Thì ra vị trước mặt này chính là Phù Đổng Thiên Vương trong dân gian. Đối với những nhân vật bé nhỏ như Hoài Ly, cô chưa bao giờ thấy anh ta. Thánh Gióng là một vị thần cao lớn, tựa hồ còn cao hơn cả Trần Thạch. Cũng đúng, truyền thuyết bảo anh ta ăn nhanh chóng lớn, trong một phút từ đứa nhóc vài tuổi thành một chàng thanh niên dũng mãnh.
Đang cảm thán trong lòng, chợt Hoài Ly thấy cổ họng nhồn nhột, hơn nữa còn có chút khó thở. Cô há miệng. Gương mặt dữ tợn của Trần Thạch phóng đại, hắn đang bóp cổ cô. Tên này lại đột nhiên nổi khùng cái gì nữa. Không cần dùng tới tu vi gì gì đó, chỉ cần đọ sức lực thôi cô đã thua thảm hại rồi.
- Trần Thạch! - Thánh Gióng ở bên cạnh kéo tay, nhưng bất luận có kéo thế nào cũng không ra.
- Ai mượn cô lên tiếng? Ta cho phép cô lên tiếng sao? Ta không cần cô thấu hiểu sự đời gì cả, chuyện của ta tự ta sẽ giải quyết. Đừng tưởng như vậy thì ta sẽ cảm kích gì ở cô.
Thần kinh! Ai cần hắn cảm kích, cô chỉ muốn hắn an tâm mà giúp đỡ mình. Không xong rồi, máu đã không còn chảy được lên não nữa. Móng tay vươn dài cào mạnh vào bàn tay sắt đá kia.
- Anh quên anh hứa với tôi cái gì sao? Ngay cả chuyện của bản thân còn không giải quyết nổi, không hiểu tại sao tôi lại đi cứu một vong hồn vô dụng như anh. - Nói một hơi dài, rốt cuộc cô cũng không còn sức.
- Đối với ta, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
- Vậy tại sao lại để đến tận một trăm năm sau mới lôi ra ngoài? - Hoài Ly hiếm hoi tìm lại chút không khí - Chẳng lẽ anh muốn đợi đến ngày hôn lễ mới chịu ra? Trong đầu anh rốt cuộc chỉ có giận dỗi với vị công chúa kia thôi. Giận cô ấy tại sao không chọn anh lại đi chọn một người khác, có phải không? So với việc tìm ra sự thật, anh cần tình cảm của cô ấy hơn.
- Cô gái, tôi khuyên cô đừng nói nữa. Nhìn hắn kìa, gân máu cũng nổi lên rồi. - Thánh Gióng cầm cọng cỏ huơ huơ, muốn dời sự chú ý của Trần Thạch nhưng không thành công.
Cổ bị siết chặt hơn. Đó là điều chắc chắn. Cô chạm đến nỗi lòng của Trần Thạch, hắn không phát điên mới là lạ. Hoài Ly trái lại không sợ chết, nhếch môi cười.
- Đáng tiếc... cô ta không yêu anh. Không hề.
- Câm miệng!
Trần Thạch quăng cô đi như quăng một con chó. Trần Ly thoát khỏi gọng kiềm, nhưn lưng va mạnh vào cột đình, suýt nữa thì phụt máu. Không sao, thoát chết là tốt rồi. Cho dù cô chỉ là một quỷ sứ bé nhỏ không chỗ dựa, cho dù chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể đổ ngã, cô không thể chết đi lúc này được.
Trần Thạch khuỵu hai chân. Tựa như khung cảnh kia lại ám ảnh trong tâm trí hắn. Một trăm năm nay, ở trên đây chỉ vừa qua ba tháng. Bọn họ hoan hỉ tổ chức hôn lễ, hắn lạnh lẽo nằm dưới tấc đất kia.
Ngày Trần Thạch mang ba vạn quân, được Ngọc Hoàng Thượng Đế ra lệnh xung đến vùng trời phía bắc trấn áp bọn ma quỷ làm loạn. Hôm đó, hắn cùng với phó tướng quân là Lưu Bằng, tựa như hai đồng chí thân thiết, mang giáp ra trận. Đó vốn chỉ là một trận đánh nhỏ, đám yêu quái kia sao có thể là đối thủ của hắn? Vậy mà không hiểu tại sao, nửa chừng công chúa Ngọc Tiên lại đến đây. Nàng nhìn hắn cười, hắn tưởng như mình lạc vào cõi hạnh phúc. Đánh giặc vừa thắng, quay lưng đã thấy nàng. Nàng luôn chờ đợi, là hậu phương vững chắc của hắn. Trần Thạch toang bước tới, còn chưa kịp gọi một tiếng "Ngọc Tiên" thì mũi tên nọ nhanh như cắt cắm vào vùng bụng nàng.
Một vị thần tiên không thể nào vì một mũi tên bình thường mà làm bị thương. Mũi tên đó là tên thần. Trần Thạch thậm chí không kịp suy nghĩ nguồn gốc của mũi tên đó, càng không để tâm ai đã bắn nó ra. Hắn chỉ lao tới ôm lấy nàng, nâng một chân lên để đỡ lấy tấm lưng mềm oặt.
Ngọc Tiên khóc. Nàng khóc. Hắn sợ nàng đau, cố ý làm phép để cầm máu lại, đồng thời dùng những lời dỗ dành thỏ thẻ bên tai, để nàng bớt sợ. Nhưng hắn lầm rồi, nàng khóc không phải vì đau, càng không phải vì thương hắn. Ngọc Tiên âm thầm thò tay vào túi áo, rút ra một con dao nhọn, không chút nương tay đâm vào lồng ngực hắn.
Con dao được làm phép, xuyên thủng lớp giáp được làm từ sắt tu luyện ngàn năm. Không cắm trúng tim, nhưng tim hắn đau như bị tra tấn. Sau đó, hắn như một cái xác không hồn. Phù Đổng Thiên Vương nhận được lệnh đưa hắn về, tịch thu lệnh bài tướng quân. Hắn nhìn thấy nàng khóc. Sau khi hắn ngã xuống, nàng cũng ngã xuống, nhưng là ngã vào lòng của tên phó tướng Lưu Bằng.
Trần Thạch được đưa đi chữa trị vết thương. Con dao kia là vật tùy thân của công chúa, được mệnh danb là Lưỡi Hái Tử Thần. Đâm trúng tim, có thể hồn bay phách tán. Nhưng không biết là nàng vô tình hay cố ý là đâm chệch đi. Trần Thạch không mất mạng, nhưng mất đi một nửa tu vi. Hằng ngày chỉ có Phù Đổng Thiên Vương đến thăm hắn, nhân tiện báo đến một số tin tức trên Thiên Đình.
Ngọc Hoàng cho người tìm thấy bức thư trong phòng công chúa, là nét chữ của hắn, muốn hẹn Ngọc Tiên ở vùng trời phía bắc. Tuy hai người trai tài gái sắc, được Ngọc Hoàng ủng hộ nhưng sự việc làm công chúa bị thương nghiêm trọng, hắn trực tiếp có tội. Đáng nói hơn chính là công chúa khóc rất ầm ĩ, nói rằng hắn có ý định cùng tự sát với nàng.
Bởi vì không phải chân chính là một vị thần mà chỉ là một người phàm, nhờ vào công đức và sự tài giỏi nên được trọng dụng. Ngọc Hoàng chưa bao giờ coi hắn là ứng cử viên cho vị trí phò mã. Nhưng bởi con gái thích, ông không thể làm gì. Thực chất trong lòng hắn không phục. Ăn không được đạp đổ, hắn muốn cùng chết với nàng.
Hay cho câu "Ăn không được đạp đổ" của Ngọc Tiên. Nếu không phải vì đang nằm dưỡng thương, hắn muốn ngồi dậy xem bộ mặt của nàng khi nói những lời kia. Hình phạt của hắn không nặng không nhẹ, vừa đủ cho người ta thống khổ, trở thành vong hồn bị phong ấn mãi mãi dưới lòng đất, không được đầu thai.
Còn Ngọc Tiên? Nàng hoàn toàn chẳng có gì, an an tâm tâm ba tháng sau cử thành hôn lễ với Lưu Bằng. Ba năm của hắn, đổi lại ba tháng của bọn họ. Rốt cuộc Trần Thạch cũng không biết mình bị cắm cái sừng kia bao lâu rồi. Hắn không có cơ hội gặp lại nàng để đòi lại công đạo, vừa hồi phục liền bị thị vệ dắt đi.
May thay, bọn họ còn có nhân tính, xếp hàng đứng tiễn hắn ở cổng Thiên Đình. Trần Thạch không mặc áo giáp tựa hồ gầy hơn hẳn, môi bạc nhếch lên. Ngọc Tiên và Lưu Bằng đứng cạnh nhau, thật ra cũng khá xứng. Chỉ là trước đây hắn chưa từng nghĩ tới điều này. Trần Thạch đi lướt qua họ. Không cần chào hỏi Ngọc Hoàng, không cần tạm biệt một câu.
Đến khi mọi người đều thở phào, tưởng rằng hắn cam chịu mọi tội lỗi thì Trần Thạch bỗng dừng lại. Đôi mắt như chim ưng của hắn lúc này làm cho ai nấy đều cảm thấy bi ai:
- Công chúa, ta nguyền rủa hôn lễ của cô, nguyền rủa cô vĩnh viễn chôn vùi trong thứ hạnh phúc mục rửa như rác rưởi kia.
Bởi vì giữ lại chút mặt mũi cho Thiên Đình nên Ngọc Hoàng ban lệnh cấm không cho ai tiết lộ ra ngoài. Chỉ biết đại tướng quân Trần Thạch phạm phải điều cấm kỵ của Thiên Đình mà bị phạt.
Ký ức đó, Trần Thạch mãi mãi không muốn nhớ lại. Vĩnh viễn cũng không.
Đang cảm thán trong lòng, chợt Hoài Ly thấy cổ họng nhồn nhột, hơn nữa còn có chút khó thở. Cô há miệng. Gương mặt dữ tợn của Trần Thạch phóng đại, hắn đang bóp cổ cô. Tên này lại đột nhiên nổi khùng cái gì nữa. Không cần dùng tới tu vi gì gì đó, chỉ cần đọ sức lực thôi cô đã thua thảm hại rồi.
- Trần Thạch! - Thánh Gióng ở bên cạnh kéo tay, nhưng bất luận có kéo thế nào cũng không ra.
- Ai mượn cô lên tiếng? Ta cho phép cô lên tiếng sao? Ta không cần cô thấu hiểu sự đời gì cả, chuyện của ta tự ta sẽ giải quyết. Đừng tưởng như vậy thì ta sẽ cảm kích gì ở cô.
Thần kinh! Ai cần hắn cảm kích, cô chỉ muốn hắn an tâm mà giúp đỡ mình. Không xong rồi, máu đã không còn chảy được lên não nữa. Móng tay vươn dài cào mạnh vào bàn tay sắt đá kia.
- Anh quên anh hứa với tôi cái gì sao? Ngay cả chuyện của bản thân còn không giải quyết nổi, không hiểu tại sao tôi lại đi cứu một vong hồn vô dụng như anh. - Nói một hơi dài, rốt cuộc cô cũng không còn sức.
- Đối với ta, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
- Vậy tại sao lại để đến tận một trăm năm sau mới lôi ra ngoài? - Hoài Ly hiếm hoi tìm lại chút không khí - Chẳng lẽ anh muốn đợi đến ngày hôn lễ mới chịu ra? Trong đầu anh rốt cuộc chỉ có giận dỗi với vị công chúa kia thôi. Giận cô ấy tại sao không chọn anh lại đi chọn một người khác, có phải không? So với việc tìm ra sự thật, anh cần tình cảm của cô ấy hơn.
- Cô gái, tôi khuyên cô đừng nói nữa. Nhìn hắn kìa, gân máu cũng nổi lên rồi. - Thánh Gióng cầm cọng cỏ huơ huơ, muốn dời sự chú ý của Trần Thạch nhưng không thành công.
Cổ bị siết chặt hơn. Đó là điều chắc chắn. Cô chạm đến nỗi lòng của Trần Thạch, hắn không phát điên mới là lạ. Hoài Ly trái lại không sợ chết, nhếch môi cười.
- Đáng tiếc... cô ta không yêu anh. Không hề.
- Câm miệng!
Trần Thạch quăng cô đi như quăng một con chó. Trần Ly thoát khỏi gọng kiềm, nhưn lưng va mạnh vào cột đình, suýt nữa thì phụt máu. Không sao, thoát chết là tốt rồi. Cho dù cô chỉ là một quỷ sứ bé nhỏ không chỗ dựa, cho dù chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể đổ ngã, cô không thể chết đi lúc này được.
Trần Thạch khuỵu hai chân. Tựa như khung cảnh kia lại ám ảnh trong tâm trí hắn. Một trăm năm nay, ở trên đây chỉ vừa qua ba tháng. Bọn họ hoan hỉ tổ chức hôn lễ, hắn lạnh lẽo nằm dưới tấc đất kia.
Ngày Trần Thạch mang ba vạn quân, được Ngọc Hoàng Thượng Đế ra lệnh xung đến vùng trời phía bắc trấn áp bọn ma quỷ làm loạn. Hôm đó, hắn cùng với phó tướng quân là Lưu Bằng, tựa như hai đồng chí thân thiết, mang giáp ra trận. Đó vốn chỉ là một trận đánh nhỏ, đám yêu quái kia sao có thể là đối thủ của hắn? Vậy mà không hiểu tại sao, nửa chừng công chúa Ngọc Tiên lại đến đây. Nàng nhìn hắn cười, hắn tưởng như mình lạc vào cõi hạnh phúc. Đánh giặc vừa thắng, quay lưng đã thấy nàng. Nàng luôn chờ đợi, là hậu phương vững chắc của hắn. Trần Thạch toang bước tới, còn chưa kịp gọi một tiếng "Ngọc Tiên" thì mũi tên nọ nhanh như cắt cắm vào vùng bụng nàng.
Một vị thần tiên không thể nào vì một mũi tên bình thường mà làm bị thương. Mũi tên đó là tên thần. Trần Thạch thậm chí không kịp suy nghĩ nguồn gốc của mũi tên đó, càng không để tâm ai đã bắn nó ra. Hắn chỉ lao tới ôm lấy nàng, nâng một chân lên để đỡ lấy tấm lưng mềm oặt.
Ngọc Tiên khóc. Nàng khóc. Hắn sợ nàng đau, cố ý làm phép để cầm máu lại, đồng thời dùng những lời dỗ dành thỏ thẻ bên tai, để nàng bớt sợ. Nhưng hắn lầm rồi, nàng khóc không phải vì đau, càng không phải vì thương hắn. Ngọc Tiên âm thầm thò tay vào túi áo, rút ra một con dao nhọn, không chút nương tay đâm vào lồng ngực hắn.
Con dao được làm phép, xuyên thủng lớp giáp được làm từ sắt tu luyện ngàn năm. Không cắm trúng tim, nhưng tim hắn đau như bị tra tấn. Sau đó, hắn như một cái xác không hồn. Phù Đổng Thiên Vương nhận được lệnh đưa hắn về, tịch thu lệnh bài tướng quân. Hắn nhìn thấy nàng khóc. Sau khi hắn ngã xuống, nàng cũng ngã xuống, nhưng là ngã vào lòng của tên phó tướng Lưu Bằng.
Trần Thạch được đưa đi chữa trị vết thương. Con dao kia là vật tùy thân của công chúa, được mệnh danb là Lưỡi Hái Tử Thần. Đâm trúng tim, có thể hồn bay phách tán. Nhưng không biết là nàng vô tình hay cố ý là đâm chệch đi. Trần Thạch không mất mạng, nhưng mất đi một nửa tu vi. Hằng ngày chỉ có Phù Đổng Thiên Vương đến thăm hắn, nhân tiện báo đến một số tin tức trên Thiên Đình.
Ngọc Hoàng cho người tìm thấy bức thư trong phòng công chúa, là nét chữ của hắn, muốn hẹn Ngọc Tiên ở vùng trời phía bắc. Tuy hai người trai tài gái sắc, được Ngọc Hoàng ủng hộ nhưng sự việc làm công chúa bị thương nghiêm trọng, hắn trực tiếp có tội. Đáng nói hơn chính là công chúa khóc rất ầm ĩ, nói rằng hắn có ý định cùng tự sát với nàng.
Bởi vì không phải chân chính là một vị thần mà chỉ là một người phàm, nhờ vào công đức và sự tài giỏi nên được trọng dụng. Ngọc Hoàng chưa bao giờ coi hắn là ứng cử viên cho vị trí phò mã. Nhưng bởi con gái thích, ông không thể làm gì. Thực chất trong lòng hắn không phục. Ăn không được đạp đổ, hắn muốn cùng chết với nàng.
Hay cho câu "Ăn không được đạp đổ" của Ngọc Tiên. Nếu không phải vì đang nằm dưỡng thương, hắn muốn ngồi dậy xem bộ mặt của nàng khi nói những lời kia. Hình phạt của hắn không nặng không nhẹ, vừa đủ cho người ta thống khổ, trở thành vong hồn bị phong ấn mãi mãi dưới lòng đất, không được đầu thai.
Còn Ngọc Tiên? Nàng hoàn toàn chẳng có gì, an an tâm tâm ba tháng sau cử thành hôn lễ với Lưu Bằng. Ba năm của hắn, đổi lại ba tháng của bọn họ. Rốt cuộc Trần Thạch cũng không biết mình bị cắm cái sừng kia bao lâu rồi. Hắn không có cơ hội gặp lại nàng để đòi lại công đạo, vừa hồi phục liền bị thị vệ dắt đi.
May thay, bọn họ còn có nhân tính, xếp hàng đứng tiễn hắn ở cổng Thiên Đình. Trần Thạch không mặc áo giáp tựa hồ gầy hơn hẳn, môi bạc nhếch lên. Ngọc Tiên và Lưu Bằng đứng cạnh nhau, thật ra cũng khá xứng. Chỉ là trước đây hắn chưa từng nghĩ tới điều này. Trần Thạch đi lướt qua họ. Không cần chào hỏi Ngọc Hoàng, không cần tạm biệt một câu.
Đến khi mọi người đều thở phào, tưởng rằng hắn cam chịu mọi tội lỗi thì Trần Thạch bỗng dừng lại. Đôi mắt như chim ưng của hắn lúc này làm cho ai nấy đều cảm thấy bi ai:
- Công chúa, ta nguyền rủa hôn lễ của cô, nguyền rủa cô vĩnh viễn chôn vùi trong thứ hạnh phúc mục rửa như rác rưởi kia.
Bởi vì giữ lại chút mặt mũi cho Thiên Đình nên Ngọc Hoàng ban lệnh cấm không cho ai tiết lộ ra ngoài. Chỉ biết đại tướng quân Trần Thạch phạm phải điều cấm kỵ của Thiên Đình mà bị phạt.
Ký ức đó, Trần Thạch mãi mãi không muốn nhớ lại. Vĩnh viễn cũng không.
Danh sách chương