Kỳ thật cũng không có gì vất vả, rốt cuộc nàng vẫn có hắn chống lưng cùng một loạt hộ vệ trợ giúp, những người trong phủ có bất mãn với nàng cũng chỉ có thể ngậm miệng.

Nàng bất quá cũng chị phải gánh chịu ác danh bất kính với mẹ chồng, khắc nghiệt với chị em.

Nhưng những thứ như thanh danh, xưa này nàng đều xem nhẹ, miệng mọc trên người người ta, người ta muốn nói thế nào là tự do của họ, nàng sao có thể can thiệp? Huống chi cuộc sống này là nàng sống cho chính mình, tốt hay không thì chính nàng nói ra mới tính.

Nhưng một phen tâm tư của nàng, Lâu Duẫn có thể hiểu còn có thể săn sóc như vậy, với nàng mà nói đương nhiên là chuyện tốt.

Trái tim đập thình thịch, Liễu Ngân Tuyết mạnh mẽ áp chế cỗ rung động kia xuống, tai sát bên ngực Lâu Duẫn dường như cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim hắn đập đầy mạnh mẽ.

Nàng thấp giọng nói: "Không có gì, vốn là điều ta nên làm."

Lâu Duẫn ôm nàng một lát, đến tận khi nô tài bẩm báo có người ngoại viện đến tìm, Lâu Duẫn mới buông nàng ra, xoay người đi ra ngoài. Liễu Ngân Tuyết mặt đỏ hồng, vẫn đứng dưới mái hiên nhìn về hướng Lâu Duẫn rời đi.

Bởi vì Lâu Duẫn đột nhiên ôn nhu, Liễu Ngân Tuyết quay đầu liền đem chuyện của Lạc Âm Phàm vứt lên chín tầng mây.

Lạc Âm Phàm trở lại Đông Cung, Thái Tử Lâu Dật cũng vừa mới trở về, hai người ở cổng lớn gặp nhau, đứng sau Lạc Âm Phàm còn có một đoàn cung nữ thị vệ, sau Lâu Dật cũng có không ít người, trong đó có một người đeo mặt nạ che nửa bên mặt.

Lạc Âm Phàm đảo mắt nhìn qua người đeo mặt nạ kia, hình như nàng từng nghe Thái tử gọi hắn là "Quỷ Thư".

Tên tuổi của Quỷ Thư Lạc Âm Phàm cũng từng nghe qua, là người của Trích Tinh Lâu, trước đây nàng đã thấy lạ, không ngờ Lâu Dật thế mà lại kéo người của Trích Tinh Lâu về dưới trướng mình.

Nhưng mà hắn hẳn là không sống được bao lâu nữa.

Lâu Dật tiến lên, tự mình đỡ tay Lạc Âm Phàm, biểu tình thập phần ôn nhu.

"Nàng đang có hài tử, đi chậm một chút." Lâu Dật nhẹ giọng nói.

Lạc Âm Phàm dịu dàng cười, đặt tay vào lòng bàn tay Lâu Dật, cùng hắn chậm rãi đi vào tẩm điện, bọn cung nữ thái giám không xa không gần đi theo bọn họ, Lâu Dật nhẹ giọng hỏi Lạc Âm Phàm: "Đi dâng hương cho Vương thúc à?"



"Dạ, Vương thúc anh linh tại thượng, sẽ phù hộ cho chàng thuận buồm xuôi gió." Lạc Âm Phàm ôn thanh tế ngữ.

"Có gặp Lâu Duẫn không?"

Bước chân Lạc Âm Phàm hơi dừng lại, sau đó lại như không có việc gì mà đi tiếp về phía trước: "Có gặp."

"Có nói chuyện không?"

"Dạ có."

"Nói gì vậy?"

Lạc Âm Phàm không thích khẩu khí nghi ngờ này, Lâu Duật không tín nhiệm nàng, nàng cũng chỉ đi Kỳ vương phủ một chuyến, hắn trở về liền hỏi đông hỏi tây, giống như nàng với Lâu Duẫn có quan hệ chi gian gì không thể để người ta biết.

Lạc Âm Phàm bỗng dưng dừng lại khiến Lâu Dật không vui, hắn nắm chặt tay Lạc Âm Phàm, lực đạo kia khiến Lạc Âm Phàm nhíu mày, khuôn mặt kiều mỹ nhăn nhó, nàng nhẹ giọng nói: "Đau."

Lâu Dật nhếch miệng: "Biết đau thì ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bổn cung."

Trong mắt hắn toàn là âm u, khiến Lạc Âm Phàm cả người chấn động, nàng cúi đầu, thấp giọng nói: "Ta với Lâu Duẫn không phải đơn độc gặp mặt, lúc ấy còn có Kỳ vương phi ở bên cạnh ta, Thái tử cảm thấy ta với Lâu Duẫn có thể nói cái gì?"

Ánh mắt Lâu Dật càng thêm âm trầm: "Ý tứ chính là nếu Liễu Ngân Tuyết không ở đó, ngươi với Lâu Duẫn sẽ nói chút chuyện mà người khác không thể nghe? Ngươi tới Kỳ vương phủ, chẳng phải ta đã nói rõ với ngươi là phải tránh mặt Lâu Duẫn hay sao?"

Lạc Âm Phàm sắc mặt trắng bệch: "Chàng hiểu lầm rồi, chúng ta là ngẫu nhiên gặp mặt."

Lâu Dật tựa hồ lúc này mới vừa lòng.

"Phụ hoàng tín nhiệm Lâu Duẫn, hiện giờ Lâu Duẫn lại có Kỳ Vương lệnh trong người, động tĩnh của hắn bổn cung cần nắm được rõ ràng, nàng thân là Thái tử phi của bổn cung nên cùng bổn cung phân ưu, đi lại quan hệ với Kỳ vương phi nhiều chút, cũng may mấy ngày nay thời tiết tốt, nếu nàng ở trong cung nhàn rỗi buồn chán, có thể nhân đó mời Kỳ vương phi tới bồi nàng nói chuyện giải sầu, nghe nói đó là một diệu nhân, không có gì nàng ta không biết." Lâu Dật nắm tay Lạc Âm Phàm đi về hướng tẩm điện, vừa đi vừa nhẹ giọng nói chuyện với nàng.

Thanh âm của hắn lại không phục như thường, giống như ngữ khí âm u và chất vấn vừa rồi chỉ là ảo giác của Lạc Âm Phàm. Nàng rầu rĩ gật gật đầu, lại nghĩ đến Lâu Dật không thích người khác chỉ gật hay lắc đầu, bổ sung nói: "Thần thiếp biết rồi."

Sau khi trở lại tẩm điện, thái y tới bắt mạch cho Lạc Âm Phàm, tinh thần Lạc Âm Phàm không tập trung, trong đầu hồi tưởng lại gương mặt Lâu Duẫn khi nhìn thấy nàng hôm nay, gương mặt lạnh nhạt.

Tuy rằng trước đây Lâu Duẫn cũng rất lạnh lùng, nhưng lại chưa từng giống như hôm nay, ánh mắt không dừng trên người nàng mà chỉ chú ý tới Liễu Ngân Tuyết đứng sau nàng.

Ánh mắt Lâu Duẫn nhìn Liễu Ngân Tuyết khiến Lạc Âm Phàm phi thường không vui.

Trong lòng nàng ẩn ẩn sinh ra cảm giác nguy cơ, giống như nam tử từng nói tuyệt đối sẽ không thay lòng kia nguyên lai đã cách nàng ngày càng xa, nàng nắm chặt vạt áo, âm thầm cắn môi.

"Nương nương có tâm sự gì vậy?" Lưu thái y cân nhắc mạch tượng của Lạc Âm Phàm, nhẹ giọng hỏi.

Lạc Âm Phàm khuôn mặt ôn hòa, giống như thương cảm: "Hôm nay đi tế bái Vương thúc, nghĩ đến trưởng bối ôn hòa thiện lương trước kia giờ đã biến thành một khối bia mộ lạnh băng, khó tránh khỏi có chút thương cảm, chưa quen nổi."

"Nương nương lương thiện nhưng người quên lời dặn của hạ quan rồi sao, giờ hạ quan còn đang cố nghĩ biện pháp giữ long tôn trong bụng người, nếu nương nương tinh thần không ổn làm tổn thương thân thể, chỉ sợ hạ quan cũng chỉ có thể bất lực."



Lạc Âm Phàm cười khổ: "Đa tạ Lưu thái y nhắc nhở."

Tiễn Lưu thái y về, Lâu Dật quay người, nhìn Lạc Âm Phàm biểu tình lại lần nữa trầm xuống: "Nghĩ đến Lâu Duẫn?"

Lạc Âm Phàm không muốn trả lời vấn đề này, lắc đầu nói: "Không có."

Lâu Dật cười lạnh một tiếng: "Nàng có nghĩ cũng vô dụng, hắn đã là phu quân của Liễu Ngân Tuyết, không chừng hiện giờ còn đang nằm trên giường Liễu Ngân Tuyết, nàng nghĩ đến hắn, chi bằng bỏ tâm cầu thần bái phật, phù hộ cho đứa nhỏ trong bụng nàng có thể bình an chào đời, và là con trai."

Lạc Âm Phàm cảm thấy thật đau lòng.

Năm đó Lâu Duẫn ở Trích Tinh Lâu tập một thân võ công, lâu lâu liền chạy đến viện của nàng, mỗi lần đều là lén đến lén đi, nhưng mà thường đi đường bờ sông, không tránh khỏi chuyện ướt giày nên cuối cùng vẫn bị lão Vương gia phát hiện.

Lão Vương gia dưới sự tức giận suýt nữa đánh cho Lâu Duẫn tàn phế chân, chuyện này không nhiều người biết, nhưng số người biết cũng không ít, không biết sao Lâu Dật lại biết được nên từ đó luôn cho rằng nàng với Lâu Duẫn có tư tình.

Vô luận nàng giải thích thế nào cũng không tin.

Vì thế, mặc dù biết được Lâu Duẫn thân trúng kịch độc sắp chết, Lạc Âm Phàm cũng không dám đi một lần tới thăm Lâu Duẫn.

Nàng nói: "Thái tử, thần thiếp với Lâu Duẫn không có bất kỳ tư tình nào, sao chàng lại không tin ta?"

Lâu Dật cười lạnh, hắn cúi người, nắm cằm Lạc Âm Phàm: "Không có tư tình mà trong ngày mừng thọ Hoàng tổ mẫu ngươi với Lâu Duẫn người trước kẻ sau đi ra ngoài? Không có tư tình mà ngươi lại chủ động tiếp cận Liễu Ngân Tuyết? Không có tư tình mà ngươi lại đi tham gia xuân yến?"

"Không có tư tình mà ngươi đang bụng to còn biết rõ hài tử không ổn mà vẫn lấy danh giúp ta đi tới Kỳ vương phủ?" Lâu Dật niết cằm Lạc Âm Phàm đến mức nàng đau đớn: "May mắn hài tử không có việc gì, nếu không bổn cung sẽ lấy mạng ngươi."

"Thần thiếp đi tế bái Vương thúc, tất cả đều là vì thanh danh của Thái tử, thần thiếp đi thưởng xuân yến là vì muốn thông qua các quý nữ giúp chàng lung lạc quyền thần, trong tiệc mừng thọ Hoàng tổ mẫu là thần thiếp ra ngoài trước, căn bản cũng không biết Lâu Duẫn cũng đi ra ngoài, thần thiếp tiếp cận Liễu Ngân Tuyết là vì cái gì? Thái Tử, không phải chàng vừa nói ta qua lại nhiều chút với Liễu Ngân Tuyết sao, chàng quên à?"

"Ngươi lúc nào cũng tìm được lý do cho mình, nhưng mà không sao, ta biết trong lòng ngươi coi trọng nhất là thứ gì, so với quyền lợi của ngươi, mặc kệ là Lâu Duẫn hay Kỳ Duẫn đều không đáng nhắc tới."

Lạc Âm Phàm bừng tỉnh, trợn tròn mắt.

Lâu Dật bỗng nhiên cười ha ha, hắn vỗ vỗ đầu Lạc Âm Phàm, thanh âm lại ôn hòa: "Ta đùa với nàng thôi, xem nàng bị dọa kìa, ta biết tâm tư của nàng trước nay đều ở trên người bổn cung, sao lại theo người khác được chứ."

Lạc Âm Phàm lúng ta lúng túng nói: "Thái Tử điện hạ minh bạch liền hảo."

Lâu Dật nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi hảo hảo ở Đông Cung dưỡng thai, đừng đi đâu nữa, ngươi đừng quên Lưu thái y nói thế nào, nếu đứa nhỏ này thật sự không giữ nổi, vị trí Thái tử phi của ngươi, chỉ sợ cũng khó lâu dài."

Lâu Dật đi rồi, Lạc Âm Phàm bừng tỉnh, cảm thấy cả người xụi lơ vô lực.

Buổi chiều, Tả tướng phu nhân Mã Tổ Dung tự mình tới Đông Cung thăm Lạc Âm Phàm, Tả tưởng phu nhân năm nay đã hơn 40 nhưng bảo dưỡng cực tốt, thoạt nhìn cùng lắm chỉ hơn ba bươi, đẫy đà phúc hậu nhưng cũng rất khôn khéo.

Bà nắm tay Lạc Âm Phàm, đầu tiên là hỏi thăm cuộc sống thường ngày của nữ nhi rồi sau đó mới nói đến sự tình hôm qua Lạc Âm Phàm tới Kỳ vương phủ tế bái lão Vương gia: "Sao con không nói trước với mẫu thân trước? Con đi rồi ta mới biết con tới Kỳ vương phủ."

"Cũng chỉ là tới tế bái Vương thúc, thông tri cho cha mẹ, chẳng phải sẽ nháo thành chuyện lớn sao, vậy có vẻ quá không có thành ý." Lạc Âm Phàm giải thích.



"Vẫn là con suy xét chu toàn, ta cũng chỉ là muốn gặp con, kỳ thật con đang có thai, không cần tự mình tới Kỳ vương phủ tế bái, thế con đi có gặp Kỳ vương không?"

Lạc Âm Phàm gật gật đầu.

"Hắn không làm chuyện gì bất thường chứ?"

Lạc Âm Phàm lắc đầu: "Không có, hắn thậm chí còn không thèm nhìn con lâu."

Mã Tổ Dung nghe vậy, lại nhìn ánh mắt Lạc Âm Phàm, bà nói: "Khả năng hắn thật sự hồi tâm tư đối với con rồi, ta nghe đồn Liễu Ngân Tuyết bị hắn chọc giận bỏ về nhà mẹ đẻ, hắn đã chủ động đem Tây Sơn biệt viện chuyển cho Liễu Ngân Tuyết, còn mua cả một xe kẹo hồ lô để dỗ nàng ta vui."

Lạc Âm Phàm đầu ngón tay run lên: "Có những chuyện này?"

Tây Sơn biệt viện chính là của hồi môn của mẫu thân Lâu Duẫn, trước nay hắn vẫn luôn quý trọng những thứ mẫu thân để lại, vậy mà lại đem Tây Sơn biệt viện tặng cho Liễu Ngân Tuyết? Hắn có thể tặng Tây Sơn biệt viện cho Liễu Ngân Tuyết nói lên điều gì?

Lạc Âm Phàm không dám tưởng tượng.

"Hai phủ sát bên nhau, người trong phủ bọn họ truyền sự tình, chúng ta cũng khó tránh khỏi nghe phong phanh, ta còn đặc biệt cho người đi nghe ngóng, đó là sự thật, nếu Lâu Duẫn đã thu tâm với con thì đối với con cũng là chuyện tốt, sau này hắn sẽ không quấn lấy con nữa, sẽ không gây phiền toái cho con nữa, con nên cao hứng mới đúng."

Thần sắc thất thần của Lạc Âm Phàm khiến Mã Tổ Dung dần dần nghiêm mặt.

"Lúc trước lão Vương gia bỏ xuống mặt mũi tới phủ chúng ta, lén cùng cha con nói chuyện hôn sự của con với Lâu Duẫn, chính miệng con nói không muốn, từ nhỏ con đã biết mình muốn gì, con có khát vọng và chí lớn, chúng ta cũng luôn hy vọng con có thể gây dựng Tả tướng phủ, giờ con đã thượng vị Đông Cung, lại mang long tôn, con không nên nghĩ về những người đó nữa, muốn cũng ngàn vạn lần không được nghĩ đến."

Lạc Âm Phàm biện bạch: "Con không nghĩ."

"Nghe đến chuyện Lâu Duẫn đối với Liễu Ngân Tuyết hảo, con thất thần con biết không?" Mã Tổ Dung gắt gao nắm tay Lạc Âm Phàm, "Phàm nhi, thân phận hiện tại của con không như trước đây nữa, một bước cũng không thể đi sai, nếu con đi sai, toàn bộ Tả tướng phủ đều phải chịu tai ương, con đường này là tự con chọn, dù khổ dù mệt, con cũng phải cắn răng căng da đầu mà bước tiếp."

"Chờ con lên làm Hoàng hậu rồi, người ta dù có hận con có chán ghét con cũng đều phải quỳ dưới chân con, con chớ nên vì một chút cảm tình với ai mà quên mất ước nguyện ban đầu của mình."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện