Khi Alex khép cánh cửa phòng tắm, một luồng khí quét qua làn da ẩm ướt của Annie, làm gai ốc nổi lên phía trên cánh tay và vai cô. Xà bông và dụng cụ cạo râu của anh nằm trên giá rửa mặt bên cạnh cô, hương thơm quấn lấy cô, sự hòa quyện vừa đủ của rượu rum hương nguyệt quế, hương cam bergamot và nước hoa nam tính, nhưng lại khiến cô dần liên tưởng tới anh.
Alex. Anh đang phiền muộn chuyện mình gặp em trai đêm nay. Quá đỗi muộn phiền. Và vì anh như vậy nên cô biết lúc này đây, anh cần cô hơn bao giờ hết. Nếu cô thật lòng lo lắng cho anh thì cô sẽ ra khỏi bồn tắm, lau khô mình mẩy, mặc áo ngủ thật nhanh và đến bên anh.
Và rồi gì nữa? Khi anh quay sang cô, khi anh kéo cô vào vòng tay mình, sẽ ra sao nếu anh muốn từ cô nhiều hơn cách an ủi mà cô sẵn sàng cho đi? Anh đã không ít lần cho cô thấy rõ rằng anh muốn được gần gũi xác thịt với cô. Với tâm trạng hiện tại của anh, có thể anh sẽ thúc ép cô cho anh những gì anh muốn.
Một cảm giác trơn tuột và khủng khiếp cuộn xoáy trong lòng cô nghĩ đến chuyện đó, rồi cô run lên vì khiếp sợ. Sau khi thấy Douglas vừa mới đây thôi, những ký ức về điều hắn đã làm chẳng thể nào tan biến. Giống như hình ảnh từ những cơn ác mộng, chúng xông vào cô từ những góc tăm tối nhất của tâm trí. Nỗi đau đớn đó, cảm giác bất lực kinh khủng đó, và nỗi tủi nhục đó. Những giọt lệ nóng hổi hoen cay đôi mắt cô.
Bước vào phòng khác, khi biết trước rằng Alex có thể sẽ cố làm những thứ đó với mình? Cô không chắc mình có thể vượt qua được không. Hay liệu cô có thực sự muốn làm không. Cô yêu anh, đúng vậy. Và cô muốn được làm bạn của anh. Nhưng có những giới hạn, để cứu lấy sự tỉnh táo của cô, nếu không thì còn là điều gì khác nữa.
Những giới hạn... Nghe có vẻ như một từ thật ích kỷ. Annie cắn chặt môi dưới và nhắm nghiền mắt lại. Ngay từ đầu, Alex đã cho cô mọi thứ anh có thể, không giữ lại bất cứ điều gì cho bản thân mình và chẳng yêu cầu đáp lại. Sao có lương tâm mà cô lại cố giữ một phần bản thân mình tránh khỏi anh chứ? Alex... khiêu vũ điệu valse cùng cô trên gác mái, lôi cuốn cô bằng âm nhạc từ cây sáo của anh, tặng cô cây đàn organ, dạy cô cách nói bằng ký hiệu. Khi nghĩ lại những tháng ngày đã qua, cô nhận ra, không phải lần đầu, rằng mối quan hệ của hai người họ luôn luôn là một phía, khi anh cho đi tất cả, còn cô chỉ biết nhận lại mà thôi. Đến một lúc nào đó, điều ấy sẽ phải thay đổi, và tất cả tùy thuộc vào cô. Alex có thể biểu lộ khao khát được gần gũi xác thịt với cô, anh thậm chí có thể thúc giục cô làm điều đó tới cùng, nhưng anh sẽ không bao giờ cưỡng ép cô.
Đứng dậy, cô nhìn nước chảy ròng ròng từ cơ thể mình xuống bồn tắm. Chiếc khăn tắm ướt sũng tuột khỏi tay và rơi xuống làm nước bắn tung tóe. Im lặng. Không một tiếng nước chảy. Không một tiếng rơi tõm ướt đẫm. Chỉ một cõi hư không đáng sợ đã là sức mạnh thống trị trong cuộc đời của cô lâu đến độ cô dần chẳng mong chờ điều gì hơn thế nữa, cho đến khi gặp được Alex. Từng giờ qua đi, từng ngày rồi từng năm vẫn cứ qua đi trong sự im lặng và nỗi cô đơn. Quen biết Alex đã làm thay đổi tất cả.
Với nụ cười thật buồn, cô nhớ lại mình đã từng cảm thấy cay đắng nhường nào lúc bị lừa không được nhận một món quà cưới. Cô đã sai lầm biết bao. Alex đã đến bên đời cô, mang đến nhiều món quà cô ao ước đến nỗi không đếm xuể, mỗi món quà đều được gói trong biết bao yêu thương. Không giấy gói đẹp đẽ. Không ruy băng trang trí. Những thứ anh tặng cô không thể bỏ trong một chiếc hộp. Nhưng chúng lại chẳng vì thế mà bớt đi tuyệt diệu. Sao cô có thể từ chối một người đàn ông như thể bất cứ điều gì?
Cô căng mắt trân trối nhìn vào cánh cửa đã khép. Rồi không để mình nghĩ qua giây phút đó, cô với chiếc khăn khô quấn lấy mái tóc ẩm ướt. Tất cả còn quá sớm – ít nhất với cô dường như là thế - cô mặc lại chiếc váy ngủ và cài hết các khuy. Bàn tay run rẩy nắm lấy núm cửa, vặn nó một cách dứt khoát rồi kéo cửa mở ra.
Thoạt nhìn, căn phòng phía trước có vẻ tăm tối, nhưng rồi mắt cô cũng quen dần với bóng tối. Bước khỏi phòng tắm, bóng cô được ánh đèn sau lưng chiếu lên, nhảy múa một cách kỳ quái trên sàn cùng mấy bức vách, ánh sáng ngắt quãng di chuyển và phản chiếu lên tủ đứng lẫn tủ đồ bằng gỗ gụ bóng láng. Trước đó, Annie chưa từng nhìn kỹ căn phòng ngủ này. Giờ cô thấy, giống như người đàn ông sống ở đây, căn phòng gần như cực kỳ bình dị, nội thất ngay ngắn và vững chắc, rèm cửa và màn giường cũng không chút phô trương. Trong ánh sáng yếu ớt, cô không chắc, nhưng các bức tường hình như có màu kem, rèm cửa cũng vậy, chúng gợi cô nhớ đến những chiếc áo sơ mi lụa Alex mặc. Quả thực, được tắm mình trong ánh lửa như thế này, cả căn phòng giống như hình ảnh phản chiếu của chính anh, chắc chắn và dễ chịu, được vẽ lên trong những chiếc bóng màu đen sạm bóng loáng và sắc vàng nâu.
Anh đứng trước lò sưởi, một cánh tay chống lên mặt lò, đầu cúi xuống, một chân đi ủng đặt lên đống củi nhỏ bên chân lò. Cô chăm chú nhìn vào bờ vai và khổ lưng anh, ở đó chiếc áo sơ mi anh đang mặc bị kéo căng ra do cánh tay nâng lên, như làn da thứ hai bám sát vào cơ bắp cuồn cuộn trên người anh. Ngắm nhìn anh, cô nhớ lại sức mạnh và cách anh đã chế ngự cô dễ đến thế nào. Nhưng kể cả khi những ký ức ấy trôi tuột khỏi tâm trí thì cô cũng nhớ được sự dịu dàng của anh, nhớ bao lần anh đã chạm vào cô với từng cái vuốt ve nhẹ nhàng đến độ làm cô hồi hộp.
Như con thiêu thân bị lôi cuốn vào ngọn lửa, cô di chuyển về phía anh, tim nện như trống trận trong lồng ngực. Cứ mỗi bước cô đi lại có một giọng nói thì thầm trong đầu, “Một khi ra đó, mày sẽ không thể quay lại. Một khi ra đó, mày sẽ không thể quay lại”. Nhưng cô đã quyết định. Và giờ khi đã quyết định, cô tự hỏi tại sao mình phải mất nhiều thời gian đến vậy. Có những thứ đã được số mệnh định trước, và theo bản năng, cô biết rằng có được người đàn ông này trong cuộc đời mình chính là một trong những định đoạt ấy.
Anh ngẩng đầu lên khi cô bước đến gần. Như bao lần trước, Annie nhìn vào mắt anh và nghĩ về viên kẹo bơ cứng Giáng sinh vẫn còn nóng hổi mới bắc khỏi chảo. Đôi mắt anh có màu nâu vàng béo ngậy, sâu và sáng đến nỗi cô có thể lạc mình trong đó. Cũng giống viên kẹo mà cô yêu, đôi mắt ấy lôi cuốn đến nỗi không thể cưỡng lại được, cám dỗ cô, ắp đầy trong cô bao khao khát mà cô đã sợ phải thú nhận cho đến lúc này. Cô dừng lại cách anh vài bước, biết rằng thậm chí đứng đó với khoảng cách một sải tay vẫn không đủ để bảo vệ cô, không phải khỏi anh, mà là khỏi chính cô.
Đôi mắt anh... Đêm nay, có thứ gì đó hơn cả sự ấm áp phản chiếu trong chiều sâu màu hổ phách đó, nỗi buồn khủng khiếp và thấu tận xương tủy. Nó kéo cô đến gần anh thêm một bước, và quấn chặt lấy cô. Cô đưa ngón tay run rẩy chạm vào tay áo anh, tim buốt nhói vì anh. Bỏ tay ra khỏi mặt lò, anh quay hẳn về phía cô. Áo sơ mi mở phanh, để lộ ra vùng ngực đầy lông và vùng bụng săn chắc với các múi cơ cuồn cuộn được ánh lửa và bóng tối vạch lên thật rõ nét. Làn da anh lóng lánh như thể vừa được nhúng vào đồng. Annie muốn chạm vào anh để thỏa mãn giác quan, nhưng làm vậy khác nào nhảy khỏi vách đá, và cô hơi quá lo lắng đến hậu quả nên chẳng thể bắt đầu sự thân mật quá nhanh.
Alex thì không gặp phải vấn đề như vậy. Chăm chú nhìn cô, khóe miệng rắn chắc của anh khẽ nhếch lên, rồi anh với ra để trượt những khấc ngón tay dọc trên má cô. Khoảnh khắc ấy, Annie cảm thấy khoảng không giữa hai người dường như bị tích điện, khiến cho da anh và da cô ma sát vào nhau và tạo ra tĩnh điện. Khi anh lướt nhẹ khấc ngón tay xuống cổ cô, cô hít thở vội vàng như thể vừa mới trồi lên từ mặt nước.
Nụ cười của anh sâu hơn và đôi mắt ẩn hiện những tia sáng lấp lánh thấu hiểu. “Em trông như một con chiên của Chúa sắp bị kết án phải đối mặt với lũ sư tử vậy.”
Annie khẽ nhíu mày, không hoàn toàn chắc chắn điều anh muốn nói.
“Các con chiên của Chúa đã một lần bị kết án tử hình vì đức tin tôn giáo của mình”, anh giải thích. “Giờ em đang có nét mặt của một tử sĩ bé nhỏ sợ chuyện mình sắp bị xơi tái.” Anh cọ cọ ngón tay cái lên môi dưới của cô. “Quyết hy sinh bản thân vì đại nghĩa sao, Annie yêu dấu? Sao anh lại có cảm giác mình chính là việc đại nghĩa đó nhỉ?”
Ngượng ngùng vì bị hiểu nhầm quá dễ dàng, cô nhìn xuống. Khi cô ngước mắt trở lại, nụ cười trên môi anh đã tắt lịm và các cơ trên gương mặt anh bị kéo căng ra. Anh ngắm nhìn cô trong mấy giây – những giây dài như vô tận với Annie. “Em lại đang run rồi kìa và anh biết quá rõ là không phải vì lạnh.”
Annie không thể phủ nhận điều hiển nhiên đó. Cô đang run lên, và không phải vì lạnh. Cô đang lo lắng, lo đến nỗi khiếp đảm. Và nhiều hơn mức hơi sợ. Dẫu biết Alex sẽ không bao giờ cố tình làm đau cô, nhưng điều đó thật chẳng mấy dễ chịu khi cô nhớ lại cơn đau tê tái đến nhường nào lúc cùng với Douglas.
Miệng cô bất giác khô như ngói. “Anh bảo em nghĩ về...” Bất cứ điều gì cô định nói cũng đã vụt bay khỏi tâm trí. Người ta nói đến hành động ấy như thế nào nhỉ? Alex gọi nó là một “sự gần gũi đặc biệt” và “ân ái” nhưng những từ ngữ ấy dường như rõ ràng đến ngượng ngùng để mà nhắc lại. “Em đã nghĩ về nó”, cô kết thúc chưa đâu vào đâu, cầu nguyện anh sẽ hiểu từ ‘nó’. “Nhớ không? Chiều nay, anh bảo em nghĩ về nó?”
Tay vẫn đang đặt trên cổ cô, anh bắt đầu lấy cùi tay cứng như da thuộc của mình chuyển động theo vòng tròn thật nhẹ ngay dưới tai cô. Vùng da đó nhạy cảm đến độ hễ ngón tay anh quét qua là lại làm các dây thần kinh của cô bùng cháy. Cô nuốt nhanh, nhận ra quá muộn rằng ngón cái của anh đang ấn nhẹ lên thanh quản của cô.
“Và bởi vì em biết anh đang buồn, nên em quyết định chấp nhận lời thỉnh cầu của anh”, anh hoàn thành nốt câu nói cho cô.
Annie toan lắc đầu, nhưng bị anh chặn trước bằng cách nắm lấy cằm cô. Ánh mắt anh giữ chặt lấy ánh nhìn của cô, khắc nghiệt như bàn tay anh vậy. “Nếu không thì còn vì lý do gì khác nữa, Annie à, thành thật đi em. Nếu em định tô màu sự thật để cứu vớt cảm xúc của anh và anh cũng tính làm vậy để cứu vớt cảm xúc của em, thì điều đầu tiên ta biết là có cả núi những lời nói dối vô hại lù lù chắn giữa hai chúng ta.”
“Nhưng em muốn...”
Anh lại ngắt lời cô, lần này bằng cách chạm một ngón tay lên môi cô. “Không, Annie, em không muốn. Đó là sự thật trần trụi.” Dưới ánh lửa, đôi mắt thường rất sáng của anh chuyển sang màu đục, gợi cô nhớ đến màu vàng xỉn. “Với những gì đã xảy ra với em, anh không mong đợi em muốn bất cứ phần hòa nhập thể xác nào. Chiều nay, anh bảo em cân nhắc khả năng và đủ tin anh để trao anh cơ hội được cho em thấy chuyện đó giữa chúng ta sẽ tuyệt đến thế nào. Chỉ vậy thôi. Chỉ một cơ hội. Anh không bao giờ mong chờ rằng em sẽ tìm đến anh lúc cháy bỏng ham muốn hay muốn bất kỳ phần nào trong chuyện đó.”
Cứ như anh thấy ý nghĩ đó khá buồn cười nên anh tiếp tục nhìn cô, một bên khóe miệng khẽ cong lên.
“Ồ, em đã nghĩ về chuyện đó!”, cô nói với anh, cảm thấy hơi tức tối vì có vẻ như anh đang cười vào cảm xúc của mình. “Và em đã quyết định sẽ trao cho anh một cơ hội để chỉ cho em thấy.”
“Tại sao?”
“À, vì...” Cô liếm môi và trân trân nhìn vào vùng hõm nơi cuống họng anh. “Vì em...” Cô bỏ dở câu nói và đưa lại nhìn anh.
“Vì em biết anh rất phiền muộn?”, anh nói giúp cô. “Và vì em cảm thấy bị ép buộc?” Anh lắc đầu. “Em đã quyết định đúng, Annie, nhưng vì những lý do sai lầm.” Bằng một nụ cười không chạm lên đôi mắt, anh với tay gỡ khăn ra khỏi đầu cô. “Anh nghĩ mình sẽ đợi cho đến khi em tìm đến anh với tất cả lý do chính đáng. Còn giờ, hong khô tóc trước khi em bị cảm.” Anh ra hiệu cho cô ngồi trên tấm thảm trải trước lò sưởi, rồi rời khỏi cô để đi lấy lược ở tủ đồ. Bước lại phía cô, anh nói, “Đừng cau mày. Nó sẽ khiến em có nếp nhăn đấy”.
Annie không khỏi nhíu mày lại. Trái khoáy đúng như cô biết, cô cảm thấy tức tối và hơi tổn thương chút ít. Vì tất cả những lý do sai lầm, anh đã nói vậy. Vậy, những lý do nào anh cho là đúng đây? Cô yêu anh và quan tâm đến anh. Đêm nay anh thấy buồn, và cô muốn làm anh cảm thấy tốt hơn. Cô còn có thể có lý do nào chính đáng hơn nữa?
Đặt một tay lên vai cô, anh ấn cô xuống tấm thảm rồi ngồi cạnh cô, một bên chân dài nhét bên dưới cơ thể, đầu gối chân kia nâng lên. Dáng ngồi thật quá nam tính được anh khoác lên thoải mái đến nỗi làm cô thấy thật ngượng nghịu khi tự mình so sánh. Chân váy ngủ của cô vướng vào một bên bàn chân, tạo sức căng khó chịu trên đôi vai. Mất một lúc để cô tự gỡ vướng cho mình. Cuối cùng khi cô đã cảm thấy thoải mái và ngước mắt trở lại thì Alex đã tự cho mình quyền chải tóc cho cô. Nghĩ đến việc anh chải phải chỗ tóc rối và làm cô đau đến chảy nước mắt như mẹ vẫn thường làm, Annie ban đầu rất căng thẳng. Nhưng sự nhẹ nhàng nơi anh sớm làm dịu lại sự căng cứng ở cổ và hai vai cô.
Những cái vuốt thật dài và thật chậm. Đôi bàn tay to lớn và hơi chai sạn. Hơi ấm từ cả anh và ngọn lửa. Hàng mi cô buông thấp, còn cơ thể thì thả lỏng thư giãn, và chuyển động theo mỗi nhát lược. Khi đuôi tóc ẩm ướt của cô bắt đầu khô dần, anh nhấc lược ra theo mỗi lần vuốt, rẽ các lọn tóc, để chúng từ từ xõa xuống quanh vai cô. Annie đăm đăm nhìn vào ánh lửa qua rèm tóc sậm màu không ngừng động đậy, cảm giác mơ màng đến lạ và như tách khỏi thực tại.
Cuối cùng khi anh đặt lược sang một bên, cô cảm thấy lười biếng đến nỗi chẳng buồn nhúc nhích. Một khúc gỗ trong ngọn lửa lăn ra trước, làm các tàn lửa bắn tung lên. Cô gần như có thể nghe được âm thanh của tiếng gỗ gẫy và tiếng lách tách của ngọn lửa. Chống trọng lượng cơ thể lên một tay, anh vuốt tóc ra khỏi mặt cô, đôi mắt anh kiếm tìm ánh mắt cô. Annie cảm giác rằng có điều gì đó anh muốn – không phải, mà là cần – nói. Nó hiện rõ qua sức căng của các đường nét trên gương mặt anh, trên khuôn miệng rắn chắc, trên vẻ cau mày khẽ gấp nếp nơi vầng trán. “Gì vậy anh?”, cuối cùng, cô hỏi. Ánh mắt anh rời khỏi cô thật lẹ. Trong vài giây, anh chằm chặp nhìn vào đống lửa, đường nét sắc nhọn trên gương mặt bắt ánh sáng hổ phách, những nét hõm in rõ từng chiếc bóng. Vài lần khác nhau, miệng anh mím chặt rồi lại nuốt xuống, cứ như sắp nói ra điều gì. Nhưng cuối cùng, anh vẫn lặng câm.
Annie ngả người về phía trước để đặt tay lên tay anh. Trước cái chạm tay đó, anh nhắm nghiền mắt lại. “Anh cần...” Cổ họng anh làm việc như thể các từ ngữ đang mắc trên thanh quản. “Về đêm nay... Douglas và mọi thứ... anh cần phải giải thích. Anh không muốn em nghĩ rằng anh chọn nó trước em, và anh biết rằng, đêm nay em đã cảm thấy như thế nào.”
Ít nhất một trăm lần, anh đã nắm lấy cằm cô để ép cô nhìn vào anh. Giờ Annie đang làm điều tương tự với anh. Cái chạm của cô làm anh giật mình mở mắt ra. Ánh nhìn của anh, u ám với những xúc cảm mà cô không thể nào xác định được, bắt gặp ánh mắt của cô và chìm xuống thật sâu.
“Anh yêu quý hắn”, cô nói. “Chỉ vì hắn làm những điều xấu, thế không có nghĩa là anh có thể thôi không lo lắng cho hắn. Em hiểu điều đó.”
“Nó không xứng đáng với tình cảm của anh, không phải dù ở bất cứ mức độ nào.”
“Cha em cũng không, nhưng em vẫn yêu thương ông ấy.”
Câu nói đó làm anh chú ý. Lúc cô nói xong, anh nhìn vào mắt cô, biểu cảm của anh hơi bối rối, như thể anh ghi nhận những từ đó nhưng không hiểu chúng chút nào. “Anh chẳng biết tại sao, nhưng anh luôn cho rằng em yêu cha mình vì em không hiểu rõ ông ấy.”
Annie ôm lấy hai đầu gối rồi mìm cười, vì sự thừa nhận của anh hơn là vì bực tức. “Em điếc, chứ không ngu ngốc.”
Anh mỉm cười đáp lại. Sự ngưỡng mộ không thể nhầm lẫn lấp lánh trong mắt anh. “Anh mừng vì em cuối cùng cũng nhận ra điều đó.”
“Anh đang chuyển chủ đề đấy.”
“Rõ đến thế sao?”
“Anh đang định giải thích. Về Douglas và chuyện xảy ra đêm nay.”
“Anh chỉ muốn khẳng định với em rằng, dù chuyện đó có trông thế nào, anh sẽ không bao giờ đặt nó lên trước em. Không, vì bất cứ lý do gì. Còn đêm nay, anh nghĩ nói về chuyện này thế là đủ rồi. Nó làm em đau khổ như vậy, anh không nghĩ rằng việc bàn luận về nó ngay bây giờ sẽ tốt cho em hay cho con.”
“Con và em hoàn toàn ổn. Anh đang buồn. Em muốn giúp. Việc ấy sai trái thế sao?”
“Không, tất nhiên là không.”
“Vậy, thì sao? Em đã đề nghị để...”, cô buông lửng và ra hiệu một cách mơ hồ, “gần gũi anh, và anh đã trông thấy các lý do của em chính đáng. Giờ anh không chịu nói cái gì làm anh buồn. Làm sao em có thể giúp anh nếu anh không cho phép em?”.
Anh uể oải mỉm cười. “Bất hợp tác, có phải anh như thế không?”
“Rất đúng.”
“Anh xin lỗi.” Anh dường như đang cân nhắc một lời buộc tội. Rồi anh mỉm cười tươi hơn. “Anh đoán mình đang cố chấp, phải không?”
Cô gật đầu.
“Tóm lại là lựa chọn giữa gần gũi và trò chuyện. Đúng không?” Anh nhướng một bên lông mày nâu vàng về phía cô. “Phải đối mặt với tối hậu thư nên anh chọn cái đầu tiên.”
Cái cau mày này làm trán Annie nhăn lại. “Gì cơ ạ?”
“Cái đầu tiên”, anh nhắc lại. “Anh thấy không thích nói chuyện về em trai mình. Vậy nên còn lại chuyện gần gũi, đó là một chuyện anh luôn thích làm. Không có vấn đề gì với nó cả.”
Annie lại nheo mắt nhìn anh. Trước nét biểu cảm của cô, vai anh giật lên vì cười và đôi mắt long lanh đầy tinh quái. “Sửa lại nếu sai, nhưng anh tin là nhiệt huyết của em đang lụi dần rồi. Anh đã nghĩ là em muốn làm anh cảm thấy tốt hơn. Tin anh đi, Annie, chuyện gần gũi sẽ giúp được anh đó.”
“Thỏ đế.”
Anh đặt một tay thả lỏng lên bên chân chống. “Trong trường hợp này, anh cho rằng từ đó ứng với cả hai ta. Có lẽ bọn mình nên cầm tay nhau và cùng đương đầu với thử thách thôi hả?”
Annie níu lấy cánh tay đang buông thõng của anh, “Anh trước.”
Anh ngửa cổ ra và cười ngặt nghẽo. Không hiểu sao, cô biết âm thanh đó thật lớn và trầm, dạng tiếng cười có thể làm cô thấy ấm áp toàn cơ thể nếu nghe được. Khi tiếng cười tắt dần, anh trở tay để cuộn các ngón tay mình quanh các ngón tay cô. “Anh trước hả? Em hài hước quá đấy, cô bé Annie. Hai giờ trước, anh cảm giác như có ai đang băm vằm ruột gan mình, và giờ em đang làm anh cười.”
“Em không có ý khôi hài ở đây đâu.”
Anh đột nhiên nghiêm lại. “Không, anh không tin là em có ý đó đâu.” Chăm chú nhìn cô một lúc rồi anh nói, “Em thật sự nghiêm túc à? Nếu anh chấp nhận lời đề nghị của em thì em sẽ sẵn lòng để anh ân ái với em.”
“Chính xác thì không phải sẵn lòng, mà là sẵn sàng.”
Anh siết chặt tay quanh cô. “Điều này có ý nghĩa rất lớn với anh. Rằng em đã đủ tin anh để liều làm thế này. Nó có ý nghĩa nhiều hơn anh có thể nói ra.”
Annie cảm giác cổ họng thật nhức nhối và quặn thắt. “Em ước anh tin em bằng nửa mức ấy.”
Anh thở dài thật sâu và nhắm mắt lại. “Ôi Annie. Không phải là anh không tin em. Chỉ là... chà, em không hề biết mình đang yêu cầu cái gì đâu.” Anh ngước hàng mi lên để nhìn cô. “Nói chuyện. Nghe có vẻ thật đơn giản. Mà lại không. Những cảm xúc của anh về Douglas là bất cứ thứ gì ngoại trừ đơn giản, và một phần bắt nguồn từ chuyện này đã xảy ra nhiều năm trước.”
“Chuyện gì ạ?”
Cơ hàm anh co lại, và anh nắm chặt tay cô đến nỗi gần như phát đau. “Anh đã giết chết cha mẹ mình. Cha anh và mẹ Douglas, dì Alicia. Anh đã giết họ. Lỗi của anh là làm Douglas mồ côi khi mới lên sáu tuổi. Tất cả là lỗi của anh.”
Trong tất cả những điều Annie mong chờ anh nói, không phải chuyện này. Cô trân trối nhìn anh trong nỗi hoài nghi choáng váng, tin chắc rằng mình hẳn đã đọc nhầm lời nói cho anh. Nét khổ đau trên gương mặt anh lại nói với cô điều khác. “Ôi, Alex...”
Cái siết lên tay cô của anh thêm đau đớn. “Anh không cố tình làm. Đó là một tai nạn. Nhưng cuối cùng, cả hai bọn họ đều chết cứ như thể anh đã chĩa súng vào đầu họ và bóp cò. Tội lỗi mà anh cảm thấy...” Anh hít một hơi thật sâu rồi thở qua đôi môi mím lại. “Chúa ơi. Nó không bao giờ buông tha cho anh. Anh đa dành mười bốn năm qua để cố gắng bù đắp cho Douglas, và bây giờ, nhìn lại, anh nghĩ mình đã làm thành lợi bất cập hại cho nó.”
Annie không cố rút tay ra khỏi tay anh. Bất chấp cái nắm tay thật đau nhưng cô ngại cử động vì sợ mình làm anh phân tâm, làm anh ngừng nói. Cứ như thể con đập cuối cùng đã vỡ, sự đáng sợ đang tuôn trào và toát ra từ anh. Anh gần như không ngắt giữa các câu để lấy hơi lúc kể cho cô nghe về vụ tai nạn đã cướp đi cha anh và mẹ kế.
“Anh, ừm... khoảng mười sáu tuổi khi chuyện xảy ra. Năm đó anh vừa mới đi học đại học ở Portland, và về nhà vào dịp hè để làm việc cho cha ở mỏ đá.” Anh rơi vào khoảng im lặng trong giây lát, đôi mắt xa xăm cùng ký ức. “Con trai tuổi đó... ồ, anh cảm giác khá tự mãn. Những điều thật hào hứng, từ trường về nhà, làm việc cùng người lớn, được cha hỏi ý kiến về các vấn đề buôn bán.” Anh khẽ mỉm cười và lắc đầu. “Đó là lần đầu tiên cha thật sự đối xử với anh như một người trưởng thành. Anh là một phần của mọi thứ. Trong một đội nhân công. Giúp trả các đơn hàng. Anh muốn chứng tỏ bản thân. Em hiểu chứ? Anh coi mọi thứ như kiểu một bài kiểm tra, qua hay trượt, số điểm tích lũy là thước đo mức độ trưởng thành của anh.”
Annie không biết từ “tích lũy” là gì, nhưng cô nắm được ý chính và gật đầu, toàn tâm ước muốn rằng nụ cười sẽ chạm tới mắt anh. Nhưng tất cả những gì cô thấy trong hai hố sâu màu hổ phách đó là nỗi đớn đau. Nỗi đau đớn kinh hoàng đã ngự trị trong anh quá lâu rồi.
“Gần đến cuối tháng Sáu”, anh tiếp, “mọi người ngày càng háo hức vì ngày Quốc khánh đang đến gần và buổi liên hoan sắp được tổ chức trên thị trấn. Ở mỏ đá, bọn anh có quyền sử dụng chất nổ các loại, và một số người bắt đầu thử nghiệm, ý định ban đầu của họ là tạo ra pháo nổ của riêng mình”. Trước ánh mắt bối rối của cô, anh nhanh chóng giải thích cho cô pháo nổ là gì và mô tả tiếng nổ lớn của nó. “Tuy nhiên, chuyện này dẫn đến chuyện kia, con người vẫn là con người, họ bắt đầu chơi khăm nhau. Một hôm khi anh đang trong nhà xí, cha đốt một quả pháo tự làm và ném vào cửa nhà xí. Quả pháo nổ ngay dưới chân anh, làm anh sợ đến...”
Khuôn mặt anh chuyển thành màu xỉn đỏ, và anh khùng khục cười. Hình dung chuyện gì đã xảy ra, Annie cũng không khỏi mỉm cười. Đã khá lâu rồi kể từ khi tiếng ồn lớn làm cô giật mình, nhưng cô vẫn nhớ được cảm giác đó.
“Cứ nói là nó làm anh sợ đến nỗi bộc lộ tất cả tính xấu ra ngoài”, anh nói. “Sau đó, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là chơi khăm cha để trả miếng, thậm chí còn hơn nếu có thể.” Nụ cười anh trở nên nhạt nhòa và nỗi buồn trở lại đôi mắt. “Mấy hôm sau vụ ở nhà xí, một trong các nhân công của cha anh đã tạo ra thuốc súng đen và biến loại bột này thành thứ thuốc nổ nhỏ xíu, được gói trong một cuộn giấy nhỏ. Sau khi đốt một vài cuộn, anh ta làm một cái nữa và nhét vào cuối điếu thuốc của một anh công nhân khác. Sau đó, khi hút thuốc, anh này chỉ bập bập được vài hơi trước khi điếu thuốc nổ tung vào mặt. Anh nghĩ chuyện này thật buồn cười, và vì cha hút thuốc, anh quyết định nhét thứ thuốc nổ này vào một trong các điếu thuốc của ông. Nó vô hại. Sẽ không gây ra thương tổn nào. Tất cả điều anh dự tính chỉ là làm ông khiếp hoảng mà thôi.”
Cổ họng Annie thắt chặt lại trước nét biểu cảm đầy ám ảnh lướt trên mặt anh.
“Vì muốn làm cha hoàn toàn bất ngờ nên anh đợi đến lúc về nhà và nhét thuốc nổ vào một trong những điếu thuốc trong thư phòng của ông. Anh tính rằng buổi tối nào đó cha sẽ làm sổ sách, và điếu thuốc của ông sẽ nổ bùm, đúng không?” Anh nhìn vào mắt cô, không nhúc nhích hay nói năng gì. “Chuyện đã không xảy ra như thế. Ông nhận được đợt thuốc lá mới và đặt chúng vào hộp thuốc. Vì không biết ông luân chuyển các điếu thuốc khi để các điếu thuốc mới dưới các điếu cũ nên anh nghĩ điếu thuốc mà mình nhét bậy vào chắc nằm tận đáy hộp. Ngày qua ngày, và giống như đứa trẻ nhỏ, anh quên bẵng đi trò chơi khăm đó. Một tối, cha và dì Alicia được mời đến nhà một người bạn. Cha bảo người mang xe ngựa tới. Cha và dì lên xe. Anh và Douglas đứng dưới hiên vẫy tay chào.”
Cơ dọc hai bên cổ họng anh căng phồng lên. Anni đoán được anh sắp kể điều gì, và cô không muốn làm gì hơn là ôm anh trong tay để xoa dịu nỗi đau. Chỉ là nếu làm thế, cô sẽ không thể đọc được môi anh, vì vậy cô phải chấp nhận chỉ được nắm chặt tay anh.
“Ngay trước khi với lấy cây dương, cha mồi điếu thuốc. Ông rít một hơi dài. Tiếng nổ ran trời và mấy con ngựa lồng lên. Khi mọi chuyện kết thúc, cha và mẹ kế anh đều đã chết.” Rời tay cô ra, anh giơ hai tay lên và trân trối nhìn vào hai lòng bàn tay mình như thể anh thấy được câu trả lời trong đó. “Anh đã giết chết họ.”
Cô đặt hai tay lên tay anh, siết thật chặt. “Đó chỉ là một tai nạn.”
Anh lắc đầu. “Các vụ tai nạn không thể tránh được. Nhưng chuyện này đáng lẽ ra đã có thể. Nếu anh không quá ngu ngốc, quá vô tâm, thì chuyện ấy sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra.”
“Anh không cố tình làm hại ai cả.”
“Nhưng họ đã chết.” Anh chòng chọc nhìn thật lâu vào đống lửa. Cuối cùng khi quay trở lại nhìn cô, anh hấp háy rồi nhắm mắt, cứ như đóng mọi cảm xúc vào thật sâu bên trong. “Anh không kể chuyện để em thấy thương cảm cho anh, Annie à. Anh chỉ hy vọng… ừm, rằng em thấy dễ hiểu hơn thôi. Về Douglas. Về chuyện đêm nay anh cho tiền nó. Anh đã muốn tống khứ nó đi ngay. Thật sự anh muốn thế. Nhưng anh không thể.” Anh lắc đầu. “Đó là câu chuyện cuộc đời anh, rằng anh không bao giờ có thể nói không với nó. Vì cảm giác tội lỗi. Nếu anh không nuông chiều nó như vậy, biết đâu nó đã trở nên tử tế hơn.”
Annie áp môi mình lên các khớp ngón tay của anh và nhắm mắt lại, toàn tâm ước rằng cô có thể quay ngược thời gian và làm mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn vì anh. Khi quay trở lại nhìn anh, cô thấy mắt anh chất chứa nét xa xăm, và cô biết anh đang ở rất xa cô, rằng anh đang nhớ lại.
“Từ ngày cha mẹ mất, tất cả những gì anh có thể nghĩ được là cố gắng bù đắp cho thằng Douglas. Nó là một đứa hay hoảng sợ - một đứa trẻ mồ côi – và đó là lỗi của anh. Anh không bao giờ quên được điều đó hay tha thứ cho bản thân mình. Về sau, khi nó lớn lên và những trò tai quái của nó ngày càng trở nên nghiêm trọng, anh đã đổ lỗi cho bản thân về việc cha không ở bên để rèn giũa và làm gương cho nó. Vì thế anh lại cố bù đắp cho nó điều ấy. Bất cứ thứ gì nó muốn, nó đều có được. Tất cả những gì nó muốn làm, anh đều cho phép. Nếu nó gặp rắc rối, anh bảo lãnh nó ra. Tóm lại, anh đã giết cha mẹ và rồi hủy hoại nó. Douglas thành ra như bây giờ vì hầu hết cả cuộc đời mình, mọi ý thích chợt nảy ra của nó đều được thỏa mãn.”
Không thể chịu đựng được khi thấy anh như vậy, Annie ôm lấy mặt anh. “Không!”, cô hét lên. “Cứ đổ lỗi cho bản thân về chuyện đã xảy ra với cha mẹ anh, nếu anh buộc phải thế, nhưng đừng đổ lỗi cho mình về chuyện Douglas thành ra thế nào. Được nuông chiều không làm người ta trở nên xấu xa. Không phải như kiểu của hắn.”
“Anh đổ lỗi cho mình vì nó đã khiến em tổn thương”, anh thừa nhận. “Đến lúc đó, anh bắt đầu nghi ngờ rằng nó có thể trở nên độc ác đến thế nào, nhất là lúc say, nhưng anh đã không chịu đối mặt. Nếu chịu đối mặt, anh có lẽ đã ngăn chặn được chuyện xảy ra ở thác nước hôm đó.”
Vì ngôn từ dường như không thể chạm đến anh, Annie vòng tay quanh cổ anh. Anh kéo cô sát lại, cái ôm của anh gần như rất đau, anh ghì cô thật chặt. Cô cảm nhận được ngực anh đang rung trên ngực mình. Không nhìn vào môi anh, cô cũng biết rằng anh đang nói. “Anh xin lỗi”. Lặp đi lặp lại. Cô không muốn anh đối xử với bản thân như thế. Những gì Douglas làm – những gì đã xảy ra với cô – cả hai đều không thể đổ lên đầu anh được.
Vì cảm thấy anh vẫn đang nói, nên cô đẩy anh ra và lấy hai tay ôm lấy mặt anh để mình có thể thấy được. Những giọt lệ bị sắc vàng của ánh lửa chiếu xuyên qua, lăn dài trên má anh.
“Mỗi lần nghĩ về chuyện nó làm em đau đớn, anh lại thấy ghê tởm”, anh nói với cô. “Chỉ nghĩ đến việc nó để bàn tay nhơ nhuốc của mình lên người em cũng đủ làm anh muốn...”
Annie không thể chịu để anh nói hết câu. Không thèm cân nhắc những hậu quả có thể xảy ra, cô phủ môi mình lên môi anh và hôn anh mãnh liệt, khiến bản thân cô giật mình đến nỗi gần như làm anh giật mình theo. Bất kể điều gì anh định nói cũng tràn vào miệng cô cùng với hơi thở của anh. Hương vị của anh thật ấm áp và ngọt ngào. Đôi môi anh dưới làn môi cô cảm giác như lụa ướt. Nhớ lại cách anh hôn cô hôm trên phòng trẻ, cô chạm đầu lưỡi lên lưỡi anh. Chẳng cần có tai, cô cũng biết anh đang rên lên. Tiếng rên vọt ra khỏi anh, thô ráp và đứt đoạn, với sức mạnh rung xuyên thân thể cô. Lần tay lên lưng cô, anh nắm chặt một tay vào mái tóc buông xõa của cô. Với lực nắm ấy, anh khẽ ôm lấy đầu cô và đặt lại môi mình lên môi cô.
Annie biết quyền kiểm soát đã chuyển từ tay cô sang tay anh ngay lúc anh hôn cô sâu hơn. Sự cương cứng bất ngờ từ cơ thể anh làm cô mất bình tĩnh. Bên dưới tay mình, cô cảm nhận được da thịt trên vai anh co lại thành những mẩu rắn như gang thép. Các cơ trên cánh tay anh cũng căng cứng, vòng tay tạo thành một dải không thể phá vỡ quanh cô. Thép và lửa, ham muốn và khẩn bách, sở hữu và cương quyết, tất cả được chứng tỏ bởi những đổi thay đang trùm lên anh.
Môi anh nghiền nát môi cô, và bất chợt hai bàn tay anh dường như có ở khắp mọi nơi. Sự động chạm của anh đầy sốt sắng và táo bạo. Không chút dịu dàng. Annie có một cảm giác sợ hãi rằng anh thậm chí sẽ không còn nhận thức được cô là một con người nữa, rằng trong nháy mắt, với anh cô không là gì cả ngoài một thân thể. Một thân thể mà anh toan sở hữu.
Đây không phải là Alex mà cô biết. Một người lạ đã thay thế anh.
Alex. Anh đang phiền muộn chuyện mình gặp em trai đêm nay. Quá đỗi muộn phiền. Và vì anh như vậy nên cô biết lúc này đây, anh cần cô hơn bao giờ hết. Nếu cô thật lòng lo lắng cho anh thì cô sẽ ra khỏi bồn tắm, lau khô mình mẩy, mặc áo ngủ thật nhanh và đến bên anh.
Và rồi gì nữa? Khi anh quay sang cô, khi anh kéo cô vào vòng tay mình, sẽ ra sao nếu anh muốn từ cô nhiều hơn cách an ủi mà cô sẵn sàng cho đi? Anh đã không ít lần cho cô thấy rõ rằng anh muốn được gần gũi xác thịt với cô. Với tâm trạng hiện tại của anh, có thể anh sẽ thúc ép cô cho anh những gì anh muốn.
Một cảm giác trơn tuột và khủng khiếp cuộn xoáy trong lòng cô nghĩ đến chuyện đó, rồi cô run lên vì khiếp sợ. Sau khi thấy Douglas vừa mới đây thôi, những ký ức về điều hắn đã làm chẳng thể nào tan biến. Giống như hình ảnh từ những cơn ác mộng, chúng xông vào cô từ những góc tăm tối nhất của tâm trí. Nỗi đau đớn đó, cảm giác bất lực kinh khủng đó, và nỗi tủi nhục đó. Những giọt lệ nóng hổi hoen cay đôi mắt cô.
Bước vào phòng khác, khi biết trước rằng Alex có thể sẽ cố làm những thứ đó với mình? Cô không chắc mình có thể vượt qua được không. Hay liệu cô có thực sự muốn làm không. Cô yêu anh, đúng vậy. Và cô muốn được làm bạn của anh. Nhưng có những giới hạn, để cứu lấy sự tỉnh táo của cô, nếu không thì còn là điều gì khác nữa.
Những giới hạn... Nghe có vẻ như một từ thật ích kỷ. Annie cắn chặt môi dưới và nhắm nghiền mắt lại. Ngay từ đầu, Alex đã cho cô mọi thứ anh có thể, không giữ lại bất cứ điều gì cho bản thân mình và chẳng yêu cầu đáp lại. Sao có lương tâm mà cô lại cố giữ một phần bản thân mình tránh khỏi anh chứ? Alex... khiêu vũ điệu valse cùng cô trên gác mái, lôi cuốn cô bằng âm nhạc từ cây sáo của anh, tặng cô cây đàn organ, dạy cô cách nói bằng ký hiệu. Khi nghĩ lại những tháng ngày đã qua, cô nhận ra, không phải lần đầu, rằng mối quan hệ của hai người họ luôn luôn là một phía, khi anh cho đi tất cả, còn cô chỉ biết nhận lại mà thôi. Đến một lúc nào đó, điều ấy sẽ phải thay đổi, và tất cả tùy thuộc vào cô. Alex có thể biểu lộ khao khát được gần gũi xác thịt với cô, anh thậm chí có thể thúc giục cô làm điều đó tới cùng, nhưng anh sẽ không bao giờ cưỡng ép cô.
Đứng dậy, cô nhìn nước chảy ròng ròng từ cơ thể mình xuống bồn tắm. Chiếc khăn tắm ướt sũng tuột khỏi tay và rơi xuống làm nước bắn tung tóe. Im lặng. Không một tiếng nước chảy. Không một tiếng rơi tõm ướt đẫm. Chỉ một cõi hư không đáng sợ đã là sức mạnh thống trị trong cuộc đời của cô lâu đến độ cô dần chẳng mong chờ điều gì hơn thế nữa, cho đến khi gặp được Alex. Từng giờ qua đi, từng ngày rồi từng năm vẫn cứ qua đi trong sự im lặng và nỗi cô đơn. Quen biết Alex đã làm thay đổi tất cả.
Với nụ cười thật buồn, cô nhớ lại mình đã từng cảm thấy cay đắng nhường nào lúc bị lừa không được nhận một món quà cưới. Cô đã sai lầm biết bao. Alex đã đến bên đời cô, mang đến nhiều món quà cô ao ước đến nỗi không đếm xuể, mỗi món quà đều được gói trong biết bao yêu thương. Không giấy gói đẹp đẽ. Không ruy băng trang trí. Những thứ anh tặng cô không thể bỏ trong một chiếc hộp. Nhưng chúng lại chẳng vì thế mà bớt đi tuyệt diệu. Sao cô có thể từ chối một người đàn ông như thể bất cứ điều gì?
Cô căng mắt trân trối nhìn vào cánh cửa đã khép. Rồi không để mình nghĩ qua giây phút đó, cô với chiếc khăn khô quấn lấy mái tóc ẩm ướt. Tất cả còn quá sớm – ít nhất với cô dường như là thế - cô mặc lại chiếc váy ngủ và cài hết các khuy. Bàn tay run rẩy nắm lấy núm cửa, vặn nó một cách dứt khoát rồi kéo cửa mở ra.
Thoạt nhìn, căn phòng phía trước có vẻ tăm tối, nhưng rồi mắt cô cũng quen dần với bóng tối. Bước khỏi phòng tắm, bóng cô được ánh đèn sau lưng chiếu lên, nhảy múa một cách kỳ quái trên sàn cùng mấy bức vách, ánh sáng ngắt quãng di chuyển và phản chiếu lên tủ đứng lẫn tủ đồ bằng gỗ gụ bóng láng. Trước đó, Annie chưa từng nhìn kỹ căn phòng ngủ này. Giờ cô thấy, giống như người đàn ông sống ở đây, căn phòng gần như cực kỳ bình dị, nội thất ngay ngắn và vững chắc, rèm cửa và màn giường cũng không chút phô trương. Trong ánh sáng yếu ớt, cô không chắc, nhưng các bức tường hình như có màu kem, rèm cửa cũng vậy, chúng gợi cô nhớ đến những chiếc áo sơ mi lụa Alex mặc. Quả thực, được tắm mình trong ánh lửa như thế này, cả căn phòng giống như hình ảnh phản chiếu của chính anh, chắc chắn và dễ chịu, được vẽ lên trong những chiếc bóng màu đen sạm bóng loáng và sắc vàng nâu.
Anh đứng trước lò sưởi, một cánh tay chống lên mặt lò, đầu cúi xuống, một chân đi ủng đặt lên đống củi nhỏ bên chân lò. Cô chăm chú nhìn vào bờ vai và khổ lưng anh, ở đó chiếc áo sơ mi anh đang mặc bị kéo căng ra do cánh tay nâng lên, như làn da thứ hai bám sát vào cơ bắp cuồn cuộn trên người anh. Ngắm nhìn anh, cô nhớ lại sức mạnh và cách anh đã chế ngự cô dễ đến thế nào. Nhưng kể cả khi những ký ức ấy trôi tuột khỏi tâm trí thì cô cũng nhớ được sự dịu dàng của anh, nhớ bao lần anh đã chạm vào cô với từng cái vuốt ve nhẹ nhàng đến độ làm cô hồi hộp.
Như con thiêu thân bị lôi cuốn vào ngọn lửa, cô di chuyển về phía anh, tim nện như trống trận trong lồng ngực. Cứ mỗi bước cô đi lại có một giọng nói thì thầm trong đầu, “Một khi ra đó, mày sẽ không thể quay lại. Một khi ra đó, mày sẽ không thể quay lại”. Nhưng cô đã quyết định. Và giờ khi đã quyết định, cô tự hỏi tại sao mình phải mất nhiều thời gian đến vậy. Có những thứ đã được số mệnh định trước, và theo bản năng, cô biết rằng có được người đàn ông này trong cuộc đời mình chính là một trong những định đoạt ấy.
Anh ngẩng đầu lên khi cô bước đến gần. Như bao lần trước, Annie nhìn vào mắt anh và nghĩ về viên kẹo bơ cứng Giáng sinh vẫn còn nóng hổi mới bắc khỏi chảo. Đôi mắt anh có màu nâu vàng béo ngậy, sâu và sáng đến nỗi cô có thể lạc mình trong đó. Cũng giống viên kẹo mà cô yêu, đôi mắt ấy lôi cuốn đến nỗi không thể cưỡng lại được, cám dỗ cô, ắp đầy trong cô bao khao khát mà cô đã sợ phải thú nhận cho đến lúc này. Cô dừng lại cách anh vài bước, biết rằng thậm chí đứng đó với khoảng cách một sải tay vẫn không đủ để bảo vệ cô, không phải khỏi anh, mà là khỏi chính cô.
Đôi mắt anh... Đêm nay, có thứ gì đó hơn cả sự ấm áp phản chiếu trong chiều sâu màu hổ phách đó, nỗi buồn khủng khiếp và thấu tận xương tủy. Nó kéo cô đến gần anh thêm một bước, và quấn chặt lấy cô. Cô đưa ngón tay run rẩy chạm vào tay áo anh, tim buốt nhói vì anh. Bỏ tay ra khỏi mặt lò, anh quay hẳn về phía cô. Áo sơ mi mở phanh, để lộ ra vùng ngực đầy lông và vùng bụng săn chắc với các múi cơ cuồn cuộn được ánh lửa và bóng tối vạch lên thật rõ nét. Làn da anh lóng lánh như thể vừa được nhúng vào đồng. Annie muốn chạm vào anh để thỏa mãn giác quan, nhưng làm vậy khác nào nhảy khỏi vách đá, và cô hơi quá lo lắng đến hậu quả nên chẳng thể bắt đầu sự thân mật quá nhanh.
Alex thì không gặp phải vấn đề như vậy. Chăm chú nhìn cô, khóe miệng rắn chắc của anh khẽ nhếch lên, rồi anh với ra để trượt những khấc ngón tay dọc trên má cô. Khoảnh khắc ấy, Annie cảm thấy khoảng không giữa hai người dường như bị tích điện, khiến cho da anh và da cô ma sát vào nhau và tạo ra tĩnh điện. Khi anh lướt nhẹ khấc ngón tay xuống cổ cô, cô hít thở vội vàng như thể vừa mới trồi lên từ mặt nước.
Nụ cười của anh sâu hơn và đôi mắt ẩn hiện những tia sáng lấp lánh thấu hiểu. “Em trông như một con chiên của Chúa sắp bị kết án phải đối mặt với lũ sư tử vậy.”
Annie khẽ nhíu mày, không hoàn toàn chắc chắn điều anh muốn nói.
“Các con chiên của Chúa đã một lần bị kết án tử hình vì đức tin tôn giáo của mình”, anh giải thích. “Giờ em đang có nét mặt của một tử sĩ bé nhỏ sợ chuyện mình sắp bị xơi tái.” Anh cọ cọ ngón tay cái lên môi dưới của cô. “Quyết hy sinh bản thân vì đại nghĩa sao, Annie yêu dấu? Sao anh lại có cảm giác mình chính là việc đại nghĩa đó nhỉ?”
Ngượng ngùng vì bị hiểu nhầm quá dễ dàng, cô nhìn xuống. Khi cô ngước mắt trở lại, nụ cười trên môi anh đã tắt lịm và các cơ trên gương mặt anh bị kéo căng ra. Anh ngắm nhìn cô trong mấy giây – những giây dài như vô tận với Annie. “Em lại đang run rồi kìa và anh biết quá rõ là không phải vì lạnh.”
Annie không thể phủ nhận điều hiển nhiên đó. Cô đang run lên, và không phải vì lạnh. Cô đang lo lắng, lo đến nỗi khiếp đảm. Và nhiều hơn mức hơi sợ. Dẫu biết Alex sẽ không bao giờ cố tình làm đau cô, nhưng điều đó thật chẳng mấy dễ chịu khi cô nhớ lại cơn đau tê tái đến nhường nào lúc cùng với Douglas.
Miệng cô bất giác khô như ngói. “Anh bảo em nghĩ về...” Bất cứ điều gì cô định nói cũng đã vụt bay khỏi tâm trí. Người ta nói đến hành động ấy như thế nào nhỉ? Alex gọi nó là một “sự gần gũi đặc biệt” và “ân ái” nhưng những từ ngữ ấy dường như rõ ràng đến ngượng ngùng để mà nhắc lại. “Em đã nghĩ về nó”, cô kết thúc chưa đâu vào đâu, cầu nguyện anh sẽ hiểu từ ‘nó’. “Nhớ không? Chiều nay, anh bảo em nghĩ về nó?”
Tay vẫn đang đặt trên cổ cô, anh bắt đầu lấy cùi tay cứng như da thuộc của mình chuyển động theo vòng tròn thật nhẹ ngay dưới tai cô. Vùng da đó nhạy cảm đến độ hễ ngón tay anh quét qua là lại làm các dây thần kinh của cô bùng cháy. Cô nuốt nhanh, nhận ra quá muộn rằng ngón cái của anh đang ấn nhẹ lên thanh quản của cô.
“Và bởi vì em biết anh đang buồn, nên em quyết định chấp nhận lời thỉnh cầu của anh”, anh hoàn thành nốt câu nói cho cô.
Annie toan lắc đầu, nhưng bị anh chặn trước bằng cách nắm lấy cằm cô. Ánh mắt anh giữ chặt lấy ánh nhìn của cô, khắc nghiệt như bàn tay anh vậy. “Nếu không thì còn vì lý do gì khác nữa, Annie à, thành thật đi em. Nếu em định tô màu sự thật để cứu vớt cảm xúc của anh và anh cũng tính làm vậy để cứu vớt cảm xúc của em, thì điều đầu tiên ta biết là có cả núi những lời nói dối vô hại lù lù chắn giữa hai chúng ta.”
“Nhưng em muốn...”
Anh lại ngắt lời cô, lần này bằng cách chạm một ngón tay lên môi cô. “Không, Annie, em không muốn. Đó là sự thật trần trụi.” Dưới ánh lửa, đôi mắt thường rất sáng của anh chuyển sang màu đục, gợi cô nhớ đến màu vàng xỉn. “Với những gì đã xảy ra với em, anh không mong đợi em muốn bất cứ phần hòa nhập thể xác nào. Chiều nay, anh bảo em cân nhắc khả năng và đủ tin anh để trao anh cơ hội được cho em thấy chuyện đó giữa chúng ta sẽ tuyệt đến thế nào. Chỉ vậy thôi. Chỉ một cơ hội. Anh không bao giờ mong chờ rằng em sẽ tìm đến anh lúc cháy bỏng ham muốn hay muốn bất kỳ phần nào trong chuyện đó.”
Cứ như anh thấy ý nghĩ đó khá buồn cười nên anh tiếp tục nhìn cô, một bên khóe miệng khẽ cong lên.
“Ồ, em đã nghĩ về chuyện đó!”, cô nói với anh, cảm thấy hơi tức tối vì có vẻ như anh đang cười vào cảm xúc của mình. “Và em đã quyết định sẽ trao cho anh một cơ hội để chỉ cho em thấy.”
“Tại sao?”
“À, vì...” Cô liếm môi và trân trân nhìn vào vùng hõm nơi cuống họng anh. “Vì em...” Cô bỏ dở câu nói và đưa lại nhìn anh.
“Vì em biết anh rất phiền muộn?”, anh nói giúp cô. “Và vì em cảm thấy bị ép buộc?” Anh lắc đầu. “Em đã quyết định đúng, Annie, nhưng vì những lý do sai lầm.” Bằng một nụ cười không chạm lên đôi mắt, anh với tay gỡ khăn ra khỏi đầu cô. “Anh nghĩ mình sẽ đợi cho đến khi em tìm đến anh với tất cả lý do chính đáng. Còn giờ, hong khô tóc trước khi em bị cảm.” Anh ra hiệu cho cô ngồi trên tấm thảm trải trước lò sưởi, rồi rời khỏi cô để đi lấy lược ở tủ đồ. Bước lại phía cô, anh nói, “Đừng cau mày. Nó sẽ khiến em có nếp nhăn đấy”.
Annie không khỏi nhíu mày lại. Trái khoáy đúng như cô biết, cô cảm thấy tức tối và hơi tổn thương chút ít. Vì tất cả những lý do sai lầm, anh đã nói vậy. Vậy, những lý do nào anh cho là đúng đây? Cô yêu anh và quan tâm đến anh. Đêm nay anh thấy buồn, và cô muốn làm anh cảm thấy tốt hơn. Cô còn có thể có lý do nào chính đáng hơn nữa?
Đặt một tay lên vai cô, anh ấn cô xuống tấm thảm rồi ngồi cạnh cô, một bên chân dài nhét bên dưới cơ thể, đầu gối chân kia nâng lên. Dáng ngồi thật quá nam tính được anh khoác lên thoải mái đến nỗi làm cô thấy thật ngượng nghịu khi tự mình so sánh. Chân váy ngủ của cô vướng vào một bên bàn chân, tạo sức căng khó chịu trên đôi vai. Mất một lúc để cô tự gỡ vướng cho mình. Cuối cùng khi cô đã cảm thấy thoải mái và ngước mắt trở lại thì Alex đã tự cho mình quyền chải tóc cho cô. Nghĩ đến việc anh chải phải chỗ tóc rối và làm cô đau đến chảy nước mắt như mẹ vẫn thường làm, Annie ban đầu rất căng thẳng. Nhưng sự nhẹ nhàng nơi anh sớm làm dịu lại sự căng cứng ở cổ và hai vai cô.
Những cái vuốt thật dài và thật chậm. Đôi bàn tay to lớn và hơi chai sạn. Hơi ấm từ cả anh và ngọn lửa. Hàng mi cô buông thấp, còn cơ thể thì thả lỏng thư giãn, và chuyển động theo mỗi nhát lược. Khi đuôi tóc ẩm ướt của cô bắt đầu khô dần, anh nhấc lược ra theo mỗi lần vuốt, rẽ các lọn tóc, để chúng từ từ xõa xuống quanh vai cô. Annie đăm đăm nhìn vào ánh lửa qua rèm tóc sậm màu không ngừng động đậy, cảm giác mơ màng đến lạ và như tách khỏi thực tại.
Cuối cùng khi anh đặt lược sang một bên, cô cảm thấy lười biếng đến nỗi chẳng buồn nhúc nhích. Một khúc gỗ trong ngọn lửa lăn ra trước, làm các tàn lửa bắn tung lên. Cô gần như có thể nghe được âm thanh của tiếng gỗ gẫy và tiếng lách tách của ngọn lửa. Chống trọng lượng cơ thể lên một tay, anh vuốt tóc ra khỏi mặt cô, đôi mắt anh kiếm tìm ánh mắt cô. Annie cảm giác rằng có điều gì đó anh muốn – không phải, mà là cần – nói. Nó hiện rõ qua sức căng của các đường nét trên gương mặt anh, trên khuôn miệng rắn chắc, trên vẻ cau mày khẽ gấp nếp nơi vầng trán. “Gì vậy anh?”, cuối cùng, cô hỏi. Ánh mắt anh rời khỏi cô thật lẹ. Trong vài giây, anh chằm chặp nhìn vào đống lửa, đường nét sắc nhọn trên gương mặt bắt ánh sáng hổ phách, những nét hõm in rõ từng chiếc bóng. Vài lần khác nhau, miệng anh mím chặt rồi lại nuốt xuống, cứ như sắp nói ra điều gì. Nhưng cuối cùng, anh vẫn lặng câm.
Annie ngả người về phía trước để đặt tay lên tay anh. Trước cái chạm tay đó, anh nhắm nghiền mắt lại. “Anh cần...” Cổ họng anh làm việc như thể các từ ngữ đang mắc trên thanh quản. “Về đêm nay... Douglas và mọi thứ... anh cần phải giải thích. Anh không muốn em nghĩ rằng anh chọn nó trước em, và anh biết rằng, đêm nay em đã cảm thấy như thế nào.”
Ít nhất một trăm lần, anh đã nắm lấy cằm cô để ép cô nhìn vào anh. Giờ Annie đang làm điều tương tự với anh. Cái chạm của cô làm anh giật mình mở mắt ra. Ánh nhìn của anh, u ám với những xúc cảm mà cô không thể nào xác định được, bắt gặp ánh mắt của cô và chìm xuống thật sâu.
“Anh yêu quý hắn”, cô nói. “Chỉ vì hắn làm những điều xấu, thế không có nghĩa là anh có thể thôi không lo lắng cho hắn. Em hiểu điều đó.”
“Nó không xứng đáng với tình cảm của anh, không phải dù ở bất cứ mức độ nào.”
“Cha em cũng không, nhưng em vẫn yêu thương ông ấy.”
Câu nói đó làm anh chú ý. Lúc cô nói xong, anh nhìn vào mắt cô, biểu cảm của anh hơi bối rối, như thể anh ghi nhận những từ đó nhưng không hiểu chúng chút nào. “Anh chẳng biết tại sao, nhưng anh luôn cho rằng em yêu cha mình vì em không hiểu rõ ông ấy.”
Annie ôm lấy hai đầu gối rồi mìm cười, vì sự thừa nhận của anh hơn là vì bực tức. “Em điếc, chứ không ngu ngốc.”
Anh mỉm cười đáp lại. Sự ngưỡng mộ không thể nhầm lẫn lấp lánh trong mắt anh. “Anh mừng vì em cuối cùng cũng nhận ra điều đó.”
“Anh đang chuyển chủ đề đấy.”
“Rõ đến thế sao?”
“Anh đang định giải thích. Về Douglas và chuyện xảy ra đêm nay.”
“Anh chỉ muốn khẳng định với em rằng, dù chuyện đó có trông thế nào, anh sẽ không bao giờ đặt nó lên trước em. Không, vì bất cứ lý do gì. Còn đêm nay, anh nghĩ nói về chuyện này thế là đủ rồi. Nó làm em đau khổ như vậy, anh không nghĩ rằng việc bàn luận về nó ngay bây giờ sẽ tốt cho em hay cho con.”
“Con và em hoàn toàn ổn. Anh đang buồn. Em muốn giúp. Việc ấy sai trái thế sao?”
“Không, tất nhiên là không.”
“Vậy, thì sao? Em đã đề nghị để...”, cô buông lửng và ra hiệu một cách mơ hồ, “gần gũi anh, và anh đã trông thấy các lý do của em chính đáng. Giờ anh không chịu nói cái gì làm anh buồn. Làm sao em có thể giúp anh nếu anh không cho phép em?”.
Anh uể oải mỉm cười. “Bất hợp tác, có phải anh như thế không?”
“Rất đúng.”
“Anh xin lỗi.” Anh dường như đang cân nhắc một lời buộc tội. Rồi anh mỉm cười tươi hơn. “Anh đoán mình đang cố chấp, phải không?”
Cô gật đầu.
“Tóm lại là lựa chọn giữa gần gũi và trò chuyện. Đúng không?” Anh nhướng một bên lông mày nâu vàng về phía cô. “Phải đối mặt với tối hậu thư nên anh chọn cái đầu tiên.”
Cái cau mày này làm trán Annie nhăn lại. “Gì cơ ạ?”
“Cái đầu tiên”, anh nhắc lại. “Anh thấy không thích nói chuyện về em trai mình. Vậy nên còn lại chuyện gần gũi, đó là một chuyện anh luôn thích làm. Không có vấn đề gì với nó cả.”
Annie lại nheo mắt nhìn anh. Trước nét biểu cảm của cô, vai anh giật lên vì cười và đôi mắt long lanh đầy tinh quái. “Sửa lại nếu sai, nhưng anh tin là nhiệt huyết của em đang lụi dần rồi. Anh đã nghĩ là em muốn làm anh cảm thấy tốt hơn. Tin anh đi, Annie, chuyện gần gũi sẽ giúp được anh đó.”
“Thỏ đế.”
Anh đặt một tay thả lỏng lên bên chân chống. “Trong trường hợp này, anh cho rằng từ đó ứng với cả hai ta. Có lẽ bọn mình nên cầm tay nhau và cùng đương đầu với thử thách thôi hả?”
Annie níu lấy cánh tay đang buông thõng của anh, “Anh trước.”
Anh ngửa cổ ra và cười ngặt nghẽo. Không hiểu sao, cô biết âm thanh đó thật lớn và trầm, dạng tiếng cười có thể làm cô thấy ấm áp toàn cơ thể nếu nghe được. Khi tiếng cười tắt dần, anh trở tay để cuộn các ngón tay mình quanh các ngón tay cô. “Anh trước hả? Em hài hước quá đấy, cô bé Annie. Hai giờ trước, anh cảm giác như có ai đang băm vằm ruột gan mình, và giờ em đang làm anh cười.”
“Em không có ý khôi hài ở đây đâu.”
Anh đột nhiên nghiêm lại. “Không, anh không tin là em có ý đó đâu.” Chăm chú nhìn cô một lúc rồi anh nói, “Em thật sự nghiêm túc à? Nếu anh chấp nhận lời đề nghị của em thì em sẽ sẵn lòng để anh ân ái với em.”
“Chính xác thì không phải sẵn lòng, mà là sẵn sàng.”
Anh siết chặt tay quanh cô. “Điều này có ý nghĩa rất lớn với anh. Rằng em đã đủ tin anh để liều làm thế này. Nó có ý nghĩa nhiều hơn anh có thể nói ra.”
Annie cảm giác cổ họng thật nhức nhối và quặn thắt. “Em ước anh tin em bằng nửa mức ấy.”
Anh thở dài thật sâu và nhắm mắt lại. “Ôi Annie. Không phải là anh không tin em. Chỉ là... chà, em không hề biết mình đang yêu cầu cái gì đâu.” Anh ngước hàng mi lên để nhìn cô. “Nói chuyện. Nghe có vẻ thật đơn giản. Mà lại không. Những cảm xúc của anh về Douglas là bất cứ thứ gì ngoại trừ đơn giản, và một phần bắt nguồn từ chuyện này đã xảy ra nhiều năm trước.”
“Chuyện gì ạ?”
Cơ hàm anh co lại, và anh nắm chặt tay cô đến nỗi gần như phát đau. “Anh đã giết chết cha mẹ mình. Cha anh và mẹ Douglas, dì Alicia. Anh đã giết họ. Lỗi của anh là làm Douglas mồ côi khi mới lên sáu tuổi. Tất cả là lỗi của anh.”
Trong tất cả những điều Annie mong chờ anh nói, không phải chuyện này. Cô trân trối nhìn anh trong nỗi hoài nghi choáng váng, tin chắc rằng mình hẳn đã đọc nhầm lời nói cho anh. Nét khổ đau trên gương mặt anh lại nói với cô điều khác. “Ôi, Alex...”
Cái siết lên tay cô của anh thêm đau đớn. “Anh không cố tình làm. Đó là một tai nạn. Nhưng cuối cùng, cả hai bọn họ đều chết cứ như thể anh đã chĩa súng vào đầu họ và bóp cò. Tội lỗi mà anh cảm thấy...” Anh hít một hơi thật sâu rồi thở qua đôi môi mím lại. “Chúa ơi. Nó không bao giờ buông tha cho anh. Anh đa dành mười bốn năm qua để cố gắng bù đắp cho Douglas, và bây giờ, nhìn lại, anh nghĩ mình đã làm thành lợi bất cập hại cho nó.”
Annie không cố rút tay ra khỏi tay anh. Bất chấp cái nắm tay thật đau nhưng cô ngại cử động vì sợ mình làm anh phân tâm, làm anh ngừng nói. Cứ như thể con đập cuối cùng đã vỡ, sự đáng sợ đang tuôn trào và toát ra từ anh. Anh gần như không ngắt giữa các câu để lấy hơi lúc kể cho cô nghe về vụ tai nạn đã cướp đi cha anh và mẹ kế.
“Anh, ừm... khoảng mười sáu tuổi khi chuyện xảy ra. Năm đó anh vừa mới đi học đại học ở Portland, và về nhà vào dịp hè để làm việc cho cha ở mỏ đá.” Anh rơi vào khoảng im lặng trong giây lát, đôi mắt xa xăm cùng ký ức. “Con trai tuổi đó... ồ, anh cảm giác khá tự mãn. Những điều thật hào hứng, từ trường về nhà, làm việc cùng người lớn, được cha hỏi ý kiến về các vấn đề buôn bán.” Anh khẽ mỉm cười và lắc đầu. “Đó là lần đầu tiên cha thật sự đối xử với anh như một người trưởng thành. Anh là một phần của mọi thứ. Trong một đội nhân công. Giúp trả các đơn hàng. Anh muốn chứng tỏ bản thân. Em hiểu chứ? Anh coi mọi thứ như kiểu một bài kiểm tra, qua hay trượt, số điểm tích lũy là thước đo mức độ trưởng thành của anh.”
Annie không biết từ “tích lũy” là gì, nhưng cô nắm được ý chính và gật đầu, toàn tâm ước muốn rằng nụ cười sẽ chạm tới mắt anh. Nhưng tất cả những gì cô thấy trong hai hố sâu màu hổ phách đó là nỗi đớn đau. Nỗi đau đớn kinh hoàng đã ngự trị trong anh quá lâu rồi.
“Gần đến cuối tháng Sáu”, anh tiếp, “mọi người ngày càng háo hức vì ngày Quốc khánh đang đến gần và buổi liên hoan sắp được tổ chức trên thị trấn. Ở mỏ đá, bọn anh có quyền sử dụng chất nổ các loại, và một số người bắt đầu thử nghiệm, ý định ban đầu của họ là tạo ra pháo nổ của riêng mình”. Trước ánh mắt bối rối của cô, anh nhanh chóng giải thích cho cô pháo nổ là gì và mô tả tiếng nổ lớn của nó. “Tuy nhiên, chuyện này dẫn đến chuyện kia, con người vẫn là con người, họ bắt đầu chơi khăm nhau. Một hôm khi anh đang trong nhà xí, cha đốt một quả pháo tự làm và ném vào cửa nhà xí. Quả pháo nổ ngay dưới chân anh, làm anh sợ đến...”
Khuôn mặt anh chuyển thành màu xỉn đỏ, và anh khùng khục cười. Hình dung chuyện gì đã xảy ra, Annie cũng không khỏi mỉm cười. Đã khá lâu rồi kể từ khi tiếng ồn lớn làm cô giật mình, nhưng cô vẫn nhớ được cảm giác đó.
“Cứ nói là nó làm anh sợ đến nỗi bộc lộ tất cả tính xấu ra ngoài”, anh nói. “Sau đó, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là chơi khăm cha để trả miếng, thậm chí còn hơn nếu có thể.” Nụ cười anh trở nên nhạt nhòa và nỗi buồn trở lại đôi mắt. “Mấy hôm sau vụ ở nhà xí, một trong các nhân công của cha anh đã tạo ra thuốc súng đen và biến loại bột này thành thứ thuốc nổ nhỏ xíu, được gói trong một cuộn giấy nhỏ. Sau khi đốt một vài cuộn, anh ta làm một cái nữa và nhét vào cuối điếu thuốc của một anh công nhân khác. Sau đó, khi hút thuốc, anh này chỉ bập bập được vài hơi trước khi điếu thuốc nổ tung vào mặt. Anh nghĩ chuyện này thật buồn cười, và vì cha hút thuốc, anh quyết định nhét thứ thuốc nổ này vào một trong các điếu thuốc của ông. Nó vô hại. Sẽ không gây ra thương tổn nào. Tất cả điều anh dự tính chỉ là làm ông khiếp hoảng mà thôi.”
Cổ họng Annie thắt chặt lại trước nét biểu cảm đầy ám ảnh lướt trên mặt anh.
“Vì muốn làm cha hoàn toàn bất ngờ nên anh đợi đến lúc về nhà và nhét thuốc nổ vào một trong những điếu thuốc trong thư phòng của ông. Anh tính rằng buổi tối nào đó cha sẽ làm sổ sách, và điếu thuốc của ông sẽ nổ bùm, đúng không?” Anh nhìn vào mắt cô, không nhúc nhích hay nói năng gì. “Chuyện đã không xảy ra như thế. Ông nhận được đợt thuốc lá mới và đặt chúng vào hộp thuốc. Vì không biết ông luân chuyển các điếu thuốc khi để các điếu thuốc mới dưới các điếu cũ nên anh nghĩ điếu thuốc mà mình nhét bậy vào chắc nằm tận đáy hộp. Ngày qua ngày, và giống như đứa trẻ nhỏ, anh quên bẵng đi trò chơi khăm đó. Một tối, cha và dì Alicia được mời đến nhà một người bạn. Cha bảo người mang xe ngựa tới. Cha và dì lên xe. Anh và Douglas đứng dưới hiên vẫy tay chào.”
Cơ dọc hai bên cổ họng anh căng phồng lên. Anni đoán được anh sắp kể điều gì, và cô không muốn làm gì hơn là ôm anh trong tay để xoa dịu nỗi đau. Chỉ là nếu làm thế, cô sẽ không thể đọc được môi anh, vì vậy cô phải chấp nhận chỉ được nắm chặt tay anh.
“Ngay trước khi với lấy cây dương, cha mồi điếu thuốc. Ông rít một hơi dài. Tiếng nổ ran trời và mấy con ngựa lồng lên. Khi mọi chuyện kết thúc, cha và mẹ kế anh đều đã chết.” Rời tay cô ra, anh giơ hai tay lên và trân trối nhìn vào hai lòng bàn tay mình như thể anh thấy được câu trả lời trong đó. “Anh đã giết chết họ.”
Cô đặt hai tay lên tay anh, siết thật chặt. “Đó chỉ là một tai nạn.”
Anh lắc đầu. “Các vụ tai nạn không thể tránh được. Nhưng chuyện này đáng lẽ ra đã có thể. Nếu anh không quá ngu ngốc, quá vô tâm, thì chuyện ấy sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra.”
“Anh không cố tình làm hại ai cả.”
“Nhưng họ đã chết.” Anh chòng chọc nhìn thật lâu vào đống lửa. Cuối cùng khi quay trở lại nhìn cô, anh hấp háy rồi nhắm mắt, cứ như đóng mọi cảm xúc vào thật sâu bên trong. “Anh không kể chuyện để em thấy thương cảm cho anh, Annie à. Anh chỉ hy vọng… ừm, rằng em thấy dễ hiểu hơn thôi. Về Douglas. Về chuyện đêm nay anh cho tiền nó. Anh đã muốn tống khứ nó đi ngay. Thật sự anh muốn thế. Nhưng anh không thể.” Anh lắc đầu. “Đó là câu chuyện cuộc đời anh, rằng anh không bao giờ có thể nói không với nó. Vì cảm giác tội lỗi. Nếu anh không nuông chiều nó như vậy, biết đâu nó đã trở nên tử tế hơn.”
Annie áp môi mình lên các khớp ngón tay của anh và nhắm mắt lại, toàn tâm ước rằng cô có thể quay ngược thời gian và làm mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn vì anh. Khi quay trở lại nhìn anh, cô thấy mắt anh chất chứa nét xa xăm, và cô biết anh đang ở rất xa cô, rằng anh đang nhớ lại.
“Từ ngày cha mẹ mất, tất cả những gì anh có thể nghĩ được là cố gắng bù đắp cho thằng Douglas. Nó là một đứa hay hoảng sợ - một đứa trẻ mồ côi – và đó là lỗi của anh. Anh không bao giờ quên được điều đó hay tha thứ cho bản thân mình. Về sau, khi nó lớn lên và những trò tai quái của nó ngày càng trở nên nghiêm trọng, anh đã đổ lỗi cho bản thân về việc cha không ở bên để rèn giũa và làm gương cho nó. Vì thế anh lại cố bù đắp cho nó điều ấy. Bất cứ thứ gì nó muốn, nó đều có được. Tất cả những gì nó muốn làm, anh đều cho phép. Nếu nó gặp rắc rối, anh bảo lãnh nó ra. Tóm lại, anh đã giết cha mẹ và rồi hủy hoại nó. Douglas thành ra như bây giờ vì hầu hết cả cuộc đời mình, mọi ý thích chợt nảy ra của nó đều được thỏa mãn.”
Không thể chịu đựng được khi thấy anh như vậy, Annie ôm lấy mặt anh. “Không!”, cô hét lên. “Cứ đổ lỗi cho bản thân về chuyện đã xảy ra với cha mẹ anh, nếu anh buộc phải thế, nhưng đừng đổ lỗi cho mình về chuyện Douglas thành ra thế nào. Được nuông chiều không làm người ta trở nên xấu xa. Không phải như kiểu của hắn.”
“Anh đổ lỗi cho mình vì nó đã khiến em tổn thương”, anh thừa nhận. “Đến lúc đó, anh bắt đầu nghi ngờ rằng nó có thể trở nên độc ác đến thế nào, nhất là lúc say, nhưng anh đã không chịu đối mặt. Nếu chịu đối mặt, anh có lẽ đã ngăn chặn được chuyện xảy ra ở thác nước hôm đó.”
Vì ngôn từ dường như không thể chạm đến anh, Annie vòng tay quanh cổ anh. Anh kéo cô sát lại, cái ôm của anh gần như rất đau, anh ghì cô thật chặt. Cô cảm nhận được ngực anh đang rung trên ngực mình. Không nhìn vào môi anh, cô cũng biết rằng anh đang nói. “Anh xin lỗi”. Lặp đi lặp lại. Cô không muốn anh đối xử với bản thân như thế. Những gì Douglas làm – những gì đã xảy ra với cô – cả hai đều không thể đổ lên đầu anh được.
Vì cảm thấy anh vẫn đang nói, nên cô đẩy anh ra và lấy hai tay ôm lấy mặt anh để mình có thể thấy được. Những giọt lệ bị sắc vàng của ánh lửa chiếu xuyên qua, lăn dài trên má anh.
“Mỗi lần nghĩ về chuyện nó làm em đau đớn, anh lại thấy ghê tởm”, anh nói với cô. “Chỉ nghĩ đến việc nó để bàn tay nhơ nhuốc của mình lên người em cũng đủ làm anh muốn...”
Annie không thể chịu để anh nói hết câu. Không thèm cân nhắc những hậu quả có thể xảy ra, cô phủ môi mình lên môi anh và hôn anh mãnh liệt, khiến bản thân cô giật mình đến nỗi gần như làm anh giật mình theo. Bất kể điều gì anh định nói cũng tràn vào miệng cô cùng với hơi thở của anh. Hương vị của anh thật ấm áp và ngọt ngào. Đôi môi anh dưới làn môi cô cảm giác như lụa ướt. Nhớ lại cách anh hôn cô hôm trên phòng trẻ, cô chạm đầu lưỡi lên lưỡi anh. Chẳng cần có tai, cô cũng biết anh đang rên lên. Tiếng rên vọt ra khỏi anh, thô ráp và đứt đoạn, với sức mạnh rung xuyên thân thể cô. Lần tay lên lưng cô, anh nắm chặt một tay vào mái tóc buông xõa của cô. Với lực nắm ấy, anh khẽ ôm lấy đầu cô và đặt lại môi mình lên môi cô.
Annie biết quyền kiểm soát đã chuyển từ tay cô sang tay anh ngay lúc anh hôn cô sâu hơn. Sự cương cứng bất ngờ từ cơ thể anh làm cô mất bình tĩnh. Bên dưới tay mình, cô cảm nhận được da thịt trên vai anh co lại thành những mẩu rắn như gang thép. Các cơ trên cánh tay anh cũng căng cứng, vòng tay tạo thành một dải không thể phá vỡ quanh cô. Thép và lửa, ham muốn và khẩn bách, sở hữu và cương quyết, tất cả được chứng tỏ bởi những đổi thay đang trùm lên anh.
Môi anh nghiền nát môi cô, và bất chợt hai bàn tay anh dường như có ở khắp mọi nơi. Sự động chạm của anh đầy sốt sắng và táo bạo. Không chút dịu dàng. Annie có một cảm giác sợ hãi rằng anh thậm chí sẽ không còn nhận thức được cô là một con người nữa, rằng trong nháy mắt, với anh cô không là gì cả ngoài một thân thể. Một thân thể mà anh toan sở hữu.
Đây không phải là Alex mà cô biết. Một người lạ đã thay thế anh.
Danh sách chương