Cũng giống như bao người khác trước mình, Colum đã không đánh giá đúng sức chịu đựng của Scarlett O Hara. Nàng cứ nằng nặc đòi phải có người đến nhà Molly ngay tối hôm đó để đem mấy chiếc rương về cho nàng, và ra lệnh cho Bridie phải chuẩn bị hành lý trong lúc Kathleen sửa lại bộ váy cho nàng.
- Bridie, hãy chú ý nhìn cho kỹ cách người ta cột dây thế nào, nàng sẵng giọng dặn dò trong lúc luồn coóc-sê vào người. Rồi chị sẽ phải làm việc ngay trên tàu, còn em không thể nhìn ra đàng sau để giúp chị đâu.
Thái độ nóng nảy và giọng nói khô khan của nàng làm Bridie sợ. Một tiếng kêu đau của Scarlett khi Kathleen xiết chặt các sợi dây cũng đủ làm Bridie hoảng sợ kêu lên.
Có đau cũng chả sao, Scarlett tự trách mặc vậy thì bao giờ chẳng đau, xưa nay đã thế rồi. Mình quên mất ít bữa sẽ quen chứ gì. Chẳng hại gì cho bé đâu. Lần nào có thai, mình cũng cố mặc coóc-sê càng lâu càng tốt, mà hồi đó cái thai của mình còn già hơn bây giờ nhiều. Chưa đến mười tuần kia mà. Mình phải cố chui lọt được vào các quần áo của mình, nhất định phải thế chứ. Sống chết gì mình cũng phải đi được chuyến xe lửa ấy, ngày mai.
- Kéo đi, Kathleen, xiết chặt nữa, nàng giục.
Colum lội bộ đến Trim và thuê xe trước. Xong đâu đấy anh đảo một vòng khắp họ hàng và người quen đế loan tin nỗi ưu phiền nặng nề của Scarlett. Công việc vừa xong thì đã xế chiều và anh mệt lả. Nhưng có vậy mới chẳng còn ai ngạc nhiên khi thấy Scarlett O Hara vội vã bỏ đi trong đêm tối hệt như một tên trộm mà không một lời từ biệt.
Nàng cũng lịch sự tránh được bao khó nhọc phải từ biệt gia đình. Cú sốc đã bọc kín nàng ttong một lớp giáp lạnh nhạt. Chỉ một lần nàng không làm chủ được mình là lúc nàng từ giã bà nội mình. Hay nói đúng hơn là lúc cụ bà Katie Scarlett chào từ giã nàng.
- Cầu Chúa luôn ở bên con và các Thánh dẫn bước cho con đi. Bà rất sung sướng vì con đã đến dự sinh nhật bà, con gái của Gerald ạ. Bà chỉ tiếc một điều là con không thể ở đây phút bà sắp lìa đời. Sao cháu lại khóc, cháu gái của bà! Cháu không biết rằng người sống chẳng bao giờ có được ngày lễ nào đẹp bằng một nửa so với buổi thức với người sắp mất sao! Tiếc là cháu không ở lại được đến lúc ấy.
Scarlett ngồi lặng yên trên xe đi Mullyngar và trên tàu lửa đi Galway. Bridie quá nôn nao không nói được gì, nhưng sự phấn khích và niềm vui cứ lồ lộ trên đôi gò má ửng hồng và đôi mắt lấp láy. Suốt mười lăm năm của cuộc đời, cô chưa hề ra khỏi nhà mình xa quá mười dặm.
Khi cả hai đến khách sạn Bridie sừng sờ há hốc mồm một lúc trước bao cảnh tráng lệ.
- Anh sẽ đưa các cô lên phòng, Colum nói. Rồi anh sẽ trở lại để đưa các cô xuống phòng ăn. Bây giờ anh phải ra bến tàu lo sắp xếp đưa hành lý lên tàu. Với lại, anh cũng muốn xem người ta dành cho chúng ta những buồng nào. Lúc nầy còn kịp đổi lại được, nếu những buồng ấy chưa phải hạng tiện nghi nhất.
- Em sẽ cùng đi với anh, Scarlett nói.
Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng.
- Chẳng cần em ạ.
- Với em thì cần đấy. Em muốn nhìn thấy con tàu kẻo em không sao tin được nó là thật sự đang đậu ở đó.
Colum phải chiều theo. Bridie xin phép được cùng đi.
- Cái khách sạn đã làm cô hoảng rồi. Cô không muốn ở lại đó một mình.
Gió chiều mát rượi đượm mùi muối. Scarlett hít thở từng hơi dài, chợt nhớ không khí Charleston cũng có cái hương vị mặn nồng ấy, bất giác đôi giọt lệ lăn trên má nàng. Giá như có thể lên đường ngay lúc nầy nhỉ. Có thể nào thuyết phục được viên thuyền trưởng không! Nàng khẽ sờ tay lên túi tiền vàng giấu dưới lớp áo.
- Tôi muốn tìm chiếc Ngôi sao Ban chiều, Colum cất tiếng hỏi một phu khuân vác.
- Nó kia kỳa, ông ta khoát tay đáp. Mới vừa đến đúng một tiếng đồng hồ đấy.
Colum cố giấu vẻ sửng sốt. Lẽ ra con tàu đã phải ở đó từ hơn ba mươi tiếng đồng hồ trước. Không nên để Scarlett biết sự chậm trễ ấy. Có thể đã có trục trặc.
Những dòng phu khuân vác đang thoăn thoắt lên xuống con tàu. Ngoài khách đi tàu còn cả hành lý.
- Lúc nầy, ở đây không phải là chỗ cho phụ nữ đâu, Scarlett thân yêu ạ, Colum nói. Ta về lại khách sạn vậy, rồi anh sẽ quay lại đây sau.
Scarlett nghiêm mặt lại.
- Không. Em muốn nói chuyện với ông thuyền trưởng.
- Ông ta bận lắm, không tiếp ai được đâu, dù người đó kiều diễm như em đi nữa. Không phải lúc để đón nhận những lời tán tụng ấy.
- Anh có quen ông ta không. Colum! Anh quen biết mọi người mà. Anh hãy giúp em gặp ông ta ngay bây giờ đi.
- Anh hoàn toàn không quen con người ấy, anh chưa biết mặt ông ta bao giờ, Scarlett ạ. Làm sao anh có thể quen ông ta được! Ta đang ở Galway chứ đâu phải ở quận Meath.
Một người đàn ông mặc đồng phục bước xuống khỏi cầu tàu Ngôi sao Ban chiều. Hai chiếc túi vải to tướng trên vai anh ta trông nhẹ tênh. Anh ta bước đi nhanh nhẹn và nhịp nhàng hiếm thấy ở những người có thân hình cao lớn và dềnh dàng.
- Có đúng là cha Colum O Hara đấy không! Anh ta kêu lên, giọng vang vang trong lúc bước tới gần. Cái gì đã lôi cha ra khỏi quán rượu của Matt O Toole thế, cha Colum!
Anh ta đặt một trong hai chiếu túi nặng trĩu xuống rồi bỏ mũ chào Scarlett và Bridie.
- Tôi đã chẳng bảo là dòng họ O Hara có cái duyên quỷ quái với phu nhân đó sao! Anh ta nói tiếp, giọng ồm ồm như sấm rồi cười ầm lên với câu nói đùa của chính mình. Thế cha đã nói với họ cha là lynh mục chưa đấy!
Scarlett đành gượng cười khi Colum giới thiệu nàng với Frank Mahoney, nàng chẳng buồn nghe cái chuỗi dây mơ rễ má đã khép anh ta vào vòng bà con với Maureen. Nàng chỉ muốn nói chuyện với viên thuyền trưởng!
- Tôi đang mang thư bên Mỹ đến bưu điện để ngày mai người ta phân loại. Mahoney giải thích, cha có muốn ngó qua đó một chút không, hay cha muốn đợi về nhà hẵng đọc những bức thư tình thơm phức của cha!
Câu nói đùa khiến anh ta khoái trá ra mặt.
- Anh tử tế lắm, Frank. Tôi sẽ xem qua một chút nếu anh cho phép.
Colum mở chiếc túi đặt dưới đất và kéo nó đến gần ngọn đèn thắp sáng của bến tàu. Chẳng mấy chốc anh đã mò ra bao thư gửi từ Savannah.
- Đúng mà, hôm nay vận may đang ở với tôi, anh nói. Bức thư trước, anh tôi có nói là sẽ viết tiếp, thế mà tôi đã mất hy vọng nhận thư anh ấy rồi, ai dè cảm ơn nhé, Frank để tôi đãi anh một cốc bia chứ!
- Việc gì phải thế. Chẳng qua là tôi thích được vi phạm cái luật lệ của người Anh đó thôi.
Frank khoác túi lên vai, nói thêm:
- Cái lão giám đốc chết tiệt ấy lúc nào cũng dán mắt vào đồng hồ của lão, tôi không đến trễ được đâu. Chúc buổi tối tốt lành nhé, thưa quý bà.
Có khoảng nửa tá thư nhỏ trong bao thư. Colum lướt vội qua một lượt để tìm nét chữ của Stephen.
- Có thư cho em đây, Scarlett. - anh nói.
Anh đưa cho nàng một bức thư màu xanh, rồi tìm được thư của Stephen và mở ra. Mới vừa đọc anh chợt nghe một tiếng rú dài nghe nhói tai và cảm thấy một sức nặng đổ hẳn vào người mình. Anh chưa kịp đưa tay ra đỡ, Scarlett đã nằm sóng sượt dưới chân anh. Trong lúc Colum đỡ hai vai nàng và đặt tay lên xem mạch ở cổ họng nàng, thì Bridie vội vã đuổi theo nhặt những tờ giấy đang bay tứ tán.
***
Họ trở về khách sạn trên một cỗ xe ngựa thuê, cứ lắc lư và xóc vì chạy gấp. Đầu Scarlett lăn qua lăn lại một cách kỳ quặc dù Colum đã cố hết sức kiềm giữ. Anh bế nàng trên tay và vội vã băng qua phòng khách.
- Gọi bác sĩ mau lên anh hét to với những người hầu mặc đồng phục. Và tránh ra hết!
Về đến phòng Scarlett, anh đặt nàng lên giường.
- Nào, Bridie, giúp anh cởi bớt quần áo ra. Cô cần không khí.
Anh rút dao từ chiếc bao da đặt trong áo. Bridie vội vã tháo cúc trên lưng áo Scarlett.
Colum cắt phăng dây coóc-sê.
Giờ thì hãy giúp anh kê đầu cô lên gối, rồi đắp chăn lại cho ấm.
Anh chà xát thật mạnh hai cánh tay Scarlett, rồi vỗ nhẹ hai má nàng.
- Em có dầu bạc hà cho cô ngửi không? - Không, Colum ạ. Em nghĩ chắc cô cũng không có.
- Bác sĩ chắc phải có. Mong sao cô chỉ ngất xoàng thôi.
- Thưa cha, cô ấy chỉ bị ngất thôi, ông bác sĩ vừa nói vừa bước khỏi phòng Scarlett. Tôi đã để lại một liều thuốc bổ để cô ấy uống khi tỉnh lại. Các phu nhân nầy thật quá quắt! Họ cứ tự chặn ngang sự tuần hoàn trong người mình chỉ vì mê say theo thời trang. Nhưng chẳng có gì đáng ngại đâu ạ, cô ấy sẽ hồi phục bình thường lại ngay.
Colum cảm ơn, thanh toán tiền khám bệnh và tiễn ông ra đến tận cửa. Xong xuôi, anh quay lại, nặng nề gieo mình ngồi trước chiếc bàn có ngọn đèn sáng, hai tay ôm lấy đầu. Quả là có chuyện phải lo rồi, và anh tự hỏi liệu rồi Scarlett có thể "phục hồi" được không.
Những trang thư ướt sũng đang nằm vương vãi trên bàn, trước mặt anh, cùng với một mục báo được cắt ra tỉ mỉ "Chiều hôm qua, mẩu báo ghi, trong buổi chiêu đãi thân mật tại Cư xá Hợp Bang, cô Anne Hampton đã làm lễ thành hôn cùng ông Rhett Butler".
- Bridie, hãy chú ý nhìn cho kỹ cách người ta cột dây thế nào, nàng sẵng giọng dặn dò trong lúc luồn coóc-sê vào người. Rồi chị sẽ phải làm việc ngay trên tàu, còn em không thể nhìn ra đàng sau để giúp chị đâu.
Thái độ nóng nảy và giọng nói khô khan của nàng làm Bridie sợ. Một tiếng kêu đau của Scarlett khi Kathleen xiết chặt các sợi dây cũng đủ làm Bridie hoảng sợ kêu lên.
Có đau cũng chả sao, Scarlett tự trách mặc vậy thì bao giờ chẳng đau, xưa nay đã thế rồi. Mình quên mất ít bữa sẽ quen chứ gì. Chẳng hại gì cho bé đâu. Lần nào có thai, mình cũng cố mặc coóc-sê càng lâu càng tốt, mà hồi đó cái thai của mình còn già hơn bây giờ nhiều. Chưa đến mười tuần kia mà. Mình phải cố chui lọt được vào các quần áo của mình, nhất định phải thế chứ. Sống chết gì mình cũng phải đi được chuyến xe lửa ấy, ngày mai.
- Kéo đi, Kathleen, xiết chặt nữa, nàng giục.
Colum lội bộ đến Trim và thuê xe trước. Xong đâu đấy anh đảo một vòng khắp họ hàng và người quen đế loan tin nỗi ưu phiền nặng nề của Scarlett. Công việc vừa xong thì đã xế chiều và anh mệt lả. Nhưng có vậy mới chẳng còn ai ngạc nhiên khi thấy Scarlett O Hara vội vã bỏ đi trong đêm tối hệt như một tên trộm mà không một lời từ biệt.
Nàng cũng lịch sự tránh được bao khó nhọc phải từ biệt gia đình. Cú sốc đã bọc kín nàng ttong một lớp giáp lạnh nhạt. Chỉ một lần nàng không làm chủ được mình là lúc nàng từ giã bà nội mình. Hay nói đúng hơn là lúc cụ bà Katie Scarlett chào từ giã nàng.
- Cầu Chúa luôn ở bên con và các Thánh dẫn bước cho con đi. Bà rất sung sướng vì con đã đến dự sinh nhật bà, con gái của Gerald ạ. Bà chỉ tiếc một điều là con không thể ở đây phút bà sắp lìa đời. Sao cháu lại khóc, cháu gái của bà! Cháu không biết rằng người sống chẳng bao giờ có được ngày lễ nào đẹp bằng một nửa so với buổi thức với người sắp mất sao! Tiếc là cháu không ở lại được đến lúc ấy.
Scarlett ngồi lặng yên trên xe đi Mullyngar và trên tàu lửa đi Galway. Bridie quá nôn nao không nói được gì, nhưng sự phấn khích và niềm vui cứ lồ lộ trên đôi gò má ửng hồng và đôi mắt lấp láy. Suốt mười lăm năm của cuộc đời, cô chưa hề ra khỏi nhà mình xa quá mười dặm.
Khi cả hai đến khách sạn Bridie sừng sờ há hốc mồm một lúc trước bao cảnh tráng lệ.
- Anh sẽ đưa các cô lên phòng, Colum nói. Rồi anh sẽ trở lại để đưa các cô xuống phòng ăn. Bây giờ anh phải ra bến tàu lo sắp xếp đưa hành lý lên tàu. Với lại, anh cũng muốn xem người ta dành cho chúng ta những buồng nào. Lúc nầy còn kịp đổi lại được, nếu những buồng ấy chưa phải hạng tiện nghi nhất.
- Em sẽ cùng đi với anh, Scarlett nói.
Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng.
- Chẳng cần em ạ.
- Với em thì cần đấy. Em muốn nhìn thấy con tàu kẻo em không sao tin được nó là thật sự đang đậu ở đó.
Colum phải chiều theo. Bridie xin phép được cùng đi.
- Cái khách sạn đã làm cô hoảng rồi. Cô không muốn ở lại đó một mình.
Gió chiều mát rượi đượm mùi muối. Scarlett hít thở từng hơi dài, chợt nhớ không khí Charleston cũng có cái hương vị mặn nồng ấy, bất giác đôi giọt lệ lăn trên má nàng. Giá như có thể lên đường ngay lúc nầy nhỉ. Có thể nào thuyết phục được viên thuyền trưởng không! Nàng khẽ sờ tay lên túi tiền vàng giấu dưới lớp áo.
- Tôi muốn tìm chiếc Ngôi sao Ban chiều, Colum cất tiếng hỏi một phu khuân vác.
- Nó kia kỳa, ông ta khoát tay đáp. Mới vừa đến đúng một tiếng đồng hồ đấy.
Colum cố giấu vẻ sửng sốt. Lẽ ra con tàu đã phải ở đó từ hơn ba mươi tiếng đồng hồ trước. Không nên để Scarlett biết sự chậm trễ ấy. Có thể đã có trục trặc.
Những dòng phu khuân vác đang thoăn thoắt lên xuống con tàu. Ngoài khách đi tàu còn cả hành lý.
- Lúc nầy, ở đây không phải là chỗ cho phụ nữ đâu, Scarlett thân yêu ạ, Colum nói. Ta về lại khách sạn vậy, rồi anh sẽ quay lại đây sau.
Scarlett nghiêm mặt lại.
- Không. Em muốn nói chuyện với ông thuyền trưởng.
- Ông ta bận lắm, không tiếp ai được đâu, dù người đó kiều diễm như em đi nữa. Không phải lúc để đón nhận những lời tán tụng ấy.
- Anh có quen ông ta không. Colum! Anh quen biết mọi người mà. Anh hãy giúp em gặp ông ta ngay bây giờ đi.
- Anh hoàn toàn không quen con người ấy, anh chưa biết mặt ông ta bao giờ, Scarlett ạ. Làm sao anh có thể quen ông ta được! Ta đang ở Galway chứ đâu phải ở quận Meath.
Một người đàn ông mặc đồng phục bước xuống khỏi cầu tàu Ngôi sao Ban chiều. Hai chiếc túi vải to tướng trên vai anh ta trông nhẹ tênh. Anh ta bước đi nhanh nhẹn và nhịp nhàng hiếm thấy ở những người có thân hình cao lớn và dềnh dàng.
- Có đúng là cha Colum O Hara đấy không! Anh ta kêu lên, giọng vang vang trong lúc bước tới gần. Cái gì đã lôi cha ra khỏi quán rượu của Matt O Toole thế, cha Colum!
Anh ta đặt một trong hai chiếu túi nặng trĩu xuống rồi bỏ mũ chào Scarlett và Bridie.
- Tôi đã chẳng bảo là dòng họ O Hara có cái duyên quỷ quái với phu nhân đó sao! Anh ta nói tiếp, giọng ồm ồm như sấm rồi cười ầm lên với câu nói đùa của chính mình. Thế cha đã nói với họ cha là lynh mục chưa đấy!
Scarlett đành gượng cười khi Colum giới thiệu nàng với Frank Mahoney, nàng chẳng buồn nghe cái chuỗi dây mơ rễ má đã khép anh ta vào vòng bà con với Maureen. Nàng chỉ muốn nói chuyện với viên thuyền trưởng!
- Tôi đang mang thư bên Mỹ đến bưu điện để ngày mai người ta phân loại. Mahoney giải thích, cha có muốn ngó qua đó một chút không, hay cha muốn đợi về nhà hẵng đọc những bức thư tình thơm phức của cha!
Câu nói đùa khiến anh ta khoái trá ra mặt.
- Anh tử tế lắm, Frank. Tôi sẽ xem qua một chút nếu anh cho phép.
Colum mở chiếc túi đặt dưới đất và kéo nó đến gần ngọn đèn thắp sáng của bến tàu. Chẳng mấy chốc anh đã mò ra bao thư gửi từ Savannah.
- Đúng mà, hôm nay vận may đang ở với tôi, anh nói. Bức thư trước, anh tôi có nói là sẽ viết tiếp, thế mà tôi đã mất hy vọng nhận thư anh ấy rồi, ai dè cảm ơn nhé, Frank để tôi đãi anh một cốc bia chứ!
- Việc gì phải thế. Chẳng qua là tôi thích được vi phạm cái luật lệ của người Anh đó thôi.
Frank khoác túi lên vai, nói thêm:
- Cái lão giám đốc chết tiệt ấy lúc nào cũng dán mắt vào đồng hồ của lão, tôi không đến trễ được đâu. Chúc buổi tối tốt lành nhé, thưa quý bà.
Có khoảng nửa tá thư nhỏ trong bao thư. Colum lướt vội qua một lượt để tìm nét chữ của Stephen.
- Có thư cho em đây, Scarlett. - anh nói.
Anh đưa cho nàng một bức thư màu xanh, rồi tìm được thư của Stephen và mở ra. Mới vừa đọc anh chợt nghe một tiếng rú dài nghe nhói tai và cảm thấy một sức nặng đổ hẳn vào người mình. Anh chưa kịp đưa tay ra đỡ, Scarlett đã nằm sóng sượt dưới chân anh. Trong lúc Colum đỡ hai vai nàng và đặt tay lên xem mạch ở cổ họng nàng, thì Bridie vội vã đuổi theo nhặt những tờ giấy đang bay tứ tán.
***
Họ trở về khách sạn trên một cỗ xe ngựa thuê, cứ lắc lư và xóc vì chạy gấp. Đầu Scarlett lăn qua lăn lại một cách kỳ quặc dù Colum đã cố hết sức kiềm giữ. Anh bế nàng trên tay và vội vã băng qua phòng khách.
- Gọi bác sĩ mau lên anh hét to với những người hầu mặc đồng phục. Và tránh ra hết!
Về đến phòng Scarlett, anh đặt nàng lên giường.
- Nào, Bridie, giúp anh cởi bớt quần áo ra. Cô cần không khí.
Anh rút dao từ chiếc bao da đặt trong áo. Bridie vội vã tháo cúc trên lưng áo Scarlett.
Colum cắt phăng dây coóc-sê.
Giờ thì hãy giúp anh kê đầu cô lên gối, rồi đắp chăn lại cho ấm.
Anh chà xát thật mạnh hai cánh tay Scarlett, rồi vỗ nhẹ hai má nàng.
- Em có dầu bạc hà cho cô ngửi không? - Không, Colum ạ. Em nghĩ chắc cô cũng không có.
- Bác sĩ chắc phải có. Mong sao cô chỉ ngất xoàng thôi.
- Thưa cha, cô ấy chỉ bị ngất thôi, ông bác sĩ vừa nói vừa bước khỏi phòng Scarlett. Tôi đã để lại một liều thuốc bổ để cô ấy uống khi tỉnh lại. Các phu nhân nầy thật quá quắt! Họ cứ tự chặn ngang sự tuần hoàn trong người mình chỉ vì mê say theo thời trang. Nhưng chẳng có gì đáng ngại đâu ạ, cô ấy sẽ hồi phục bình thường lại ngay.
Colum cảm ơn, thanh toán tiền khám bệnh và tiễn ông ra đến tận cửa. Xong xuôi, anh quay lại, nặng nề gieo mình ngồi trước chiếc bàn có ngọn đèn sáng, hai tay ôm lấy đầu. Quả là có chuyện phải lo rồi, và anh tự hỏi liệu rồi Scarlett có thể "phục hồi" được không.
Những trang thư ướt sũng đang nằm vương vãi trên bàn, trước mặt anh, cùng với một mục báo được cắt ra tỉ mỉ "Chiều hôm qua, mẩu báo ghi, trong buổi chiêu đãi thân mật tại Cư xá Hợp Bang, cô Anne Hampton đã làm lễ thành hôn cùng ông Rhett Butler".
Danh sách chương