Noãn Noãn sợ đến tái mặt khi nhìn thấy người đang đi vào là Hàn Thiên Dạ, anh ta vẫn nhìn cô chăm chăm, trong khi đó cô lại đang ngồi bệch dưới sàn nhà lạnh lẽo run rẩy toàn thân, đang cố trấn an bản thân mím môi thật chặt. Đôi môi mỏng bạc tình của Hàn Thiên Dạ cất tiếng nói:
-"Em ở đây làm gì!"
Noãn Noãn sợ hãi liền lùi về phía sau:
-"Tôi...chỉ là tình cờ, tôi không nhìn thấy gì cả."cô sợ nhìn lén chuyện riêng của Hàn Thiên Dạ sẽ khiến hắn giận dữ trừng phạt cô tàn nhẫn thê thảm như những người vừa rồi.
Hàn Thiên Dạ:-"Em đúng là một kẻ nói dối dở tệ, tôi đã nhìn thấy em ngay lúc đầu rồi. Có phải bây giờ rất sợ tôi?"
Hạ Tư Noãn :-"Không! Sao có thể sợ anh chứ, là bọn họ phản bội anh mà, tôi xin lỗi tôi không nên nhìn lén, tôi biết sai rồi.." cô vừa nói vừa nhìn hướng khác tránh né ánh nhìn sắt bén của Hàn Thiên Dạ, tay cô không ngừng bấu vào đùi để cơn đau che lắp nỗi sợ hãi, người trước mặt vừa cao lớn, thân thể lại to khỏe chiếc áo choàng tắm màu trắng đã nhuốm đỏ máu, gương mặt lạnh lùng dính cả vết máu trên gò má vài loại tóc xoăn ướt xõa trên trán trông ma mị và đáng sợ vô cùng trái ngược với vẻ yếu ớt lúc trước nếu nói không sợ thì chắc chắn là nói dối.
Hàn Thiên Dạ:-"Vậy sao, tốt nhất là em không sợ tôi." nói rồi tóm lấy cổ tay Hạ Tư Noãn kéo về phía mình bế cô lên tiến về phòng làm việc lại ngồi lên chiếc ghế đó, không khí xung quanh vẫn im lặng nặng mùi chết chóc làm người ta khó chịu đến vậy. Hàn Thiên Dạ kêu thuộc hạ dẫn người vào, là đại ca Sue và tên trùm buôn người mặt bộ vest đỏ lúc trước, cô bất giác sợ hãi mà ôm chặt vào Hàn Thiên Dạ, không dám nhúc nhích.
Hàn Thiên Dạ:-" Em có biết họ là ai không?"
Mắt cô tối sầm lại, tên Sue còn suýt cưỡng hiếp cô, nhớ đến cảnh đó cô vừa gật đầu lo sợ vừa ôm Hàn Thiên Dạ chặt hơn nữa nỗi sợ hiện về như một bóng ma tâm lý đã bao lần cô giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm khuya là chuyện cả đời cô không muốn nhớ lại, nhưng anh ta cười nhếch mép trông có vẽ thõa mãn.
Hàn Thiên Dạ:-"Không cần phải sợ, có tôi ở đây. Để tôi dạy em làm sao trả thù chúng!"
Đại ca Sue và tên trùm sợ đến run rẩy như con cá mắc cạn vừa thê thảm vừa tuyệt vọng chúng quỳ rạp xuống, vừa cúi lạy vừa khóc lóc van xin nhìn chúng bị đánh tra tấn đến thân tàn ma dạy chắc đây cũng là chuyện tốt Hàn Thiên Dạ làm.
-"Xin ngài, độ lượng tha cho chúng tôi, chúng tôi đã nói hết những gì cần nói rồi đó, xin ngài chúng tôi có mắt như mù không biết Hạ tiểu thư là người của ngài chúng tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh, xin ngài cầu xin ngài tha cho chúng tôi huhuhu... Tôi biết sai rồi" chúng khóc lóc như một đứa trẻ vừa quỳ lạy vừa tát vào mặt mình. Noãn Noãn không biết phải làm gì chỉ biết ôm Hàn Thiên Dạ coi hắn là chỗ dựa vững chắc, bất ngờ cô bị hắn đẩy tay ra, tay hắn cầm khẩu súng trên bàn nhét vào tay Noãn Noãn.
-"Không muốn, tôi không muốn giết người! " cô hoảng loạn hét lên.
Hàn Thiên Dạ vẫn lạnh lùng cười một cách nhạt nhẽo.
-"Cô bé em mềm lòng quá rồi,hay để tôi dạy em".
Nói rồi cầm tay cô di chuyển đến trước mặt tên trùm một tiếng nổ lớn vang lên "Pằng" Noãn Noãn chỉ dám nhắm mắt quay đi. Hàn Thiên Dạ tỏ ý không hài lòng, tay trái hắn cầm mặt cô quay lại nhìn phía trước :"Em phải nhớ kĩ khoảnh khắc này!" mắt hắn liếc nhìn vào tên Sue vẫn như lần trước thẳng tay bóp cò.
Tiếng súng lần nữa vang lên Noãn Noãn ngồi trong lòng Hàn Thiên Dạ như tuyệt vọng, cô vậy mà lại làm chuyện tàn nhẫn đó cô thật sự giết người rồi sao giống như anh ta vậy vết máu bắn vào chiếc váy cô , đầu của tên trùm và đại ca Sue lủng một lỗ lớn giữ trán máu me khắp nơi còn có cả dịch nào màu trắng, Noãn Noãn cho rằng hai tên đó tuy là phạm pháp nhưng cần để chúng chịu sự trừng phạt của pháp luật, bàn tay mình cô ấy đã từng thề chỉ dùng nó để cứu mạng người nhưng giờ đây chính tay cô đã bắn chết họ. Cô vô cùng sốc, mùi máu tanh vẫn lan tỏa khắp nơi, nhìn về phía Hàn Thiên Dạ mặt không biến sắc, tim cô càng lúc càng đập nhanh hơn, nhất thời cơ thể cô chịu đựng không nổi sự đã kích liền ngất đi, yếu ớt nằm trong vòng tay Hàn Thiên Dạ.
Lâm Thành:-"Đây là cô vợ nhỏ của cậu? Sao cậu lại lại làm như vậy chứ!"
STI:-"Cậu ấy làm vậy là trả thù người làm hại cô ấy đó, cậu ngốc quá!"
Lâm Thành:-"Chỉ là cô vợ trang trí thôi mà, quan tâm nhiều vậy để làm gì!"
Hàn Thiên Dạ:-"Đây là việc của hai người sao?Các cậu về hết cho tôi." Ánh mắt sắt bén nhìn hai người họ.
Lâm Thành và STi vội vàng đứng dậy.
Lâm Thành :-" Vậy chúng tôi về trước có chuyện gì thì nói sao vậy! Đồ nhẫn tâm đe dọa cả huynh đệ giàu sanh ra tử với mình."
STI vội kéo Lâm Thành cả hai rời đi.
Phong quản gia lo lắng cho Noãn Noãn nên đã gọi bác sĩ riêng đến, Hàn Thiên Dạ ôm cô gái nhỏ vào lòng từng bước chân mạnh mẽ dứt khoát như muốn bảo vệ thật cẩn thận cô ấy, đi về phòng ngủ dưới tầng hai.
-"Em ở đây làm gì!"
Noãn Noãn sợ hãi liền lùi về phía sau:
-"Tôi...chỉ là tình cờ, tôi không nhìn thấy gì cả."cô sợ nhìn lén chuyện riêng của Hàn Thiên Dạ sẽ khiến hắn giận dữ trừng phạt cô tàn nhẫn thê thảm như những người vừa rồi.
Hàn Thiên Dạ:-"Em đúng là một kẻ nói dối dở tệ, tôi đã nhìn thấy em ngay lúc đầu rồi. Có phải bây giờ rất sợ tôi?"
Hạ Tư Noãn :-"Không! Sao có thể sợ anh chứ, là bọn họ phản bội anh mà, tôi xin lỗi tôi không nên nhìn lén, tôi biết sai rồi.." cô vừa nói vừa nhìn hướng khác tránh né ánh nhìn sắt bén của Hàn Thiên Dạ, tay cô không ngừng bấu vào đùi để cơn đau che lắp nỗi sợ hãi, người trước mặt vừa cao lớn, thân thể lại to khỏe chiếc áo choàng tắm màu trắng đã nhuốm đỏ máu, gương mặt lạnh lùng dính cả vết máu trên gò má vài loại tóc xoăn ướt xõa trên trán trông ma mị và đáng sợ vô cùng trái ngược với vẻ yếu ớt lúc trước nếu nói không sợ thì chắc chắn là nói dối.
Hàn Thiên Dạ:-"Vậy sao, tốt nhất là em không sợ tôi." nói rồi tóm lấy cổ tay Hạ Tư Noãn kéo về phía mình bế cô lên tiến về phòng làm việc lại ngồi lên chiếc ghế đó, không khí xung quanh vẫn im lặng nặng mùi chết chóc làm người ta khó chịu đến vậy. Hàn Thiên Dạ kêu thuộc hạ dẫn người vào, là đại ca Sue và tên trùm buôn người mặt bộ vest đỏ lúc trước, cô bất giác sợ hãi mà ôm chặt vào Hàn Thiên Dạ, không dám nhúc nhích.
Hàn Thiên Dạ:-" Em có biết họ là ai không?"
Mắt cô tối sầm lại, tên Sue còn suýt cưỡng hiếp cô, nhớ đến cảnh đó cô vừa gật đầu lo sợ vừa ôm Hàn Thiên Dạ chặt hơn nữa nỗi sợ hiện về như một bóng ma tâm lý đã bao lần cô giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm khuya là chuyện cả đời cô không muốn nhớ lại, nhưng anh ta cười nhếch mép trông có vẽ thõa mãn.
Hàn Thiên Dạ:-"Không cần phải sợ, có tôi ở đây. Để tôi dạy em làm sao trả thù chúng!"
Đại ca Sue và tên trùm sợ đến run rẩy như con cá mắc cạn vừa thê thảm vừa tuyệt vọng chúng quỳ rạp xuống, vừa cúi lạy vừa khóc lóc van xin nhìn chúng bị đánh tra tấn đến thân tàn ma dạy chắc đây cũng là chuyện tốt Hàn Thiên Dạ làm.
-"Xin ngài, độ lượng tha cho chúng tôi, chúng tôi đã nói hết những gì cần nói rồi đó, xin ngài chúng tôi có mắt như mù không biết Hạ tiểu thư là người của ngài chúng tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh, xin ngài cầu xin ngài tha cho chúng tôi huhuhu... Tôi biết sai rồi" chúng khóc lóc như một đứa trẻ vừa quỳ lạy vừa tát vào mặt mình. Noãn Noãn không biết phải làm gì chỉ biết ôm Hàn Thiên Dạ coi hắn là chỗ dựa vững chắc, bất ngờ cô bị hắn đẩy tay ra, tay hắn cầm khẩu súng trên bàn nhét vào tay Noãn Noãn.
-"Không muốn, tôi không muốn giết người! " cô hoảng loạn hét lên.
Hàn Thiên Dạ vẫn lạnh lùng cười một cách nhạt nhẽo.
-"Cô bé em mềm lòng quá rồi,hay để tôi dạy em".
Nói rồi cầm tay cô di chuyển đến trước mặt tên trùm một tiếng nổ lớn vang lên "Pằng" Noãn Noãn chỉ dám nhắm mắt quay đi. Hàn Thiên Dạ tỏ ý không hài lòng, tay trái hắn cầm mặt cô quay lại nhìn phía trước :"Em phải nhớ kĩ khoảnh khắc này!" mắt hắn liếc nhìn vào tên Sue vẫn như lần trước thẳng tay bóp cò.
Tiếng súng lần nữa vang lên Noãn Noãn ngồi trong lòng Hàn Thiên Dạ như tuyệt vọng, cô vậy mà lại làm chuyện tàn nhẫn đó cô thật sự giết người rồi sao giống như anh ta vậy vết máu bắn vào chiếc váy cô , đầu của tên trùm và đại ca Sue lủng một lỗ lớn giữ trán máu me khắp nơi còn có cả dịch nào màu trắng, Noãn Noãn cho rằng hai tên đó tuy là phạm pháp nhưng cần để chúng chịu sự trừng phạt của pháp luật, bàn tay mình cô ấy đã từng thề chỉ dùng nó để cứu mạng người nhưng giờ đây chính tay cô đã bắn chết họ. Cô vô cùng sốc, mùi máu tanh vẫn lan tỏa khắp nơi, nhìn về phía Hàn Thiên Dạ mặt không biến sắc, tim cô càng lúc càng đập nhanh hơn, nhất thời cơ thể cô chịu đựng không nổi sự đã kích liền ngất đi, yếu ớt nằm trong vòng tay Hàn Thiên Dạ.
Lâm Thành:-"Đây là cô vợ nhỏ của cậu? Sao cậu lại lại làm như vậy chứ!"
STI:-"Cậu ấy làm vậy là trả thù người làm hại cô ấy đó, cậu ngốc quá!"
Lâm Thành:-"Chỉ là cô vợ trang trí thôi mà, quan tâm nhiều vậy để làm gì!"
Hàn Thiên Dạ:-"Đây là việc của hai người sao?Các cậu về hết cho tôi." Ánh mắt sắt bén nhìn hai người họ.
Lâm Thành và STi vội vàng đứng dậy.
Lâm Thành :-" Vậy chúng tôi về trước có chuyện gì thì nói sao vậy! Đồ nhẫn tâm đe dọa cả huynh đệ giàu sanh ra tử với mình."
STI vội kéo Lâm Thành cả hai rời đi.
Phong quản gia lo lắng cho Noãn Noãn nên đã gọi bác sĩ riêng đến, Hàn Thiên Dạ ôm cô gái nhỏ vào lòng từng bước chân mạnh mẽ dứt khoát như muốn bảo vệ thật cẩn thận cô ấy, đi về phòng ngủ dưới tầng hai.
Danh sách chương