Sau sự kiện buổi sáng, số lượng camera chạy bằng cơm xung quanh cô chỉ có tăng chứ không có giảm. Trong suốt một tiết học chuyên ngành nhàm chán, lại còn bị soi mói đủ điều, cô dứt khoát gục xuống bàn ngủ một giấc cho lành.

Cho đến khi cô tỉnh lại, giảng đường đã chẳng còn ai nữa. Cô chậm chạp thu dọn sách vở rồi đi tới căng tin ăn trưa.

Mặc kệ những ánh mắt kia, cô ung dung lấy đồ ăn rồi ngồi xuống một bàn vắng vẻ, thoải mái thưởng thức khay cơm của mình. Ôi trời, đây chắc là điểm sáng duy nhất của ngày hôm nay rồi! Đại học B là ngôi trường hàng đầu cả nước với học phí mỗi năm đều vô cùng đắt đỏ, chẳng trách sao đồ ăn cũng đặc biệt ngon miệng như vậy! Đang thưởng thức bữa ăn, ghế đối diện cô có người ngồi xuống. Đó là một cô gái khá xinh xắn, dễ thương, với chiều cao hơi khiêm tốn, làn da trắng như trứng gà bóc, trên sống mũi có một cặp kính tròn ngây ngô, kết hợp cùng phong cách thời trang của thế kỉ trước khiến cô ấy trông hơi… quê mùa!

“Mình… mình ngồi đây cùng cậu được không?” – cô gái cẩn thận lên tiếng

Má ơi, giọng nói này quá đáng yêu rồi! Thật giống tiểu miêu nhỏ nhắn dễ vỡ mà!

“Được chứ!”

“Cảm ơn cậu!”

Nhưng sao cô gái này lại chọn ngồi cùng cô nhỉ, cả cái trường này có ai muốn tiếp cận cô đâu chứ? Bọn họ chỉ hận không thể dìm chết cô bằng nước bọt của họ thì có!

“Ái chà, đồ quê mùa có người ăn cơm chung cơ à?”

Giọng nói hống hách vang lên trên đỉnh đầu thu hút sự chú ý của hai người. Thư Nhiên nhìn cô gái đang run rẩy rồi lại nhìn lên đám nữ sinh hồi sáng vừa chặn đường cô. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

“Thì ra là đại tiểu thư Tạ rủ lòng thương với đồ quê mùa này à?” – tóc vàng vuốt ve đầu cô gái như thú vật

“Ai da, sáng nay chắc tôi bước chân trái ra khỏi nhà trước thì phải? Cả ngày cứ gặp đi gặp lại một đám cún, nghe sủa mà nhức hết cả tai rồi!”

Tóc vàng nghe cô móc mỉa liền tăng lực mà giật tóc của cô gái khiến cô ấy đau đớn mà ngửa đầu về sau.

“Cô nói ai là cún hả?”

Cô cau mày

“Muốn nói gì thì nói bằng miệng, đừng động tay động chân! Mau thả cô ấy ra!”



Tóc vàng càng được đà mà giật mạnh, cô ta vỗ vỗ gương mặt nhỏ của cô gái

“Sao đây Tạ Thư Nhiên? Đột nhiên muốn làm người tốt để thu hút sự chú ý của Hạo ca hả? Chẳng phải trước đây cô mới là người bắt nạt đồ quê mùa này nhiều nhất sao?”

Cô gái nghe vậy liền nén đau mà phản bác

“Không hề, Tạ tiểu thư chưa từng bắt nạt tôi! Đều là mấy người cố tình đòi tiền tôi, còn đánh tôi!”

“Hừ, nay còn dám trả treo với tao hả đồ nhà quê?”

Tóc vàng có vẻ khá có tiếng trong trường. Đứng ngay ở căng tin bắt nạt bạn học mà chẳng ai dám hé nửa lời, nhưng Tạ Thư Nhiên này chả ngán bố con thằng nào hết! Cô là cá mặn lười biếng không thích gây sự, nhưng một khi có người dây vào cô thì đừng có trách.

Cô đứng lên, đi về phía tóc vàng rồi giật lấy mái tóc cô ta như cách cô ta làm với cô bạn học nhỏ.

“Mở miệng ra là đồ nhà quê, cô có được ba mẹ giáo dục đàng hoàng không vậy hả?”

Tóc vàng kêu thất thanh, đám đàn em của cô ta liền muốn xông tới giúp đỡ. Thư Nhiên lia ánh mắt lạnh lùng tới phía họ, cả đám liền lưỡng lự không dám nhào vào.

“M* nó, chúng mày còn không mau giúp tao?”

Tóc vàng gào lên như lợn bị cắt tiết. Tạ Thư Nhiên ghét bỏ che tai lại, thật là tổn thương thính giác mà.

“Nói ít thôi! Tích đức cho cái miệng của mình đi! Lần sau còn nói lăng nhăng trước mặt tôi nữa thì đừng trách!”

Nói xong cô liền buông tay ra, kéo lấy bạn học nhỏ rời đi.

“Sao cậu ngốc vậy hả? Bị họ bắt nạt mà không phản kháng lại là sao?”

Cô gái sợ sệt lau nước mắt

“Nhưng họ nói đúng mà! Tớ đúng là kẻ quê mùa, gia cảnh bần hàn, không thể so sánh với tiểu thư khuê các như các cậu được!”

Thư Nhiên đỡ trán



“Gia cảnh thì sao? Chẳng phải tôi vẫn bị cô lập như cậu sao? Chúng ta chẳng khác nhau gì hết, chỉ có bọn họ là lũ chó hoang sủa bậy!”

Cô gái nhỏ bị lời nói của cô chọc cười

“Cảm ơn cậu đã giúp tớ hôm nay nha! Đây là lần đầu tiên có người bảo vệ tớ như vậy, tớ vui lắm!”

Cô cũng thở dài bất lực vì cô gái này.

“Nhưng chẳng phải trước đây tôi cũng bắt nạt cậu sao?”

Cô gái liền vội vàng xua tay

“Không có, không có! Trước đây, cậu chỉ đi cùng đám người vừa rồi thôi, chưa từng làm gì với tớ cả! Hơn nữa, cậu còn nhiều lần thay tớ trả liền cho bọn họ, họ mới tha cho tớ ấy chứ! Tớ phải biết ơn cậu mới phải!”

“Vậy nên hôm nay cậu tới ngồi cùng tôi là vì trả ơn sao, cô bé ngốc?”

Cô bạn liền đỏ mặt, khẽ gật đầu

“Ừm! Tớ không muốn cậu ăn cơm một mình! Sẽ buồn lắm!”

Thư Nhiên cực kì phấn khích với sự dễ thương của cô gái này, sao mà dễ xấu hổ như vậy chứ? Giọng nói còn ngọt như kẹo nữa! Thật là khiến cho cô rung động mà!

“Được rồi, tên cậu là gì vậy?”

“Là… là Hi Nhiễm… Hi trong ‘thần hi’ là ánh sáng mặt trời, Nhiễm trong ‘nhiễm nhiễm’ là mềm mại!”

Ừm, cái tên hợp với người lắm! Ánh sáng mỏng manh yếu ớt!

“Vậy sau này gọi cậu là Nhiễm Nhiễm nha!”

“Sau này?”

“Đúng vậy, tớ muốn có người cùng ăn trưa nha!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện