- Các anh có nghĩ, thật ra thì Cuội đã biết chuyện này từ lâu rồi không? Nhật Ly ngẫm nghĩ. Lúc nhìn Cuội khổ sở ở sảnh chính, hẳn là biết rồi đi. Nhưng mặc cho hằng ngày Hằng Nga hành hạ hắn cỡ nào, Cuội cũng cắn răng chịu đựng. Bằng không với tính cách thanh cao của Hằng Nga, bị Cuội uy hiếp là có thể.

- Chắc là... tên Cuội bị ngu hay đầu óc có vấn đề. Là ta thì ta làm từ lâu rồi. – Thánh Gióng hùng hổ đập bàn.

- Hoặc là... Cuội chỉ không muốn làm Hằng Nga xấu hổ. – Trần Thạch chậm rãi uống trà. Bí mật lớn như vậy bị phơi bày, Hằng Nga khó tránh khỏi đổ điên đổ khùng. Danh dự gì đó đều bay hết.

Cuội nằm trên giường, xúc cảm mềm mại của lụa không khỏi khiến hắn kinh ngạc. Cuội đang nằm trong phòng của Hằng Nga, phía trên là rèm ren phủ xuống. Ánh sáng ban mai chiếu hắt vào sàn nhà gỗ trơn bóng, hai mắt hắn không chịu được mà nheo lại.

Cảm giác sau lưng căng cứng, Cuội bất động, sợ bị đau lần nữa. Lần này đúng thật là mạng không mất nhưng đau muốn chết đi. Căn phòng mà hắn phục vụ Hằng Nga mấy vạn năm quen thuộc đến không thể quen hơn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nằm đó, cũng là lần đầu tỉ mỉ ngắm nhìn.

Gió thổi mạnh làm rèm giường phất phơ, lộ ra gương mặt của người nằm bên dưới. Cuội nhìn người nọ, khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô. Tựa như trở về lần đầu tiên, khi Cuội đang ngồi ngoài cổng khóc vì hoảng sợ, lạ lẫm, còn có nhớ vợ của mình.

Lúc đó Hằng Nga tiên tử mặc y phục trắng tinh, váy phủ dài, hòa cùng một màu với mây, tay áo dài đến tận eo, phất phơ như tiên nữ. Ở nơi ở của hắn chưa từng có người con gái đẹp như vậy. Nàng bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, tặng hắn một nụ cười. "Không sao cả, tôi ở đây cùng anh".

Hai người, chỉ có hai người ở đây, sau đó có thêm Ngọc Thố. Hằng Nga đảm đang, giỏi giang, việc gì cũng biết, đều dạy cho hắn. Ở cùng với cô không hề buồn chán chút nào. Mọi việc của Thiên Đình đều là Hằng Nga ra mặt, sợ hắn lúng túng. Dần dà, Cuội cũng quên mình là một tiều phu nghèo rách mồng tơi dưới trần gian.

Cho đến một ngày, Ngọc Thố vì vui chơi rong ruổi nhân gian mà gặp phải một người bạn, hào hứng về kể cho Hằng Nga nghe. Nghe đến tên người nọ, Hằng Nga run rẩy, ngã bệch xuống đất. Cuội hoảng hốt chạy lại đỡ cô, Hằng Nga khủng hoảng hất ra, rồi gào thét đuổi bọn họ ra ngoài.

Hằng Nga từ đó cũng dần thay đổi. Trở nên ngoan cố, kiêu căng, khó tính, lả lơi, đối xử với Cuội và Ngọc Thố không khác gì bọn người hầu. Cuội cắn răng cam chịu là bởi vì, trong mắt hắn, Hằng Nga vẫn là nàng tiên ngày đó.

Hằng Nga chớp mắt tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn Cuội. Lập tức nước mắt dâng lên, trào ra khóe mi. Cô thật muốn như ngày thường, mắng chửi hắn ngu si, đần độn, thích xía vào chuyện người khác. Nhưng một câu chưa kịp nói ra thì nước mắt đã giàn dụa, mũi nghẹt cứng.

- Không sao cả. Tôi đợi em lâu rồi, đợi thêm chút nữa cũng được.

Nói rồi, bàn tay Cuội di chuyển xuống gò má trắng nõn của cô, sờ nắn. Hằng Nga nghẹn ngào khóc. Cô sai rồi sao? Thật sự sai rồi sao? Dù có dành cả quãng đời dài vô tận trên cung trăng, Hằng Nga vẫn không quên được nỗi nhục nhã ở dưới kia. Hậu Nghệ thì chắc đã đầu thai được mấy kiếp rồi.

Khi nghe tên Bồng Mông chính là người bạn kia của Ngọc Thố, Hằng Nga như phát điên. Sợ rằng có một ngày chuyện cũ năm xưa sẽ bị phơi bày. Vì vậy cô khó tính, âm hiểm, đáng sợ, là muốn người khác cách xa mình ra. Nghe chuyện của cô rồi, họ cũng sẽ không muốn làm lớn chuyện.

Cô ngu muội không biết rằng bên cạnh luôn có một người đợi mình. Đợi cô cả đời người, chỉ mong cô quay đầu lại nhìn người đó một lần. Hắn biết chuyện đó nhưng vẫn tình nguyện ở bên cạnh, coi cô như chủ nhân, mình là người hầu.

- Sao anh khờ khạo vậy hả?

- Anh khờ chút để tôn sự thông minh của em lên mà.

Cuội nhất thời vui vẻ nói đùa, lại bị Hằng Nga nhéo vào hông. Hắn la oai oái, động đến vết thương. Hằng Nga bĩu môi, mắng đáng đời, nhưng tay kia vẫn vòng sau lưng xoa chỗ đau cho hắn. Cuội cười đến ngốc nghếch. Đợi bao lâu cũng thấy có ý nghĩa.

Đã biết ta giờ không trẻ nữa

Sao thương ai ở mãi cung Hằng

Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế

Chẳng chịu nhoà khi tới giữa mùa trăng.

Ngọc Hoàng còn đau buồn vì Ngọc Tiên công chúa, nghe tiếp sự tình của Hằng Nga thì ngất lên ngất xuống. Thế gian đúng là càng ngày càng loạn lạc.

- À đúng rồi, hai người định cưới nhau thật đấy à? - Hoài Ly nghe Thánh Gióng hỏi vậy thì nước trà gì trong miệng cũng phun hết ra.

- Anh điên à?

- Uống thêm trà, tịnh tâm đi! - Trần Thạch tốt bụng rót thêm trà cho Thánh Gióng - Sau này tìm một lý do nào đó bỏ nhau là được. Làm vợ chồng thì cũng chỉ là một câu nói, có điều bây giờ nếu muốn điều tra cái chết của bố mẹ Hoài Ly thì cần phải có một thân phận đặc thù.

- Cũng đúng. - Thánh Gióng thâm thúy gật đầu - Bồng Mông tính ra cũng là một gã si tình. Chịu hình phạt của Mạnh Bà cũng không phải nhẹ nhàng. Hoài Ly, cô từng trải qua rồi, nói chút kinh nghiệm gì đi.

- Có gì đâu mà kinh nghiệm. Nỗi đau xé xác cơ thể kia, lúc đó trong đầu anh sẽ không có ý niệm đau đớn nữa đâu, mà là đã chết rồi. Đúng là chúng tôi chết thật rồi, nhưng kiểu đau muốn chết nhưng không thể chết, cực vô cùng.

Trần Thạch giật mình. Hóa ra Hoài Ly cũng từng trải qua chuyện như vậy. Dưới Địa Phủ nữ ít hơn nam rõ ràng. Những người phụ nữ phải trải qua dằn xé đau đớn kia thì được mấy ai? Vậy mà Hoài Ly chết lúc trẻ nhắm chừng cũng mười tám, mười chín tuổi, làm sao chịu nổi? Nghĩ vậy, Trần Thạch cũng có cách nhìn mới hơn đối với cô. Cô gái này kiên cường hơn hắn nghĩ.

- Tôi nghe nói rất đau đớn.

- Sau khi bị Mạnh Bà trừng phạt, người chết ở Thù Vong Đài sẽ đi qua cầu Thù Vong đến Nghiệt Kính Đài để tẩy rửa linh hồn. Ngoài hình phạt của Thập Điện Diêm Vương đã chịu lúc trước, họ còn phải trải qua tổng cộng tám cửa ngục lớn, một trăm hai mươi tám cửa ngục nhỏ. Mỗi cửa ngục lại có kiểu trừng phạt riêng. Đau khổ ghê gớm, tội nghiệt càng ít thì số cửa cũng sẽ không nhiều. Cuối cùng là đến gặp vị Nhất Địa Vương trong Thập Điện Diêm Vương, cũng là người có tình tính đôn hậu nhất Tần Quảng Vương để được trở thành người của Địa Phủ. Chức vụ thấp nhất là quỷ sứ.

- Hoài Ly, cô làm quỷ sứ bao lâu rồi?

- Cũng khá lâu rồi.

- Tại sao cô không phấn đấu để được thăng chức? - Thánh Gióng chủ quan cho rằng cô không có năng lực.

- Là do tôi lười, chểnh mảng không làm nhiệm vụ. Sau khi được nhận nuôi thì càng lười biếng hơn. Có bố mẹ che chở nên tôi cứ đi chơi thôi, trở về bị mắng thì cảm thấy cũng tốt. Ít nhất còn có người quan tâm mình. Bây giờ thì... không còn nữa. - Hoài Ly nói đến đây thì ngập ngừng.

Hai người biết cô lại nhớ về chuyện cũ nên không nhắc. Trần Thạch là người nói thì sẽ giữ lời. Hắn đã cho người điều tra về chuyện của bố mẹ Hoài Ly chết trước kia rồi. Sau khi xuống Địa Phủ, bọn họ đều được giữ lại, gặp nhau rồi kết hôn, nhận thêm đứa con nuôi là Hoài Ly.

Chức vụ bình thường, công việc bình thường. Hồ sơ ghi lại cái chết của bọn họ cũng gọn gàng sạch sẽ. Cả ở trên Thiên Đình lẫn dưới Địa Ngục, gần như là sao chép lẫn nhau vậy. Đều chết trong một lần đi cùng nhau, gặp phải yêu quái pháp lực quá mạnh nên đánh chết. Nhìn qua thì như không có gì nhưng thật ra rất nhiều nghi ngờ.

Hai người họ đáng ra là người của Địa Phủ, hồ sơ chắc phải tỉ mỉ hơn ở trên Thiên Đình. Nhưng hai bản đều tương tự giống nhau. Cũng không ghi rõ là bị yêu quái đánh chết như thế nào, chỉ biết bị giết ở vùng núi Tây Giang. Bọn họ đều là quan chức không nhỏ, không phải quỷ sứ, đến đó làm gì?

Sáng hôm sau, Hoài Ly nổi hứng muốn lên Thiên Đình tìm "chồng" của mình. Dù sao thành tích của cô cũng xếp hạng chót bét rồi, có làm thêm nhiều việc nữa cũng vậy thôi. Với lại, từ lần Ngọc Tiên công chúa xảy ra chuyện, người dưới Địa Phủ hình như còn kiêng dè cô hơn.

- Hoài Ly quỷ sứ, chúng ta lại gặp nhau rồi. – Hoài Ly đang bận kéo tay Trần Thạch cũng vội bỏ ra.

- Anh là ai? Chúng ta quen nhau sao?

- Mới đó mà quên nhanh rồi. Tôi là Độc Cước. Lần trước nghi ngờ cô ở Địa Phủ, vô cùng xin lỗi. Tuy vậy, cô Hoài Ly giải oan cũng rất nhanh, thông minh lanh lợi, quả đúng là vợ của Đại tướng quân Trần Thạch. – Độc Cước hơi cúi đầu tỏ thành ý, nhưng cô không hề quan tâm, hất mặt lên trời.

- Xin lỗi, tôi quên rồi. Nhưng anh xin lỗi thì tôi cũng nhận.

- Anh đi đâu vậy? – Thánh Gióng thuận miệng hỏi.

- Ngọc Hoàng mời tôi đến trò chuyện, chắc muốn hỏi về chuyện của Hằng Nga tiên tử. Không ngờ Hằng Nga vì chút chuyện nhỏ đó mà làm liều đến vậy. Hại chúng ta ở lại rất lâu.

- Nếu đã là chuyện nhỏ thì không cần nhắc tới nữa. – Trần Thạch lạnh lẽo nhìn sang, rút tay mình ra khỏi vòng tay của Hoài Ly – Chúng tôi đi trước.

Độc Cước trước sau vẫn giữ nụ cười ranh mãnh, nhường đường cho bọn họ đi. Hoài Ly thấy Trần Thạch bỏ đi trước thì cũng hừ lạnh chạy theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện