Noãn Noãn nhìn về phía sau bằng ánh mắt thất thần, Thẩm Bích Lan chạy vội xuống sân, vẻ mặt giận dữ đầy oán hận ghét bỏ nhìn Noãn Noãn hét lớn hơn.
-"Cô nên rời xa Dạ thì tốt hơn, cô không có tư cách để ở bên anh ấy. Anh ấy không cần thứ vướng víu như cô, kẻ chỉ biết gây rối. Cô có biết Dạ trong tình trạng đó sẽ gặp nguy hiểm như nào khi gặp ông già không? Đồ hồ ly ngu xuẩn? "
Noãn Noãn trầm mặc, cô ấy không nói gì, vẻ mặt lo lắng nhìn ra hướng cổng vào đã không còn thấy bóng dáng chiếc Mercedes đâu cả. Cô ấy không biết "ông già" đó là ai cũng khong biết gì về quá khứ Hàn Thiên Dạ, thời gian qua ở bên hắn cô chỉ có một mục đích là rời đi. Nhưng nếu vì cô mà hắn rơi vào nguy hiểm thậm chí mất mạng cô sẽ ân hận trong tội lỗi suốt đời mất.
-"Tại sao cô không chết đi chứ. Đáng lẽ cô nên chết đi từ lâu mới đúng!"
"Bịch" Noãn Noãn ngã quỵ xuống sân sau cú đẩy mạnh bạo đó, đôi tay nhỏ trầy xước đang chống lại giữ lấy cơ thể yếu ớt, cô ấy không sợ Thẩm Bích Lan nhưng cô không biết nên làm gì lúc này, cũng không biết phải trả lời ra sao.
Cô ta nói đúng, có lẽ Noãn Noãn là hòn đá cản chân cho mối quan hệ giữa họ, cô còn bốc đồng mà gây ra chuyện lớn, nhưng cô cũng rất uất ức vì bị Hàn Thiên Dạ ức hiếp chiếm đoạt. Rốt cuộc cô phải làm gì mới đúng đây? Noãn Noãn cầm con dao đỏ máu bị vứt xuống đất, rùng mình khi nghĩ đến cảnh Hàn Thiên Dạ bị bắn chết nằm trên mặt đất máu vây ở khắp nơi nhuộm lên bộ vest trắng ấy là một màu đỏ rực, gương mặt trắng bệch không còn hơi thở.... , còn cả vết thương cô gây ra nữa, không biết có nghiêm trọng không, dù hận hắn cỡ nào cô cũng không muốn hắn có chuyện, thật sự mong hắn sớm quay về...
Một bàn tay giơ trên cao chuẩn bị hạ xuống trước mặt Noãn Noãn, đây hẳn là một cú tát trời giáng không biết ẩn chưa bao nhiêu hận thù bao nhiêu ghen ghét mà lại mạnh tay đến thế, Noãn Noãn đang chìm trong suy nghĩ bỗng ngước nhìn, cô cho rằng mình không thể né tránh được nữa....
Một bàn tay đeo găng trắng tinh bắt lấy cánh tay đang vươn đến ngay mặt Noãn Noãn. Giọng nói hiền hòa, ôn tồn nhẹ vang.
-"Thẩm tiểu thư cô không có quyền đánh cô ấy đâu nhỉ?"
-"Ông già ch*t tiệt, đáng lẽ ông cũng nên biến mất từ vụ bắt cóc lần trước đi. Ông dám cản tôi sao, ông không biết tôi là ai sao? Hay ông muốn chọc giận Dạ?"
Phong quản gia nhìn vào gương mặt đanh đá, khinh miệt vẫn giữ thái độ ôn hòa cùng lời nói lịch sử nhã nhặn.
-"Hình như tiểu thư hiểu lầm gì thì phải, cô không phải phu nhân nhà này, theo tôi được biết cô chỉ là một vị khách, cô nên tuân thủ những lễ nghi mà một người khách nên có...
Còn một điều nữa tất cả chúng tôi được ngài Dạ căn dặn rất nhiều lần về việc phải bảo vệ vợ ngài ấy khỏi những mối đe dọa. "
Thẩm Bích Lan càng lúc càng tức giận, cô ta chính là nữ chủ nhân tương lai của nơi đây, tên quản gia già này lại dám coi thường một người từng vào sinh ra tử cùng chủ nhân mình, lại còn ngu ngốc mà ôm chân Hạ Tư Noãn xua nịnh đúng là tức cười thật. Lẽ ra lúc đó không nên bắt cóc ông già này mà nên trừ khử luôn mới đúng để mạng ông ta lại chỉ thêm chướng mắt.
-"Ông cũng giỏi mồm mép thật đấy, nhưng ông không biết kẻ thế mạng này đã gây ra thương tích cho Dạ sao? Ông không biết đối với kẻ phản bội phải tiêu diệt ngay lập tức ư? Ông làm quản gia kiểu gì vậy?"
-"Thẩm tiểu thư, hình như cô nghĩ nhiều rồi, đây là chuyện riêng của ngài Dạ không đến lượt chúng ta xen vào, nếu cô còn cố chấp vậy, đến lúc ngày ấy quay về tôi sẽ báo cáo lại."
-"Ông... ha... thích thì cứ nói đi, dù tôi có gây ra bao nhiêu chuyện đi chăng nữa Dạ cũng sẽ tha thứ cho tôi. Tôi là người đặc biệt trong lòng anh ấy mà. Ông không thấy phòng chúng tôi kế sát nhau ư?
Mà cũng đúng"Ngưu tầm ngưu mã tầm mã " kẻ ngu thích ở cùng kẻ ngu, tôi không chấp các người."
-"Nhưng Hạ Tư Noãn cô coi chừng đó, tôi sẽ không bỏ qua. Còn Dạ anh ấy chắc chắn sẽ khiến cô hối hận, tôi cảnh báo cô với tư cách là người thân thiết nhất với anh ấy đó."
Thẩm Bích Lan vẻ mặt kênh kiệu kiêu căng mà bước đi, cô ta lúc nãy còn đang lo sợ Hàn Thiên Dạ sẽ bị cướp đi mất. Nhưng Hạ Tư Noãn này lại ngu ngốc đến mức tấn công Hàn Thiên Dạ đúng là trời cũng giúp cô ta. Nếu Dạ chết tâm với Hạ Tư Noãn thì cô ta sẽ chiếm lấy vị trí đó, vì nó ban đầu vốn dĩ là được chuẩn bị dành cho cô ta mà.
*
Sau khi bóng lưng kiêu kì ấy rời đi, Phong quản gia đã đỡ Noãn Noãn đứng dậy, gương mặt cô vẫn thất thần mong lung, nhưng vẫn không quên nói lời cảm ơn người đã giúp mình.
Phong quản gia nhìn vào vẻ mặt thất sắc của cô lại nhìn đến chiếc cổ nhỏ chi chít vết hôn còn hằn đỏ, đôi tay nhỏ khẽ run, ông ấy như đoán được chuyện gì và vì sao cô ấy lại hành động như vậy. Cõ lẽ ngài ấy thực sự đã cưỡng ép cô gái nhỏ bé này rồi.
-"Hạ tiểu thư tôi biết lúc này nói ra không thích hợp. Nhưng cô.. đáng lẽ lúc đầu đừng nên chọc giận ngày ấy. Cô lẽ ra nên nghe lời tôi mà lấy lòng ngài ấy có được sự tin tưởng từ ngài ấy cô sẽ dễ sống hơn, sẽ không bị nhốt lại nữa..."
-"Cháu... cháu biết nhưng ... cháu không yêu người đó, không muốn nhẫn nhịn thêm nữa..." Noãn Noãn rơm rớm nước mắt nhưng cô không dám rơi lệ, cô sợ mình sẽ yếu đuối trở thành kẻ vô dụng, hèn nhát, và lại có những ý nghĩ chạy trốn hiện thực như tự tử, cô ấy bây giờ không muốn làm kẻ chạy trốn nữa...
-"Ngài Dạ thật ra vẫn đối xử rất tốt với cô, cô nên mở lòng mình một lần thử xem. Tôi đã theo ngài ấy bao nhiêu năm nay chưa từng thấy ngài Dạ vì ai mà lo lắng đến vậy đích thân ngồi đợi cô tám chín tiếng ngoài phòng phẫu thuật vẻ mặt trầm trọng như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng, cũng chưa thấy ngài ấy để tâm đến ai nhiều như vậy.
Ngài ấy lúc trước còn thường xuyên bỏ bữa nhưng bây giờ lúc nào cũng về nhà ăn cơm cùng cô đúng giờ, còn dịu dàng ân cần mà đút cháo cho cô ăn trong bệnh viện chăm sóc tỉ mỉ ,từng li từng tí một.
Nhiều lúc còn lén nhìn cô ngủ, tôi đều thấy cả, lần đầu tiên tôi nhìn thấy tản băng lạnh lùng như ngài Dạ cười tươi khi bên cô đến vậy. Thậm chí còn vì chuyện của Thẩm Bích Lan ép cô thay máu mà khiến Thẩm gia phá sản.
Những tiền lệ đặc quyền này trước nay chưa từng có..."
Noãn Noãn ngây ngốc, hai mắt tròn xoe như không tin vào những gì mình đang nghe, hắn tốt với cô như thế ư ?
Hàn Thiên Dạ lại vì cô mà làm loại chuyện ngu ngốc này sao, không phải hắn rất tàn bạo và nhẫn tâm trước mặt cô à.
Hắn không phải cùng một bọn với Thẩm Bích Lan nhằm hại cô sao? Đây lại là chuyện gì nữa. Nếu những lời ông ấy nói là đúng vậy cô đã hiểu lầm hắn rồi sao.
-"Ông nói thật không, không phải anh ta cùng Thẩm Bích Lan có hôn ước sao?"
-"Tiểu thư, cô nên xem lại tin tức trên báo đi ạ, cô đã quá hời hợt với ngài ấy rồi. Lúc đó ngài ấy đã trả thù thay cô bằng cách lấy mạng các vị bác sĩ đó đấy ạ.."
Noãn Noãn vô cùng ngạc nhiên với những gì mình nghe được, đây là giấc mơ sao. Từ khi nào Hàn Thiên Dạ lại quan tâm đến cô nhiều như vậy, tốt với cô đến vậy...
-"Thật, thật là vậy sao ông, ông không gạt cháu chứ?"
-"Tất nhiên là tôi không gạt cô rồi. Có lẽ những hành động mà ngài ấy đã đối với cô như hôm nay cũng là sự bộc phát từ tính chiếm hữu và cơn ghen khi thấy cô đi cùng thái tử, nó đã là giọt nước tràn ly mà ngài ấy không chịu đựng được nữa.
Cả ngài Dạ không biết ngài ấy đã rõ tình cảm đối với cô chưa, nhưng mong cô đừng hiểu lầm ngài ấy nữa, từ đó đến giờ ngài Dạ chỉ thân thiết với mình cô, điều này tôi có thể đảm bảo.."
Cô càng nghe càng hoang mang đến sững sờ. Nhìn dáng vẻ Phong quản gia cũng không phải nói đùa...
Không lẽ...
Cô thực sự đã năm lần bảy lượt phủi bỏ ân tình của tên ác ma đó rồi. Khiến hắn tức giận mà mất kiểm soát. Chẳng trách lúc tìm thấy cô ở nước M hắn đã giận tới mức điên cuồng như vậy. Đêm qua hắn đã ghen tuông đến mức phải có được cô ư...
"Không lẽ Hàn Thiên Dạ thích mình ".
Cô bị dọa sợ rồi, lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Rốt cuộc nên đối diện với hắn làm sao đây.
-"Cô nên rời xa Dạ thì tốt hơn, cô không có tư cách để ở bên anh ấy. Anh ấy không cần thứ vướng víu như cô, kẻ chỉ biết gây rối. Cô có biết Dạ trong tình trạng đó sẽ gặp nguy hiểm như nào khi gặp ông già không? Đồ hồ ly ngu xuẩn? "
Noãn Noãn trầm mặc, cô ấy không nói gì, vẻ mặt lo lắng nhìn ra hướng cổng vào đã không còn thấy bóng dáng chiếc Mercedes đâu cả. Cô ấy không biết "ông già" đó là ai cũng khong biết gì về quá khứ Hàn Thiên Dạ, thời gian qua ở bên hắn cô chỉ có một mục đích là rời đi. Nhưng nếu vì cô mà hắn rơi vào nguy hiểm thậm chí mất mạng cô sẽ ân hận trong tội lỗi suốt đời mất.
-"Tại sao cô không chết đi chứ. Đáng lẽ cô nên chết đi từ lâu mới đúng!"
"Bịch" Noãn Noãn ngã quỵ xuống sân sau cú đẩy mạnh bạo đó, đôi tay nhỏ trầy xước đang chống lại giữ lấy cơ thể yếu ớt, cô ấy không sợ Thẩm Bích Lan nhưng cô không biết nên làm gì lúc này, cũng không biết phải trả lời ra sao.
Cô ta nói đúng, có lẽ Noãn Noãn là hòn đá cản chân cho mối quan hệ giữa họ, cô còn bốc đồng mà gây ra chuyện lớn, nhưng cô cũng rất uất ức vì bị Hàn Thiên Dạ ức hiếp chiếm đoạt. Rốt cuộc cô phải làm gì mới đúng đây? Noãn Noãn cầm con dao đỏ máu bị vứt xuống đất, rùng mình khi nghĩ đến cảnh Hàn Thiên Dạ bị bắn chết nằm trên mặt đất máu vây ở khắp nơi nhuộm lên bộ vest trắng ấy là một màu đỏ rực, gương mặt trắng bệch không còn hơi thở.... , còn cả vết thương cô gây ra nữa, không biết có nghiêm trọng không, dù hận hắn cỡ nào cô cũng không muốn hắn có chuyện, thật sự mong hắn sớm quay về...
Một bàn tay giơ trên cao chuẩn bị hạ xuống trước mặt Noãn Noãn, đây hẳn là một cú tát trời giáng không biết ẩn chưa bao nhiêu hận thù bao nhiêu ghen ghét mà lại mạnh tay đến thế, Noãn Noãn đang chìm trong suy nghĩ bỗng ngước nhìn, cô cho rằng mình không thể né tránh được nữa....
Một bàn tay đeo găng trắng tinh bắt lấy cánh tay đang vươn đến ngay mặt Noãn Noãn. Giọng nói hiền hòa, ôn tồn nhẹ vang.
-"Thẩm tiểu thư cô không có quyền đánh cô ấy đâu nhỉ?"
-"Ông già ch*t tiệt, đáng lẽ ông cũng nên biến mất từ vụ bắt cóc lần trước đi. Ông dám cản tôi sao, ông không biết tôi là ai sao? Hay ông muốn chọc giận Dạ?"
Phong quản gia nhìn vào gương mặt đanh đá, khinh miệt vẫn giữ thái độ ôn hòa cùng lời nói lịch sử nhã nhặn.
-"Hình như tiểu thư hiểu lầm gì thì phải, cô không phải phu nhân nhà này, theo tôi được biết cô chỉ là một vị khách, cô nên tuân thủ những lễ nghi mà một người khách nên có...
Còn một điều nữa tất cả chúng tôi được ngài Dạ căn dặn rất nhiều lần về việc phải bảo vệ vợ ngài ấy khỏi những mối đe dọa. "
Thẩm Bích Lan càng lúc càng tức giận, cô ta chính là nữ chủ nhân tương lai của nơi đây, tên quản gia già này lại dám coi thường một người từng vào sinh ra tử cùng chủ nhân mình, lại còn ngu ngốc mà ôm chân Hạ Tư Noãn xua nịnh đúng là tức cười thật. Lẽ ra lúc đó không nên bắt cóc ông già này mà nên trừ khử luôn mới đúng để mạng ông ta lại chỉ thêm chướng mắt.
-"Ông cũng giỏi mồm mép thật đấy, nhưng ông không biết kẻ thế mạng này đã gây ra thương tích cho Dạ sao? Ông không biết đối với kẻ phản bội phải tiêu diệt ngay lập tức ư? Ông làm quản gia kiểu gì vậy?"
-"Thẩm tiểu thư, hình như cô nghĩ nhiều rồi, đây là chuyện riêng của ngài Dạ không đến lượt chúng ta xen vào, nếu cô còn cố chấp vậy, đến lúc ngày ấy quay về tôi sẽ báo cáo lại."
-"Ông... ha... thích thì cứ nói đi, dù tôi có gây ra bao nhiêu chuyện đi chăng nữa Dạ cũng sẽ tha thứ cho tôi. Tôi là người đặc biệt trong lòng anh ấy mà. Ông không thấy phòng chúng tôi kế sát nhau ư?
Mà cũng đúng"Ngưu tầm ngưu mã tầm mã " kẻ ngu thích ở cùng kẻ ngu, tôi không chấp các người."
-"Nhưng Hạ Tư Noãn cô coi chừng đó, tôi sẽ không bỏ qua. Còn Dạ anh ấy chắc chắn sẽ khiến cô hối hận, tôi cảnh báo cô với tư cách là người thân thiết nhất với anh ấy đó."
Thẩm Bích Lan vẻ mặt kênh kiệu kiêu căng mà bước đi, cô ta lúc nãy còn đang lo sợ Hàn Thiên Dạ sẽ bị cướp đi mất. Nhưng Hạ Tư Noãn này lại ngu ngốc đến mức tấn công Hàn Thiên Dạ đúng là trời cũng giúp cô ta. Nếu Dạ chết tâm với Hạ Tư Noãn thì cô ta sẽ chiếm lấy vị trí đó, vì nó ban đầu vốn dĩ là được chuẩn bị dành cho cô ta mà.
*
Sau khi bóng lưng kiêu kì ấy rời đi, Phong quản gia đã đỡ Noãn Noãn đứng dậy, gương mặt cô vẫn thất thần mong lung, nhưng vẫn không quên nói lời cảm ơn người đã giúp mình.
Phong quản gia nhìn vào vẻ mặt thất sắc của cô lại nhìn đến chiếc cổ nhỏ chi chít vết hôn còn hằn đỏ, đôi tay nhỏ khẽ run, ông ấy như đoán được chuyện gì và vì sao cô ấy lại hành động như vậy. Cõ lẽ ngài ấy thực sự đã cưỡng ép cô gái nhỏ bé này rồi.
-"Hạ tiểu thư tôi biết lúc này nói ra không thích hợp. Nhưng cô.. đáng lẽ lúc đầu đừng nên chọc giận ngày ấy. Cô lẽ ra nên nghe lời tôi mà lấy lòng ngài ấy có được sự tin tưởng từ ngài ấy cô sẽ dễ sống hơn, sẽ không bị nhốt lại nữa..."
-"Cháu... cháu biết nhưng ... cháu không yêu người đó, không muốn nhẫn nhịn thêm nữa..." Noãn Noãn rơm rớm nước mắt nhưng cô không dám rơi lệ, cô sợ mình sẽ yếu đuối trở thành kẻ vô dụng, hèn nhát, và lại có những ý nghĩ chạy trốn hiện thực như tự tử, cô ấy bây giờ không muốn làm kẻ chạy trốn nữa...
-"Ngài Dạ thật ra vẫn đối xử rất tốt với cô, cô nên mở lòng mình một lần thử xem. Tôi đã theo ngài ấy bao nhiêu năm nay chưa từng thấy ngài Dạ vì ai mà lo lắng đến vậy đích thân ngồi đợi cô tám chín tiếng ngoài phòng phẫu thuật vẻ mặt trầm trọng như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng, cũng chưa thấy ngài ấy để tâm đến ai nhiều như vậy.
Ngài ấy lúc trước còn thường xuyên bỏ bữa nhưng bây giờ lúc nào cũng về nhà ăn cơm cùng cô đúng giờ, còn dịu dàng ân cần mà đút cháo cho cô ăn trong bệnh viện chăm sóc tỉ mỉ ,từng li từng tí một.
Nhiều lúc còn lén nhìn cô ngủ, tôi đều thấy cả, lần đầu tiên tôi nhìn thấy tản băng lạnh lùng như ngài Dạ cười tươi khi bên cô đến vậy. Thậm chí còn vì chuyện của Thẩm Bích Lan ép cô thay máu mà khiến Thẩm gia phá sản.
Những tiền lệ đặc quyền này trước nay chưa từng có..."
Noãn Noãn ngây ngốc, hai mắt tròn xoe như không tin vào những gì mình đang nghe, hắn tốt với cô như thế ư ?
Hàn Thiên Dạ lại vì cô mà làm loại chuyện ngu ngốc này sao, không phải hắn rất tàn bạo và nhẫn tâm trước mặt cô à.
Hắn không phải cùng một bọn với Thẩm Bích Lan nhằm hại cô sao? Đây lại là chuyện gì nữa. Nếu những lời ông ấy nói là đúng vậy cô đã hiểu lầm hắn rồi sao.
-"Ông nói thật không, không phải anh ta cùng Thẩm Bích Lan có hôn ước sao?"
-"Tiểu thư, cô nên xem lại tin tức trên báo đi ạ, cô đã quá hời hợt với ngài ấy rồi. Lúc đó ngài ấy đã trả thù thay cô bằng cách lấy mạng các vị bác sĩ đó đấy ạ.."
Noãn Noãn vô cùng ngạc nhiên với những gì mình nghe được, đây là giấc mơ sao. Từ khi nào Hàn Thiên Dạ lại quan tâm đến cô nhiều như vậy, tốt với cô đến vậy...
-"Thật, thật là vậy sao ông, ông không gạt cháu chứ?"
-"Tất nhiên là tôi không gạt cô rồi. Có lẽ những hành động mà ngài ấy đã đối với cô như hôm nay cũng là sự bộc phát từ tính chiếm hữu và cơn ghen khi thấy cô đi cùng thái tử, nó đã là giọt nước tràn ly mà ngài ấy không chịu đựng được nữa.
Cả ngài Dạ không biết ngài ấy đã rõ tình cảm đối với cô chưa, nhưng mong cô đừng hiểu lầm ngài ấy nữa, từ đó đến giờ ngài Dạ chỉ thân thiết với mình cô, điều này tôi có thể đảm bảo.."
Cô càng nghe càng hoang mang đến sững sờ. Nhìn dáng vẻ Phong quản gia cũng không phải nói đùa...
Không lẽ...
Cô thực sự đã năm lần bảy lượt phủi bỏ ân tình của tên ác ma đó rồi. Khiến hắn tức giận mà mất kiểm soát. Chẳng trách lúc tìm thấy cô ở nước M hắn đã giận tới mức điên cuồng như vậy. Đêm qua hắn đã ghen tuông đến mức phải có được cô ư...
"Không lẽ Hàn Thiên Dạ thích mình ".
Cô bị dọa sợ rồi, lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Rốt cuộc nên đối diện với hắn làm sao đây.
Danh sách chương