Lão phu nhân: "......"
Lão thái thái nghiến răng nghiến lợi vì nói không lại tiểu tử miệng còn hôi sữa trước mặt, hung tợn nói: "Cho ngươi ăn."
Lâu Duẫn thản nhiên cười: "Ta muốn ăn sườn om."
Lão thái thái: "Khinh Dung, phân phó phòng bếp làm cho Thế tử một bát sườn om thật lớn, càng nhiều càng tốt, tốt nhất là nhiều đến mức Thế tử ăn no căng chết luôn đi, đỡ mang họa cho tôn nữ bảo bối của ta."
Nói xong lại đi xem tay Liễu Ngân Tuyết, đau lòng đến nước mắt lưng tròng: "Vết thương lớn như vậy, chắc là đau lắm! Nếu để lại sẹo thì phải làm sao? Tay Tuyết nhi nhà ta chính là tay để đánh đàn vẽ tranh nha!"
Liễu Ngân Tuyết trấn an lão thái thái: "Vết thương nhỏ thôi mà, không đáng ngại, tổ mẫu đừng lo lắng."
"Không lo lắng sao được?" Lão thái thái lại trừng mắt nhìn mắt Lâu Duẫn, "Cũng không biết một tiểu tử tuổi còn nhỏ mà sao tàn nhẫn thế, có thể động kiếm vào bàn tay trắng nộn của con, con đi theo hắn về Kỳ vương phủ, làm sao sống tốt được đây?"
Những lời này lão thái thái đã nói vô số lần, Liễu Ngân Tuyết nghe đến mức lỗ tai đóng kén, nàng nói: "Con sống tốt lắm, tổ mẫu đừng nhọc lòng."
Lâu Duẫn nghe, chỉ cười nhạo.
Lý Mạn quay lại mặt mày cũng ủ ê, mắt nhìn Lâu Duẫn đang ngồi bất động trên ghế thái sư, cẩn thận nói: "Hôm nay đắc tội mẹ con Vương phu nhân như vậy, sau này quan hệ giữa hai nhà coi như tan nát."
Liễu Ngân Tuyết đối với loại quan hệ giả tạo này cũng không quá chú ý, nàng không nói gì.
Lâu Duẫn châm chọc nói: "Mẹ con nhà họ Vương kia vốn là đến xem trò cười của nữ nhi nhà này, người như vậy đáng quan hệ sao? Ta giúp Liễu phủ đuổi họ đi, các người không cảm tạ thì thôi, còn oán ta."
Lý Mạn thở dài: "Tính con cũng quá cố chấp đi, chúng ta hai nhà tốt xấu gì cũng là đồng hương, chuyện sau lưng thì kệ, chứ trước mặt cũng không muốn trở mặt với nhau, nếu chỗ nào cũng đắc tội người ta, chẳng phải mang họa về nhà sao?"
Lâu Duẫn biểu tình không thay đổi: "Đắc tội với họ là ta, không phải các người."
"Lời này của con không đúng rồi, con bây giờ là tế tử của Liễu phủ, đương nhiên cũng là người của Liễu phủ ta, con đắc tội với họ cũng tức là Liễu phủ ta đắc tội với họ, hôm nay con nháo một lần, Tuyết nhi liền mất đi một bằng hữu", Lý Mạn nói.
Lâu Duẫn đứng dậy đi đến trước mặt Liễu Ngân Tuyết, cúi người chăm chú nhìn nàng, cười hỏi: "Thấy tiếc không?"
Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên cảm thấy vài phần nguy hiểm, chọn đúng trọng tâm trả lời: "Thế tử cao hứng là được."
"Quả nhiên là thê tử tốt của ta, vạn sự lấy ta làm trọng", Lâu Duẫn biểu hiện vừa lòng.
Lý Mạn cùng lão thái thái nhìn bộ dáng bị ép buộc của Liễu Ngân Tuyết, cảm thấy thật chua xót, Ngân Tuyết nhà họ từ nhỏ đã được trên dưới Liễu gia coi là đại bảo bối ngậm trong miệng sợ tan, giờ gả cho nam tử như vậy, sau này biết phải làm sao? Khi họ còn đang lo lắng, Liễu Triều Viễn và Liễu Kỳ Sơn thượng triều đã trở lại.
Vừa vào cửa đã thấy một nam tử bộ dáng tinh xảo đang ngồi trong nhà chính, Liễu Triều Viễn không thay đổi sắc mặt, còn Liễu Kỳ Sơn có chút kinh ngạc, vì trước kia ông chưa từng gặp Lâu Duẫn.
Thế tử Lâu Duẫn cũng thật lợi hại, nhìn thấy hai vị trưởng bối cũng không đứng dậy hành lễ, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Hai vị đại nhân cuối cùng cũng đã về, được ăn cơm rồi chứ? Ta đói bụng!"
Liễu Triều Viễn trầm trầm mi, lười chấp nhặt Lâu Duẫn, phân phó nói: "Dọn cơm đi."
Ý định khiến Lâu Duẫn no đến chết của lão thái thái cũng không thành công, phòng bếp đặc biệt chuẩn bị cho hắn hai bát sườn om lớn, hắn một mình giải quyết sạch sẽ, ăn xong, thậm chí còn có vẻ chưa đã thèm.
Lão thái thái liền thấp giọng hỏi Liễu Ngân Tuyết: "Không phải nói hắn thân thể gầy yếu sao? Sao có thể ăn nhiều vậy?"
Liễu Ngân Tuyết: "Có lẽ vì phòng bếp nhà mình làm món sườn ngon quá."
"Vậy con có biết hắn rốt cuộc bị bệnh gì không?", người hỏi là Lý Mạn.
Liễu Ngân Tuyết trả lời: "Nghe nói là trúng độc."
"Sao có thể?" Lý Mạn cùng lão thái thái đều giật mình.
Liễu Ngân Tuyết hỏi một câu thì ba câu không biết: "Con cũng không rõ lắm, mọi người hỏi con cũng vô dụng, nhưng hai người yên tâm, ít nhất từ khi con vào Kỳ vương phủ, hắn không hề khi dễ con."
Liễu Ngân Tuyết nhớ nhà, nấn ná ở đến ăn tối xong mới về, mà Lâu Duẫn thế nhưng cũng không thúc giục nàng, thời điểm hai người trở lại Kỳ vương phủ, trời đã tối hoàn toàn, có mama quản sự đặc biệt đứng trước cửa chính chờ Liễu Ngân Tuyết.
"Vương phi phái nô tỳ ở đây chờ Thế tử phi, dặn Thế tử phi về thì đến chính viện một chút."
Chính viện là nơi ở của Lâu Khải Minh và Tần Hội Nguyên, theo quy củ, Liễu Ngân Tuyết cùng Lâu Duẫn sau khi về sẽ phải đến chính viện vấn an cha mẹ, nhưng vị mama này chỉ nói Liễu Ngân Tuyết đi, hiển nhiên là không dám nghĩ đến chuyện Lâu Duẫn sẽ đi vấn an Vương phi.
Liễu Ngân Tuyết nghĩ đến Vương phi kia tàn nhẫn thủ đoạn, tức khắc cảm thấy da đầu tê dại, căn bản không muốn đi, nàng nhìn về phía Lâu Duẫn cầu cứu, nhưng Lâu Duẫn lại làm như chưa nhìn thấy gì, lập tức trở về Thanh Sơn Viện.
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Cẩu nam nhân, thê tử mình cũng không biết bảo hộ, bảo sao chỉ có thể dựa vào thánh chỉ tứ hôn!
Nam nhân ác độc này xứng đáng ế cả đời!
Liễu Ngân Tuyết nhìn lão mama mỉm cười: "Đã biết, ta đi luôn đây."
Vừa vào chính viện, Liễu Ngân Tuyết đã nghe thấy tiếng lão Vương gia ho khan, mama truyền tin kia đi vào thông báo rồi trở ra bảo Liễu Ngân Tuyết đứng chờ ngoài hành lang. Tiết trời tháng hai còn lạnh, trên hành lang gió đêm thổi mạnh, thổi đến mức Liễu Ngân Tuyết lạnh không chịu nổi.
Trầm Ngư đau lòng, khép nép hỏi mama kia: "Đứng ở đây lạnh quá, có thể sẽ sinh bệnh, để Thế tử phi vào sương phòng chờ được không?"
Lão mama rũ mi trầm mắt: "Vương phi nói là chờ ở đây."
"Nhưng mà..."
"Thế tử phi là dâu, Vương phi là mẹ chồng, Vương phi bảo Thế tử phi chờ ở đâu thì Thế tử phi nên chờ ở đó, còn cò kè mặc cả?". Lão mama kia không kiên nhẫn ngắt lời Trầm Ngư: "Chẳng lẽ ngươi muốn Thế tử phi thành con dâu ngỗ nghịch không nghe lời Vương phi?"
Liễu Ngân Tuyết phân phó nói: "Trầm Ngư, im."
Liễu Ngân Tuyết chờ lần này, chính là chờ hơn nửa canh giờ, đến khi hai chân đều tê dại, mới có nha hoàn chậm rì rì đi ra, hành lễ rồi nói: "Vương phi mời Thế tử phi vào nhà chính nói chuyện."
Lão Vương gia ho khan mệt mỏi, có lẽ đã vào nghỉ ngơi, Liễu Ngân Tuyết hành lễ với Tần Hội nguyên, Tần Hội Nguyên nâng chén trà nói: "Chuyện hôm qua, ngươi đừng cho là ta sẽ cảm kích ngươi."
Liễu Ngân Tuyết tươi cười ôn hòa: "Mẫu phi nói đùa, người là mẹ chồng của con, con đương nhiên phải nhường Mẫu phi rồi."
"Tính ra cũng biết điều đấy, hôm nay kêu ngươi tới để nói cho ngươi biết, toàn bộ nội viện vương phủ này đều do ta quản thúc, người chớ có sinh tâm tư không nên có, nếu không, sẽ phải gánh chịu hậu quả", Tần Hội Nguyên uy hiếp nói.
"Mẫu phi đã dặn xuất giá tòng phu, Tuyết nhi chỉ một lòng mong muốn chiếu cố tốt cho Thế tử, còn những chuyện khác đương nhiên là Mẫu phi làm chủ, người bên ngoài đều nói con tính tình ôn nhuận, hiền lành, dễ ở chung, sao con có thể bôi nhọ thanh danh chính mình được." Liễu Ngân Tuyết tươi cười nhàn nhạt, "Thanh danh này chính là thứ tốt, vì con có thanh danh tốt, nên nếu có mâu thuẫn với ai, người khác đều đứng về phía con, những người ảo tưởng muốn khi dễ con, đương nhiên cũng không nhận kết cục tốt."
Tần Hội Nguyên lạnh mặt nói: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
Lão thái thái nghiến răng nghiến lợi vì nói không lại tiểu tử miệng còn hôi sữa trước mặt, hung tợn nói: "Cho ngươi ăn."
Lâu Duẫn thản nhiên cười: "Ta muốn ăn sườn om."
Lão thái thái: "Khinh Dung, phân phó phòng bếp làm cho Thế tử một bát sườn om thật lớn, càng nhiều càng tốt, tốt nhất là nhiều đến mức Thế tử ăn no căng chết luôn đi, đỡ mang họa cho tôn nữ bảo bối của ta."
Nói xong lại đi xem tay Liễu Ngân Tuyết, đau lòng đến nước mắt lưng tròng: "Vết thương lớn như vậy, chắc là đau lắm! Nếu để lại sẹo thì phải làm sao? Tay Tuyết nhi nhà ta chính là tay để đánh đàn vẽ tranh nha!"
Liễu Ngân Tuyết trấn an lão thái thái: "Vết thương nhỏ thôi mà, không đáng ngại, tổ mẫu đừng lo lắng."
"Không lo lắng sao được?" Lão thái thái lại trừng mắt nhìn mắt Lâu Duẫn, "Cũng không biết một tiểu tử tuổi còn nhỏ mà sao tàn nhẫn thế, có thể động kiếm vào bàn tay trắng nộn của con, con đi theo hắn về Kỳ vương phủ, làm sao sống tốt được đây?"
Những lời này lão thái thái đã nói vô số lần, Liễu Ngân Tuyết nghe đến mức lỗ tai đóng kén, nàng nói: "Con sống tốt lắm, tổ mẫu đừng nhọc lòng."
Lâu Duẫn nghe, chỉ cười nhạo.
Lý Mạn quay lại mặt mày cũng ủ ê, mắt nhìn Lâu Duẫn đang ngồi bất động trên ghế thái sư, cẩn thận nói: "Hôm nay đắc tội mẹ con Vương phu nhân như vậy, sau này quan hệ giữa hai nhà coi như tan nát."
Liễu Ngân Tuyết đối với loại quan hệ giả tạo này cũng không quá chú ý, nàng không nói gì.
Lâu Duẫn châm chọc nói: "Mẹ con nhà họ Vương kia vốn là đến xem trò cười của nữ nhi nhà này, người như vậy đáng quan hệ sao? Ta giúp Liễu phủ đuổi họ đi, các người không cảm tạ thì thôi, còn oán ta."
Lý Mạn thở dài: "Tính con cũng quá cố chấp đi, chúng ta hai nhà tốt xấu gì cũng là đồng hương, chuyện sau lưng thì kệ, chứ trước mặt cũng không muốn trở mặt với nhau, nếu chỗ nào cũng đắc tội người ta, chẳng phải mang họa về nhà sao?"
Lâu Duẫn biểu tình không thay đổi: "Đắc tội với họ là ta, không phải các người."
"Lời này của con không đúng rồi, con bây giờ là tế tử của Liễu phủ, đương nhiên cũng là người của Liễu phủ ta, con đắc tội với họ cũng tức là Liễu phủ ta đắc tội với họ, hôm nay con nháo một lần, Tuyết nhi liền mất đi một bằng hữu", Lý Mạn nói.
Lâu Duẫn đứng dậy đi đến trước mặt Liễu Ngân Tuyết, cúi người chăm chú nhìn nàng, cười hỏi: "Thấy tiếc không?"
Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên cảm thấy vài phần nguy hiểm, chọn đúng trọng tâm trả lời: "Thế tử cao hứng là được."
"Quả nhiên là thê tử tốt của ta, vạn sự lấy ta làm trọng", Lâu Duẫn biểu hiện vừa lòng.
Lý Mạn cùng lão thái thái nhìn bộ dáng bị ép buộc của Liễu Ngân Tuyết, cảm thấy thật chua xót, Ngân Tuyết nhà họ từ nhỏ đã được trên dưới Liễu gia coi là đại bảo bối ngậm trong miệng sợ tan, giờ gả cho nam tử như vậy, sau này biết phải làm sao? Khi họ còn đang lo lắng, Liễu Triều Viễn và Liễu Kỳ Sơn thượng triều đã trở lại.
Vừa vào cửa đã thấy một nam tử bộ dáng tinh xảo đang ngồi trong nhà chính, Liễu Triều Viễn không thay đổi sắc mặt, còn Liễu Kỳ Sơn có chút kinh ngạc, vì trước kia ông chưa từng gặp Lâu Duẫn.
Thế tử Lâu Duẫn cũng thật lợi hại, nhìn thấy hai vị trưởng bối cũng không đứng dậy hành lễ, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Hai vị đại nhân cuối cùng cũng đã về, được ăn cơm rồi chứ? Ta đói bụng!"
Liễu Triều Viễn trầm trầm mi, lười chấp nhặt Lâu Duẫn, phân phó nói: "Dọn cơm đi."
Ý định khiến Lâu Duẫn no đến chết của lão thái thái cũng không thành công, phòng bếp đặc biệt chuẩn bị cho hắn hai bát sườn om lớn, hắn một mình giải quyết sạch sẽ, ăn xong, thậm chí còn có vẻ chưa đã thèm.
Lão thái thái liền thấp giọng hỏi Liễu Ngân Tuyết: "Không phải nói hắn thân thể gầy yếu sao? Sao có thể ăn nhiều vậy?"
Liễu Ngân Tuyết: "Có lẽ vì phòng bếp nhà mình làm món sườn ngon quá."
"Vậy con có biết hắn rốt cuộc bị bệnh gì không?", người hỏi là Lý Mạn.
Liễu Ngân Tuyết trả lời: "Nghe nói là trúng độc."
"Sao có thể?" Lý Mạn cùng lão thái thái đều giật mình.
Liễu Ngân Tuyết hỏi một câu thì ba câu không biết: "Con cũng không rõ lắm, mọi người hỏi con cũng vô dụng, nhưng hai người yên tâm, ít nhất từ khi con vào Kỳ vương phủ, hắn không hề khi dễ con."
Liễu Ngân Tuyết nhớ nhà, nấn ná ở đến ăn tối xong mới về, mà Lâu Duẫn thế nhưng cũng không thúc giục nàng, thời điểm hai người trở lại Kỳ vương phủ, trời đã tối hoàn toàn, có mama quản sự đặc biệt đứng trước cửa chính chờ Liễu Ngân Tuyết.
"Vương phi phái nô tỳ ở đây chờ Thế tử phi, dặn Thế tử phi về thì đến chính viện một chút."
Chính viện là nơi ở của Lâu Khải Minh và Tần Hội Nguyên, theo quy củ, Liễu Ngân Tuyết cùng Lâu Duẫn sau khi về sẽ phải đến chính viện vấn an cha mẹ, nhưng vị mama này chỉ nói Liễu Ngân Tuyết đi, hiển nhiên là không dám nghĩ đến chuyện Lâu Duẫn sẽ đi vấn an Vương phi.
Liễu Ngân Tuyết nghĩ đến Vương phi kia tàn nhẫn thủ đoạn, tức khắc cảm thấy da đầu tê dại, căn bản không muốn đi, nàng nhìn về phía Lâu Duẫn cầu cứu, nhưng Lâu Duẫn lại làm như chưa nhìn thấy gì, lập tức trở về Thanh Sơn Viện.
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Cẩu nam nhân, thê tử mình cũng không biết bảo hộ, bảo sao chỉ có thể dựa vào thánh chỉ tứ hôn!
Nam nhân ác độc này xứng đáng ế cả đời!
Liễu Ngân Tuyết nhìn lão mama mỉm cười: "Đã biết, ta đi luôn đây."
Vừa vào chính viện, Liễu Ngân Tuyết đã nghe thấy tiếng lão Vương gia ho khan, mama truyền tin kia đi vào thông báo rồi trở ra bảo Liễu Ngân Tuyết đứng chờ ngoài hành lang. Tiết trời tháng hai còn lạnh, trên hành lang gió đêm thổi mạnh, thổi đến mức Liễu Ngân Tuyết lạnh không chịu nổi.
Trầm Ngư đau lòng, khép nép hỏi mama kia: "Đứng ở đây lạnh quá, có thể sẽ sinh bệnh, để Thế tử phi vào sương phòng chờ được không?"
Lão mama rũ mi trầm mắt: "Vương phi nói là chờ ở đây."
"Nhưng mà..."
"Thế tử phi là dâu, Vương phi là mẹ chồng, Vương phi bảo Thế tử phi chờ ở đâu thì Thế tử phi nên chờ ở đó, còn cò kè mặc cả?". Lão mama kia không kiên nhẫn ngắt lời Trầm Ngư: "Chẳng lẽ ngươi muốn Thế tử phi thành con dâu ngỗ nghịch không nghe lời Vương phi?"
Liễu Ngân Tuyết phân phó nói: "Trầm Ngư, im."
Liễu Ngân Tuyết chờ lần này, chính là chờ hơn nửa canh giờ, đến khi hai chân đều tê dại, mới có nha hoàn chậm rì rì đi ra, hành lễ rồi nói: "Vương phi mời Thế tử phi vào nhà chính nói chuyện."
Lão Vương gia ho khan mệt mỏi, có lẽ đã vào nghỉ ngơi, Liễu Ngân Tuyết hành lễ với Tần Hội nguyên, Tần Hội Nguyên nâng chén trà nói: "Chuyện hôm qua, ngươi đừng cho là ta sẽ cảm kích ngươi."
Liễu Ngân Tuyết tươi cười ôn hòa: "Mẫu phi nói đùa, người là mẹ chồng của con, con đương nhiên phải nhường Mẫu phi rồi."
"Tính ra cũng biết điều đấy, hôm nay kêu ngươi tới để nói cho ngươi biết, toàn bộ nội viện vương phủ này đều do ta quản thúc, người chớ có sinh tâm tư không nên có, nếu không, sẽ phải gánh chịu hậu quả", Tần Hội Nguyên uy hiếp nói.
"Mẫu phi đã dặn xuất giá tòng phu, Tuyết nhi chỉ một lòng mong muốn chiếu cố tốt cho Thế tử, còn những chuyện khác đương nhiên là Mẫu phi làm chủ, người bên ngoài đều nói con tính tình ôn nhuận, hiền lành, dễ ở chung, sao con có thể bôi nhọ thanh danh chính mình được." Liễu Ngân Tuyết tươi cười nhàn nhạt, "Thanh danh này chính là thứ tốt, vì con có thanh danh tốt, nên nếu có mâu thuẫn với ai, người khác đều đứng về phía con, những người ảo tưởng muốn khi dễ con, đương nhiên cũng không nhận kết cục tốt."
Tần Hội Nguyên lạnh mặt nói: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
Danh sách chương