Trần Thạch sau khi sống đến năm hai mươi bảy tuổi thì chết do trúng độc. Sau khi chết được Ngọc Hoàng nhắm trúng, là một nhân tài, nhân phẩm thì tốt, nên một nước từ Địa Phủ lên Thiên Đình trở thành Đại tướng quân của thiên binh. Làm việc mấy chục vạn năm, là tâm phúc của Ngọc Hoàng.
Sau đó nghe nói hắn phạm phải điều cấm kỵ, bị Ngọc Hoàng phong ấn, trở thành vong hồn mãi mãi nằm dưới lòng đất, không được đầu thai. Chuyện xảy ra không lâu lắm, cách đây một trăm năm. Thời điểm đó Hoài Ly đang ở cùng bố mẹ nuôi của mình ở dưới Địa Phủ.
Dù sao chuyện trên trời, bọn họ dưới này cũng không rõ lắm. Cô chỉ nghe mọi người kể lại. Chốc chốc cô lại nhìn sang Đại Thành, tò mò hỏi:
- Vong hồn mà cũng cần đi vệ sinh sao? - Bọn họ đã đứng trước phòng vệ sinh công cộng mười lăm phút rồi. Ai mà ngờ Đại tướng quân mạnh mẽ kia sau khi thoả hiệp lại hỏi một câu khó đỡ "Nhà xí ở đâu?" chứ? - Rất cấp bách đó. Sau khi thức dậy việc đầu tiên đó là đi vệ sinh mà. Huống hồ, anh ta đã nhịn một trăm năm rồi. - Câu cuối đương nhiên Đại Thạch phải giảm âm lượng. Hoài Ly rùng mình.
Đợi thêm vài phút nữa, Trần Thạch cũng bước ra. Thần thái sáng sủa hẳn, có vẻ khoan thai hơn trước. Nét mặt co giãn ít nhiều, làm cô chợt nghĩ, có khi nào vì nhịn tiểu mà Trần Thạch lạnh lùng khi mới chui từ lòng đất lên không nhỉ?
Không đợi cô kịp hỏi, đã nghe hắn trả lời:
- Không hẳn. Nằm trong đất lâu nên cơ mặt bị cứng thôi, rửa nước xong thì đỡ rồi. - Thì ra là đang trả lời Đại Thạch. Đúng là cán bộ cao cấp, công tác ngoại giao rất khá. Hoài Ly âm thầm giơ ngón tay.
Ngoài đường không một bóng người. Đèn điện nhấp nháy một hai cái. Ba người rảo bước vào trung tâm thương mại đã đóng cửa tắt đèn. Khung cửa xoay đến vòng thứ ba thì dừng lại. Cửa xoay vốn là quay theo chiều ngược kim đồng hồ, Hoài Ly lại đẩy theo hướng ngược lại. Bọn họ lần lượt bước vào không phải là tòa nhà lộng lẫy kia mà là một nơi âm u đen tối, được thắp sáng bởi nến vàng. Đích thị là Địa Phủ.
Trước khi mất, bố mẹ nuôi để lại cho cô một căn nhà. Dù sao bọn họ cũng là cán bộ nhà nước, chút tài sản cũng có. Thế là Trần Thạch tạm thời ở đây. Trước đây khi còn làm nhiệm vụ, hắn cũng có một vài lần đến Địa Phủ. Phần lớn là đến thẳng Địa cung hoặc gặp Địa Mẫu. Nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ.
Trừ bầu trời u ám, nét mặt u ám, nhà cửa u ám ra thì cơ bản dưới đây giống trần gian. Bây giờ ai cũng có một cái điện thoại trong tay. Iphone đời mới nhất dưới đây cũng không rẻ. Sau khi giới thiệu sơ qua vị trí các phòng thì Hoài Ly về phòng. Mặc kệ cho Trần Thạch nửa đêm có tò mò ra ngoài tìm thú vui hay gì đó. Cô ôm giấc mộng mong manh và hy vọng như tro tàn của mình đi ngủ.
Sáng hôm sau, ngoại lệ cô thấy một gã đàn ông lạ hoắc trong nhà. Đừng tưởng dưới Địa Phủ thì không có mấy gã biến thái chuyên làm bậy. Chỉ có bởi vì cô sống cùng khu với bọn quỷ sứ khác nên đỡ hơn mà thôi. Quỷ sứ thì quỷ sứ, cũng có mấy gã hách dịch lắm.
- Anh là ai? Tự động vào nhà người khác không xin phép.
Gã nhìn cô chằm chằm, hơi nhướng mày. Im lặng đánh giá.
- Cô bị mất trí nhớ tạm thời à?
Mặc dù không thể tin nhưng giọng nói này cực kỳ quen tai. Là ai? Là Đại tướng quân Trần Thạch chứ ai. Có chọc thủng màn nhĩ cô cũng không thể nhầm lẫn âm thanh trầm thấp tối qua.
- Trần Thạch, sao anh... ăn mặc kì vậy?
- Không giống sao? Trong tạp chí này nói đây là fashion theo xu hướng mà. - Hắn chỉ vào bìa tạp chí mới phát hành.
- Anh lấy đâu ra thứ đó? - Khoé miệng cô giật giật. Hoài Ly chắc chắn trong nhà cô không thể chứa tạp chí thời trang nam được.
- Mua. Ông lão ngoài kia chào hàng đấy. - Thậm chí cô còn tưởng tượng nổi vẻ mặt của lão gian thương trước nhà mình.
- Tiền đâu mà anh mua?
- Kìa.
Hoài Ly hé mắt, lập tức phóng đến con heo của mình đổ ra. Không còn một xu. Hoàn toàn sụp đổ. Số tiền cô tích góp cả đời. Vậy mà kẻ đầu sỏ lại ung dung xem tạp chí, coi như không có chuyện gì.
- Anh... một cuốn tạp chí sao có thể tiêu hết tiền... - Vừa muốn hỏi, đập vào mắt cô chính là tủ hàng hiệu bên cạnh. Tròng mắt cô muốn lòi ra. Đây đều là những quần áo xa xỉ. Tên này là đại gia chuyển thế hay sao?
- Dùng đi. Còn tiết kiệm làm gì, cô nhờ ta thì đương nhiên phải chăm sóc ta. - Học được cách nói chuyện của bây giờ, Trần Thạch càng tự tin - Ta chỉ đẩy nhanh tốc độ tiêu tiền của cô mà thôi. Có điều, một quỷ sứ nhỏ nhoi như cô mà kiếm được chừng đó tiền cũng khá đấy.
- Anh có biết đó là toàn bộ tiền để dành của tôi và bố mẹ không? Tôi mỗi năm ngay cả tiền cúng cũng không có. Bọn họ đều có người nhà nhớ đến, chỉ riêng tôi là không có. Bây giờ anh tiêu hết số tiền tôi tiết kiệm để đòi lại công bằng cho bố mẹ. Chi bằng anh giết tôi luôn đi. - Nước mắt cô lại chảy dài, những ngày tháng u ám kia rốt cuộc cũng trở lại - Anh là Đại tướng quân, tiền nhiều như nước, tiêu sài hoang phí tôi không nói. Sao anh có thể... chưa hỏi ý kiến tôi mà đã tiêu tiền.
Hoài Ly thật sự tuyệt vọng. Hôm nay cô đã định bàn kế hoạch chính với Trần Thạch nhưng xem ra chẳng còn hứng nữa. Cô ngồi khóc thút thít làm trái tim sắt đá của Trần Thạch cũng có chút nhộn nhạo. Từ lúc gặp mặt đến giờ, chưa từng thấy cô gái kia bày ra bộ mặt nào khác ngoài đau khổ và quật cường.
Hắn là đàn ông, lại xài tiền của phụ nữ. Lòng tự ái cũng có chút bị đả kích. Là hắn suy nghĩ không thấu đáo. Hắn đã nghĩ ai đến nhờ vả hắn thì không giàu cũng phú quý, lại quên mất.
- Đừng khóc nữa, nghe muốn đau đầu. Ta có nói lấy luôn đâu, chút nữa trả tiền lại cho cô là được. Yên tâm, tiền ta đưa hết cho cô, coi như đền bù.
Không phải nói khoác chứ đến lúc đó tiền của hắn có thể chất đầy cả cái nhà của cô. Sở dĩ hôm nay hắn bỏ tâm nghiên cứu cái này, ngoài việc thích ứng với thời đại ra thì cũng còn nguyên nhân khác.
Quả nhiên, Hoài Ly nghe vậy liền nín khóc. Không phải là giả bộ đấy chứ?
- Ăn mặc cho đẹp vào, hôm nay chúng ta đi dự hôn lễ.
Lời nói của Trần Thạch như sét đánh giữa ban ngày. Cô lẽo đẽo theo hắn, lần đầu tiên biết mùi vị lên Thiên Đình. Cô vốn không được phép lên đây đâu. Nhưng phá lệ hôm nay Thiên Đình vắng vẻ vô cùng, thị vệ chỉ có một vài người lẻ tẻ.
Trần Thạch tuy mua một tủ quần áo nhưng chỉ mặc trang phục cổ đại. Tuy nhiên đã sáng sủa hơn tối qua nhiều. Bộ quần áo sang trọng này có lẽ là do trước kia làm tướng quân nên có được. Màu đen tuyền mà hoa văn trên đó, không hề ẻo lả chút nào. Hắn chắp hai tay sau lưng, hiên ngang đi về phía trước.
Thị vệ gác cổng ngăn lại, dường như chỉ mới ngày hôm qua, run rẩy nhìn Trần Thạch. Hai mắt hắn sáng quắt, lập tức chiếu đến bọn họ.
- Tướng... tướng...
- Làm sao? Ta mới đi có vài ngày mà các người đã không nhận ra mặt người rồi à?
- Xin tướng quân bỏ qua.
Rồi hai người không thẹn mà trao đổi ánh mắt. Bọn họ chẳng phải nghe nói Trần Thạch bị phong ấn lại rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Hay là hôm nay hôn lễ của công chúa nên phá lệ? Chắc là vậy rồi. Nếu không có chỉ thị của Ngọc Hoàng, ai dám cứu hắn ra. Nghĩ lại trước kia quan hệ của hắn và công chúa cũng tốt lắm.
Tức thì bọn họ tự động tránh đường. Hoài Ly thầm nghĩ, Trần Thạch thật có uy, mới ho một tiếng đã khiến người ta sợ hãi. Cô vẫn như cũ, nép sau lưng hắn đi vào. Bên trong cung điện rất yên ắng, dường như khác hẳn ngày thường. Chẳng phải nghe nói đám quan trên Thiên Đình không khác bà tám là bao à?
Cửa không đóng, bên trong loáng thoáng nhìn thấy hai bên các vị thần đang đứng nghiêm chỉnh, còn cô dâu và chú rể đang đến đoạn chuẩn bị dâng trà cho Ngọc Hoàng.
Trần Thạch bước vào, nhìn bọn họ bằng đôi mắt đục ngầu, nhưng thật ra tâm hắn đã chết từ lâu rồi. Từ cái ngày nàng công chúa kia cầm dao đâm vào ngực hắn. Nhất thời cả sảnh đường im lặng. Cô dâu thấy có điều không ổn thì xoay lại. Gương mặt xinh đẹp co rút đến trắng bệch, tròng mắt trợn lên, và vẫn còn xu hướng trừng to hơn.
Chén trà trên tay run run rơi bể. Âm thanh vỡ vụn nghe thật chói tai. Mọi lời ứng nghiệm xui xẻo từ nó tựa hồ cũng trở thành hiện thực. Trần Thạch vững vàng cất giọng:
- Công chúa, ta tới dự lễ thành hôn của người đây.
Sau đó nghe nói hắn phạm phải điều cấm kỵ, bị Ngọc Hoàng phong ấn, trở thành vong hồn mãi mãi nằm dưới lòng đất, không được đầu thai. Chuyện xảy ra không lâu lắm, cách đây một trăm năm. Thời điểm đó Hoài Ly đang ở cùng bố mẹ nuôi của mình ở dưới Địa Phủ.
Dù sao chuyện trên trời, bọn họ dưới này cũng không rõ lắm. Cô chỉ nghe mọi người kể lại. Chốc chốc cô lại nhìn sang Đại Thành, tò mò hỏi:
- Vong hồn mà cũng cần đi vệ sinh sao? - Bọn họ đã đứng trước phòng vệ sinh công cộng mười lăm phút rồi. Ai mà ngờ Đại tướng quân mạnh mẽ kia sau khi thoả hiệp lại hỏi một câu khó đỡ "Nhà xí ở đâu?" chứ? - Rất cấp bách đó. Sau khi thức dậy việc đầu tiên đó là đi vệ sinh mà. Huống hồ, anh ta đã nhịn một trăm năm rồi. - Câu cuối đương nhiên Đại Thạch phải giảm âm lượng. Hoài Ly rùng mình.
Đợi thêm vài phút nữa, Trần Thạch cũng bước ra. Thần thái sáng sủa hẳn, có vẻ khoan thai hơn trước. Nét mặt co giãn ít nhiều, làm cô chợt nghĩ, có khi nào vì nhịn tiểu mà Trần Thạch lạnh lùng khi mới chui từ lòng đất lên không nhỉ?
Không đợi cô kịp hỏi, đã nghe hắn trả lời:
- Không hẳn. Nằm trong đất lâu nên cơ mặt bị cứng thôi, rửa nước xong thì đỡ rồi. - Thì ra là đang trả lời Đại Thạch. Đúng là cán bộ cao cấp, công tác ngoại giao rất khá. Hoài Ly âm thầm giơ ngón tay.
Ngoài đường không một bóng người. Đèn điện nhấp nháy một hai cái. Ba người rảo bước vào trung tâm thương mại đã đóng cửa tắt đèn. Khung cửa xoay đến vòng thứ ba thì dừng lại. Cửa xoay vốn là quay theo chiều ngược kim đồng hồ, Hoài Ly lại đẩy theo hướng ngược lại. Bọn họ lần lượt bước vào không phải là tòa nhà lộng lẫy kia mà là một nơi âm u đen tối, được thắp sáng bởi nến vàng. Đích thị là Địa Phủ.
Trước khi mất, bố mẹ nuôi để lại cho cô một căn nhà. Dù sao bọn họ cũng là cán bộ nhà nước, chút tài sản cũng có. Thế là Trần Thạch tạm thời ở đây. Trước đây khi còn làm nhiệm vụ, hắn cũng có một vài lần đến Địa Phủ. Phần lớn là đến thẳng Địa cung hoặc gặp Địa Mẫu. Nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ.
Trừ bầu trời u ám, nét mặt u ám, nhà cửa u ám ra thì cơ bản dưới đây giống trần gian. Bây giờ ai cũng có một cái điện thoại trong tay. Iphone đời mới nhất dưới đây cũng không rẻ. Sau khi giới thiệu sơ qua vị trí các phòng thì Hoài Ly về phòng. Mặc kệ cho Trần Thạch nửa đêm có tò mò ra ngoài tìm thú vui hay gì đó. Cô ôm giấc mộng mong manh và hy vọng như tro tàn của mình đi ngủ.
Sáng hôm sau, ngoại lệ cô thấy một gã đàn ông lạ hoắc trong nhà. Đừng tưởng dưới Địa Phủ thì không có mấy gã biến thái chuyên làm bậy. Chỉ có bởi vì cô sống cùng khu với bọn quỷ sứ khác nên đỡ hơn mà thôi. Quỷ sứ thì quỷ sứ, cũng có mấy gã hách dịch lắm.
- Anh là ai? Tự động vào nhà người khác không xin phép.
Gã nhìn cô chằm chằm, hơi nhướng mày. Im lặng đánh giá.
- Cô bị mất trí nhớ tạm thời à?
Mặc dù không thể tin nhưng giọng nói này cực kỳ quen tai. Là ai? Là Đại tướng quân Trần Thạch chứ ai. Có chọc thủng màn nhĩ cô cũng không thể nhầm lẫn âm thanh trầm thấp tối qua.
- Trần Thạch, sao anh... ăn mặc kì vậy?
- Không giống sao? Trong tạp chí này nói đây là fashion theo xu hướng mà. - Hắn chỉ vào bìa tạp chí mới phát hành.
- Anh lấy đâu ra thứ đó? - Khoé miệng cô giật giật. Hoài Ly chắc chắn trong nhà cô không thể chứa tạp chí thời trang nam được.
- Mua. Ông lão ngoài kia chào hàng đấy. - Thậm chí cô còn tưởng tượng nổi vẻ mặt của lão gian thương trước nhà mình.
- Tiền đâu mà anh mua?
- Kìa.
Hoài Ly hé mắt, lập tức phóng đến con heo của mình đổ ra. Không còn một xu. Hoàn toàn sụp đổ. Số tiền cô tích góp cả đời. Vậy mà kẻ đầu sỏ lại ung dung xem tạp chí, coi như không có chuyện gì.
- Anh... một cuốn tạp chí sao có thể tiêu hết tiền... - Vừa muốn hỏi, đập vào mắt cô chính là tủ hàng hiệu bên cạnh. Tròng mắt cô muốn lòi ra. Đây đều là những quần áo xa xỉ. Tên này là đại gia chuyển thế hay sao?
- Dùng đi. Còn tiết kiệm làm gì, cô nhờ ta thì đương nhiên phải chăm sóc ta. - Học được cách nói chuyện của bây giờ, Trần Thạch càng tự tin - Ta chỉ đẩy nhanh tốc độ tiêu tiền của cô mà thôi. Có điều, một quỷ sứ nhỏ nhoi như cô mà kiếm được chừng đó tiền cũng khá đấy.
- Anh có biết đó là toàn bộ tiền để dành của tôi và bố mẹ không? Tôi mỗi năm ngay cả tiền cúng cũng không có. Bọn họ đều có người nhà nhớ đến, chỉ riêng tôi là không có. Bây giờ anh tiêu hết số tiền tôi tiết kiệm để đòi lại công bằng cho bố mẹ. Chi bằng anh giết tôi luôn đi. - Nước mắt cô lại chảy dài, những ngày tháng u ám kia rốt cuộc cũng trở lại - Anh là Đại tướng quân, tiền nhiều như nước, tiêu sài hoang phí tôi không nói. Sao anh có thể... chưa hỏi ý kiến tôi mà đã tiêu tiền.
Hoài Ly thật sự tuyệt vọng. Hôm nay cô đã định bàn kế hoạch chính với Trần Thạch nhưng xem ra chẳng còn hứng nữa. Cô ngồi khóc thút thít làm trái tim sắt đá của Trần Thạch cũng có chút nhộn nhạo. Từ lúc gặp mặt đến giờ, chưa từng thấy cô gái kia bày ra bộ mặt nào khác ngoài đau khổ và quật cường.
Hắn là đàn ông, lại xài tiền của phụ nữ. Lòng tự ái cũng có chút bị đả kích. Là hắn suy nghĩ không thấu đáo. Hắn đã nghĩ ai đến nhờ vả hắn thì không giàu cũng phú quý, lại quên mất.
- Đừng khóc nữa, nghe muốn đau đầu. Ta có nói lấy luôn đâu, chút nữa trả tiền lại cho cô là được. Yên tâm, tiền ta đưa hết cho cô, coi như đền bù.
Không phải nói khoác chứ đến lúc đó tiền của hắn có thể chất đầy cả cái nhà của cô. Sở dĩ hôm nay hắn bỏ tâm nghiên cứu cái này, ngoài việc thích ứng với thời đại ra thì cũng còn nguyên nhân khác.
Quả nhiên, Hoài Ly nghe vậy liền nín khóc. Không phải là giả bộ đấy chứ?
- Ăn mặc cho đẹp vào, hôm nay chúng ta đi dự hôn lễ.
Lời nói của Trần Thạch như sét đánh giữa ban ngày. Cô lẽo đẽo theo hắn, lần đầu tiên biết mùi vị lên Thiên Đình. Cô vốn không được phép lên đây đâu. Nhưng phá lệ hôm nay Thiên Đình vắng vẻ vô cùng, thị vệ chỉ có một vài người lẻ tẻ.
Trần Thạch tuy mua một tủ quần áo nhưng chỉ mặc trang phục cổ đại. Tuy nhiên đã sáng sủa hơn tối qua nhiều. Bộ quần áo sang trọng này có lẽ là do trước kia làm tướng quân nên có được. Màu đen tuyền mà hoa văn trên đó, không hề ẻo lả chút nào. Hắn chắp hai tay sau lưng, hiên ngang đi về phía trước.
Thị vệ gác cổng ngăn lại, dường như chỉ mới ngày hôm qua, run rẩy nhìn Trần Thạch. Hai mắt hắn sáng quắt, lập tức chiếu đến bọn họ.
- Tướng... tướng...
- Làm sao? Ta mới đi có vài ngày mà các người đã không nhận ra mặt người rồi à?
- Xin tướng quân bỏ qua.
Rồi hai người không thẹn mà trao đổi ánh mắt. Bọn họ chẳng phải nghe nói Trần Thạch bị phong ấn lại rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Hay là hôm nay hôn lễ của công chúa nên phá lệ? Chắc là vậy rồi. Nếu không có chỉ thị của Ngọc Hoàng, ai dám cứu hắn ra. Nghĩ lại trước kia quan hệ của hắn và công chúa cũng tốt lắm.
Tức thì bọn họ tự động tránh đường. Hoài Ly thầm nghĩ, Trần Thạch thật có uy, mới ho một tiếng đã khiến người ta sợ hãi. Cô vẫn như cũ, nép sau lưng hắn đi vào. Bên trong cung điện rất yên ắng, dường như khác hẳn ngày thường. Chẳng phải nghe nói đám quan trên Thiên Đình không khác bà tám là bao à?
Cửa không đóng, bên trong loáng thoáng nhìn thấy hai bên các vị thần đang đứng nghiêm chỉnh, còn cô dâu và chú rể đang đến đoạn chuẩn bị dâng trà cho Ngọc Hoàng.
Trần Thạch bước vào, nhìn bọn họ bằng đôi mắt đục ngầu, nhưng thật ra tâm hắn đã chết từ lâu rồi. Từ cái ngày nàng công chúa kia cầm dao đâm vào ngực hắn. Nhất thời cả sảnh đường im lặng. Cô dâu thấy có điều không ổn thì xoay lại. Gương mặt xinh đẹp co rút đến trắng bệch, tròng mắt trợn lên, và vẫn còn xu hướng trừng to hơn.
Chén trà trên tay run run rơi bể. Âm thanh vỡ vụn nghe thật chói tai. Mọi lời ứng nghiệm xui xẻo từ nó tựa hồ cũng trở thành hiện thực. Trần Thạch vững vàng cất giọng:
- Công chúa, ta tới dự lễ thành hôn của người đây.
Danh sách chương