Mạc Diễm lắng nghe kĩ càng từng lời ông nói, ngờ vực chưa hiểu rõ ý của ông Tống là gì, trước tiên anh cầm tờ giấy lên và đọc.
Nếp gấp cẩn thận và gọn gàng, nét chữ thanh tú với những câu từ đơn giản. Nội dung bên trong cũng chỉ vỏn vẹn có vài dòng.
‘Ba, mẹ…
Đây chính là thứ mà con đã nói trước đấy trong điện thoại. Con không biết nó có thật sự giúp đỡ được gì cho anh ấy hay không nhưng con vẫn mong anh ấy có thể nhận được. Dù chỉ là một tia hy vọng thì ít ra cũng là hy vọng.
Ba nhất định phải giúp anh ấy đấy nhé!
Phù Trân!’
Mạc Diễm đọc đi đọc lại vài lần, từng câu từng chữ như từng mũi d.ao đâm sâu vào trái tim của anh. Anh không thể nói ra được cảm xúc hiện giờ trong lòng mình là gì, hỗn độn đến mức khiến lòng anh nặng nề không yên.
Cô… không phải nên trách, nên oán anh sao?
Vì sao lại có thể…
Hô hấp của Mạc Diễm trở nên bẫn loạn khiến anh nặng nề khó tả.
Ông Tống nhìn khuôn mặt phức tạp của anh, lời khuyên muốn nói ra cũng chẳng biết nên nói thế nào. Phù Trân tốt như thế, ông muốn con bé là thành viên trong gia đình mình, tất nhiên sẽ muốn nó là thành viên hợp pháp trong gia đình. Có bậc phụ huynh nào mà lại không muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho con cái của mình?
Nhưng…
Cũng chính vì nó quá tốt mà ông không muốn nó bị hủy hoại thêm nữa. Nếu con bé còn dây dưa với Mạc Diễm thì có lẽ sẽ còn khổ sở hơn nữa. Chính vì vậy mà lời muốn nói ra lại bị chính lí trí của ông nhấn chìm xuống trở lại.
“Ta thật sự giận con, thật sự không muốn nhận thứ này từ con bé. Nhưng nó lại kiên quyết, cầu xin ta mang đến giúp con. Chuyện còn lại… hãy tự mình giải quyết cho tốt.”
Ông ấy nói xong thì cũng đã hoàn thành nghĩa vụ, đứng lên và tính rời đi. Trong khoảng khắc ngắn, ông với tình liếc mắt thì thấy anh vẫn tay cầm tờ giấy và bất động không nhúc nhích.
Cảm xúc của con người, từ khi nào lại trở nên phức tạp như thế?
Mọi chuyện đã rõ mồn một rồi vẫn ngoan cố bất chấp tin vào thứ mình chấp niệm.
Con trai ông, nếu nó tỉnh táo trong tình yêu giống như cách nó dứt khoát trong công việc thì có lẽ mọi chuyện đã không phải rối ren như hiện tại rồi.
Ông lãnh đạm cất bước, đứng trước cách cửa gỗ lớn bỗng nghe thấy giọng nói của anh từ phía sau lưng vang lên.
“Cô ấy… hiện tại đang ở đâu?” Lời nói phát ra đến ngay cả anh cũng thật khó tin. Vì sao anh lại hỏi về điều này chứ? Có lẽ anh chỉ là muốn cảm ơn cô nên quan tâm một chút mà thôi. Đúng vậy, chỉ có ý như thế mà thôi.
Ông Tống không quay đầu, trả lời: “Con không biết thì sẽ tốt hơn.”
Tay ông chạm vào thanh vặn cửa, giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh lại vang lên một lần nữa.
“Cô ấy… sống tốt chứ?” Có thể nghe ra, giọng nói của anh đã khàn đặc rồi.
“…” Ông Tống im lặng vài giây, không đáp lời anh mà cứ vậy rời khỏi phòng bỏ lại người đàn ông với tấm lưng rộng lớn nhưng cô độc.
…
Trong chiếc USB là đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện giữa Phù Trân và Lăng Nguỵ hôm nọ. Anh nhanh chóng tìm được người có khả năng phân tích thật giả cho đoạn băng này để tăng thêm tính xác thực.
Giọng nói của Lăng Nguỵ rất rõ ràng trong đoạn băng.
“Chuyện tôi muốn thương lượng với cô đảm bảo cô cũng sẽ rất có hứng thú.”
“Nếu tôi nói, tôi cố tình để vợ mình quyến rũ chồng của cô thì sao?”
“Tống phu nhân, cô có vẻ vẫn còn quá non dạ. Tình yêu… nó không thể nặng hơn quyền lực và danh vọng đâu.”
“Tôi cố tình lợi dụng vợ mình để quyến rũ Mạc Diễm!”
“Quyền lực và tiền tài mà Tống Mạc Diễm đang nắm giữ. Anh ta có thật tâm đối xử tốt với cô không?“
“Cô hãy bắt tay với tôi, đợi đến thời điểm thích hợp chúng ta sẽ vạch trần chuyện này ra. Đến lúc đấy cô chỉ cần ở bên anh ta, anh ta chắc chắn sẽ cảm động vì một người vợ luôn kề vai là cô.”
“…”
…
Có lẽ cô ấy còn sợ những thứ đó chưa đủ thuyết phục mà thuê thêm một người làm người đại diện phát ngôn. Nôm na ý chỉ là muốn nói cô và anh ly hôn do không thấu hiểu nhau, có nhiều bất đồng trong cuộc sống dẫn đến chia ly. Hoàn toàn không vì ai cũng không vì xích mích gì cả. Mọi chuyện đều được giải quyết trong hoà bình và vui vẻ.
Mạc Diễm như một tên khốn khiếp có tính bội bạc ngồi nhận sự giúp đỡ từ cô. Anh không thể nào ngờ tới được, người giúp đỡ và đứng về phía mình trong lúc khó khăn này lại là vợ cũ- người mà anh chưa từng thật tâm đối đãi.
Một loại cảm giác hổ thẹn đang len lỏi trong từng sớ thịt của anh, bao trùm và nhấn chìm khiến anh chẳng thể nào đối mặt.
Mạc Diễm nhấn nút gọi nội bộ cậu thư ký của mình vào. Anh quay ghế, xoay lưng lại khiến cậu thư ký chẳng hiểu rõ cảm xúc của anh hiện giờ. Mạc Diễm nhìn khung cảnh tấp nập xe cộ bên dưới, lơ đãng cất giọng hỏi:
“Đã tìm thấy tung tích của Phù Trân chưa?”
Cậu thư ký khá khó xử nhưng vẫn thành thật đáp: “Chưa có thưa giám đốc. Chúng tôi vô năng, vẫn chưa tìm được cô ấy.”
“…” Vài phút lại trôi qua, đợi đến khi da đầu của cậu thư ký đã căng đến mức sắp nổ tung thì cậu mới nghe thấy được lời nói tiếp theo của giám đốc nhà mình.
“Vậy… hình ảnh cuối cùng nhìn thấy ở sân bay thì sao?”
“A! Có ạ, ngài đợi tôi một lát.” Nói xong, cậu thư ký ngay lập tức chạy đi. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn khi đã điều tra và đã giữ những thông tin này lại.
Nếp gấp cẩn thận và gọn gàng, nét chữ thanh tú với những câu từ đơn giản. Nội dung bên trong cũng chỉ vỏn vẹn có vài dòng.
‘Ba, mẹ…
Đây chính là thứ mà con đã nói trước đấy trong điện thoại. Con không biết nó có thật sự giúp đỡ được gì cho anh ấy hay không nhưng con vẫn mong anh ấy có thể nhận được. Dù chỉ là một tia hy vọng thì ít ra cũng là hy vọng.
Ba nhất định phải giúp anh ấy đấy nhé!
Phù Trân!’
Mạc Diễm đọc đi đọc lại vài lần, từng câu từng chữ như từng mũi d.ao đâm sâu vào trái tim của anh. Anh không thể nói ra được cảm xúc hiện giờ trong lòng mình là gì, hỗn độn đến mức khiến lòng anh nặng nề không yên.
Cô… không phải nên trách, nên oán anh sao?
Vì sao lại có thể…
Hô hấp của Mạc Diễm trở nên bẫn loạn khiến anh nặng nề khó tả.
Ông Tống nhìn khuôn mặt phức tạp của anh, lời khuyên muốn nói ra cũng chẳng biết nên nói thế nào. Phù Trân tốt như thế, ông muốn con bé là thành viên trong gia đình mình, tất nhiên sẽ muốn nó là thành viên hợp pháp trong gia đình. Có bậc phụ huynh nào mà lại không muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho con cái của mình?
Nhưng…
Cũng chính vì nó quá tốt mà ông không muốn nó bị hủy hoại thêm nữa. Nếu con bé còn dây dưa với Mạc Diễm thì có lẽ sẽ còn khổ sở hơn nữa. Chính vì vậy mà lời muốn nói ra lại bị chính lí trí của ông nhấn chìm xuống trở lại.
“Ta thật sự giận con, thật sự không muốn nhận thứ này từ con bé. Nhưng nó lại kiên quyết, cầu xin ta mang đến giúp con. Chuyện còn lại… hãy tự mình giải quyết cho tốt.”
Ông ấy nói xong thì cũng đã hoàn thành nghĩa vụ, đứng lên và tính rời đi. Trong khoảng khắc ngắn, ông với tình liếc mắt thì thấy anh vẫn tay cầm tờ giấy và bất động không nhúc nhích.
Cảm xúc của con người, từ khi nào lại trở nên phức tạp như thế?
Mọi chuyện đã rõ mồn một rồi vẫn ngoan cố bất chấp tin vào thứ mình chấp niệm.
Con trai ông, nếu nó tỉnh táo trong tình yêu giống như cách nó dứt khoát trong công việc thì có lẽ mọi chuyện đã không phải rối ren như hiện tại rồi.
Ông lãnh đạm cất bước, đứng trước cách cửa gỗ lớn bỗng nghe thấy giọng nói của anh từ phía sau lưng vang lên.
“Cô ấy… hiện tại đang ở đâu?” Lời nói phát ra đến ngay cả anh cũng thật khó tin. Vì sao anh lại hỏi về điều này chứ? Có lẽ anh chỉ là muốn cảm ơn cô nên quan tâm một chút mà thôi. Đúng vậy, chỉ có ý như thế mà thôi.
Ông Tống không quay đầu, trả lời: “Con không biết thì sẽ tốt hơn.”
Tay ông chạm vào thanh vặn cửa, giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh lại vang lên một lần nữa.
“Cô ấy… sống tốt chứ?” Có thể nghe ra, giọng nói của anh đã khàn đặc rồi.
“…” Ông Tống im lặng vài giây, không đáp lời anh mà cứ vậy rời khỏi phòng bỏ lại người đàn ông với tấm lưng rộng lớn nhưng cô độc.
…
Trong chiếc USB là đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện giữa Phù Trân và Lăng Nguỵ hôm nọ. Anh nhanh chóng tìm được người có khả năng phân tích thật giả cho đoạn băng này để tăng thêm tính xác thực.
Giọng nói của Lăng Nguỵ rất rõ ràng trong đoạn băng.
“Chuyện tôi muốn thương lượng với cô đảm bảo cô cũng sẽ rất có hứng thú.”
“Nếu tôi nói, tôi cố tình để vợ mình quyến rũ chồng của cô thì sao?”
“Tống phu nhân, cô có vẻ vẫn còn quá non dạ. Tình yêu… nó không thể nặng hơn quyền lực và danh vọng đâu.”
“Tôi cố tình lợi dụng vợ mình để quyến rũ Mạc Diễm!”
“Quyền lực và tiền tài mà Tống Mạc Diễm đang nắm giữ. Anh ta có thật tâm đối xử tốt với cô không?“
“Cô hãy bắt tay với tôi, đợi đến thời điểm thích hợp chúng ta sẽ vạch trần chuyện này ra. Đến lúc đấy cô chỉ cần ở bên anh ta, anh ta chắc chắn sẽ cảm động vì một người vợ luôn kề vai là cô.”
“…”
…
Có lẽ cô ấy còn sợ những thứ đó chưa đủ thuyết phục mà thuê thêm một người làm người đại diện phát ngôn. Nôm na ý chỉ là muốn nói cô và anh ly hôn do không thấu hiểu nhau, có nhiều bất đồng trong cuộc sống dẫn đến chia ly. Hoàn toàn không vì ai cũng không vì xích mích gì cả. Mọi chuyện đều được giải quyết trong hoà bình và vui vẻ.
Mạc Diễm như một tên khốn khiếp có tính bội bạc ngồi nhận sự giúp đỡ từ cô. Anh không thể nào ngờ tới được, người giúp đỡ và đứng về phía mình trong lúc khó khăn này lại là vợ cũ- người mà anh chưa từng thật tâm đối đãi.
Một loại cảm giác hổ thẹn đang len lỏi trong từng sớ thịt của anh, bao trùm và nhấn chìm khiến anh chẳng thể nào đối mặt.
Mạc Diễm nhấn nút gọi nội bộ cậu thư ký của mình vào. Anh quay ghế, xoay lưng lại khiến cậu thư ký chẳng hiểu rõ cảm xúc của anh hiện giờ. Mạc Diễm nhìn khung cảnh tấp nập xe cộ bên dưới, lơ đãng cất giọng hỏi:
“Đã tìm thấy tung tích của Phù Trân chưa?”
Cậu thư ký khá khó xử nhưng vẫn thành thật đáp: “Chưa có thưa giám đốc. Chúng tôi vô năng, vẫn chưa tìm được cô ấy.”
“…” Vài phút lại trôi qua, đợi đến khi da đầu của cậu thư ký đã căng đến mức sắp nổ tung thì cậu mới nghe thấy được lời nói tiếp theo của giám đốc nhà mình.
“Vậy… hình ảnh cuối cùng nhìn thấy ở sân bay thì sao?”
“A! Có ạ, ngài đợi tôi một lát.” Nói xong, cậu thư ký ngay lập tức chạy đi. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn khi đã điều tra và đã giữ những thông tin này lại.
Danh sách chương