Quý Vương mệt mỏi đi mua cà phê, tiệm cà phê quen thuộc dần hiện lên trong ánh mắt.
Bước vào tiệm Quý Vương liền nhìn thấy người đẹp Vương Vũ Phong đang đứng nói chuyên cùng với Tiêu Viễn An.
Quý Vương nhìn chăm chăm Tiêu Viễn An từ trên xuống dưới, đây chính là cậu vợ nhỏ của Cố Vương Khiêm và cái vấn đề mà Cố Vương Khiêm gặp phải chính là người đẹp Vương Vũ Phong của Quý Vương.
"Khụ." Quý Vương ho một tiếng thu hút sự chú ý của hai người kia.
Vương Vũ Phong quay lại xem là ai, thật không ngờ lại là Quý Vương, người mà hắn không thích xếp thứ hai sau Cố Vương Khiêm.
"Xin hỏi quý khách muốn uống gì."
"Sao lại nặng nề như vậy chứ, gặp tôi khiến cậu không vui sao." Quý Vương cười mỉm nhìn Vương Vũ Phong, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào đôi mắt biết cười kia khiến Vương Vũ Phong cảm thấy được sự áp bức khó tả.
"Xin hỏi quý khách muốn uống gì."
"Cho tôi hai ly cà phê mang về."
"Xin quý khách chờ một lát, quý khách có thể đến bàn ngồi chờ."
"Được." Quý Vương tiến lại chiếc bàn gần đó, ngó qua Tiêu Viễn An thì thấy cậu đang dọn dẹp như người phục vụ.
Cậu là con nhà gia thế, điều kiện sống hoàn toàn chi trả đủ mọi thứ, vậy sao phải làm công việc này chứ.
Quý Vương tiến đến chỗ Tiêu Viễn An chặn cậu lại, Tiêu Viễn An bị chặn lại thì ngạc nhiên.
"Xin chào tôi là Quý Vương, trợ lý của Cố Vương Khiêm."
"Hả?" Tiêu Viễn An ngơ ngác nhìn Quý Vương.
"Tôi tên Quý Vương, rất hân hạnh được gặp cậu." Quý Vương nở nụ cười thân thiện nhìn Tiêu Viễn An.
"Tôi tên Tiêu Viễn An."
"Chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện chứ nhỉ." Quý Vương mời Tiêu Viễn An ngồi xuống ngay bàn bên cạnh.
Tiêu Viễn An không biết tại sao Quý Vương lại tìm mình nhưng cậu cũng ngồi xuống đối diện với Quý Vương.
"Tôi là bạn của Cố Vương Khiêm và cũng là trợ lý của cậu ấy."
"Chào anh." Tiêu Viễn An nhìn đôi mắt sắc bén dưới cặp kính mà có chút sợ hãi.
"Cậu hẳn là đối tượng kết hôn của Cố Vương Khiêm."
"Phải, là tôi.
Có chuyện gì sao."
"Không có gì, tôi chỉ tò mò thôi."
"Về chuyện gì."
"Hừm, tài nấu ăn của cậu khiến bạn tôi có hơi mê mẩn đó." Quý Vương nửa đùa nửa giỡn mà bắt chéo chân nhìn cậu.
"Cái gì?" Tiêu Viễn An bị cái kiểu giỡn đó của Quý Vương chọc tức, cậu cau mày đứng dậy rời đi.
"Xin lỗi.
Mời quý khách ngồi chờ nước mang về.
Tôi phải trở về làm việc."
Tiêu Viễn An đi vào bên trong phòng.
Vương Vũ Phong đứng ở quầy thu ngân nhìn Quý Vương ở đó.
Quý Vương quay sang phát hiện Vương Vũ Phong nhìn mình thì vẫy tay chào.
"Cà phê của quý khách." Vương Vũ Phong đưa cà phê cho Quý Vương.
"Cảm ơn." Quý Vương chưa kịp đứng dậy thì đã bị Vương Vũ Phong chặn lại, khuôn mặt điển trai luôn mang nụ cười giờ đây lại lạnh lùng khó gần.
"Sao vậy người đẹp, muốn đi chơi sao." Quý Vương có vẻ như không sợ gì cả sờ lên má của Vương Vũ Phong.
"Tôi cấm anh không được đến gần Tiêu Viễn An." Vương Vũ Phong hất cái bàn tay đang mò mẫn trên mặt xuống.
"Vậy sao, cậu với cậu ta là loại quan hệ gì mà cấm tôi chứ."
"Cậu ấy là người của tôi." Vương Vũ Phong không muốn đôi co nhiều với Quý Vương, sau khi nói xong thì trực tiếp rời đi.
Nụ cười trên môi Quý Vương đã biến mất thay vào đó là sự khó chịu, cầm cà phê quay trở lại công ty.
"Cậu nói đúng, thật là khó chịu."
"Tôi nói gì?" Cố Vương Khiêm không hiểu nhìn Quý Vương, từ lúc đi mua cà phê về thì Quý Vương cứ khó chịu khiến anh cũng khó chịu theo.
"Không có gì." Quý Vương thở dài nằm trên sô pha.
"Có chuyện gì sao."
"Có.
Vấn đề không nhỏ đâu."
"Chuyện gì vậy.
Nghiêm trọng lắm sao." Cố Vương Khiêm thấy sắc mặt Quý Vương dần trở nên nghiêm túc.
"Vương Vũ Phong với Tiêu Viễn An thân nhau thật đó."
Cố Vương Khiêm vừa nghe thấy cái tên kia liền dừng lại mọi hoạt động.
Anh cũng có thể nhận ra sự thân thiết quá mức giữa hai người họ.
"Cái tên đó đúng thật là phiền phức."
"Cậu đừng nói người đẹp của tôi như vậy."
"Tên đó là của cậu thì cậu mau quản cho tốt, nhắc nhở trước đấy." Cố Vương Khiêm không còn tâm trạng nào để làm việc nữa bèn trở về nhà.
Về đến nhà anh lại không thấy Tiêu Viễn An đâu mới nhớ ra sáng nay anh đã đưa cậu đến tiệm cà phê của tên đó, Cố Vương Khiêm liền lên xe lái đến tiệm cà phê.
Vừa bước vào tiệm anh liền thấy một cậu trai trắng trẻo đáng yêu đang phụ việc, dường như cậu ấy không thấy được Cố Vương Khiêm bước vào vì công việc bận rộn.
"Xin chào quý khách." Giọng nói không có cảm xúc vang lên làm cho anh chú ý đến, giọng nói xuất phát từ quầy thu ngân.
"
Xin chào." Cố Vương Khiêm bước tới quầy thu ngân, đối mặt với Vương Vũ Phong.
"Anh muốn dùng gì." Vương Vũ Phong dù ghét nhưng chỉ có thể đối xử với Cố Vương Khiêm như khách của mình.
"Tôi sao..
Tôi muốn nếm thử..
Tiêu Viễn An." Cố Vương Khiêm cười như không cười nhìn Vương Vũ Phong.
Sắc mặt Vương Vũ Phong biến hóa không ngừng cuối cùng là sự tức giận.
"Cố Vương Khiêm." Vương Vũ Phong cố nén giận dữ gằn từng chữ.
"À phải rồi, tôi đã nếm thử rồi.
Rất ngọt." Cố Vương Khiêm như biết cách làm cho Vương Vũ Phong phải nổi cơn giận dữ bên trong mình, trêu đùa như thế là đủ rồi, anh tới đây là để đón Tiêu Viễn An về nhà.
"Tiêu Viễn An, chúng ta về nhà thôi." Cố Vương Khiêm tiến lại gần Tiêu Viễn An rồi kéo cậu ra ngoài.
Tiêu Viễn An giật mình nhìn người đang nắm lấy tay mình kéo đi.
"Chờ đã, anh mau thả ra." Tiêu Viễn An muốn rút tay mình ra nhưng sức lực của cậu không so nổi với sức của Cố Vương Khiêm nên bị anh kéo một mạch lên xe.
"Tôi chưa thay đồ của tiệm ra, ít nhất anh cũng phải để tôi lấy đồ đã chứ."
"Không cần, ngày mai rồi lấy.
Tôi muốn ăn cơm em nấu, chúng ta về nhà thôi." Nói xong Cố Vương Khiêm rướn người lên cho cậu một nụ hôn, cái hôn nhanh như chuồn chuồn chạm nước nhưng cũng đủ để cậu đỏ mặt im lặng.
Tiêu Viễn An bị anh hôn liền như người mất hồn, cậu thẫn thờ ngồi trên xe ngó ra ngoài cửa sổ.
Cố Vương Khiêm thật lạ, dạo gần đây lại càng lạ hơn, cảm giác như Cố Vương Khiêm muốn thân thiết hơn với cậu vậy.
Trở về nhà Tiêu Viễn An liền làm bữa tối cho Cố Vương Khiêm.
"An An à, từ ngày mai em có thể làm đồ ăn trưa cho tôi được không."
Tiêu Viễn An đang ăn thì dừng lại, nhìn Cố Vương Khiêm với ánh mắt khó hiểu.
Cố Vương Khiêm thấy cậu nhìn anh thì tỏ ra vẻ tội nghiệp nếu như cậu không nấu bữa trưa cho anh.
Tiêu Viễn An thấy Cố Vương Khiêm lộ ra chút tội nghiệp đó thì triệt để sợ hãi, trong lòng cậu đang gào thét sao lại như thế này, cậu có chút không tin vào mắt mình, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Hình như Cố Vương Khiêm không có vẻ gì là nói đùa.
"Để..
Để tôi xem lại đã."
Tiêu Viễn An nhìn đôi mắt vương chút buồn bã của Cố Vương Khiêm thì không thể chịu nổi, sức phòng bị của Tiêu Viễn An khi đối mặt với Cố Vương Khiêm là bằng không.
"Vậy thì tốt, chúng ta đi ngủ thôi nào, trời cũng đã tối lắm rồi."
Tiêu Viễn An phải nhìn Cố Vương Khiêm với ánh mắt khác, cậu còn chưa kịp dọn dẹp gì mà cái con người này đòi đi ngủ rồi.
"Đợi tôi dọn dẹp đã."
"Được, tôi đợi em trên phòng."
Gì vậy, Tiêu Viễn An nghe câu này liền cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác như con sói đó đang chuẩn bị làm thịt con mồi sau khi cho coi mồi ăn no vậy.
Tiêu Viễn An bất giác rùng mình, đêm nay sẽ là một đêm không ổn.
Mà từ từ đã, lúc nãy Cố Vương Khiêm gọi cậu là gì cơ, Tiêu Viễn An đỏ mặt nghĩ tới lúc nãy Cố Vương Khiêm gọi tên của cậu, trước giờ Vương Vũ Phong gọi cậu bằng cái tên đó cậu cũng cảm thấy bình thường, sao bây giờ đến lượt Cố Vương Khiêm gọi cậu như vậy thì cậu lại cảm thấy ngại ngùng cơ chứ.