Sau khi khuất tất giữa hai gia đình được hòa giải, họ lại giật mình ngỡ ngàng khi nhìn về phía người đàn ông mái tóc bạch kim đang ngồi chéo chân đầy hứng thú kia.
Thái tử vẫn luôn ở đây, anh ta đã chứng kiến tất cả mọi chuyện, đúng là giận quá mất khôn, họ đã xem anh ta như không tồn tại mà đắm chìm vào cuộc tranh cãi quyết liệt.
Anh ta cho người đỡ Noãn Noãn đứng dậy, cô ấy không nói một lời nào, vẻ mặt cứng đờ không chút cảm xúc trông thật thê lương.
Hứa Tử Thành ôn hòa, giọng điệu khách sáo nhìn thái tử cung kính ngập ngừng :
-"Chuyện xấu trong nhà khiến thái tử chê cười rồi. Hôm nay để vị tiểu thư này chịu uất ức thành thật xin lỗi."
Ánh mắt lạnh lùng cười cợt:
-"Xin lỗi sẽ giải quyết được mọi thứ sao? Mà Hứa Tử Thành ông coi chừng rước họa vào thân đó."
-"Ý ngài là gì ?" Vẻ mặt đầy ngạc nhiên và khó hiểu nhìn vào đôi mắt sắt lạnh với đồng tử vàng sắc sảo như viên ngọc quý đầy vẻ kiêu ngạo.
-"Rồi ông sẽ biết sớm thôi..."
-"Thái tử à.."
-"Người đâu, chúng ta về thôi!"
Vừa nói dáng vẻ cao lớn uy nghiêm vừa xoay người điềm nhiên rời đi, chỉ còn lại tiếng bước chân mạnh mẽ dứt khoát....
***********
Không khí xung quang bao trùm một màu im lặng, gió lạnh thổi qua buốt giá từng đợt, chiếc xe Rolls-Royce vẫn chạy băng băng trên đường, Noãn Noãn ngồi im lặng bất động như bức tượng, mặt không chút biểu cảm chỉ là trông hơi buồn nhưng vẫn đang tỏ vẻ kiềm nén.
Ánh mắt cô hướng ra cửa sổ xe, phóng tầm mắt xa xôi nhìn vào màn đêm đen thăm thẳm.... Người đàn ông sang trọng ngồi cạnh bên lại chăm chú gõ vào bàn phím laptop của mình, tiếng " cạch, cạch" vang lên suốt chặn đường dài...
Ở một bên khác, tại ngôi biệt thự rộng lớn uy nga, trong dãy hành lang tầng trệt bóng người nào đó đang từ từ mở cửa phòng Noãn Noãn, lặng lẽ bước vào.
Hàn Thiên Dạ từ từ ngồi xuống chiếc giường nhỏ, ánh mắt hết sức dịu dàng nhìn về hướng người con gái nằm trên chiếc giường ấy, chạm vào mái tóc mềm mượt óng ả khiến anh ta bao lần mê mẩn mà hôn vào.
Hàn Thiên Dạ bất chợt nhận ra điều gì đó không đúng. Mùi hương trên tay còn vương lại khi chạm vào mái tóc kia không phải mùi hương ngọt ngào quen thuộc mà lại là mùi thương nồng nặc đến khó chịu, nhìn kĩ hơn vào tấm lưng đang nằm nghiêng người ấy cũng không phải là dáng vẻ mảnh mai nhỏ bé của Noãn Noãn. Đây rốt cuộc là ai mà lại gan đến nỗi dám làm ra loại chuyện này.
Hàn Thiên Dạ lập tức nổi cơn thịnh nộ bật đèn sáng trong phòng tóm lấy người đang nằm trên giường với bộ đồ ngủ mong manh gợi cảm đang ra sức quyến rũ anh ta. Nhìn dáng vẻ đáng sợ của Hàn Thiên Dạ người phụ nữ biết mình đã thất bại liền giả vờ xin lỗi.
-"Dạ à, em sai rồi, em xin lỗi.. " tiếng nói trong trẻo lảnh lót vang lên.
-"Rốt cuộc cô muốn gì ở tôi?"
-"Dạ à, bao năm nay em chỉ cần một điều duy nhất là được ở bên cạnh anh, có được tình yêu của anh. Nếu anh đã không muốn lấy em, vậy em chỉ có một mong muốn là một lần cùng anh..."
-"Thẩm Bích Lan, cô không hiểu tiếng người sao, tôi đã nói những gì cô không nhớ sao. Hay là cô đã chán sống rồi ?"
Ánh mắt Hàn Thiên Dạ như chim ưng sắt bén đầy đe dọa.
-"Dạ à, nhìn em ăn mặt thế này không lẽ anh không có chút động lòng nào sao. Em không tin bao năm em theo anh, anh lại không có tình cảm gì với em? Anh không thể cho em một cơ hội sao?"
Ánh mắt khẩn thiết đầy bi lụy nhìn về hướng người đàn ông cao to oai phong đang giận dữ.
Hàn Thiên Dạ không còn kiên nhẫn được nữa vẻ mặt vô cùng tức giận, căm phẫn, không phải nỗi giận vì người phụ nữ đáng ghét trước mắt này mà vì cô vợ nhỏ của anh ta nếu không có ở đây thì có lẽ đã trốn ra ngoài.
-"Cô tự cút về phòng của mình đi, đừng để kế hoạch của tôi có sơ suất gì. Nếu còn bày trò tôi sẽ khiến Thẩm gia mãi mãi biến mất trên đời này."
-"Dạ à,.. em sai rồi, anh đúng là người trái tim sắt đá.." Ánh mắt Thẩm Bích Lan vô cùng tuyệt vọng buồn bã ngước nhìn về phía bóng dáng cao lớn đang ra khỏi phòng không thèm quay lại nhìn lấy cô ta một lần nào.
Trái tim cô ta như tan vỡ, rõ ràng biết người đàn ông đó không có tình cảm nào với mình, lại dùng mọi thủ đoạn tiếp cận anh ta, sẵn sàng làm mọi việc để được gần anh ta hơn. Thừa biết giữa hai người chỉ có quan hệ hợp tác nhưng lại mơ tưởng nhiều hơn.
Có phải cô đã sai khi đặt niềm tin vào người đàn ông này. Nhưng tình yêu là một thứ gì đó rất đáng sợ khiến cô ta không thể ngăn bản thân lao vào mà không suy nghĩ gì, dẫu biết đó chỉ là tình cảm đơn phương lại bi lụy, sa đọa làm đủ mọi chuyện ác để anh ta một lần chú ý đến mình.
Bàn tay Thẩm Bích Lan siết chặt ga giường thề rằng sẽ giải quyết tất cả những người con gái khác xung quanh Hàn Thiên Dạ, để anh ta chỉ còn lại mỗi mình cô. Chỉ cần như vậy dù không có được tình yêu từ người đàn ông này cô cũng quyết không cho bất cứ ai có được nó.
********
Hàn Thiên Dạ vẻ mặt đáng sợ đằng đằng sát khí nhìn về đám vệ sĩ của anh ta đang quỳ trước mắt, còn có cả Phong quản gia. Bọn họ như cá nằm trên thớt trước người đàn ông uy quyền độc tài đang ngồi trên chiếc "ngai vàng "của mình.
-"Rốt cuộc cô ấy đã trốn đi từ khi nào? Các người vậy mà lại không biết gì sao?"
Thái tử vẫn luôn ở đây, anh ta đã chứng kiến tất cả mọi chuyện, đúng là giận quá mất khôn, họ đã xem anh ta như không tồn tại mà đắm chìm vào cuộc tranh cãi quyết liệt.
Anh ta cho người đỡ Noãn Noãn đứng dậy, cô ấy không nói một lời nào, vẻ mặt cứng đờ không chút cảm xúc trông thật thê lương.
Hứa Tử Thành ôn hòa, giọng điệu khách sáo nhìn thái tử cung kính ngập ngừng :
-"Chuyện xấu trong nhà khiến thái tử chê cười rồi. Hôm nay để vị tiểu thư này chịu uất ức thành thật xin lỗi."
Ánh mắt lạnh lùng cười cợt:
-"Xin lỗi sẽ giải quyết được mọi thứ sao? Mà Hứa Tử Thành ông coi chừng rước họa vào thân đó."
-"Ý ngài là gì ?" Vẻ mặt đầy ngạc nhiên và khó hiểu nhìn vào đôi mắt sắt lạnh với đồng tử vàng sắc sảo như viên ngọc quý đầy vẻ kiêu ngạo.
-"Rồi ông sẽ biết sớm thôi..."
-"Thái tử à.."
-"Người đâu, chúng ta về thôi!"
Vừa nói dáng vẻ cao lớn uy nghiêm vừa xoay người điềm nhiên rời đi, chỉ còn lại tiếng bước chân mạnh mẽ dứt khoát....
***********
Không khí xung quang bao trùm một màu im lặng, gió lạnh thổi qua buốt giá từng đợt, chiếc xe Rolls-Royce vẫn chạy băng băng trên đường, Noãn Noãn ngồi im lặng bất động như bức tượng, mặt không chút biểu cảm chỉ là trông hơi buồn nhưng vẫn đang tỏ vẻ kiềm nén.
Ánh mắt cô hướng ra cửa sổ xe, phóng tầm mắt xa xôi nhìn vào màn đêm đen thăm thẳm.... Người đàn ông sang trọng ngồi cạnh bên lại chăm chú gõ vào bàn phím laptop của mình, tiếng " cạch, cạch" vang lên suốt chặn đường dài...
Ở một bên khác, tại ngôi biệt thự rộng lớn uy nga, trong dãy hành lang tầng trệt bóng người nào đó đang từ từ mở cửa phòng Noãn Noãn, lặng lẽ bước vào.
Hàn Thiên Dạ từ từ ngồi xuống chiếc giường nhỏ, ánh mắt hết sức dịu dàng nhìn về hướng người con gái nằm trên chiếc giường ấy, chạm vào mái tóc mềm mượt óng ả khiến anh ta bao lần mê mẩn mà hôn vào.
Hàn Thiên Dạ bất chợt nhận ra điều gì đó không đúng. Mùi hương trên tay còn vương lại khi chạm vào mái tóc kia không phải mùi hương ngọt ngào quen thuộc mà lại là mùi thương nồng nặc đến khó chịu, nhìn kĩ hơn vào tấm lưng đang nằm nghiêng người ấy cũng không phải là dáng vẻ mảnh mai nhỏ bé của Noãn Noãn. Đây rốt cuộc là ai mà lại gan đến nỗi dám làm ra loại chuyện này.
Hàn Thiên Dạ lập tức nổi cơn thịnh nộ bật đèn sáng trong phòng tóm lấy người đang nằm trên giường với bộ đồ ngủ mong manh gợi cảm đang ra sức quyến rũ anh ta. Nhìn dáng vẻ đáng sợ của Hàn Thiên Dạ người phụ nữ biết mình đã thất bại liền giả vờ xin lỗi.
-"Dạ à, em sai rồi, em xin lỗi.. " tiếng nói trong trẻo lảnh lót vang lên.
-"Rốt cuộc cô muốn gì ở tôi?"
-"Dạ à, bao năm nay em chỉ cần một điều duy nhất là được ở bên cạnh anh, có được tình yêu của anh. Nếu anh đã không muốn lấy em, vậy em chỉ có một mong muốn là một lần cùng anh..."
-"Thẩm Bích Lan, cô không hiểu tiếng người sao, tôi đã nói những gì cô không nhớ sao. Hay là cô đã chán sống rồi ?"
Ánh mắt Hàn Thiên Dạ như chim ưng sắt bén đầy đe dọa.
-"Dạ à, nhìn em ăn mặt thế này không lẽ anh không có chút động lòng nào sao. Em không tin bao năm em theo anh, anh lại không có tình cảm gì với em? Anh không thể cho em một cơ hội sao?"
Ánh mắt khẩn thiết đầy bi lụy nhìn về hướng người đàn ông cao to oai phong đang giận dữ.
Hàn Thiên Dạ không còn kiên nhẫn được nữa vẻ mặt vô cùng tức giận, căm phẫn, không phải nỗi giận vì người phụ nữ đáng ghét trước mắt này mà vì cô vợ nhỏ của anh ta nếu không có ở đây thì có lẽ đã trốn ra ngoài.
-"Cô tự cút về phòng của mình đi, đừng để kế hoạch của tôi có sơ suất gì. Nếu còn bày trò tôi sẽ khiến Thẩm gia mãi mãi biến mất trên đời này."
-"Dạ à,.. em sai rồi, anh đúng là người trái tim sắt đá.." Ánh mắt Thẩm Bích Lan vô cùng tuyệt vọng buồn bã ngước nhìn về phía bóng dáng cao lớn đang ra khỏi phòng không thèm quay lại nhìn lấy cô ta một lần nào.
Trái tim cô ta như tan vỡ, rõ ràng biết người đàn ông đó không có tình cảm nào với mình, lại dùng mọi thủ đoạn tiếp cận anh ta, sẵn sàng làm mọi việc để được gần anh ta hơn. Thừa biết giữa hai người chỉ có quan hệ hợp tác nhưng lại mơ tưởng nhiều hơn.
Có phải cô đã sai khi đặt niềm tin vào người đàn ông này. Nhưng tình yêu là một thứ gì đó rất đáng sợ khiến cô ta không thể ngăn bản thân lao vào mà không suy nghĩ gì, dẫu biết đó chỉ là tình cảm đơn phương lại bi lụy, sa đọa làm đủ mọi chuyện ác để anh ta một lần chú ý đến mình.
Bàn tay Thẩm Bích Lan siết chặt ga giường thề rằng sẽ giải quyết tất cả những người con gái khác xung quanh Hàn Thiên Dạ, để anh ta chỉ còn lại mỗi mình cô. Chỉ cần như vậy dù không có được tình yêu từ người đàn ông này cô cũng quyết không cho bất cứ ai có được nó.
********
Hàn Thiên Dạ vẻ mặt đáng sợ đằng đằng sát khí nhìn về đám vệ sĩ của anh ta đang quỳ trước mắt, còn có cả Phong quản gia. Bọn họ như cá nằm trên thớt trước người đàn ông uy quyền độc tài đang ngồi trên chiếc "ngai vàng "của mình.
-"Rốt cuộc cô ấy đã trốn đi từ khi nào? Các người vậy mà lại không biết gì sao?"
Danh sách chương