Trong căn phòng ngủ ở tầng trệt của ngôi biệt thự, bóng dáng một cô gái nhỏ vẫn đang ngủ say nhưng tay chân lại múa may lung tung, miệng còn đang lẩm bẩm nói mớ gì đó. Bỗng một tiếng hét thất thanh của cô gái ấy vang lên:
-"Không."
Noãn Noãn choàng tỉnh giấc sau cơn ác mộng dài, khắp người cô toàn mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, cơ thể mất kiểm soát mà run lên, ánh mắt thất thần. Đang ngồi co ro ở một góc giường mà ôm lấy chính mình lặng lẽ rơi nước mắt.
Vẫn là giấc mơ đó một giấc mơ mà cô đã mơ suốt cả tuần nay. Giấc mơ về cơn ác mộng kinh hoàng và nỗi khiếp sợ tột cùng trước người đàn ông đó.
Noãn Noãn như con mồi đang bị mắc vào bẫy tơ nhện, nhìn những sợi tơ có vẻ mỏng manh nhưng thật ra chúng vô cùng chắc chắn và khó bị phá vỡ, dù cô có cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi. Mỗi ngày đều phải chịu đựng sự giày vò khủng khiếp về mặt tinh thần.
Cô bật dậy khỏi giường nhìn vào cái đồng hồ đặt ngay tủ đầu giường hiển thị đúng 1 giờ sáng, cô vẫn đang cố lấy lại bình tĩnh. Rót một cốc nước cầm trên tay uống cạn một hơi, cố gắng trấn an chính mình rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Noãn Noãn bước ra khỏi phòng ngủ và đi dạo trong sân, cô mặc chiếc váy ngủ màu be mỏng, dài, ôm sát cơ thể như những hầu gái ở đây chân đi dép lê đang thất thần bước từng bước nhỏ, giờ này mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ có những vệ sĩ của Hàn Thiên Dạ vẫn đang thay phiên nhau canh gác xung quanh ngôi biệt thự.
Cô vô cùng lạc lõng và mệt mỏi với cuộc sống hiện tại. Ngắm nhìn bầu trời đêm đen tĩnh lặng, cô không còn muốn nghĩ ngợi điều gì nữa. Trong khoảnh khắc này nội tâm cô tồn tại một cái lồng sắt lớn đầy gai nhọn giam giữ cuộc sống cô, tâm hồn nhỏ bé yếu đuối và cả trái tim tự do.
************
Cô vừa đi vừa ngẩng ngơ không cẩn thận hình như đã đụng trúng vào bụng người nào đó. Noãn Noãn bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng, sự sợ hãi dâng lên trong lòng, cô không dám ngẩn đầu lên. Mùi hương quen thuộc này là mùi của gỗ tràm còn có mùi khói thuốc, nhìn vào chiếc bóng dưới đất là dáng vẻ một người đàn ông vừa to lớn lại cao hơn cô.
Noãn Noãn lập tức quay lưng vội vàng bỏ chạy, nhưng cô vừa bước được hai bước bóng người phía sau đã vòng tay kéo cô về phía mình, ôm rất chặt từ phía sau lưng.
Gương mặt cô tái xanh đi vì sợ, đôi mắt vô hồn hoảng loạn. Lần đầu tiên cô cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh đến vậy như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Những giọt mồ hôi lạnh đang rơi, đôi chân cô không ngừng run rẩy. Cô biết người phía sau là ai, người đã mang đến cho cô sự sợ hãi tột cùng, người mà cả đời này cô không muốn nhìn thấy lần nào nữa.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên trong màn đêm tối khiến cô giật mình vì sợ.
-"Em định chạy đi đâu? Đây là nhà của tôi đó."
Noãn Noãn trầm mặc không dám nhúc nhích cũng không dám trả lời, cô ấy càng lúc càng run lên, càng lúc càng sợ hãi giọng nói của anh ta làm cô nhớ về kí ức kinh hoàng của đêm đó. Cảnh tượng cô bị anh ta hành hạ ra sao đang hiện rõ mồn một. Cảm giác buồn nôn, tủi nhục làm cô nghẹn lòng đau nhói.
Cô đứng im như một bức tượng, bàn tay Hàn Thiên Dạ đang ôm qua cơ thể run rẩy của cô, cảm nhận được hơi thở gấp gáp sự sợ hãi trong nội tâm cô gái nhỏ bé trước mắt, anh ta lại càng ôm chặt hơn mà không biết rằng hành động đó chỉ khiến cô càng sợ hơn.
-"Sợ tôi đến vậy sao? Có phải bây giờ em đang rất ghét tôi? Hận tôi?"
Câu trả lời của cô vẫn là sự im lặng người đàn ông phía sau không biết nên làm thế nào. Cả ngày hôm nay đều không nhìn thấy cô, cô đang tránh mặt anh ta, sợ anh như sợ một ác ma vậy. Làm trong lòng Hàn Thiên Dạ buồn bực không yên.
Hàn Thiên Dạ xoay người Noãn Noãn về phía mình, cô không kịp phản ứng trước hành động đột ngột đó, ánh mắt né tránh gương mặt cúi xuống, vẫn đứng yên không dám bỏ chạy nhưng cũng không muốn nhìn vào mặt anh ta.
-"Sao lại không nhìn tôi? Em không được phép né tránh tôi. Em là của tôi."
Anh ta cuối người xuống nâng gương mặt nhỏ bé đáng yêu đã sợ đến tái mét, đôi mắt đáng thương vô cùng đang nhắm chặt ngẫn lệ, khẽ thút thít một vài tiếng. Đôi môi nhỏ bé bị cô ấy cắn chặt đến rơm rớm máu để cơn đau trấn tĩnh bản thân không khóc trước mắt người đàn ông này.
-"Đừng sợ nữa. Là tôi đã sai rồi, là lỗi của tôi, Hàn Thiên Dạ tôi xin lỗi em, em đừng khóc nữa có được không."
Hàn Thiên Dạ dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nhất, gương mặt anh ta lần đầu hiện rõ sự đau lòng không biết vì sao chỉ cần nhìn vào dáng vẻ yếu ớt của cô ấy liền cảm thấy hối hận vì chuyện trước đây mình làm để trừng phạt cô ấy.
Lúc đó anh ta đã để cơn giận chiếm lấy lí trí mà không biết điều đó là sự lăng nhục làm tổn thương trái tim cô một cách sâu sắc để lại cơn đau giày vò nội tâm thống khổ.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thiên Dạ hạ mình xin lỗi một cô gái. Người hoàn hảo như anh ta không biết có bao nhiêu cô gái mơ ước được anh ta để mắt đến, nhưng cô gái nhỏ này lại không giống họ dù đã được làm vợ Hàn Thiên Dạ - người vừa có quyền vừa có tiền, cô lại một mực chối bỏ còn luôn muốn trốn đi làm khơi gợi cảm giác chinh phục của đàn ông trong tâm hồn háo thắng và cô độc.
Hàn Thiên Dạ bất ngờ đặt lên đôi môi nhỏ như quả anh đào của cô một nụ hôn dịu dàng nhất, Noãn Noãn vẫn nhắm chặt mắt vì cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này cho đến khi cảm nhận đôi môi mỏng mềm mại kia đang quyến luyến lấy cô không rời.
Noãn Noãn giật bắn mình vội mở mắt ra vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của anh ta, gương mặt Hàn Thiên Dạ chưa đủ thõa mãn nhìn cô khẩn thiết.
-"Không muốn,.. tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, càng không muốn nhận lời xin lỗi đó. Nếu anh muốn xin lỗi tôi thì thả tôi đi đi."
Cô hét lên trong sợ hãi và tức giận, anh ta xem cô là gì chứ lúc trêu đùa lúc lại giày vò. Không khác gì một món đồ chơi. Nếu như hành động này làm anh ta tức giận lên muốn giết chết cô có khi đó lại là sự giải thoát.
Noãn Noãn giẫm mạnh vào chân Hàn Thiên Dạ rồi quay mặt bỏ chạy thật nhanh vào phòng mình trùm chăn kín mít. Để lại mình anh ta với gương mặt ngẫn ngơ đang suýt xoa vì bị cô giẫm lên đau nhói.
Hàn Thiên Dạ không để ý thấy có một ánh mắt đang dõi theo từng hành động của hai người họ từ trên cao qua khung cửa sổ tầng 5. Người đàn ông với mái tóc màu bạch kim đang cười khẩy bày tỏ sự thú vị với những gì mình nhìn thấy được.
-"Không."
Noãn Noãn choàng tỉnh giấc sau cơn ác mộng dài, khắp người cô toàn mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, cơ thể mất kiểm soát mà run lên, ánh mắt thất thần. Đang ngồi co ro ở một góc giường mà ôm lấy chính mình lặng lẽ rơi nước mắt.
Vẫn là giấc mơ đó một giấc mơ mà cô đã mơ suốt cả tuần nay. Giấc mơ về cơn ác mộng kinh hoàng và nỗi khiếp sợ tột cùng trước người đàn ông đó.
Noãn Noãn như con mồi đang bị mắc vào bẫy tơ nhện, nhìn những sợi tơ có vẻ mỏng manh nhưng thật ra chúng vô cùng chắc chắn và khó bị phá vỡ, dù cô có cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi. Mỗi ngày đều phải chịu đựng sự giày vò khủng khiếp về mặt tinh thần.
Cô bật dậy khỏi giường nhìn vào cái đồng hồ đặt ngay tủ đầu giường hiển thị đúng 1 giờ sáng, cô vẫn đang cố lấy lại bình tĩnh. Rót một cốc nước cầm trên tay uống cạn một hơi, cố gắng trấn an chính mình rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Noãn Noãn bước ra khỏi phòng ngủ và đi dạo trong sân, cô mặc chiếc váy ngủ màu be mỏng, dài, ôm sát cơ thể như những hầu gái ở đây chân đi dép lê đang thất thần bước từng bước nhỏ, giờ này mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ có những vệ sĩ của Hàn Thiên Dạ vẫn đang thay phiên nhau canh gác xung quanh ngôi biệt thự.
Cô vô cùng lạc lõng và mệt mỏi với cuộc sống hiện tại. Ngắm nhìn bầu trời đêm đen tĩnh lặng, cô không còn muốn nghĩ ngợi điều gì nữa. Trong khoảnh khắc này nội tâm cô tồn tại một cái lồng sắt lớn đầy gai nhọn giam giữ cuộc sống cô, tâm hồn nhỏ bé yếu đuối và cả trái tim tự do.
************
Cô vừa đi vừa ngẩng ngơ không cẩn thận hình như đã đụng trúng vào bụng người nào đó. Noãn Noãn bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng, sự sợ hãi dâng lên trong lòng, cô không dám ngẩn đầu lên. Mùi hương quen thuộc này là mùi của gỗ tràm còn có mùi khói thuốc, nhìn vào chiếc bóng dưới đất là dáng vẻ một người đàn ông vừa to lớn lại cao hơn cô.
Noãn Noãn lập tức quay lưng vội vàng bỏ chạy, nhưng cô vừa bước được hai bước bóng người phía sau đã vòng tay kéo cô về phía mình, ôm rất chặt từ phía sau lưng.
Gương mặt cô tái xanh đi vì sợ, đôi mắt vô hồn hoảng loạn. Lần đầu tiên cô cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh đến vậy như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Những giọt mồ hôi lạnh đang rơi, đôi chân cô không ngừng run rẩy. Cô biết người phía sau là ai, người đã mang đến cho cô sự sợ hãi tột cùng, người mà cả đời này cô không muốn nhìn thấy lần nào nữa.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên trong màn đêm tối khiến cô giật mình vì sợ.
-"Em định chạy đi đâu? Đây là nhà của tôi đó."
Noãn Noãn trầm mặc không dám nhúc nhích cũng không dám trả lời, cô ấy càng lúc càng run lên, càng lúc càng sợ hãi giọng nói của anh ta làm cô nhớ về kí ức kinh hoàng của đêm đó. Cảnh tượng cô bị anh ta hành hạ ra sao đang hiện rõ mồn một. Cảm giác buồn nôn, tủi nhục làm cô nghẹn lòng đau nhói.
Cô đứng im như một bức tượng, bàn tay Hàn Thiên Dạ đang ôm qua cơ thể run rẩy của cô, cảm nhận được hơi thở gấp gáp sự sợ hãi trong nội tâm cô gái nhỏ bé trước mắt, anh ta lại càng ôm chặt hơn mà không biết rằng hành động đó chỉ khiến cô càng sợ hơn.
-"Sợ tôi đến vậy sao? Có phải bây giờ em đang rất ghét tôi? Hận tôi?"
Câu trả lời của cô vẫn là sự im lặng người đàn ông phía sau không biết nên làm thế nào. Cả ngày hôm nay đều không nhìn thấy cô, cô đang tránh mặt anh ta, sợ anh như sợ một ác ma vậy. Làm trong lòng Hàn Thiên Dạ buồn bực không yên.
Hàn Thiên Dạ xoay người Noãn Noãn về phía mình, cô không kịp phản ứng trước hành động đột ngột đó, ánh mắt né tránh gương mặt cúi xuống, vẫn đứng yên không dám bỏ chạy nhưng cũng không muốn nhìn vào mặt anh ta.
-"Sao lại không nhìn tôi? Em không được phép né tránh tôi. Em là của tôi."
Anh ta cuối người xuống nâng gương mặt nhỏ bé đáng yêu đã sợ đến tái mét, đôi mắt đáng thương vô cùng đang nhắm chặt ngẫn lệ, khẽ thút thít một vài tiếng. Đôi môi nhỏ bé bị cô ấy cắn chặt đến rơm rớm máu để cơn đau trấn tĩnh bản thân không khóc trước mắt người đàn ông này.
-"Đừng sợ nữa. Là tôi đã sai rồi, là lỗi của tôi, Hàn Thiên Dạ tôi xin lỗi em, em đừng khóc nữa có được không."
Hàn Thiên Dạ dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nhất, gương mặt anh ta lần đầu hiện rõ sự đau lòng không biết vì sao chỉ cần nhìn vào dáng vẻ yếu ớt của cô ấy liền cảm thấy hối hận vì chuyện trước đây mình làm để trừng phạt cô ấy.
Lúc đó anh ta đã để cơn giận chiếm lấy lí trí mà không biết điều đó là sự lăng nhục làm tổn thương trái tim cô một cách sâu sắc để lại cơn đau giày vò nội tâm thống khổ.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thiên Dạ hạ mình xin lỗi một cô gái. Người hoàn hảo như anh ta không biết có bao nhiêu cô gái mơ ước được anh ta để mắt đến, nhưng cô gái nhỏ này lại không giống họ dù đã được làm vợ Hàn Thiên Dạ - người vừa có quyền vừa có tiền, cô lại một mực chối bỏ còn luôn muốn trốn đi làm khơi gợi cảm giác chinh phục của đàn ông trong tâm hồn háo thắng và cô độc.
Hàn Thiên Dạ bất ngờ đặt lên đôi môi nhỏ như quả anh đào của cô một nụ hôn dịu dàng nhất, Noãn Noãn vẫn nhắm chặt mắt vì cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này cho đến khi cảm nhận đôi môi mỏng mềm mại kia đang quyến luyến lấy cô không rời.
Noãn Noãn giật bắn mình vội mở mắt ra vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của anh ta, gương mặt Hàn Thiên Dạ chưa đủ thõa mãn nhìn cô khẩn thiết.
-"Không muốn,.. tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, càng không muốn nhận lời xin lỗi đó. Nếu anh muốn xin lỗi tôi thì thả tôi đi đi."
Cô hét lên trong sợ hãi và tức giận, anh ta xem cô là gì chứ lúc trêu đùa lúc lại giày vò. Không khác gì một món đồ chơi. Nếu như hành động này làm anh ta tức giận lên muốn giết chết cô có khi đó lại là sự giải thoát.
Noãn Noãn giẫm mạnh vào chân Hàn Thiên Dạ rồi quay mặt bỏ chạy thật nhanh vào phòng mình trùm chăn kín mít. Để lại mình anh ta với gương mặt ngẫn ngơ đang suýt xoa vì bị cô giẫm lên đau nhói.
Hàn Thiên Dạ không để ý thấy có một ánh mắt đang dõi theo từng hành động của hai người họ từ trên cao qua khung cửa sổ tầng 5. Người đàn ông với mái tóc màu bạch kim đang cười khẩy bày tỏ sự thú vị với những gì mình nhìn thấy được.
Danh sách chương