Trong căn phòng lớn chỉ còn lại cô, dáng vẻ yếu đuối đến thảm hại đầy chán nản.

Hắn đã rời đi cùng tiểu Cường chỉ để lại cho cô một câu nói duy nhất.

-"Chờ tôi!"

Cô bần thần nhìn ngó xung quanh, nhìn vào chiếc bàn làm việc không biết đã được thêm vào phòng ngủ từ lúc nào.

Đôi chân cô bước chậm rãi xuống giường, đến gần chiếc bàn đó, nhìn vào chỗ ngồi vẫn còn chút hơi nóng.

Tệp hồ sơ trên bàn chất cao như núi, máy tính xách tay vẫn còn đang mở, tách cà phê lạnh lẽo cạnh bên, gạt tàn thuốc đầy ấp, ... và đống công việc dang dở chưa làm xong...

Lần đầu tiên trong cô có suy nghĩ tò mò về cuộc sống của người đàn ông này.

-"Rốt cuộc là anh ấy bận đến mức nào, con người đó chưa bao giờ quan tâm đến sức khỏe của bản thân ư? Sao lại hút nhiều thuốc lá như vậy chứ?"

Là bận rộn đến mức vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc cho cô... Còn phải thu xếp đống rắc rối do cô mà ra...

Cảm giác như anh ấy là bầu trời đang che chở ngọn cỏ ven đường yếu ớt này. Anh ta rất xấu xa, nhưng cũng là người luôn đối xử tốt với cô trong lúc cô tuyệt vọng và đau đớn nhất, chính bàn tay máu lạnh đó đã chìa ra trước mắt và cứu lấy cô....

Noãn Noãn ngồi xuống giường bàn tay cô chạm vào đôi môi đỏ ửng, nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, gương mặt lập tức đỏ lên....Cảm giác bị gượng ép lúc đó dần trở nên xấu hổ kì lạ hơn...

"Đúng là đồ tùy tiện..."

Nếu cô có thể làm gì giúp ích cho người đàn ông đó như một cách trả ơn vậy có phải mối quan hệ giữa họ sẽ dễ thở hơn không....

*

Buổi chiếu tà dần buông xuống, các bác sĩ cũng nhanh chóng hoàn thành việc kiểm tra và băng bó, sức khỏe của Noãn Noãn như không gặp vấn đề gì quá nghiêm trọng.

-"Chị dâu việc cần làm duy nhất bây giờ là chú trọng nghỉ ngơi nhiều hơn nữa, cơ thể này đã quá yếu ớt để chịu thêm những vết thương..."

Vừa nói ánh mắt lại nhìn vào đôi tay và bàn chân đang băng kín.

-"Chị nên giữ tâm trạng lạc quan lên, mọi thứ đều sẽ ổn thôi."



-"Tôi...tôi cảm ơn anh."

Noãn Noãn có chút ngại ngùng khi cứ bị người khác nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới, người đàn ông này là Thẩm Uyên bác sĩ riêng của Hàn Thiên Dạ nghe nói anh ta cũng là một nhà khoa học đầy tài năng, có hẳn phòng nghiên cứu riêng.

Anh ta không chỉ có y thuật giỏi, tay nghề cao, còn là người vô cùng thông minh và nổi tiếng, giới y học không ai là không biết đến. Và tính cách lập dị kì quái của anh ta cũng nổi tiếng không kém.

Ánh mắt vô cảm mặc sự đời, cặp kính gọng tròn và mái tóc trắng bạch kim càng pha thêm sự kì bí. Khẩu trang là vật dụng không thể thiếu với anh ta, gương mặt đó có phải là xấu đến mức không muốn ai nhìn thấy...

Nhưng dù sao anh ta cũng là một bác sĩ rất có tâm và tài giỏi.

-"Đứa con gái yếu ớt như chị lại được ngài ấy quan tâm nhiều vậy đủ biết ngài ấy coi trọng chị ra sao. Mong là chị sẽ tự biết chăm sóc bản thân... À mà còn nữa, nếu lần sau có tỉnh dậy rồi thì cũng đừng giả vờ ngủ nữa đấy nhé..."

-"Hả"

Noãn Noãn lập tức chột dạ," là chuyện lúc sáng ? Sao anh ta biết nhỉ?"

-"Nhờ chị mà tôi bị giáo huấn một trận đó, tôi không muốn bị mất công việc lương cao này đâu."

-"Cho..tôi xin lỗi... "

Thẩm Uyên nhìn cô bằng ánh mắt kiêu căng sáo rỗng.

-"Không có gì, miễn là sau này đừng tạo thêm công việc cho tôi là được. Tôi đi trước đây. Ngày mai sẽ có vài bác sĩ khác và y tá đến đưa thuốc và chăm sóc. Tạm biệt chị dâu nhé!"

-"Tạm... biệt!"

Thẩm Uyên vừa rời đi khỏi phòng, mùi thuốc khử trùng và mùi máu vẫn còn thoang thoảng trong không khí, Noãn Noãn nhìn vào vết thương trên cổ tay còn hằn sâu, tháng ngày khổ nạn đó có phải đã qua rồi không.

"Hứa Đường Uyên! Chúng ra sẽ còn gặp lại!"

*

-"Thằng nghịch tử có phải mày muốn hại cái nhà này đến đường cùng không? Tại sao người nằm đó không phải là mày?"

Ở một nơi khác trong bệnh viện tư nhân của Lâm gia, Lâm lão gia đã dường như không còn giữ được vẻ bình tĩnh. Nhìn vào phòng phẫu thuật vẫn đang sáng đèn, ánh mắt ông tối lại.

Lại nhìn vào cậu con trai cả đang ngồi bên ngoài vẻ mặt lạnh nhạt vờ như không thấy mình, ông ta dù có tức giận la hét cũng không khiến anh ta chú ý một lần.



Lâm phu nhân bên cạnh đã lo lắng đến gào khóc thảm thiết mà quỳ dưới sàn. Đứa con trai duy nhất được công nhận quyền thừa kế của gia đình này, cậu chủ tương lai của tập đoàn Lâm Thị lớn nhất thành phố X sao lại phải chịu cảnh này.

-"Mày, có phải mày đã kêu thằng du côn kia bắn chết em mày để tranh giành tài sản không? Không phải mày đã được giao quyền làm tổng giám đốc rồi sao?

Sao lại nhẫn tâm như thế, đó là em trai mày đó, mày có hận người mẹ kế này đến mức nào cũng không được hại em mình. Nó và mày đang chảy chung một dòng máu. Hay mày đã sớm không còn trái tim của một con người nữa rồi?"

-"Bà mau đứng dậy đi, gào khóc la hét như vậy còn ra thể thống gì nữa?"

-"Lão gia không thể bỏ qua chuyện này...tôi...huhuhu...tôi chỉ có một đứa con này thôi....

Thanh....huhu...đứa con trai số khổ của mẹ....Mẹ đã gây ra tội gì sao không để mẹ gánh chịu tất cả chuyện này đi.... con à....con nhất đinh không được có chuyện gì?"

Bà liên tục đập tay vào cửa sắt lạnh lẽo, nước mắt lăn dài như xé nát ruột gan. Nếu đứa con trai này không còn vậy thì địa vị của bà ở họ Lâm chắc chắn sẽ không còn nữa, bao nhiêu tâm sức và mưu kế bấy lâu như đổ sông đổ biển.

Bà ta không thể lại trở thành người nghèo khổ, bà ta dù chết cũng muốn làm vợ cả nhà tài phiệt danh giá...

"Bộp...bộp ..."

-"Con phải nghe mẹ nói, nhất định phải sống... Thanh à con không được chết..."

-"Mau đưa phu nhân xuống đi, đừng để bà ấy làm mất mặt ta. "

-"Vâng ạ."

-"Phu nhân mời người...."

-"Không được, ta phải ở đây đến khi thằng bé tỉnh dậy... không được..."

-"Đừng làm khó chúng tôi nữa thưa người."

-"Lâm Thành thằng khốn kiếp mày sẽ chịu báo ứng khi kéo con trai tao vào chuyện này....Tao muốn mày phải chết thay cho nó..."

Tiếng la hét cũng dần xa, vệ sĩ đã đưa được người phụ nữ đó xuống, trong hành lang dài chỉ còn lại hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trên băng ghế đợi trước của phòng phẫu thuật.

-"Đừng làm như mày vô tội. Mau kể cho tao nghe tất cả chuyện này là gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện