- Tô Lịch, vậy bọn họ đều đã chết rồi sao? Nhưng tôi ở dưới này không thấy bọn họ...
- Truyền thuyết là truyền thuyết nhưng cũng dựa trên sự thật. Bọn họ thật sự là con cháu của rồng tiên, nên khi chết đi, linh hồn còn thật sự tìm đến nhau. Bây giờ bọn họ đi đâu ta cũng không biết nữa. - Tô Lịch mơ màng chống cằm - Thật là một chuyện tình đẹp đẽ.
Ít nhất, cái kết của bọn họ cũng không quá bi thương như Lê Thái Tổ.
- Cười nói nghe thật vô tội biết bao. Riêng tôi thì tôi thấy người có khả năng nhất chính là cái cô Hoài Ly kia. Ai biết có chuẩn bị trước không, Địa Mẫu gọi cô ta đi lên, lúc đó chắc chắn phải đi ngang Hằng Nga, tiện tay hạ độc thì dễ dàng rồi. - Phía xa một giọng nói đanh thép không khỏi lọt vào tai bọn họ.
- Độc Cước, đừng nói bậy. Người ta là con cưng của Địa Mẫu, vợ của Đại tướng quân, đi theo cô ta có biết bao nhiêu người quan to chức lớn. Anh nghi ngờ người ta, cũng phải có chứng cứ nha. - Một người khác tuy rằng phản bác nhưng trong lời nói mang giọng điệu coi thường rõ ràng.
- Bằng chứng? E rằng mấy ngày ở đây cô ta đã thủ tiêu mất rồi.
Đại Thành nghe thật chói tai, vừa định xông lên cãi nhau ầm ĩ một trận thì bị Thánh Gióng ngăn lại. Nghe tên hình như người kia là thần Độc Cước trong nhân gian. Biến hóa quỷ dị, thủ đoạn vô biên, không phải người chỉ dùng vài chiêu hoặc là dụng đến sức lực như Trần Thạch đối phó được.
- Anh đúng là nên nghe lời Sở Giang Vương. Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy. - Hoài Ly khoanh tay lý lẽ - Tôi quen biết Hằng Nga không phải chỉ mới đây, trước kia đã từng gặp nhau ở Thiên Đình. Tại sao không ở trên kia hạ độc, lại xuống dưới đây làm? - Đương nhiên. Hạ độc trên kia thì cô bị nhận nhiều nghi ngờ hơn cả, xuống dưới đây nhiều người nhiều tiếp xúc, khó mà suy đoán được. - Độc Cước người ốm tong ốm teo, mặc một cái áo choàng đen phủ đến chân. Da mặt trắng bệch như đánh phấn, hai viền mắt kẻ đen. Không hề hiền lành chút nào.
- Ồ? Vậy như anh nói, làm sao biết chắc Địa Mẫu sẽ gọi tôi lên đó? Trong khi thời gian này tôi không hề ở dưới này, tôi ở trên Thiên Đình cùng chồng của mình kia mà. Chẳng phải bọn họ thường bảo tôi lười biếng làm việc đấy ư?
- Đúng là đàn bà, chỉ biết cãi bướng. Để xem đến lúc tìm ra thủ phạm, cô còn vênh váo đến mức nào?
Hoài Ly hừ lạnh xoay người đi. Tự nhiên ở đâu lòi ra một tên Độc Cước mồm miệng độc địa lại khinh người. Trong Thập Điện Diêm Vương, Sở Giang Vương xếp thứ hai. Con người anh ta xưa nay gió chiều nào theo chiều nấy, lắm chuyện, kiêu ngạo, chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi. Ban nãy là anh ta cố tình giúp đỡ Độc Cước.
- Đủ rồi. Các người thấy tình hình còn chưa đủ loạn hay sao? Giải tán hết đi. - Ngũ Quan Vương cũng đau đầu chịu không nổi, công việc hẳn đang ứ đọng rất nhiều. Địa Mẫu còn không chịu thả người
Sau bao nhiêu ngày biến mất, Địa Mẫu rốt cuộc đã xuất hiện, dắt theo Hằng Nga tiên tử và chú Cuội. Hằng Nga sắc mặt đã tốt trở lại, nhưng vẫn còn vẻ xanh xao. Có lẽ phun một bụm máu khiến cô ta có hơi hoảng sợ. Địa Mẫu dù không ở đây nhưng cũng nắm rõ được tình hình. Hôm nay bà dẫn bọn họ đến chính là muốn ba mặt một lời.
- Chú Cuội, anh nói thật đi, có phải anh hạ độc Hằng Nga hay không?
- Tôi không có. Tôi thật sự không có, tôi ngồi đằng sau Hằng Nga, tuy không hoàn toàn để ý nhưng cũng không thấy ai hạ độc vào chén rượu của Hằng Nga cả. - Chú Cuội rụt rè, nói năng loạn xạ. Trước giờ đều bị Hằng Nga khinh bạt, nên dù có bị nghi ngờ hắn cũng không quá phát điên, chỉ là ở trước mặt nhiều người có hơi xấu hổ.
- Anh xem, mọi người phần lớn đều nghi ngờ anh, lúc đó anh lại ngồi gần Hằng Nga nhất...
- Chắc chắn là anh. Ngày thường anh ta làm tôi khó chịu, tôi liền mắng anh ta, đuổi ra ngoài cổng gác nên anh oán hận tôi chứ gì? Muốn độc chết tôi sao? Tiếc là không được. - Hằng Nga nổi điên mắng té tát, không hề giữ gìn chút hình tượng nào - Bây giờ nghĩ lại, thấy lúc trước con thỏ đặt trước cổng, lúc đó anh cũng là người phát hiện ra nó. Không phải tự anh đặt đó đấy chứ?
- Không có mà, tôi không có làm chuyện đó. Dù cho Hằng Nga có đối xử tệ với tôi... - Chú Cuội bất mãn, hốc mắt đỏ lên, tựa như rất oan ức.
- Nói đến ở gần, vậy hẳn cô Hoài Ly này cũng liên quan rồi. Có một lúc cô ta đứng lên chỗ Địa Mẫu, hình như cũng đi ngang qua. - Độc Cước trước sau vẫn không buông tha cô.
Hoài Ly ở phía dưới tiến lên một bước.
- Xin hỏi Hằng Nga tiên tử, cô uống rượu vào lúc nào? - Bác sĩ kiểm tra bên trong rượu có độc. Tất cả rượu của mọi người uống đều không bị sao, chỉ riêng Hằng Nga bị trúng độc. Có người nhắm vào cô ta.
- Tôi uống rượu lúc nào làm sao mà nhớ được. - Hằng Nga thoáng ngập ngừng, trả lời không chắc chắn.
- Cái này thì tôi để ý. Bởi vì Hằng Nga uống rượu không được tốt, uống quá nhiều dễ phát điên làm bậy bạ nên tôi luôn ngồi canh chừng nhắc nhở cô ấy. - Chú Cuội thành thật trả lời, mà không hay Hằng Nga đang nhìn hắn khó chịu. Luôn luôn giám sát? - Từ đầu đến khi bị trúng độc, Hằng Nga chỉ uống một ngụm lúc khát nước mới ngồi xuống thôi. Bởi vì lúc đó chỉ mình cô ấy ngồi, chưa có đồ ăn. Lúc sau mọi người tập trung đông đủ rồi, cô ấy cũng chỉ tập trung ăn thôi. Không uống thêm gì cả.
- Vậy là đã rõ. Mọi người lúc đó ai cũng đều có khả năng bỏ độc. Cho dù lúc đó tôi có bỏ đi nữa, Hằng Nga cũng không thể uống ly rượu đó. - Độc Cước trừng lớn mắt nhìn cô, Hoài Ly chỉ khẽ cười.
- Vậy chẳng phải chú Cuội là người bỏ độc dễ nhất ư? - Mọi nghi ngờ cuối cùng lại quy về chú Cuội. Hắn cúi đầu, hai tay vặn xoắn lấy áo.
- Hình như mọi người đã quên mất một chuyện rồi. Lúc đó, còn có một người ở gần Hằng Nga hơn cả chú Cuội.
Mọi người đều đồng loạt hướng mắt về Hoài Ly, chỉ thấy hai mắt cô sáng như đuốc trong đêm đen. Hoài Ly rảo bước về phía bảng bình chọn, nhanh nhẹn cầm bút lông, ghi vài chữ vào dòng cuối cùng của bảng. Tức thì, cả sảnh chính đều một mảng im lặng. Lúc sau mới có người tìm lại được giọng nói, chính là Diêm La Thiên Tử thông minh, bình tĩnh:
- Hoài Ly, Hằng Nga là người bị trúng độc mà? Sao em lại nghi ngờ cô ấy? Chẳng lẽ tự Hằng Nga hạ độc mình? – Nghe vậy, Hằng Nga bên kia cũng biến sắc. Nếu là bình thường, cô ta đã nhảy dựng lên rồi.
- Đương nhiên rồi, bởi vì đâu có ai nghi ngờ một người lại đi hạ độc chính mình đâu. Hằng Nga tiên tử, tại sao cô lại không muốn đến tham dự bữa tiệc này đến vậy?
- Nói gì vậy? Đây là mệnh lệnh của Ngọc Hoàng, phái ta xuống đây dự lễ của Địa Phủ. Không phải nói một câu không đi thì không đi.
- Chính vì vậy, cô mới làm đủ mọi cách để mình được ở lại Thiên Đình. Từ việc bắt cóc Ngọc Thố. Ngọc Thố là vật tinh gắn liền với thân phận Hằng Nga, Ngọc Thố mất rồi thì cô cũng không cần xuất hiện làm gì. Ai ngờ Ngọc Hoàng lúc này vì chuyện Ngọc Tiên công chúa mà buồn rầu, mặc kệ sự khó xử của cô cũng không muốn suy nghĩ lại. Tiếp đó, cô lại quăng một con thỏ chết đến trước cổng phủ của mình, vốn muốn biểu thị rằng mình bị đe dọa bởi một người nào đó, người tiếp theo bị giết sẽ chính là cô. Nhưng Ngọc Hoàng lại phái Thánh Gióng bảo hộ cô. Kế hoạch một lần nữa thất bại. Nhân lúc này, cô muốn đẩy tất cả mọi hoài nghi sang cho chú Cuội. Ngay từ khi buổi tiệc bắt đầu cô đã không có hứng thú, ngồi cả buổi nhưng chỉ biết cắm đầu ăn, tựa như trốn tránh điều gì.
Nói đến đây, Hoài Ly ngừng lại, đưa mắt nhìn Trần Thạch. Anh hơi mím môi gật đầu.
- Mấy ngày nay tôi ở đây cùng tất cả mọi người, cũng quan sát được nhiều điều. Có một lần tôi nhìn thấy một chiếc khăn mùi xoa, đúng hơn là khăn tay, rơi ra trên người cháu trai của Kinh Dương vương – Bồng Mông, nên nhặt giúp anh ta, tình cờ thấy được một hoa văn rất lạ, lại cũng quen mắt. Nhưng thiết nghĩ mọi người đều là người quen. Cho đến tận bây giờ, khi gặp mặt Hằng Nga, tôi rốt cuộc đã nhớ hoa văn đó mình đã thấy ở đâu. – Trần Thạch liếc mắt đã thấy Hằng Nga kéo áo khoác lên cao, che đi hình xăm trước ngực của mình – Vết bớp trước ngực Hằng Nga chính là biểu tượng của nàng. Xin hỏi Bồng Mông, tại sao anh lại có chiếc khăn tay của Hằng Nga. Trong khi hai người trước giờ hình như không hề quen biết nhau. Hay là... hai người biết nhau lúc còn sống dưới trần gian?
Tiếng hít thở đồng loạt trở nên nặng nề. Sắc mặt Hằng Nga khó coi đến cực độ, Bồng Mông tiến lên mấy bước, muốn lại gần Hằng Nga hơn. Nhưng cô ta trợn mắt, đánh chết cũng muốn tránh xa hắn:
- Anh cút đi cho tôi, Bồng Mông! Tại sao anh cứ ám tôi mãi vậy hả?
- Hằng Nga, đừng sợ. Tôi không làm hại em đâu...
- Cút đi! Trước đây anh... anh làm vậy còn chưa thấy đủ hay sao?
- Truyền thuyết là truyền thuyết nhưng cũng dựa trên sự thật. Bọn họ thật sự là con cháu của rồng tiên, nên khi chết đi, linh hồn còn thật sự tìm đến nhau. Bây giờ bọn họ đi đâu ta cũng không biết nữa. - Tô Lịch mơ màng chống cằm - Thật là một chuyện tình đẹp đẽ.
Ít nhất, cái kết của bọn họ cũng không quá bi thương như Lê Thái Tổ.
- Cười nói nghe thật vô tội biết bao. Riêng tôi thì tôi thấy người có khả năng nhất chính là cái cô Hoài Ly kia. Ai biết có chuẩn bị trước không, Địa Mẫu gọi cô ta đi lên, lúc đó chắc chắn phải đi ngang Hằng Nga, tiện tay hạ độc thì dễ dàng rồi. - Phía xa một giọng nói đanh thép không khỏi lọt vào tai bọn họ.
- Độc Cước, đừng nói bậy. Người ta là con cưng của Địa Mẫu, vợ của Đại tướng quân, đi theo cô ta có biết bao nhiêu người quan to chức lớn. Anh nghi ngờ người ta, cũng phải có chứng cứ nha. - Một người khác tuy rằng phản bác nhưng trong lời nói mang giọng điệu coi thường rõ ràng.
- Bằng chứng? E rằng mấy ngày ở đây cô ta đã thủ tiêu mất rồi.
Đại Thành nghe thật chói tai, vừa định xông lên cãi nhau ầm ĩ một trận thì bị Thánh Gióng ngăn lại. Nghe tên hình như người kia là thần Độc Cước trong nhân gian. Biến hóa quỷ dị, thủ đoạn vô biên, không phải người chỉ dùng vài chiêu hoặc là dụng đến sức lực như Trần Thạch đối phó được.
- Anh đúng là nên nghe lời Sở Giang Vương. Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy. - Hoài Ly khoanh tay lý lẽ - Tôi quen biết Hằng Nga không phải chỉ mới đây, trước kia đã từng gặp nhau ở Thiên Đình. Tại sao không ở trên kia hạ độc, lại xuống dưới đây làm? - Đương nhiên. Hạ độc trên kia thì cô bị nhận nhiều nghi ngờ hơn cả, xuống dưới đây nhiều người nhiều tiếp xúc, khó mà suy đoán được. - Độc Cước người ốm tong ốm teo, mặc một cái áo choàng đen phủ đến chân. Da mặt trắng bệch như đánh phấn, hai viền mắt kẻ đen. Không hề hiền lành chút nào.
- Ồ? Vậy như anh nói, làm sao biết chắc Địa Mẫu sẽ gọi tôi lên đó? Trong khi thời gian này tôi không hề ở dưới này, tôi ở trên Thiên Đình cùng chồng của mình kia mà. Chẳng phải bọn họ thường bảo tôi lười biếng làm việc đấy ư?
- Đúng là đàn bà, chỉ biết cãi bướng. Để xem đến lúc tìm ra thủ phạm, cô còn vênh váo đến mức nào?
Hoài Ly hừ lạnh xoay người đi. Tự nhiên ở đâu lòi ra một tên Độc Cước mồm miệng độc địa lại khinh người. Trong Thập Điện Diêm Vương, Sở Giang Vương xếp thứ hai. Con người anh ta xưa nay gió chiều nào theo chiều nấy, lắm chuyện, kiêu ngạo, chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi. Ban nãy là anh ta cố tình giúp đỡ Độc Cước.
- Đủ rồi. Các người thấy tình hình còn chưa đủ loạn hay sao? Giải tán hết đi. - Ngũ Quan Vương cũng đau đầu chịu không nổi, công việc hẳn đang ứ đọng rất nhiều. Địa Mẫu còn không chịu thả người
Sau bao nhiêu ngày biến mất, Địa Mẫu rốt cuộc đã xuất hiện, dắt theo Hằng Nga tiên tử và chú Cuội. Hằng Nga sắc mặt đã tốt trở lại, nhưng vẫn còn vẻ xanh xao. Có lẽ phun một bụm máu khiến cô ta có hơi hoảng sợ. Địa Mẫu dù không ở đây nhưng cũng nắm rõ được tình hình. Hôm nay bà dẫn bọn họ đến chính là muốn ba mặt một lời.
- Chú Cuội, anh nói thật đi, có phải anh hạ độc Hằng Nga hay không?
- Tôi không có. Tôi thật sự không có, tôi ngồi đằng sau Hằng Nga, tuy không hoàn toàn để ý nhưng cũng không thấy ai hạ độc vào chén rượu của Hằng Nga cả. - Chú Cuội rụt rè, nói năng loạn xạ. Trước giờ đều bị Hằng Nga khinh bạt, nên dù có bị nghi ngờ hắn cũng không quá phát điên, chỉ là ở trước mặt nhiều người có hơi xấu hổ.
- Anh xem, mọi người phần lớn đều nghi ngờ anh, lúc đó anh lại ngồi gần Hằng Nga nhất...
- Chắc chắn là anh. Ngày thường anh ta làm tôi khó chịu, tôi liền mắng anh ta, đuổi ra ngoài cổng gác nên anh oán hận tôi chứ gì? Muốn độc chết tôi sao? Tiếc là không được. - Hằng Nga nổi điên mắng té tát, không hề giữ gìn chút hình tượng nào - Bây giờ nghĩ lại, thấy lúc trước con thỏ đặt trước cổng, lúc đó anh cũng là người phát hiện ra nó. Không phải tự anh đặt đó đấy chứ?
- Không có mà, tôi không có làm chuyện đó. Dù cho Hằng Nga có đối xử tệ với tôi... - Chú Cuội bất mãn, hốc mắt đỏ lên, tựa như rất oan ức.
- Nói đến ở gần, vậy hẳn cô Hoài Ly này cũng liên quan rồi. Có một lúc cô ta đứng lên chỗ Địa Mẫu, hình như cũng đi ngang qua. - Độc Cước trước sau vẫn không buông tha cô.
Hoài Ly ở phía dưới tiến lên một bước.
- Xin hỏi Hằng Nga tiên tử, cô uống rượu vào lúc nào? - Bác sĩ kiểm tra bên trong rượu có độc. Tất cả rượu của mọi người uống đều không bị sao, chỉ riêng Hằng Nga bị trúng độc. Có người nhắm vào cô ta.
- Tôi uống rượu lúc nào làm sao mà nhớ được. - Hằng Nga thoáng ngập ngừng, trả lời không chắc chắn.
- Cái này thì tôi để ý. Bởi vì Hằng Nga uống rượu không được tốt, uống quá nhiều dễ phát điên làm bậy bạ nên tôi luôn ngồi canh chừng nhắc nhở cô ấy. - Chú Cuội thành thật trả lời, mà không hay Hằng Nga đang nhìn hắn khó chịu. Luôn luôn giám sát? - Từ đầu đến khi bị trúng độc, Hằng Nga chỉ uống một ngụm lúc khát nước mới ngồi xuống thôi. Bởi vì lúc đó chỉ mình cô ấy ngồi, chưa có đồ ăn. Lúc sau mọi người tập trung đông đủ rồi, cô ấy cũng chỉ tập trung ăn thôi. Không uống thêm gì cả.
- Vậy là đã rõ. Mọi người lúc đó ai cũng đều có khả năng bỏ độc. Cho dù lúc đó tôi có bỏ đi nữa, Hằng Nga cũng không thể uống ly rượu đó. - Độc Cước trừng lớn mắt nhìn cô, Hoài Ly chỉ khẽ cười.
- Vậy chẳng phải chú Cuội là người bỏ độc dễ nhất ư? - Mọi nghi ngờ cuối cùng lại quy về chú Cuội. Hắn cúi đầu, hai tay vặn xoắn lấy áo.
- Hình như mọi người đã quên mất một chuyện rồi. Lúc đó, còn có một người ở gần Hằng Nga hơn cả chú Cuội.
Mọi người đều đồng loạt hướng mắt về Hoài Ly, chỉ thấy hai mắt cô sáng như đuốc trong đêm đen. Hoài Ly rảo bước về phía bảng bình chọn, nhanh nhẹn cầm bút lông, ghi vài chữ vào dòng cuối cùng của bảng. Tức thì, cả sảnh chính đều một mảng im lặng. Lúc sau mới có người tìm lại được giọng nói, chính là Diêm La Thiên Tử thông minh, bình tĩnh:
- Hoài Ly, Hằng Nga là người bị trúng độc mà? Sao em lại nghi ngờ cô ấy? Chẳng lẽ tự Hằng Nga hạ độc mình? – Nghe vậy, Hằng Nga bên kia cũng biến sắc. Nếu là bình thường, cô ta đã nhảy dựng lên rồi.
- Đương nhiên rồi, bởi vì đâu có ai nghi ngờ một người lại đi hạ độc chính mình đâu. Hằng Nga tiên tử, tại sao cô lại không muốn đến tham dự bữa tiệc này đến vậy?
- Nói gì vậy? Đây là mệnh lệnh của Ngọc Hoàng, phái ta xuống đây dự lễ của Địa Phủ. Không phải nói một câu không đi thì không đi.
- Chính vì vậy, cô mới làm đủ mọi cách để mình được ở lại Thiên Đình. Từ việc bắt cóc Ngọc Thố. Ngọc Thố là vật tinh gắn liền với thân phận Hằng Nga, Ngọc Thố mất rồi thì cô cũng không cần xuất hiện làm gì. Ai ngờ Ngọc Hoàng lúc này vì chuyện Ngọc Tiên công chúa mà buồn rầu, mặc kệ sự khó xử của cô cũng không muốn suy nghĩ lại. Tiếp đó, cô lại quăng một con thỏ chết đến trước cổng phủ của mình, vốn muốn biểu thị rằng mình bị đe dọa bởi một người nào đó, người tiếp theo bị giết sẽ chính là cô. Nhưng Ngọc Hoàng lại phái Thánh Gióng bảo hộ cô. Kế hoạch một lần nữa thất bại. Nhân lúc này, cô muốn đẩy tất cả mọi hoài nghi sang cho chú Cuội. Ngay từ khi buổi tiệc bắt đầu cô đã không có hứng thú, ngồi cả buổi nhưng chỉ biết cắm đầu ăn, tựa như trốn tránh điều gì.
Nói đến đây, Hoài Ly ngừng lại, đưa mắt nhìn Trần Thạch. Anh hơi mím môi gật đầu.
- Mấy ngày nay tôi ở đây cùng tất cả mọi người, cũng quan sát được nhiều điều. Có một lần tôi nhìn thấy một chiếc khăn mùi xoa, đúng hơn là khăn tay, rơi ra trên người cháu trai của Kinh Dương vương – Bồng Mông, nên nhặt giúp anh ta, tình cờ thấy được một hoa văn rất lạ, lại cũng quen mắt. Nhưng thiết nghĩ mọi người đều là người quen. Cho đến tận bây giờ, khi gặp mặt Hằng Nga, tôi rốt cuộc đã nhớ hoa văn đó mình đã thấy ở đâu. – Trần Thạch liếc mắt đã thấy Hằng Nga kéo áo khoác lên cao, che đi hình xăm trước ngực của mình – Vết bớp trước ngực Hằng Nga chính là biểu tượng của nàng. Xin hỏi Bồng Mông, tại sao anh lại có chiếc khăn tay của Hằng Nga. Trong khi hai người trước giờ hình như không hề quen biết nhau. Hay là... hai người biết nhau lúc còn sống dưới trần gian?
Tiếng hít thở đồng loạt trở nên nặng nề. Sắc mặt Hằng Nga khó coi đến cực độ, Bồng Mông tiến lên mấy bước, muốn lại gần Hằng Nga hơn. Nhưng cô ta trợn mắt, đánh chết cũng muốn tránh xa hắn:
- Anh cút đi cho tôi, Bồng Mông! Tại sao anh cứ ám tôi mãi vậy hả?
- Hằng Nga, đừng sợ. Tôi không làm hại em đâu...
- Cút đi! Trước đây anh... anh làm vậy còn chưa thấy đủ hay sao?
Danh sách chương