Diệp Lãng vẫn luôn nhớ thương món quà của Trang Tiểu Chi nên vừa kết thúc buổi quay là anh đã chạy qua ngay. Kết quả nhận được là… một cái quần lót chữ T được gói ghém xinh xắn.
“Đây là quà mà cậu nói đây hả?” trước mặt Trang Tiểu Chi, Diệp Lãng không tin nổi cầm trên tay món quà mà tay run rẩy, hình tượng lạnh lùng quý tộc của anh cũng sắp đổ bể.
“Trông đẹp thế mà lị, tôi lựa lâu lắm mới được đó, lại còn khá đắt tiền nữa.” Trang Tiểu Chi tiện tay cầm lấy cái quần ướm thử lên người Diệp Lãng. “Anh xem nè, đẹp ghê luôn.”
Diệp Lãng,…
Một đồng nghiệp vừa đẩy cửa bước vào… Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi thề là tôi không có thấy cái quần chữ T màu tím nạm ngọc trai trên tay mấy người đâu, tôi không biết mấy người đang làm gì trong phòng hóa trang hết á, tôi đui mù rồi, chả thấy gì cả.
Diệp Lãng nhanh tay giựt lấy cái quần ném vào túi xách, mặt lạnh kéo tay Trang Tiểu Chi đi ra ngoài, “Cậu cảm ơn tôi như thế đấy à?”
“Tôi thấy đẹp mà.” Trang Tiểu Chi ngây thơ vô số tội chớp chớp mắt, bị Diệp Lãng trừng mắt mới giả bộ sửa miệng, “Thế anh muốn cái gì?”
Diệp Lãng còn chưa kịp trả lời thì cậu đã chặn họng trước, bổ sung thêm một câu, “Nói trước là không được quá mắc.”
“Không cần cậu ra tiền.” Diệp Lãng kéo người đi ra bên ngoài, “Đãi tôi ít nhất một bữa ăn cậu nấu.”
Vừa nghe không cần ra tiền là Trang Tiểu Chi thở hắt ra một hơi, vuốt vuốt ngực rồi mới nói, “Ô kê luôn, anh muốn ăn cái gì?”
“Có phải tôi nấu ăn ngon đến mức khiến anh nhung nhớ không quên hay không?” Trang Tiểu Chi cảm thấy Diệp Lãng cũng còn có lương tâm, cậu đắc ý dựa vào người anh khoe khoang.
“Ờ đúng rồi đó.” Diệp Lãng trả lời qua quýt nhưng khóe mắt lại cong lên. Cái tên Trang Tiểu Chi này cũng khá là đáng yêu đó chứ.
Cả hai cùng đi mua nguyên liệu xong xách túi lớn túi nhỏ đi đến nhà Trang Tiểu Chi. Đây không phải là lần đầu Diệp Lãng đến vì vậy nên anh tự nhiên ngồi chiếm đóng trên sopha chờ Trang Tiểu Chi làm đồ ăn.
“Ăn chực còn không biết phụ.” Trang Tiểu Chi cưỡng ép lôi người vào nhà bếp rồi đưa một bó rau đến trước mặt, “Anh rửa rau đi.”
Diệp-quý-tộc-lạnh-lùng-Lãng đã không rửa rau thì thôi chứ một khi đã rửa thì rửa tận 10 phút liền. Sau khi rửa từng chiếc lá một xong anh còn tỉ mỉ bày biện ra dĩa.
Trang Tiểu Chi không chịu được lườm nguýt, “Anh tưởng đang rửa mặt hay gì? Nhanh cái tay lên, không là không có cơm ăn đâu.”
Dưới sức mạnh của đồ ăn ngon dụ dỗ, Diệp Lãng ngoan ngoãn nghe lời tăng tốc độ rửa rau.
Tài nấu nướng của Trang Tiểu Chi thật sự rất đỉnh, bởi vì làm người mẫu cho nên mỗi bữa Diệp Lãng phải ăn bớt lại một chút, nhưng hôm nay anh không nhịn nổi mà ăn hết một bát cơm to. Hai người ôm cái bụng tròn đầy ngồi phịch xuống sopha.
“Trước giờ ăn cơm xong anh đâu có ngồi xuống liền đâu?” Trang Tiểu Chi đá chân Diệp Lãng, “Mập lên thì sao?”
“Mập thì mập thôi chứ sao.” Diệp Lãng lười biếng đáp, “Dù sao không lâu nữa tôi cũng định đổi nghề.”
Trang Tiểu Chi giật mình quay ngoắt sang, hai mắt kinh ngạc trợn to, “Anh muốn đổi nghề?”
“Sao vậy, không nỡ xa tôi à?” Diệp Lãng ngứa ngáy đưa tay lên bóp mặt của cậu, ừm, mềm thật.
“Ai thèm không nỡ?” Trang Tiểu Chi bất mãn làu bàu. Nhưng ngoài miệng thì thế thôi chứ trong lòng đúng là không nỡ thật.
Dù sao cậu với Diệp Lãng cũng quen biết bao nhiêu năm nay rồi, tuy vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ nhưng nếu đột nhiên một ngày không còn người kia bên cạnh nữa thì cũng sẽ cảm thấy không quen.
“Ý của tôi là nếu như anh đổi nghề thì chuyên viên trang điểm như tôi sẽ làm sao đây?”
Tuy là mấy người mẫu khác trong công ty cũng đẹp nhưng không ai khiến cậu hài lòng như gương mặt của Diệp Lãng. Mỗi khi buồn bực mà chỉ cần trang điểm cho gương mặt đấy thôi là có thể cảm thấy an ủi được phần nào rồi.
“Hay là cậu đi theo tôi đi?” Diệp Lãng quay người hỏi cậu. Quãng thời gian này anh đã tính toán kĩ càng hết rồi, đợi cuối năm nay hết hợp đồng với công ty thì anh sẽ không làm người mẫu nữa.
Số tiền tích góp được của anh không nhỏ, mà anh cũng khá hiểu rõ về ngành nghề này chi bằng tự lập một công ty người mẫu riêng cho nhanh.
“Tới lúc đó tôi sẽ tăng lương cho cậu, thấy như nào?”
“Thật không?” Trang Tiểu Chi hai mắt sáng rỡ như sao, “Tăng bao nhiêu?”
“Tăng gấp đôi.” Diệp Lãng nghĩ một hồi mới trả lời.
“Chốt!” Trang Tiểu Chi reo hò một hơi, sau đó chân chó đứng dậy đấm lưng cho Diệp Lãng. Thời tới thời tới rồi, gấp đôi tiền lương đó. Trang Tiểu Chi bắt đầu tính nhẩm trong đầu xem có đồ gì mà mình định mua hay không.
“Đúng rồi.” Trang Tiểu Chi đứng dậy chạy vọt vào phòng ngủ rồi cầm hai miếng mặt nạ đi ra.
“Đây là hai miếng mặt nạ tôi mới mua, xài tốt lắm. Hôm nay ngoại lệ cho anh đắp thử đó.”
Sau đó hai người vai kề vai nằm trên sopha đắp mặt nạ. Phải nói chứ mặt nạ này đúng là xài tốt thật.
“Đây là quà mà cậu nói đây hả?” trước mặt Trang Tiểu Chi, Diệp Lãng không tin nổi cầm trên tay món quà mà tay run rẩy, hình tượng lạnh lùng quý tộc của anh cũng sắp đổ bể.
“Trông đẹp thế mà lị, tôi lựa lâu lắm mới được đó, lại còn khá đắt tiền nữa.” Trang Tiểu Chi tiện tay cầm lấy cái quần ướm thử lên người Diệp Lãng. “Anh xem nè, đẹp ghê luôn.”
Diệp Lãng,…
Một đồng nghiệp vừa đẩy cửa bước vào… Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi thề là tôi không có thấy cái quần chữ T màu tím nạm ngọc trai trên tay mấy người đâu, tôi không biết mấy người đang làm gì trong phòng hóa trang hết á, tôi đui mù rồi, chả thấy gì cả.
Diệp Lãng nhanh tay giựt lấy cái quần ném vào túi xách, mặt lạnh kéo tay Trang Tiểu Chi đi ra ngoài, “Cậu cảm ơn tôi như thế đấy à?”
“Tôi thấy đẹp mà.” Trang Tiểu Chi ngây thơ vô số tội chớp chớp mắt, bị Diệp Lãng trừng mắt mới giả bộ sửa miệng, “Thế anh muốn cái gì?”
Diệp Lãng còn chưa kịp trả lời thì cậu đã chặn họng trước, bổ sung thêm một câu, “Nói trước là không được quá mắc.”
“Không cần cậu ra tiền.” Diệp Lãng kéo người đi ra bên ngoài, “Đãi tôi ít nhất một bữa ăn cậu nấu.”
Vừa nghe không cần ra tiền là Trang Tiểu Chi thở hắt ra một hơi, vuốt vuốt ngực rồi mới nói, “Ô kê luôn, anh muốn ăn cái gì?”
“Có phải tôi nấu ăn ngon đến mức khiến anh nhung nhớ không quên hay không?” Trang Tiểu Chi cảm thấy Diệp Lãng cũng còn có lương tâm, cậu đắc ý dựa vào người anh khoe khoang.
“Ờ đúng rồi đó.” Diệp Lãng trả lời qua quýt nhưng khóe mắt lại cong lên. Cái tên Trang Tiểu Chi này cũng khá là đáng yêu đó chứ.
Cả hai cùng đi mua nguyên liệu xong xách túi lớn túi nhỏ đi đến nhà Trang Tiểu Chi. Đây không phải là lần đầu Diệp Lãng đến vì vậy nên anh tự nhiên ngồi chiếm đóng trên sopha chờ Trang Tiểu Chi làm đồ ăn.
“Ăn chực còn không biết phụ.” Trang Tiểu Chi cưỡng ép lôi người vào nhà bếp rồi đưa một bó rau đến trước mặt, “Anh rửa rau đi.”
Diệp-quý-tộc-lạnh-lùng-Lãng đã không rửa rau thì thôi chứ một khi đã rửa thì rửa tận 10 phút liền. Sau khi rửa từng chiếc lá một xong anh còn tỉ mỉ bày biện ra dĩa.
Trang Tiểu Chi không chịu được lườm nguýt, “Anh tưởng đang rửa mặt hay gì? Nhanh cái tay lên, không là không có cơm ăn đâu.”
Dưới sức mạnh của đồ ăn ngon dụ dỗ, Diệp Lãng ngoan ngoãn nghe lời tăng tốc độ rửa rau.
Tài nấu nướng của Trang Tiểu Chi thật sự rất đỉnh, bởi vì làm người mẫu cho nên mỗi bữa Diệp Lãng phải ăn bớt lại một chút, nhưng hôm nay anh không nhịn nổi mà ăn hết một bát cơm to. Hai người ôm cái bụng tròn đầy ngồi phịch xuống sopha.
“Trước giờ ăn cơm xong anh đâu có ngồi xuống liền đâu?” Trang Tiểu Chi đá chân Diệp Lãng, “Mập lên thì sao?”
“Mập thì mập thôi chứ sao.” Diệp Lãng lười biếng đáp, “Dù sao không lâu nữa tôi cũng định đổi nghề.”
Trang Tiểu Chi giật mình quay ngoắt sang, hai mắt kinh ngạc trợn to, “Anh muốn đổi nghề?”
“Sao vậy, không nỡ xa tôi à?” Diệp Lãng ngứa ngáy đưa tay lên bóp mặt của cậu, ừm, mềm thật.
“Ai thèm không nỡ?” Trang Tiểu Chi bất mãn làu bàu. Nhưng ngoài miệng thì thế thôi chứ trong lòng đúng là không nỡ thật.
Dù sao cậu với Diệp Lãng cũng quen biết bao nhiêu năm nay rồi, tuy vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ nhưng nếu đột nhiên một ngày không còn người kia bên cạnh nữa thì cũng sẽ cảm thấy không quen.
“Ý của tôi là nếu như anh đổi nghề thì chuyên viên trang điểm như tôi sẽ làm sao đây?”
Tuy là mấy người mẫu khác trong công ty cũng đẹp nhưng không ai khiến cậu hài lòng như gương mặt của Diệp Lãng. Mỗi khi buồn bực mà chỉ cần trang điểm cho gương mặt đấy thôi là có thể cảm thấy an ủi được phần nào rồi.
“Hay là cậu đi theo tôi đi?” Diệp Lãng quay người hỏi cậu. Quãng thời gian này anh đã tính toán kĩ càng hết rồi, đợi cuối năm nay hết hợp đồng với công ty thì anh sẽ không làm người mẫu nữa.
Số tiền tích góp được của anh không nhỏ, mà anh cũng khá hiểu rõ về ngành nghề này chi bằng tự lập một công ty người mẫu riêng cho nhanh.
“Tới lúc đó tôi sẽ tăng lương cho cậu, thấy như nào?”
“Thật không?” Trang Tiểu Chi hai mắt sáng rỡ như sao, “Tăng bao nhiêu?”
“Tăng gấp đôi.” Diệp Lãng nghĩ một hồi mới trả lời.
“Chốt!” Trang Tiểu Chi reo hò một hơi, sau đó chân chó đứng dậy đấm lưng cho Diệp Lãng. Thời tới thời tới rồi, gấp đôi tiền lương đó. Trang Tiểu Chi bắt đầu tính nhẩm trong đầu xem có đồ gì mà mình định mua hay không.
“Đúng rồi.” Trang Tiểu Chi đứng dậy chạy vọt vào phòng ngủ rồi cầm hai miếng mặt nạ đi ra.
“Đây là hai miếng mặt nạ tôi mới mua, xài tốt lắm. Hôm nay ngoại lệ cho anh đắp thử đó.”
Sau đó hai người vai kề vai nằm trên sopha đắp mặt nạ. Phải nói chứ mặt nạ này đúng là xài tốt thật.
Danh sách chương