Hàn Thiên Dạ điên cuồng thảm sát, tự tay hắn dùng dao nhỏ sắt bén đâm nhiều nhát vào người những vệ sĩ của Thẩm Bích Lan, gương mặt khát máu ghê rợn, mùi máu tanh làm anh ta xoa dịu đi nội tâm hỗn loạn của mình.
Người bị anh ta dày vò không chết cũng còn nữa mạng, tiếng la hét thảm thiết thất thanh như địa ngục.
Một người còn sống sờ sờ đó lại phải chứng kiến cảnh da thịt trên người mình bị Hàn Thiên Dạ cắt xuống từng thớ, từng thớ thịt từ những miếng nhỏ rồi đến mảng lớn trên bắp tay, bắp đùi trên ngực, anh ta không ngừng khoét sâu vào bên trong vết thương, sâu hơn nữa đến tận xương tủy khiến chúng ngất đi rồi lại bị dội nước cho tỉnh lại, tiếp tục màng tra tấn,....Vết máu chảy dài cảnh da thịt lẫn lộn nỗi đau xé tận tâm can khiến con người ta như chết đi sống lại.Cả căn phòng như ngập trong biển máu lênh láng khắp nơi.
Chưa dừng lại ở đó anh ta còn nhét những miếng thịt tươi sống đỏ au đầy mùi máu tanh đó vào miệng bọn chúng.
Cảm giác buồn nôn đến tận cổ của chúng khi ăn thịt chính mình. Hàn Thiên Dạ nhìn chúng khốn khổ trên mặt lại không có cảm xúc gì, chỉ là chút thỏa mãn làm người ta sợ hãi. Anh ta trông vô cùng máu lạnh và không có nhân tính trước sự tra tấn tàn nhẫn này.
-"Các người thấy thế nào. Vui không? Nếu muốn chúng ta sẽ tiếp tục chơi với nhau."
Mẹ của Thẩm Bích Lan chịu không nổi sự kinh dị này không ngừng nôn thốc nôn tháo.
-"Cậu điên rồi sao? Rốt cuộc cậu muốn gì chứ?"
-"Chỉ chơi đùa một lát thôi !" giọng nói trầm thấp có chút châm biếm, bàn chân Hàn Thiên Dạ bất ngờ dùng sức giẫm đạp lên lưng bà ta khiến bà ta ngã úp mặt xuống sàn.
-"Khẩu ngữ đâu , bà nói chuyện với ai vậy, muốn chết sao!" ánh mắt sắt bén nhìn vào đôi mắt sợ sệt.
-"Ngài dạ, tôi xin lỗi. Ngài và tiểu Lan nhà chúng tôi là vợ chồng chưa cưới, nó bệnh như vậy chuyện thay máu này cũng là chuyện trước sau sẽ phải làm? Ngài không nên...."
-"Là do cô ta tự nói, tôi chưa bao giờ có ý gì cả. Vì các người đã giúp tôi lúc trước mấy năm nay để Thẩm gia tự tung tự tác xem ra đến lúc để các người nếm mùi trái đắng rồi."
-"Hàn Thiên Dạ ngài không thể làm vậy được, chúng tôi đã từng giúp ngài."...
-"Tôi không muốn nghe các người kể lể nữa mấy năm nay vì chuyện làm ăn mà chiếm lấy công quỹ cũng không ít, lợi dụng tôi làm giàu bà tưởng tôi không biết sao. Muốn giữ mạng thì im miệng lại đi."
-"Tiểu Cường làm đi."
-"Vâng thưa Ngài."
Bà ta bây giờ hốt hoảng vô cùng quỳ xuống vội níu lấy chân Hàn Thiên Dạ cầu xin. Tất cả tiền tài và danh vọng của Thẩm gia chỉ cần một cuộc điện thoại từ người này sẽ không còn lại gì. Bà ta biết mình đã động đến người không nên động hoảng sợ đến nói lắp.
-"Xin ngài cho... chúng tôi... một cơ ..hội, một... cơ ..hội nữa được không? Xin ngài?"
-"Không còn cơ hội nào nữa đâu." Vừa dứt lời vội đá bà ta ra khỏi chân cho người kéo xuống tiếp tục thưởng thức ly rượu vang trên tay.
**********
Hàn Thiên Dạ quay về biệt thự trong căn phòng ngủ rộng lớn của mình nghĩ về những việc của ngày hôm nay. Anh ta đã cho người chặt đầu của những tên bác sĩ làm hại Noãn Noãn xuống rồi treo lên trên phòng viện trưởng để ông ta biết được ai là chủ nơi đây.
Phong quản gia cũng được cứu ra từ tay Thẩm gia trên người đầy rẫy vết thương. Chỉ vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ Thẩm gia đã phá sản, cha của Thẩm Bích Lan tức đến nhồi máu cơ tim phải mổ gấp.
Hàn Thiên Dạ vẫn đang cho người xem xét camara ở bệnh viện, anh ta lo lắng cho Noãn Noãn vô cùng cho rằng cô ấy đã bị ai đó bắt đi, cả thành phố X cũng lục tung lên nhưng không có cô ấy, Hạ gia cũng bốc hơi khỏi đây.
Nhìn vào chiếc giường ngủ mà anh ta từng ép Noãn Noãn nằm ngủ cùng mình Hàn Thiên Dạ môi cười nhếch lên, con cáo già như anh ta cũng đoán được phần nào.
-"Vợ à! Em đã lên kế hoạch trốn khỏi anh sao? Đừng để anh bắt được em nếu không em sẽ phải chịu trừng phạt."
"Tít tít" tiếng điện thoạt khẽ run lên.
-"STI à, sao cậu điều tra được gì rồi?"
-"Camara trong phòng phẫu thuật là bị phá hỏng đã sửa được rồi tôi sẽ chuyển đoạn phim cho anh"."Còn phía Lâm Thành và tiểu Cường đang điều tra các chuyến bay nội địa và quốc tế có gì sẽ báo với anh sau."
-"Được rồi, các cậu làm tốt lắm."
-"Không có gì nữa tôi tắt máy đây."
-"Ừm". Hàn Thiên Dạ vừa tắt điện thoại vội mở màng hình máy tính vào mail xem đoạn phim mà STI gửi cho hắn....
"Bốp" tiếng điện thoại bị ném xuống sàn nhà mạnh bạo.
Trong màng hình máy tính là hình ảnh Noãn Noãn bị trói được thả ra chủ động ôm lấy Tạ Minh thân mật vô cùng, sau đó hai người còn bỏ trốn cùng nhau.
Hàn Thiên Dạ không ngờ cô ấy dám phản bội mình lén lút cùng người khác trong khi bản thân là vợ của anh ta. Tên Tạ Minh này là người nghĩ ra công trình nghiên cứu điều trị bằng phương pháp mới chính STI đã giới thiệu cho hắn.
-"Họ quen biết nhau sao. Noãn Noãn em không cho tôi chạm vào là vì muốn giữ thân thể trong sạch cho tên đó ư ?"
Hàn Thiên Dạ cười lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ. "Nếu là tên đó thì tôi biết em giờ đang ở đâu rồi. Tôi rất mong chờ lại nhìn thấy em đó."
Hàn Thiên Dạ vội mặc đồ vest cao cấp vào người, chảy chuốt lại mái tóc ướt; rồi cho người chuẩn bị chuyên cơ riêng sẵn sàng bay tới nước M, anh ta nhất định không để đồ của mình vụt khỏi tầm tay, trên tay Hàn Thiên Dạ cầm điếu thuốc lá rít từng hơi dài trong màn đêm tăm tối dường như muốn làm vơi đi sự lạnh lẽo trong tâm hồn băng giá của mình.
Người bị anh ta dày vò không chết cũng còn nữa mạng, tiếng la hét thảm thiết thất thanh như địa ngục.
Một người còn sống sờ sờ đó lại phải chứng kiến cảnh da thịt trên người mình bị Hàn Thiên Dạ cắt xuống từng thớ, từng thớ thịt từ những miếng nhỏ rồi đến mảng lớn trên bắp tay, bắp đùi trên ngực, anh ta không ngừng khoét sâu vào bên trong vết thương, sâu hơn nữa đến tận xương tủy khiến chúng ngất đi rồi lại bị dội nước cho tỉnh lại, tiếp tục màng tra tấn,....Vết máu chảy dài cảnh da thịt lẫn lộn nỗi đau xé tận tâm can khiến con người ta như chết đi sống lại.Cả căn phòng như ngập trong biển máu lênh láng khắp nơi.
Chưa dừng lại ở đó anh ta còn nhét những miếng thịt tươi sống đỏ au đầy mùi máu tanh đó vào miệng bọn chúng.
Cảm giác buồn nôn đến tận cổ của chúng khi ăn thịt chính mình. Hàn Thiên Dạ nhìn chúng khốn khổ trên mặt lại không có cảm xúc gì, chỉ là chút thỏa mãn làm người ta sợ hãi. Anh ta trông vô cùng máu lạnh và không có nhân tính trước sự tra tấn tàn nhẫn này.
-"Các người thấy thế nào. Vui không? Nếu muốn chúng ta sẽ tiếp tục chơi với nhau."
Mẹ của Thẩm Bích Lan chịu không nổi sự kinh dị này không ngừng nôn thốc nôn tháo.
-"Cậu điên rồi sao? Rốt cuộc cậu muốn gì chứ?"
-"Chỉ chơi đùa một lát thôi !" giọng nói trầm thấp có chút châm biếm, bàn chân Hàn Thiên Dạ bất ngờ dùng sức giẫm đạp lên lưng bà ta khiến bà ta ngã úp mặt xuống sàn.
-"Khẩu ngữ đâu , bà nói chuyện với ai vậy, muốn chết sao!" ánh mắt sắt bén nhìn vào đôi mắt sợ sệt.
-"Ngài dạ, tôi xin lỗi. Ngài và tiểu Lan nhà chúng tôi là vợ chồng chưa cưới, nó bệnh như vậy chuyện thay máu này cũng là chuyện trước sau sẽ phải làm? Ngài không nên...."
-"Là do cô ta tự nói, tôi chưa bao giờ có ý gì cả. Vì các người đã giúp tôi lúc trước mấy năm nay để Thẩm gia tự tung tự tác xem ra đến lúc để các người nếm mùi trái đắng rồi."
-"Hàn Thiên Dạ ngài không thể làm vậy được, chúng tôi đã từng giúp ngài."...
-"Tôi không muốn nghe các người kể lể nữa mấy năm nay vì chuyện làm ăn mà chiếm lấy công quỹ cũng không ít, lợi dụng tôi làm giàu bà tưởng tôi không biết sao. Muốn giữ mạng thì im miệng lại đi."
-"Tiểu Cường làm đi."
-"Vâng thưa Ngài."
Bà ta bây giờ hốt hoảng vô cùng quỳ xuống vội níu lấy chân Hàn Thiên Dạ cầu xin. Tất cả tiền tài và danh vọng của Thẩm gia chỉ cần một cuộc điện thoại từ người này sẽ không còn lại gì. Bà ta biết mình đã động đến người không nên động hoảng sợ đến nói lắp.
-"Xin ngài cho... chúng tôi... một cơ ..hội, một... cơ ..hội nữa được không? Xin ngài?"
-"Không còn cơ hội nào nữa đâu." Vừa dứt lời vội đá bà ta ra khỏi chân cho người kéo xuống tiếp tục thưởng thức ly rượu vang trên tay.
**********
Hàn Thiên Dạ quay về biệt thự trong căn phòng ngủ rộng lớn của mình nghĩ về những việc của ngày hôm nay. Anh ta đã cho người chặt đầu của những tên bác sĩ làm hại Noãn Noãn xuống rồi treo lên trên phòng viện trưởng để ông ta biết được ai là chủ nơi đây.
Phong quản gia cũng được cứu ra từ tay Thẩm gia trên người đầy rẫy vết thương. Chỉ vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ Thẩm gia đã phá sản, cha của Thẩm Bích Lan tức đến nhồi máu cơ tim phải mổ gấp.
Hàn Thiên Dạ vẫn đang cho người xem xét camara ở bệnh viện, anh ta lo lắng cho Noãn Noãn vô cùng cho rằng cô ấy đã bị ai đó bắt đi, cả thành phố X cũng lục tung lên nhưng không có cô ấy, Hạ gia cũng bốc hơi khỏi đây.
Nhìn vào chiếc giường ngủ mà anh ta từng ép Noãn Noãn nằm ngủ cùng mình Hàn Thiên Dạ môi cười nhếch lên, con cáo già như anh ta cũng đoán được phần nào.
-"Vợ à! Em đã lên kế hoạch trốn khỏi anh sao? Đừng để anh bắt được em nếu không em sẽ phải chịu trừng phạt."
"Tít tít" tiếng điện thoạt khẽ run lên.
-"STI à, sao cậu điều tra được gì rồi?"
-"Camara trong phòng phẫu thuật là bị phá hỏng đã sửa được rồi tôi sẽ chuyển đoạn phim cho anh"."Còn phía Lâm Thành và tiểu Cường đang điều tra các chuyến bay nội địa và quốc tế có gì sẽ báo với anh sau."
-"Được rồi, các cậu làm tốt lắm."
-"Không có gì nữa tôi tắt máy đây."
-"Ừm". Hàn Thiên Dạ vừa tắt điện thoại vội mở màng hình máy tính vào mail xem đoạn phim mà STI gửi cho hắn....
"Bốp" tiếng điện thoại bị ném xuống sàn nhà mạnh bạo.
Trong màng hình máy tính là hình ảnh Noãn Noãn bị trói được thả ra chủ động ôm lấy Tạ Minh thân mật vô cùng, sau đó hai người còn bỏ trốn cùng nhau.
Hàn Thiên Dạ không ngờ cô ấy dám phản bội mình lén lút cùng người khác trong khi bản thân là vợ của anh ta. Tên Tạ Minh này là người nghĩ ra công trình nghiên cứu điều trị bằng phương pháp mới chính STI đã giới thiệu cho hắn.
-"Họ quen biết nhau sao. Noãn Noãn em không cho tôi chạm vào là vì muốn giữ thân thể trong sạch cho tên đó ư ?"
Hàn Thiên Dạ cười lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ. "Nếu là tên đó thì tôi biết em giờ đang ở đâu rồi. Tôi rất mong chờ lại nhìn thấy em đó."
Hàn Thiên Dạ vội mặc đồ vest cao cấp vào người, chảy chuốt lại mái tóc ướt; rồi cho người chuẩn bị chuyên cơ riêng sẵn sàng bay tới nước M, anh ta nhất định không để đồ của mình vụt khỏi tầm tay, trên tay Hàn Thiên Dạ cầm điếu thuốc lá rít từng hơi dài trong màn đêm tăm tối dường như muốn làm vơi đi sự lạnh lẽo trong tâm hồn băng giá của mình.
Danh sách chương