái thì phải có ai để vắt sữa chứ! Bà quản gia bẻ lại.
Scarlett cất giọng ngâm nga cái điệp khúc mọi lần.
- Và để tách bơ ra khỏi kem và đánh bơ… tôi biết mà. Rồi bơ được đem bán. Rõ ràng là tôi chẳng yêu bò cái chỉ đơn giản có vậy thôi! Tôi sẽ giải quyết việc ấy sau, bà Fitz ạ. Còn giờ, tôi muốn đưa Cat ra đầm lầy xem người ta chiết than bùn.
- Tốt nhất là bà nên giải quyết việc ấy ngay bây giờ! Chúng ta đã hết tiền chợ, và ngày mai lại đã phải trả tiền công cho các cô gái rồi!
- Lạy Chúa! Vậy là tôi phải đến nhà băng thôi! Tôi sẽ phóng xe đi Trim ngay đây.
- Nếu tôi là chủ nhà băng, tôi sẽ không bao giờ trao tiền cho một con người ăn mặc như bà đâu!
Scarlett bật cười.
- Nào, nào, nói với bà thợ may là tôi sẽ cho sơn phết lại.
Nhưng vẫn không nói gì về quán trọ, bà Fitz thở dài hết biết nữa. Bà phải nói Colum chuyện nầy, ngay tối nay thôi.
***
Những người Fenian thường gặp nhau đông đảo, khắp Ireland, Với Ballyhara, từ nay họ đã có được điều cần thiết nhất: một nơi an toàn để các thủ lĩnh có thể hội họp để chuẩn bị chiến lược và ở đó, một kẻ chạy trốn có thể tìm được chốn nương thân, nếu như chỉ cần nháy mắt là những kẻ lạ mặt sẽ bị phát hiện ngay trong một thị trấn lớn không hơn một ấp. Những toán cảnh vệ và cảnh sát từ Trim đến ít khi di chuyển đến đó, nhưng chỉ cần một người tinh ý là có thể phá hỏng cả kế hoạch được sắp xếp chu đáo nhất.
- Chúng ta quả rất cần có một quán trọ, Rosaleen Fitzpatrick bênh vực. Một người có công việc cần giải quyết ở Trim kiếm một phòng ở gần đó là điều hợp lý thôi, lại còn rẻ hơn ở thành phố.
- Chị nói đúng, Rosaleen ạ. Colum nhỏ nhẹ đáp. Và tôi sẽ nói chuyện nầy với Scarlett. Nhưng không phải ngay lập tức. Cô ấy sẽ tinh ý nhận ra ngay. Hãy để chuyện ấy lại sau nầy đã. Có thể, khi tôi đề cập đến cô ấy sẽ không thắc mắc vì sao chúng ta lại quá nhấn mạnh đến điều ấy.
- Nhưng không nên để mất thời gian, Colum ạ.
- Cũng không nên hấp tấp mà làm hỏng mọi chuyện. Tôi sẽ lo việc ấy, khi nào tôi thấy đã đến lúc.
Bà Fitz đành bằng lòng với lời hứa ấy. Colum đã đảm nhận công việc. Bà cảm thấy an ủi khi nghĩ rằng bà đã thắng về chuyện Margaret Scanlon. Bà chẳng cần phải bịa ra một chuyện gì. Scarlett quả cần thay đổi tủ quần áo của nàng. Quá là xấu hổ khi sống như nàng - mặt những bộ phần áo quê mùa nhất và sống trong hai căn phòng tồi tàn nhất - trong một toà nhà có đến những hai mươi phòng. Nếu như không phải Colum mà là ai khác đã nói với bà thì không bao giờ Rosaleen lại có thể tin chỉ không lâu trước đó, Scarlett còn là một phụ nữ trẻ ăn mặc thanh lịch nhất.
***
Rồi nếu như chiếc nhẫn kim cương nầy biến thành đồng.
Mẹ sẽ mua cho con một cái gương.
Scarlett cất tiếng hát. Cat đập bì bõm nước trong chậu tắm đến sủi bọt.
- Mẹ sẽ mua cho con những bộ áo xinh đẹp, - Scarlett tiếp... Và cả cho mẹ nữa! Rồi hai mẹ con mình sẽ đi trên một con tàu lớn.
Nàng không có lý do gì để hoãn ngày lên đường nữa! Nàng cần phải trở về Mỹ thôi. Lên đường ngay sau lễ Phục sinh, thì nàng có dư dả thời gian để trở về kịp lúc thu hoạch mùa màng.
Scarlett đã quyết định ngày nàng nhìn thấy một cái bóng xanh mơn mởn trên cánh đồng nơi nàng đã xới nắm đất đầu tiên. Sự phấn khởi thôi thúc và niềm tự hào khiến nàng thèm được hét to lên: "Nó là của ta, mảnh đất của ta, những hạt giống của ta mà từ đó đã nảy mầm sự sống". Nàng ngắm nhìn những mầm xanh vừa nhú, mơ màng tưởng tượng chúng sẽ vút lên cao, đâm bông, đượm hương khắp miền và làm lũ ong say sưa. Những người đàn ông sẽ đến gặt với lưỡi liềm sáng loáng để đánh đống thành những cụm rơm vàng êm dịu.
Năm nầy sang năm khác, chu kỳ cứ lặp lại như thế - gieo hạt rồi thu hoạch - phép lạ của sự sinh thành hàng năm là thế. Mạ mọc lên rồi thành rơm. Cây lúa mọc lên rồi thành bánh mì. Lúa mạch mọc lên rồi thành cháo yến mạch. Cat sẽ khôn lớn, chạy nhảy, bi bô cười giỡn, ăn cháo yến mạch và bánh mì, rồi nhảy chơi trên những đống rơm ở kho y như Scarlett ngày xưa, thời thơ ấu, Ballyhara sẽ là thế giới của nó!
Scarlett quay đôi mắt chói chang lên mặt trời và nhìn thấy những đám mây đang kéo đến nhanh, nàng hiểu rằng trời sắp mưa và rồi chỉ trong chốc lát, mặt trời lại rạng chiếu, lại sưởi ấm những cánh đồng cho đến cơn mưa kế tiếp, rồi mặt trời trở lại, cứ thế…
Rồi ta sẽ lại cảm thấy ánh mặt trời chói chang của Géorgie thôi, nàng quyết định, ta đáng được như thế.
Đôi khi ta nhớ nó khủng khiếp. Nhưng ta phải thú nhận ràng từ nay Tara không còn là giấc mơ mà chỉ là ký ức đối với ta! Nó đã thuộc về quá khứ như Scarlett thuở nào. Cuộc sống ấy và con người ấy chẳng còn can hệ gì với ta nữa! Ta đã lựa chọn rồi. Tara của Cat là Tara ở Ireland, và cũng là của ta. Ta là Bà O Hara của Ballyhara.
Ta sẽ giữ phần đất của mình ở Tara để làm gia sản cho Wade và Ella nhưng ta sẽ bán tất cả những gì ta có ở Atlanta và ta sẽ cắt đứt mọi quan hệ. Ballyhara từ nay sẽ là thế giới của ta. Những cội nguồn sâu xa của ta, của Cat và của cha ta. Khi đi, ta sẽ mang theo một năm đất của O Hara để trộn lẫn với đất Géorgie, trên phần mộ của cha ta.
Nàng nhắc lại ngắn gọn những việc sẽ phải làm, nhưng điều ấy còn có thể chờ sau. Điều quan trọng lúc nầy là suy nghĩ xem có cách gì tốt nhất để giải thích với Wade và Ella về những điều kỳ diệu trong thế giới mới của chúng, không bao giờ chúng tin nàng thật tâm muốn tìm lại chúng. Tại sao chúng có thể tin nàng! Sự thật là chưa bao giờ nàng muốn có chúng. Mãi cho đến khi nàng khám phá ra tình mẫu tử. Sẽ khó đấy, Scarlett nhắc đi, nhắc lại nhiều lần, nhưng ta sẽ làm được thôi.
Ta sẽ có cách lấy lại thời gian đã mất. Tình yêu thương đang tràn ngập trong ta. Ta cũng muốn san sẻ cho cả con trai, con gái ta. Có lẽ chúng sẽ không yêu Ireland lắm lúc đầu nhưng khi chúng đã đôi ba lần ra chợ, đi xem đua ngựa và khi ta mua cho chúng những con ngựa giống nhỏ… Vả lại, Ella chắc sẽ thích những chiếc váy ngoài và váy trong. Tất cả các cô gái đều thích làm đẹp mà…
Chúng sẽ có hàng triệu anh họ, những người thuộc dòng họ O Hara và những đứa trẻ ở Ballyhara để nô đùa…
Danh sách chương